- Cố Cảnh Phong, anh buông tôi ra!

Ninh Tuyết bị anh nắm chặt cổ tay có chút đau, không ngừng vùng vẫy. Cố Cảnh Phong vậy mà xem lời nói của cô như gió thoảng, bàn tay đang nắm lấy cô chẳng vơi đi chút sức lực nào cả.

Bạch Mộ Đông nhìn Ninh Tuyết, ánh mắt anh vẫn ấm áp như vậy:

- Ninh Tuyết, em thật sự là bạn gái của Cố Cảnh Phong sao?

Ninh Tuyết lúng túng nhìn anh:

- Em không...

- Cô ấy là bạn gái tôi.

Không đợi Ninh Tuyết nói hết câu, Cố Cảnh Phong đã chen ngang, câu nói có vài phần nhấn mạnh.

- Ồ, nếu tôi nhớ không nhầm thì hôm nay anh vừa công khai vị hôn thê của mình đấy. Vậy, anh xem Ninh Tuyết là gì?

Ninh Tuyết im lặng cúi đầu xuống. Rốt cuộc anh xem cô là gì đây? Cô thật sự muốn nghe câu trả lời từ anh.

- Tôi không có nghĩa vụ phải trả lời anh.

Ha.

Ninh Tuyết nở nụ cười đầy chế giễu. Có phải cô vẫn nên cảm ơn anh một tiếng vì đã giữ chút thể diện cho cô cho cô không? Nếu nói thẳng ra, quan hệ giữa họ không phải chỉ là bạn giường thôi sao?

Bàn tay Cố Cảnh Phong siết chặt lấy tay cô, anh khom người, ép cô nhìn thẳng vào mặt mình:

- Ninh Tuyết, anh đến đây để giải thích với em. Nghe anh một lần thôi, được không?

Ninh Tuyết quay đi tránh ánh mắt của anh, cô không trả lời mà chỉ giữ im lặng. Thấy cô không có ý từ chối, Cố Cảnh Phong liền nắm lấy tay cô kéo đi.

Một bàn tay nhanh chóng vươn ra kéo Ninh Tuyết trở lại.

- Cố Cảnh Phong, có phải anh nên hỏi ý kiến của Ninh Tuyết trước khi đưa cô ấy đi không?

Bạch Mộ Đông nhướng mày nhìn Cố Cảnh Phong. Cố Cảnh Phong có chút khó chịu, lạnh lùng nói:

- Cô ấy không hề tỏ vẻ bất mãn với tôi.

Ninh Tuyết bị kẹt giữa hai người đàn ông, sức lực của họ chung quy vẫn lớn hơn cô, bị kéo như vậy khiến tay cô có chút ê ẩm.

- Đủ rồi đấy!

Ninh Tuyết vung tay bỏ đi dưới cái nhìn ngơ ngác của bọn họ.

- Xin hai người, để tôi yên được không?

Có trời mới biết, cô thật sự không muốn gặp Cố Cảnh Phong chút nào. Vì cô sợ, với nỗi nhớ day dứt của mình, cô sẽ lại không kiềm chế được, một lần nữa lại trầm luân cùng anh.

Ninh Tuyết đóng cửa lại, mệt mỏi leo lên giường. Cô đưa tay lên trên phần bụng vẫn còn phẳng lì của mình nhẹ nhàng xoa xoa, miệng thủ thỉ:

- Để con phải chịu khổ rồi.

Có điều, ccho dù có chuyện gì đi chăng nữa, cô nhất định vẫn phải sinh đứa bé này ra.

...

- Nếu anh không mang lại được cho cô ấy hạnh phúc, tôi nhất định sẽ đưa cô ấy đi.

Bạch Mộ Đông khởi động xe, nhanh chóng rời khỏi.

Tâm trạng Cố Cảnh Phong lúc này cũng chẳng khá hơn chút nào, anh nhíu mày nhìn chiếc xe đang dần biến mất kia.

Đưa cô rời đi sao? Chưa bao giờ anh lại cảm thấy sợ mất cô như lúc này.

Không được, cô là của anh, chưa có sự đồng ý của anh, không ai được phép mang cô đi hết.

Không một ai.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương