Boss! Tôi Là Công Chúa
-
Chương 57
Ngoài phòng khách.
Triệu Vũ đang đọc tạp chí kinh tế còn Hướng An thì mệt mỏi nằm bò ra ghế. Càng nhìn cảnh này, Dương Nguyên càng thấy hai người họ rất xứng đôi.
Dương Nguyên nhẹ nhàng đi tới chỗ Hướng An, lay lay người cô để cho cô tỉnh lại, “An An, cậu muốn ngủ thì lên phòng mà ngủ.”
Hướng An vẫn nhắm mắt, tay xua xua, “Không sao, không sao, mình chỉ nằm một chút thôi.”
“Không sao gì mà không sao, dù có nằm một chút cũng phải nằm thoải mái, cậu mau lên phòng ngủ cho mình.”
Lúc này, Hướng An mở mắt ra, khẽ mỉm cười, “Thôi được rồi, mình sẽ lên phòng ngủ.”
Hướng An đứng dậy, rồi đi theo người giúp việc lên phòng của mình.
Khi Hướng An đi qua Triệu Vũ, ánh mắt của anh luôn dõi theo bóng lưng của cô, ánh mắt đó có vẻ phức tạp. Chi tiết nhỏ vừa rồi đã được thu vào mắt của Dương Nguyên không sót một chi tiết nào.
Kế hoạch của Dương Nguyên là muốn Hướng An và Triệu Vũ có thể thành một đôi. Theo như giác quan thứ 6 của phụ nữ, cô có thể cảm nhận được Triệu Vũ hình như là có ý với An An nhà cô. Mà Triệu Vũ quả thật là một người đàn ông tốt, nếu Hướng An mà làm vợ anh thì hay biết mấy, cô cũng có thể yên tâm hơn.
Điều chỉnh lại tâm trạng của mình, Dương Nguyên vẻ mặt buồn buồn ngồi xuống sofa than thở, “Haizz… An An thật tội nghiệp.”
“Cô ta mà tội nghiệp sao? Lúc nào cũng như cọp cái á!” Triệu Vũ nghe Dương Nguyên nói vậy thì không đọc tạp chí trên tay nữa mà ngẩng đầu nhìn Dương Nguyên, lên tiếng phản bác.
Sắc mặt của Dương Nguyên vẫn không thay đổi, lắc lắc đầu, “Những gì anh thấy chỉ là vẻ bề ngoài thôi. Quả thật, Hướng An rất tội nghiệp. Hiện tại thì cậu ấy đến hà mình mà cũng chẳng dám về.” Đang nói, Dương Nguyên im bặt như nhớ ra điều gì đó, sau đó lại cố ý nói, “Chết, chuyện này không thể nói linh tinh được, Hướng An mà biết em nói cho anh chuyện này thì cô ấy sẽ giận em mất.”
Triệu Vũ im lặng lắng nghe những lời Dương Nguyên nói, đang nói tới vấn đề mấu chốt thì tự dưng Dương Nguyên lại không nói nữa, nội tâm anh đang dần dần lên cao giờ lại như đang xuống dốc không phanh. Nhưng mà lúc này vẫn phải nặn ra một nụ cười tỏ vẻ không sao rồi tiếp tục đọc tạp chí.
Dương Nguyên cau mày khi thấy biểu hiện này của Triệu Vũ, sao lại chẳng giống với kịch bản trong đầu cô vậy trời! Như những gì cô học được trong mấy cuốn tiểu thuyết bổ não kia thì Triệu Vũ phải tìm cách hỏi chứ.
Lúc nãy là buồn giả nhưng bây giờ Dương Nguyên buồn thật rồi. Chẳng lẽ giác quan thứ sáu của cô sai sao? Haizz… Dương Nguyên đứng dậy chuẩn bị đi thì lại nghe thấy giọng nói của Triệu Vũ.
“Người kia bị làm sao vậy?”
Câu hỏi này nhất thời khiến cho Dương Nguyên hóa đá, mà trong lòng thì vui vẻ đến nỗi không thốt được nên lời.
Không thấy Dương Nguyên đá lại, Triệu Vũ vội nói, “Em nói cho tôi chuyện của cô ta, biết đâu tôi có thể giúp gì được thì sao? Cũng yên tâm đi, chuyện này chỉ có hai người chúng ta biết, đương nhiên tôi sẽ không nói cho cô ta là em nói cho tôi biết những điều này.”
Dương Nguyên ngồi lại xuống ghế, “Anh phải hứa đừng nói cho Hướng An là em nói cho anh biết nhé?”
Triệu Vũ gật đầu một cái, “Ừ.”
Dương Nguyên lúc này mới bắt đầu nói, “Chẳng là thế này. An An cũng đã tới tuổi lập gia đình rồi, bố mẹ cậu ấy lúc nào cũng bắt cậu ấy đi xem mắt, đối tượng là con trai của bạn bố Hướng An. Anh không biết đâu, lần nào hai bên hẹn gặp mặt thì anh ta chẳng thèm tới, như thế này thì mặt mũi của An An còn để được vào đâu được nữa. Anh Triệu Vũ thử nó xem, cái thái độ đó của anh ta có chấp nhận được không?”
Triệu Vũ suy ngẫm một chút, sau đó gật đầu, “Ừ, đúng là không thể chấp nhận được.”
Triệu Vũ nào biết được người mà Dương Nguyên đang nói tới chính là anh, nếu mà anh biết được điều này liệu anh có trả lời như thế không?
Đương nhiên là không rồi.
Nghe Triệu Vũ cũng cùng chung quan điểm với mình, Dương Nguyên cao hứng nói ra hết mọi chuyện, đương nhiên cũng phải thêm ít gia vị để câu dẫn lòng người rồi, “Không chỉ thế đâu, anh ta còn ỷ thế hiếp người, vung tiền như cỏ rác, ăn chơi trác táng, ong bướm đầy mình, tóm lại là nhiều nhiều không kể hết.”
Triệu Vũ càng nghe Dương Nguyên thì lại càng không hiểu, “Vậy tại sao bố mẹ Hướng An lại muốn cô ấy lấy một người như vậy?”
Dương Nguyên nhún vai, “Chắc là họ cũng không biết anh ta là loại người như thế.”
Vừa trả lời xong, ánh mắt Dương Nguyên chợt lóe sáng. Câu hỏi của Triệu Vũ đã có thay đổi lớn, anh không có gọi Hướng An là cô ta hay người kia gì nữa, mà trực tiếp nói thẳng tên luôn. Đây thực sự là một bước ngoặt lớn.
Triệu Vũ đang đọc tạp chí kinh tế còn Hướng An thì mệt mỏi nằm bò ra ghế. Càng nhìn cảnh này, Dương Nguyên càng thấy hai người họ rất xứng đôi.
Dương Nguyên nhẹ nhàng đi tới chỗ Hướng An, lay lay người cô để cho cô tỉnh lại, “An An, cậu muốn ngủ thì lên phòng mà ngủ.”
Hướng An vẫn nhắm mắt, tay xua xua, “Không sao, không sao, mình chỉ nằm một chút thôi.”
“Không sao gì mà không sao, dù có nằm một chút cũng phải nằm thoải mái, cậu mau lên phòng ngủ cho mình.”
Lúc này, Hướng An mở mắt ra, khẽ mỉm cười, “Thôi được rồi, mình sẽ lên phòng ngủ.”
Hướng An đứng dậy, rồi đi theo người giúp việc lên phòng của mình.
Khi Hướng An đi qua Triệu Vũ, ánh mắt của anh luôn dõi theo bóng lưng của cô, ánh mắt đó có vẻ phức tạp. Chi tiết nhỏ vừa rồi đã được thu vào mắt của Dương Nguyên không sót một chi tiết nào.
Kế hoạch của Dương Nguyên là muốn Hướng An và Triệu Vũ có thể thành một đôi. Theo như giác quan thứ 6 của phụ nữ, cô có thể cảm nhận được Triệu Vũ hình như là có ý với An An nhà cô. Mà Triệu Vũ quả thật là một người đàn ông tốt, nếu Hướng An mà làm vợ anh thì hay biết mấy, cô cũng có thể yên tâm hơn.
Điều chỉnh lại tâm trạng của mình, Dương Nguyên vẻ mặt buồn buồn ngồi xuống sofa than thở, “Haizz… An An thật tội nghiệp.”
“Cô ta mà tội nghiệp sao? Lúc nào cũng như cọp cái á!” Triệu Vũ nghe Dương Nguyên nói vậy thì không đọc tạp chí trên tay nữa mà ngẩng đầu nhìn Dương Nguyên, lên tiếng phản bác.
Sắc mặt của Dương Nguyên vẫn không thay đổi, lắc lắc đầu, “Những gì anh thấy chỉ là vẻ bề ngoài thôi. Quả thật, Hướng An rất tội nghiệp. Hiện tại thì cậu ấy đến hà mình mà cũng chẳng dám về.” Đang nói, Dương Nguyên im bặt như nhớ ra điều gì đó, sau đó lại cố ý nói, “Chết, chuyện này không thể nói linh tinh được, Hướng An mà biết em nói cho anh chuyện này thì cô ấy sẽ giận em mất.”
Triệu Vũ im lặng lắng nghe những lời Dương Nguyên nói, đang nói tới vấn đề mấu chốt thì tự dưng Dương Nguyên lại không nói nữa, nội tâm anh đang dần dần lên cao giờ lại như đang xuống dốc không phanh. Nhưng mà lúc này vẫn phải nặn ra một nụ cười tỏ vẻ không sao rồi tiếp tục đọc tạp chí.
Dương Nguyên cau mày khi thấy biểu hiện này của Triệu Vũ, sao lại chẳng giống với kịch bản trong đầu cô vậy trời! Như những gì cô học được trong mấy cuốn tiểu thuyết bổ não kia thì Triệu Vũ phải tìm cách hỏi chứ.
Lúc nãy là buồn giả nhưng bây giờ Dương Nguyên buồn thật rồi. Chẳng lẽ giác quan thứ sáu của cô sai sao? Haizz… Dương Nguyên đứng dậy chuẩn bị đi thì lại nghe thấy giọng nói của Triệu Vũ.
“Người kia bị làm sao vậy?”
Câu hỏi này nhất thời khiến cho Dương Nguyên hóa đá, mà trong lòng thì vui vẻ đến nỗi không thốt được nên lời.
Không thấy Dương Nguyên đá lại, Triệu Vũ vội nói, “Em nói cho tôi chuyện của cô ta, biết đâu tôi có thể giúp gì được thì sao? Cũng yên tâm đi, chuyện này chỉ có hai người chúng ta biết, đương nhiên tôi sẽ không nói cho cô ta là em nói cho tôi biết những điều này.”
Dương Nguyên ngồi lại xuống ghế, “Anh phải hứa đừng nói cho Hướng An là em nói cho anh biết nhé?”
Triệu Vũ gật đầu một cái, “Ừ.”
Dương Nguyên lúc này mới bắt đầu nói, “Chẳng là thế này. An An cũng đã tới tuổi lập gia đình rồi, bố mẹ cậu ấy lúc nào cũng bắt cậu ấy đi xem mắt, đối tượng là con trai của bạn bố Hướng An. Anh không biết đâu, lần nào hai bên hẹn gặp mặt thì anh ta chẳng thèm tới, như thế này thì mặt mũi của An An còn để được vào đâu được nữa. Anh Triệu Vũ thử nó xem, cái thái độ đó của anh ta có chấp nhận được không?”
Triệu Vũ suy ngẫm một chút, sau đó gật đầu, “Ừ, đúng là không thể chấp nhận được.”
Triệu Vũ nào biết được người mà Dương Nguyên đang nói tới chính là anh, nếu mà anh biết được điều này liệu anh có trả lời như thế không?
Đương nhiên là không rồi.
Nghe Triệu Vũ cũng cùng chung quan điểm với mình, Dương Nguyên cao hứng nói ra hết mọi chuyện, đương nhiên cũng phải thêm ít gia vị để câu dẫn lòng người rồi, “Không chỉ thế đâu, anh ta còn ỷ thế hiếp người, vung tiền như cỏ rác, ăn chơi trác táng, ong bướm đầy mình, tóm lại là nhiều nhiều không kể hết.”
Triệu Vũ càng nghe Dương Nguyên thì lại càng không hiểu, “Vậy tại sao bố mẹ Hướng An lại muốn cô ấy lấy một người như vậy?”
Dương Nguyên nhún vai, “Chắc là họ cũng không biết anh ta là loại người như thế.”
Vừa trả lời xong, ánh mắt Dương Nguyên chợt lóe sáng. Câu hỏi của Triệu Vũ đã có thay đổi lớn, anh không có gọi Hướng An là cô ta hay người kia gì nữa, mà trực tiếp nói thẳng tên luôn. Đây thực sự là một bước ngoặt lớn.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook