Bớt Lạnh Nhạt Đi Và Lấy Anh Nha!
-
Chương 172
Nó lo lắng vội vàng vừa nói kèm theo hành động là lật chăn ngồi dậy nhưng vừa mới dùng chút lực lên cánh tay trái để nâng đỡ người thì cảm giác đau nhói liền chuyền đến đại não khiến nó phải nhăn mày la lên rồi bất lực ngã lại xuống giường.
- em làm gù vậy? Không nghe anh nói nãy giờ em bị gì sao? Bản thân còn không lo được còn bày đặt lo cho người khác. Em bị ngốc à?
- Thanh tức giận nhìn nó lớn tiếng.
- em.....
- nó chưa bao giờ thấy Thanh lớn tiếng như vậy với nó bao giờ lên có chút ngạc nhiên và sợ hãi, nó chỉ biết cúi đầu cụp mi vẻ biết lỗi tren đầu như bỗng xuất hiện 2 cái tai cụp xuống vẻ đáng thương.
- được rồi. Anh xin lỗi đã lớn tiếng với em. Do anh lo lắng cho em quá thôi. Em nghỉ ngơi đi, chút trời sáng anh sẽ gọi cho bố mẹ em thông báo. Con điện thoại của em anh không biết. 1 là mất 2 òa em không có mang theo
- thấy nó như vậy Thanh cũng biết mình hơi lớn tiếng liền hạ giọng xin lỗi.
- ừ
- nó vẫn còn hơi sợ lên ngoan ngoãn nhắm mắt lại.Thấy biểu hiện của nó Thanh chỉ biết thở dàirồi đi ra khỏi phòng bệnh của nó.○○○°°°○○○
- Kiên. Cháu nói cho cô biết cái Linh nhà cônó đi đâu? Sao khi đi 2 đứa đi chung mà giờ chái lại về có 1 mình? Bây giờ đã là 12h đêm rồi
- mẹ nó lo lắng nhìn Kiên hỏi.
- cháu không biết. Khi em ấy chạy đi thì chỉ nói cháu về trước em đi có chút việc khi cháu đuổi theo thì đã không thấy bóng em ấy đâu cả.
- Kiên cũng lo lắng không kém.
- không được rồi. Tôi sẽ đi tim con bé. Điện thoại nó không mang không biết giờ này nó bị gì rồi.
- bố nó sốt ruột đứng lên vừa khoác áo vừa nói.
- vậy để tôi đi với ông
- mẹ nó cũng vội cầm chiéc áo gió lên.
- thôi em ở nhà đi để tôi với anh Khương đi được rồi.
- ba của Kiên lên tiếng.
- đúng đấy. Bà ở nhà đợi đi. Nếu con bé về thì gọi cho chúng tôi.
- bố nó tán thành ý kiến
- nhưng...
- không nhưng nhị gì hết. Kiên, con ở nhà với mẹ và cô Phương bố với chú Khương đi tìm con bé Linh. Có tin gì nhớ liên lạc với nhau.
- bố Kiên lên tiếng chốt lại 1 câu rồi quay sang ba Trần nói
- ta đi thôi anh Khương.
- ừ.Vậy là ba trần và ba Kiên đi tìm nó cả đêm, mẹ nó ở nhà lo đến phát sốt sứ khóc nấc lên vì lo lắng.⊙⊙⊙■■■¤¤¤■■■⊙⊙⊙6h sáng tại nhà hắn.
- ể Lộc đâu rồi Dương? Nó vẫn ngủ sao?
- Hữu không thấy Lộc xuống cùng cô liền hỏi.
- em không biết. Tối quá anh ấy nói đi có chút việc rồi không thấy quay về. Em có gọithì thuê bao hức..
- đôi mắt cô đỏ hoe nói.
- sao? Anh Lộc tối quá đi qua đêm không về?
- Nhỏ la lên ngạc nhiên.
- ừ, hức...
- cô khóc.
- thôi em đừng khóc. Có gì từ từ giải quyết -chị Hân thấy cô khóc liền dỗ dành.
- hức... tối qua em có hỏi anh ấy đi đâu.. hức.... nhưng anh ấy chỉ nói đi có chút việc rồi không nói gì thêm... huhu... em còn nghe loáng thoáng... hức có.... hức... tiêng con gái huhu... ở đầu dây bên kia hức.....
- cô ôm chị Hân khóc nấc.
- chắc khống có gì đâu. Em đừng có suy nghĩ nhiều quá.
- chị hân nghe vậy chỉ biết an ủi cô rồi đưa mắt nhìn anh và nhỏ vẻ khóhiểu.
- hức.... như vậy chị nói em phải suy nghĩ như thế nào đây? Huhu....
- cô cứ khóc.3 người không nói được gì chỉ đưa mắt nhìnnhau vẻ khó sử.Bỗng anh phát hiện ra gì đó liền la lên
- a.. ba Hùng, mẹ Liên hôm nay cũng khôngxuống hà ăn cơm. Không nhẽ họ vẫn ngủ? Bình thường họ dậy sớm lắm mà.
- ơ... ờ..
- mỏi người cũng ngơ ngác khó hiểu,cô vẫn khóc." cảm giác bên anh thật thật hạnh phúc,Cảm giác bên anh thật bình yên,Cảm giác bên anh cho em những phút giây ngọt ngào...." ( chả biết có đúng không hì t/g nhớ mang máng hoy)Bỗng nhạc chuông điện thoại cô vang lên làm cả nhà giật mình thoát khỏi sự nhơ ngác bất động tập trung ánh mắt nhìn về phía cô.
- a.... alô... hức...
- cô nhìn tên người gọi liền thấy tủi thân.
- vợ sao vậy? Ai bắt nạt vợ của chồng vậy?
- đầu dây bên kia cậu lo lắng hỏi.
- huhu... anh là tên xấu xa huhu.....
- cô khóc to lên rồi trách mắng.
- anh xin lỗi để vợ lo lắng. Anh xin lỗi vợ đừng khóc
- cậu như nhận được lí do sao cô khóc liền dịu hiongj xin lỗi.
- huhu....
- đáp lại cậu là tiếng khóc lớn của cô
- vợ à v..,,,
- vợ cái gì? Em nói đi tối qua em đi đâu.
- chị Hân bên cạnh thấy cô khóc như vậy liền dựt lấy điện thoại từ tay cô đưa lên tai nghexong tức giận quán.
- dạ. Em đang trong bệnh viên. Tối qu..,,
- anh nói sao? Sao anh lại ở trong đó? Anh bị gì? Huhu.... anh nói đi....
- cô đang khóc nghe anh nói anh trong viện liền hốt hoảng dựt điện thoại từ tay chị Hân lo lắng hỏi ( vì chị Hân bật loa lớn lên mọi người có thể nghe được)
- anh không sao. Vợ đừng khóc. Tối qua anh bhaanj được điện thoại báo Thành bị tainạn lên anh vội chạy đi không nói rõ cho vợ. Định thu xếp xong sẽ gọi cho vợ nhưng điện thoại anh lại hết pin lên không có gọi được. Anh xin lỗi để vợ lo lắng
- cậu từ tốn giải thích.
- mày nói sao. Thành nó bị tai nạn? Thế hiện giờ nó sao rồi. -đến lượt anh sốt ruột.
- nó không sao. Đợi chút nữa bác sĩ khám lại nếu không có gì thì có thể xuất viện rồi. Sáng nay mày xin nghỉ cho tao nha
- em làm gù vậy? Không nghe anh nói nãy giờ em bị gì sao? Bản thân còn không lo được còn bày đặt lo cho người khác. Em bị ngốc à?
- Thanh tức giận nhìn nó lớn tiếng.
- em.....
- nó chưa bao giờ thấy Thanh lớn tiếng như vậy với nó bao giờ lên có chút ngạc nhiên và sợ hãi, nó chỉ biết cúi đầu cụp mi vẻ biết lỗi tren đầu như bỗng xuất hiện 2 cái tai cụp xuống vẻ đáng thương.
- được rồi. Anh xin lỗi đã lớn tiếng với em. Do anh lo lắng cho em quá thôi. Em nghỉ ngơi đi, chút trời sáng anh sẽ gọi cho bố mẹ em thông báo. Con điện thoại của em anh không biết. 1 là mất 2 òa em không có mang theo
- thấy nó như vậy Thanh cũng biết mình hơi lớn tiếng liền hạ giọng xin lỗi.
- ừ
- nó vẫn còn hơi sợ lên ngoan ngoãn nhắm mắt lại.Thấy biểu hiện của nó Thanh chỉ biết thở dàirồi đi ra khỏi phòng bệnh của nó.○○○°°°○○○
- Kiên. Cháu nói cho cô biết cái Linh nhà cônó đi đâu? Sao khi đi 2 đứa đi chung mà giờ chái lại về có 1 mình? Bây giờ đã là 12h đêm rồi
- mẹ nó lo lắng nhìn Kiên hỏi.
- cháu không biết. Khi em ấy chạy đi thì chỉ nói cháu về trước em đi có chút việc khi cháu đuổi theo thì đã không thấy bóng em ấy đâu cả.
- Kiên cũng lo lắng không kém.
- không được rồi. Tôi sẽ đi tim con bé. Điện thoại nó không mang không biết giờ này nó bị gì rồi.
- bố nó sốt ruột đứng lên vừa khoác áo vừa nói.
- vậy để tôi đi với ông
- mẹ nó cũng vội cầm chiéc áo gió lên.
- thôi em ở nhà đi để tôi với anh Khương đi được rồi.
- ba của Kiên lên tiếng.
- đúng đấy. Bà ở nhà đợi đi. Nếu con bé về thì gọi cho chúng tôi.
- bố nó tán thành ý kiến
- nhưng...
- không nhưng nhị gì hết. Kiên, con ở nhà với mẹ và cô Phương bố với chú Khương đi tìm con bé Linh. Có tin gì nhớ liên lạc với nhau.
- bố Kiên lên tiếng chốt lại 1 câu rồi quay sang ba Trần nói
- ta đi thôi anh Khương.
- ừ.Vậy là ba trần và ba Kiên đi tìm nó cả đêm, mẹ nó ở nhà lo đến phát sốt sứ khóc nấc lên vì lo lắng.⊙⊙⊙■■■¤¤¤■■■⊙⊙⊙6h sáng tại nhà hắn.
- ể Lộc đâu rồi Dương? Nó vẫn ngủ sao?
- Hữu không thấy Lộc xuống cùng cô liền hỏi.
- em không biết. Tối quá anh ấy nói đi có chút việc rồi không thấy quay về. Em có gọithì thuê bao hức..
- đôi mắt cô đỏ hoe nói.
- sao? Anh Lộc tối quá đi qua đêm không về?
- Nhỏ la lên ngạc nhiên.
- ừ, hức...
- cô khóc.
- thôi em đừng khóc. Có gì từ từ giải quyết -chị Hân thấy cô khóc liền dỗ dành.
- hức... tối qua em có hỏi anh ấy đi đâu.. hức.... nhưng anh ấy chỉ nói đi có chút việc rồi không nói gì thêm... huhu... em còn nghe loáng thoáng... hức có.... hức... tiêng con gái huhu... ở đầu dây bên kia hức.....
- cô ôm chị Hân khóc nấc.
- chắc khống có gì đâu. Em đừng có suy nghĩ nhiều quá.
- chị hân nghe vậy chỉ biết an ủi cô rồi đưa mắt nhìn anh và nhỏ vẻ khóhiểu.
- hức.... như vậy chị nói em phải suy nghĩ như thế nào đây? Huhu....
- cô cứ khóc.3 người không nói được gì chỉ đưa mắt nhìnnhau vẻ khó sử.Bỗng anh phát hiện ra gì đó liền la lên
- a.. ba Hùng, mẹ Liên hôm nay cũng khôngxuống hà ăn cơm. Không nhẽ họ vẫn ngủ? Bình thường họ dậy sớm lắm mà.
- ơ... ờ..
- mỏi người cũng ngơ ngác khó hiểu,cô vẫn khóc." cảm giác bên anh thật thật hạnh phúc,Cảm giác bên anh thật bình yên,Cảm giác bên anh cho em những phút giây ngọt ngào...." ( chả biết có đúng không hì t/g nhớ mang máng hoy)Bỗng nhạc chuông điện thoại cô vang lên làm cả nhà giật mình thoát khỏi sự nhơ ngác bất động tập trung ánh mắt nhìn về phía cô.
- a.... alô... hức...
- cô nhìn tên người gọi liền thấy tủi thân.
- vợ sao vậy? Ai bắt nạt vợ của chồng vậy?
- đầu dây bên kia cậu lo lắng hỏi.
- huhu... anh là tên xấu xa huhu.....
- cô khóc to lên rồi trách mắng.
- anh xin lỗi để vợ lo lắng. Anh xin lỗi vợ đừng khóc
- cậu như nhận được lí do sao cô khóc liền dịu hiongj xin lỗi.
- huhu....
- đáp lại cậu là tiếng khóc lớn của cô
- vợ à v..,,,
- vợ cái gì? Em nói đi tối qua em đi đâu.
- chị Hân bên cạnh thấy cô khóc như vậy liền dựt lấy điện thoại từ tay cô đưa lên tai nghexong tức giận quán.
- dạ. Em đang trong bệnh viên. Tối qu..,,
- anh nói sao? Sao anh lại ở trong đó? Anh bị gì? Huhu.... anh nói đi....
- cô đang khóc nghe anh nói anh trong viện liền hốt hoảng dựt điện thoại từ tay chị Hân lo lắng hỏi ( vì chị Hân bật loa lớn lên mọi người có thể nghe được)
- anh không sao. Vợ đừng khóc. Tối qua anh bhaanj được điện thoại báo Thành bị tainạn lên anh vội chạy đi không nói rõ cho vợ. Định thu xếp xong sẽ gọi cho vợ nhưng điện thoại anh lại hết pin lên không có gọi được. Anh xin lỗi để vợ lo lắng
- cậu từ tốn giải thích.
- mày nói sao. Thành nó bị tai nạn? Thế hiện giờ nó sao rồi. -đến lượt anh sốt ruột.
- nó không sao. Đợi chút nữa bác sĩ khám lại nếu không có gì thì có thể xuất viện rồi. Sáng nay mày xin nghỉ cho tao nha
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook