Boss Lạnh Lùng Và Nữ Hoàng Băng Giá
-
Chương 49-2-2: Tiếp
Trần Bảo Nhi im lặng.
Một tay hắn trượt xuống. Bàn tay thô ráp đặc trưng của người đàn ông này. Sự thô ráp đến nỗi cô mường tưởng ra sự mềm mại vô cùng. Bàn tay kia rơi xuống cổ cô, rất nhẹ nhàng nhưng đủ khiến cho thân thể Trần Bảo Nhi run lên từng hồi.
Ánh đèn quá sáng làm cho mọi tế bào cảm xúc như trỗi dậy, gương mặt đỏ ửng lên vô thức. Cô cũng không thể mường tưởng ra việc da mặt mình hiện tại có những biểu hiện sống động như thế. Đúng là thân thể phản bội lý trí.
Việc như thế này đối với cô không phải quá lạ lẫm, dù gì cô và hắn đã từng sống giống như vợ chồng. Nhưng dưới một ngọn đèn sáng như ban ngày mà phô bày thân thể của mình trước một tên đàn ông đang nổi thú tính đang dâng cao. Dù cho trong cảnh hướng bị cưỡng chế thì Trần Bảo Nhi cũng không thể chấp nhận nổi. Nếu quay lại trước đây, việc quan hệ thể xác giữa cô và hắn diễn ra rất nhiều lần nhưng chưa bao giờ phải đối diện với nhau trực diện như thế. Trước kia, Hàn Mặc Phong sẽ để đèn ngủ. Làm thế thì cô sẽ đỡ xấu hổ hơn.
Bỗng. Ánh đèn kia kia bị tắt đi. Trần Bảo Nhi đoán rằng hắn làm vì cô tin hắn cũng không thích. Căn phòng trở nên với om, Trần Bảo Nhi ruốt cuộc như bị nhốt chìm vào bóng tối không lối thoát. Bên tai cho chỉ nghe từng tiếng bước chân đều đều.Đều đều trong đêm đến đáng sợ. Phút chốc, Trần Bảo Nhi cảm thấy thân thể mình bị đè nặng. Hai tay cô thoát được ra khỏi sự ràng buộc từ chiếc caravat kia mà cố đẩy người phía trên ra. Nhưng khi chạm vào người phía trên, trong lòng khẽ thốt ra kinh ngạc.
- Trời.
Da thịt hắn tựa muốn làm bỏng tay cô. Hàn thiếu quả là cao thủ giường chiếu. Đến lột đồ cũng nhanh.
- sợ à. Không phải lúc trước em rất hay sờ sao?
Hàn Mặc Phong cầm lấy hai tay Trần Bảo Nhi đặt lên vai hắn. Hắn cúi người, đáp môi xuống cổ cô, những sợi tóc đen cứng chạm vào da thịt trên mặt cô như vô số sợi lông tơ đang càn quét khắp mặt cô. Vừa khó chịu nhưng lại mang một khoái cảm nhất định.
- đừng trốn tránh. Trần Bảo Nhi, thân thể em đã sớm phản bội em từ lâu.
Hàn Mặc Phong ma mị vuốt ve cơ thể cô, áp lên nơi tuyệt mỹ của người phụ nữ. Vừa mềm mại đến nỗi hắn tưởng chừng như sự thô bạo của hắn sẽ bóp tan thành nước song cũng như đang nở rộ trong sự cưng chiều của hắn.
Hàn thiếu như bị một con thú khổng lồ trong người kiểm soát, càng ngày càng trở nên tàn bạo.
- đừng mà....
Cuối cùng thì Trần Bảo Nhi không thể chịu nổi mà mở miệng, giọng nói cơ hồ tựa tiếng violong được kéo lên trong đêm, mang đến cho hắn một sự kích thích to lớn mà liền động thân thẳng tiến vào cơ thể cô.
Một đêm triền miên không dứt, những cơn sống trào cùng nỗi nhớ được Hàn Mặc Phong thể hiện từ cách nguyên thủy nhất, từ sự chiếm hữu của bản thân hắn.
---
Màn hình nhấp nháy không ngừng như muốn nổi điên, Hàn Mặc Phong hơi quay người, áp chiếc điện thoại kia vào tai một cách rõ không vừa lòng.
Sau một đêm vận động quá kịch liệu như thế, thân thể của Hàn thiếu đương nhiên cần phải nghỉ ngơi dưỡng sức. Vậy mà hiện tại còn có kẻ không hiểu chuyệnn mà làm phiền hắn.
- Hàn Mặc Phong, cậu sáng nay đã đọc báo chưa?
- chuyện gì?
- Lee Sung, cậu không cần phải hỏi. Hoàng Quân tớ đây tin chắc rằng điều này là em Hàn Mặc Phong bày ra. Bằng không hiện tại cậu ta có chịu để yên.
Đầu dây bên kia phát ra những tiếng tranh cãi mà Hàn Mặc Phong đoán chắc là của cặp đôi chó- mèo, Hoàng Quân- Lee Sung.
- Hàn Mặc Phong. Tại sao cậu đường đường là chính nhân quân tử lại để nữ nhân áp dụng chiêu thức lấy thịt đè người. Lee Sung tớ cảm thấy xấu hổ thay cho cậu.
- này Lee Sung, tớ tin là nếu cậu đặt trong hoàn cảnh đầy cãm dỗ của Hàn Mặc Phong kia thì cậu đảm bảo sẽ vì sốc nhiệt mà chết. Mỹ nhân như vàng như ngọc nằm trên người, ai mà không sốc nhiệt được cơ chứ. Nhưng thật may, bạn tiểu Hàn của chúng ta là động vật hằng nhiệt. Nếu không chỉ sợ hôm nay bệnh viện tớ có một phen náo loạn.
- Hoàng Quân, im miệng lại.
Lee Sung hét lên.
Bên này, Hàn Mặc Phong cũng chẳng mấy dễ chịu mà nghe những câu đối thoại theo kiểu du côn của hai tên kia. Thật muốn đập ngay điện thoại.
Một tay hắn trượt xuống. Bàn tay thô ráp đặc trưng của người đàn ông này. Sự thô ráp đến nỗi cô mường tưởng ra sự mềm mại vô cùng. Bàn tay kia rơi xuống cổ cô, rất nhẹ nhàng nhưng đủ khiến cho thân thể Trần Bảo Nhi run lên từng hồi.
Ánh đèn quá sáng làm cho mọi tế bào cảm xúc như trỗi dậy, gương mặt đỏ ửng lên vô thức. Cô cũng không thể mường tưởng ra việc da mặt mình hiện tại có những biểu hiện sống động như thế. Đúng là thân thể phản bội lý trí.
Việc như thế này đối với cô không phải quá lạ lẫm, dù gì cô và hắn đã từng sống giống như vợ chồng. Nhưng dưới một ngọn đèn sáng như ban ngày mà phô bày thân thể của mình trước một tên đàn ông đang nổi thú tính đang dâng cao. Dù cho trong cảnh hướng bị cưỡng chế thì Trần Bảo Nhi cũng không thể chấp nhận nổi. Nếu quay lại trước đây, việc quan hệ thể xác giữa cô và hắn diễn ra rất nhiều lần nhưng chưa bao giờ phải đối diện với nhau trực diện như thế. Trước kia, Hàn Mặc Phong sẽ để đèn ngủ. Làm thế thì cô sẽ đỡ xấu hổ hơn.
Bỗng. Ánh đèn kia kia bị tắt đi. Trần Bảo Nhi đoán rằng hắn làm vì cô tin hắn cũng không thích. Căn phòng trở nên với om, Trần Bảo Nhi ruốt cuộc như bị nhốt chìm vào bóng tối không lối thoát. Bên tai cho chỉ nghe từng tiếng bước chân đều đều.Đều đều trong đêm đến đáng sợ. Phút chốc, Trần Bảo Nhi cảm thấy thân thể mình bị đè nặng. Hai tay cô thoát được ra khỏi sự ràng buộc từ chiếc caravat kia mà cố đẩy người phía trên ra. Nhưng khi chạm vào người phía trên, trong lòng khẽ thốt ra kinh ngạc.
- Trời.
Da thịt hắn tựa muốn làm bỏng tay cô. Hàn thiếu quả là cao thủ giường chiếu. Đến lột đồ cũng nhanh.
- sợ à. Không phải lúc trước em rất hay sờ sao?
Hàn Mặc Phong cầm lấy hai tay Trần Bảo Nhi đặt lên vai hắn. Hắn cúi người, đáp môi xuống cổ cô, những sợi tóc đen cứng chạm vào da thịt trên mặt cô như vô số sợi lông tơ đang càn quét khắp mặt cô. Vừa khó chịu nhưng lại mang một khoái cảm nhất định.
- đừng trốn tránh. Trần Bảo Nhi, thân thể em đã sớm phản bội em từ lâu.
Hàn Mặc Phong ma mị vuốt ve cơ thể cô, áp lên nơi tuyệt mỹ của người phụ nữ. Vừa mềm mại đến nỗi hắn tưởng chừng như sự thô bạo của hắn sẽ bóp tan thành nước song cũng như đang nở rộ trong sự cưng chiều của hắn.
Hàn thiếu như bị một con thú khổng lồ trong người kiểm soát, càng ngày càng trở nên tàn bạo.
- đừng mà....
Cuối cùng thì Trần Bảo Nhi không thể chịu nổi mà mở miệng, giọng nói cơ hồ tựa tiếng violong được kéo lên trong đêm, mang đến cho hắn một sự kích thích to lớn mà liền động thân thẳng tiến vào cơ thể cô.
Một đêm triền miên không dứt, những cơn sống trào cùng nỗi nhớ được Hàn Mặc Phong thể hiện từ cách nguyên thủy nhất, từ sự chiếm hữu của bản thân hắn.
---
Màn hình nhấp nháy không ngừng như muốn nổi điên, Hàn Mặc Phong hơi quay người, áp chiếc điện thoại kia vào tai một cách rõ không vừa lòng.
Sau một đêm vận động quá kịch liệu như thế, thân thể của Hàn thiếu đương nhiên cần phải nghỉ ngơi dưỡng sức. Vậy mà hiện tại còn có kẻ không hiểu chuyệnn mà làm phiền hắn.
- Hàn Mặc Phong, cậu sáng nay đã đọc báo chưa?
- chuyện gì?
- Lee Sung, cậu không cần phải hỏi. Hoàng Quân tớ đây tin chắc rằng điều này là em Hàn Mặc Phong bày ra. Bằng không hiện tại cậu ta có chịu để yên.
Đầu dây bên kia phát ra những tiếng tranh cãi mà Hàn Mặc Phong đoán chắc là của cặp đôi chó- mèo, Hoàng Quân- Lee Sung.
- Hàn Mặc Phong. Tại sao cậu đường đường là chính nhân quân tử lại để nữ nhân áp dụng chiêu thức lấy thịt đè người. Lee Sung tớ cảm thấy xấu hổ thay cho cậu.
- này Lee Sung, tớ tin là nếu cậu đặt trong hoàn cảnh đầy cãm dỗ của Hàn Mặc Phong kia thì cậu đảm bảo sẽ vì sốc nhiệt mà chết. Mỹ nhân như vàng như ngọc nằm trên người, ai mà không sốc nhiệt được cơ chứ. Nhưng thật may, bạn tiểu Hàn của chúng ta là động vật hằng nhiệt. Nếu không chỉ sợ hôm nay bệnh viện tớ có một phen náo loạn.
- Hoàng Quân, im miệng lại.
Lee Sung hét lên.
Bên này, Hàn Mặc Phong cũng chẳng mấy dễ chịu mà nghe những câu đối thoại theo kiểu du côn của hai tên kia. Thật muốn đập ngay điện thoại.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook