Boss Lạnh Lùng Và Nữ Hoàng Băng Giá
-
Chương 20-3: Tiếp
Bàn tay to lớn của hắn cầm lấy tay cô, bóp nhè nhẹ
- em có thể không ghi
- nếu không chịu học, chắc tôi đi làm bụi đời. Tôi nghèo còn họ giàu, họ có cả công việc ngon lành còn tôi thì phải chạy vạy nộp hồ sơ. Đã vậy họ còn rất kiêu căng. Đặc biệt là những người con gái- chẳng biết từ lúc nào, trần bảo nhi đã tự đầu vào ngực hắn, áp tai vào nghe nhịp tim đang đập bình ổn trong lồng ngực, bàn tay không tự chủ mà đưa lên đặt vào nơi tình yêu được ẩn giấu, cảm giác bình an bủa vây
- vì họ ghen tỵ
- ghen gì?
- em đẹp hơn họ
trần bảo nhi chợt cười. Cô thích cảm giác này, bây giờ cô mới biết mình thích cái cảm giác đó biết nhường nào. Cảm giác nằm gọn trong lòng ai đó, tựa vào bờ ngực vững chãi, cảm nhận mùi hương, vòng tay siết chặt. Còn chiếc cằm nghiêm nghị đặt vào trán cô, nghe giọng nói gần và cảm nhận được hơi ấm từ anh. Có lẽ cô không biết, hàn mặc phong đã bước vào tim cô và ngự trị trong đó rất lâu rồi. Chỉ là cô không muốn đối diện và chấp nhận mà thôi. Tay trần bảo nhi ấn ấn trên ngực hắn theo nhịp tim đập. Hàn mặc phong cúi xuống nhìn cô đang thích thú với con tim mình
- hàn mặc phong , tim anh đang đập này, nó đập rất mạnh a
- nó đang nói nó yêu em.
Trần bảo nhi im lặng. Cô không biết phải nói gì cả. Cô đủ hiểu câu nói đó mang nghĩa như thế nào. Cô muốn trốn tránh và cô đang trốn tránh sự thật đó
- tôi cần phải làm tiếp - cô đẩy người ngồi dậy
- nghỉ đi, không cần đi. Em sẽ mệt đấy- hắn yêu chiều vuốt tóc cô
- không. Nếu ông giáo sư đó kiểm tra thì sao? Vả lại tôi còn phải đi học vào buổi tối nữa
- buổi tối?
- tôi cần thêm kiến thức. Anh ra ngoài đi
hàn mặc phong nhìn cô, rồi bất ngờ kéo cô vào lòng mình,hôn nhẹ lên trán cô. Trần bảo nhi cắn môi, cái cảm giác vừa muốn ôm nhưng lại không dám khiến cô khó chịu. Cuối cùng, cô quyết định không ôm.
Khuya. Hàn mặc phong rời khỏi phòng làm việc, và nơi đầu tiên hắn ghé qua chính là phòng của cô. Chưa bao giờ hắn biết quan tâm đến ai khác và càng không biết đến người khác giới. Chẳng phải bản thân hắn sinh ra đã như thế, trải qua những nỗi đau, hắn đã tự biến mình thành như thế. Lần đầu tiên gặp cô, một cảm giác lạ lẫm xâm chiếm toàn bộ giác quan khiến hắn đôi lúc cũng không thể hiểu nổi. Đèn vẫn sáng, bài vở trên bàn thêm lộn xộn, giấy rác được vứt nhiều hơn và riêng cô thì đang nằm gục xuống bàn. Hắn đến bên cô, nhẹ nhàng bế cô đặt lên giường. Một thân hình cao lớn đi đi lại lại quanh phòng, thoáng chút, căn phòng bừa bộn lúc nãy đã trở nên sạch sẽ. Hàn mặc phong đứng trước bàn, nhìn ánh sáng vàng ươm trải lên màu giấy trắng tinh tươm, cây bút lăn lóc một góc, những nét chữ thanh thoát trên giấy. Từ khoé miệng cong lên
- tên biến thái, anh đang làm gì ở đó- một giọng nói tại lên từ phía sau
hắn xoay người, chiếu thẳng ánh nhìn vào cô. Trên giường, trần bảo nhi ôm chăn, mắt mơ màng nhìn hắn
- điên thật. Trong mơ cũng gặp hắn- cô ngã xuống giường
cộp
đầu cô đập vào thành trên giường. Hàn mặc phong nhăn mặt. Vụng về đến thế là cùng. Trần bảo nhi trên giường lăn qua lăn lại, ôm cái đầu đang đau
- đau chết đi được. Tất cả là tại tên biến thái đó
- anh chưa làm gì em- hàn mặc phong tiến lại, ngồi xuống bên giường, ôm đầu cô gối lên bụng mình, xoa xoa chỗ đau. Trần bảo nhi lại tức ngoan ngoãn nằm im, cảm nhận sự quan tâm không mấy dịu dàng từ hắn
- mẹ. . . Mẹ à- cô dụi dụi vào người hắn
- anh không phải mẹ em. . . Ừm. . . Là bạn trai. . . Nghĩa là chồng ấy- hàn mặc phong khó khăn diễn đạt những cụm từ sến súa và dài dòng nhất thời đại trong từ điển của boss lạnh lùng
- mẹ . . .mẹ . .
Hắn thật sự muốn cáu với cô,muốn bóp chết cô ngay. Nhưng trong tình yêu,đàn ông phải nhường nhịn nha. Đành chịu. Ai bảo chính hắn tự định nghĩa và áp dụng triết lý tình yêu vào chính bản thân mình cho nên là không được hối hận. Hàn mặc phong nằm xuống, một phần nào đó hắn đã phụ thuộc vào trần bảo nhi. Có cô, hắn cảm thấy cuộc sống không chỉ có một màu và hắn cũng chưa nghĩ đến việc một ngày cô không có ở bên cạnh. Nếu thật sự một ngày không còn tồn tại người tên trần bảo nhi nữa, trần bảo nhi mà hắn yêu thương, hắn sẽ như thế nào?
- em có thể không ghi
- nếu không chịu học, chắc tôi đi làm bụi đời. Tôi nghèo còn họ giàu, họ có cả công việc ngon lành còn tôi thì phải chạy vạy nộp hồ sơ. Đã vậy họ còn rất kiêu căng. Đặc biệt là những người con gái- chẳng biết từ lúc nào, trần bảo nhi đã tự đầu vào ngực hắn, áp tai vào nghe nhịp tim đang đập bình ổn trong lồng ngực, bàn tay không tự chủ mà đưa lên đặt vào nơi tình yêu được ẩn giấu, cảm giác bình an bủa vây
- vì họ ghen tỵ
- ghen gì?
- em đẹp hơn họ
trần bảo nhi chợt cười. Cô thích cảm giác này, bây giờ cô mới biết mình thích cái cảm giác đó biết nhường nào. Cảm giác nằm gọn trong lòng ai đó, tựa vào bờ ngực vững chãi, cảm nhận mùi hương, vòng tay siết chặt. Còn chiếc cằm nghiêm nghị đặt vào trán cô, nghe giọng nói gần và cảm nhận được hơi ấm từ anh. Có lẽ cô không biết, hàn mặc phong đã bước vào tim cô và ngự trị trong đó rất lâu rồi. Chỉ là cô không muốn đối diện và chấp nhận mà thôi. Tay trần bảo nhi ấn ấn trên ngực hắn theo nhịp tim đập. Hàn mặc phong cúi xuống nhìn cô đang thích thú với con tim mình
- hàn mặc phong , tim anh đang đập này, nó đập rất mạnh a
- nó đang nói nó yêu em.
Trần bảo nhi im lặng. Cô không biết phải nói gì cả. Cô đủ hiểu câu nói đó mang nghĩa như thế nào. Cô muốn trốn tránh và cô đang trốn tránh sự thật đó
- tôi cần phải làm tiếp - cô đẩy người ngồi dậy
- nghỉ đi, không cần đi. Em sẽ mệt đấy- hắn yêu chiều vuốt tóc cô
- không. Nếu ông giáo sư đó kiểm tra thì sao? Vả lại tôi còn phải đi học vào buổi tối nữa
- buổi tối?
- tôi cần thêm kiến thức. Anh ra ngoài đi
hàn mặc phong nhìn cô, rồi bất ngờ kéo cô vào lòng mình,hôn nhẹ lên trán cô. Trần bảo nhi cắn môi, cái cảm giác vừa muốn ôm nhưng lại không dám khiến cô khó chịu. Cuối cùng, cô quyết định không ôm.
Khuya. Hàn mặc phong rời khỏi phòng làm việc, và nơi đầu tiên hắn ghé qua chính là phòng của cô. Chưa bao giờ hắn biết quan tâm đến ai khác và càng không biết đến người khác giới. Chẳng phải bản thân hắn sinh ra đã như thế, trải qua những nỗi đau, hắn đã tự biến mình thành như thế. Lần đầu tiên gặp cô, một cảm giác lạ lẫm xâm chiếm toàn bộ giác quan khiến hắn đôi lúc cũng không thể hiểu nổi. Đèn vẫn sáng, bài vở trên bàn thêm lộn xộn, giấy rác được vứt nhiều hơn và riêng cô thì đang nằm gục xuống bàn. Hắn đến bên cô, nhẹ nhàng bế cô đặt lên giường. Một thân hình cao lớn đi đi lại lại quanh phòng, thoáng chút, căn phòng bừa bộn lúc nãy đã trở nên sạch sẽ. Hàn mặc phong đứng trước bàn, nhìn ánh sáng vàng ươm trải lên màu giấy trắng tinh tươm, cây bút lăn lóc một góc, những nét chữ thanh thoát trên giấy. Từ khoé miệng cong lên
- tên biến thái, anh đang làm gì ở đó- một giọng nói tại lên từ phía sau
hắn xoay người, chiếu thẳng ánh nhìn vào cô. Trên giường, trần bảo nhi ôm chăn, mắt mơ màng nhìn hắn
- điên thật. Trong mơ cũng gặp hắn- cô ngã xuống giường
cộp
đầu cô đập vào thành trên giường. Hàn mặc phong nhăn mặt. Vụng về đến thế là cùng. Trần bảo nhi trên giường lăn qua lăn lại, ôm cái đầu đang đau
- đau chết đi được. Tất cả là tại tên biến thái đó
- anh chưa làm gì em- hàn mặc phong tiến lại, ngồi xuống bên giường, ôm đầu cô gối lên bụng mình, xoa xoa chỗ đau. Trần bảo nhi lại tức ngoan ngoãn nằm im, cảm nhận sự quan tâm không mấy dịu dàng từ hắn
- mẹ. . . Mẹ à- cô dụi dụi vào người hắn
- anh không phải mẹ em. . . Ừm. . . Là bạn trai. . . Nghĩa là chồng ấy- hàn mặc phong khó khăn diễn đạt những cụm từ sến súa và dài dòng nhất thời đại trong từ điển của boss lạnh lùng
- mẹ . . .mẹ . .
Hắn thật sự muốn cáu với cô,muốn bóp chết cô ngay. Nhưng trong tình yêu,đàn ông phải nhường nhịn nha. Đành chịu. Ai bảo chính hắn tự định nghĩa và áp dụng triết lý tình yêu vào chính bản thân mình cho nên là không được hối hận. Hàn mặc phong nằm xuống, một phần nào đó hắn đã phụ thuộc vào trần bảo nhi. Có cô, hắn cảm thấy cuộc sống không chỉ có một màu và hắn cũng chưa nghĩ đến việc một ngày cô không có ở bên cạnh. Nếu thật sự một ngày không còn tồn tại người tên trần bảo nhi nữa, trần bảo nhi mà hắn yêu thương, hắn sẽ như thế nào?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook