Thân thể Lam Hi đau đớn, chèn ép bụng dùng sức. Bụng phía dưới tác động không ít lực, sau khi sinh qua một lần, tiến trình cũng thuận lợi không ít,chỉ có điều là Lam Hi đã mất quá nhiều máu cùng sức vào lần ấy, không biết cậu còn có thể còn bao nhiêu sức chịu đựng. Lăng Triệt vừa cố giữ chân Lam Hi,viawf lo lắng kêu cậu dùng sức dặn ra dù biết rằng Lam Hi đang dần mất sức đi.

Cố Thừa Trạch cùng mấy thành viên trong Cố gia và Bạch Tử Dạ nghe qua lần Lam Hi ở trong hét to thảm thiết đến độ nào, anh lo lắng đến nỗi nhanh chóng vào trong thay quần áo y tế diệt khuẩn, xông vào phòng sinh. Thấy Lam Hi đang cưỡng chế nằm trên giường, lại một hạ thân dưới tràn biết bao nhiêu máu, Cố Thừa Trạch lo sợ Lam Hi rồi có lúc bị băng huyết! Nắm chặt lấy tay người trên giương đang lim Dim chuẩn bị ngất, Cố Thừa Trạch luôn miệng bên ngoài "cố lên! Em làm được!" Động viên cậu mà anh cũng chẳng biết là chính mình có sinh đôi!

Lam Hi cuối cùng cố gắng hết sức, như thể cậu mang hết tất cả sự mạnh mẽ trong 20 năm cuộc đời của cậu dồn về một hơi.

Đứa thứ nhất sinh ra không khóc, đành phải để các bác sĩ sử dụng mọi cách mới khóc được một chút, còn đứa thứ hai có vẻ là an toàn vừa sinh ra đã thét đến tai muốn ung ra luôn rồi! Lam Hi ánh mắt nhắm nghiền, đem hơi thở trầm xuống, một tiểu bánh bao nữa lại cứu được rồi!

Cậu ngất đi ngay khi vừa sinh xong, có vẻ là do quá mệt mỏi, hoặc là do quá đau đớn! Người ta thường ví trên đời này không có gì đau đớn hơn việc sinh nở! Vẫn là trạng thái dang hai chân ra ở tư thế chuẩn bị, tử cũng lẫn trong ngoài của Lam Hi thảm đến nỗi không nỡ nhìn. Các y tá vừa chăm sóc vừa thương Lam Hi, làm sao lại có thể sinh được hai đứa trong tình trạng như vậy? Lăng Triệt nhận lấy hai tiểu hài nhi, xử lí tất cả máu loang trên người hai thiên thần còn đỏ hỏn này, đợi một chút liền quấn Khẩn cho vào lồng ấp.

- Cậu tự nhiên chạy vào đây làm gì? Vợ cậu người ta là đang sinh con đó, không thể để cho vươn cậu yên một chút a?

- Nhưng, tôi vừa nghe thấy em ấy gọi tên tôi nên tôi mới vào thôi! Trong em ấy có vẻ rất đau khổ....

- Đương nhiên rồi! Cậu nghĩ sinh là dễ chắc? Mà thôi tôi cũng chúc mừng cậu được lên chức bố nhé! Được "Long Phượng song tử" thế này là hạnh phúc rồi!

Cố Thừa Trạch mở to mắt nhìn về phía lồng ấp, anh có được hai đứa? Mà lại còn là một trai một gái? Còn điều gì có thể tuyệt hơn nữa khi Lam Hi đã cứu vớt hai sinh mạng này để về cùng anh và cậu!

Hạ Tự Kỳ với đám người bên ngoài thấy thông báo Lam Hi đã sinh xong an toàn, chỉ là thiếu máu cộng với mệt mỏi mà ngất đi thì không khỏi vui mừng. Mà điều họ còn vui hơn đó chính là họ có tận hai đứa cháu, một trai một gái! Lập tức Cố Y Tâm nghe tin liền thông báo cho Hạ Gia Linh ở bên kia, khiến và vui không thể nào tả được...

Đôi mắt dần hé, quang cảnh xung quanh dần hiện rõ trong đầu Lam Hi. Cậu đang ở đâu nhỉ? A, là cái lần cậu đang ở nhà tắm M sau đó cậu thấy máu rồi cậu đau..... cậu đến đây đã là mấy ngày rồi. Vừa định cử động lấy điện thoại xem lịch thì thân dưới hạ bộ của Lam Hi dấy lên một trận đau đớn. Đúng! Chính là cái này, cái đau như chết đi sống lại của ngày hôm ấy bây giờ còn hiện rõ trong đầu cậu. Rồi đột nhiên cánh tay cậu và vào một thứ gì đó mềm mềm, lại nhỏ nhỏ nữa.....

- Tiểu...tiểu bánh bao?!! Lại còn có hai đứa!

Trong nháy mắt, nỗi hạnh phúc lập tức lấp đầy cơn đau kia, cậu từ từ nhẹ nhàng lấy tay chọt chọt vào má hai tiểu thiên thần nhỏ đang ngủ say, không biết ai đã để chúng ở bên cạnh cậu nhỉ? Đây thật sự là có của cậu và Cố Thừa Trạch nha, cái mũi cao cao giống ba, cái smienegj nhỏ nhỏ giống mẹ, thật sự là yêu quá đi thôi! Đang nựng nựng má của một bé bên mình, đột nhiên Lam Hi nghe thấy tiếng mở cửa khẽ nhẹ, cậu tưởng đó là Cố Thừa Trạch nên cũng chẳng phản ứng gì, chỉ như thường lên định cười lấy rồi cho anh ngắm cậu đang chơi cùng con của bọn họ, thế nhưng...

- Oh, thật là vui quá nhỉ em trai yêu quý của chị ơi!

- Cô...cô...sao lại ở đây?

- Nghe nói một tuần trước phu nhân Cố thiếu gia đã tới kỳ sinh, ra tận hai tiểu bảo bối thật đáng yêu nha~

- Một..một tuần trước?

- Vậy ra em không biết hả? Vậy để chị đây nói cho em nghe nha....

Cùng lúc đó, trên sân thượng bệnh viện, có bóng dáng một người phụ nữ và người đàn ông đang đối đầu nói chuyện với nhau:

- Cô lại có chuyện gì đây? Đừng nói với ta là anh trai yêu quý của ta lại sai cô đi làm chuyện gì điên rồ rồi nhé? Hay là nghe nói anh ấy có một người mới, cái cô diễn viên gì nhỉ?...ừm...A, là cái cô Nghệ Hân gì đó đúng không? Cô không sợ hành động sơ suất này của cô sẽ tổn hại tới anh ấy à?

- Tôi...tôi chỉ muốn tốt cho ngài ấy!

- Cô thử nghĩ xem, nếu người cô bồi dưỡng hơn 17 năm thấy cảnh cô bắt cậu ấy làm việc chỉ vì một người đàn ông thì cậu ấy sẽ nghĩ như thế nào?

- Cái gì?

Từ sau cánh cửa lên tầng thượng, Hạ Tư Kỳ bước ra với khuôn mặt đẫm buồn nhìn lấy người phụ nữ. Người phụ nữ kia hốt hoảng, định đi đến cầm lấy tay của hắn, hắn chỉ lại đắp lại một từ:

- SA!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương