Penn đẩy cửa ra, thanh niên có vẻ đã hồi phục sức khỏe đang ngồi ở bên giường, không biết suy nghĩ cái gì.

[Hey!]

[ Penn.]

Chesil quay đầu gọi tên y, điều này làm Penn hơi mất tự nhiên kéo khóe môi lên. Họ trầm lặng, không khí gượng gạo bay làm Penn có chút không chịu nổi. Lúc y đánh vỡ thế cân bằng, cũng đã phát hiện chàng trai trước mắt thà chết cũng không muốn tiếp nhận mình, tình yêu thứ hai cách mấy ngàn năm lại đi đến tình trạng này…

[ Ta tới đón ngươi về nhà.]

[…..] Chesil lộ ra vẻ mặt nghi hoặc, dường như cũng muốn hỏi, nhưng cuối cùng cũng không hỏi ra.

[ Ta yêu ngươi, Chesil.] Penn thở một hơi thổ lộ, nếu y sớm nói ra những lời này, thẳng thắn biểu đạt tình yêu của bản thân chứ không phải tự tin cho rằng có thể nắm trong tay mọi thứ, kết quả có thể bất đồng hay không? Nhưng hình như đã muộn. [ Nhưng ta sẽ không xin lỗi vì hành vi đêm đó.]

Chesil nhìn thẳng y, không để ý lời thổ lộ của y, ngược lại, là Penn không thể chịu được dời mắt đi trước.

[ Penn, ta tin cậy ngươi.] Chesil lắc đầu. [ Nếu không có ngươi, ta không biết phải làm gì, nhưng đó cũng không phải tình yêu…. Ta chỉ muốn ở cùng Ray.]

[ Ta biết.] Hoàn toàn bị đánh bại, Penn ngoại trừ lộ ra nụ cười khiến mình có vẻ không sao, không biết còn có thể dùng biểu tình gì.

[…. Xin lỗi Penn, ta không biết phải nói như thế nào mới có thể không thương tổn ngươi.] Chesil nói như vậy, Penn gục đầu xuống cười, Chesil thẳng thắn không chút giấu giếm cũng là điều y vẫn muốn có được.

[ Thương tổn ta đi, mặc sức thương tổn ta!] Penn tiến lên phía trước nâng tay Chesil lên, gắt gao bắt lấy đầu ngón tay muốn rút về của đối phương, hạ xuống một nụ hôn, đây là nghi thức cổ xưa đã bị mất đi, nghi thức biểu hiện hành động giao nộp trái tim mình cho đối phương trước mặt chư thần. [ Nếu không có cách nào cho ta tình yêu, như vậy những tình cảm khác của ngươi ta đều muốn có, áy náy, phẫn nộ, oán hận…] Như vậy y cũng sẽ chiếm hữu một góc nhỏ nhoi trong lòng Chesil.

[ Penn, ngươi….] Chesil lộ ra vẻ lúng túng, hình như không thể hiểu suy nghĩ của Penn.

[ Ta chỉ muốn giúp ngươi, tận lực giúp ngươi, chẳng lẽ cái này ngươi cũng muốn cự tuyệt hay sao?]

“ Các anh đang làm gì!”

Penn còn chưa có được đáp án của Chesil, liền nghe thấy tiếng Raymond truyền đến từ cửa. Không có băn khoăn trước kia, Raymond đi đến giữa hai người, không chút khách khí rút tay Chesil về từ chỗ Penn, chắn trước mặt Chesil, bộ dạng giống như mèo hoang giương nanh múa vuốt bảo vệ lãnh địa của mình.

Penn rất thẳng thắn giơ tay lên lộ ra tư thế đầu hàng. “Cậu hiểu lầm, tôi chỉ muốn được Chesil tha thứ. Raymond, tôi hy vọng về sau tiếp tục giúp đỡ các cậu.”

“……….” Raymond cảnh giác nhìn người trước mặt, bán tín bán nghi nói với Penn. “Tôi cảm thấy không cần. Cám ơn ý tốt của anh!”

Lời cự tuyệt của Raymond làm Penn thở dài. “Cái các cậu phải đối mặt chính là lời nguyền, ít nhất trước khi chuyện này kết thúc, để tôi bảo vệ Chesil.”

Raymond cắn môi dưới, suy nghĩ thật lâu mới lỏng miệng đồng ý yêu cầu của Penn. Lúc họ rời khỏi phòng khám, Penn vẫn nhịn không được hỏi Chesil vấn đề y vẫn muốn hỏi từ lâu.

[ Nếu lúc đầu ta thấy được ngươi trước Raymond, ngươi có yêu ta không?]

Chesil không trả lời, hắn nhìn bóng Raymond lấp lánh đẩy cửa ra đi vào, lắc lắc đầu.

[ Không biết.]

[ Vậy sao….]

Penn nheo mắt lại nhìn Chesil theo Raymond cùng đi vào hào quang chói mắt, không kiềm được phun ra một tiếng thở thật dài.

Lúc Raymond miễn cưỡng trở lại nhà Penn, lại phát hiện có thêm phiền toái, Jim mất tích. Nhưng đây cũng không xem như một phiền toái —- nếu nhà Penn không hỗn loạn giống như bị đạo tặc ghé thăm, và Chesil cũng không phát hiện bùa đã mất tích.

“ Tôi rất xin lỗi, tôi vừa lúc phải đi mua đồ ăn, ngài Roger đã nói sẽ giúp tôi trông nom nhà cửa…” Người hầu nơm nớp lo sợ trả lời, mà chuyện xảy ra trong vòng một tiếng ngắn ngủi cô ta ra ngoài này, ngoại trừ Jim, không thể là người khác.

“ Quỷ tha ma bắt!” Raymond nôn nóng đi tới đi lui, y không ngờ mình lại dẫn sói vào nhà! Hết lần này đến lần khác, tại sao sự tín nhiệm của y luôn gặp phải phản bội?

“ Bình tĩnh lại!” Trái với châm chọc trước đó, Penn ngược lại trấn an Raymond, chuyển biến đột ngột này làm Raymond rất không thích ứng.

“ Tôi không có cách nào bình tĩnh! Tôi đáng ra phải sớm phát giác hắn bất thường, nhưng quỷ tha ma bắt tôi cái gì cũng không chú ý!”

“ Kế tiếp làm sao đây?” Chesil nhíu mày nhìn cái hộp trống rỗng, Penn nói đúng, hiện tại chỉ có thể bình tĩnh nghĩ biện pháp giải quyết. Lòng người là không thể đoán được, không phải sao? Hắn yêu Raymond, Penn yêu hắn, Jim phản bội họ… E rằng ai cũng không có biện pháp đoán trước tất cả những thứ này.

“ Tôi đi nhờ người tra xét tin tức, cậu ta sẽ ra tay tìm kiếm, sau đó chỉ có thể cầu nguyện tìm được bùa về trước ngày trăng non.” Penn thở một hơi, hiện giờ chỉ có thể làm như vậy.

Raymond dừng bước, muốn nói lại thôi, nhìn hai người.

“…… Tôi biết tôi phạm vào sai lầm rất lớn, tôi muốn biết bùa hộ mệnh, còn lời nguyền kia rốt cuộc là chuyện gì.” Raymond thong thả nói ra ý kiến, mắt lại vẫn chằm chằm nhìn Chesil, mong đợi đối phương có thể cho y một câu trả lời thỏa mãn.

Penn thật sự phiên dịch cho y, Raymond nhanh chóng nhìn Penn, yên lặng tỏ vẻ cảm ơn.

“ Tôi sẽ nói với em, mọi thứ.”

“ Cần tôi phiên dịch không?” Penn nhìn hai người đang thâm tình nhìn nhau, tốt bụng đề nghị, nhưng lập tức liền bị Chesil từ chối.

[ Cám ơn, không cần, mặc dù có chút khó khăn, nhưng ta muốn chính miệng nói với hắn.] Chesil lắc đầu, hắn đứng lên kéo Raymond đi về phía khách phòng, dường như muốn để hai người ở một chỗ.

Nhìn hai người biến mất ở cửa, Penn vươn tay vén tóc đen rũ xuống lên. Vậy sao? Không cần y à. Không biết đã thở dài lần thứ mấy, Penn đứng lên đi khỏi cửa nhà. Y còn việc phải làm, đi thực hiện lời hứa của mình, trước khi chuyện này kết thúc, đem hết toàn lực giúp đỡ Chesil.

Đi vào tiệm ăn, Penn nhìn thực đơn một chút, cũng không muốn ăn gì, ngoại trừ không chết, thỉnh thoảng hút máu cùng biến thành dơi, y thật ra cũng không có gì bất đồng với người bình thường. Y cảm thấy từ sau khi gặp Chesil, mình càng lúc càng giống con người, thậm chí cảm nhận được tình yêu mãnh liệt hầu như đã lãng quên cùng tuyệt vọng vô tận. Mà lúc này, y vẫn là xác sống lẻ loi một mình.

“ Muốn một ly máu tươi không?” Penn hồi hồn về, bồi bàn đi tới chớp chớp mắt trêu đùa y.

“ Cảm ơn, tạm thời không cần. Edy, tôi không phải đến để nói chuyện phiếm.” Người gọi là Edy này năm mươi năm trước bị y biến thành Vampire. Hắn theo đuổi Penn như phát điên, thỉnh cầu y biến hắn thành Vampire, nói yêu y đến tình nguyện theo y cùng nhau sống trong bóng tối vĩnh hằng. Penn nhớ lại chuyện cũ, nhịn không được cong khóe miệng lên, nếu y khi đó giống con người bằng một nửa hiện tại, chắc sẽ trải nghiệm được một khoảng thời gian rất tuyệt vời.

“ Có cái gì cần hỗ trợ không? Tôi gần đây đúng lúc rất nhàn rỗi.”

“ Thứ tìm lần trước, có lẽ cậu có thể giúp tôi hỏi thăm một chút.”

“ Không thành vấn đề.”

“…. Cậu còn yêu tôi không?” Penn chằm chằm nhìn người trước mắt, có chút cam chịu hỏi, chắc y đã phát điên.

“ À, chẳng phải đã nói anh không đến để nói chuyện phiếm sao?” Edy ngây ra một lúc, sau đó cười rực rỡ. “Không yêu, tình yêu vĩnh viễn không được đáp lại quá đau khổ. Sao, anh hối hận à?”

Penn cười gượng, cũng không trả lời, y đột ngột có thể lĩnh hội cảm giác của Edy. Edy như nhìn ra gì đó, vỗ vỗ bả vai Penn.

“ Thời gian sẽ thay đổi mọi thứ.”

“ Ừ! Có tin tức thì nhanh chóng cho tôi biết!” Penn đứng lên rời khỏi tiệm ăn, y đương nhiên biết thời gian sẽ thay đổi mọi thứ, huống chi y còn có thời gian vĩnh hằng.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương