Boss Lạnh Lùng Và Nữ Hoàng Băng Giá
-
Chương 52-2: Quyết định (2)
Nhà hàng A.
Bên cạnh cửa sổ, Trần Bảo Nhi và Trần Đông Phong như đứng trên thế giới. Dưới chân họ là cả một biển sao trời được vẽ nên từ ánh đèn của thành phố. Bàn ăn trải khăn trắng tinh, rượu vang trong ly sóng sánh. Có cả hoa hồng đỏ rực một khóm mịn như nhung. Khung cảnh quá lãng mạn, một cảnh mà nhiều cô gái ao ước.
- Trần Bảo Nhi.
- hử!
Trần Bảo Nhi từ đầu đến cuối chỉ chăm chú vào phần ăn của bản thân mình. Đến cơ mặt cũng không thay đổi, mang duy nhất một niềm khoai khoái ăn uống, khung cảnh xung quanh không hề quan tâm lại càng không thèm để ý đến bản mặt đối diện của Trần Đông Phong.
- anh muốn nói chuyện với em?
- em không cấm anh!
- anh biết em chỉ có duy nhất một người đàn ông nắm giữ trái tim kia. Nhưng anh cũng không thể phủ nhận việc anh thích em. Vì thế nên anh buộc phải nói với em dù thế nào cũng phải nói.
Trần Bảo Nhi nhìn điệu bộ nửa nghiêm túc nửa cứng rắn của Trần Đông Phong thật sự cảm thấy vô cùng buồn cười.
- anh thích em. Điều đó em biết.
- nếu vậy....
Trần Đông Phong mừng thầm.
Ít ra cô sẽ không giống như những cô gái trong mấy bộ phim tình cảm mà Trần Đông Phong xem cả tuần nay để lấy dũng khí nói chuyện với cô. Anh nghĩ với tính cách kiểu ' ngất ngưởng ' như cô thì nhẹ nhất là bị tạt toàn bộ ly rượu vang của cô vào mặt nên Trần Đông Phong rót cho cô rất ít.
Nặng hơn một tí nữa là Trần Bảo Nhi sẽ úp thẳng đĩa bít tết , Trần Đông Phong cũng có cách để ứng phó lại. Đó là chờ cô ăn gần hết.
Còn nếu cô nổi điên dùng giày cao gót hay thứ gì đó ném thì đương nhiên phải..... Chạy.
Nói chung, khi tính toán đến mức này, Trần Đông Phong trong lòng đã chuẩn bị sẵn cho việc mất mặt mà ra về.
Nhưng biểu tình của Trần Bảo Nhi đúng là nằm ngoài dự đoán của anh. Liệu ngày mai Trái Đất có bị huỷ diệt.
- này, anh đang nhìn em bằng thái độ gì vậy?
Trần Bảo Nhi tức tối khi gặp một kiểu thẫn thờ đặc trưng này.
- từ từ. Trần Bảo Nhi, em phải bình tĩnh tuyệt đối. Đừng manh động.
Trần Đông Phong thân thủ nhanh lẹ giữa lấy tay Trần Bảo Nhi, ánh mắt nài xin khẩn cầu. Không ngờ Trần Đông Phong nhất thời vì qua vui mừng lại nhìn lầm bản chất chưa Trần Bảo Nhi.
- anh nghĩ em định làm gì?
Trần Bảo Nhi lôi chiếc ly thủy tinh ra khỏi tay Trần Đông Phong- gương mặt tái mà đặt lên miệng, một ngụm uống sạch rồi nhìn anh.
- anh rõ ràng chơi em. Tại sao ly của em lại ít như thế. Đừng nói với em là anh tiếc tiền mời em đi ăn nên thể hiện thái độ đó chứ.
- không. Làm gì có?
Trần Đông Phong vội vã xua tay phủ nhận.
Anh dù có thiếu tiền cũng không làm như thế. Huống hồ lại đối với cô gái bé bỏng này.
- vậy thì anh mang kiểu mặt như kẻ tiếc tiền làm gì?
- anh.... Anh chỉ không ngờ em lại... Lại...
- anh mắc bệnh nói lắp từ khi nào vậy Trần Đông Phong.
Trần Bảo Nhi gắt lên. Hôm nay cô mới biết được năm mươi thần sắc ngu si của Trần Đông Phong. Đúng là may mắn.
- anh... Anh....
- Nói đi.
Trần Bảo Nhi hét lên.
- anh chỉ muốn nói với em. Em có thể cho anh một phần tình cảm của em được không?
- ok. Hả? Anh vừa nói cái gì?
Trần Bảo Nhi lại hét lên. Cô hình như có sở thích la hét.
Nhân viên ở đây nãy giờ đã nhìn hai người không biết bao nhiêu lần rồi.
- anh nói anh muốn em thử yêu anh.
Chân mày Trần Bảo Nhi tưởng chừng như sẽ dính lại với nhau.
Trần Đông Phong lén lút dùng mắt quan sát mà đánh giá thang cảm xúc của Trần Bảo Nhi.
Bên cạnh cửa sổ, Trần Bảo Nhi và Trần Đông Phong như đứng trên thế giới. Dưới chân họ là cả một biển sao trời được vẽ nên từ ánh đèn của thành phố. Bàn ăn trải khăn trắng tinh, rượu vang trong ly sóng sánh. Có cả hoa hồng đỏ rực một khóm mịn như nhung. Khung cảnh quá lãng mạn, một cảnh mà nhiều cô gái ao ước.
- Trần Bảo Nhi.
- hử!
Trần Bảo Nhi từ đầu đến cuối chỉ chăm chú vào phần ăn của bản thân mình. Đến cơ mặt cũng không thay đổi, mang duy nhất một niềm khoai khoái ăn uống, khung cảnh xung quanh không hề quan tâm lại càng không thèm để ý đến bản mặt đối diện của Trần Đông Phong.
- anh muốn nói chuyện với em?
- em không cấm anh!
- anh biết em chỉ có duy nhất một người đàn ông nắm giữ trái tim kia. Nhưng anh cũng không thể phủ nhận việc anh thích em. Vì thế nên anh buộc phải nói với em dù thế nào cũng phải nói.
Trần Bảo Nhi nhìn điệu bộ nửa nghiêm túc nửa cứng rắn của Trần Đông Phong thật sự cảm thấy vô cùng buồn cười.
- anh thích em. Điều đó em biết.
- nếu vậy....
Trần Đông Phong mừng thầm.
Ít ra cô sẽ không giống như những cô gái trong mấy bộ phim tình cảm mà Trần Đông Phong xem cả tuần nay để lấy dũng khí nói chuyện với cô. Anh nghĩ với tính cách kiểu ' ngất ngưởng ' như cô thì nhẹ nhất là bị tạt toàn bộ ly rượu vang của cô vào mặt nên Trần Đông Phong rót cho cô rất ít.
Nặng hơn một tí nữa là Trần Bảo Nhi sẽ úp thẳng đĩa bít tết , Trần Đông Phong cũng có cách để ứng phó lại. Đó là chờ cô ăn gần hết.
Còn nếu cô nổi điên dùng giày cao gót hay thứ gì đó ném thì đương nhiên phải..... Chạy.
Nói chung, khi tính toán đến mức này, Trần Đông Phong trong lòng đã chuẩn bị sẵn cho việc mất mặt mà ra về.
Nhưng biểu tình của Trần Bảo Nhi đúng là nằm ngoài dự đoán của anh. Liệu ngày mai Trái Đất có bị huỷ diệt.
- này, anh đang nhìn em bằng thái độ gì vậy?
Trần Bảo Nhi tức tối khi gặp một kiểu thẫn thờ đặc trưng này.
- từ từ. Trần Bảo Nhi, em phải bình tĩnh tuyệt đối. Đừng manh động.
Trần Đông Phong thân thủ nhanh lẹ giữa lấy tay Trần Bảo Nhi, ánh mắt nài xin khẩn cầu. Không ngờ Trần Đông Phong nhất thời vì qua vui mừng lại nhìn lầm bản chất chưa Trần Bảo Nhi.
- anh nghĩ em định làm gì?
Trần Bảo Nhi lôi chiếc ly thủy tinh ra khỏi tay Trần Đông Phong- gương mặt tái mà đặt lên miệng, một ngụm uống sạch rồi nhìn anh.
- anh rõ ràng chơi em. Tại sao ly của em lại ít như thế. Đừng nói với em là anh tiếc tiền mời em đi ăn nên thể hiện thái độ đó chứ.
- không. Làm gì có?
Trần Đông Phong vội vã xua tay phủ nhận.
Anh dù có thiếu tiền cũng không làm như thế. Huống hồ lại đối với cô gái bé bỏng này.
- vậy thì anh mang kiểu mặt như kẻ tiếc tiền làm gì?
- anh.... Anh chỉ không ngờ em lại... Lại...
- anh mắc bệnh nói lắp từ khi nào vậy Trần Đông Phong.
Trần Bảo Nhi gắt lên. Hôm nay cô mới biết được năm mươi thần sắc ngu si của Trần Đông Phong. Đúng là may mắn.
- anh... Anh....
- Nói đi.
Trần Bảo Nhi hét lên.
- anh chỉ muốn nói với em. Em có thể cho anh một phần tình cảm của em được không?
- ok. Hả? Anh vừa nói cái gì?
Trần Bảo Nhi lại hét lên. Cô hình như có sở thích la hét.
Nhân viên ở đây nãy giờ đã nhìn hai người không biết bao nhiêu lần rồi.
- anh nói anh muốn em thử yêu anh.
Chân mày Trần Bảo Nhi tưởng chừng như sẽ dính lại với nhau.
Trần Đông Phong lén lút dùng mắt quan sát mà đánh giá thang cảm xúc của Trần Bảo Nhi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook