Boss Lạnh Lùng Và Nữ Hoàng Băng Giá
Chương 28-5: Tôi không ngủ được

Trần bảo nhi vừa suy xét đến cái nhìn của vị giáo sư kia thì trong lòng không khỏi lo lắng. Lo lắng vô cùng a. Nhưng. Thật sự là quá bất ngờ.

- em có thể về chỗ

trần bảo nhi đương nhiên vô cùng hạnh phúc mà chạy về chỗ, gương mặt vui vẻ tựa hồ vừa trúng độc đắc. Giáo sư Won đứng lên, nhìn tất cả học viên thông báo

- cứ ba năm một lần, học viện tổ chức lễ hội. Năm nay gồm mười nội dung thi đấu là nhảy, chạy 1500 mét, bơi,. . . Các em tự chọn và đề cử.

Tất cả bắt đầu bàn tán sôi nổi vô cùng. Riêng một người không chú ý và cũng không quan tâm, và không ai khác chính là trần bảo nhi yêu quý đang chơi game rất say mê. Tuy là mới bắt đầu con đường game thủ nhưng không thể không phủ nhận một điều là trần bảo nhi chơi vô cùng hăng. Một phần là vì bản thân cô cảm thấy hơi mới lạ và cộng với sự tự kiêu của bản thân nhưng bên cạnh đó thì cũng là vì bản thân giận cá chém thớt, không đánh được người liền đánh ảnh. Bộ game xả stress vô cùng hiệu quả với trần bảo nhi khi mỗi ngày được đánh quái thú, lại được tùy ý ghép hình vào để đánh. Vì vậy cô đương nhiên sẽ ghép toàn bộ lũ ma quỷ kia là hàn mặc phong, cho nên cô không thể không thắng. Như vậy thì cô sẽ rất sảnh khoái.

- trần bảo nhi.

Cô giật mình. Nhìn rất nhiều con mắt đang đổ dồn vào mình và trong đó có cả vị giáo sư yêu quý khiến cô không tự chủ mà run lên. Lần này thì cô không chết cũng bị thiêu sống. Trần bảo nhi phản ứng đầu tiên liền lập tức đứng dậy, vẻ mặt đầy hối lỗi, mong sao cô vị giáo sư độ lượng kia không tịch thu sáu quả táo của cô. Không , phải đính chính lại, là sáu quả táo của hàn mặc phong mua cho cô, tạm thời là như vậy, nhưng đảm bảo sau này cô sẽ chôm luôn không chịu trả lại.

- các bạn đề cử cho em mục chạy 1500 mét.

- hả?

Bây giờ thì trần bảo nhi mới vỡ lẽ a, suýt nữa cô đã khai thật là mình dùng lén điện thoại. Nhưng những kẻ kia cũng thật là, nơi khó nhất, gian khổ nhất họ đẩy cô vào. Thật độc ác.

- tiền thưởng là năm nghìn đôla.

Con số năm nghìn đôla đập vào đầu óc cô. Vì tiền, trần bảo nhi dám hi sinh tất cả. Chạy thì chạy, chỉ 1500 mét, thì cũng không có gì khó mấy. Sở trường của cô là chạy mà. Cô tự tin mình sẽ dành chiến thắng.

- vâng.

- vậy tất cả về nhà chuẩn bị cho ngày kia.

Về đến nhà, trần bảo nhi đã lập tức vào phòng, bắt đầu mơ tưởng đến năm nghìn đôla to lớn. Cô sẽ làm gì.

- đang nghĩ gì vậy?

Không trả lời. Hàn mặc phong lập tức cầm điện thoại của cô lên, nhìn màn hình đang ở chế độ tạm ngừng trò chơi. Sắc mặt lập tức biến đổi nhanh chóng.

-Trần bảo nhi.

- sao?

Cô giật mình khi nghe ba từ đúng phong cách lạnh- ám- tử ( lạnh lẽo- ám khí- mùi vị chết chóc), liền dời ánh mắt tập trung lên người hàn mặc phong. Điện thoại của cô rõ là đang để chế độ tạm ngưng trận đánh quái vật. Nhìn sắc mặc âm u mây mù của hắn là... Không còn đường sống. Bốp. Hàn mặc phong vứt thẳng quả táo thứ sáu của cô vào góc tường.

- anh đang làm gì vậy- cô hét lên.

- trần bảo nhi, tôi nói cho em biết, tôi không muốn những trò đùa ngu ngốc và tốn thôi lực như thế. Nếu em cho rằng nó có ích thì hãy nghĩ cách cải thiện lại EQ của em, và em không thấy trò mà vô cùng sỉ nhục trí não sao?

- hàn mặc phong. Anh nói sai rồi. Chính anh mới là người phải bổ sung EQ. Tôi có thừa.

- từ nay nếu tôi thấy em chơi mấy trò thiếu lành mạnh này thì...

- thì sao?

- tôi tạm thời chưa nghĩ ra nhưng rồi sẽ sớm thôi, em không cần phải lo về trí tuệ của tôi. Nếu muốn đánh hãy đánh người thật.

- nếu được tôi cũng đánh rồi.

Cô lẩm bẩm.

- sao? Tôi cho em đánh- hắn cau mày.

- anh lại đánh lại chứ gì.

- chính xác.

Chiều. Hàn mặc phong đứng trước cửa sổ nhìn xuống. Dưới buổi chiều tà, phủ lên muôn vật một khí chất ấm lạ thường, đậu trên người con gái bé nhỏ đang hì hục tập chạy, mái tóc đen bay trong gió, gương mặt lộ nét cười. Chính hắn, hàn mặc phong đã thừa nhận rằng mình đã điên loạn

- anh vào đây làm gì?

Trần bảo nhi nhìn hàn mặc phong, tay vẫn không ngừng xoa bóp chân, nó hơi đau khi cô chạy quá nhiều vào buổi chiều.

- ngủ.

- giường của anh ở ngoài kia, không phải ở trong này.

- tôi biết.

Hàn mặc phong lập tức ngồi xuống bên cạnh cô.

- vậy tại sao?

- tôi không ngủ được.

Lời nói nhẹ nhàng ấy làm cô ngơ người, chỉ biết nhìn sâu vào đôi mắt thâm trầm.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương