Boss! Tôi Là Công Chúa
-
Chương 52
Đường Lam chợt reo lên, khoác tay chồng của mình, “A. mình vừa mới nhớ ra là tập đoàn của chồng mình cũng đang hợp tác với tập đoàn Big Sky về dự án xây một khu vui chơi. Hơn nữa anh Thiếu Tường cũng là bạn thân của anh Hàn Thiên. Thiếu Việt, anh có thể nghĩ cách giúp bạn em có cơ hội gặp mặt anh ấy được không?
Thiếu Việt là một người đàn ông ưu tú, tính cách của anh luôn chính trực, công tư phân minh. Anh khẽ nhéo má vợ yêu, giọng nói có phần sủng nịnh, “Vấn đề này thực sự không nên chút nào, chẳng lẽ em lại muốn anh đi phá hoại gia đình của người khác?”
“Ý của anh là…”
“Anh Hàn Thiên đã có vợ rồi, một năm trước anh ấy đã kết hôn, kh đó chúng ta đang hưởng tuần trăng mật ở Châu Âu nên không tham dự được.”
Dương Nguyên lặng lẽ nhìn vợ chồng Đường Lam, trong lòng cô đã hiểu vì sao lại trông chồng của Đường Lam quên thế rồi, hóa ra là em trai của Thiếu Tường. Ánh mắt cô vừa nhìn Thiếu Việt thăm dò thì bắt gặp ánh mắt của Thiếu Việt cũng đang nhìn mình.
Dương Nguyên lúng túng khoảng một giây sau đó mỉm cười đáp lại.
Quỳnh Nga đột nhiên cầm món ăn của mình đưa tới trước mặt Dương Nguyên, “Cậu ăn thử món này đi, ngon lắm.”
Mùi thức ăn xộc lên mũi của Dương Nguyên khiến cô lại có cảm giác buồn nôn, cau mày lại, một tay bịt lấy miệng, một tay hất đồ ăn kia ra xa mình.
Hướng An ngồi bên cạnh của cô, cầm lấy ly nước, “Dương Nguyên, cậu uống đi.”
Dương Nguyên nhận lấy ly nước từ tay Hướng An, uống ừng ực nhưng vẫn không hết cơn buồn nôn, liền chạy nhanh ra ngoài.
Nhiều khi, có một số chuyện gợi ý đến cạn lời rồi mà người ta lại chẳng thể đoán ra, còn một số chuyện chỉ cần có một hành động nhỏ thôi cũng khiến cho tính tò mò của con người được tăng cao, trí tưởng tượng siêu phàm.
Hướng An vỗ lưng cho Dương Nguyên, “Cậu có cần mình đưa tới bệnh viện không?”
Dương Nguyên mỉm cười lắc đầu, “Không cần đâu, đến bệnh viện cũng không thể làm được gì.”
“Mấy ngày nay cậu đều bị như vậy sao?”
“Ừ! Mình không sao đâu, cậu đừng lo lắng quá.”
“Mình thấy phụ nữ khi mang thai thật là khổ, còn người đàn ông lại chẳng có vấn đề gì. Haiz… đúng là bất công. Mình quyết định sẽ không lấy chồng, không mang thai.”
Dương Nguyên nhìn Hướng An chỉ biết lắc đầu. Không lấy chồng sao? Chắc là Hướng An chỉ nhất thời nói như vậy thôi. Kế hoạch của cô phải thực hiện sớm hơn mới được.
Bước trở lại vào phòng tiệc, mọi ánh mắt đều nhìn chằm chằm vào Dương Nguyên, cảnh tượng này khiến cô khẽ nuốt nước miếng. Nhìn cô đâu có giống với người ngoài hành tinh rơi xuống trái đất, nhìn gì mà nhìn ghê vậy? Dương Nguyên đi tới ngồi vào chỗ của mình.
Đường Lam thấy vậy, liền lên tiếng hỏi thăm, “Dương Nguyên, cậu bị sao vậy? Không khỏe sao?”
Dương Nguyên mỉm cười, “Mình không sao.”
Quỳnh Nga chăm chú nhìn Dương Nguyên không rời mắt, ánh mắt chợt lóe lên một tia nham hiểm nhưng ngay lập tức lại trở nên ngây thơ vô tội, câu từ ngập ngừng khiến ai nghe cũng phải hiểu được ý tứ, “Dương Nguyên… cậu… cậu… không phải là có chứ? Biểu hiện của cậu rất giống với phụ nữ… chắc không phải đâu, cậu chưa có chồng mà.”
Đương Lam thấy Quỳnh Nga nói vậy, nhìn vào đồ ăn trên bàn của Dương Nguyên, bây gờ cô mới để ý, đồ ăn của Dương Nguyên chỉ có mỗi vài chiếc bánh bông lan và một cốc cam ép, khi nãy mọi người đều uống rượu còn Dương Nguyên chỉ uống nước lọc.
“Dương Nguyên, lẽ nào lời của Quỳnh Nga nói là thật, cậu đang mang thai sao?”
Tâm tình của Dương Nguyên lúc này đang rối tung hết cả lên, cô phải trả lời Đường Lam như thế nào bây giờ. Nếu nói dối thì đảm bảo chẳng ai tin, còn nói thật thì màn kịch này sẽ như thế nào. Không thể để mọi người biết chồng của cô là Hàn Thiên được.
Dương Nguyên còn chưa nghĩ ra câu trả lời thì đã có người nói thay cô, đó là Hướng An.
“Đúng, Dương Nguyên hiện giờ đang mang thai. Có vấn đề gì sao?”
Lời của Hướng An vừa dứt, trong phòng lại đột nhiên có tiếng xì xào to nhỏ. Có người thì nhìn Dương Nguyên bằng ánh mắt khinh bỉ, coi thường, nhưng có người lại nghĩ thoáng hơn, thời đại ngày nay cũng có nhiều bà mẹ đơn thân đấy thôi.
Đương Lam có vẻ rất sốc khi nghe Hướng An nói. Lúc còn học chung với Dương Nguyên, cô luôn là học sinh ưu tú mặc dù tính cách có hơi trầm một chút. Đường Lam lại tưởng tượng ra những hình ảnh vớ vẩn trong đầu, có vài phần quan tâm hỏi, “Cậu có biết bố đứa trẻ là ai không?”
Dương Nguyên chỉ biết thở dài. Mọi người này nghĩ đi đâu vậy? Có phải là xem phim nhiều quá rồi không? Mà cũng phải thôi, đám cưới của cô và Hàn Thiên chỉ mời những người cần thiết, các bậc khách quý. Trong phòng này cũng có người được mời là Thiếu Việt đây nhưng anh ta lại bận cho tuần trăng mật của mình nên không đi được. Tóm lại ở đây chẳng có ai được là cô đã kết hôn trừ Hướng An ra.
Tình hình ngày càng trở nên khác lạ, lời xì xào bàn tán cũng to dần lên. Hướng An thấy cục diện như vậy liền lên tiếng, “Mọi người đừng nghĩ vớ vẩn. Dương Nguyên, cậu ấy có chồng rồi.”
Tiếng xì xào chấm dứt khi nghe câu nói của Hướng An.
“Dương Nguyên, cậu có chồng từ khi nào vậy? Sao chẳng có ai biết?” Một bạn học tò mò hỏi và đây cũng là câu hỏi của tất cả mọi người có ở trong phòng này.
“Hơn một năm trước, mình không có cách liên lạc với các cậu.” Dương Nguyên chẳng buồn để tâm tới mấy vấn đề nhảm này, chỉ trả lời qua loa cho xong chuyện.
Quỳnh Nga vẻ mặt tươi cười rực rỡ, “Không biết chồng của cậu làm nghề gì? Có thể bật mí một chút cho bọn mình được không?”
Dương Nguyên lườm lườm Quỳnh Nga, cô nuốt cơn giận vào trong lòng, nghiến răng nghiến lợi mà thầm mắng chửi cái người lắm mồm kia. Hiện giờ cô đã nhớ lại hết mọi chuyện, người tên Quỳnh Nga này là loại người mà cô ghét nhất. Cô ta mới đầu cố gắng tiếp cận cô, sau đó khi lấy được lòng tin của cô rồi thì đâm cô một nhát, cướp mất bạn trai của cô. Hiện giờ, bạn trai cũ của cô cũng đang ở đây. Từ đầu đến giờ anh ta luôn nhìn Dương Nguyên nhưng cô cố tình làm lơ không thèm để ý tới. Lúc này, cô mới nhìn anh ta ra hiệu ‘canh chừng vợ của anh đi, đừng có xen vào chuyện của tôi.”
Nhưng khổ nỗi, Quỳnh Nga thấy Dương Nguyên nhìn chồng mình thì tức lắm, trên môi cố nặn ra một nụ cười, “Chồng của cậu làm nghề gì vậy? Dương Nguyên?”
“Kinh doanh nhỏ thôi.” Dương Nguyên không muốn trả lời câu hỏi của Quỳnh Nga, nhưng nếu cô ta không đạt được mục đích thì cô ta không bỏ cuộc vì vậy Dương Nguyên chỉ trả lời hời hợt.
Đúng lúc này, Hướng An đang uống nước thì bị sặc, Lời này của Dương Nguyên đúng là khiến cho cô phải chấn động. Hàn Thiên mà chỉ kinh doanh nhỏ thôi chắc dân thường như cô xách túi đi ăn xin mất.
Dương Nguyên khẽ liếc mắt nhìn Hướng An, ý muốn nói ‘cậu có cần chấn động quá như vậy không?’
Hướng An nhún vai, cười trừ.
“A. Chỉ kinh doanh nhỏ thôi sao? Mà chồng của cậu knh doanh gì vậy? Có thời giân mình nhất định sẽ tới ủng hộ.”
Hướng An nhìn Quỳnh Nga với vẻ mặt khinh thường. Người có tiền chưa chắc đã mua được đâu, đừng ở đó mà ảo tưởng sức mạnh.
“Không cần.” Dương Nguyên lúc này cự tuyệt, cũng chẳng thèm giả bộ tươi cười nữa mà biểu hiện sự chán ghét.
Văn Ninh cũng nhìn ra Dương Nguyên đang tức giận thì liền kéo tay vợ mình, nói vào tai Quỳnh Nga, chỉ đủ để hai người nghe được, “Đủ rồi, tôi không muốn bị mất mặt.”
Quỳnh Nga khẽ hừ một tiếng, không nói thêm điều gì nữa.
Mọi người cũng trở lại bình thường, tiếp tục nói chuyện phiếm với nhau, không ai còn để ý tới chuyện của Dương Nguyên nữa, dù có tò mò nhưng lại chẳng ai dám hỏi.
Điện thoại của Thiếu Việt vang lên, anh liền đi ra ngoài nghe điện thoại. Khi chuẩn bị đi vào thì không ngờ lại gặp Hàn Thiên ở đây.
“Anh Thiên, thật trùng hợp, anh dạo này thế nào rồi?”
“Vẫn tốt, còn cậu?”
“Em cũng rất tốt, nhưng nếu có anh Thiếu Tường thì có lẽ là tốt hơn.” Giọng nói của Thiếu Việt càng ngày càng thấp xuống, nhưng sau đó đó lại khôi phục âm điệu bình thường, “Anh có phiền không khi chúng ta uống vài ly, lâu lắm rồi chúng ta cũng không có nói chuyện phiếm.”
Hàn Thiên im lặng coi như là đồng ý. Thiếu Việt liền đi về phía trước dẫn đường, chuẩn bị mở cửa thì giọng Hàn Thiên vang lên.
“Là phòng này sao?”
“Vâng.” Thiếu Việt như ý thức được điều gì đấy liền vội vàng nói, “Thật ngại quá, em lại quên mất anh không muốn tiếp xúc với nhiều người, chúng ta sang phòng khác nhé.”
“Không cần.” Hàn Thiên từ chối luôn, vì ý định của anh cũng muốn vào phòng này mà, chỉ là không ngờ Thiếu Việt cũng có mặt ở trong đây.
Thiếu Việt có chút sững sờ nhưng nhanh chóng khôi phục lại bình thường, mở cửa mời Hàn Thiên vào trong.
Thiếu Việt là một người đàn ông ưu tú, tính cách của anh luôn chính trực, công tư phân minh. Anh khẽ nhéo má vợ yêu, giọng nói có phần sủng nịnh, “Vấn đề này thực sự không nên chút nào, chẳng lẽ em lại muốn anh đi phá hoại gia đình của người khác?”
“Ý của anh là…”
“Anh Hàn Thiên đã có vợ rồi, một năm trước anh ấy đã kết hôn, kh đó chúng ta đang hưởng tuần trăng mật ở Châu Âu nên không tham dự được.”
Dương Nguyên lặng lẽ nhìn vợ chồng Đường Lam, trong lòng cô đã hiểu vì sao lại trông chồng của Đường Lam quên thế rồi, hóa ra là em trai của Thiếu Tường. Ánh mắt cô vừa nhìn Thiếu Việt thăm dò thì bắt gặp ánh mắt của Thiếu Việt cũng đang nhìn mình.
Dương Nguyên lúng túng khoảng một giây sau đó mỉm cười đáp lại.
Quỳnh Nga đột nhiên cầm món ăn của mình đưa tới trước mặt Dương Nguyên, “Cậu ăn thử món này đi, ngon lắm.”
Mùi thức ăn xộc lên mũi của Dương Nguyên khiến cô lại có cảm giác buồn nôn, cau mày lại, một tay bịt lấy miệng, một tay hất đồ ăn kia ra xa mình.
Hướng An ngồi bên cạnh của cô, cầm lấy ly nước, “Dương Nguyên, cậu uống đi.”
Dương Nguyên nhận lấy ly nước từ tay Hướng An, uống ừng ực nhưng vẫn không hết cơn buồn nôn, liền chạy nhanh ra ngoài.
Nhiều khi, có một số chuyện gợi ý đến cạn lời rồi mà người ta lại chẳng thể đoán ra, còn một số chuyện chỉ cần có một hành động nhỏ thôi cũng khiến cho tính tò mò của con người được tăng cao, trí tưởng tượng siêu phàm.
Hướng An vỗ lưng cho Dương Nguyên, “Cậu có cần mình đưa tới bệnh viện không?”
Dương Nguyên mỉm cười lắc đầu, “Không cần đâu, đến bệnh viện cũng không thể làm được gì.”
“Mấy ngày nay cậu đều bị như vậy sao?”
“Ừ! Mình không sao đâu, cậu đừng lo lắng quá.”
“Mình thấy phụ nữ khi mang thai thật là khổ, còn người đàn ông lại chẳng có vấn đề gì. Haiz… đúng là bất công. Mình quyết định sẽ không lấy chồng, không mang thai.”
Dương Nguyên nhìn Hướng An chỉ biết lắc đầu. Không lấy chồng sao? Chắc là Hướng An chỉ nhất thời nói như vậy thôi. Kế hoạch của cô phải thực hiện sớm hơn mới được.
Bước trở lại vào phòng tiệc, mọi ánh mắt đều nhìn chằm chằm vào Dương Nguyên, cảnh tượng này khiến cô khẽ nuốt nước miếng. Nhìn cô đâu có giống với người ngoài hành tinh rơi xuống trái đất, nhìn gì mà nhìn ghê vậy? Dương Nguyên đi tới ngồi vào chỗ của mình.
Đường Lam thấy vậy, liền lên tiếng hỏi thăm, “Dương Nguyên, cậu bị sao vậy? Không khỏe sao?”
Dương Nguyên mỉm cười, “Mình không sao.”
Quỳnh Nga chăm chú nhìn Dương Nguyên không rời mắt, ánh mắt chợt lóe lên một tia nham hiểm nhưng ngay lập tức lại trở nên ngây thơ vô tội, câu từ ngập ngừng khiến ai nghe cũng phải hiểu được ý tứ, “Dương Nguyên… cậu… cậu… không phải là có chứ? Biểu hiện của cậu rất giống với phụ nữ… chắc không phải đâu, cậu chưa có chồng mà.”
Đương Lam thấy Quỳnh Nga nói vậy, nhìn vào đồ ăn trên bàn của Dương Nguyên, bây gờ cô mới để ý, đồ ăn của Dương Nguyên chỉ có mỗi vài chiếc bánh bông lan và một cốc cam ép, khi nãy mọi người đều uống rượu còn Dương Nguyên chỉ uống nước lọc.
“Dương Nguyên, lẽ nào lời của Quỳnh Nga nói là thật, cậu đang mang thai sao?”
Tâm tình của Dương Nguyên lúc này đang rối tung hết cả lên, cô phải trả lời Đường Lam như thế nào bây giờ. Nếu nói dối thì đảm bảo chẳng ai tin, còn nói thật thì màn kịch này sẽ như thế nào. Không thể để mọi người biết chồng của cô là Hàn Thiên được.
Dương Nguyên còn chưa nghĩ ra câu trả lời thì đã có người nói thay cô, đó là Hướng An.
“Đúng, Dương Nguyên hiện giờ đang mang thai. Có vấn đề gì sao?”
Lời của Hướng An vừa dứt, trong phòng lại đột nhiên có tiếng xì xào to nhỏ. Có người thì nhìn Dương Nguyên bằng ánh mắt khinh bỉ, coi thường, nhưng có người lại nghĩ thoáng hơn, thời đại ngày nay cũng có nhiều bà mẹ đơn thân đấy thôi.
Đương Lam có vẻ rất sốc khi nghe Hướng An nói. Lúc còn học chung với Dương Nguyên, cô luôn là học sinh ưu tú mặc dù tính cách có hơi trầm một chút. Đường Lam lại tưởng tượng ra những hình ảnh vớ vẩn trong đầu, có vài phần quan tâm hỏi, “Cậu có biết bố đứa trẻ là ai không?”
Dương Nguyên chỉ biết thở dài. Mọi người này nghĩ đi đâu vậy? Có phải là xem phim nhiều quá rồi không? Mà cũng phải thôi, đám cưới của cô và Hàn Thiên chỉ mời những người cần thiết, các bậc khách quý. Trong phòng này cũng có người được mời là Thiếu Việt đây nhưng anh ta lại bận cho tuần trăng mật của mình nên không đi được. Tóm lại ở đây chẳng có ai được là cô đã kết hôn trừ Hướng An ra.
Tình hình ngày càng trở nên khác lạ, lời xì xào bàn tán cũng to dần lên. Hướng An thấy cục diện như vậy liền lên tiếng, “Mọi người đừng nghĩ vớ vẩn. Dương Nguyên, cậu ấy có chồng rồi.”
Tiếng xì xào chấm dứt khi nghe câu nói của Hướng An.
“Dương Nguyên, cậu có chồng từ khi nào vậy? Sao chẳng có ai biết?” Một bạn học tò mò hỏi và đây cũng là câu hỏi của tất cả mọi người có ở trong phòng này.
“Hơn một năm trước, mình không có cách liên lạc với các cậu.” Dương Nguyên chẳng buồn để tâm tới mấy vấn đề nhảm này, chỉ trả lời qua loa cho xong chuyện.
Quỳnh Nga vẻ mặt tươi cười rực rỡ, “Không biết chồng của cậu làm nghề gì? Có thể bật mí một chút cho bọn mình được không?”
Dương Nguyên lườm lườm Quỳnh Nga, cô nuốt cơn giận vào trong lòng, nghiến răng nghiến lợi mà thầm mắng chửi cái người lắm mồm kia. Hiện giờ cô đã nhớ lại hết mọi chuyện, người tên Quỳnh Nga này là loại người mà cô ghét nhất. Cô ta mới đầu cố gắng tiếp cận cô, sau đó khi lấy được lòng tin của cô rồi thì đâm cô một nhát, cướp mất bạn trai của cô. Hiện giờ, bạn trai cũ của cô cũng đang ở đây. Từ đầu đến giờ anh ta luôn nhìn Dương Nguyên nhưng cô cố tình làm lơ không thèm để ý tới. Lúc này, cô mới nhìn anh ta ra hiệu ‘canh chừng vợ của anh đi, đừng có xen vào chuyện của tôi.”
Nhưng khổ nỗi, Quỳnh Nga thấy Dương Nguyên nhìn chồng mình thì tức lắm, trên môi cố nặn ra một nụ cười, “Chồng của cậu làm nghề gì vậy? Dương Nguyên?”
“Kinh doanh nhỏ thôi.” Dương Nguyên không muốn trả lời câu hỏi của Quỳnh Nga, nhưng nếu cô ta không đạt được mục đích thì cô ta không bỏ cuộc vì vậy Dương Nguyên chỉ trả lời hời hợt.
Đúng lúc này, Hướng An đang uống nước thì bị sặc, Lời này của Dương Nguyên đúng là khiến cho cô phải chấn động. Hàn Thiên mà chỉ kinh doanh nhỏ thôi chắc dân thường như cô xách túi đi ăn xin mất.
Dương Nguyên khẽ liếc mắt nhìn Hướng An, ý muốn nói ‘cậu có cần chấn động quá như vậy không?’
Hướng An nhún vai, cười trừ.
“A. Chỉ kinh doanh nhỏ thôi sao? Mà chồng của cậu knh doanh gì vậy? Có thời giân mình nhất định sẽ tới ủng hộ.”
Hướng An nhìn Quỳnh Nga với vẻ mặt khinh thường. Người có tiền chưa chắc đã mua được đâu, đừng ở đó mà ảo tưởng sức mạnh.
“Không cần.” Dương Nguyên lúc này cự tuyệt, cũng chẳng thèm giả bộ tươi cười nữa mà biểu hiện sự chán ghét.
Văn Ninh cũng nhìn ra Dương Nguyên đang tức giận thì liền kéo tay vợ mình, nói vào tai Quỳnh Nga, chỉ đủ để hai người nghe được, “Đủ rồi, tôi không muốn bị mất mặt.”
Quỳnh Nga khẽ hừ một tiếng, không nói thêm điều gì nữa.
Mọi người cũng trở lại bình thường, tiếp tục nói chuyện phiếm với nhau, không ai còn để ý tới chuyện của Dương Nguyên nữa, dù có tò mò nhưng lại chẳng ai dám hỏi.
Điện thoại của Thiếu Việt vang lên, anh liền đi ra ngoài nghe điện thoại. Khi chuẩn bị đi vào thì không ngờ lại gặp Hàn Thiên ở đây.
“Anh Thiên, thật trùng hợp, anh dạo này thế nào rồi?”
“Vẫn tốt, còn cậu?”
“Em cũng rất tốt, nhưng nếu có anh Thiếu Tường thì có lẽ là tốt hơn.” Giọng nói của Thiếu Việt càng ngày càng thấp xuống, nhưng sau đó đó lại khôi phục âm điệu bình thường, “Anh có phiền không khi chúng ta uống vài ly, lâu lắm rồi chúng ta cũng không có nói chuyện phiếm.”
Hàn Thiên im lặng coi như là đồng ý. Thiếu Việt liền đi về phía trước dẫn đường, chuẩn bị mở cửa thì giọng Hàn Thiên vang lên.
“Là phòng này sao?”
“Vâng.” Thiếu Việt như ý thức được điều gì đấy liền vội vàng nói, “Thật ngại quá, em lại quên mất anh không muốn tiếp xúc với nhiều người, chúng ta sang phòng khác nhé.”
“Không cần.” Hàn Thiên từ chối luôn, vì ý định của anh cũng muốn vào phòng này mà, chỉ là không ngờ Thiếu Việt cũng có mặt ở trong đây.
Thiếu Việt có chút sững sờ nhưng nhanh chóng khôi phục lại bình thường, mở cửa mời Hàn Thiên vào trong.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook