Boss Lạnh Lùng Và Nữ Hoàng Băng Giá
-
Chương 50-1: Hàn hàn nổi giận
- Hàn Mặc Phong.
Trần Bảo Nhi hét lên.
- cái gì mà phải hét lên như thế. Tại sao đêm qua em không hét đi. Bây giờ hét đối với tôi cũng chẳng còn ý nghĩa gì cả.
- tôi...
- muốn biết sao? Tự đọc đi.
Hàn Mặc Phong ném điện thoại vào tay Trần Bảo Nhi rồi đi thẳng vào phòng.
Vài phút sau, Hàn Mặc Phong làm đầu mặc lại đồ thừa từ hôm qua bị ném xuống sàn mà bước ra. Tuy có hơi dơ bẩn chút nhưng vẫn còn tốt chán.
Ra cửa là gặp ngay bộ mặt đen như nhọ nồi của Trần Bảo Nhi.
- là anh làm phải không?
- không phủ nhận.
- anh...
- để có được em. Anh không ngại việc làm giảm cổ phiếu của Trần gia mà tăng cổ phiếu của Hàn gia lên.
- anh...
Trần Bảo Nhi tức giận nắm chặt lấy điện thoại trong tay như muốn bóp nát. Cô hiện tại chỉ có thể ngồi yên mà nhìn hắn ung dung rời đi.
Trần Bảo Nhi dù đã sớm biết Hàn Mặc Phong chắc chắn sẽ gây ra thứ gì đó nhưng lại không ngờ hắn cao tay đến vậy. Vừa có thể khiến thị trường cổ phiếu của Trần gia rớt giá nhưng đồng thời cũng kéo Trần Bảo Nhi dính vào scandal cùng hắn.
- Anh Đông Phong, mọi chuyện như thế nào rồi.
- chỉ là một số bài báo bỗng chốc đưa tin về việc Hàn Mặc Phong hiện tại là một trong những cổ đông lớn nhất của Trần gia cộng thêm tin đồn Trần gia không bao lâu nữa sẽ sát nhập vào Hàn gia khiến cổ phiếu hơi rớt giá thôi.
Trần Đông Phong nhẹ nhàng báo cáo tình hình của công ty với cô.
- ruốt cuộc là tổn thất bao nhiêu?
- cũng không lớn lắm nên em không cần phải lo.
- thật sao?
Trần Bảo Nhi nghi hoặc.
- anh không việc gì phải dối em. Đêm qua anh gọi cho em sao em không nghe máy?
- em...
Trần Bảo Nhi ấp úng.
- anh chỉ muốn báo với em là anh đón Hàn Hàn về nhà.
- vâng.
Trần Bảo Nhi thở dài. Tại sao cô lại quên việc quan trọng như thế chứ. Nghĩ đến đây, Trần Bảo Nhi bất giác đưa mắt nhìn đồng hồ.
" Đã muộn như vậy rồi sao? "
Trần Bảo Nhi nghĩ thầm.
----
- mẹ! Mẹ!
Từ trong cổng trường mẫu giáo, một bé gái xinh đẹp chạy như bay sà vào lòng Trần Bảo Nhi.
- Hàn Hàn. Nếu như con chạy nhanh như thế thì sẽ bị ngã đấy.
- không. Chú Đông Phong nói Hàn Hàn sở hữu tốc độ chạy như mẹ cho nên Hàn Hàn sẽ không bị ngã. Không ngã.
- ừ. Không ngã.
- nhưng mà hôm qua Hàn Hàn gọi cho mẹ nhưng mẹ không nói chuyện với Hàn Hàn.
- mẹ xin lỗi.
- Trần Bảo Nhi.
Một giọng nói như được Tử Thần cất lên làm Trần Bảo Nhi tựa muốn đóng băng ngay tức thì.
Hàn Hàn mở to đôi mắt tròn xoe nhìn người đàn ông cao lớn đang đứng trước mặt.
- chú thật cao.
Con bé thầm cảm thán với chiều cao của hắn. Một câu nói rất đỗi trẻ con của Hàn Hàn.
- tôi hỏi em đang làm gì ở đây.
Trần Bảo Nhi vô thức kéo Hàn Hàn ra sau lưng mình như để che chở. Nhưng con bé cứ nghiêng nghiêng cái đầu ra nhìn hắn vào còn lẩm bẩm một câu đủ khiến hắn nghe được.
- chú tại sao quát mẹ?
Chữ mẹ kia như sét đánh vào đại não hắn. Một đứa trẻ gọi Trần Bảo Nhi là mẹ.
- con bé vừa gọi em là mẹ?
- đúng vậy!
Trần Bảo Nhi ngẩng đầu nhìn Hàn Mặc Phong.
- em mở miệng lại xem.
Hắn nắm lấy cổ tay Trần Bảo Nhi, trừng mắt như một con sói hoang đang muốn ăn con mồi vào bụng.
- tôi nói nó chính là con tôi.
- khốn nạn.
Hàn Mặc Phong nghiến răng.
- chú ơi. Chú không được nổi giận với mẹ.
Hàn Mặc Phong không ngờ đứa bé kia lại dám cầm lấy tay hắn, đem bộ mặt baby của trẻ em lên ba dụ dỗ bản chất lương thiện trong người hắn. Nhưng giờ phút này hắn không thể lương thiện nổi.
- tránh ra.
- đau...
Hàn Hàn mếu máo ngã trên đất. Con bé rõ ràng không khóc, chỉ nhìn chằm chằm hắn.
- Hàn Mặc Phong. Anh làm Hàn Hàn bị thương rồi.
Trần Bảo Nhi định đỡ lấy Hàn Hàn bé bỏng đang ngồi dưới đất thì đã bị hắn ngăn lại. Dùng đôi mắt của ác ma nhìn cô.
Rồi. Một cơn đau bỗng ập đến. Hàn Mặc Phong nhìn xuống bàn tay mình. Tiểu nữ kia đang cắn hắn. Rất đau.
- Hàn Hàn. Không được như thế.
Hàn Hàn vẫn cứng đầu không buông. Trần Bảo Nhi trong lòng đầy lo lắng. Cô sợ hắn sẽ không nương tay với con bé và sẽ làm nó bị thương mất.
Hàn Mặc Phong bất ngờ buông tay cô ra. Chỉ chờ có thế, Trần Bảo Nhi vội vàng lao đến bên cạnh Hàn Hàn. Dù là thế nhưng con bé vẫn cứ cứng đầu. Trần Bảo Nhi hiểu rõ tính cách của nó nhưng cũng nắm được tính cách của Hàn Mặc Phong. Chỉ e làm Hàn Mặc Phong đến lúc hét sự nhẫn nại của bản thân sẽ...
Nghĩ đến đó, Trần Bảo Nhi chẳng dám tiếp tục. Việc cô nên làm hiện tại là lôi con bé ra.
- Hàn Hàn ngoan. Nghe lời mẹ đi.
Trần Bảo Nhi hét lên.
- cái gì mà phải hét lên như thế. Tại sao đêm qua em không hét đi. Bây giờ hét đối với tôi cũng chẳng còn ý nghĩa gì cả.
- tôi...
- muốn biết sao? Tự đọc đi.
Hàn Mặc Phong ném điện thoại vào tay Trần Bảo Nhi rồi đi thẳng vào phòng.
Vài phút sau, Hàn Mặc Phong làm đầu mặc lại đồ thừa từ hôm qua bị ném xuống sàn mà bước ra. Tuy có hơi dơ bẩn chút nhưng vẫn còn tốt chán.
Ra cửa là gặp ngay bộ mặt đen như nhọ nồi của Trần Bảo Nhi.
- là anh làm phải không?
- không phủ nhận.
- anh...
- để có được em. Anh không ngại việc làm giảm cổ phiếu của Trần gia mà tăng cổ phiếu của Hàn gia lên.
- anh...
Trần Bảo Nhi tức giận nắm chặt lấy điện thoại trong tay như muốn bóp nát. Cô hiện tại chỉ có thể ngồi yên mà nhìn hắn ung dung rời đi.
Trần Bảo Nhi dù đã sớm biết Hàn Mặc Phong chắc chắn sẽ gây ra thứ gì đó nhưng lại không ngờ hắn cao tay đến vậy. Vừa có thể khiến thị trường cổ phiếu của Trần gia rớt giá nhưng đồng thời cũng kéo Trần Bảo Nhi dính vào scandal cùng hắn.
- Anh Đông Phong, mọi chuyện như thế nào rồi.
- chỉ là một số bài báo bỗng chốc đưa tin về việc Hàn Mặc Phong hiện tại là một trong những cổ đông lớn nhất của Trần gia cộng thêm tin đồn Trần gia không bao lâu nữa sẽ sát nhập vào Hàn gia khiến cổ phiếu hơi rớt giá thôi.
Trần Đông Phong nhẹ nhàng báo cáo tình hình của công ty với cô.
- ruốt cuộc là tổn thất bao nhiêu?
- cũng không lớn lắm nên em không cần phải lo.
- thật sao?
Trần Bảo Nhi nghi hoặc.
- anh không việc gì phải dối em. Đêm qua anh gọi cho em sao em không nghe máy?
- em...
Trần Bảo Nhi ấp úng.
- anh chỉ muốn báo với em là anh đón Hàn Hàn về nhà.
- vâng.
Trần Bảo Nhi thở dài. Tại sao cô lại quên việc quan trọng như thế chứ. Nghĩ đến đây, Trần Bảo Nhi bất giác đưa mắt nhìn đồng hồ.
" Đã muộn như vậy rồi sao? "
Trần Bảo Nhi nghĩ thầm.
----
- mẹ! Mẹ!
Từ trong cổng trường mẫu giáo, một bé gái xinh đẹp chạy như bay sà vào lòng Trần Bảo Nhi.
- Hàn Hàn. Nếu như con chạy nhanh như thế thì sẽ bị ngã đấy.
- không. Chú Đông Phong nói Hàn Hàn sở hữu tốc độ chạy như mẹ cho nên Hàn Hàn sẽ không bị ngã. Không ngã.
- ừ. Không ngã.
- nhưng mà hôm qua Hàn Hàn gọi cho mẹ nhưng mẹ không nói chuyện với Hàn Hàn.
- mẹ xin lỗi.
- Trần Bảo Nhi.
Một giọng nói như được Tử Thần cất lên làm Trần Bảo Nhi tựa muốn đóng băng ngay tức thì.
Hàn Hàn mở to đôi mắt tròn xoe nhìn người đàn ông cao lớn đang đứng trước mặt.
- chú thật cao.
Con bé thầm cảm thán với chiều cao của hắn. Một câu nói rất đỗi trẻ con của Hàn Hàn.
- tôi hỏi em đang làm gì ở đây.
Trần Bảo Nhi vô thức kéo Hàn Hàn ra sau lưng mình như để che chở. Nhưng con bé cứ nghiêng nghiêng cái đầu ra nhìn hắn vào còn lẩm bẩm một câu đủ khiến hắn nghe được.
- chú tại sao quát mẹ?
Chữ mẹ kia như sét đánh vào đại não hắn. Một đứa trẻ gọi Trần Bảo Nhi là mẹ.
- con bé vừa gọi em là mẹ?
- đúng vậy!
Trần Bảo Nhi ngẩng đầu nhìn Hàn Mặc Phong.
- em mở miệng lại xem.
Hắn nắm lấy cổ tay Trần Bảo Nhi, trừng mắt như một con sói hoang đang muốn ăn con mồi vào bụng.
- tôi nói nó chính là con tôi.
- khốn nạn.
Hàn Mặc Phong nghiến răng.
- chú ơi. Chú không được nổi giận với mẹ.
Hàn Mặc Phong không ngờ đứa bé kia lại dám cầm lấy tay hắn, đem bộ mặt baby của trẻ em lên ba dụ dỗ bản chất lương thiện trong người hắn. Nhưng giờ phút này hắn không thể lương thiện nổi.
- tránh ra.
- đau...
Hàn Hàn mếu máo ngã trên đất. Con bé rõ ràng không khóc, chỉ nhìn chằm chằm hắn.
- Hàn Mặc Phong. Anh làm Hàn Hàn bị thương rồi.
Trần Bảo Nhi định đỡ lấy Hàn Hàn bé bỏng đang ngồi dưới đất thì đã bị hắn ngăn lại. Dùng đôi mắt của ác ma nhìn cô.
Rồi. Một cơn đau bỗng ập đến. Hàn Mặc Phong nhìn xuống bàn tay mình. Tiểu nữ kia đang cắn hắn. Rất đau.
- Hàn Hàn. Không được như thế.
Hàn Hàn vẫn cứng đầu không buông. Trần Bảo Nhi trong lòng đầy lo lắng. Cô sợ hắn sẽ không nương tay với con bé và sẽ làm nó bị thương mất.
Hàn Mặc Phong bất ngờ buông tay cô ra. Chỉ chờ có thế, Trần Bảo Nhi vội vàng lao đến bên cạnh Hàn Hàn. Dù là thế nhưng con bé vẫn cứ cứng đầu. Trần Bảo Nhi hiểu rõ tính cách của nó nhưng cũng nắm được tính cách của Hàn Mặc Phong. Chỉ e làm Hàn Mặc Phong đến lúc hét sự nhẫn nại của bản thân sẽ...
Nghĩ đến đó, Trần Bảo Nhi chẳng dám tiếp tục. Việc cô nên làm hiện tại là lôi con bé ra.
- Hàn Hàn ngoan. Nghe lời mẹ đi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook