Boss, Vợ Ngài Lại Chạy Rồi
-
Chương 17: Tham quan
Chiến Đình Kiêu không để Lục Diệp có bất cơ hội từ chối nào liền mang theo con trai mình bắt đầu tham quan.
Một lớn một nhỏ giống như xem nhà cô là viện bảo tàng, hơn nữa đụng tới giường, cửa sổ, luôn muốn chính mình dùng tay thử một lần, giống như sau này đem nhà cô trở thành nhà của chính mình.
Lục Diệp ở một bên nhìn đến độ không nói được lời nào, nhưng cô lại thật sự không có cách nào ngăn cản hai người họ.
Cô ở một bên nhìn, trong lòng càng ngày càng thê lương.
Đúng lúc này, Giang Văn Thăng gọi điện thoại tới. Lục Diệp lén nhìn một lớn một nhỏ một cái, lúc sau trốn đến một góc nghe điện thoại.
Điện thoại vừa mới được một lúc, Giang Văn Thăng liền nùng tình mật ý hỏi, “Lục Diệp, em đang làm gì?”
Hắn mới tiễn Lục Lăng Tuyết, liền nghĩ tới Lục Diệp. Hắn nhất quyết không quên, Lục Diệp trước đây còn nói với hắn một cách cực kỳ nhu tình lưu luyến: “Văn Thăng, chúng ta có con đi.”
Hắn thật vất vả ứng phó xong Lục Lăng Tuyết, hiện giờ rốt cuộc mới có thời gian.
Lục Diệp nghe được âm thanh Giang Văn Thăng hư tình giả ý này, cố chịu đựng không để mình nôn ra, nói, “Văn Thăng, em gần đây có thể không có thời gian ở cùng anh.”
“Em phải làm cái gì?”
“Em biết, kỳ thật căn bản em không thể chăm sóc tốt anh…… Thực xin lỗi Văn Thăng, có lẽ chỉ có Lăng Tuyết ở bên anh, mới là lựa chọn tốt nhất……”
“Lục Diệp, em đang nói bậy gì vậy, anh với Lăng Tuyết căn bản đều không có gì hết.” Giang Văn Thăng ý thức được có gì không thích hợp, ngữ khí cũng khẩn trương lên, “Từ từ, Lục Diệp, em có phải nghe người khác nói bậy cái gì? Anh nói, em một chữ cũng đều đừng tin!”
“Không phải, căn bản là không có người nào nói với em cái gì hết.” Lục Diệp hít hít mũi, “Văn Thăng, em hy vọng anh hạnh phúc.” Cô nói xong, lập tức gác điện thoại.
Giang Văn Thăng thật sự không cam lòng, nhanh chóng gọi điện thoại lại.
Lục Diệp nhìn di động, không nhịn được nụ cười nơi khóe miệng.
Hừ hừ, cô cố ý muốn gác điện thoại Giang Văn Thăng! Chẳng sợ cô nhìn thấy Giang Văn Thăng lại hết muốn ăn, hiện giờ nếu hắn còn có ý quấn lấy cô, vậy thì cô liền cùng hắn “Chơi trò chơi”!
Nhưng mà lúc này, tất cả cuộc nói chuyện điện thoại của cô đều bị Chiến Đình Kiêu nghe được. Anh đứng ở một bên tường phòng khách, không nhịn được phát ra một nụ cười cực kỳ bén nhọn.
“Chiến, chiến tiên sinh, anh như thế nào lại rảnh nghe lén người khác nói điện thoại a?”
Chiến Đình Kiêu không nhiều lời, chỉ là chỉ chỉ Bánh bao nhỏ trong phòng. Có lẽ Chiến Đình Kiêu từ nhỏ chính là thiên chi kiêu tử, cho nên lúc này anh nói chuyện có vẻ như ra lệnh, “Hựu Hựu muốn ngủ, cô dỗ nó đi.”
Đây là xem cô là bảo mẫu sao?
Lục Diệp tuy rằng trong lòng khó chịu, nhưng vẫn đi vào trong phòng.
Nói thật, cô rất thích Bánh bao nhỏ, mà Bánh bao nhỏ thật sự ỷ lại cô.
Cô vừa mới vào phòng, Bánh bao nhỏ liền nắm cô không chịu buông.
Lục Diệp chỉ có thể ôn nhu dỗ, “Ngoan nào, ngủ ngoan nào!”
Nghe được thanh âm cô, cảm nhận được bàn tay Lục Diệp dỗ dành thân thể nho nhỏ mềm mại thân thể của mình, Bánh bao nhỏ vừa mới tiến vào mộng đẹp.
Có thể bởi vì bận cả ngày, Lục Diệp cũng có chút mệt mỏi. Cô ngả vào đầu giường, chạm vào đầu Bánh bao nhỏ mà ngủ……
Chiến Đình Kiêu nghe thấy trong phòng không có động tĩnh, theo bản năng mà đi vào bên trong.
Trong phòng, trên chiếc giường trải ra màu trắng ngà, một lớn một nhỏ đang trầm vào giấc ngủ.
Chiến Đình Kiêu nhìn hình ảnh như vậy, bất giác sững sờ tại chỗ.
Từ khi nào, anh cũng từng ao ước xa vời có một gia đình như vậy. Nhưng hiện giờ, tất cả đều không còn xa nữa.
Cho đến sáng hôm sau, Lục Diệp tính định đứng dậy tới công ty làm việc. Công ty giải trí Thịnh Diệp ty tuy rằng đại diện pháp nhân là Giang Văn Thăng, nhưng Lục Diệp cũng có cổ phần, cô không đạo lý đem công ty chắp tay nhường cho người khác.
Không chỉ không cho, cô còn phải nghĩ cách nhanh chóng đoạt lại công ty mới được.
Vì thế sáng sớm thức dậy, cô liền thu dọn một chút tính tới công ty.
Nhưng Bánh bao nhỏ lại thức dậy sớm hơn cô, túm tay áo cô không chịu buông ra.
Mà lúc này, Lục Diệp nhìn quanh bốn phía, lại không tìm thấy bóng dáng Chiến Đình Kiêu. Vì thế cô cắn răng một cái, chỉ có thể ôm Bánh bao nhỏ lên.
Chỉ là cô nói cảnh cáo, “Hôm nay cô phải đi làm, nếu cô dẫn theo nhóc, có thể, nhưng nhóc tuyệt đối không thể ảnh hưởng tới cô, được không?”
Bánh bao nhỏ lập tức dùng sức gật gật đầu, biểu hiện thành khẩn vô cùng.
Một lớn một nhỏ giống như xem nhà cô là viện bảo tàng, hơn nữa đụng tới giường, cửa sổ, luôn muốn chính mình dùng tay thử một lần, giống như sau này đem nhà cô trở thành nhà của chính mình.
Lục Diệp ở một bên nhìn đến độ không nói được lời nào, nhưng cô lại thật sự không có cách nào ngăn cản hai người họ.
Cô ở một bên nhìn, trong lòng càng ngày càng thê lương.
Đúng lúc này, Giang Văn Thăng gọi điện thoại tới. Lục Diệp lén nhìn một lớn một nhỏ một cái, lúc sau trốn đến một góc nghe điện thoại.
Điện thoại vừa mới được một lúc, Giang Văn Thăng liền nùng tình mật ý hỏi, “Lục Diệp, em đang làm gì?”
Hắn mới tiễn Lục Lăng Tuyết, liền nghĩ tới Lục Diệp. Hắn nhất quyết không quên, Lục Diệp trước đây còn nói với hắn một cách cực kỳ nhu tình lưu luyến: “Văn Thăng, chúng ta có con đi.”
Hắn thật vất vả ứng phó xong Lục Lăng Tuyết, hiện giờ rốt cuộc mới có thời gian.
Lục Diệp nghe được âm thanh Giang Văn Thăng hư tình giả ý này, cố chịu đựng không để mình nôn ra, nói, “Văn Thăng, em gần đây có thể không có thời gian ở cùng anh.”
“Em phải làm cái gì?”
“Em biết, kỳ thật căn bản em không thể chăm sóc tốt anh…… Thực xin lỗi Văn Thăng, có lẽ chỉ có Lăng Tuyết ở bên anh, mới là lựa chọn tốt nhất……”
“Lục Diệp, em đang nói bậy gì vậy, anh với Lăng Tuyết căn bản đều không có gì hết.” Giang Văn Thăng ý thức được có gì không thích hợp, ngữ khí cũng khẩn trương lên, “Từ từ, Lục Diệp, em có phải nghe người khác nói bậy cái gì? Anh nói, em một chữ cũng đều đừng tin!”
“Không phải, căn bản là không có người nào nói với em cái gì hết.” Lục Diệp hít hít mũi, “Văn Thăng, em hy vọng anh hạnh phúc.” Cô nói xong, lập tức gác điện thoại.
Giang Văn Thăng thật sự không cam lòng, nhanh chóng gọi điện thoại lại.
Lục Diệp nhìn di động, không nhịn được nụ cười nơi khóe miệng.
Hừ hừ, cô cố ý muốn gác điện thoại Giang Văn Thăng! Chẳng sợ cô nhìn thấy Giang Văn Thăng lại hết muốn ăn, hiện giờ nếu hắn còn có ý quấn lấy cô, vậy thì cô liền cùng hắn “Chơi trò chơi”!
Nhưng mà lúc này, tất cả cuộc nói chuyện điện thoại của cô đều bị Chiến Đình Kiêu nghe được. Anh đứng ở một bên tường phòng khách, không nhịn được phát ra một nụ cười cực kỳ bén nhọn.
“Chiến, chiến tiên sinh, anh như thế nào lại rảnh nghe lén người khác nói điện thoại a?”
Chiến Đình Kiêu không nhiều lời, chỉ là chỉ chỉ Bánh bao nhỏ trong phòng. Có lẽ Chiến Đình Kiêu từ nhỏ chính là thiên chi kiêu tử, cho nên lúc này anh nói chuyện có vẻ như ra lệnh, “Hựu Hựu muốn ngủ, cô dỗ nó đi.”
Đây là xem cô là bảo mẫu sao?
Lục Diệp tuy rằng trong lòng khó chịu, nhưng vẫn đi vào trong phòng.
Nói thật, cô rất thích Bánh bao nhỏ, mà Bánh bao nhỏ thật sự ỷ lại cô.
Cô vừa mới vào phòng, Bánh bao nhỏ liền nắm cô không chịu buông.
Lục Diệp chỉ có thể ôn nhu dỗ, “Ngoan nào, ngủ ngoan nào!”
Nghe được thanh âm cô, cảm nhận được bàn tay Lục Diệp dỗ dành thân thể nho nhỏ mềm mại thân thể của mình, Bánh bao nhỏ vừa mới tiến vào mộng đẹp.
Có thể bởi vì bận cả ngày, Lục Diệp cũng có chút mệt mỏi. Cô ngả vào đầu giường, chạm vào đầu Bánh bao nhỏ mà ngủ……
Chiến Đình Kiêu nghe thấy trong phòng không có động tĩnh, theo bản năng mà đi vào bên trong.
Trong phòng, trên chiếc giường trải ra màu trắng ngà, một lớn một nhỏ đang trầm vào giấc ngủ.
Chiến Đình Kiêu nhìn hình ảnh như vậy, bất giác sững sờ tại chỗ.
Từ khi nào, anh cũng từng ao ước xa vời có một gia đình như vậy. Nhưng hiện giờ, tất cả đều không còn xa nữa.
Cho đến sáng hôm sau, Lục Diệp tính định đứng dậy tới công ty làm việc. Công ty giải trí Thịnh Diệp ty tuy rằng đại diện pháp nhân là Giang Văn Thăng, nhưng Lục Diệp cũng có cổ phần, cô không đạo lý đem công ty chắp tay nhường cho người khác.
Không chỉ không cho, cô còn phải nghĩ cách nhanh chóng đoạt lại công ty mới được.
Vì thế sáng sớm thức dậy, cô liền thu dọn một chút tính tới công ty.
Nhưng Bánh bao nhỏ lại thức dậy sớm hơn cô, túm tay áo cô không chịu buông ra.
Mà lúc này, Lục Diệp nhìn quanh bốn phía, lại không tìm thấy bóng dáng Chiến Đình Kiêu. Vì thế cô cắn răng một cái, chỉ có thể ôm Bánh bao nhỏ lên.
Chỉ là cô nói cảnh cáo, “Hôm nay cô phải đi làm, nếu cô dẫn theo nhóc, có thể, nhưng nhóc tuyệt đối không thể ảnh hưởng tới cô, được không?”
Bánh bao nhỏ lập tức dùng sức gật gật đầu, biểu hiện thành khẩn vô cùng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook