Bớt Lạnh Nhạt Đi Và Lấy Anh Nha!
-
Chương 162
- mẹ nói dối. Cô ấy yêu con như vậy sao có thể nói chia tay con bất ngờ như vậy được. Chỉ có mẹ ép cô ấy lên cô ấy mới như vậy. Mẹ từng nói mẹ sẽ làm tất cả để con quay về giờ mẹ còn trối?
- hắn mất hết kiên nhẫnđôi mắt đỏ ngầu ngồi bật dậy túm 2 vai mẹ hắn quát.
- mày làm gì vậy? Mày đừng có như thằng ngốc như vậy. Cô ta không yêu mày đâu. Từ trước đến giờ chưa hề yêu mày mày rõ chưa? Cô ta chỉ vì tiền thôi mày đừng có đổ lỗi cho mẹ Liên như vậy. Đừng có cố không chấp nhận sự thật mà đổi lỗi cho chính mẹ ruột của mình vì 1 đứa con gái không ra gì nữa. Mày hèn quá đấy
- anh đứng ngoài nghe và nhìn hắn nói với bà Liênnhư vậy liền đẩy vai hắn ra quát.
- mày im đi. Mày thì biết gì về Linh chứ? M....Hắn điên lên nhìn anh quát nhưng lwij bị anh chặn họng
- vậy mày hiểu sao? Mày hiểu được bao nhiêu về cô ta? Mày có chính mắt nhìn thấycô ta đi với thằng con trai khác? Mày có thấy cô ta thân mật ôm hôn thằng con trai khác? Mày có thấy cô ta đi khác sạn với thằng con trai khác chỉ vì chữ Tiền? Mày cóchứng kiến chưa mà nói?
- anh cũng nóng tính quát lại hắn.
- tao....,Hắn khuôn mặt đau đớn tuyệt vọng cúi đầu giọng run run nghẹn ngào.
- mày tỉnh lại đi. Trên đời còn rất nhiều cô gái tốt mày đừng vậy nữa. Tao không cố ý nặng lời với mày đâu chỉ là tao không muốn mày mù quáng yêu 1 đứa con gái như cô ta thôi
- anh thấy vậy nhẹ giọng lại nói.Cả phòng chìm vào im lặng, mấy bệnh nhânvà người nhà bệnh nhân thấy ầm ỹ cũng ngólại xem. Bố hắn nhíu mày vẻ không hài lòngnhìn mẹ hắn còn mẹ hắn đôi mắt rủ xuống vẻ hối hận nhưng không ai thấy.Bỗng
- con muốn xuất viện
- hắn lên tiếng phá tanbầu không khí im lặng rồi tự tay rún kim chuyền nước rồi lạnh băng không để ý đến ai rời giường ra khỏi phòng bệnh.
- con chưa khỏe từ từ hãng về
- mẹ hắn nói với theo hắnNhưng đáp lại là sự im lặng của hắn
- haiz.., thôi mẹ đừng buồn. Chúng ta về thôi
- Lộc ra an ủi mẹ hắn khi thấy mẹ hắn cụp mi buồn giàu.
- ừ mẹ biết.
- mẹ Liên gạt nước mắt gượng cười nói.Vậy là mọi người kéo nhau về, bố hắn lán lại vẻ ái ngại nhìn người đàn ông gây tai nạncho hắn nói
- xin lỗi để anh thấy cảnh nộn sộn này. Giờ chúng ta đi làm thủ tục và hoàn trả số tiền cấp cứu cho con trai tôi lại cho anh.
- a dạ không sao đâu anh. Còn số tiền đó không đáng ngại mà do tôi đâm vào con trai anh lên tôi sẽ chịu trách nhiệm.
- người đàn ông nói rồi cười lịch sự.
- vậy ngại lắm thưa anh. Cũng tại con trai tôi 1 phần. Để anh làm vậy tôi thật không.....
- không sao đâu anh. Thôi giờ tôi phải đến công ty có chút việc. Dạ xin phép anh
- người đàn ông ngăn lời định nói ra của bố hắn.
- dạ như vậy.... thôi thì cảm ơn anh. Thật ngại quá
- bố hắn cười ái ngại.
- dạ thôi tôi đi
- người đàn ông cúi đầu lịch sự chào bố nó, người con trai tên Thanh cũng lịch sự cúi đầu rồi cùng bố mình rời đi.Bố hắn cũng cúi đầu lịch sự chào rồi cũng rời đi khỏi phòng bệnh cùng về với mọi người.○○○•••○○○♢♢♢○○○•••○○○Nó sau giấc ngủ dài liền nhíu mày thức giấc
- chị tỉnh rồi. Chị thấy trong người sao rồi? -Bình thấy nó tỉnh liền sốt ruột hỏi.
- ơ, sao em vẫn còn ở đây? Mà chị sao lại ở đây?
- nó ngơ ngác hỏi.
- em lên trường kiếm chị để tạm biệt nhưng không ngờ lại thấy chị bị ngất lên liền đưa chị vào đây. Mà sáng đã sảy ra chuyện gì vậy chị?
- Bình giải thích.
- phải đó. Ai bắt nạt chị sao?
- Thiê j bên cạnh cũng lên tiếng.
- à... không có gì. Thôi 2 đứa cho chị về đi.Chị khỏe rồi
- nó nhớ lại chuyện hồi sáng mặt hơi biết đổi nhưng sau 1 gây liền cười nhẹ chấn an 2 đứa.
- chị chắc chứ?
- Thiện hơi nhíu mày như không tin.
- ừ thật.
- nó vẻ kiên định.
- dạ vậy cũng được. Nhưng có việc gì chị nhớ phải gọi cho em đấy nhé?
- Bình vẻ phân vân nhưng cũng đồng ý
- ừ chị biết. Giờ cho chị về đi.
- nó mỉm cười nhẹ rồi ngồi dậy.Thế là cả 3 cùng rời khỏi phòng khám ra thanh toán tiền rồi ra về.Khi đi ngang qua trường nó như nhớ ra gì liền đồi xuống xe
- sao chị lại đồi vào trường? Trường tan cả rồi mà
- Bình nhíu mày thắc mắc.
- ờ à... chị vô lấy cặp
- nó lắp bắp tìm lí do.
- mai lấy cng được mà, chị lên xe em đưa về
- Bình nói.
- thôi em với Thiện về đi không ngoại mong.
- có chuyện gì mà mày dừng xe ở đây vậy? Sao không đi tiếp?
- Thiện đi sau thấy xe Bình dừng lại liền dừng xe đi lại hỏi.
- chị Linh nói muốn vào trường
- Bình mách lẻo.
- sao chị vô đó chi?
- Thiện nhíu mày nhìn nó.
- chị vô lấy cặp. Thôi 2 đứa về đi. 2/9 tới chị sẽ ra ngoại chơi
- nó nói rồi bước ra khỏixe.
- vâng chị nhớ đó. Em về đây. Mà ôm chị cái cho đỡ nhớ hơi hì hì
- Bình nhảy vọt ra khỏi xe ôm lấy nó.
- ừ chị nhớ. 2 đứa đi cẩn thận đó.
- nó mỉm cười ôm lại Bình.
- vậy bọn em về đây. Có chuyện gì chị nhớ phải gọi cho em nhá?
- Thiện đi lại ôm nó còn rất tự nhiên hôn lên má nó 1 cái.
- ừ chị biết
- nó ôm lại Thiện rồi mỉm cười nhẹ nhàng.
- vậy bọn em về đây.
- Thiện và Bình tạm biệt nó rồi lên xe đi về để lại nó đứng lại nhìn bóng 2 xe đi xa mới vội vàng chạy vào trường.
- hắn mất hết kiên nhẫnđôi mắt đỏ ngầu ngồi bật dậy túm 2 vai mẹ hắn quát.
- mày làm gì vậy? Mày đừng có như thằng ngốc như vậy. Cô ta không yêu mày đâu. Từ trước đến giờ chưa hề yêu mày mày rõ chưa? Cô ta chỉ vì tiền thôi mày đừng có đổ lỗi cho mẹ Liên như vậy. Đừng có cố không chấp nhận sự thật mà đổi lỗi cho chính mẹ ruột của mình vì 1 đứa con gái không ra gì nữa. Mày hèn quá đấy
- anh đứng ngoài nghe và nhìn hắn nói với bà Liênnhư vậy liền đẩy vai hắn ra quát.
- mày im đi. Mày thì biết gì về Linh chứ? M....Hắn điên lên nhìn anh quát nhưng lwij bị anh chặn họng
- vậy mày hiểu sao? Mày hiểu được bao nhiêu về cô ta? Mày có chính mắt nhìn thấycô ta đi với thằng con trai khác? Mày có thấy cô ta thân mật ôm hôn thằng con trai khác? Mày có thấy cô ta đi khác sạn với thằng con trai khác chỉ vì chữ Tiền? Mày cóchứng kiến chưa mà nói?
- anh cũng nóng tính quát lại hắn.
- tao....,Hắn khuôn mặt đau đớn tuyệt vọng cúi đầu giọng run run nghẹn ngào.
- mày tỉnh lại đi. Trên đời còn rất nhiều cô gái tốt mày đừng vậy nữa. Tao không cố ý nặng lời với mày đâu chỉ là tao không muốn mày mù quáng yêu 1 đứa con gái như cô ta thôi
- anh thấy vậy nhẹ giọng lại nói.Cả phòng chìm vào im lặng, mấy bệnh nhânvà người nhà bệnh nhân thấy ầm ỹ cũng ngólại xem. Bố hắn nhíu mày vẻ không hài lòngnhìn mẹ hắn còn mẹ hắn đôi mắt rủ xuống vẻ hối hận nhưng không ai thấy.Bỗng
- con muốn xuất viện
- hắn lên tiếng phá tanbầu không khí im lặng rồi tự tay rún kim chuyền nước rồi lạnh băng không để ý đến ai rời giường ra khỏi phòng bệnh.
- con chưa khỏe từ từ hãng về
- mẹ hắn nói với theo hắnNhưng đáp lại là sự im lặng của hắn
- haiz.., thôi mẹ đừng buồn. Chúng ta về thôi
- Lộc ra an ủi mẹ hắn khi thấy mẹ hắn cụp mi buồn giàu.
- ừ mẹ biết.
- mẹ Liên gạt nước mắt gượng cười nói.Vậy là mọi người kéo nhau về, bố hắn lán lại vẻ ái ngại nhìn người đàn ông gây tai nạncho hắn nói
- xin lỗi để anh thấy cảnh nộn sộn này. Giờ chúng ta đi làm thủ tục và hoàn trả số tiền cấp cứu cho con trai tôi lại cho anh.
- a dạ không sao đâu anh. Còn số tiền đó không đáng ngại mà do tôi đâm vào con trai anh lên tôi sẽ chịu trách nhiệm.
- người đàn ông nói rồi cười lịch sự.
- vậy ngại lắm thưa anh. Cũng tại con trai tôi 1 phần. Để anh làm vậy tôi thật không.....
- không sao đâu anh. Thôi giờ tôi phải đến công ty có chút việc. Dạ xin phép anh
- người đàn ông ngăn lời định nói ra của bố hắn.
- dạ như vậy.... thôi thì cảm ơn anh. Thật ngại quá
- bố hắn cười ái ngại.
- dạ thôi tôi đi
- người đàn ông cúi đầu lịch sự chào bố nó, người con trai tên Thanh cũng lịch sự cúi đầu rồi cùng bố mình rời đi.Bố hắn cũng cúi đầu lịch sự chào rồi cũng rời đi khỏi phòng bệnh cùng về với mọi người.○○○•••○○○♢♢♢○○○•••○○○Nó sau giấc ngủ dài liền nhíu mày thức giấc
- chị tỉnh rồi. Chị thấy trong người sao rồi? -Bình thấy nó tỉnh liền sốt ruột hỏi.
- ơ, sao em vẫn còn ở đây? Mà chị sao lại ở đây?
- nó ngơ ngác hỏi.
- em lên trường kiếm chị để tạm biệt nhưng không ngờ lại thấy chị bị ngất lên liền đưa chị vào đây. Mà sáng đã sảy ra chuyện gì vậy chị?
- Bình giải thích.
- phải đó. Ai bắt nạt chị sao?
- Thiê j bên cạnh cũng lên tiếng.
- à... không có gì. Thôi 2 đứa cho chị về đi.Chị khỏe rồi
- nó nhớ lại chuyện hồi sáng mặt hơi biết đổi nhưng sau 1 gây liền cười nhẹ chấn an 2 đứa.
- chị chắc chứ?
- Thiện hơi nhíu mày như không tin.
- ừ thật.
- nó vẻ kiên định.
- dạ vậy cũng được. Nhưng có việc gì chị nhớ phải gọi cho em đấy nhé?
- Bình vẻ phân vân nhưng cũng đồng ý
- ừ chị biết. Giờ cho chị về đi.
- nó mỉm cười nhẹ rồi ngồi dậy.Thế là cả 3 cùng rời khỏi phòng khám ra thanh toán tiền rồi ra về.Khi đi ngang qua trường nó như nhớ ra gì liền đồi xuống xe
- sao chị lại đồi vào trường? Trường tan cả rồi mà
- Bình nhíu mày thắc mắc.
- ờ à... chị vô lấy cặp
- nó lắp bắp tìm lí do.
- mai lấy cng được mà, chị lên xe em đưa về
- Bình nói.
- thôi em với Thiện về đi không ngoại mong.
- có chuyện gì mà mày dừng xe ở đây vậy? Sao không đi tiếp?
- Thiện đi sau thấy xe Bình dừng lại liền dừng xe đi lại hỏi.
- chị Linh nói muốn vào trường
- Bình mách lẻo.
- sao chị vô đó chi?
- Thiện nhíu mày nhìn nó.
- chị vô lấy cặp. Thôi 2 đứa về đi. 2/9 tới chị sẽ ra ngoại chơi
- nó nói rồi bước ra khỏixe.
- vâng chị nhớ đó. Em về đây. Mà ôm chị cái cho đỡ nhớ hơi hì hì
- Bình nhảy vọt ra khỏi xe ôm lấy nó.
- ừ chị nhớ. 2 đứa đi cẩn thận đó.
- nó mỉm cười ôm lại Bình.
- vậy bọn em về đây. Có chuyện gì chị nhớ phải gọi cho em nhá?
- Thiện đi lại ôm nó còn rất tự nhiên hôn lên má nó 1 cái.
- ừ chị biết
- nó ôm lại Thiện rồi mỉm cười nhẹ nhàng.
- vậy bọn em về đây.
- Thiện và Bình tạm biệt nó rồi lên xe đi về để lại nó đứng lại nhìn bóng 2 xe đi xa mới vội vàng chạy vào trường.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook