Bù Đắp Cho Em
-
Chương 30
Sau khi xong xuôi hết, Khẩm Lệ Nhu cùng Vương Bắc Thiên đi ra ngoài, đối diện hơi xéo xéo với tiệm áo cưới Hoa Châu là một bến xe buýt.
Bắc Thiên như thói quen quét mắt nhìn xung quanh, ánh mắt anh chợt dừng lại bên phía bên đường, nơi một bóng dáng quen thuộc đang ngồi ở đó, có lẽ cô ấy đang ngồi đợi xe buýt, lúc đó cô đang lướt web, như thần giao cách cảm cô tự nhiên đưa mắt lên quan sát xung quanh rồi vô tình ánh mắt cô cũng dừng lại nơi anh, anh hình như vừa mới bước ra từ tiệm áo cưới đó, và kế bên cũng xuất hiện thêm một người con gái, có lẽ đó là vợ sắp cưới của anh, hai người nhìn nhau thời gian như trôi chậm lại vậy, bao nhiêu suy nghĩ tâm tư của mỗi người tự tuôn trào trong trí óc mỗi bên, tiếng xe buýt đến trạm làm Ninh An Tuyết hoàn hồn cô nhanh chóng quay mắt đi vội vã lên xe, bên phía Vương Bắc Thiên cũng vậy anh thoát ra khỏi cảm xúc khó tả trong lòng bên cạnh âm thanh nhỏ nhẹ vang lên: “Anh nhìn gì vậy”
“À ừm không có gì”, anh đáp
“Là cô gái anh không thể quen sao”, nói xong Khẩm Lệ Nhu bỗng cảm thấy ngượng ngùng vì câu hỏi của mình, nhưng giờ hết cứu rồi phải làm gì đây
Trong lúc người con gái bên cạnh đang khá bối rối thì Bắc Thiên không nhanh không chậm trả lời: “Xin lỗi em, làm em hiểu nhầm rồi vì người bên đường đó giống với người bạn học cũ của tôi thôi, đừng suy nghĩ nhiều nhé”
“Thật vậy sao”, cô ngập ngừng nói
“Ừm, không nói đến những chuyện làm em không vui nữa, tôi đưa em đi ăn”, anh đưa tay vỗ nhẹ vai cô rồi mở cửa xe cho cô vào
Cô theo quán tính ngồi vào trong xe nhưng trái tim vẫn chưa đập lại sau cái va chạm vừa rồi, anh vừa chủ động chạm vào người cô sao, là Khẩm Lệ Nhu đang mơ sao, nếu đây là mơ cô sẽ mãi mãi ở lại nơi này.
Còn anh sau khi Lệ Nhu vào xe thì đóng cửa lại đi qua phía bên kia, ngồi vào xe khởi động rồi chạy đi, trên đường anh cứ nhớ đến bóng dáng cô độc của cô ở bến xe ấy, anh suy nghĩ về lời nói đã có người yêu của cô, có lẽ đó là một lời nói dối nhưng nếu cô đã chọn cách nói dối để xua đuổi anh như vậy thì có lẽ cô thật sự đã hết yêu anh, Vương Bắc Thiên tự thở dài trong lòng, rồi nghĩ đến cô gái ngồi bên cạnh, lúc nãy anh nhìn thấy sự đau thương trong ánh mắt ấy, anh không biết làm gì hơn ngoài việc nói dối, mặc dù anh không yêu cô nhưng anh không muốn vì mình mà cô sẽ bị tổn thương nên đành làm như vậy, từ nay về sau anh tự hứa với bản thân sẽ cố gắng yêu thương cô hơn, có lẽ sâu thẳm trong tâm anh, anh xem đó là nhiệm vụ và trách nhiệm của một người chồng không hơn không kém.
Chiếc xe tiếp tục lăn bánh cho đến khi dừng trước một nhà hàng sang trọng, vẫn như thường lệ, Vương Bắc Thiên đi xuống mở cửa xe cho Khẩm Lệ Nhu, cả hai bước vào bên trong nhà hàng, bỗng Bách Nhuận cùng trợ lý của mình là Phong Khúc Hoàng đi ra, hai bên gặp nhau thì khá bất ngờ nhưng cũng vui vẻ chào hỏi, ánh mắt Bách Nhuận dừng lại ở người con gái đi bên cạnh Vương Bắc Thiên, anh hỏi: “Xin mạo muội hỏi Vương tổng cô gái này là…”
“Xin giới thiệu với giám đốc Bách, đây là vợ sắp cưới của tôi”, Bắc Thiên đưa tay hướng vào cô đáp
“Tôi là Khẩm Lệ Nhu, rất vui được biết anh”, cô hướng mắt về phía Bách Nhuận lịch sự giới thiệu
“Ồ, chúc mừng Vương tổng”, Bách Nhuận mỉm cười
“Cảm ơn giám đốc Bách, không biết giám đốc Bách có thời gian không tôi sẽ gửi thiệp mời của buổi lễ đính hôn cho anh nhé”, Vương Bắc Thiên hỏi
“Thật sao, tất nhiên là được rồi, được dự lễ đính hôn của Vương tổng và phu nhân đây là một vinh hạnh của tôi”, người đàn ông khách sáo
“Ừm, vậy nhé thiệp mời sẽ được gửi đến, giờ tôi đi vào trong nhé”, anh đáp
“Vâng, Vương tổng đi thong thả”
Nói rồi mọi người tạm biệt nhau đường ai người nấy đi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook