Boss Song Sinh Tuyệt Sắc Của Tôi
-
C455: Khốn nạn vô lại
“Đúng là một tên khốn nạn vô lại, xem tôi bóp nát trứng của anh!”, Lăng Ngạo Tuyết bóp mạnh, lòng trứng phụt ra, dính đầy lên mặt cô.
“Á!”, Lăng Ngạo Tuyết vội vàng lau lòng trắng lòng vàng trên mặt, sau đó chẳng còn tâm trạng để làm cơm chiên trứng nữa.
“Sao mình lại đen đủi thế chứ!”, Lăng Ngạo Tuyết quay trở về ghế sô pha trong phòng khách. Cô ngồi đó vừa lau nước mắt vừa xem tivi, chỉ cảm thấy nữ nhân vật chính trong tivi còn kém xa mình về độ thảm.
Hình như bản thân cô không nhận ra rằng mình không hề nghĩ tới việc báo cảnh sát bắt người mà chỉ trông đợi cha nội đó mau quay về đưa chìa khóa cho cô.
Tần Hạo đâu có ngốc. Giờ đã hơn sáu giờ tối, Lăng Ngạo Tuyết đang giận anh. Nếu anh về thì khác nào tự chôn mình. Tốt nhất đợi ngày mai rồi tính.
Thế là Lăng Ngạo Tuyết đáng thương đến nỗi cửa cũng không mở ra được.
Cô đành phải cầu cứu đồng nghiệp.
“Hướng Dương, mau tới nhà giúp tôi, nhà tôi bị khóa trái cửa rồi, không mở được!”
Hướng Dương lập tức nói: “Đội trưởng đợi một lát, tôi đến ngay! Mà sao cô lại bất cẩn thế chứ!”
Lăng Ngạo Tuyết bắt đầu tố cáo hành vi phạm tội của ai đó: “Chìa khóa nhà tôi bị tên khốn Tần Hạo lấy đi rồi. Anh ta còn khóa trái cửa, đợi lần sau mà tôi gặp anh ta thì nhất định sẽ lột sạch da!”
“Tần…Đội trưởng, ngại quá, tôi đang có hẹn với bạn gái. Bây giờ không đi được. Ngại quá. Tôi tắt máy đây ạ!”
“Tút tút…”
Nghe tiếng tút tút trong điện thoại, Lăng Ngạo Tuyết ngây người. Cô chửi rủa: “Tên Hướng Dương chết tiệt này, tôi nhất định sẽ lột da anh!”
“Cục trưởng, mau tới nhà tôi…”, Lăng Ngạo Tuyết tiếp tục gọi điện thoại cầu cứu.
Cục trưởng nói nhỏ: “Cô nói đùa gì vậy, đêm hôm khuya khoắt tôi chạy tới chỗ cô, vợ tôi mà biết sẽ lột da tôi mất. Cô tự nghĩ cách đi nhé!”
“Cục trưởng, tôi…Tôi chúc Cục trưởng sớm sinh quý tử!”, Lăng Ngạo Tuyết nói được một nửa thì nghe thấy tiếng tắt máy. Cô tức giận chửi bới.
Cục trưởng đã hơn năm mươi tuổi rồi, sinh được nữa mới lạ! Trừ khi vợ ông ấy vụng trộm bên ngoài.
Lăng Ngạo Tuyết chán nản nằm trên giường, bực bội một lúc rồi ngủ ngon lành.
Hình như sau khi đầu bị thương thì cô rất dễ cảm thấy buồn ngủ.
Sáng hôm sau khi tỉnh dậy thì đã là hơn chín giờ. Lăng Ngạo Tuyệt nhảy dựng lên: “Ối giời, muộn mất rồi!”
Cô vội vàng mặc quần áo mới nhớ ra bây giờ đến việc ra khỏi cửa cũng không thành, hơn nữa, Cục trưởng cho cô nghỉ dài ngày nên không cần đi làm.
Cô đau khổ nằm vật ra giường. Một ngày không bắt được kẻ gian là cô cảm thấy hoang mang!
Lúc này, cô bỗng nghe thấy tiếng động ở bên ngoài, hình như cô quên tắt tivi. Thế nhưng, cô nhớ rõ ràng tối qua đã tắt rồi mà.
Lẽ nào…
Cô bật dậy, lao ra phòng khách thì thấy ai kia đang ngồi vắt chân, nằm trên sô pha vừa ăn snack của cô vừa xem tivi.
Lăng Ngạo Tuyết nóng máu gầm lên rồi nhào tới giơ nanh múa vuốt.
“Khốn khiếp, anh còn dám tới à. Để xem tôi có đập chết anh không!”
Tần Hạo né trái né phải, chơi trò diều hâu nhỏ vồ gà già. Con diều hâu nhỏ chẳng động nổi vạt áo của anh.
Lăng Ngạo Tuyết vồ một lúc thì thở hổn hển. Bụng cô lại đói nữa.
Nhìn gói snack trên ghế sô pha, cô chẳng buồn đấu đá với ai kia nữa mà chộp lấy rồi bắt đầu ăn.
Tần Hạo ngồi xa ra, cười nói: “Thế nào? Tối qua ngủ ngon không? Có nhớ tôi không?”
“Có chứ, nhớ chết đi được, thật chỉ muốn anh chết đi cho rồi!”
Lăng Ngạo Tuyết nghiến răng nói.
Tần Hạo gật đầu hài lòng. Anh lấy chìa khóa ra, khua trước mặt sau đó cười nói: “Ăn nhanh lên, ăn xong tôi đưa cô ra ngoài đi dạo!”
“Này, anh coi tôi là gì vậy? Là chó cưng của anh đấy à?”, Lăng Ngạo Tuyết đột nhiên gầm lên.
Tần Hạo mỉm cười vứt chìa khóa cho cô. Sau đó anh đứng dậy đi rót nước, coi đây như nhà của mình khiến Lăng Ngạo Tuyết như bốc hỏa.
Trời ơi, trên đời này còn có loại người mặt dày vô đối như này cơ à!
Đáng tiếc, cô bất lực hoàn toàn trước anh. Cô không đánh lại được, cũng không đuổi được. Cô nhờ trợ giúp của lãnh đạo thì lãnh đạo cũng bênh anh ta. Quan trọng nhất là cô còn là một cảnh sát vậy mà bị một tên vô lại sống trong nhà mình ức hiếp. Thật chết mất thôi!
Lăng Ngạo Tuyết ăn nhồm ăn nhoàm. Tâm trạng của cô cực kỳ không tốt bèn đi thẳng ra ngoài, vừa đi vừa tính toán gì đó.
“Sao? Anh định ở nhà tôi tới khi nào?”, Lăng Ngạo Tuyết quay lại nhìn ai đó vẫn nằm như chết trên ghế sô pha rồi cười, sau đó bước ra ngoài, đóng cửa lại và khóa trái. Sau đó cô cười lớn.
“Cũng để anh thưởng thức mùi vị của việc bị khóa ở trong nhà nhé, ha ha! Tôi sẽ không mở cửa trong vòng ba ngày. Anh đợi mà chết đói đi. Hai cái trứng cuối cùng trong tủ lạnh đã bị tôi bóp nát tối qua rồi. Ha ha ha…”
Lăng Ngạo Tuyết đứng trước cửa nhà mình, tâm trạng vô cùng tốt.
Cô ra khỏi nhà, đi lượn một vòng, định ăn sáng thì mới phát hiện ra do vội vàng mà quên mất ví tiền. Giờ thì thảm rồi.
“Hây, tên nhóc đó đừng tưởng rằng mình không có tiền thì không tồn tại nổi ba ngày. Tôi còn có bạn cơ mà!”, Lăng Ngạo Tuyết gọi điện thoại cho mấy đồng nghiệp tới, mượn vài trăm tệ, định chơi đến cùng với cha nội mặt dày kia.
Sau khi lượn lờ một vòng thì cô vẫn cảm thấy không yên tâm. Cô thầm nghĩ nhỡ đâu hôm qua cha nội đó đã đi đánh một chiếc khóa khác thì có phải là chẳng còn gì để chơi không?
Nghĩ vậy, cô lẳng lặng trở về. Sau khi cẩn thận xác nhận, vẫn thấy tiếng bước chân của cha nội đó thì cô mới yên tâm.
Để xác định người bên trong có bỏ đi hay không, cô còn cẩn thận buộc một sợi tóc ở cửa. Chỉ cần kéo cửa là sợi tóc sẽ đứt và biết ngay người đã bỏ đi.
Làm xong mọi chuyện, cô còn đang đắc ý thì nghe thấy có tiếng người từ bên trong vọng ra.
“Sao không vào trong mà làm. Anh thích làm ở trên ghế sô pha, nào, không sao đâu!”
“Hả? Em nói là sợ làm bẩn sô pha sao? Không sao đâu, có phải nhà của anh đâu, bẩn cũng được, dơ cũng chẳng sao!”
“Hả, em định mặc đồ nội y gợi cảm đấy à? Được đấy. Để anh xem cô cảnh sát kia có bộ nào không. Ừ, em đợi một lát, lát nữa chúng ta sẽ chơi trò chơi thật kích thích nhé, đảm bảo em sẽ sướng mê!”
“Hả? Em nói làm vậy phải thêm tiền sao? Hai nghìn tệ cơ à? Không phải chứ, là người quen cả mà em lại lấy của anh từng đó tiền à? Đắt quá…Được được được rồi, hai nghìn thì hai nghìn. Có điều, lát nữa em phải diễn cho tốt đấy nhé!”
“…”
Lăng Ngạo Tuyết sững sờ. Quả nhiên cha nội này có chìa khóa. Hơn nữa, anh ta còn…
“Dám gọi gái vào nhà của tôi à, còn dám mặc nội y của tôi! Tôi phải giết chết anh, tôi phải giết chết anh…”, Lăng Ngạo Tuyết không thể nhịn được nữa. Cô mở cửa lao vào trong, rút súng ra và chĩa loạn cả lên.
Nhưng cô nhìn thì chẳng thấy cô gái nào cả. Đừng nói là gái mà đến ngay cả Tần Hạo cũng không thấy đâu.
- -------------------
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook