Tiêu Chiến vừa đặt hài tử vào lòng nhũ nương, liền xoay người muốn thay y phục đi đến Vĩnh Xương cung.
" Tiểu Tán, nói chuyện một chút với cha đi ? " - Tiêu Quân Dao vừa bước vào liền lên tiếng.
" Được, người trước tiên ngồi đi "
Tuy đã biết người này là cha mình nhưng y vẫn luôn khó tiếp nhận. Vì thế vẻ ngoài đặc biệt câu nệ.
Nhưng y vẫn chậm rãi nghe cha kể lại mọi chuyện. Càng nghe lại càng há hốc mồm kinh ngạc. Này là chuyện tình li kì nhất y từng nghe, đương nhiên Vương Nhất Bác bây giờ vẫn chưa thể nói ra vì sao đột nhiên hắn đối với y tốt.
Vì cái loại chuyện sống lại này cũng thật khó tin. Nên hắn vẫn luôn muốn chờ thời cơ tốt hơn sẽ nói.
Năm đó Tiêu Quân Dao một thân một mình mang thai rời đi. Thời điểm lấy trộm đan dược trải qua quá trình đau đớn thuốc tác dụng lên thân thể y luôn bảo trì im lặng.
Tiêu Quân Dao chưa từng hé miệng nói cho Sở Tiêu nghe. Thậm chí đến lúc mang thai cũng không chịu mở miệng.
Không phải Sở Tiêu không nằm trong tim y(*). Mà là có nói ra cũng vô dụng. Hắn căn bản không thích y.
(*) hắn, y là ST và TQD. Truyện tớ đã nói công là hắn thụ là y. Nhưng vẫn nhắc lại sợ mọi người rối.
Vì sợ bị đối xử như vật mẫu. Tiêu Quân Dao cũng không muốn hài tử này sinh ra bị ghẻ lạnh liền bỏ trốn cư trú ở vùng đất hoang vắng lặng lẽ an dưỡng sinh hạ Tiêu Chiến.
Chỉ là trong một đêm sương lạnh. Y để lại hài tử trong nhà liền đi tìm lương thực cùng mượn chăn ấm. Chỉ không ngờ một bước đi liền để lạc mất tiểu tử vừa lọt lòng.
Y gần như điên loạn chạy khắp nơi tìm kiếm. Ai lại đi bắt một đứa trẻ của nhà không có nổi một miếng gạo chứ?
Hóa ra chính là Sở Tiêu cho người bắt lấy hài tử của y. Tận mắt theo dõi y cuồng loạn tìm vẫn không động lòng trao ra đứa nhỏ.
Vốn định đem hài tử của người mình yêu về bên cạnh mình để hi vọng người kia quay về bên mình, sẽ không lần nữa bỏ rơi mình.
Sở Tiêu liền không chấp nhặt xem đứa nhỏ như con ruột, nhưng Tiêu Quân Dao lại cứ vậy không đến tìm hắn mà bặt vô âm tín.
Chỉ là càng lớn Tiêu Chiến càng giống hắn. Giống đến mức khiến hắn kinh ngạc. Cuối cùng năm y bảy tuổi, cũng biết y chính là kết tinh tình yêu của hai người.
Lúc hắn mang Tiêu Chiến về thứ duy nhất trên thân thể hài tử là một mảnh ngọc bị vỡ.
Vốn Sở Tiêu biết trên đó khắc chữ Tán, nhưng vẫn theo mảnh vỡ gọi là Chiến.
Chỉ đơn giản ban đầu hắn không muốn con trai người khác mang tên mình đã định sẵn nói cho Tiêu Quân Dao nghe.
Lại không ngờ tới đứa bé chỉ vì một lần kia mà xuất hiện, cũng là đứa bé duy nhất của hắn và y trên đời.
" Cha...người lúc đó tìm con rất cực khổ đúng không? " - Tiêu Chiến thật muốn ôm cha y vào lòng, đau khổ như vậy vẫn chịu đựng nổi, quả nhiên rất mạnh mẽ.
" Ta sau đó bình tĩnh lại đã nhận ra là Sở Tiêu mang con đi, vì thế không náo loạn khắp nơi tìm kiếm nữa. Chỉ cho rằng hắn muốn tước đoạt hài tử từ tay ta " - Tiêu Quân Dao vươn tay sờ cái má bánh bao vì mới sinh hài tử nên vẫn chưa biến mất của Tiêu Chiến.
" Giờ thì tốt rồi, được gặp lại con rồi "
" Úi, đừng khóc, sao lại khóc rồi, ta còn chưa khóc mà. Mới sinh không được khóc "
Uầy, đúng rồi, cha y kể nghe rõ khổ nhưng bộ dáng lạc quan này có vẻ cha đã sớm chẳng sao rồi.
" Ngươi lại ức hiếp gì Tiểu Tán? " - Sở Tiêu từ cửa đi vào.
" Là do ngươi quá không tốt, nên Tiểu Tán thay ta thương tâm "
" Sư phụ người thật không tốt "
" Ây, sao lại gọi là sư phụ, mau sửa miệng gọi phụ thân " - Tiêu Quân Dao hiếp mắt nhìn y cười cười trêu chọc.
" Phụ thân " - Tiêu Chiến cảm thấy có chút không quen.
" Ta đợi tiếng nói này của con, đợi đã mười mấy năm rồi "
Vừa bảo Tiêu Chiến không khóc, nhưng Sở Tiêu lại sắp khóc đến nơi.
_____....._____
Vương Nhất Bác vừa từ thư phòng đi ra, liền muốn đến gặp Tiêu Chiến ngay, đem y ôm ôm hôn hôn cho thỏa thích. Tấu chương dâng lên nói về vùng đất đang bị lăm le khiến hắn đau đầu muốn chết.
" Chiến Chiến " - Vương Nhất Bác bất chấp hình tượng đêm nam nhân mềm mềm trong lòng ôm tới. Mặt úp vào hõm vai y tham lam hít mùi hương dịu nhẹ từ thân thể y.
" Sao vẫn như tiểu tử vậy " - Tiêu Chiến đẩy đẩy nam tử ôm chặt mình ra. Nhìn người nọ ôn nhu cười cười.
" Ta chỉ muốn làm tiểu tử được ngươi cưng nựng " - cung nữ thái giám chỉ có thể cúi đầu giảm thiểu đi sự tồn tại.
Quá đáng sợ, ban nãy có người còn báo cáo hoàng thượng tâm tình không tốt, nên cẩn thận. Thế nào vừa gặp hoàng hậu liền bày ra bộ dáng này a.
Vương Nhất Bác quả nhiên là ma quỷ, lật mặt cũng thật nhanh đi?!!
________________________________
End chương 16
Chương sau đến đại loạn rồi! Mấy cô tâm lý vững lên.
| tác giả muốn nói |
- Đêm Định Mệnh -
Truyện mới của tôi, văn phong không có gì đổi mới, nhưng mong sẽ tạo được sự mới mẻ mang đến mọi người.
Đừng quên để lại cmt cho tôi có tí cmt cho tôi có động lực nhaaaa <33
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook