Boss Lạnh Lùng Và Nữ Hoàng Băng Giá
-
Chương 40-1: Chiêu thức áp dụng vào tình yêu của hàn thiếu
Trần Bảo Nhi tuyệt đối sẽ không tha cho hắn bởi vì cô và hắn hiện tại đang rất bình đẳng. Không như trước kia.
- Anh có biết bản thân anh hiện tại giống gì không?
- Biết. Anh giống em. Chúng ta tồn tại mối quan hệ giữa hai người khác giới.
Trần Bảo Nhi cắn răng, nuốt không trôi cực tức. Hàn Mặc Phong nói thế chẳng khác nào lấy đỉnh everet chặn ngang miệng cô khiến cô muốn nói cũng không thể nói, sợ núi tuyết kia sẽ lở mà đè chết người. Nếu cô nói hắn cũng là nói cô. Quả là thâm hiểm. Miệng lưỡi của Hàn Mặc Phong ngày càng cay độc giữa lúc chiến sự sắp xảy ra thì chiếc điện thoại kia chính là chiến thư hoà bình.
- Hàn Mặc Phong, tớ vừa phát hiện ra cậu là tổ hợp gen từ linh dương và vượn cổ tiến hóa, cho thêm ít băng tuyết ở địa cực trưng bày xung quanh độ đẹp trai của đàn ông nguyên chất .
- Tớ không phải món ăn.
Hàn Mặc Phong hạ giọng.
- Tớ xin lỗi, nhưng mà tớ có việc cấp báo. Vô cùng quan trọng và liên quan đến mấy núi tiền nhà cậu.
- Sao?
Chân mày Hàn Mặc Phong nhíu lại.
- Em gái bảo bối của cậu vừa nãy ôm ấp một tên đàn ông siêu biến thái. Vô cùng biến thái. Hắn ta dám động vào hình thể như vàng như ngọc của con gái nhà lành lại còn bày đặt chiêu thức của chó điệp vụ trên người cô ấy. Cô ấy bị ăn đậu hũ trầm trọng, đã thế lại để mặc hắn ta ôm eo đi vào khách sạn. Hàn Mặc Phong, sự ích kỷ của cậu làm mất em gái. Bắt đền cậu mau nạp đôla và cho tớ.
- Biết.
Hàn Mặc Phong đen mặt. Biến thái. Chiêu thức chó điệp vụ. Lee Sung chắc chắn khó sống qua ngày mai.
- À. Từ phía sau, tên đó rất giống cậu, kể cả cách ăn mặc.
Lee Sung chợt dừng nói, mặt tái đi. Giống hắn. Kẻ cả cách ăn mặc. Đích thị là Hàn Mặc Phong. Lee Sung trong đêm tối, mắt lại bị như không thể tin nổi, cậu ta không nhận ra bạn thân vội trả lời.
- Bye cậu.
Dập máy, đêm nay Lee thiếu quả thật ngủ không thể ngon. Lần này phạm phải trọng tội, Hàn Mặc Phong không chém giết thì Lee Sung cũng sẽ chết vì ám ảnh mất. Kết thúc cuộc gọi đến từ một tên háo sắc, Hàn Mặc Phong vẫn chưa gỡ hai từ tức giận xuống khỏi bản mặt đẹp trai kia.
- Anh đến đây làm gì?
Trần Bảo Nhi rõ rằng muốn chờ đợi một câu trả lời song cô hình như quên mất mình đang giao tiếp với kẻ nào.
- Không phải vì em.
- Vậy...
Giọng cô mang chút thất vọng.
- Công việc của anh rất nhiều. Anh không muốn em mơ tưởng anh giống như trong những bộ phim Hàn Quốc kia mà lũ con gái thường tốn hàng tá khăn giấy.
- Em không mơ tưởng.
- Nhưng mặt em viết hai chữ đó.
- Hàn Mặc Phong, anh mới chính là người mơ tưởng.
- Vậy em không nên làm phiền anh mơ tưởng...
Hắn suy ngẫm một lúc rồi nói tiếp.
- Đến những cô gái khác.
- Hàn Mặc Phong, anh...
Trần Bảo Nhi tức giận nhìn vẻ mặt kiêu căng tự phụ của Hàn Mặc Phong mà không biết mình nên nói cái gì đành bỏ về phòng.
Hàn Mặc Phong khẽ cười. Không phủ nhận hắn đến đây là vì cô nhưng thật sự thì công việc vẫn có,nhưng không nhất thiết đích thân Hàn tổng phải đến. Hàn Mặc Phong đã từng lướt qua một bài báo chia sẻ về tình yêu, và hắn cảm thấy rất tâm đắc khi bản thân có thể lĩnh hội được và áp dụng vào mối tình cao cả của mình. Tình yêu giống như một vị ngọt tuyệt vời của cuộc sống, nhưng nếu ăn ngọt mãi rồi cũng sẽ chán, trong cái ngọt đó cũng cần có cái chua, đắng, cay để cảm nhận được vị ngọt sâu hơn. Hàn Mặc Phong với toàn con dây nơron thần kinh lãng mạn đã bị đóng băng hôm nay điên khùng chọc vào cô. Cứ nghĩ tình yêu sẽ ngọt hơn, ai ngờ người phải gánh chịu hậu quả đầu tiên chính là hắn. Đêm đã về khuya nhưng Hàn thiếu không tài nào có thể chợp mắt nổi. Hình như đã quen với việc ôm ai đó. Gọi cho cô, cô không nghe máy. Cảm giác chiến tranh lạnh quả là lần đầu tiên Hàn Mặc Phong biết đến thật sự khiến hắn muốn đánh bản thân. Hắn thà ăn ngọt mãi, không nên ăn chua để bây giờ ê răng như thế. Trong đêm tối, môt bóng đen cao ngạo bước vào phòng người khác. Bản chất Trần Bảo Nhi cũng chẳng thể nào ngủ được, càng nghĩ càng bực tức Hàn Mặc Phong. Muốn bỏ qua nhưng lại không thể. Chính hắn phóng hoả thì tự hắn phải đi dập, cô không thể dập thay. Cảm giác sợ hãi kéo đến, giống như có kẻ đang rình mò trong phòng cô. Và sự thực thì là thế, chiếc bóng dài lên người cô. Trái tim mỏng manh của Trần Bảo Nhi đập nhanh đến nỗi khó tưởng. Chợt. Một bên giường lún xuống, tên biến thái nào đó nằm trên giường cùng cô.
- Anh có biết bản thân anh hiện tại giống gì không?
- Biết. Anh giống em. Chúng ta tồn tại mối quan hệ giữa hai người khác giới.
Trần Bảo Nhi cắn răng, nuốt không trôi cực tức. Hàn Mặc Phong nói thế chẳng khác nào lấy đỉnh everet chặn ngang miệng cô khiến cô muốn nói cũng không thể nói, sợ núi tuyết kia sẽ lở mà đè chết người. Nếu cô nói hắn cũng là nói cô. Quả là thâm hiểm. Miệng lưỡi của Hàn Mặc Phong ngày càng cay độc giữa lúc chiến sự sắp xảy ra thì chiếc điện thoại kia chính là chiến thư hoà bình.
- Hàn Mặc Phong, tớ vừa phát hiện ra cậu là tổ hợp gen từ linh dương và vượn cổ tiến hóa, cho thêm ít băng tuyết ở địa cực trưng bày xung quanh độ đẹp trai của đàn ông nguyên chất .
- Tớ không phải món ăn.
Hàn Mặc Phong hạ giọng.
- Tớ xin lỗi, nhưng mà tớ có việc cấp báo. Vô cùng quan trọng và liên quan đến mấy núi tiền nhà cậu.
- Sao?
Chân mày Hàn Mặc Phong nhíu lại.
- Em gái bảo bối của cậu vừa nãy ôm ấp một tên đàn ông siêu biến thái. Vô cùng biến thái. Hắn ta dám động vào hình thể như vàng như ngọc của con gái nhà lành lại còn bày đặt chiêu thức của chó điệp vụ trên người cô ấy. Cô ấy bị ăn đậu hũ trầm trọng, đã thế lại để mặc hắn ta ôm eo đi vào khách sạn. Hàn Mặc Phong, sự ích kỷ của cậu làm mất em gái. Bắt đền cậu mau nạp đôla và cho tớ.
- Biết.
Hàn Mặc Phong đen mặt. Biến thái. Chiêu thức chó điệp vụ. Lee Sung chắc chắn khó sống qua ngày mai.
- À. Từ phía sau, tên đó rất giống cậu, kể cả cách ăn mặc.
Lee Sung chợt dừng nói, mặt tái đi. Giống hắn. Kẻ cả cách ăn mặc. Đích thị là Hàn Mặc Phong. Lee Sung trong đêm tối, mắt lại bị như không thể tin nổi, cậu ta không nhận ra bạn thân vội trả lời.
- Bye cậu.
Dập máy, đêm nay Lee thiếu quả thật ngủ không thể ngon. Lần này phạm phải trọng tội, Hàn Mặc Phong không chém giết thì Lee Sung cũng sẽ chết vì ám ảnh mất. Kết thúc cuộc gọi đến từ một tên háo sắc, Hàn Mặc Phong vẫn chưa gỡ hai từ tức giận xuống khỏi bản mặt đẹp trai kia.
- Anh đến đây làm gì?
Trần Bảo Nhi rõ rằng muốn chờ đợi một câu trả lời song cô hình như quên mất mình đang giao tiếp với kẻ nào.
- Không phải vì em.
- Vậy...
Giọng cô mang chút thất vọng.
- Công việc của anh rất nhiều. Anh không muốn em mơ tưởng anh giống như trong những bộ phim Hàn Quốc kia mà lũ con gái thường tốn hàng tá khăn giấy.
- Em không mơ tưởng.
- Nhưng mặt em viết hai chữ đó.
- Hàn Mặc Phong, anh mới chính là người mơ tưởng.
- Vậy em không nên làm phiền anh mơ tưởng...
Hắn suy ngẫm một lúc rồi nói tiếp.
- Đến những cô gái khác.
- Hàn Mặc Phong, anh...
Trần Bảo Nhi tức giận nhìn vẻ mặt kiêu căng tự phụ của Hàn Mặc Phong mà không biết mình nên nói cái gì đành bỏ về phòng.
Hàn Mặc Phong khẽ cười. Không phủ nhận hắn đến đây là vì cô nhưng thật sự thì công việc vẫn có,nhưng không nhất thiết đích thân Hàn tổng phải đến. Hàn Mặc Phong đã từng lướt qua một bài báo chia sẻ về tình yêu, và hắn cảm thấy rất tâm đắc khi bản thân có thể lĩnh hội được và áp dụng vào mối tình cao cả của mình. Tình yêu giống như một vị ngọt tuyệt vời của cuộc sống, nhưng nếu ăn ngọt mãi rồi cũng sẽ chán, trong cái ngọt đó cũng cần có cái chua, đắng, cay để cảm nhận được vị ngọt sâu hơn. Hàn Mặc Phong với toàn con dây nơron thần kinh lãng mạn đã bị đóng băng hôm nay điên khùng chọc vào cô. Cứ nghĩ tình yêu sẽ ngọt hơn, ai ngờ người phải gánh chịu hậu quả đầu tiên chính là hắn. Đêm đã về khuya nhưng Hàn thiếu không tài nào có thể chợp mắt nổi. Hình như đã quen với việc ôm ai đó. Gọi cho cô, cô không nghe máy. Cảm giác chiến tranh lạnh quả là lần đầu tiên Hàn Mặc Phong biết đến thật sự khiến hắn muốn đánh bản thân. Hắn thà ăn ngọt mãi, không nên ăn chua để bây giờ ê răng như thế. Trong đêm tối, môt bóng đen cao ngạo bước vào phòng người khác. Bản chất Trần Bảo Nhi cũng chẳng thể nào ngủ được, càng nghĩ càng bực tức Hàn Mặc Phong. Muốn bỏ qua nhưng lại không thể. Chính hắn phóng hoả thì tự hắn phải đi dập, cô không thể dập thay. Cảm giác sợ hãi kéo đến, giống như có kẻ đang rình mò trong phòng cô. Và sự thực thì là thế, chiếc bóng dài lên người cô. Trái tim mỏng manh của Trần Bảo Nhi đập nhanh đến nỗi khó tưởng. Chợt. Một bên giường lún xuống, tên biến thái nào đó nằm trên giường cùng cô.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook