Boss Lạnh Lùng Và Nữ Hoàng Băng Giá
-
Chương 37: Ba ngày hai đêm
Sau khi kết thúc kỳ thực tập tại Hàn Gia với loại A và chữ ký của Hàn tổng vô cùng oai phong, Trần Bảo Nhi chán nản quay lại giảng đường. Mùa đông đến mau và cũng đi nhanh. Trời bắt đầu ấm lên rồi. Trần Bảo Linh bước vào lớp, khẽ liếc qua Trần Bảo Nhi rồi ngồi xuống, đeo ngay bộ mặt giả tạo kia.
- Trần Bảo Nhi, cậu thực tập tốt chứ.
- Cũng được.
Trần Bảo Nhi cũng không biết sau mỗi kỳ thực tập lại chính là một trong những ngày thảnh thơi để đi chơi cùng lớp. Hằng năm đều như thế. Khi nghe tin, mày cô liền có chút không vừa lòng mà biểu tình nhăn nhúm. Mai đi rồi mà cô chính xác là còn chưa chuẩn bị cái quái quỷ gì cả. Đã thế lại còn đi hai ngày ba đêm tại ngoại ô New York. Ngày đầu thêm sẽ ở khách sạn vui chơi nhưng đến ngày thứ hai lại đi cắm trại qua đêm tại bìa rừng. Đó chính là lịch trình kín mít của lớp cô. Trần Bảo Nhi chán nản vô cùng ngồi trên giường. Cô chắc sẽ phải nhờ đến sự giúp đỡ của con người thần thông quảng đại là Hàn Mặc Phong kia. Hắn vừa tắm ra liền thấy ngay dáng ngồi lù lù chất chứa tâm sự của bà xã chưa cưới mà không thể không an ủi được.
- Lại có chuyện gì?
- Hàn Mặc Phong, anh nói xem em chẳng lẽ rảnh công ngồi đây nghe tiếng nước chảy trên người anh mà ảo tưởng là tiếng violong du dương sao?
- Nói.
- Thật là chán.
- Em chán liệu còn ai vui vẻ.
- Ngày mai em phải đi chơi đấy. Em chưa chuẩn bị gì cả.
- Anh biết.
- Làm sao anh biết?
- Anh là Hàn Mặc Phong.
- Em cũng biết anh là Hàn Mặc Phong.
Trần Bảo Nhi cuối cùng cũng phải gắt lên với kiểu nói chuyện của hắn.
- Anh không thể cãi được em. Đi ngủ sớm.
- Vậy phiền anh lo cho vợ anh.
Trần Bảo Nhi lăn trên giường.
- Trần Bảo Nhi, anh không ngờ em cũng có lúc tự động leo lên giường anh cơ đấy.
Trần Bảo Nhi đỏ mặt định ngồi dậy song lại bị ai đó ấn lại xuống giường
- Không sao. Dù gì đêm nay anh cũng cảm thấy hơi trống vắng.
Đến khi Trần Bảo Nhi mở mắt đã thấy Hàn Mặc Phong âu phục chỉnh tề đang nhìn bộ dạng vừa đi vừa ngủ của cô, trong lòng Hàn Mặc Phong thầm đoán chắc cô lại đâm vào cửa phòng tắm. Điều tiên đoán của Hàn tổng vô cùng đúng đắn, Trần Bảo Nhi cứ nhằm thẳng vào cánh cửa mà đâm đầu. Nếu cứ với tình trạng không ổn này, sẽ có ngày không xa, cửa nhà Hàn thiếu gia có vững chắc đến mấy cũng sẽ bị cô làm sập. Trần Bảo Nhi đứng trước mặt Hàn Mặc Phong, vẻ mặt không chút sinh khí. Cho đến cả việc mang balo cũng cần Hàn Mặc Phong giúp. Nếu nói một cách khác thì Hàn Mặc Phong không khác gì bảo mẫu của cô. Trước cổng trường, Trần Bảo Nhi đương nhiên ngồi trong xe Hàn tổng, chưa có dấu hiệu muốn ra ngoài.
- Anh có nhớ em không?
- Không.
- Anh cút đi.
Trần Bảo Nhi tức giận đẩy cửa xuống xe. Mặc kệ Hàn Mặc Phong đang ngồi trong xe. Hắn cứ nghĩ cô sẽ nói lời đường mật, ai dè cô lại như thế.
Một ánh mắt nhìn đôi nam nữ kia như muốn giết chết. Trần Bảo Nhi lên xe, lúc đi qua Trần Bảo Linh thì bỗng dưng nhỏ giữ cô lại.
- Đừng cười vội.
Trần Bảo Nhi cau mày khó hiểu. Thật sự rất khó hiểu. Cô ngồi vào xe, bên cửa sổ , nhìn ra chiếc xe đang quay đầu rời đi kia.
Có tin nhắn đến từ Hàn Mặc Phong. Cô tin chắc Hàn Mặc Phong chưa bao giờ rảnh rỗi đến mức ngồi nhắn tin cho cô như thế. Chắc hắn phải tốn nhiều chất xám lắm mới nghĩ ra những lời sến súa như thế.
" hai ngày ba đêm với anh là cực hình. Anh cảnh báo em nếu em gần gũi với tên đàn ông nào anh nhất định không để em toàn thây. "
Hàn Mặc Phong đúng là Hàn Mặc Phong. Không lẫn vào đâu được. Cô nhanh chóng nhắn lại vô cùng tuyệt tình.
" Hàn Mặc Phong, lập tức cút xéo. "
Hàn Mặc Phong tức giận bỏ điện thoại vào túi. Một mực lái xe đi không thèm nhìn lại.
- Tớ có thể ngồi được chứ.
Kin nhìn cô, không kịp để cô phản kháng mà ngồi xuống bên cạnh. Trần Bảo Nhi trong lòng thầm cầu mong Hàn Mặc Phong không biết được. Chiếc xe nhanh chóng lăn bánh đến khách sạn vùng ngoại ô đã là trưa. Tất cả nhanh chóng lấy phòng rồi xuống dùng bữa trưa. Trần Bảo Nhi bình thường nhanh nhẹn hoạt bát hơn người nhưng không hiểu tại sao trong chuyến đi này lại vô cùng chậm chạp. Bữa trưa cô là người xuống cuối cùng, nhìn ai mấy đều ngồi vào bàn, thức ăn được bày đầy đủ. Trần Bảo Nhi ngồi bừa vào một bàn trống. Bỗng. Có một vài tiếng xuýt xoa vang lên. Trần Bảo Nhi khó chịu ngẩng đầu, đồng tử dãn ra. Lee thiếu bảnh bao đang đi tới. Ánh mắt dừng lại đôi chút rồi tiến nhanh về phía cô. Tai họa đến với Trần Bảo Nhi rồi.
- Trần Bảo Nhi, cậu thực tập tốt chứ.
- Cũng được.
Trần Bảo Nhi cũng không biết sau mỗi kỳ thực tập lại chính là một trong những ngày thảnh thơi để đi chơi cùng lớp. Hằng năm đều như thế. Khi nghe tin, mày cô liền có chút không vừa lòng mà biểu tình nhăn nhúm. Mai đi rồi mà cô chính xác là còn chưa chuẩn bị cái quái quỷ gì cả. Đã thế lại còn đi hai ngày ba đêm tại ngoại ô New York. Ngày đầu thêm sẽ ở khách sạn vui chơi nhưng đến ngày thứ hai lại đi cắm trại qua đêm tại bìa rừng. Đó chính là lịch trình kín mít của lớp cô. Trần Bảo Nhi chán nản vô cùng ngồi trên giường. Cô chắc sẽ phải nhờ đến sự giúp đỡ của con người thần thông quảng đại là Hàn Mặc Phong kia. Hắn vừa tắm ra liền thấy ngay dáng ngồi lù lù chất chứa tâm sự của bà xã chưa cưới mà không thể không an ủi được.
- Lại có chuyện gì?
- Hàn Mặc Phong, anh nói xem em chẳng lẽ rảnh công ngồi đây nghe tiếng nước chảy trên người anh mà ảo tưởng là tiếng violong du dương sao?
- Nói.
- Thật là chán.
- Em chán liệu còn ai vui vẻ.
- Ngày mai em phải đi chơi đấy. Em chưa chuẩn bị gì cả.
- Anh biết.
- Làm sao anh biết?
- Anh là Hàn Mặc Phong.
- Em cũng biết anh là Hàn Mặc Phong.
Trần Bảo Nhi cuối cùng cũng phải gắt lên với kiểu nói chuyện của hắn.
- Anh không thể cãi được em. Đi ngủ sớm.
- Vậy phiền anh lo cho vợ anh.
Trần Bảo Nhi lăn trên giường.
- Trần Bảo Nhi, anh không ngờ em cũng có lúc tự động leo lên giường anh cơ đấy.
Trần Bảo Nhi đỏ mặt định ngồi dậy song lại bị ai đó ấn lại xuống giường
- Không sao. Dù gì đêm nay anh cũng cảm thấy hơi trống vắng.
Đến khi Trần Bảo Nhi mở mắt đã thấy Hàn Mặc Phong âu phục chỉnh tề đang nhìn bộ dạng vừa đi vừa ngủ của cô, trong lòng Hàn Mặc Phong thầm đoán chắc cô lại đâm vào cửa phòng tắm. Điều tiên đoán của Hàn tổng vô cùng đúng đắn, Trần Bảo Nhi cứ nhằm thẳng vào cánh cửa mà đâm đầu. Nếu cứ với tình trạng không ổn này, sẽ có ngày không xa, cửa nhà Hàn thiếu gia có vững chắc đến mấy cũng sẽ bị cô làm sập. Trần Bảo Nhi đứng trước mặt Hàn Mặc Phong, vẻ mặt không chút sinh khí. Cho đến cả việc mang balo cũng cần Hàn Mặc Phong giúp. Nếu nói một cách khác thì Hàn Mặc Phong không khác gì bảo mẫu của cô. Trước cổng trường, Trần Bảo Nhi đương nhiên ngồi trong xe Hàn tổng, chưa có dấu hiệu muốn ra ngoài.
- Anh có nhớ em không?
- Không.
- Anh cút đi.
Trần Bảo Nhi tức giận đẩy cửa xuống xe. Mặc kệ Hàn Mặc Phong đang ngồi trong xe. Hắn cứ nghĩ cô sẽ nói lời đường mật, ai dè cô lại như thế.
Một ánh mắt nhìn đôi nam nữ kia như muốn giết chết. Trần Bảo Nhi lên xe, lúc đi qua Trần Bảo Linh thì bỗng dưng nhỏ giữ cô lại.
- Đừng cười vội.
Trần Bảo Nhi cau mày khó hiểu. Thật sự rất khó hiểu. Cô ngồi vào xe, bên cửa sổ , nhìn ra chiếc xe đang quay đầu rời đi kia.
Có tin nhắn đến từ Hàn Mặc Phong. Cô tin chắc Hàn Mặc Phong chưa bao giờ rảnh rỗi đến mức ngồi nhắn tin cho cô như thế. Chắc hắn phải tốn nhiều chất xám lắm mới nghĩ ra những lời sến súa như thế.
" hai ngày ba đêm với anh là cực hình. Anh cảnh báo em nếu em gần gũi với tên đàn ông nào anh nhất định không để em toàn thây. "
Hàn Mặc Phong đúng là Hàn Mặc Phong. Không lẫn vào đâu được. Cô nhanh chóng nhắn lại vô cùng tuyệt tình.
" Hàn Mặc Phong, lập tức cút xéo. "
Hàn Mặc Phong tức giận bỏ điện thoại vào túi. Một mực lái xe đi không thèm nhìn lại.
- Tớ có thể ngồi được chứ.
Kin nhìn cô, không kịp để cô phản kháng mà ngồi xuống bên cạnh. Trần Bảo Nhi trong lòng thầm cầu mong Hàn Mặc Phong không biết được. Chiếc xe nhanh chóng lăn bánh đến khách sạn vùng ngoại ô đã là trưa. Tất cả nhanh chóng lấy phòng rồi xuống dùng bữa trưa. Trần Bảo Nhi bình thường nhanh nhẹn hoạt bát hơn người nhưng không hiểu tại sao trong chuyến đi này lại vô cùng chậm chạp. Bữa trưa cô là người xuống cuối cùng, nhìn ai mấy đều ngồi vào bàn, thức ăn được bày đầy đủ. Trần Bảo Nhi ngồi bừa vào một bàn trống. Bỗng. Có một vài tiếng xuýt xoa vang lên. Trần Bảo Nhi khó chịu ngẩng đầu, đồng tử dãn ra. Lee thiếu bảnh bao đang đi tới. Ánh mắt dừng lại đôi chút rồi tiến nhanh về phía cô. Tai họa đến với Trần Bảo Nhi rồi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook