Boss Háo Sắc Của Tôi!!
-
Chương 16
- Tôi...chỉ là đồ chơi để anh đùa giỡn, có đúng không?
Ninh Tuyết bàng hoàng nhìn Cố Cảnh Phong, hai mắt lúc này đã ngấn đầy nước.
Tình cảm của anh đối với cô, có phải hay không cũng là một phần trong kế hoạch của anh?
Đáy lòng Cố Cảnh Phong chua xót, anh vươn tay muốn ôm lấy thân hình nhỏ nhắn đang không ngừng run rẩy kia, nhưng lại bị cô hất ra.
Ninh Tuyết vô thức lùi về phía sau, tiếp tục lên tiếng:
- Cố thị thật sự không bị phá sản? Sở Ly thật sự là vị hôn thê của anh?
- Anh...
- Mau nói thật cho tôi.
Ninh Tuyết hét lớn, nước mắt không ngừng tuôn rơi.
Nếu anh nói, Cố thị bị phá sản, cô vẫn sẽ tin.
Nếu anh nói, Sở Ly không phải là vị hôn thê của anh, cô vẫn sẽ tin.
Vì cô yêu anh, yêu sâu đậm người đàn ông mà đáng lẽ ra cô không nên dính vào.
Nhưng, anh vẫn lựa chọn nói sự thật:
- Cố thị không bị phá sản. Sở Ly là vị hôn thê của anh. Nhưng tình cảm của anh...
- Thôi đủ rồi.
Ninh Tuyết ngắt lời anh. Cô không muốn nghe thêm bất cứ điều gì nữa.
- Anh đi ra khỏi nhà tôi ngay.
Cố Cảnh Phong nhìn cô, ánh mắt đầy vẻ khó xử. Anh bước đến, giọng run run:
- Em...đừng như vậy.
- Được, anh không đi, tôi đi.
Ninh Tuyết đưa tay lau những giọt nước mắt vươn trên mặt mình, cô quay gót muốn rời khỏi nhưng đã bị Cố Cảnh Phong níu lại.
- Anh đi.
Cố Cảnh Phong bước qua cô, từ đầu đến cuối vẫn không nhìn cô, lẳng lặng rời khỏi.
Cửa đóng lại, Ninh Tuyết khuỵu xuống, òa khóc nức nở. Cô phải làm sao mới đúng đây?
Đột nhiên, bụng dưới nổi lên một trận khó chịu. Ninh Tuyết đứng dậy, chạy nhanh vào nhà vệ sinh, nôn lấy nôn để.
Ninh Tuyết rửa mặt, chật vật đi ra từ nhà vệ sinh, sắc mặt cực kỳ khó coi. Cô bỗng nghĩ đến Cố Cảnh Phong.
Những lần quan hệ trước đó, anh đều không dùng biện pháp an toàn. Chẳng lẽ?
...
Cố Cảnh Phong rời khỏi nhà Ninh Tuyết, tâm trạng cực kỳ khó chịu. Anh không biết đi đâu vào lúc này, liền lái xe một mạch đến quán bar.
Cố Cảnh Phong ngồi ở một góc phòng, thơ thẩn uống cạn chai bia.
Nơi này ồn ào náo nhiệt đến vậy, cớ sao anh vẫn cảm thấy cô đơn lạ thường?
Nơi này nguy nga tráng lệ đến vậy, cớ sao anh vẫn cảm thấy nhạt nhẽo vô vị?
Phải chăng là vì không có cô bên cạnh?
...
Ninh Tuyết thẫn thờ nhìn hai vạch đỏ chói trên chiếc que thử thai, bàn tay theo thói quen xoa xoa lên chiếc bụng phẳng lì của mình, nở nụ cười chua chát.
Con ơi, tại sao con lại đến vào lúc này cơ chứ...
Ninh Tuyết bàng hoàng nhìn Cố Cảnh Phong, hai mắt lúc này đã ngấn đầy nước.
Tình cảm của anh đối với cô, có phải hay không cũng là một phần trong kế hoạch của anh?
Đáy lòng Cố Cảnh Phong chua xót, anh vươn tay muốn ôm lấy thân hình nhỏ nhắn đang không ngừng run rẩy kia, nhưng lại bị cô hất ra.
Ninh Tuyết vô thức lùi về phía sau, tiếp tục lên tiếng:
- Cố thị thật sự không bị phá sản? Sở Ly thật sự là vị hôn thê của anh?
- Anh...
- Mau nói thật cho tôi.
Ninh Tuyết hét lớn, nước mắt không ngừng tuôn rơi.
Nếu anh nói, Cố thị bị phá sản, cô vẫn sẽ tin.
Nếu anh nói, Sở Ly không phải là vị hôn thê của anh, cô vẫn sẽ tin.
Vì cô yêu anh, yêu sâu đậm người đàn ông mà đáng lẽ ra cô không nên dính vào.
Nhưng, anh vẫn lựa chọn nói sự thật:
- Cố thị không bị phá sản. Sở Ly là vị hôn thê của anh. Nhưng tình cảm của anh...
- Thôi đủ rồi.
Ninh Tuyết ngắt lời anh. Cô không muốn nghe thêm bất cứ điều gì nữa.
- Anh đi ra khỏi nhà tôi ngay.
Cố Cảnh Phong nhìn cô, ánh mắt đầy vẻ khó xử. Anh bước đến, giọng run run:
- Em...đừng như vậy.
- Được, anh không đi, tôi đi.
Ninh Tuyết đưa tay lau những giọt nước mắt vươn trên mặt mình, cô quay gót muốn rời khỏi nhưng đã bị Cố Cảnh Phong níu lại.
- Anh đi.
Cố Cảnh Phong bước qua cô, từ đầu đến cuối vẫn không nhìn cô, lẳng lặng rời khỏi.
Cửa đóng lại, Ninh Tuyết khuỵu xuống, òa khóc nức nở. Cô phải làm sao mới đúng đây?
Đột nhiên, bụng dưới nổi lên một trận khó chịu. Ninh Tuyết đứng dậy, chạy nhanh vào nhà vệ sinh, nôn lấy nôn để.
Ninh Tuyết rửa mặt, chật vật đi ra từ nhà vệ sinh, sắc mặt cực kỳ khó coi. Cô bỗng nghĩ đến Cố Cảnh Phong.
Những lần quan hệ trước đó, anh đều không dùng biện pháp an toàn. Chẳng lẽ?
...
Cố Cảnh Phong rời khỏi nhà Ninh Tuyết, tâm trạng cực kỳ khó chịu. Anh không biết đi đâu vào lúc này, liền lái xe một mạch đến quán bar.
Cố Cảnh Phong ngồi ở một góc phòng, thơ thẩn uống cạn chai bia.
Nơi này ồn ào náo nhiệt đến vậy, cớ sao anh vẫn cảm thấy cô đơn lạ thường?
Nơi này nguy nga tráng lệ đến vậy, cớ sao anh vẫn cảm thấy nhạt nhẽo vô vị?
Phải chăng là vì không có cô bên cạnh?
...
Ninh Tuyết thẫn thờ nhìn hai vạch đỏ chói trên chiếc que thử thai, bàn tay theo thói quen xoa xoa lên chiếc bụng phẳng lì của mình, nở nụ cười chua chát.
Con ơi, tại sao con lại đến vào lúc này cơ chứ...
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook