Boss Lạnh Lùng Và Nữ Hoàng Băng Giá
-
Chương 30-4
Trần bảo nhi nhìn hàn mặc phong, rõ ràng là đang tính kế gì đó mà ai cũng đoán ra là cô đang muốn thu gom số tiền bay tung toé kia. Quay sang, nhìn vào mặt hàn mặc phong, lại nghĩ đến tiền. Tiền. Trời... Hắn đang nằm trên gối mà dưới gối thì vẫn còn tiền...
- Hàn mặc phong, anh nâng đầu lên được không?
Hàn mặc phong tuy trong lòng mang chút khúc mắc nhưng vẫn ngoan ngoãn như một chú cún con là theo lời cô.
- vẫn còn tiền ở dưới đó.
Trần bảo nhi cười cười, vô cùng ngây ngốc. Hàn mặc phong sau khi nghe câu nói kia, lập tức đặt đầu xuống, đè thẳng lên tay cô.
- anh mau ngồi dậy. Bằng không...
- bằng không cái gì. Anh tuyệt đối không thèm lấy vài đồng tiền lẻ của em đâu.
- nếu có trộm thì sao?
Trần bảo nhi vẫn cứng đầu cãi bướng, tay không ngừng cố gắng vùng vẫy.
- nằm yên, em không sợ trộm sẽ trộm em sao?
- anh sợ thì có.
Sáng. Hàn mặc phong thừa dịp trở mình, trần bảo nhi như tìm được sự giải thoát, liền không ngần ngại mà lật người ôm ngang người hắn. Đó là tư thế cô thích nhất khi ngủ, đặc biệt rất thích, không biết từ lúc nào, đã rất lâu, từ khi còn nhỏ đã như vậy. Hắn nhanh chóng mở mắt nhìn cô, ánh mắt mang chút không vừa lòng.
- dậy.
- một chút nữa, thêm một chút nữa thôi.
- một... hai...
Trần bảo nhi lập tức ngồi dậy, ngồi dậy rất nhanh. Nhanh đến mức không tưởng, nhanh đến nỗi mắt còn chưa kịp mở.
- tỉnh táo chút xem.
Hàn mặc phong giơ tay tát tát vào má cô, trần bảo nhi dường như không cảm thấy đau, còn âu yếm cầm lấy bàn tay kia .
- muốn ngủ, thật sự rất muốn ngủ.
- tiền của em bị bọn trộm lấy sạch không còn một đồng.
Trần bảo nhi kia đang mơ ngủ cũng nổi đóa lên, đem thân thể nhỏ bé trấn áp hàn mặc phong.
- thấy chưa, em đã nói rồi. Bằng không bây giờ em đã không mất tiền. Tiền của em, anh mau đền lại không thiếu một xu. Nếu không, đoạn tuyệt quan hệ.
- chỉ sợ em không làm được.
Hàn mặc phong bất cần xô thẳng cô xuống sàn một kiểu không thương hoa tiếc ngọc, không yêu đương mà như đang vứt một bao rác vào bãi rác.
- anh...
- tiền của em có rải đống trước mặt tôi, hàn mặc phong tôi cũng không thèm.
- hàn mặc phong, anh nói là tôi.
Trần bảo nhi bắt bẻ trong từ chữ của hắn. Rõ ràng hắn nói cần phải thay đổi cách xưng hô, nhưng căn bản hắn lại không thể làm được mà còn bắt cô làm, như thế là sai. Cô quyết đòi công bằng cho xã hội.
- tôi vốn dĩ có quyền uy hơn em, tôi cũng không thích phải xưng bằng anh. Nó sến súa giống như gái gọi.
Hàn mặc phong thẳng thắn phê bình, như thế là giống như là nói việc cô uốn éo gọi anh xưng em là giọng nói của những cô gái không đứng đắn.
- anh nói như vậy không lẽ chê em giống như là gái vũ trường.
- em nghĩ xem, em với anh đương nhiên khác xa, nhưng ánh mắt em nhìn tiền của anh thì rất giống.
Đây chính là tính tình thẳng thắn tuyệt đối của hắn. Nhưng là chỉ tuyệt đối với cô, nên sau mỗi lần đấu khẩu với hắn thì trái tim cô, tâm hồn cô bị tổn thương vô cùng lớn. Lớn đến nỗi vài ngày sau mới bình phục được, đương nhiên là cần ai đó dỗ giành.
- em không phục?
Hàn mặc phong nheo mày nghi ngờ hỏi.
- không phục.
Trần bảo nhi một mực đáp, cô không phục, rất không phục.
- không phục thì cũng không sao?
- hả??
- vì nó căn bản là không ảnh hưởng đến tôi .
Hàn mặc phong bước ra khỏi phòng, còn về trần bảo nhi thì đang vô cùng ngoan ngoãn thu dọn tiền.
- thu dọn hết rồi chứ?
- ừ.
- không thiếu tờ nào?
- thừa vài chục tờ. Hàn mặc phong, anh thật tốt bụng, biết thứ em thích nhất là gì?
- là gì?
- tiền. Anh quả là vĩ đại.
- không phải tôi sao?
- thì là như thế.
Trần bảo nhi xoay thế người, chuẩn bị chuồn thì hàn mặc phong đã mau lẹ nắm lấy cổ áo cô, lôi ngược trở lại, hành động này được xem là bạo lực.
- anh bạo lực. Mau buông ra.
- lập tức xếp lại thứ thích trong lòng em. Hàn mặc phong tôi vừa có tiền vừa có sắc đẹp. Em còn gì không vừa lòng.
- tiền là của anh. Không phải của em.
Trần bảo nhi trương gân trương cổ cãi lại.
- bà xã, là của con chúng ta. Anh thì căn bản cũng không cần tiền cho lắm, nhưng con chúng ta sẽ phải cần rất nhiều khoản.
Hàn mặc phong nhẹ nhàng ném cô xuống sàn mà nói về chuyện tiền bạc. Còn miễn phí thông báo cho cô việc vào Hàn Gia làm việc. Trước thông tin đó, trần bảo nhi vô cùng phẫn nộ.
- tên hàn thiếu gia biến thái đó...
Hàn mặc phong liền quay sang, nhìn một cái rất sắc, sắc để đủ giết người khiến trần bảo nhi liền ngậm miệng mà nịnh hót.
- được anh thông báo, em cảm thấy vô cùng vinh dự.
- Hàn mặc phong, anh nâng đầu lên được không?
Hàn mặc phong tuy trong lòng mang chút khúc mắc nhưng vẫn ngoan ngoãn như một chú cún con là theo lời cô.
- vẫn còn tiền ở dưới đó.
Trần bảo nhi cười cười, vô cùng ngây ngốc. Hàn mặc phong sau khi nghe câu nói kia, lập tức đặt đầu xuống, đè thẳng lên tay cô.
- anh mau ngồi dậy. Bằng không...
- bằng không cái gì. Anh tuyệt đối không thèm lấy vài đồng tiền lẻ của em đâu.
- nếu có trộm thì sao?
Trần bảo nhi vẫn cứng đầu cãi bướng, tay không ngừng cố gắng vùng vẫy.
- nằm yên, em không sợ trộm sẽ trộm em sao?
- anh sợ thì có.
Sáng. Hàn mặc phong thừa dịp trở mình, trần bảo nhi như tìm được sự giải thoát, liền không ngần ngại mà lật người ôm ngang người hắn. Đó là tư thế cô thích nhất khi ngủ, đặc biệt rất thích, không biết từ lúc nào, đã rất lâu, từ khi còn nhỏ đã như vậy. Hắn nhanh chóng mở mắt nhìn cô, ánh mắt mang chút không vừa lòng.
- dậy.
- một chút nữa, thêm một chút nữa thôi.
- một... hai...
Trần bảo nhi lập tức ngồi dậy, ngồi dậy rất nhanh. Nhanh đến mức không tưởng, nhanh đến nỗi mắt còn chưa kịp mở.
- tỉnh táo chút xem.
Hàn mặc phong giơ tay tát tát vào má cô, trần bảo nhi dường như không cảm thấy đau, còn âu yếm cầm lấy bàn tay kia .
- muốn ngủ, thật sự rất muốn ngủ.
- tiền của em bị bọn trộm lấy sạch không còn một đồng.
Trần bảo nhi kia đang mơ ngủ cũng nổi đóa lên, đem thân thể nhỏ bé trấn áp hàn mặc phong.
- thấy chưa, em đã nói rồi. Bằng không bây giờ em đã không mất tiền. Tiền của em, anh mau đền lại không thiếu một xu. Nếu không, đoạn tuyệt quan hệ.
- chỉ sợ em không làm được.
Hàn mặc phong bất cần xô thẳng cô xuống sàn một kiểu không thương hoa tiếc ngọc, không yêu đương mà như đang vứt một bao rác vào bãi rác.
- anh...
- tiền của em có rải đống trước mặt tôi, hàn mặc phong tôi cũng không thèm.
- hàn mặc phong, anh nói là tôi.
Trần bảo nhi bắt bẻ trong từ chữ của hắn. Rõ ràng hắn nói cần phải thay đổi cách xưng hô, nhưng căn bản hắn lại không thể làm được mà còn bắt cô làm, như thế là sai. Cô quyết đòi công bằng cho xã hội.
- tôi vốn dĩ có quyền uy hơn em, tôi cũng không thích phải xưng bằng anh. Nó sến súa giống như gái gọi.
Hàn mặc phong thẳng thắn phê bình, như thế là giống như là nói việc cô uốn éo gọi anh xưng em là giọng nói của những cô gái không đứng đắn.
- anh nói như vậy không lẽ chê em giống như là gái vũ trường.
- em nghĩ xem, em với anh đương nhiên khác xa, nhưng ánh mắt em nhìn tiền của anh thì rất giống.
Đây chính là tính tình thẳng thắn tuyệt đối của hắn. Nhưng là chỉ tuyệt đối với cô, nên sau mỗi lần đấu khẩu với hắn thì trái tim cô, tâm hồn cô bị tổn thương vô cùng lớn. Lớn đến nỗi vài ngày sau mới bình phục được, đương nhiên là cần ai đó dỗ giành.
- em không phục?
Hàn mặc phong nheo mày nghi ngờ hỏi.
- không phục.
Trần bảo nhi một mực đáp, cô không phục, rất không phục.
- không phục thì cũng không sao?
- hả??
- vì nó căn bản là không ảnh hưởng đến tôi .
Hàn mặc phong bước ra khỏi phòng, còn về trần bảo nhi thì đang vô cùng ngoan ngoãn thu dọn tiền.
- thu dọn hết rồi chứ?
- ừ.
- không thiếu tờ nào?
- thừa vài chục tờ. Hàn mặc phong, anh thật tốt bụng, biết thứ em thích nhất là gì?
- là gì?
- tiền. Anh quả là vĩ đại.
- không phải tôi sao?
- thì là như thế.
Trần bảo nhi xoay thế người, chuẩn bị chuồn thì hàn mặc phong đã mau lẹ nắm lấy cổ áo cô, lôi ngược trở lại, hành động này được xem là bạo lực.
- anh bạo lực. Mau buông ra.
- lập tức xếp lại thứ thích trong lòng em. Hàn mặc phong tôi vừa có tiền vừa có sắc đẹp. Em còn gì không vừa lòng.
- tiền là của anh. Không phải của em.
Trần bảo nhi trương gân trương cổ cãi lại.
- bà xã, là của con chúng ta. Anh thì căn bản cũng không cần tiền cho lắm, nhưng con chúng ta sẽ phải cần rất nhiều khoản.
Hàn mặc phong nhẹ nhàng ném cô xuống sàn mà nói về chuyện tiền bạc. Còn miễn phí thông báo cho cô việc vào Hàn Gia làm việc. Trước thông tin đó, trần bảo nhi vô cùng phẫn nộ.
- tên hàn thiếu gia biến thái đó...
Hàn mặc phong liền quay sang, nhìn một cái rất sắc, sắc để đủ giết người khiến trần bảo nhi liền ngậm miệng mà nịnh hót.
- được anh thông báo, em cảm thấy vô cùng vinh dự.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook