Boss! Tôi Là Công Chúa
-
Chương 55
Một ngày mới bắt đầu.
Hoài Anh mặc quần áo chỉnh tề đi tới bàn ăn, “Anh Thiên, chị dâu dạo này có bị ốm nghén nữa không?”
Hàn Thiên gật đầu, “Vẫn đang trong thời kì ốm nghén.”
“Vậy khi nào thì khỏi?”
“Không biết. Bác sĩ nói còn phải tùy vào từng người, bình thường thì khoảng hai tháng, còn có trường hợp đến khi sinh mới có thể không bị ốm nghén nữa.”
“À.” Hoài Anh gật đầu sau đó tiếp tục ăn cơm.
“Hôm nay là buổi đầu tiên em đi làm, em có muốn đi cùng xe với anh không?”
“Boss. Anh muốn em mang tiếng xấu là ngay buổi đầu tiên đi làm mà đã đi muộn à!”
“Thôi được rồi. Tùy em vậy.”
Hoài Anh nhún vai, sau đó cô cầm túi xách lên, “Em đi làm đây.”
“Ừ.”
Sau khi Hoài Anh đi được một lúc, Hàn Thiên cũng rời khỏi bàn ăn và cầm theo một khay đồ ăn lên phòng cho Dương Nguyên.
Mở cửa phòng đi vào, anh không thấy Dương Nguyên ở trên giường mà trong phòng vệ sinh truyền ra tiếng nôn mửa, “Ọe… ọe…”
Hàn Thiên vội vàng đặt đồ ăn xuống bàn rồi chạy nhanh vào phòng vệ sinh. Đập vào mắt anh là cảnh toàn thân Dương Nguyên đang từ từ trượt xuống, anh nhanh chóng đỡ cô dậy, để cô dựa vào ngực của mình.
Dương Nguyên cảm thấy đầu óc choáng váng, cô không còn sức mà cử động nữa. Rõ ràng ngày hôm qua mình vẫn còn ổn sao hôm nay lại thấy mệt thế này.
Bế Dương Nguyên trở lại giường, Hàn Thiên nói, “Em cảm thấy đỡ chút nào chưa? Có cần tới bệnh viện không?”
“Không sao, nghỉ ngơi một lúc là ổn thôi mà.”
“Em nghỉ ngơi đi, anh đi hâm nóng cháo cho em.”
Dương Nguyên nhẹ nhàng gật đầu.
Hàn Thiên vừa ra khỏi cửa, lấy điện thoại ra gọi, “Thư kí Lê, tất cả mọi việc cứ nói với Lý Thất, còn có vấn đề gì cần tới tôi thì mang hết tới nhà cho tôi.”
“Vâng, thưa chủ tịch.”
Trong thời gian này, Hàn Thiên sẽ lùi hết mọi công việc để có thời gian chăm sóc Dương Nguyên nhiều hơn.
Dương Nguyên nằm một mình trong phòng, mặc dù có hơi mệt nhưng cô lại cảm thấy rất vui, tay nhẹ nhàng sờ lên bụng mình, trong bụng cô giờ đang có một sinh linh nhỏ bé. Không biết cảm giác làm mẹ sẽ ra sao nữa, cô muốn thử cảm giác đó, chắc chắn là sẽ rất hạnh phúc.
Tiếng điện thoại trên đầu giường vang lên, Dương Nguyên xoay người, với lấy chiếc điện thoại, cô nhìn một lúc vào màn hình rồi cuối cùng cũng bắt máy, “Alo, ai đó?”
“Dương Nguyên ơi, cứu mình với.” đầu bên kia vang lên giọng thành khẩn của Hướng An.
Dương Nguyên nhíu mày lại, giọng có chút lo lắng, “An An, cậu làm sao vậy?”
“Lần này mẹ mình ép mình xem mắt dữ lắm, còn nhốt mình ở trong phòng, may mà mình thông minh nên thoát được kiếp nạn này. Cậu cho mình ở nhờ mấy hôm nhé! Mình đang trên đường tới nhà của cậu rồi.”
Dương Nguyên nở nụ cười nhạt, làm cô sợ hết hồn, cứ tưởng chuyện gì đáng sợ chứ.
“An An, cậu cũng nên lấy chồng đi…”
“Dừng nhé. Đừng có đầu độc trí não mình, lấy chồng làm gì, tự nhiên vác thêm cái của nợ trên người không thấy mệt à. Bản cô nương đây vẫn cảm thấy tự do tự tại là vui nhất. Lấy chồng sao? Đợi mười năm nữa nhé!”
Dương Nguyên nghe mà cười lớn, “Bạn tốt của tôi ơi, mười năm nữa chắc cậu thành bà cô rồi còn ai thèm ngó nữa, lúc đó đừng có tìm mình mà khóc nhé.”
“Bản cô nương tin vào sắc đẹp của mình, dù thời gian bao năm cũng vẫn quyến rũ vạn người mê…”
Dương Nguyên, “…” _cạn lời_
“Bây giờ mình không có thời gian nói nhiều với cậu, cúp máy trước đây.”
Hướng An cúp máy, tìm cách tránh những người vệ sĩ kia sau đó cấp tốc tới nhà của Dương Nguyên.
Nằm được một lúc, Dương Nguyên cảm thấy cũng đỡ mệt hơn rất nhiều, cô từ từ ngồi dậy. Vừa ngồi dậy đã nghe thấy tiếng chuông cửa, cô lẩm bẩm, “Sao An An lại tới nhanh thế nhỉ?”
Cô đi ra ngoài, lại nghe thấy tiếng của Hàn Thiên, “Em không được khỏe ra ngoài làm gì?” Anh chạy nhanh tới đỡ cô.
Dương Nguyên mỉm cười, “Hướng An nói tới đây, em muốn ra ngoài đón cô ấy.”
“Cô ta có phải trẻ con đâu mà phải đón.”
“Thì cô ấy cũng tới đây rồi mà, em vừa nghe thấy chuông cửa.”
“Không phải, là Triệu Vũ tới. Anh gọi cậu ấy đến khám cho em.”
Hai người từ từ xuống cầu thang thì Triệu Vũ xuất hiện, Hàn Thiên lên tiếng, “Sao mà cậu lâu thế?”
Triệu Vũ nhún vai, “Tắc đường.”
Hoài Anh mặc quần áo chỉnh tề đi tới bàn ăn, “Anh Thiên, chị dâu dạo này có bị ốm nghén nữa không?”
Hàn Thiên gật đầu, “Vẫn đang trong thời kì ốm nghén.”
“Vậy khi nào thì khỏi?”
“Không biết. Bác sĩ nói còn phải tùy vào từng người, bình thường thì khoảng hai tháng, còn có trường hợp đến khi sinh mới có thể không bị ốm nghén nữa.”
“À.” Hoài Anh gật đầu sau đó tiếp tục ăn cơm.
“Hôm nay là buổi đầu tiên em đi làm, em có muốn đi cùng xe với anh không?”
“Boss. Anh muốn em mang tiếng xấu là ngay buổi đầu tiên đi làm mà đã đi muộn à!”
“Thôi được rồi. Tùy em vậy.”
Hoài Anh nhún vai, sau đó cô cầm túi xách lên, “Em đi làm đây.”
“Ừ.”
Sau khi Hoài Anh đi được một lúc, Hàn Thiên cũng rời khỏi bàn ăn và cầm theo một khay đồ ăn lên phòng cho Dương Nguyên.
Mở cửa phòng đi vào, anh không thấy Dương Nguyên ở trên giường mà trong phòng vệ sinh truyền ra tiếng nôn mửa, “Ọe… ọe…”
Hàn Thiên vội vàng đặt đồ ăn xuống bàn rồi chạy nhanh vào phòng vệ sinh. Đập vào mắt anh là cảnh toàn thân Dương Nguyên đang từ từ trượt xuống, anh nhanh chóng đỡ cô dậy, để cô dựa vào ngực của mình.
Dương Nguyên cảm thấy đầu óc choáng váng, cô không còn sức mà cử động nữa. Rõ ràng ngày hôm qua mình vẫn còn ổn sao hôm nay lại thấy mệt thế này.
Bế Dương Nguyên trở lại giường, Hàn Thiên nói, “Em cảm thấy đỡ chút nào chưa? Có cần tới bệnh viện không?”
“Không sao, nghỉ ngơi một lúc là ổn thôi mà.”
“Em nghỉ ngơi đi, anh đi hâm nóng cháo cho em.”
Dương Nguyên nhẹ nhàng gật đầu.
Hàn Thiên vừa ra khỏi cửa, lấy điện thoại ra gọi, “Thư kí Lê, tất cả mọi việc cứ nói với Lý Thất, còn có vấn đề gì cần tới tôi thì mang hết tới nhà cho tôi.”
“Vâng, thưa chủ tịch.”
Trong thời gian này, Hàn Thiên sẽ lùi hết mọi công việc để có thời gian chăm sóc Dương Nguyên nhiều hơn.
Dương Nguyên nằm một mình trong phòng, mặc dù có hơi mệt nhưng cô lại cảm thấy rất vui, tay nhẹ nhàng sờ lên bụng mình, trong bụng cô giờ đang có một sinh linh nhỏ bé. Không biết cảm giác làm mẹ sẽ ra sao nữa, cô muốn thử cảm giác đó, chắc chắn là sẽ rất hạnh phúc.
Tiếng điện thoại trên đầu giường vang lên, Dương Nguyên xoay người, với lấy chiếc điện thoại, cô nhìn một lúc vào màn hình rồi cuối cùng cũng bắt máy, “Alo, ai đó?”
“Dương Nguyên ơi, cứu mình với.” đầu bên kia vang lên giọng thành khẩn của Hướng An.
Dương Nguyên nhíu mày lại, giọng có chút lo lắng, “An An, cậu làm sao vậy?”
“Lần này mẹ mình ép mình xem mắt dữ lắm, còn nhốt mình ở trong phòng, may mà mình thông minh nên thoát được kiếp nạn này. Cậu cho mình ở nhờ mấy hôm nhé! Mình đang trên đường tới nhà của cậu rồi.”
Dương Nguyên nở nụ cười nhạt, làm cô sợ hết hồn, cứ tưởng chuyện gì đáng sợ chứ.
“An An, cậu cũng nên lấy chồng đi…”
“Dừng nhé. Đừng có đầu độc trí não mình, lấy chồng làm gì, tự nhiên vác thêm cái của nợ trên người không thấy mệt à. Bản cô nương đây vẫn cảm thấy tự do tự tại là vui nhất. Lấy chồng sao? Đợi mười năm nữa nhé!”
Dương Nguyên nghe mà cười lớn, “Bạn tốt của tôi ơi, mười năm nữa chắc cậu thành bà cô rồi còn ai thèm ngó nữa, lúc đó đừng có tìm mình mà khóc nhé.”
“Bản cô nương tin vào sắc đẹp của mình, dù thời gian bao năm cũng vẫn quyến rũ vạn người mê…”
Dương Nguyên, “…” _cạn lời_
“Bây giờ mình không có thời gian nói nhiều với cậu, cúp máy trước đây.”
Hướng An cúp máy, tìm cách tránh những người vệ sĩ kia sau đó cấp tốc tới nhà của Dương Nguyên.
Nằm được một lúc, Dương Nguyên cảm thấy cũng đỡ mệt hơn rất nhiều, cô từ từ ngồi dậy. Vừa ngồi dậy đã nghe thấy tiếng chuông cửa, cô lẩm bẩm, “Sao An An lại tới nhanh thế nhỉ?”
Cô đi ra ngoài, lại nghe thấy tiếng của Hàn Thiên, “Em không được khỏe ra ngoài làm gì?” Anh chạy nhanh tới đỡ cô.
Dương Nguyên mỉm cười, “Hướng An nói tới đây, em muốn ra ngoài đón cô ấy.”
“Cô ta có phải trẻ con đâu mà phải đón.”
“Thì cô ấy cũng tới đây rồi mà, em vừa nghe thấy chuông cửa.”
“Không phải, là Triệu Vũ tới. Anh gọi cậu ấy đến khám cho em.”
Hai người từ từ xuống cầu thang thì Triệu Vũ xuất hiện, Hàn Thiên lên tiếng, “Sao mà cậu lâu thế?”
Triệu Vũ nhún vai, “Tắc đường.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook