Boss Xuyên Thành Tiểu Khả Ái
-
Chương 27
"A!" Khanh Vân kêu lên một tiếng, đồng tử màu đen trở nên tiêu cực, y cúi đầu, cả người mờ mịt.
Quả nhiên là vậy.
Một loại cảm giác vô pháp chạy thoát số mệnh bao phủ lên người quân nhân Liên Bang, bọn họ suy sụp thả lỏng thân thể.
Thậm chí có loại cảm giác thả lỏng thật lớn nảy lên trong lòng bọn họ, không ai có thể chạy thoát thủ đoạn như thế không phải sao?
Thiếu niên tuy rằng nâng lên thân thể gầy yếu chịu qua nhục hình, nhưng cũng không chịu đựng được tinh thần kinh sợ.
Aboron hừ cười một tiếng, thả lỏng dựa vào ghế.
Chris từng bước một đi đến trước người Khanh Vân, trong tiếng bước chân có sự hỗn loạn nhỏ đến không thể phát hiện.
Ngươi nên ra tay.
Không, chờ một chút. Chris tựa hồ nghe được trong lòng mình có thanh âm nói như vậy.
"Tiến sĩ Lamir, ở đâu." Một đôi mắt bạc lạnh băng của Chris bình tĩnh nhìn chăm chú vào Khanh Vân đang hai mắt mờ mịt, chỉ cần thiếu niên mở miệng trả lời, hắn liền phát động công kích.
"Tiến sĩ ở......"
Thiếu niên sắc mặt mờ mịt đột nhiên ngẩng đầu lên, sợi tóc ào ào rũ xuống, đôi con ngươi như ngôi sao trên bầu trời chợt khôi phục thần thái, "Ông ấy ở đâu tao vì sao phải nói cho mày?"
Thiếu niên thậm chí một chân bay lên đá vào trên vai rộng lớn của người đàn ông, tuy rằng không lay động được thân hình của Chris chút xíu nào, ngược lại chính y bị ngã trở về không chịu khống chế xoay một vòng.
Tình huống gì đây?
Cậu ta thế nhưng không bị ảnh hưởng?
Vẻ mặt mọi người đều kinh ngạc, đồng tử Chris cũng co rút lại một cái.
Ý cười trào phúng trên mặt Khanh Vân càng sâu, y còn tưởng khí làm tinh thần kinh sợ này là thứ gì ghê gớm lắm, thì ra chỉ có chút xíu uy lực như thế này, căn bản không thể ảnh hưởng được linh hồn của y.
"Phanh!" Aboron bóp nát chén rượu, gã áp lực bạo nộ hỏi, "Sao lại thế này? Dụng cụ hỏng rồi sao?"
Một cây đường truyền khí làm tinh thần kinh sợ đã có thể làm một binh lính Beta thành ngốc tử, gã cũng vì nhìn tra tấn ngày hôm qua, hoài nghi thân thể thiếu niên gầy yếu nhưng cấp bậc tinh thần lực lại không thấp mới để người sử dụng khí làm tinh thần kinh sợ.
Không nghĩ tới lại không có tác dụng?
Tù binh một bên vốn đã như tro tàn, lúc này cũng lắp bắp kinh hãi, ngơ ngác nhìn thiếu niên nho nhỏ đang bị treo, trong mắt đều là không thể tin tưởng.
Khanh Vân cao ngạo giơ cằm, hai mắt phảng phất thiêu đốt ngọn lửa nhiệt huyết: "Liên Bang không thua!"
Aboron nổi giận đùng đùng đi qua, tùy tay kéo một tên tinh đạo cắm khí làm tinh thần kinh sợ lên gáy gã, không đến một giây mặt tinh đạo đó liền dại ra hỏi gì đáp nấy.
Hung hăng ném tinh đạo trong tay đi, Aboron gắt gao mà nhìn chằm chằm Khanh Vân, trầm giọng mệnh lệnh Chris: "Tiếp tục cắm đường truyền cho nó."
Trong lòng Chris mới vừa dâng lên một chút nhẹ nhõm lại bị đè ép xuống, thiếu niên có thể chống đỡ một cây đường truyền, vậy hai cây, ba cây thì sao?
Hắn không thu hồi tinh thần xúc tu phiêu phù bên người thiếu niên, nhặt lên một cây đường truyền lần nữa cắm vào sau đầu thiếu niên.
Biểu tình kiệt ngạo của thiếu niên cũng không biến mất, thậm chí còn nhìn Aboron khinh thường hừ một tiếng.
Hai cây, ba cây, bốn cây......
Mười cây, hai mươi cây......
Đường truyền của khí làm tinh thần kinh sợ chậm rãi thiếu đi, cùng lúc đó, cái gáy thiếu niên bị cắm đầy giống như con nhím.
Ánh mắt mọi người đều chậm rãi thay đổi, ánh mắt nhìn Khanh Vân như nhìn quái vật.
Rốt cuộc, một cây đường truyền cuối cùng cắm sau đầu thiếu niên, khí làm tinh thần kinh sợ thậm chí chạy đến mức tối đa.
Nhưng thiếu niên vẫn không có biểu hiện bị kinh sợ gì, hai tròng mắt sáng ngời, lúc nhìn qua rực rỡ lung linh, hoàn toàn không có dấu vết dại ra.
Lúc này tù bình phía sau Khanh Vân đều đứng lên, đỡ lan can ngơ ngẩn nhìn người bị treo ở nơi đó, thiếu niên sau đầu đầy đường truyền. Hình tượng lúc này của y vừa đáng thương lại buồn cười, nhưng trong lòng nhóm quân Liên Bang bị bắt giữ lại không dậy nổi dục vọng muốn cười.
Trong lòng bọn họ, tràn đầy kính nể cùng hổ thẹn.
Một người gầy yếu, không hề trải qua bất luận huấn luyện quân sự gì, thậm chí có khi còn chưa trưởng thành, thế nhưng chống được toàn bộ khí làm tinh thần kinh sợ đánh sâu vào.
Phía sau Khanh Vân, Chris rũ mắt che lại tràn đầy tán thưởng.
Hắn biết Khanh Vân là Omega, càng thêm chấn động, cho dù là thượng tướng Cauchy nắm giữ quân đoàn số 4 hiện tại cũng không chịu nổi khí làm tinh thần kinh sợ cường đại như vậy.
Trong thân thể nhỏ yếu của y, ẩn chứa năng lượng cường đại đến cỡ nào?
Cho dù chứng kiến Khanh Vân cường đại như thế, Chris vẫn phá lệ sinh ra một tia đau lòng. Bởi vì hắn ở phía sau nên thấy được rõ ràng, thiếu niên tựa hồ cực kỳ sợ đau, thời điểm đường truyền xuyên qua da thịt ở gáy, sau cổ y luôn hơi run rẩy.
Cho dù như vậy, thiếu niên vẫn không rên một tiếng.
"Liên Bang không thua!" Khanh Vân ngửa đầu lặp lại lần nữa, như đang cười nhạo lời nói lúc trước của Aboron.
Y sẽ không bị khí làm tinh thần kinh sợ đánh bại, Liên Bang cũng sẽ không bị Hồng Hạc đánh bại, nhiệm vụ lần này của Khanh Vân cũng quyết sẽ không thất bại.
Sắc mặt Aboron hoàn toàn âm trầm, bước chân gã trầm trọng đi tới gần người bị treo, gã duỗi tay kiềm cái cằm trắng nõn hơi lộ ra xanh tím trước mặt, gằn từng chữ một hỏi Khanh Vân: "Nói cho tao, cấp bậc tinh thần của mày rốt cuộc cao bao nhiêu?"
"Ngại quá, tao chỉ là một học sinh của học viện ca xướng nghệ thuật tối cao ở Liên Bang, tinh thần lực A bình thường mà thôi."
Khi nói đến học viện nghệ thuật tối cao ở Liên Bang tối, ánh mắt thiếu niên sáng quắc mặt mày phi dương, tựa hồ cực kỳ kiêu ngạo.
Trong mắt Chris đứng ở phía sau y hiện lên một tia dở khóc dở cười, thiếu chút nữa bị y hù ngay tại chỗ.
Người không biết khẳng định cho rằng học viện nghệ thuật tối cao ở Liên Bang là một học viện đẳng cấp cao, nhưng mà ở Liên Bang, đây chỉ là trường học dành cho những Omega không tiền đồ bị người cười nhạo.
Có Cauchy khơi dòng, những Omega có năng lực đều cắm đầu chạy qua trường quân đội.
Trong lòng thiếu niên khẳng định có mộng tưởng nghệ thuật lộng lẫy của chính y, Chris nghĩ.
"A+?" Aboron nghiến răng nghiến lợi, gia hỏa này là đang cười nhạo mình sao? Cấp tinh thần lực Aboron là SS, gã biết rõ mình tuyệt đối không chịu nổi nhiều đường truyền khí làm kinh sợ như vậy.
Phút chốc, gã biến sắc, tiếng nói trở nên quỷ dị, "Học viện nghệ thuật? Nga, như vậy, thể chất tối đa của mày cũng chính là cấp C."
Nghe vậy, thiếu niên quả nhiên mở to hai mắt.
Aboron cười lớn xoay người, gã đem roi ngày hôm qua lần nữa ném cho Chris.
Tay cầm roi của Chris run một cái nhỏ đến không thể phát hiện.
Quất roi cứ như vậy tiến hành, Aboron cũng không kêu Chris tháo xuống truyền khí của khí làm kinh sợ, thân thể và tinh thần cùng bị tra tấn mới càng tàn nhẫn, càng đẹp đẽ.
Khí làm tinh thần kinh sợ vẫn sinh ra một tia ảnh hưởng đối với thân thể thiếu niên, Chris một roi quất xuống, thiếu niên từ trước đến nay cắn chặt răng cổ họng không lên tiếng thế nhưng nhịn không được kêu rên ra tiếng.
Tuy rằng tiếng rên đau đớn đúng lúc bị thiếu niên nuốt vào, nhưng tiếng hừ nhẹ trong nháy mắt dụ hoặc nhân tâm kia vẫn giống như tiếng hát câu hồn người của Siren. Làn da trắng nõn trong suốt của thiếu niên, miệng vết thương chảy ra máu tươi đầm đìa, tóc đen tán loạn mê người, quả thực là một bữa tiệc tuyệt mỹ.
Đám tinh đạo quan khán hình phạt, trên mặt đều lộ ra một tia say mê.
Aboron vẻ mặt hưởng thụ dựa vào ghế, gã đầu tiên là dựng thẳng một ngón tay, nghe âm thanh nho nhỏ chung quanh, sau đó dặn dò Chris: "Xuống tay mạnh một chút, tao muốn nghe thanh âm đáng yêu của nó."
Tay nắm roi của Chris chợt dừng, sau đó gần như đem chuôi roi bóp nát.
Thiếu niên vì tổ quốc cắn răng kiên trì đến bây giờ, không nên thừa nhận vũ nhục như vậy.
Thanh âm quất roi theo mệnh lệnh của Aboron càng trở nên dồn dập, một ý niệm hiện lên trong lòng Chris, kéo cả người hắn vào vực sâu.
Phải làm chuyện thương tổn thiếu niên, khiến Jorah thống khổ vô cùng, hắn thật sự là thần hộ mệnh của Liên Bang sao?
Chris giống như một máy móc không cảm tình liên tục quất, nhưng trái tim hắn lại giống như bị người siết chặt, thiếu cảm giác khống chế làm choáng váng cả đại não hắn.
Ánh mắt thiếu niên sáng ngời, từ trong mắt y Chris thậm chí thấy được bầu trời đêm mỹ lệ nhất Liên Bang. Nhưng hiện tại hắn lại phải đối chủ nhân một đôi mắt xinh đẹp như vậy, tiến hành tra tấn cực kỳ tàn ác.
Phòng thẩm vấn một mảnh an tĩnh, chỉ có thanh âm roi đánh vào da thịt, thiếu niên thật sự nhịn được, nửa điểm thanh âm cũng không phát ra.
Nhưng mà dưới tình huống như vậy, ở trong tai tinh đạo, tiếng hít thở của thiếu niên cũng 10 phần mê người.
Còn lại là tù binh đế quốc ở phía sau Khanh Vân, ánh mắt bọn họ không hề chớp nhìn chăm chú vào thiếu niên kiên cường trước mặt, thân thể suy sụp hồi lâu dần dần thẳng lên, bọn họ ngửa đầu ưỡn ngực, ánh mắt kiên định, đây là tư thế quân nhân Liên Bang.
Thiếu niên kiên trì, lại lần nữa thiêu đốt tín ngưỡng trong lòng bọn họ.
Lần này tra tấn, đối với Chris mà nói thời gian dị thường dài, phảng phất hắn mới là người bị trói lên quất roi kia, cả trái tim đều bị thiêu đốt.
Thiếu niên trước mắt kiên cường ngoài dự đoán, thương mới chồng lên vết thương cũ, làm thân thể vốn gầy yếu của thiếu niên càng thêm yếu ớt.
Máu tươi cùng mồ hôi dính lên sợ tóc màu đen của y, môi bị thiếu niên cắn đỏ tươi, y như máu.
Trong thời gian quất roi dài đến tám giờ, thiếu niên không hề chảy một giọt nước mắt, không phát ra một chút thanh âm, thậm chí kiên cường khởi động tinh thần không cho mình vì thể lực chống đỡ không nổi mà té xỉu. Cặp mắt kia mang theo kiêu ngạo cùng khinh thường, thẳng tắp tiến vào đáy mắt Chris.
Giống như đang nói với hắn, tới nha, nhìn tao có thể kiên trì hay không?
Chris không biết mình dùng dạng sức lực gì quất roi, dùng dạng sức lực gì khắc chế đôi tay run rẩy.
Hắn chỉ biết, hắn không thể thất bại.
Thiếu niên kiên trì như vậy, cho nên hắn không thể thất bại.
Rốt cuộc, tra tấn hôm nay kết thúc, thanh âm quất roi biến mất, chỉ còn tiếng thở dốc nho nhỏ của thiếu niên.
Bởi vì lực quất roi quá lớn, đường truyền phía sau đầu Khanh Vân rơi ra mấy cây, đường truyền lướt qua sợi tóc cùng da đầu dính máu tươi thành một khối rớt xuống.
Chris đi lên, lần nữa đâm đường truyền vào sau đầu thiếu niên. Dùng hết lực toàn thân, mới khắc chế không vươn tay khẽ vuốt tóc đen mềm mại của y.
Hắn hẳn là...... Tràn ngập cổ vũ và an ủi thiếu niên trào ngập nhiệt huyết cùng kiêu ngạo này.
"Ngày mai, tao sẽ tiếp tục mang đến cho mày một ít đồ vui." Aboron vẻ mặt thoả mãn đi ra ngoài, gã thật hy vọng thiếu niên vẫn luôn kiên trì như vậy, mỹ cảnh thẩm vấn như vậy không nên ngừng không phải sao?
Chris đi theo phía sau Aboron ra ngoài, không quay đầu lại liếc nhìn Khanh Vân một cái.
Bước chân hắn vẫn giống lúc đầu tựa như đã dày công tính toán, không sai một bước nào, nhưng tay ẩn bên người lại hung hăng nắm chặt.
Lần đầu tiên hắn biết, cái gì gọi là "Dày vò".
Liên Bang và Hồng Hạc chiến hỏa liên miên, quân đội Liên Bang ngày xưa chiếm thượng phong, quân lính lần này lại tan rã.
Bởi vì Chris xuất chiến.
"Đáng chết!" Thượng tướng quân đoàn số 2, Lucas hung hăng đấm bàn một cái, mày gã nhăn đủ kẹp chết ruồi, "Đám lão già đang hội nghị kia đi lên thử xem? Mẹ nó, kia chính là Chris, một cái máy móc chiến đấu, lão tử làm sao đánh thắng!"
Mặt Cauchy ôn nhu, tay cắm vào sợi tóc của Lucas, trấn an cảm xúc của gã.
Hôm nay, quân đoàn số 2 và quân đoàn số 4 liên hợp ra trận, binh lực gấp 10 lần Hồng Hạc, nhưng vẫn bại, Chris dẫn theo đám tinh đạo giống như mèo vờn chuột trêu đùa bọn họ không hề có sức đánh trả.
"Chris biết rõ phong cách tác chiến của Liên Bang, nhìn phía tình cảm hắn có thể tha thứ."
"Cho nên Chris phản bội mới đáng sợ." Lucas hung hăng lau mặt.
Trầm mặc thật lâu, Cauchy đột nhiên nói: "Jorah......Bị bắt cóc trên tinh hạm."
Nghe vậy ngón tay Lucas trong nháy mắt siết chặt, sau đó thanh âm lại trở nên lãnh ngạnh: "Nga, vậy chỉ hy vọng cậu ta không làm ra chuyện gì."
Lucas cùng Jorah đều là cô nhi, hai người nương tựa lẫn nhau lớn lên. Ước định và hứa hẹn của thiếu niên thuận theo mà đến, nhưng Lucas vì thể chất và tinh thần lực song S mà vào trường quân đội, một đường đi lên.
Mà Jorah nhỏ hơn gã một chút hiện tại chỉ là học sinh học viện nghệ thuật.
Sau khi gặp được Cauchy, Lucas lập tức bị sự cường đại của cậu ta hấp dẫn, tính cách hai người tương đối hợp, Lucas không do dự bao lâu, liền quyết định giải trừ hôn ước với Jorah. Gã và Cauchy càng xứng đôi không phải sao?
"Hiện tại trong lòng anh cậu ta chỉ là một dân chúng Liên Bang bình thường." Lucas vỗ bả vai Cauchy đi ra ngoài.
Khi Jorah biết mình bị vứt bỏ liền đại nháo, đã tiêu hủy hết ôn nhu trong lòng Lucas, hiện tại trong ấn tượng của Lucas chỉ sợ còn chút nữa đã trở thành người lạ.
Cauchy nhìn bóng dáng vội vàng rời đi của Lucas nhíu mày thở dài một tiếng.
Hồng Hạc nghênh đón một trận thắng lợi, tinh đạo tụ lại chúc mừng.
Chris không thích cồn và ồn ào, vì thế rời bữa tiệc đầu tiên. Biết rõ tính cách của hắn đám tinh đạo cũng không ngăn cản, Aboron cũng không quá mức để ý, bởi vì trên người Chris đã bị gã gắn máy theo dõi.
Dọc theo hành lang đi đến phòng mình, đến ngã rẽ, Chris lại dừng một chút chuyển sang một hướng khác.
Từ nơi này cũng có thể nhanh chóng trở lại phòng hắn, nhưng lại không phải con đường ngắn nhất mà Chris thường chọn.
Phòng thẩm vấn ở bên tay phải Chris, hắn không hề tạm dừng, mắt nhìn thẳng đi về phía trước.
Phút chốc, hắn vẫn dừng.
Bên trong có tiếng ca.
Quả nhiên là vậy.
Một loại cảm giác vô pháp chạy thoát số mệnh bao phủ lên người quân nhân Liên Bang, bọn họ suy sụp thả lỏng thân thể.
Thậm chí có loại cảm giác thả lỏng thật lớn nảy lên trong lòng bọn họ, không ai có thể chạy thoát thủ đoạn như thế không phải sao?
Thiếu niên tuy rằng nâng lên thân thể gầy yếu chịu qua nhục hình, nhưng cũng không chịu đựng được tinh thần kinh sợ.
Aboron hừ cười một tiếng, thả lỏng dựa vào ghế.
Chris từng bước một đi đến trước người Khanh Vân, trong tiếng bước chân có sự hỗn loạn nhỏ đến không thể phát hiện.
Ngươi nên ra tay.
Không, chờ một chút. Chris tựa hồ nghe được trong lòng mình có thanh âm nói như vậy.
"Tiến sĩ Lamir, ở đâu." Một đôi mắt bạc lạnh băng của Chris bình tĩnh nhìn chăm chú vào Khanh Vân đang hai mắt mờ mịt, chỉ cần thiếu niên mở miệng trả lời, hắn liền phát động công kích.
"Tiến sĩ ở......"
Thiếu niên sắc mặt mờ mịt đột nhiên ngẩng đầu lên, sợi tóc ào ào rũ xuống, đôi con ngươi như ngôi sao trên bầu trời chợt khôi phục thần thái, "Ông ấy ở đâu tao vì sao phải nói cho mày?"
Thiếu niên thậm chí một chân bay lên đá vào trên vai rộng lớn của người đàn ông, tuy rằng không lay động được thân hình của Chris chút xíu nào, ngược lại chính y bị ngã trở về không chịu khống chế xoay một vòng.
Tình huống gì đây?
Cậu ta thế nhưng không bị ảnh hưởng?
Vẻ mặt mọi người đều kinh ngạc, đồng tử Chris cũng co rút lại một cái.
Ý cười trào phúng trên mặt Khanh Vân càng sâu, y còn tưởng khí làm tinh thần kinh sợ này là thứ gì ghê gớm lắm, thì ra chỉ có chút xíu uy lực như thế này, căn bản không thể ảnh hưởng được linh hồn của y.
"Phanh!" Aboron bóp nát chén rượu, gã áp lực bạo nộ hỏi, "Sao lại thế này? Dụng cụ hỏng rồi sao?"
Một cây đường truyền khí làm tinh thần kinh sợ đã có thể làm một binh lính Beta thành ngốc tử, gã cũng vì nhìn tra tấn ngày hôm qua, hoài nghi thân thể thiếu niên gầy yếu nhưng cấp bậc tinh thần lực lại không thấp mới để người sử dụng khí làm tinh thần kinh sợ.
Không nghĩ tới lại không có tác dụng?
Tù binh một bên vốn đã như tro tàn, lúc này cũng lắp bắp kinh hãi, ngơ ngác nhìn thiếu niên nho nhỏ đang bị treo, trong mắt đều là không thể tin tưởng.
Khanh Vân cao ngạo giơ cằm, hai mắt phảng phất thiêu đốt ngọn lửa nhiệt huyết: "Liên Bang không thua!"
Aboron nổi giận đùng đùng đi qua, tùy tay kéo một tên tinh đạo cắm khí làm tinh thần kinh sợ lên gáy gã, không đến một giây mặt tinh đạo đó liền dại ra hỏi gì đáp nấy.
Hung hăng ném tinh đạo trong tay đi, Aboron gắt gao mà nhìn chằm chằm Khanh Vân, trầm giọng mệnh lệnh Chris: "Tiếp tục cắm đường truyền cho nó."
Trong lòng Chris mới vừa dâng lên một chút nhẹ nhõm lại bị đè ép xuống, thiếu niên có thể chống đỡ một cây đường truyền, vậy hai cây, ba cây thì sao?
Hắn không thu hồi tinh thần xúc tu phiêu phù bên người thiếu niên, nhặt lên một cây đường truyền lần nữa cắm vào sau đầu thiếu niên.
Biểu tình kiệt ngạo của thiếu niên cũng không biến mất, thậm chí còn nhìn Aboron khinh thường hừ một tiếng.
Hai cây, ba cây, bốn cây......
Mười cây, hai mươi cây......
Đường truyền của khí làm tinh thần kinh sợ chậm rãi thiếu đi, cùng lúc đó, cái gáy thiếu niên bị cắm đầy giống như con nhím.
Ánh mắt mọi người đều chậm rãi thay đổi, ánh mắt nhìn Khanh Vân như nhìn quái vật.
Rốt cuộc, một cây đường truyền cuối cùng cắm sau đầu thiếu niên, khí làm tinh thần kinh sợ thậm chí chạy đến mức tối đa.
Nhưng thiếu niên vẫn không có biểu hiện bị kinh sợ gì, hai tròng mắt sáng ngời, lúc nhìn qua rực rỡ lung linh, hoàn toàn không có dấu vết dại ra.
Lúc này tù bình phía sau Khanh Vân đều đứng lên, đỡ lan can ngơ ngẩn nhìn người bị treo ở nơi đó, thiếu niên sau đầu đầy đường truyền. Hình tượng lúc này của y vừa đáng thương lại buồn cười, nhưng trong lòng nhóm quân Liên Bang bị bắt giữ lại không dậy nổi dục vọng muốn cười.
Trong lòng bọn họ, tràn đầy kính nể cùng hổ thẹn.
Một người gầy yếu, không hề trải qua bất luận huấn luyện quân sự gì, thậm chí có khi còn chưa trưởng thành, thế nhưng chống được toàn bộ khí làm tinh thần kinh sợ đánh sâu vào.
Phía sau Khanh Vân, Chris rũ mắt che lại tràn đầy tán thưởng.
Hắn biết Khanh Vân là Omega, càng thêm chấn động, cho dù là thượng tướng Cauchy nắm giữ quân đoàn số 4 hiện tại cũng không chịu nổi khí làm tinh thần kinh sợ cường đại như vậy.
Trong thân thể nhỏ yếu của y, ẩn chứa năng lượng cường đại đến cỡ nào?
Cho dù chứng kiến Khanh Vân cường đại như thế, Chris vẫn phá lệ sinh ra một tia đau lòng. Bởi vì hắn ở phía sau nên thấy được rõ ràng, thiếu niên tựa hồ cực kỳ sợ đau, thời điểm đường truyền xuyên qua da thịt ở gáy, sau cổ y luôn hơi run rẩy.
Cho dù như vậy, thiếu niên vẫn không rên một tiếng.
"Liên Bang không thua!" Khanh Vân ngửa đầu lặp lại lần nữa, như đang cười nhạo lời nói lúc trước của Aboron.
Y sẽ không bị khí làm tinh thần kinh sợ đánh bại, Liên Bang cũng sẽ không bị Hồng Hạc đánh bại, nhiệm vụ lần này của Khanh Vân cũng quyết sẽ không thất bại.
Sắc mặt Aboron hoàn toàn âm trầm, bước chân gã trầm trọng đi tới gần người bị treo, gã duỗi tay kiềm cái cằm trắng nõn hơi lộ ra xanh tím trước mặt, gằn từng chữ một hỏi Khanh Vân: "Nói cho tao, cấp bậc tinh thần của mày rốt cuộc cao bao nhiêu?"
"Ngại quá, tao chỉ là một học sinh của học viện ca xướng nghệ thuật tối cao ở Liên Bang, tinh thần lực A bình thường mà thôi."
Khi nói đến học viện nghệ thuật tối cao ở Liên Bang tối, ánh mắt thiếu niên sáng quắc mặt mày phi dương, tựa hồ cực kỳ kiêu ngạo.
Trong mắt Chris đứng ở phía sau y hiện lên một tia dở khóc dở cười, thiếu chút nữa bị y hù ngay tại chỗ.
Người không biết khẳng định cho rằng học viện nghệ thuật tối cao ở Liên Bang là một học viện đẳng cấp cao, nhưng mà ở Liên Bang, đây chỉ là trường học dành cho những Omega không tiền đồ bị người cười nhạo.
Có Cauchy khơi dòng, những Omega có năng lực đều cắm đầu chạy qua trường quân đội.
Trong lòng thiếu niên khẳng định có mộng tưởng nghệ thuật lộng lẫy của chính y, Chris nghĩ.
"A+?" Aboron nghiến răng nghiến lợi, gia hỏa này là đang cười nhạo mình sao? Cấp tinh thần lực Aboron là SS, gã biết rõ mình tuyệt đối không chịu nổi nhiều đường truyền khí làm kinh sợ như vậy.
Phút chốc, gã biến sắc, tiếng nói trở nên quỷ dị, "Học viện nghệ thuật? Nga, như vậy, thể chất tối đa của mày cũng chính là cấp C."
Nghe vậy, thiếu niên quả nhiên mở to hai mắt.
Aboron cười lớn xoay người, gã đem roi ngày hôm qua lần nữa ném cho Chris.
Tay cầm roi của Chris run một cái nhỏ đến không thể phát hiện.
Quất roi cứ như vậy tiến hành, Aboron cũng không kêu Chris tháo xuống truyền khí của khí làm kinh sợ, thân thể và tinh thần cùng bị tra tấn mới càng tàn nhẫn, càng đẹp đẽ.
Khí làm tinh thần kinh sợ vẫn sinh ra một tia ảnh hưởng đối với thân thể thiếu niên, Chris một roi quất xuống, thiếu niên từ trước đến nay cắn chặt răng cổ họng không lên tiếng thế nhưng nhịn không được kêu rên ra tiếng.
Tuy rằng tiếng rên đau đớn đúng lúc bị thiếu niên nuốt vào, nhưng tiếng hừ nhẹ trong nháy mắt dụ hoặc nhân tâm kia vẫn giống như tiếng hát câu hồn người của Siren. Làn da trắng nõn trong suốt của thiếu niên, miệng vết thương chảy ra máu tươi đầm đìa, tóc đen tán loạn mê người, quả thực là một bữa tiệc tuyệt mỹ.
Đám tinh đạo quan khán hình phạt, trên mặt đều lộ ra một tia say mê.
Aboron vẻ mặt hưởng thụ dựa vào ghế, gã đầu tiên là dựng thẳng một ngón tay, nghe âm thanh nho nhỏ chung quanh, sau đó dặn dò Chris: "Xuống tay mạnh một chút, tao muốn nghe thanh âm đáng yêu của nó."
Tay nắm roi của Chris chợt dừng, sau đó gần như đem chuôi roi bóp nát.
Thiếu niên vì tổ quốc cắn răng kiên trì đến bây giờ, không nên thừa nhận vũ nhục như vậy.
Thanh âm quất roi theo mệnh lệnh của Aboron càng trở nên dồn dập, một ý niệm hiện lên trong lòng Chris, kéo cả người hắn vào vực sâu.
Phải làm chuyện thương tổn thiếu niên, khiến Jorah thống khổ vô cùng, hắn thật sự là thần hộ mệnh của Liên Bang sao?
Chris giống như một máy móc không cảm tình liên tục quất, nhưng trái tim hắn lại giống như bị người siết chặt, thiếu cảm giác khống chế làm choáng váng cả đại não hắn.
Ánh mắt thiếu niên sáng ngời, từ trong mắt y Chris thậm chí thấy được bầu trời đêm mỹ lệ nhất Liên Bang. Nhưng hiện tại hắn lại phải đối chủ nhân một đôi mắt xinh đẹp như vậy, tiến hành tra tấn cực kỳ tàn ác.
Phòng thẩm vấn một mảnh an tĩnh, chỉ có thanh âm roi đánh vào da thịt, thiếu niên thật sự nhịn được, nửa điểm thanh âm cũng không phát ra.
Nhưng mà dưới tình huống như vậy, ở trong tai tinh đạo, tiếng hít thở của thiếu niên cũng 10 phần mê người.
Còn lại là tù binh đế quốc ở phía sau Khanh Vân, ánh mắt bọn họ không hề chớp nhìn chăm chú vào thiếu niên kiên cường trước mặt, thân thể suy sụp hồi lâu dần dần thẳng lên, bọn họ ngửa đầu ưỡn ngực, ánh mắt kiên định, đây là tư thế quân nhân Liên Bang.
Thiếu niên kiên trì, lại lần nữa thiêu đốt tín ngưỡng trong lòng bọn họ.
Lần này tra tấn, đối với Chris mà nói thời gian dị thường dài, phảng phất hắn mới là người bị trói lên quất roi kia, cả trái tim đều bị thiêu đốt.
Thiếu niên trước mắt kiên cường ngoài dự đoán, thương mới chồng lên vết thương cũ, làm thân thể vốn gầy yếu của thiếu niên càng thêm yếu ớt.
Máu tươi cùng mồ hôi dính lên sợ tóc màu đen của y, môi bị thiếu niên cắn đỏ tươi, y như máu.
Trong thời gian quất roi dài đến tám giờ, thiếu niên không hề chảy một giọt nước mắt, không phát ra một chút thanh âm, thậm chí kiên cường khởi động tinh thần không cho mình vì thể lực chống đỡ không nổi mà té xỉu. Cặp mắt kia mang theo kiêu ngạo cùng khinh thường, thẳng tắp tiến vào đáy mắt Chris.
Giống như đang nói với hắn, tới nha, nhìn tao có thể kiên trì hay không?
Chris không biết mình dùng dạng sức lực gì quất roi, dùng dạng sức lực gì khắc chế đôi tay run rẩy.
Hắn chỉ biết, hắn không thể thất bại.
Thiếu niên kiên trì như vậy, cho nên hắn không thể thất bại.
Rốt cuộc, tra tấn hôm nay kết thúc, thanh âm quất roi biến mất, chỉ còn tiếng thở dốc nho nhỏ của thiếu niên.
Bởi vì lực quất roi quá lớn, đường truyền phía sau đầu Khanh Vân rơi ra mấy cây, đường truyền lướt qua sợi tóc cùng da đầu dính máu tươi thành một khối rớt xuống.
Chris đi lên, lần nữa đâm đường truyền vào sau đầu thiếu niên. Dùng hết lực toàn thân, mới khắc chế không vươn tay khẽ vuốt tóc đen mềm mại của y.
Hắn hẳn là...... Tràn ngập cổ vũ và an ủi thiếu niên trào ngập nhiệt huyết cùng kiêu ngạo này.
"Ngày mai, tao sẽ tiếp tục mang đến cho mày một ít đồ vui." Aboron vẻ mặt thoả mãn đi ra ngoài, gã thật hy vọng thiếu niên vẫn luôn kiên trì như vậy, mỹ cảnh thẩm vấn như vậy không nên ngừng không phải sao?
Chris đi theo phía sau Aboron ra ngoài, không quay đầu lại liếc nhìn Khanh Vân một cái.
Bước chân hắn vẫn giống lúc đầu tựa như đã dày công tính toán, không sai một bước nào, nhưng tay ẩn bên người lại hung hăng nắm chặt.
Lần đầu tiên hắn biết, cái gì gọi là "Dày vò".
Liên Bang và Hồng Hạc chiến hỏa liên miên, quân đội Liên Bang ngày xưa chiếm thượng phong, quân lính lần này lại tan rã.
Bởi vì Chris xuất chiến.
"Đáng chết!" Thượng tướng quân đoàn số 2, Lucas hung hăng đấm bàn một cái, mày gã nhăn đủ kẹp chết ruồi, "Đám lão già đang hội nghị kia đi lên thử xem? Mẹ nó, kia chính là Chris, một cái máy móc chiến đấu, lão tử làm sao đánh thắng!"
Mặt Cauchy ôn nhu, tay cắm vào sợi tóc của Lucas, trấn an cảm xúc của gã.
Hôm nay, quân đoàn số 2 và quân đoàn số 4 liên hợp ra trận, binh lực gấp 10 lần Hồng Hạc, nhưng vẫn bại, Chris dẫn theo đám tinh đạo giống như mèo vờn chuột trêu đùa bọn họ không hề có sức đánh trả.
"Chris biết rõ phong cách tác chiến của Liên Bang, nhìn phía tình cảm hắn có thể tha thứ."
"Cho nên Chris phản bội mới đáng sợ." Lucas hung hăng lau mặt.
Trầm mặc thật lâu, Cauchy đột nhiên nói: "Jorah......Bị bắt cóc trên tinh hạm."
Nghe vậy ngón tay Lucas trong nháy mắt siết chặt, sau đó thanh âm lại trở nên lãnh ngạnh: "Nga, vậy chỉ hy vọng cậu ta không làm ra chuyện gì."
Lucas cùng Jorah đều là cô nhi, hai người nương tựa lẫn nhau lớn lên. Ước định và hứa hẹn của thiếu niên thuận theo mà đến, nhưng Lucas vì thể chất và tinh thần lực song S mà vào trường quân đội, một đường đi lên.
Mà Jorah nhỏ hơn gã một chút hiện tại chỉ là học sinh học viện nghệ thuật.
Sau khi gặp được Cauchy, Lucas lập tức bị sự cường đại của cậu ta hấp dẫn, tính cách hai người tương đối hợp, Lucas không do dự bao lâu, liền quyết định giải trừ hôn ước với Jorah. Gã và Cauchy càng xứng đôi không phải sao?
"Hiện tại trong lòng anh cậu ta chỉ là một dân chúng Liên Bang bình thường." Lucas vỗ bả vai Cauchy đi ra ngoài.
Khi Jorah biết mình bị vứt bỏ liền đại nháo, đã tiêu hủy hết ôn nhu trong lòng Lucas, hiện tại trong ấn tượng của Lucas chỉ sợ còn chút nữa đã trở thành người lạ.
Cauchy nhìn bóng dáng vội vàng rời đi của Lucas nhíu mày thở dài một tiếng.
Hồng Hạc nghênh đón một trận thắng lợi, tinh đạo tụ lại chúc mừng.
Chris không thích cồn và ồn ào, vì thế rời bữa tiệc đầu tiên. Biết rõ tính cách của hắn đám tinh đạo cũng không ngăn cản, Aboron cũng không quá mức để ý, bởi vì trên người Chris đã bị gã gắn máy theo dõi.
Dọc theo hành lang đi đến phòng mình, đến ngã rẽ, Chris lại dừng một chút chuyển sang một hướng khác.
Từ nơi này cũng có thể nhanh chóng trở lại phòng hắn, nhưng lại không phải con đường ngắn nhất mà Chris thường chọn.
Phòng thẩm vấn ở bên tay phải Chris, hắn không hề tạm dừng, mắt nhìn thẳng đi về phía trước.
Phút chốc, hắn vẫn dừng.
Bên trong có tiếng ca.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook