Bùa Yêu
-
Chương 2: Hôn nhân oan nghiệt
Quả thực, trên đời này không có cái gì tự nhiên sinh ra, càng là chuyện liên quan đến tình cảm thì càng không thể dễ dàng chấp nhận. Từ hai người xa lạ qua một đêm liền trở nên thân thiết, vậy mà cô lại không chút nghi ngờ, còn vẫn cho rằng do mình may mắn, và nếu không gặp chuyện kia, hẳn là cô sẽ nghĩ mình mang ơn gã đàn ông ấy cả đời. Qua tìm hiểu, cô biết được bác Sơn ngày trước là người dưới quyền của bố, được bố dìu dắt trở thành quản lý phân xưởng, về sau gây dựng được một số vốn kha khá, bác ta liền tách khỏi xí nghiệp về mở xưởng tự kinh doanh. Bác Sơn là chỗ thân tình với bố, cũng có ý muốn kết thông gia để thân càng thêm thân, hiện gia cảnh nhà cô như vậy, mẹ cô lại có lời với bác, chuyện kết hôn đáng ra phải cần thời gian nhưng nhà cô đã đồng ý cưới, bác coi như cũng vì ân nghĩa với bố cô mà thuận nước đẩy thuyền.
Chính vì quyết định vội vã đó mà Văn Phi bị ép cưới cô. Mối quan hệ của hắn với người phụ nữ kia không hề được gia đình chấp nhận, cô ta vốn dĩ đã có chồng con, nhưng lại bị hắn làm cho mê mẩn, đầu năm nay chồng cô ta ra nước ngoài công tác, quan hệ của hai người vì thế càng thêm nồng nhiệt. Người phụ nữ đó nói rằng tới đây khi chồng cô ta về, cô ta sẽ làm đơn ly dị và đường đường chính chính trở thành vợ của hắn. Văn Phi từng vài lần công khai với bố mẹ chuyện tình cảm của mình nhưng đều bị phản đối, bố mẹ hắn cho rằng chuyện dan díu đó nếu đồn ra ngoài sẽ làm bại hoại thanh danh của gia đình, hắn thậm chí còn không được quyền quản lý kinh doanh xưởng của gia đình. Bố hắn nói, chỉ khi nào hắn lấy được một người phụ nữ đàng hoàng thì mới công nhận hắn. Do đó trước mặt bố, Văn Phi đối với cô vô cùng tử tế, vừa là để bố hắn tin hắn đã hiểu chuyện vừa là để che mắt cô.
Nhưng rốt cục thì cô vẫn phát hiện ra chuyện xấu của hắn, đến nước này hắn cũng không việc gì phải giấu giếm cô nữa, giữa hai người vốn dĩ chưa có tình cảm, đừng nói đến quan hệ về lâu về dài, ngay lúc này thôi cô đã không muốn ngồi chung bàn với hắn. Nói đi cũng phải nói lại, hắn là vì mục đích của bản thân nên mới phải làm vậy, trước sau gì thì hắn cũng sẽ lật mặt, lật sớm một chút cũng tốt, ít nhất là cô không cảm thấy mình phải mang ơn một gã khốn như hắn. Chỉ cần hôn sự này có thể giúp bố cô tỉnh lại, thay đổi được cục diện gia đình cô, vậy thì có phải chịu đựng hơn nữa cô cũng cam tâm.
Hồng Ngọc đưa ra thỏa thuận, vì hắn có nhà chung cư riêng, nên sau đám cưới cô sẽ dọn đến đó ở, nhưng cuộc sống của hai người sẽ không ai liên quan đến ai, hắn muốn cùng người phụ nữ bên ngoài làm chuyện tệ hại gì cô cũng không quản, chỉ cần hắn đừng bao giờ đem cô ta về nhà, kể cả là hắn không về nhà luôn thì cô càng mừng. Văn Phi đối với chuyện đó không xem vào mắt, hắn đồng ý tất tần tật, miễn sao cô không đem chuyện của hắn ra nói với bố mẹ, để hắn yên ổn tiếp quản quyền kinh doanh là được. Đám cưới sắp đặt vĩnh viễn là đám cưới sắp đặt, chuyện tình cảm chỉ là viển vông, cả thảy nói được năm câu, cô liền đứng dậy rời đi, từ giờ nếu không có chuyện gì thì tốt nhất đừng gặp nhau, tránh nảy sinh chán ghét hơn nữa.
Ngày cưới cuối cùng cũng đến, Hồng Ngọc trong bộ váy cô dâu lộng lẫy, tô son điểm phấn đẹp rạng ngời, bước qua cửa nhà lên xe hoa, suốt những ngày trước cô đều túc trực bên giường bệnh của bố, hi vọng sẽ có kỳ tích xảy ra. Đêm hôm qua đã có lúc cô tưởng bố mình tỉnh lại, mí mắt ông run run, con ngươi còn đảo liên hồi, nhưng rốt cục vẫn không phải, cô đã thức tới gần sáng mới đi về chuẩn bị cho đám cưới. 9h sáng xe hoa liền tới trước cửa nhà đón dâu, đám cưới diễn ra chóng vánh nhưng không thiếu những lời chúc phúc của hai bên gia đình cùng bạn bè thân thích, cô gượng cười đón tiếp khách quan, trong lòng nặng trĩu tâm tư.
Lời một ông thầy tướng có gì đáng tin chứ, dùng đại hỉ để đuổi hạn ư? Trên đời còn gì hoang đường hơn thế! Càng nghĩ cô càng nản lòng, nếu bố cô không tỉnh lại, vậy trong nhà sẽ chỉ còn mình mẹ cô đơn, cô sao có thể nhìn bà sống lặng lẽ như thế nốt quãng đời còn lại. Chẳng phải vì cô là phận nữ nên không thể cả đời quấn quýt bên bố mẹ, trước mắt đã không thể, sau này lại càng không, cảm giác bất lực ấy giờ cô mới thấm thía sâu sắc. Đang lúc tuyệt vọng, mẹ cô từ đâu chạy đến, nước mắt lưng tròng, run giọng nói:
- Bố con tỉnh rồi, thật sự tỉnh lại rồi!
Cô giống như được cứu vớt, mặt mũi liền tươi tỉnh hẳn, cô vội vã thay váy cưới thành áo dài rồi cùng chồng vào viện thăm bố. Vừa mở cửa phòng, nước mắt cô đã chảy như mưa, bố thực sự đã tỉnh lại, còn cười với cô nữa. Sau màn hỏi thăm đẫm nước mắt, cô liền giới thiệu người đi cùng mình chính là chồng cô và cũng là con rể mới của bố. Văn Phi làm ra vẻ xúc động bước tới cho bố cô nhìn mặt, trong ánh mắt bố hiện ra vẻ vui mừng khôn xiết, ông nhìn hai người thật lâu, gật đầu hạnh phúc. Giống như vừa tỉnh dậy từ một giấc ngủ dài, con gái ông trước đó vẫn chỉ là một cô bé trong vòng tay ông, từ giờ phút này cô sẽ rời xa ông để nắm tay người khác, đi tiếp cuộc đời mình. Không cần biết là nhờ điều gì mà bố tỉnh lại, chỉ cần ông được thấy cô trở thành cô dâu, vui vẻ bên chồng, hoàn thành tâm nguyện còn dang dở của ông, thì coi như đám cưới này cũng đủ trọn vẹn với cô rồi.
Những ngày đầu về nhà chồng, Hồng Ngọc không gặp vấn đề gì với cuộc sống mới. Trong một nửa tháng cô cùng chồng sẽ ở nhà bố mẹ, làm tròn bổn phận làm dâu con theo nghi thức truyền thống, sau khi ăn lại mặt, cô và chồng sẽ ra ở riêng. Đó cũng không phải vấn đề gì lớn, vốn dĩ cô đã đi làm cả ngày, chỉ là đến tối cô theo lời dặn của mẹ chồng, nấu một bữa cơm ở nhà cho hắn rồi mới có thể vào viện thăm bố. Văn Phi thường không về trước 8h tối, cơm canh cô nấu hắn ít khi đụng đến, cô cũng không quan tâm, miễn sao không trái lời người nhà bên đó là được.
Bố cô từ sau lễ cưới sức khỏe ấy vậy mà lại có tiến triển. Bác sĩ nói rằng ông đã trải qua được thời kỳ nguy hiểm nhất, hiện tại khối u đã ngừng phát triển, đại khái là thuốc đến lúc này mới có tác dụng, nếu trong thời gian tới sức khỏe của ông ổn định, họ sẽ tiến hành mổ bóc tách khối u khỏi não. Đó là một tín hiệu đáng mừng, gia đình cũng vì thế mà phấn chấn hơn trước, bố cô tuy chưa thể nói chuyện lưu loát, nhưng biểu cảm trên mặt đã rất sinh động, chứng tỏ ông vẫn nghe hiểu những điều mọi người nói. Bác sĩ dặn dò gia đình nên hướng ông đến những cảm xúc tích cực, tuyệt đối không được để ông kích động, làm vỡ khối u sẽ vô phương cứu chữa.
Ngoài mặt thì như vậy, nhưng trong lòng vài người đều tin là nhờ bố cô thực sự đuổi được hạn nên mới tỉnh lại. Mẹ cô mỗi khi thấy cô tới thăm thường nói, bác sĩ là thuốc tây, thầy tướng là thuốc đông, đông tây y kết hợp mới đem được bố cô trở lại. Hồng Ngọc cũng không phản đối, sự thật là lời thầy tướng kia nói đã ứng nghiệm, hôn sự này quả thực có chút tác dụng. Hiện tại hắn vẫn tuân thủ đúng trong thỏa thuận, xem như cô chưa cần vội tính đến chuyện ly dị hắn, đợi tình hình bố cô tốt lên, có thể xuất viện về nhà rồi nghĩ cũng chưa muộn.
Dự định đó đã sớm có trong đầu cô từ lâu, chẳng phải hắn cũng rất muốn bỏ cô để cùng người phụ nữ kia sống thoải mái, hắn giờ đang dần tiếp quản công việc kinh doanh, chưa đầy ba tháng tới người bên đó sẽ sang tên nhà xưởng cho hắn toàn bộ, sợ rằng tới khi đó cô sẽ bị hắn đá ra trước. Vì thế mà cô đã tiếp tục ra điều kiện với hắn, rằng dù có chuyện gì thì một năm sau hai người mới tính đến ly dị, đổi lại là cô sẽ không lấy một đồng nào từ hắn. Chuyện coi như tạm thời được giải quyết, cô yên tâm chăm sóc bố, trong lòng cũng vì thế mà vui vẻ hơn.
Hôm nay tan làm muộn nên cô qua viện thăm bố luôn, dạo này bố cô còn hay nhắc tới Văn Phi, cô trong lòng tuy chán ghét nhưng ngoài mặt vẫn tươi cười, nói hắn là người đàn ông tốt, chu đáo với gia đình, vân vân. Mẹ cô nghe vậy cũng nói thêm vào, rằng tuổi của hai người là tam hợp, nên vừa gặp đã yêu được ngay, quả nhiên là ông trời khéo sắp đặt, cô có tìm cả đời cũng không được người như thế. Hồng Ngọc cười khổ, cô không biết nói sao để vực dậy bản thân, đành ở ngoài phụ họa với bố mẹ, vẽ ra một người chồng hoàn hảo đúng mực, khiến cho câu chuyện càng thêm hoang đường.
Tới khi sắp về, mẹ còn dặn ngày mai bảo chồng cô cùng vào thăm bố, để ông tận mắt thấy hai đứa hạnh phúc thế nào, trước giờ toàn cô cáo bận cho chồng, một mình vào viện thăm ông. Cô cũng đành gật đầu. Trên đường về cô cứ nghĩ mãi, quả thực việc khó khăn nhất bây giờ không chỉ là sống với hắn, mà còn phải sống sao cho ra vẻ hạnh phúc, mình cô diễn thì tốt rồi, kéo thêm hắn, chỉ sợ hắn không hợp tác, làm cho bố mẹ cô nghi ngờ. Về đến nơi thì cũng đã hơn 10h đêm, cô lên nhà, căn hộ chung cư này có hai phòng ngủ, mỗi người ở một phòng không ai chung đụng với ai, nghĩ cũng muộn rồi nên không muốn tìm hắn nói chuyện, sau khi mở cửa cô lập tức đi tới phòng mình.
Cạch!
Bỗng từ phòng bên cạnh liền có người mở cửa bước ra, nhìn thấy cô thì thản nhiên thốt lên, giống như cố tình trêu ngươi cô:
- Xem ai vừa về kìa!
Là ả đàn bà đê tiện kia! Cô nhìn người phụ nữ đang đứng ở cửa phòng chồng mình, trên người khoác độc một chiếc áo sơ mi xộc xệch, đến cả bra cũng không mặc, dáng điệu buông thả, còn vênh vênh thách thức lại cô. Gần như là ngay lập tức máu trong người cô sôi lên, chẳng phải hắn và cô đã thỏa thuận không đem con đàn bà này về đây, muốn hú hí thì đi đâu cũng được, nhưng riêng trong cái nhà này thì không. Văn Phi liền từ phía sau bước ra, nhìn thấy cô thì không nói không rằng kéo người phụ nữ kia vào phòng.
- LÀM CÁI GÌ VẬY? ANH VỚI TÔI ĐÃ THỎA THUẬN LÀ KHÔNG ĐEM CON ĐÀN BÀ NÀY VỀ ĐÂY, ANH MUỐN TÔI ĐIÊN LÊN PHẢI KHÔNG?
Hồng Ngọc không nhịn được liền chỉ tay vào mặt Văn Phi, trừng mắt quát. Hắn trước đó không hề thấy cô tỏ thái độ với mình, còn tưởng cô đã quên mấy cái thỏa thuận kia, hôm nay hắn cùng cô ta đi chơi, hai người vui vẻ ở ngoài chán chê, cô ta đòi hắn đưa về nhà để làm tới bến, chuyện này trước đây vốn rất bình thường, vậy nên hắn liền đưa cô ta về. Không ngờ lại khiến cô bị chọc điên, hắn còn chưa kịp lên tiếng, người phụ nữ kia đã sấn sổ lại chỗ cô, vung tay tát vào mặt cô một cái đánh chát, quát lại:
- MÀY NÓI AI LÀ CON ĐÀN BÀ? MÀY LÀ CÁI THÁ GÌ Ở ĐÂY?
Chát!
Cô lập tức tát trả cô ta một cái, so với cái tát vừa rồi còn đanh hơn nữa, tát tới rát cả lòng bàn tay. Cảm giác chưa thỏa, cô liền túm tóc ả ta, kéo giật về phía mình, gằn từng tiếng trong miệng:
- Tao không thèm động đến mày thì thôi, đừng có ở đây làm ngứa mắt tao.
Văn Phi nghe tiếng người phụ nữ kêu lên thất thanh, giờ đang là nửa đêm, cứ như vậy để người ngoài nghe thấy sẽ rất phiền phức. Hắn vội gỡ hai người ra, không quên đẩy cho cô một cái, khiến cô loạng choạng suýt ngã, sau đó lôi người phụ nữ vào phòng hắn đóng cửa lại. Hồng Ngọc bặm môi, giận run người, cô ngã ngồi xuống ghế salon ngoài phòng khách, da mặt nóng bừng lên. Hắn là loại chó má gì mà mặt dày như vậy, cô và hắn chấp nhận ở chung vì đã thỏa thuận không ảnh hưởng tới cuộc sống của nhau, hắn muốn làm cái mẹ gì ngoài kia cũng được, nhưng một khi đã bước qua cánh cửa này, hắn vẫn phải làm theo thỏa thuận. Còn dám đem con đàn bà trơ trẽn ấy về đây, chẳng phải là không coi lời cô ra gì, không coi ra gì cũng thôi đi, đến một câu giải thích cũng không nói được, thứ đàn ông hèn mạt đến vậy là cùng!
Hồng Ngọc không phải là ghen tuông gì, cô chỉ không muốn phải thấy hai kẻ đó làm trò mèo trước mặt mình. Cô nhẫn nhịn ở với hắn là đã quá đáng lắm rồi, giờ ngay cả một chút không gian cũng muốn chiếm nốt của cô, chưa kể đây là chung cư, hắn cùng với người đàn bà kia ôm ấp nhau lại sợ không ai trông thấy? Rồi chuyện đến tai bố mẹ cô thì sao, con gái vừa gả vào nhà, chồng nó đã tằng tịu với người đàn bà khác, bố mẹ cô lại chẳng sốc tới hộc máu.
Được vài phút thì cửa phòng Văn Phi liền mở ra, hai người dắt nhau đi qua mặt cô, ả đàn bà còn nguýt dài cô một cái, sau đó mở cửa đi thẳng. Cô nghe tiếng cửa đóng sầm sau lưng, lửa giận tuy còn vượng nhưng cũng đã bớt chướng tai gai mắt, hắn làm vậy là vẫn còn biết điều, từ giờ hắn cũng không cần phải đi thăm bố cô làm gì cho ức chế đôi bên, cô hừ lạnh một tiếng rồi đi vào phòng.
Sau chuyện đêm hôm đó, hai người đã ít nói nay lại càng tránh mặt nhau hơn, hai ba ngày không nhìn thấy một lần, có khi cả tuần mới chạm mặt. Cô vẫn làm bữa tối xong để đấy, ăn hay không thì mặc kệ hắn, cô chỉ biết là khi mẹ chồng hỏi đến, cô có thể thành thật mà nói, do chồng cô bận bịu không ăn uống ở nhà thường xuyên, chứ cơm canh cô vẫn nấu không thiếu bữa nào cả. Lằng nhằng cũng đến một tháng sau, hôm đó cô tan làm về nhà chuẩn bị nấu cơm, hắn từ ngoài vào, nói đổng:
- Đi sang nhà mẹ ăn cơm.
Cô nghe không hiểu mới quay ra nhìn hắn, mặt hắn như đâm lê, đúng kiểu đang chơi bời tung tẩy thì bị bố mẹ gọi về. Hắn tiếp tục dùng giọng kẻ cả, nói gắt:
- Nhanh, đi sang nhà mẹ ăn cơm, hôm nay bên ấy làm cỗ.
Cô nghe mà ngứa hết cả ruột gan, đã định không đáp lại, tiếp tục rửa cái tay và cất đồ ăn vào tủ lạnh. Hắn bây giờ mới khó chịu, nói như quát:
- Cô không nghe thấy à, đi sang nhà m...
- Từ từ, tôi còn thay đồ đã.
- Không phải thay làm gì, đi!
Nói rồi hắn liền ra khỏi nhà, cô chửi thầm một tiếng, nhìn mình từ đầu đến chân, quần áo đầu tóc vừa đi làm về nhàu nhĩ xộc xệch, nhưng vì hắn đã đặc biệt quay về đây gọi cô, nên cũng đành theo hắn sang nhà bên đó. Ai bảo hai người đang đóng vai vợ chồng son, đi đâu cũng phải có đôi. Hai người từ trong xe bước ra, mẹ chồng nhìn thấy bộ dạng cô như vậy mặt liền đanh lại, không nói không rằng đi thẳng vào nhà. Biết là mình không vừa mắt bà, hôm nay nhà lại đông khách, cô liền đi xuống bếp cùng mọi người chuẩn bị cơm cỗ, tránh cho mẹ chồng phải mất công mặt nặng mày nhẹ với mình.
Bữa tối hôm đó rất linh đình. Mọi người ai cũng ăn uống vui vẻ, cô được cái cũng là người biết nấu nướng, lại rất thạo việc nên không cần ai phải hướng dẫn gì nhiều. Sau bữa cơm, mọi người nhanh chóng ra phòng khách ngồi uống trà nói chuyện, việc dọn dẹp để lại cho mấy con dâu con gái trong nhà làm. Cô cùng hai người em gái của chồng vừa thu gom bát đũa vừa đưa chuyện, dồn được một đĩa xương xẩu, cô liền bưng ra thùng rác sân sau để đổ.
- Anh đang ở nhà bố mẹ, lát anh qua... được rồi, anh biết,... vừa gặp nhau lúc nãy, sao đã nhớ rồi...
Tiếng người đàn ông ngọt nhạt nói vào điện thoại, cô đứng ở bực cửa nhìn ra, quả nhiên không phải ai mà chính là Văn Phi. Hắn đang nghe điện của người phụ nữ kia, có vẻ như đang lén lút nên khi phát hiện có người đi đến hắn bất giác ngoái lại nhìn, thấy là cô nên hắn làm ra vẻ không quan tâm, lại tiếp tục nói vào điện thoại, giọng vô cùng thân mật:
- Vậy giờ anh qua chỗ em luôn, chờ anh.
Dứt lời hắn đi vào nhà, cô nghe loáng thoáng hắn gọi mẹ, nói:
- Mẹ, con có việc phải về trước, con cũng vừa nói với vợ con rồi, lát cô ấy tự bắt xe về, con đi đây.
Đi đi cho khuất mắt! Cô đổ nốt chỗ xương vào thùng rác, lúc quay trở vào phòng bếp, thấy mẹ xuống gọi hai cô em chồng lên ăn hoa quả, cả khi cô có mặt ở đó bà ta cũng không nói được một câu khách sáo với cô, hai người đó bảo cô rửa nốt chỗ bát kia rồi lên nhà khách, cũng không cần đợi cô trả lời bọn họ liền đi hết. Đây là cách họ đối xử với con dâu sao? Vì cô ăn mặc không được đẹp đẽ nên họ được quyền sai bảo cô như người ở, hay họ nghĩ nhờ con trai họ cưới cô nên bố cô mới tỉnh lại, những việc cô làm đều là để trả ơn cho hành động cao thượng đó? Hồng Ngọc nuốt không trôi cục tức, cô đã định bỏ về luôn, nhưng nghĩ đến chuyện này qua miệng của đám người kia đến tai bố mẹ thì sẽ phiền thế nào, cô đành phải sắn tay áo lên rửa dọn.
Mãi tới khi khách khứa về hết thì cô mới xong việc trong bếp, lúc bước lên phòng khách thấy mẹ chồng và vài người khác đang nói chuyện, cô định ngồi lại, nhưng mẹ chồng cô bỗng lên tiếng:
- Muộn rồi còn chưa về đi, xem chồng con về chưa, nó bận bịu tối ngày như thế, con cũng phải biết đường mà chăm sóc nó chứ.
Nghe thôi mà máu cô lại sôi hết lên, cô lập tức xin phép ra về, mấy người kia cũng không vừa, cô bước chân ra tới ngoài thì phía sau cửa liền đóng lại, đúng là họ chẳng coi cô vào mắt. Nghĩ mà cô thở dài, thứ tình cảm trên trời rơi xuống này, thậm chí còn lạnh hơn cả nước mùa đông nữa. Cô hi vọng gì vào gia đình của Văn Phi chứ, chẳng phải cùng một lòng một dạ với nhau sao, đã thế cô cũng không cần, hắn cô còn không cần, mấy người kia là cái thá gì.
Cuộc sống của Hồng Ngọc sau đó không thay đổi nhiều, cô vẫn đi làm bình thường, có việc thì chạy qua nhà mẹ chồng, vốn dĩ là không vừa mắt nên không cần xuất hiện nhiều, còn với người cô gọi là chồng, hắn sống hay chết cô cũng thây kệ. Ấy vậy mà cô cũng qua được hai mùa trong tình cảnh ấy, năm tháng trôi đi rất nhanh, bố cô cũng sắp bước vào ca mổ quyết định, bao nhiêu tâm tư cô đều đặt hết vào việc chăm sóc ông, không để những điều tiếng xung quanh lọt vào tai.
Cho đến một ngày, hôm đó bố mẹ chồng lại đặc biệt gọi vợ chồng cô sang nói chuyện. Cô xin phép đến sau vì còn vướng chút việc trong bệnh viện, bố cô phải làm vài xét nghiệm, cô ở lại để chờ kết quả. Tới lúc qua bên nhà chồng, từ ngoài cô đã nghe tiếng Văn Phi nói:
- ... cô ấy không đẻ được...
Trong lòng cô liền có linh cảm không tốt, quả nhiên khi bước vào, mẹ chồng cô mặt mày sa sầm, cô chào hỏi cũng không ư hử lại một tiếng, phải để cô mở lời trước:
- Mẹ cho gọi con đến là có chuyện gì ạ?
- Thế lúc nào mới có cháu cho mẹ bế? Con cưới về cũng lâu rồi, sao tới giờ không thấy có động tĩnh gì hả? - Mẹ chồng cô khó chịu hỏi.
- Giờ bố con đang như thế, con với anh Phi bàn nhau hay là để sau khi bố con... - Cô còn chưa nói xong, mẹ chồng đã ngắt lời, giọng trách móc:
- Bố con gì nữa, chẳng phải bố con đã tỉnh rồi đấy thôi, con là phận gái, lấy chồng rồi thì phải theo chồng, việc của con là chăm lo cho chồng con, con cứ suốt ngày ra ra vào vào trong viện, thời gian đâu mà nghĩ đến gia đình nữa.
- Nhưng bố con thực sự đang bệnh nặng, tới đây vẫn còn phải tiếp tục mổ, giờ con chưa nghĩ gì đến chuyện sinh đẻ được - Cô gay gắt nói.
- Không được hỗn!
Bỗng chồng cô quát, hắn trừng trừng nhìn cô, giống như sắp đánh cô đến nơi. Cô lại sợ hắn chắc? Những chuyện trước nay hắn làm cô không nói, nhưng chuyện sinh con, cô với hắn còn không cả cầm tay nhau, làm cách nào sinh được con. Thế mà hắn còn dám trừng mắt với cô, loại đàn ông như hắn cô khinh! Hai người mắt to trừng mắt bé, giằng co giây lát mẹ hắn thấy không được, mới xuống nước nói:
- Được rồi mà, hai đứa mới lấy nhau, cãi nhau người ta cười cho. Mẹ cũng là sốt ruột cho hai đứa nên mới nói thế, hai đứa nghĩ thế nào thì nghĩ.
Ý mẹ chồng là nói cả hắn và cô đều đã cứng tuổi, không còn trẻ trung gì nữa mà dùng dằng chưa tính đến đường con cái. Ngộ nhỡ mà cô lại khó có con, thì chẳng phải càng cần biết sớm sao. Lời vừa nãy con trai bà nói, khiến bà bán tín bán nghi, nếu thực sự cô không thể sinh con, vậy người con dâu này cũng không cần giữ lại nữa.
Chính vì quyết định vội vã đó mà Văn Phi bị ép cưới cô. Mối quan hệ của hắn với người phụ nữ kia không hề được gia đình chấp nhận, cô ta vốn dĩ đã có chồng con, nhưng lại bị hắn làm cho mê mẩn, đầu năm nay chồng cô ta ra nước ngoài công tác, quan hệ của hai người vì thế càng thêm nồng nhiệt. Người phụ nữ đó nói rằng tới đây khi chồng cô ta về, cô ta sẽ làm đơn ly dị và đường đường chính chính trở thành vợ của hắn. Văn Phi từng vài lần công khai với bố mẹ chuyện tình cảm của mình nhưng đều bị phản đối, bố mẹ hắn cho rằng chuyện dan díu đó nếu đồn ra ngoài sẽ làm bại hoại thanh danh của gia đình, hắn thậm chí còn không được quyền quản lý kinh doanh xưởng của gia đình. Bố hắn nói, chỉ khi nào hắn lấy được một người phụ nữ đàng hoàng thì mới công nhận hắn. Do đó trước mặt bố, Văn Phi đối với cô vô cùng tử tế, vừa là để bố hắn tin hắn đã hiểu chuyện vừa là để che mắt cô.
Nhưng rốt cục thì cô vẫn phát hiện ra chuyện xấu của hắn, đến nước này hắn cũng không việc gì phải giấu giếm cô nữa, giữa hai người vốn dĩ chưa có tình cảm, đừng nói đến quan hệ về lâu về dài, ngay lúc này thôi cô đã không muốn ngồi chung bàn với hắn. Nói đi cũng phải nói lại, hắn là vì mục đích của bản thân nên mới phải làm vậy, trước sau gì thì hắn cũng sẽ lật mặt, lật sớm một chút cũng tốt, ít nhất là cô không cảm thấy mình phải mang ơn một gã khốn như hắn. Chỉ cần hôn sự này có thể giúp bố cô tỉnh lại, thay đổi được cục diện gia đình cô, vậy thì có phải chịu đựng hơn nữa cô cũng cam tâm.
Hồng Ngọc đưa ra thỏa thuận, vì hắn có nhà chung cư riêng, nên sau đám cưới cô sẽ dọn đến đó ở, nhưng cuộc sống của hai người sẽ không ai liên quan đến ai, hắn muốn cùng người phụ nữ bên ngoài làm chuyện tệ hại gì cô cũng không quản, chỉ cần hắn đừng bao giờ đem cô ta về nhà, kể cả là hắn không về nhà luôn thì cô càng mừng. Văn Phi đối với chuyện đó không xem vào mắt, hắn đồng ý tất tần tật, miễn sao cô không đem chuyện của hắn ra nói với bố mẹ, để hắn yên ổn tiếp quản quyền kinh doanh là được. Đám cưới sắp đặt vĩnh viễn là đám cưới sắp đặt, chuyện tình cảm chỉ là viển vông, cả thảy nói được năm câu, cô liền đứng dậy rời đi, từ giờ nếu không có chuyện gì thì tốt nhất đừng gặp nhau, tránh nảy sinh chán ghét hơn nữa.
Ngày cưới cuối cùng cũng đến, Hồng Ngọc trong bộ váy cô dâu lộng lẫy, tô son điểm phấn đẹp rạng ngời, bước qua cửa nhà lên xe hoa, suốt những ngày trước cô đều túc trực bên giường bệnh của bố, hi vọng sẽ có kỳ tích xảy ra. Đêm hôm qua đã có lúc cô tưởng bố mình tỉnh lại, mí mắt ông run run, con ngươi còn đảo liên hồi, nhưng rốt cục vẫn không phải, cô đã thức tới gần sáng mới đi về chuẩn bị cho đám cưới. 9h sáng xe hoa liền tới trước cửa nhà đón dâu, đám cưới diễn ra chóng vánh nhưng không thiếu những lời chúc phúc của hai bên gia đình cùng bạn bè thân thích, cô gượng cười đón tiếp khách quan, trong lòng nặng trĩu tâm tư.
Lời một ông thầy tướng có gì đáng tin chứ, dùng đại hỉ để đuổi hạn ư? Trên đời còn gì hoang đường hơn thế! Càng nghĩ cô càng nản lòng, nếu bố cô không tỉnh lại, vậy trong nhà sẽ chỉ còn mình mẹ cô đơn, cô sao có thể nhìn bà sống lặng lẽ như thế nốt quãng đời còn lại. Chẳng phải vì cô là phận nữ nên không thể cả đời quấn quýt bên bố mẹ, trước mắt đã không thể, sau này lại càng không, cảm giác bất lực ấy giờ cô mới thấm thía sâu sắc. Đang lúc tuyệt vọng, mẹ cô từ đâu chạy đến, nước mắt lưng tròng, run giọng nói:
- Bố con tỉnh rồi, thật sự tỉnh lại rồi!
Cô giống như được cứu vớt, mặt mũi liền tươi tỉnh hẳn, cô vội vã thay váy cưới thành áo dài rồi cùng chồng vào viện thăm bố. Vừa mở cửa phòng, nước mắt cô đã chảy như mưa, bố thực sự đã tỉnh lại, còn cười với cô nữa. Sau màn hỏi thăm đẫm nước mắt, cô liền giới thiệu người đi cùng mình chính là chồng cô và cũng là con rể mới của bố. Văn Phi làm ra vẻ xúc động bước tới cho bố cô nhìn mặt, trong ánh mắt bố hiện ra vẻ vui mừng khôn xiết, ông nhìn hai người thật lâu, gật đầu hạnh phúc. Giống như vừa tỉnh dậy từ một giấc ngủ dài, con gái ông trước đó vẫn chỉ là một cô bé trong vòng tay ông, từ giờ phút này cô sẽ rời xa ông để nắm tay người khác, đi tiếp cuộc đời mình. Không cần biết là nhờ điều gì mà bố tỉnh lại, chỉ cần ông được thấy cô trở thành cô dâu, vui vẻ bên chồng, hoàn thành tâm nguyện còn dang dở của ông, thì coi như đám cưới này cũng đủ trọn vẹn với cô rồi.
Những ngày đầu về nhà chồng, Hồng Ngọc không gặp vấn đề gì với cuộc sống mới. Trong một nửa tháng cô cùng chồng sẽ ở nhà bố mẹ, làm tròn bổn phận làm dâu con theo nghi thức truyền thống, sau khi ăn lại mặt, cô và chồng sẽ ra ở riêng. Đó cũng không phải vấn đề gì lớn, vốn dĩ cô đã đi làm cả ngày, chỉ là đến tối cô theo lời dặn của mẹ chồng, nấu một bữa cơm ở nhà cho hắn rồi mới có thể vào viện thăm bố. Văn Phi thường không về trước 8h tối, cơm canh cô nấu hắn ít khi đụng đến, cô cũng không quan tâm, miễn sao không trái lời người nhà bên đó là được.
Bố cô từ sau lễ cưới sức khỏe ấy vậy mà lại có tiến triển. Bác sĩ nói rằng ông đã trải qua được thời kỳ nguy hiểm nhất, hiện tại khối u đã ngừng phát triển, đại khái là thuốc đến lúc này mới có tác dụng, nếu trong thời gian tới sức khỏe của ông ổn định, họ sẽ tiến hành mổ bóc tách khối u khỏi não. Đó là một tín hiệu đáng mừng, gia đình cũng vì thế mà phấn chấn hơn trước, bố cô tuy chưa thể nói chuyện lưu loát, nhưng biểu cảm trên mặt đã rất sinh động, chứng tỏ ông vẫn nghe hiểu những điều mọi người nói. Bác sĩ dặn dò gia đình nên hướng ông đến những cảm xúc tích cực, tuyệt đối không được để ông kích động, làm vỡ khối u sẽ vô phương cứu chữa.
Ngoài mặt thì như vậy, nhưng trong lòng vài người đều tin là nhờ bố cô thực sự đuổi được hạn nên mới tỉnh lại. Mẹ cô mỗi khi thấy cô tới thăm thường nói, bác sĩ là thuốc tây, thầy tướng là thuốc đông, đông tây y kết hợp mới đem được bố cô trở lại. Hồng Ngọc cũng không phản đối, sự thật là lời thầy tướng kia nói đã ứng nghiệm, hôn sự này quả thực có chút tác dụng. Hiện tại hắn vẫn tuân thủ đúng trong thỏa thuận, xem như cô chưa cần vội tính đến chuyện ly dị hắn, đợi tình hình bố cô tốt lên, có thể xuất viện về nhà rồi nghĩ cũng chưa muộn.
Dự định đó đã sớm có trong đầu cô từ lâu, chẳng phải hắn cũng rất muốn bỏ cô để cùng người phụ nữ kia sống thoải mái, hắn giờ đang dần tiếp quản công việc kinh doanh, chưa đầy ba tháng tới người bên đó sẽ sang tên nhà xưởng cho hắn toàn bộ, sợ rằng tới khi đó cô sẽ bị hắn đá ra trước. Vì thế mà cô đã tiếp tục ra điều kiện với hắn, rằng dù có chuyện gì thì một năm sau hai người mới tính đến ly dị, đổi lại là cô sẽ không lấy một đồng nào từ hắn. Chuyện coi như tạm thời được giải quyết, cô yên tâm chăm sóc bố, trong lòng cũng vì thế mà vui vẻ hơn.
Hôm nay tan làm muộn nên cô qua viện thăm bố luôn, dạo này bố cô còn hay nhắc tới Văn Phi, cô trong lòng tuy chán ghét nhưng ngoài mặt vẫn tươi cười, nói hắn là người đàn ông tốt, chu đáo với gia đình, vân vân. Mẹ cô nghe vậy cũng nói thêm vào, rằng tuổi của hai người là tam hợp, nên vừa gặp đã yêu được ngay, quả nhiên là ông trời khéo sắp đặt, cô có tìm cả đời cũng không được người như thế. Hồng Ngọc cười khổ, cô không biết nói sao để vực dậy bản thân, đành ở ngoài phụ họa với bố mẹ, vẽ ra một người chồng hoàn hảo đúng mực, khiến cho câu chuyện càng thêm hoang đường.
Tới khi sắp về, mẹ còn dặn ngày mai bảo chồng cô cùng vào thăm bố, để ông tận mắt thấy hai đứa hạnh phúc thế nào, trước giờ toàn cô cáo bận cho chồng, một mình vào viện thăm ông. Cô cũng đành gật đầu. Trên đường về cô cứ nghĩ mãi, quả thực việc khó khăn nhất bây giờ không chỉ là sống với hắn, mà còn phải sống sao cho ra vẻ hạnh phúc, mình cô diễn thì tốt rồi, kéo thêm hắn, chỉ sợ hắn không hợp tác, làm cho bố mẹ cô nghi ngờ. Về đến nơi thì cũng đã hơn 10h đêm, cô lên nhà, căn hộ chung cư này có hai phòng ngủ, mỗi người ở một phòng không ai chung đụng với ai, nghĩ cũng muộn rồi nên không muốn tìm hắn nói chuyện, sau khi mở cửa cô lập tức đi tới phòng mình.
Cạch!
Bỗng từ phòng bên cạnh liền có người mở cửa bước ra, nhìn thấy cô thì thản nhiên thốt lên, giống như cố tình trêu ngươi cô:
- Xem ai vừa về kìa!
Là ả đàn bà đê tiện kia! Cô nhìn người phụ nữ đang đứng ở cửa phòng chồng mình, trên người khoác độc một chiếc áo sơ mi xộc xệch, đến cả bra cũng không mặc, dáng điệu buông thả, còn vênh vênh thách thức lại cô. Gần như là ngay lập tức máu trong người cô sôi lên, chẳng phải hắn và cô đã thỏa thuận không đem con đàn bà này về đây, muốn hú hí thì đi đâu cũng được, nhưng riêng trong cái nhà này thì không. Văn Phi liền từ phía sau bước ra, nhìn thấy cô thì không nói không rằng kéo người phụ nữ kia vào phòng.
- LÀM CÁI GÌ VẬY? ANH VỚI TÔI ĐÃ THỎA THUẬN LÀ KHÔNG ĐEM CON ĐÀN BÀ NÀY VỀ ĐÂY, ANH MUỐN TÔI ĐIÊN LÊN PHẢI KHÔNG?
Hồng Ngọc không nhịn được liền chỉ tay vào mặt Văn Phi, trừng mắt quát. Hắn trước đó không hề thấy cô tỏ thái độ với mình, còn tưởng cô đã quên mấy cái thỏa thuận kia, hôm nay hắn cùng cô ta đi chơi, hai người vui vẻ ở ngoài chán chê, cô ta đòi hắn đưa về nhà để làm tới bến, chuyện này trước đây vốn rất bình thường, vậy nên hắn liền đưa cô ta về. Không ngờ lại khiến cô bị chọc điên, hắn còn chưa kịp lên tiếng, người phụ nữ kia đã sấn sổ lại chỗ cô, vung tay tát vào mặt cô một cái đánh chát, quát lại:
- MÀY NÓI AI LÀ CON ĐÀN BÀ? MÀY LÀ CÁI THÁ GÌ Ở ĐÂY?
Chát!
Cô lập tức tát trả cô ta một cái, so với cái tát vừa rồi còn đanh hơn nữa, tát tới rát cả lòng bàn tay. Cảm giác chưa thỏa, cô liền túm tóc ả ta, kéo giật về phía mình, gằn từng tiếng trong miệng:
- Tao không thèm động đến mày thì thôi, đừng có ở đây làm ngứa mắt tao.
Văn Phi nghe tiếng người phụ nữ kêu lên thất thanh, giờ đang là nửa đêm, cứ như vậy để người ngoài nghe thấy sẽ rất phiền phức. Hắn vội gỡ hai người ra, không quên đẩy cho cô một cái, khiến cô loạng choạng suýt ngã, sau đó lôi người phụ nữ vào phòng hắn đóng cửa lại. Hồng Ngọc bặm môi, giận run người, cô ngã ngồi xuống ghế salon ngoài phòng khách, da mặt nóng bừng lên. Hắn là loại chó má gì mà mặt dày như vậy, cô và hắn chấp nhận ở chung vì đã thỏa thuận không ảnh hưởng tới cuộc sống của nhau, hắn muốn làm cái mẹ gì ngoài kia cũng được, nhưng một khi đã bước qua cánh cửa này, hắn vẫn phải làm theo thỏa thuận. Còn dám đem con đàn bà trơ trẽn ấy về đây, chẳng phải là không coi lời cô ra gì, không coi ra gì cũng thôi đi, đến một câu giải thích cũng không nói được, thứ đàn ông hèn mạt đến vậy là cùng!
Hồng Ngọc không phải là ghen tuông gì, cô chỉ không muốn phải thấy hai kẻ đó làm trò mèo trước mặt mình. Cô nhẫn nhịn ở với hắn là đã quá đáng lắm rồi, giờ ngay cả một chút không gian cũng muốn chiếm nốt của cô, chưa kể đây là chung cư, hắn cùng với người đàn bà kia ôm ấp nhau lại sợ không ai trông thấy? Rồi chuyện đến tai bố mẹ cô thì sao, con gái vừa gả vào nhà, chồng nó đã tằng tịu với người đàn bà khác, bố mẹ cô lại chẳng sốc tới hộc máu.
Được vài phút thì cửa phòng Văn Phi liền mở ra, hai người dắt nhau đi qua mặt cô, ả đàn bà còn nguýt dài cô một cái, sau đó mở cửa đi thẳng. Cô nghe tiếng cửa đóng sầm sau lưng, lửa giận tuy còn vượng nhưng cũng đã bớt chướng tai gai mắt, hắn làm vậy là vẫn còn biết điều, từ giờ hắn cũng không cần phải đi thăm bố cô làm gì cho ức chế đôi bên, cô hừ lạnh một tiếng rồi đi vào phòng.
Sau chuyện đêm hôm đó, hai người đã ít nói nay lại càng tránh mặt nhau hơn, hai ba ngày không nhìn thấy một lần, có khi cả tuần mới chạm mặt. Cô vẫn làm bữa tối xong để đấy, ăn hay không thì mặc kệ hắn, cô chỉ biết là khi mẹ chồng hỏi đến, cô có thể thành thật mà nói, do chồng cô bận bịu không ăn uống ở nhà thường xuyên, chứ cơm canh cô vẫn nấu không thiếu bữa nào cả. Lằng nhằng cũng đến một tháng sau, hôm đó cô tan làm về nhà chuẩn bị nấu cơm, hắn từ ngoài vào, nói đổng:
- Đi sang nhà mẹ ăn cơm.
Cô nghe không hiểu mới quay ra nhìn hắn, mặt hắn như đâm lê, đúng kiểu đang chơi bời tung tẩy thì bị bố mẹ gọi về. Hắn tiếp tục dùng giọng kẻ cả, nói gắt:
- Nhanh, đi sang nhà mẹ ăn cơm, hôm nay bên ấy làm cỗ.
Cô nghe mà ngứa hết cả ruột gan, đã định không đáp lại, tiếp tục rửa cái tay và cất đồ ăn vào tủ lạnh. Hắn bây giờ mới khó chịu, nói như quát:
- Cô không nghe thấy à, đi sang nhà m...
- Từ từ, tôi còn thay đồ đã.
- Không phải thay làm gì, đi!
Nói rồi hắn liền ra khỏi nhà, cô chửi thầm một tiếng, nhìn mình từ đầu đến chân, quần áo đầu tóc vừa đi làm về nhàu nhĩ xộc xệch, nhưng vì hắn đã đặc biệt quay về đây gọi cô, nên cũng đành theo hắn sang nhà bên đó. Ai bảo hai người đang đóng vai vợ chồng son, đi đâu cũng phải có đôi. Hai người từ trong xe bước ra, mẹ chồng nhìn thấy bộ dạng cô như vậy mặt liền đanh lại, không nói không rằng đi thẳng vào nhà. Biết là mình không vừa mắt bà, hôm nay nhà lại đông khách, cô liền đi xuống bếp cùng mọi người chuẩn bị cơm cỗ, tránh cho mẹ chồng phải mất công mặt nặng mày nhẹ với mình.
Bữa tối hôm đó rất linh đình. Mọi người ai cũng ăn uống vui vẻ, cô được cái cũng là người biết nấu nướng, lại rất thạo việc nên không cần ai phải hướng dẫn gì nhiều. Sau bữa cơm, mọi người nhanh chóng ra phòng khách ngồi uống trà nói chuyện, việc dọn dẹp để lại cho mấy con dâu con gái trong nhà làm. Cô cùng hai người em gái của chồng vừa thu gom bát đũa vừa đưa chuyện, dồn được một đĩa xương xẩu, cô liền bưng ra thùng rác sân sau để đổ.
- Anh đang ở nhà bố mẹ, lát anh qua... được rồi, anh biết,... vừa gặp nhau lúc nãy, sao đã nhớ rồi...
Tiếng người đàn ông ngọt nhạt nói vào điện thoại, cô đứng ở bực cửa nhìn ra, quả nhiên không phải ai mà chính là Văn Phi. Hắn đang nghe điện của người phụ nữ kia, có vẻ như đang lén lút nên khi phát hiện có người đi đến hắn bất giác ngoái lại nhìn, thấy là cô nên hắn làm ra vẻ không quan tâm, lại tiếp tục nói vào điện thoại, giọng vô cùng thân mật:
- Vậy giờ anh qua chỗ em luôn, chờ anh.
Dứt lời hắn đi vào nhà, cô nghe loáng thoáng hắn gọi mẹ, nói:
- Mẹ, con có việc phải về trước, con cũng vừa nói với vợ con rồi, lát cô ấy tự bắt xe về, con đi đây.
Đi đi cho khuất mắt! Cô đổ nốt chỗ xương vào thùng rác, lúc quay trở vào phòng bếp, thấy mẹ xuống gọi hai cô em chồng lên ăn hoa quả, cả khi cô có mặt ở đó bà ta cũng không nói được một câu khách sáo với cô, hai người đó bảo cô rửa nốt chỗ bát kia rồi lên nhà khách, cũng không cần đợi cô trả lời bọn họ liền đi hết. Đây là cách họ đối xử với con dâu sao? Vì cô ăn mặc không được đẹp đẽ nên họ được quyền sai bảo cô như người ở, hay họ nghĩ nhờ con trai họ cưới cô nên bố cô mới tỉnh lại, những việc cô làm đều là để trả ơn cho hành động cao thượng đó? Hồng Ngọc nuốt không trôi cục tức, cô đã định bỏ về luôn, nhưng nghĩ đến chuyện này qua miệng của đám người kia đến tai bố mẹ thì sẽ phiền thế nào, cô đành phải sắn tay áo lên rửa dọn.
Mãi tới khi khách khứa về hết thì cô mới xong việc trong bếp, lúc bước lên phòng khách thấy mẹ chồng và vài người khác đang nói chuyện, cô định ngồi lại, nhưng mẹ chồng cô bỗng lên tiếng:
- Muộn rồi còn chưa về đi, xem chồng con về chưa, nó bận bịu tối ngày như thế, con cũng phải biết đường mà chăm sóc nó chứ.
Nghe thôi mà máu cô lại sôi hết lên, cô lập tức xin phép ra về, mấy người kia cũng không vừa, cô bước chân ra tới ngoài thì phía sau cửa liền đóng lại, đúng là họ chẳng coi cô vào mắt. Nghĩ mà cô thở dài, thứ tình cảm trên trời rơi xuống này, thậm chí còn lạnh hơn cả nước mùa đông nữa. Cô hi vọng gì vào gia đình của Văn Phi chứ, chẳng phải cùng một lòng một dạ với nhau sao, đã thế cô cũng không cần, hắn cô còn không cần, mấy người kia là cái thá gì.
Cuộc sống của Hồng Ngọc sau đó không thay đổi nhiều, cô vẫn đi làm bình thường, có việc thì chạy qua nhà mẹ chồng, vốn dĩ là không vừa mắt nên không cần xuất hiện nhiều, còn với người cô gọi là chồng, hắn sống hay chết cô cũng thây kệ. Ấy vậy mà cô cũng qua được hai mùa trong tình cảnh ấy, năm tháng trôi đi rất nhanh, bố cô cũng sắp bước vào ca mổ quyết định, bao nhiêu tâm tư cô đều đặt hết vào việc chăm sóc ông, không để những điều tiếng xung quanh lọt vào tai.
Cho đến một ngày, hôm đó bố mẹ chồng lại đặc biệt gọi vợ chồng cô sang nói chuyện. Cô xin phép đến sau vì còn vướng chút việc trong bệnh viện, bố cô phải làm vài xét nghiệm, cô ở lại để chờ kết quả. Tới lúc qua bên nhà chồng, từ ngoài cô đã nghe tiếng Văn Phi nói:
- ... cô ấy không đẻ được...
Trong lòng cô liền có linh cảm không tốt, quả nhiên khi bước vào, mẹ chồng cô mặt mày sa sầm, cô chào hỏi cũng không ư hử lại một tiếng, phải để cô mở lời trước:
- Mẹ cho gọi con đến là có chuyện gì ạ?
- Thế lúc nào mới có cháu cho mẹ bế? Con cưới về cũng lâu rồi, sao tới giờ không thấy có động tĩnh gì hả? - Mẹ chồng cô khó chịu hỏi.
- Giờ bố con đang như thế, con với anh Phi bàn nhau hay là để sau khi bố con... - Cô còn chưa nói xong, mẹ chồng đã ngắt lời, giọng trách móc:
- Bố con gì nữa, chẳng phải bố con đã tỉnh rồi đấy thôi, con là phận gái, lấy chồng rồi thì phải theo chồng, việc của con là chăm lo cho chồng con, con cứ suốt ngày ra ra vào vào trong viện, thời gian đâu mà nghĩ đến gia đình nữa.
- Nhưng bố con thực sự đang bệnh nặng, tới đây vẫn còn phải tiếp tục mổ, giờ con chưa nghĩ gì đến chuyện sinh đẻ được - Cô gay gắt nói.
- Không được hỗn!
Bỗng chồng cô quát, hắn trừng trừng nhìn cô, giống như sắp đánh cô đến nơi. Cô lại sợ hắn chắc? Những chuyện trước nay hắn làm cô không nói, nhưng chuyện sinh con, cô với hắn còn không cả cầm tay nhau, làm cách nào sinh được con. Thế mà hắn còn dám trừng mắt với cô, loại đàn ông như hắn cô khinh! Hai người mắt to trừng mắt bé, giằng co giây lát mẹ hắn thấy không được, mới xuống nước nói:
- Được rồi mà, hai đứa mới lấy nhau, cãi nhau người ta cười cho. Mẹ cũng là sốt ruột cho hai đứa nên mới nói thế, hai đứa nghĩ thế nào thì nghĩ.
Ý mẹ chồng là nói cả hắn và cô đều đã cứng tuổi, không còn trẻ trung gì nữa mà dùng dằng chưa tính đến đường con cái. Ngộ nhỡ mà cô lại khó có con, thì chẳng phải càng cần biết sớm sao. Lời vừa nãy con trai bà nói, khiến bà bán tín bán nghi, nếu thực sự cô không thể sinh con, vậy người con dâu này cũng không cần giữ lại nữa.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook