Bù Đắp Cho Em
-
C53: Chương 53
Ở một diễn biến khác, Khẩm Lệ Nhu vừa bưng ly nước cam vào cho Vương Bắc Thiên thì vừa hay đúng ngay lúc thuốc phát huy tác dụng. Đập vào mắt cô là cảnh tượng Vương Bắc Thiên đang khó khăn thở gáp chống tay dưới sàn nhà, bát cháo ăn dở bị rơi xuống đất. Khẩm Lệ Nhu hoảng sợ chạy đến vội đặt ly nước cam lên bàn rồi ngồi xuống đỡ anh dậy, hỏi: “Anh Bắc Thiên, anh bị làm sao vậy”
Vương Bắc Thiên nghe giọng cô trừng gương mặt trở nên cực kỳ tức giận, anh gào lên: “Cô đã bỏ cái quái gì vào đây vậy hả”
“Anh nói cái gì vậy, bỏ gì là sao”, cô khó hiểu hỏi ngược lại anh
“Con m.ẹ nó mau cút đi ra ngoài đi”, anh đặt tay lên ngực cố gắng dùng sức điều chỉnh hô hấp hơi thở nóng rực của mình
“Anh có sao không”, cô thấy gương mặt đỏ như gấc của anh thì hoang mang không biết làm gì
“Mau đi ra khỏi đây nhanh lên”, anh một lần nữa hét lớn vào mặt cô
“Em sẽ đi ngay”, Khẩm Lệ Nhu giờ đây không hiểu chuyện gì nữa, chỉ biết làm theo lời anh nói. Cô vội chạy ra mở cửa đi ra ngoài thì phát hiện cửa đã bị khoá từ bao giờ. Với sự gấp gáp và lo lắng cô quay lại hỏi anh: “Cửa đã bị khoá rồi anh có chìa khoá dự phòng ở đây không”
Nghe thế anh một lần nữa khó khăn lê cái thân xác nặng trĩu đến bên hộp tủ cạnh giường mò mẫm tìm chìa khoá thì nhận ra chẳng có chiếc chìa khóa nào bên trong cả. Vương Bắc Thiên vô cùng tức giận, anh hét lên rồi dùng tay đập mạnh vào hộp tủ khiến nó bị móp một lõm nhẹ, bàn tay anh thì bắt đầu chảy máu do dùng lực quá mạnh. Khẩm Lệ Nhu thấy vậy càng thêm hoảng sợ đi đến đỡ lấy bàn tay anh xem vết thương đang rỉ máu kia liền bị anh ngay tức khắc đứng dậy hất cánh tay cô làm cô ngã lên giường. Cô bị anh đối xử mạnh bạo như vậy thì rất kinh ngạc và tổn thương, Khẩm Lệ Nhu bắt đầu hơi rưng rưng nước mắt cất tiếng: “Anh bị sao vậy”
“Cô còn hỏi”, nói rồi anh nghiến răng ken két tiếp tục: “Tôi hỏi lần nữa cô đã bỏ loại thuốc kích dục gì vào đây hả”
“Em…em không có”, cô cố gắng kìm nén nước mắt trả lời
“Còn nói không có, không phải cô thì là ai hả”, giọng anh trở nên khàn đục trông thấy
“Em không biết”, dứt câu cô bỗng dừng lại suy nghĩ nhớ lại những chuyện ban nãy rồi nhanh chóng lên tiếng: “Em nghĩ là do mẹ”
“Chết tiệt”, anh nói rồi đột nhiên quay người cầm lấy điện thoại đi vào phòng tắm, tiếng đóng cửa vang lên rất lớn “rầm”. Khẩm Lệ Nhu thấy anh đã không còn ở đây nữa thì mệt mỏi ngã lưng ra chiếc giường, nước mắt cô bắt đầu lăn dài trên hai má. Cô thấy bản thân chẳng có chút giá trị nào đối với anh cả thật sự cô cũng không mong anh bị bỏ thuốc như vậy nhưng nhờ có chuyện này cô mới nhận ra dù anh có bị dồn vào đường cùng thì cũng sẽ chẳng bao giờ đụng vào cô, thì ra anh bài xích cô như vậy và rồi những giọt nước mắt ấy cứ lăn dài lăn dài trên đôi gò má người thiếu nữ
Còn Vương Bắc Thiên đang rất chật vật trong nhà tắm, anh ngâm mình trong bồn nước lạnh để cố gắng giảm đi cảm giác nóng bỏng của cơ thể. Anh bấm số gọi điện cho Doãn Khiêm: ‘- Gọi bác sĩ đến nhà tôi, tôi bị bỏ thuốc rồi’
Đang hơn giữa khuya thì Doãn Khiêm bị cuộc gọi của anh đánh thức, dù thực sự rất buồn ngủ nhưng anh vẫn nhanh chóng lấy lại tỉnh táo và gọi bác sĩ đến nhà Vương Bắc Thiên. Tầm 20 phút sau, Doãn Khiêm dẫn theo một vị bác sĩ đến nhà Vương Bắc Thiên, khi vào được tới sảnh thì gặp bà Diệp đang ngồi ở phòng khách, bà đang nhàn nhã ngồi đọc báo thì bắt gặp Doãn Khiêm cùng một vị bác sĩ già tiến vào nhà. Thấy bà, Doãn Khiêm nói nhanh: “Chào Vương phu nhân”
Đang định đi tiếp lên phòng Vương Bắc Thiên thì bà nhanh chóng nói: “Giờ này cậu đến đây làm gì”
“Chủ tịch gọi tôi đến thưa phu nhân”, nói rồi anh ngưng lại một khắc rồi nói thêm: “Tình hình đang rất gấp mong phu nhân thông cảm”
Nói rồi anh mau chóng cất bước nhưng chỉ được vài bước thì bà Diệp nói lớn: “Không được lên đó”
Nghe câu nói này Doãn Khiêm bất chợt khó hiểu, sau vài giây xâu chuỗi mọi sự việc thì anh như hiểu ra điều gì liền quay người lại cung kính cuối đầu: “Xin thứ lỗi cho tôi thưa phu nhân, tôi xin phép”
Doãn Khiêm nói xong thì vội kéo theo vị bác sĩ nhanh chóng đi lên phòng của Bắc Thiên. Bà Diệp thấy thế thì rất tức giận, bà đập tờ báo trong tay xuống bàn rồi nắm chặt đôi tay ánh mắt căm phẫn nhìn lên trên lầu
Vương Bắc Thiên nghe giọng cô trừng gương mặt trở nên cực kỳ tức giận, anh gào lên: “Cô đã bỏ cái quái gì vào đây vậy hả”
“Anh nói cái gì vậy, bỏ gì là sao”, cô khó hiểu hỏi ngược lại anh
“Con m.ẹ nó mau cút đi ra ngoài đi”, anh đặt tay lên ngực cố gắng dùng sức điều chỉnh hô hấp hơi thở nóng rực của mình
“Anh có sao không”, cô thấy gương mặt đỏ như gấc của anh thì hoang mang không biết làm gì
“Mau đi ra khỏi đây nhanh lên”, anh một lần nữa hét lớn vào mặt cô
“Em sẽ đi ngay”, Khẩm Lệ Nhu giờ đây không hiểu chuyện gì nữa, chỉ biết làm theo lời anh nói. Cô vội chạy ra mở cửa đi ra ngoài thì phát hiện cửa đã bị khoá từ bao giờ. Với sự gấp gáp và lo lắng cô quay lại hỏi anh: “Cửa đã bị khoá rồi anh có chìa khoá dự phòng ở đây không”
Nghe thế anh một lần nữa khó khăn lê cái thân xác nặng trĩu đến bên hộp tủ cạnh giường mò mẫm tìm chìa khoá thì nhận ra chẳng có chiếc chìa khóa nào bên trong cả. Vương Bắc Thiên vô cùng tức giận, anh hét lên rồi dùng tay đập mạnh vào hộp tủ khiến nó bị móp một lõm nhẹ, bàn tay anh thì bắt đầu chảy máu do dùng lực quá mạnh. Khẩm Lệ Nhu thấy vậy càng thêm hoảng sợ đi đến đỡ lấy bàn tay anh xem vết thương đang rỉ máu kia liền bị anh ngay tức khắc đứng dậy hất cánh tay cô làm cô ngã lên giường. Cô bị anh đối xử mạnh bạo như vậy thì rất kinh ngạc và tổn thương, Khẩm Lệ Nhu bắt đầu hơi rưng rưng nước mắt cất tiếng: “Anh bị sao vậy”
“Cô còn hỏi”, nói rồi anh nghiến răng ken két tiếp tục: “Tôi hỏi lần nữa cô đã bỏ loại thuốc kích dục gì vào đây hả”
“Em…em không có”, cô cố gắng kìm nén nước mắt trả lời
“Còn nói không có, không phải cô thì là ai hả”, giọng anh trở nên khàn đục trông thấy
“Em không biết”, dứt câu cô bỗng dừng lại suy nghĩ nhớ lại những chuyện ban nãy rồi nhanh chóng lên tiếng: “Em nghĩ là do mẹ”
“Chết tiệt”, anh nói rồi đột nhiên quay người cầm lấy điện thoại đi vào phòng tắm, tiếng đóng cửa vang lên rất lớn “rầm”. Khẩm Lệ Nhu thấy anh đã không còn ở đây nữa thì mệt mỏi ngã lưng ra chiếc giường, nước mắt cô bắt đầu lăn dài trên hai má. Cô thấy bản thân chẳng có chút giá trị nào đối với anh cả thật sự cô cũng không mong anh bị bỏ thuốc như vậy nhưng nhờ có chuyện này cô mới nhận ra dù anh có bị dồn vào đường cùng thì cũng sẽ chẳng bao giờ đụng vào cô, thì ra anh bài xích cô như vậy và rồi những giọt nước mắt ấy cứ lăn dài lăn dài trên đôi gò má người thiếu nữ
Còn Vương Bắc Thiên đang rất chật vật trong nhà tắm, anh ngâm mình trong bồn nước lạnh để cố gắng giảm đi cảm giác nóng bỏng của cơ thể. Anh bấm số gọi điện cho Doãn Khiêm: ‘- Gọi bác sĩ đến nhà tôi, tôi bị bỏ thuốc rồi’
Đang hơn giữa khuya thì Doãn Khiêm bị cuộc gọi của anh đánh thức, dù thực sự rất buồn ngủ nhưng anh vẫn nhanh chóng lấy lại tỉnh táo và gọi bác sĩ đến nhà Vương Bắc Thiên. Tầm 20 phút sau, Doãn Khiêm dẫn theo một vị bác sĩ đến nhà Vương Bắc Thiên, khi vào được tới sảnh thì gặp bà Diệp đang ngồi ở phòng khách, bà đang nhàn nhã ngồi đọc báo thì bắt gặp Doãn Khiêm cùng một vị bác sĩ già tiến vào nhà. Thấy bà, Doãn Khiêm nói nhanh: “Chào Vương phu nhân”
Đang định đi tiếp lên phòng Vương Bắc Thiên thì bà nhanh chóng nói: “Giờ này cậu đến đây làm gì”
“Chủ tịch gọi tôi đến thưa phu nhân”, nói rồi anh ngưng lại một khắc rồi nói thêm: “Tình hình đang rất gấp mong phu nhân thông cảm”
Nói rồi anh mau chóng cất bước nhưng chỉ được vài bước thì bà Diệp nói lớn: “Không được lên đó”
Nghe câu nói này Doãn Khiêm bất chợt khó hiểu, sau vài giây xâu chuỗi mọi sự việc thì anh như hiểu ra điều gì liền quay người lại cung kính cuối đầu: “Xin thứ lỗi cho tôi thưa phu nhân, tôi xin phép”
Doãn Khiêm nói xong thì vội kéo theo vị bác sĩ nhanh chóng đi lên phòng của Bắc Thiên. Bà Diệp thấy thế thì rất tức giận, bà đập tờ báo trong tay xuống bàn rồi nắm chặt đôi tay ánh mắt căm phẫn nhìn lên trên lầu
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook