Boss Lạnh Lùng Và Nữ Hoàng Băng Giá
-
Chương 21-1: Tôi thích em
- nếu vậy thì thôi. Anh đến đón em chứ
- tất nhiên rồi. Công chúa nhỏ
trần bảo linh vui vẻ trở về lớp chuẩn bị cho tiếp cho gần một tiếng học. Vừa đặt chân vào cửa, trần bảo linh đã nhìn cô gái nhỏ mang vẻ đẹp thuần khiết hơn cả pha lê, vẻ đẹp từ tạo hóa, từ khoé miệng xinh mấp máy
- cũng không giống lắm
lại tiếp tục một buổi học tử hình, một mình lạc lõng đi bộ. Trước mặt cô, là hình ảnh của trần bảo linh khoác tay một người đàn ông, gương mặt tuấn tú, cao, vận trên mình bộ comple đen quý phái. Trong suy nghĩ của cô, người đàn ông đó liệu có phải là người đàn ông hôm qua? Mà hình như là thế. Khuôn mặt đó, cô chẳng có một chút ấn tượng nào, cảm giác quen thuộc cũng chẳng hề chen đến. Chỉ lạ lẫm đến đáng sợ. Cô sẽ không nghĩ tiếp đến những chuyện mơ hồ không rõ. Hãy cứ tiếp tục sống cho ngày hôm nay. Cộp. Cô vừa va vào ai đó. Con người trần bảo nhi dời từ dưới lên trên, dày da đen bóng, quần âu đen, áo comple cắt may tỷ mỉ. Xem nào. Lên chút nữa. Gương mặt này. Hàn mặc phong nheo mày nhìn cô đang đưa ánh mắt như soi mói hắn
- đang nghĩ gì vậy?
- về một người đàn ông- trần bảo nhi thật thà trả lời nhưng rồi cảm thấy câu trả lời hơi thiếu tính minh bạch liền bổ sung thêm- không phải anh
- dám nghĩ đến đàn ông khác?- hàn mặc phong gằn giọng
- luật pháp không cấm
- nhưng tôi cấm. Điều 16 khoản A: cấm nghĩ đến người đàn ông khác khi đã thuộc quyền sở hữu của bạn trai
- tôi không phải là tài sản để có quyền sở hữu- trần bảo nhi trừng mắt
- có cần tôi viết lên người em ba chữ
- viết gì?
- hoa đã có chủ- hắn đặt ngón tay vào trán cô, mạnh tay đẩy ra sau
- ngã. A. . . - cô hét lên
hàn mặc phong độc ác. Dám bạo lực với phụ nữ ngay cả nơi công cộng. Hắn đúng không phải là đàn ông, mà bản chất hắn trong mắt cô vốn dĩ cũng đã không xứng đáng là đàn ông. Ai là thần may mắn của cô. Cơ thể trần bảo nhi như ngưng lại theo thời gian, mi mắt cô khẽ mở, từ từ , hình ảnh một người đàn ông xa lạ lọt vào. . . gương mặt này. . . Đêm qua. . Là người đó, người đã đỡ đạn cho cô. Trần đông phong nhìn cô gái phía dưới, ánh mắt thoáng chút giao động. Giọng nói lạnh lẽo từ ai đó phát ra
- buông
trần đông phong như trở về với thực tại, đỡ cô dậy, không chút quyến luyến bước đi. Trần bảo nhi chưa hết kinh ngạc, theo bản năng liền muốn đuổi theo
- anh . . .
Sắc mặt khó coi của hàn mặc phong nhìn cô, trần bảo nhi ngược lại không quan tâm, chỉ rong ruổi theo bản năng. Hắn thô bạo kéo cô trở lại, miệng rít lên
- dám tiếp xúc thân mật với đàn ông khác
- anh điên sao? Buông ra - lần đầu tiên, trần bảo nhi giận dữ đến như vậy
hàn mặc phong trong mắt cô không bằng người đàn ông đang đi đó
- buông. Chạy theo đi, một bước tôi liền giết em- hàn mặc phong muôn phần giận dữ, ánh mắt như nhuộm màu của lửa chiếu rừng rực lên thân thể nhỏ bé
- anh. . . Tại sao lại giận dữ với tôi như vậy chứ
- chẳng có một thằng đàn ông ngu ngốc nào đứng nhìn người phụ nữ của mình chạy theo đuôi một thằng đàn ông khác
- nhưng mà tôi và anh. . . Chúng ta. . - cô lắp bắp, trần bảo nhi thật tình không biết nên giải thích như thế nào về mối quan hệ của hai người
-tôi thích em
hàn mặc phong nhìn cô. Câu nói ấy vừa từ miệng hàn mặc phong thốt ra. Tôi thích em. Nó làm tê liệt toàn bộ tế bào trong cơ thể cô. Hàn mặc phong không ngần ngại, kéo cô lại gần mình, đặt xuống môi cô một nụ hôn thật dài
xuyên qua màu đen trong suốt, cô gái ngồi trong xe đối diện mắt không chớp nhìn đôi nam nữ triền miên không dứt, miệng vô thức
- hàn mặc phong
trần bảo linh đem ánh mắt thù hận như bị cướp đi cái gì đó quan trọng dồn lên trần bảo nhi. Chiếc xe rời đi trong chốc lát. Hàn mặc phong miễn cưỡng rồi khỏi nơi đường như mình đã nghiện, cổ họng phát ra thanh âm có chút khàn đục
- em là của tôi
- tất nhiên rồi. Công chúa nhỏ
trần bảo linh vui vẻ trở về lớp chuẩn bị cho tiếp cho gần một tiếng học. Vừa đặt chân vào cửa, trần bảo linh đã nhìn cô gái nhỏ mang vẻ đẹp thuần khiết hơn cả pha lê, vẻ đẹp từ tạo hóa, từ khoé miệng xinh mấp máy
- cũng không giống lắm
lại tiếp tục một buổi học tử hình, một mình lạc lõng đi bộ. Trước mặt cô, là hình ảnh của trần bảo linh khoác tay một người đàn ông, gương mặt tuấn tú, cao, vận trên mình bộ comple đen quý phái. Trong suy nghĩ của cô, người đàn ông đó liệu có phải là người đàn ông hôm qua? Mà hình như là thế. Khuôn mặt đó, cô chẳng có một chút ấn tượng nào, cảm giác quen thuộc cũng chẳng hề chen đến. Chỉ lạ lẫm đến đáng sợ. Cô sẽ không nghĩ tiếp đến những chuyện mơ hồ không rõ. Hãy cứ tiếp tục sống cho ngày hôm nay. Cộp. Cô vừa va vào ai đó. Con người trần bảo nhi dời từ dưới lên trên, dày da đen bóng, quần âu đen, áo comple cắt may tỷ mỉ. Xem nào. Lên chút nữa. Gương mặt này. Hàn mặc phong nheo mày nhìn cô đang đưa ánh mắt như soi mói hắn
- đang nghĩ gì vậy?
- về một người đàn ông- trần bảo nhi thật thà trả lời nhưng rồi cảm thấy câu trả lời hơi thiếu tính minh bạch liền bổ sung thêm- không phải anh
- dám nghĩ đến đàn ông khác?- hàn mặc phong gằn giọng
- luật pháp không cấm
- nhưng tôi cấm. Điều 16 khoản A: cấm nghĩ đến người đàn ông khác khi đã thuộc quyền sở hữu của bạn trai
- tôi không phải là tài sản để có quyền sở hữu- trần bảo nhi trừng mắt
- có cần tôi viết lên người em ba chữ
- viết gì?
- hoa đã có chủ- hắn đặt ngón tay vào trán cô, mạnh tay đẩy ra sau
- ngã. A. . . - cô hét lên
hàn mặc phong độc ác. Dám bạo lực với phụ nữ ngay cả nơi công cộng. Hắn đúng không phải là đàn ông, mà bản chất hắn trong mắt cô vốn dĩ cũng đã không xứng đáng là đàn ông. Ai là thần may mắn của cô. Cơ thể trần bảo nhi như ngưng lại theo thời gian, mi mắt cô khẽ mở, từ từ , hình ảnh một người đàn ông xa lạ lọt vào. . . gương mặt này. . . Đêm qua. . Là người đó, người đã đỡ đạn cho cô. Trần đông phong nhìn cô gái phía dưới, ánh mắt thoáng chút giao động. Giọng nói lạnh lẽo từ ai đó phát ra
- buông
trần đông phong như trở về với thực tại, đỡ cô dậy, không chút quyến luyến bước đi. Trần bảo nhi chưa hết kinh ngạc, theo bản năng liền muốn đuổi theo
- anh . . .
Sắc mặt khó coi của hàn mặc phong nhìn cô, trần bảo nhi ngược lại không quan tâm, chỉ rong ruổi theo bản năng. Hắn thô bạo kéo cô trở lại, miệng rít lên
- dám tiếp xúc thân mật với đàn ông khác
- anh điên sao? Buông ra - lần đầu tiên, trần bảo nhi giận dữ đến như vậy
hàn mặc phong trong mắt cô không bằng người đàn ông đang đi đó
- buông. Chạy theo đi, một bước tôi liền giết em- hàn mặc phong muôn phần giận dữ, ánh mắt như nhuộm màu của lửa chiếu rừng rực lên thân thể nhỏ bé
- anh. . . Tại sao lại giận dữ với tôi như vậy chứ
- chẳng có một thằng đàn ông ngu ngốc nào đứng nhìn người phụ nữ của mình chạy theo đuôi một thằng đàn ông khác
- nhưng mà tôi và anh. . . Chúng ta. . - cô lắp bắp, trần bảo nhi thật tình không biết nên giải thích như thế nào về mối quan hệ của hai người
-tôi thích em
hàn mặc phong nhìn cô. Câu nói ấy vừa từ miệng hàn mặc phong thốt ra. Tôi thích em. Nó làm tê liệt toàn bộ tế bào trong cơ thể cô. Hàn mặc phong không ngần ngại, kéo cô lại gần mình, đặt xuống môi cô một nụ hôn thật dài
xuyên qua màu đen trong suốt, cô gái ngồi trong xe đối diện mắt không chớp nhìn đôi nam nữ triền miên không dứt, miệng vô thức
- hàn mặc phong
trần bảo linh đem ánh mắt thù hận như bị cướp đi cái gì đó quan trọng dồn lên trần bảo nhi. Chiếc xe rời đi trong chốc lát. Hàn mặc phong miễn cưỡng rồi khỏi nơi đường như mình đã nghiện, cổ họng phát ra thanh âm có chút khàn đục
- em là của tôi
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook