Boss Lạnh Lùng Và Nữ Hoàng Băng Giá
-
Chương 6-2: (2)
Hắn tiếp tục đi, lần này thì cái loa phía sau không còn chửi rủa mà lại tiếp tục phát điệp khúc than vãn
- mỏi chân chết đi được. Gì mà rộng như vậy chứ. Cả đôi dày chết tiệt này nữa. Đi cả ngày chắc cũng không hết quá. Chủ của toà cao ốc này chắc giỏi lắm. Xây đương được hẳn như vậy phải là một thiên tài trong ngành kinh tế. Ước gì tôi gặp được boss ở đây một lần. Ít ra cũng biết và học hỏi được kinh nghiệm. Không biết boss lớn của nơi này là một người như thế nào nữa. Mà tài giỏi như thế này thì sẽ thường là một ông già bụng bự , tộc bị hói nữa chứ. Đúng là quá chuẩn. Anh thấy có đúng không- trần bảo nhi hồn nhiên quay sang hỏi đại boss. Chỉ biết khuôn mặt kia như phủ một lớp băng giá buốt, đúng là băng đó thì không thể tan chảy nổi được. Sao hắn luôn thích trời lạnh như thế. Quả thật là nhìn mặt hắn là sẽ nghĩ tuyết ngoài trời sắp rơi dù là trời đang nắng nóng
- tôi nói sai gì à- cô hỏi khi thấy thái độ câm nín đến mức đáng sợ của hắn. Ai bảo hắn phải câm mồm lại, cô đâu có bắt, điều đó làm cô nghi vấn hắn bị câm hoặc vốn ngôn ngữ không đủ giao tiếp. Cô quay đi. Đập vào mắt cô là shop sách siêu lớn. Trần bảo nhi từ nhỏ đã mê sách nhưng không phải là bản năng yêu thích đọc như mấy con mọt sách. Rõ ràng cô đọc, đọc để tìm một nơi mà không ai biết đến mình, không ai nhận ra sự tồn tại của mình . Từ năm chín tuổi cô đã bắt đầu nhận thức ra những thứ đó. Cô chộp ngay một cuốn sách siêu dày, chắc cũng nặng đến vài kí và bắt đầu lật giở. Hàn mặc phong tiến lại thuận tay cầm một quyển lên giở giở rồi lại vứt xuống, không thể tập trung như cô. Ở những chốn đông người như vậy, ai khó mà tập trung được như cô
- hàn mặc phong . Anh có thể cho tôi vay một ít tiền được không. Tôi sẽ trả anh
chân mày hàn mặc phong như ríu lại với nhau. Cô gái nhỏ trước mặt dám cả gan mượn tiền hắn, cô không biết hắn là ai sao? Hồi nãy lại còn tưởng tượng về hắn như vậy. Không lẽ còn có người dám không biết đến ba chữ hàn mặc phong.
- tôi sẽ trả anh. Thật đấy. Tôi cầm mua chúng, tôi đã muốn có từ lâu nhưng chẳng có nhà sách nào có cả
- vì những nơi đó quá tầm thường- hàn mặc phong cất giọng
- hả. Anh không bị câm sao, cũng không bị hạn chế vốn giao tiếp
sắc mặt hàn mặc phong đanh lại. Đúng là vô cùng nhục nhã. Bị câm , bị hạn chế vốn giao tiếp, kể cả những kẻ mang trên mình uy quyền cũng không dám nghĩ hắn như thế chứ chưa kể đến việc nói ra cửa miệng, lại còn trước mặt với một thái độ vô cùng phấn khích. Cô gái này đúng là biết cách làm hàn mặc phong nổi điên
- thích đến vậy sao?
- đương nhiên. Tôi không có điều kiện để đọc nhiều bởi tôi chỉ là một đứa trẻ mồ côi, đến ăn còn lo không nổi thì muốn gì đến những thứ cao sang như thế. Chín tuổi, tôi đã trốn trong thư viện của trại trẻ mồ côi để đọc sách. Anh có thấy tôi ngu ngốc nhất không. Tôi đã đọc đến nỗi quên ăn đấy. Tôi đã trốn ở đó cả đêm. Nhưng tôi không biết vì sao tôi lại thích ở đó. Nhưng rõ ràng không hẳn là tôi thích những cuốn sách đó mà là vì tôi đang trốn tránh lũ trẻ ở đó. Tôi cũng không biết mình tại sao lại ở đó, tôi đã không nói gì và bọn chúng nghĩ tôi bị câm và bắt đầu bắt nạt tôi trong những ngày sau đó. Thật sự thì tôi không có bản lĩnh lớn để đấu lại với một bọn lớn hơn mình nhưng mà tôi tự coi chúng là phế nhân của xã hội. Trong thời gian đó tôi chỉ biết cúi đầu vào sách, vì tôi chẳng muốn làm bạn với những kẻ ngu si và dùng bạo lực như đám lưu manh. Những quyển sách đó chẳng được ai dòm tới nên tôi chắc cũng được xem là người đầu tiên động đến. Tôi đã đọc hết trong vòng một tuần nhưng tôi không biết mình sẽ tìm tiếp ở đâu. Ở đó chỉ có một người tốt với tôi thôi. Còn lại đều là quỷ đội lốt người. Họ nuôi những đứa trẻ mồ côi chỉ để lấy tiền từ một nhà tài phiệt nào đó làm từ thiện. Tôi đã cắn răng chịu đựng sáu năm để thoát ra khỏi đó- cô nói, đôi lúc lại nở một nụ cười thánh thiện che đi nuộc mắt ẩn phía sau
- rất tốt
- chẳng tốt gì cả- trần bảo nhi nói, nước mắt muộn màng rơi xuống vài giọt, thấm vào trang sách còn mới. Người con gái phía trước đang khóc. Hàn mặc phong cảm thấy tim mình như nghẹn lại một giây.
Hắn nhăn mặt
- nín
cô kinh ngạc nhìn hắn đang ra lệnh cho mình
- hàn mặc phong. Đây là điều bí mật mà anh là người đầu tiên nói ra, tôi nói ra không phải vì muốn nhận sự thương hại. Tôi cũng không biết tại sao mình lại nói với anh nữa
- mỏi chân chết đi được. Gì mà rộng như vậy chứ. Cả đôi dày chết tiệt này nữa. Đi cả ngày chắc cũng không hết quá. Chủ của toà cao ốc này chắc giỏi lắm. Xây đương được hẳn như vậy phải là một thiên tài trong ngành kinh tế. Ước gì tôi gặp được boss ở đây một lần. Ít ra cũng biết và học hỏi được kinh nghiệm. Không biết boss lớn của nơi này là một người như thế nào nữa. Mà tài giỏi như thế này thì sẽ thường là một ông già bụng bự , tộc bị hói nữa chứ. Đúng là quá chuẩn. Anh thấy có đúng không- trần bảo nhi hồn nhiên quay sang hỏi đại boss. Chỉ biết khuôn mặt kia như phủ một lớp băng giá buốt, đúng là băng đó thì không thể tan chảy nổi được. Sao hắn luôn thích trời lạnh như thế. Quả thật là nhìn mặt hắn là sẽ nghĩ tuyết ngoài trời sắp rơi dù là trời đang nắng nóng
- tôi nói sai gì à- cô hỏi khi thấy thái độ câm nín đến mức đáng sợ của hắn. Ai bảo hắn phải câm mồm lại, cô đâu có bắt, điều đó làm cô nghi vấn hắn bị câm hoặc vốn ngôn ngữ không đủ giao tiếp. Cô quay đi. Đập vào mắt cô là shop sách siêu lớn. Trần bảo nhi từ nhỏ đã mê sách nhưng không phải là bản năng yêu thích đọc như mấy con mọt sách. Rõ ràng cô đọc, đọc để tìm một nơi mà không ai biết đến mình, không ai nhận ra sự tồn tại của mình . Từ năm chín tuổi cô đã bắt đầu nhận thức ra những thứ đó. Cô chộp ngay một cuốn sách siêu dày, chắc cũng nặng đến vài kí và bắt đầu lật giở. Hàn mặc phong tiến lại thuận tay cầm một quyển lên giở giở rồi lại vứt xuống, không thể tập trung như cô. Ở những chốn đông người như vậy, ai khó mà tập trung được như cô
- hàn mặc phong . Anh có thể cho tôi vay một ít tiền được không. Tôi sẽ trả anh
chân mày hàn mặc phong như ríu lại với nhau. Cô gái nhỏ trước mặt dám cả gan mượn tiền hắn, cô không biết hắn là ai sao? Hồi nãy lại còn tưởng tượng về hắn như vậy. Không lẽ còn có người dám không biết đến ba chữ hàn mặc phong.
- tôi sẽ trả anh. Thật đấy. Tôi cầm mua chúng, tôi đã muốn có từ lâu nhưng chẳng có nhà sách nào có cả
- vì những nơi đó quá tầm thường- hàn mặc phong cất giọng
- hả. Anh không bị câm sao, cũng không bị hạn chế vốn giao tiếp
sắc mặt hàn mặc phong đanh lại. Đúng là vô cùng nhục nhã. Bị câm , bị hạn chế vốn giao tiếp, kể cả những kẻ mang trên mình uy quyền cũng không dám nghĩ hắn như thế chứ chưa kể đến việc nói ra cửa miệng, lại còn trước mặt với một thái độ vô cùng phấn khích. Cô gái này đúng là biết cách làm hàn mặc phong nổi điên
- thích đến vậy sao?
- đương nhiên. Tôi không có điều kiện để đọc nhiều bởi tôi chỉ là một đứa trẻ mồ côi, đến ăn còn lo không nổi thì muốn gì đến những thứ cao sang như thế. Chín tuổi, tôi đã trốn trong thư viện của trại trẻ mồ côi để đọc sách. Anh có thấy tôi ngu ngốc nhất không. Tôi đã đọc đến nỗi quên ăn đấy. Tôi đã trốn ở đó cả đêm. Nhưng tôi không biết vì sao tôi lại thích ở đó. Nhưng rõ ràng không hẳn là tôi thích những cuốn sách đó mà là vì tôi đang trốn tránh lũ trẻ ở đó. Tôi cũng không biết mình tại sao lại ở đó, tôi đã không nói gì và bọn chúng nghĩ tôi bị câm và bắt đầu bắt nạt tôi trong những ngày sau đó. Thật sự thì tôi không có bản lĩnh lớn để đấu lại với một bọn lớn hơn mình nhưng mà tôi tự coi chúng là phế nhân của xã hội. Trong thời gian đó tôi chỉ biết cúi đầu vào sách, vì tôi chẳng muốn làm bạn với những kẻ ngu si và dùng bạo lực như đám lưu manh. Những quyển sách đó chẳng được ai dòm tới nên tôi chắc cũng được xem là người đầu tiên động đến. Tôi đã đọc hết trong vòng một tuần nhưng tôi không biết mình sẽ tìm tiếp ở đâu. Ở đó chỉ có một người tốt với tôi thôi. Còn lại đều là quỷ đội lốt người. Họ nuôi những đứa trẻ mồ côi chỉ để lấy tiền từ một nhà tài phiệt nào đó làm từ thiện. Tôi đã cắn răng chịu đựng sáu năm để thoát ra khỏi đó- cô nói, đôi lúc lại nở một nụ cười thánh thiện che đi nuộc mắt ẩn phía sau
- rất tốt
- chẳng tốt gì cả- trần bảo nhi nói, nước mắt muộn màng rơi xuống vài giọt, thấm vào trang sách còn mới. Người con gái phía trước đang khóc. Hàn mặc phong cảm thấy tim mình như nghẹn lại một giây.
Hắn nhăn mặt
- nín
cô kinh ngạc nhìn hắn đang ra lệnh cho mình
- hàn mặc phong. Đây là điều bí mật mà anh là người đầu tiên nói ra, tôi nói ra không phải vì muốn nhận sự thương hại. Tôi cũng không biết tại sao mình lại nói với anh nữa
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook