Biên tập: NDLinh

Hiệu đính: Xiaoxin

Vào những ngày giữa thu, vừa hay Lăng Toàn muốn đến chi nhánh Esmeralda ở Hải Thành để tham gia hội nghị nghiên cứu và thảo luận về ba lê với các tổ trưởng, lãnh đạo. Thế là bà không đắn đo gì mà dắt Khương Vũ theo cùng.

Bà ấy biết khoảng thời gian này con bé sao nhãng việc tập múa. Sau khi hỏi thì mới biết chẳng qua là buồn rầu vì chuyện tình yêu của tuổi trẻ.

Thời thanh xuân gặp được chàng trai khiến mình rung động để rồi canh cánh trong lòng, nhớ mãi không quên. Đó chính là cảm xúc vừa bình thường vừa đẹp đẽ biết bao.

Trong khoang hành khách yên tĩnh, Lăng Toàn dịu dàng nói với Khương Vũ: “Trước đây cô cũng có một cô học trò cũng chậc tuổi em bây giờ. Cô bé ấy thích một chàng trai không tương xứng.”

Khương Vũ thắt dây an toàn cho mình, “Là Bộ Đàn Yên và bố nuôi em sao?”

“Xem ra bố em rất thương em, chuyện này cũng nói cho em.”

“Vâng”

Nói thật thì bà ấy và Tạ Uyên cũng vì vậy mà quen nhau.

“Tiểu Đàn khi ấy yêu đến đầu óc u mê. Em ấy nói gì mà không múa ba lê nữa, muốn cùng ông ấy bươn chải kiếm sống. Thậm chí em ấy còn từ bỏ buổi biểu diễn mà mình đã tập suốt nửa năm để đến Thâm Quyến. Thuê trọ sống chung với ông ấy gần nửa tháng. Em đoán xem kết quả thế nào?”

Khương Vũ chống cằm, chăm chú lắng nghe: “Vâng, sau đó thì sao ạ?”

Lăng Toàn nhận lấy tách cà phê do tiếp viên hàng không đưa, chậm rãi nói: “Sau đó thì ảo não quay về, viết giấy bảo đảm 2000 chữ hứa mình phải học ba lê đàng hoàng, không bao giờ trốn học nữa.”

Khương Vũ không nhịn nổi, cười khúc khích: “Không ngờ nữ hoàng ba lê danh tiếng lẫy lừng cũng bị cô giáo ép viết giấy bảo đảm.”

“Không phải vậy à. Đừng thấy em ấy nổi tiếng thế mà lầm, ngoại hình không giống Tiểu Vũ đâu.”

“Người khác đều nói em giống mà.”

“Hai người chỉ nhìn giống thôi.”

Mặc dù Lăng Toàn chắc chắn Khương Vũ là con ruột của Bộ Đàn Yên, nhưng hai người lớn lên trong hoàn cảnh khác nhau, vì thế tính cách cũng khá khác nhau.

Bộ Đàn Yên từ nhỏ đã sống trong nhung lụa, gia đình giàu có, bố mẹ thương yêu. Bà ấy chẳng khác nào là viên ngọc quý trên tay.

Bà ấy làm gì cũng không nghĩ đến hậu quả. Dù sao cũng có nhà họ Bộ và người mẹ tài giỏi ‘chống lưng’ cho bà ấy.

Nhưng điều kiện cuộc sống của Khương Vũ không được tốt như vậy. Cho dù là học múa hay làm gì đều phải chắc chắn, không ngại khó không ngại khổ. Bởi vì cô biết rằng cơ hội không dễ gì đến với mình nên rất quý trọng nó.

“Sau đó thì sao ạ?” Khương Vũ tiếp tục hỏi: “Bạn Tiểu Đàn có tuân thủ theo những gì mình đã viết trong giấy đảm bảo không?”

“Em ấy có. Chăm chỉ tập múa, không bao giờ trốn nữa.”

Khương Vũ hơi ngạc nhiên: “Không hợp với tính cách của bà ấy.”

Qua lời kể từ trong trí nhớ của Khương Mạn Y, Bộ Đàn Yên mà Khương Vũ biết là một Tiểu Đàn vừa ngoan ngoãn vừa nghe lời. Nhưng bà ấy lại hoàn toàn ngược lại, cũng rất phản nghịch.

“Khi đó cô cũng cảm thấy kì lạ.” Lăng Toàn cười: “Nên cô mới hỏi bà ấy, có phải Tạ Uyên đối xử không tốt hay hai người có mâu thuẫn gì à. Em ấy nói với cô không phải, bà ấy chỉ sợ thôi.”

“Sợ?”

“Lúc đầu bà ấy đến Thâm Quyến, bố Tạ của em định đưa em ấy đến ở khách sạn tốt nhất. Nhưng bạn Tiểu Đàn không nỡ tiêu tiền của ông ấy, muốn cùng ông ấy đồng cam cộng khổ nên đến căn phòng thuê dưới tầng hầm của ông ấy. Bố em nhất định không đồng ý, ông ấy quá hiểu mẹ em… Không phải, quá hiểu bạn Tiểu Đàn không phải là cô gái uống nước mà no[1].”

Khương Vũ nghe đến nhập tâm nên không biết Lăng Toàn nói nhầm: “Sau đó sao nữa ạ?”

“Em ấy không ở khách sạn, lẳng lặng theo ông ấy về nhà. Còn nói là không ở nhà ông ấy thì ra đường ngủ. Bà ấy chỉ có hai sự lựa chọn thôi.”

“Bố em đành phải để bà ấy đến nhà mình. Vào thời đó, những căn phòng dưới tầng hầm vừa ẩm ướt vừa âm u. Nếu như không bật đèn thì quanh năm sẽ không nhìn thấy ánh sáng, xung quanh hỗn tạp đủ loại buôn quán bán bưng. Đến tối thì có chuột gặm tường, bạn Tiểu Đàn không thể nào chợp mắt cả đêm đó.”

Khương Vũ nghe Lăng Toàn miêu tả mà đặt mình vào hoàn cảnh người khác. Mặc dù từ nhỏ sống trong điều kiện không tốt nhưng nếu sống ở một tầng hầm đầy chuột và gián, cô cũng không chịu nổi.

Thì nói gì đến Bộ Đàn Yên.

“Thế nên Tiểu Đàn rời bỏ bố em, chọn ba lê sao?”

“Không phải, hành trình đến Thâm Quyến lần này khiến Tiểu Đàn ý thức sâu sắc được rằng tình yêu giữa em ấy và bố em là sự lựa chọn của lí trí và con tim. Cho dù cả thế giới có phản đối, bà ấy đều đứng về phía ông ấy, đối đầu với cả thế giới.”

Khương Vũ: …

Mẹ nói thật không sai, bạn Tiểu Đàn rất ngỗ ngược.

“Tiểu Đàn và bố em đã giao hẹn sẽ không gặp nhau, không liên lạc một thời gian để nhà họ Bộ tưởng rằng họ đã chia tay. Họ cùng nhau phấn đấu để trở nên tốt hơn và rồi sẽ gặp lại nhau khi đã ở trên đỉnh cao danh vọng.”

“Đến khi họ trở nên mạnh mẽ hơn thì cho dù thế giới, gia đình hay nghèo khổ cũng không thể ngăn cản tình yêu của bọn họ.”

Nội tâm Khương Vũ chấn động thật lâu.

Mạnh mẽ hơn, gặp nhau ở đỉnh cao, thế giới này không thể ngăn cản tình yêu của bọn họ.

Bộ Đàn Yên Và Tạ Uyên là một câu chuyện tình yêu mang tính biểu tượng.

“Cô kể cho em chuyện Tiểu Đàn là hy vọng ngày mai khi đối diện với hiện thực tàn khốc, tình yêu chỉ là sự mệt mỏi, bất lực. Ví dụ như bố Tạ của em, cho dù ông ấy có yêu Tiểu Đàn bao nhiêu thì cũng không có cách nào khiến Tiểu Đàn cởi bộ Prada mà khoác áo vải bình thường để cùng ông ấy trải qua cuộc sống bình thường. Em nghĩ xem, đến cả việc này cũng không làm được thì làm sao có thể hi vọng rằng tình yêu sẽ làm thay đổi một người, vươn cánh tay kéo họ ra khỏi vũng bùn?”

Khương Vũ chợt hiểu ra ý trong câu nói của Lăng Toàn.

Đúng vậy, tình yêu có thể làm gì được chứ. Phút giây hạnh phúc, một đêm vui vẻ thì khi té ngã lại càng đau. Tình yêu của cô với Cừu Lệ vốn không đáng nhắc tới.

Cô không thể giúp được anh, cũng không cứu nổi anh.

Gặp nhau ở đỉnh cao, có lẽ là giải pháp tốt nhất đối với bạn Tiểu Đàn.

Bố Tạ Uyên cũng thực hiện được lời hứa, đạt đến đỉnh cao của ông ấy.

Nhưng vận mệnh trêu người, âm dương cách biệt. Ông ấy ở lại nếm trải đau khổ tận cùng của nhân gian.

Khương Vũ vẫn chưa tìm được giải pháp cho bản thân, có lẽ chuyến đi về Hải Thành này cô sẽ có đáp án cho mình.

***

Tết trung thu ở trong Nam ấm hơn ngoài Bắc. Khương Vũ cởi áo khoác ra, chỉ mặc chiếc áo cổ chữ V theo phong cách retro và váy trắng cũng không thấy lạnh.

Gió Hải Thành có vị mặn, dường như có thể ngửi được mùi của biển cả.

Khương Vũ vào khách sạn Hải Thành. Sau khi để hành lí vào trong phòng thì cô đi bộ đến đại học Hải thành dưới hoàng hôn khi ánh mặt trời dần lặn xuống.

Các cô gái ở phương Nam xinh xắn mơn mởn. Mỗi cái giơ tay, nhấc chân hay mỉm cười đều trong vắt như ngày hè.

Khương Vũ đứng trước cổng trường đại học, lần lữa chưa dám bước vào.

Trong đầu cô đã tưởng tượng ra hàng trăm khả năng có thể xảy ra.

Cô không cách nào lấy được phương thức liên lạc với anh. Nếu trên đường ngẫu nhiên bắt gặp, nhìn thấy anh sống không tốt, nhìn thấy anh xấu đi, béo lên, tiều tụy, đẹp trai hơn, hoặc là nhìn thấy bên cạnh anh có người con gái khác,…

Khương Vũ đều không biết phải làm sao.

Cô sợ lắm, căng thẳng lắm, cũng lo lắng lắm.

Cừu Lệ rời khỏi Bắc Thành là muốn nói lời từ biệt với quá khứ. Nếu cô vẫn tiếp tục đi tìm anh thì liệu có bị anh ghét hay cảm thấy cô vướng víu không.

Lí trí của Khương Vũ ngày càng thúc giục cô mau chạy đi nhưng vào giây phút này, cô mới hiểu ra vì sao Cừu Lệ luôn nói cô thích anh không nhiều như anh nghĩ.

Không phải vậy, mỗi câu chào buổi sáng, ngủ ngon vào mỗi tối đã tích lũy lại chồng chất.

Tình cảm sâu sắc đến thế thì khó mà nguôi ngoai.

Khương Vũ lùi về sau mấy bước nhưng rồi dừng lại.

Lăng Toàn đã nói chút ưu sầu của tình yêu thì có là gì với hiện thực.

Cô không thử, làm sao biết được hướng giải quyết là gì?

Khương Vũ cuối cùng vẫn bước chân vào trong ngôi trường. Cô rảo bước dưới con đường rợp bóng cây, tìm được đến thư viện theo bảng chỉ dẫn.

Đang là khoảng thời gian Cừu Lệ thường sẽ đọc sách ở thư viện.

Vào lúc hoàng hôn là lúc hiệu suất trí nhớ của anh đạt được cao nhất.

Khương Vũ đã hỏi mượn trước thẻ sinh viên của một bạn học sinh ở Esmeralda chi nhánh Hải Thành nên mới có thể thuận lợi vào phòng tự học của thư viện. Tầng nào cô cũng tìm qua nhưng vẫn không nhìn thấy hình bóng quen thuộc.

Khương Vũ cảm thấy khó hiểu khi bản thân mình lại nhẹ nhõm khi không thấy anh.

Thực ra trong lòng cô lạ lắm. Muốn gặp anh nhưng lại sợ gặp anh.

***

Lúc đi ra khỏi thư viện, ngang qua trung tâm sinh công tác sinh viên ở tầng 1, Khương Vũ nhìn thấy một cô gái đang nhìn vào gương luyện tập vòng quay 32 cú fouettés của thiên nga đen qua cửa sổ sát sàn của phòng tập.

Nhưng bạn ấy là người không chuyên, không có kỹ năng cơ bản về múa ba-lê. Đến mũi chân kiễng lên còn dùng lực thì nói gì có thể xoay được 32 cú fouettés ở mức độ cao này được.

Chân Nhứ Nhứ khập khiễng xoay được 5 vòng, đau đầu hoa mắt, bước chân loạng chạng.

“Nhứ Nhứ, cậu nói xem cần gì phải làm đến mức này. Cố chấp phải múa được thể loại cổ lỗ sỉ này. Breaking không tốt sao, Jazz dance bộ tệ lắm à.”

Chân Nhứ Nhứ nhìn bản thân trong gương, cắn răng chịu đựng: “Anh ấy muốn nhìn thấy tớ múa ba lê, tớ phải học cho bằng được.”

“Cậu chỉ xem video thì sao mà học được chứ. Đến lúc múa không đẹp thể nào cậu ta cũng không vừa mắt.”

“Không vừa mắt gì chứ, cậu ấy không vừa mắt tớ lúc nào.”

Cô bạn đang nói chuyện với Chân Nhứ Nhứ là bạn thân chung phòng mấy năm nay, rất thân với cô ta nên có gì là nói thẳng ra: “Không phải à. Cậu nhảy Jazz dance tốt như vậy mà anh ta không thèm để ý, lại bảo cậu đi học ba lê. Tớ thấy anh ta cố ý kiếm chuyện.”

Chân Nhứ Nhứ vẫn cố chấp nói: “Vậy tớ nhất định phải múa cho tốt cho anh ấy xem, Chân Nhứ Nhứ tớ không phải là người dễ bị người ta xoay như chong chóng.”

“Không phải. Tớ nói cậu đấy, cậu tốt như vậy sao phải chịu đựng sự khinh thường của anh ta chứ. Ngoại trừ đẹp trai ra thì chẳng có ưu điểm gì.”

“Cậu không hiểu, anh ấy là có nỗi khổ riêng.”

“Eo, là mình không hiểu.”

Chân Nhứ Nhứ tiếp tục tập theo động tác trong video.

Khương Vũ thấy cô ta học rất vất vả nên buột miệng nói: “Cậu cần dùng mũi chân đẩy đứng lên mặt đất, lấy điểm đó làm điểm tựa để xoay. Chỉ kiễng mũi chân không thôi thì không xoay được đâu.”

Chân Nhứ Nhứ quay đầu nhìn Khương Vũ ngoài cửa.

Gương mặt đẹp không tì vết, tóc búi củ tỏi. Đôi mắt đen lay láy, vừa sáng vừa trong veo. Cô gái này thật đáng yêu.

“Cậu biết múa ba lê sao?” Chân Nhứ Nhứ hỏi

“Biết một chút.”

“À”

Cô ta như nhặt được bảo bối, nhanh chóng kéo Khương Vũ vào phòng tập: “Cậu có thể làm mẫu cho tớ một lần được không. Để tớ biết xoay fouettés gì đấy rốt cuộc là xoay làm sao.”

Khương Vũ bỏ ba lô xuống, cởi giày ra, nhón chân, vòng tay lên rồi bắt đầu xoay.

Cô mặc chiếc chiếc váy trắng mang phong cách retro nên khi múa, cô trông giống như cô gái quý tộc bước ra từ cung đình Versailles.

Chân Nhứ Nhứ ngơ ngác nhìn bước chân xoay uyển chuyển của cô gái. Ba lê không hề cổ hủ tí nào. Cô đẹp đến lay động lòng người, khí chất,… tuyệt vời làm sao!

Khương Vũ làm mẫu một động tác đơn giản, nói với cô ta: “32 vòng fouettés của Hồ Thiên Nga là phần khó nhất của ba lê. Nếu không có kĩ năng thì không mấy ai múa được phần này.”

Chân Nhứ Nhứ thở dài: “Tớ biết là rất khó nhưng bạn trai tớ muốn xem nên tớ nhất định phải học được để múa cho anh ấy ngắm.”

Khương Vũ cười nói: “Bạn trai cậu thích xem ba lê à?”

“Tất nhiên rồi. Anh ấy thích nhất là uống rượu, hút thuốc, đánh bài và… ba lê.”

“Thế khá đặc biệt đấy.”

“Cậu có thể dạy tớ không?” Chân Nhứ Nhứ cầu xin Khương Vũ: “Không cần đẹp đâu, cậu chỉ cần dạy tớ khi xoay không bị hoa mắt, chóng mặt là được. Sơ sài cũng được, chỉ cần không để tớ như mèo mù mà học mãi không được là được.”

“Không phải là tớ không muốn dạy cậu. Nhưng tớ đang tìm một người, cậu có thể giúp tớ nghĩ cách tìm được anh ấy không.”

“Không vấn đề, chuyện nhỏ.” Chân Nhứ Nhứ nói: “Tớ trong hội sinh viên nên có đầy đủ danh sách và phương thức liên lạc với sinh viên toàn trường. Nhưng tớ cũng không thể tùy tiện tiết lộ thông tin của họ được. Trừ khi cậu nói cho tớ biết quan hệ của hai người.”

Khương Vũ đành nói: “Anh ấy là bạn trai tớ, giở tí thói chướng nên đổi số điện thoại làm tớ không liên lạc được với anh ấy.”

Chân Nhứ Nhứ hào phóng nói: “Cái này dễ, cậu nói tên anh ấy cho tớ là được.”

“Anh ấy tên Cừu Lệ. Trên có chữ “Cầu” dưới có chữ “Y”,  Lệ trong nghiêm lệ[2].”

“…”
[1] Cô gái uống nước mà no: ý là hai người yêu nhau, cho dù hoàn cảnh có tồi tệ thế nào cũng cảm thấy vui vẻ, cũng như uống nước trắng cũng có thể no.

[2]  Chữ Cầu (求), chữ Y (衣). Ghép lại ghép lại thành chữ Cừu裘, nghiêm lệ (严厉) là âm Hán Việt của từ nghiêm khắc.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương