Boss Háo Sắc Của Tôi!!
-
Chương 13
- Được.
Cố Cảnh Phong mỉm cười, đưa tay xoa đầu cô. Anh không hỏi cô lí do vì sao, nhưng anh biết, anh đã tạo được sự tin tưởng từ cô rồi.
...
Sau khi đưa Ninh Tuyết về nhà, Cố Cảnh Phong đi tìm Sở Ly.
- Tại sao em lại làm như vậy?
Cố Cảnh Phong nhìn cô, ánh mắt đầy sự thất vọng. Sở Ly không vì vậy mà tỏ ra mềm yếu, thản nhiên nói:
- Vì em yêu anh.
- Em yêu anh nên em làm tổn thương người con gái anh yêu sao?
Cố Cảnh Phong lớn tiếng. Anh quát mắng cô rồi. Đây là lần đầu tiên anh mắng cô, nhưng lại vì một người phụ nữ khác. Sở Ly đau lòng nhìn anh:
- Cô ta căn bản không xứng với anh. Chỉ có em, em mới là người yêu anh. Trong lúc Cố thị gặp nạn, em đã từ bỏ việc học của mình ở Mỹ để về đây giúp anh. Còn cô ta, cô ta chẳng làm được gì cả.
Cố Cảnh Phong không nói chuyện, anh trầm ngâm nhìn cô. Sở Ly tiến tới nắm lấy tay anh, không ngừng thuyết phục:
- Kết hôn với em đi. Anh biết đấy, chỉ có Sở gia mới giúp được anh.
- Cố thị không bị phá sản. Tất cả chỉ là kế hoạch của anh.
Cố Cảnh Phong hất tay cô ra, lạnh lùng nói. Sở Ly nhìn anh, ánh mắt đầy thê lương:
- Thì ra là vậy. Em...em hiểu rồi.
Sở Ly đứng dậy, cầm lấy túi xách, lững chững rời khỏi quán.
Ngoài trời, mưa bắt đầu rơi. Cô cứ như cái xác vô hồn lang thang dưới mưa, để mặt cho những giọt nước lạnh ngắt phả vào mặt.
Mưa cũng tốt. Sẽ chẳng ai nhìn thấy cô đang khóc, khóc vì người đàn ông mình đã từng yêu suốt 18 năm.
...
Cố Cảnh Phong rời khỏi quán, đau lòng nhìn cô. Nhưng anh không đưa cô về, anh muốn làm cho cô hết hi vọng.
Cố Cảnh Phong rút điện thoại, nhấn vào dãy số quen thuộc:
- A Lãng, cậu mau đi đón Sở Ly. Chăm sóc cô ấy cẩn thận.
...
Cố Cảnh Phong về đến nhà nhìn thấy Ninh Tuyết nằm gục trên bàn ăn.
Cô...chờ anh về ăn cơm sao? Trong lòng Cố Cảnh Phong liền nổi lên một trận ấm áp. Anh đi đến, bế cô vào phòng ngủ.
Ninh Tuyết được anh ôm, lại nghĩ mình đang ôm gấu bông, nên khi bị anh thả xuống giường, cô liền níu lấy anh:
- Đừng đi.
Cố Cảnh Phong cười khẽ, cúi đầu hôn lên trán cô, nhỏ giọng:
- Em đang mời gọi anh đấy à?
Nghe tiếng anh, Ninh Tuyết giật mình tỉnh dậy. Cô nhìn anh, ấp úng nói:
- Em...em không có.
Cố Cảnh Phong không chấp cô, môi anh di chuyển xuống cái cổ trắng ngần của cô, cắn nhẹ lên đó, bàn tay lại luồn mò vào trong áo cô. Ninh Tuyết than đau, nhưng cô biết biểu hiện này của anh là đại diện cho việc gì liền vội vàng đẩy anh ra:
- Này, em còn chưa tắm.
- Vừa khéo anh cũng chưa tắm. Làm xong rồi tắm.
- Nhưng chúng mình còn chưa ăn tối.
Cố Cảnh Phong lúc này đã cởi xong áo bra của cô, anh hôn nhẹ lên khối thịt mềm mại đó, chậm rãi nói:
- Em không nghe nói sau khi làm sẽ ăn ngon miệng hơn sao? Anh cam đoan sẽ ăn hết thức ăn em làm.
Ninh Tuyết: Cố Cảnh Phong, anh còn có thể vô sỉ hơn nữa không?
Cố Cảnh Phong mỉm cười, đưa tay xoa đầu cô. Anh không hỏi cô lí do vì sao, nhưng anh biết, anh đã tạo được sự tin tưởng từ cô rồi.
...
Sau khi đưa Ninh Tuyết về nhà, Cố Cảnh Phong đi tìm Sở Ly.
- Tại sao em lại làm như vậy?
Cố Cảnh Phong nhìn cô, ánh mắt đầy sự thất vọng. Sở Ly không vì vậy mà tỏ ra mềm yếu, thản nhiên nói:
- Vì em yêu anh.
- Em yêu anh nên em làm tổn thương người con gái anh yêu sao?
Cố Cảnh Phong lớn tiếng. Anh quát mắng cô rồi. Đây là lần đầu tiên anh mắng cô, nhưng lại vì một người phụ nữ khác. Sở Ly đau lòng nhìn anh:
- Cô ta căn bản không xứng với anh. Chỉ có em, em mới là người yêu anh. Trong lúc Cố thị gặp nạn, em đã từ bỏ việc học của mình ở Mỹ để về đây giúp anh. Còn cô ta, cô ta chẳng làm được gì cả.
Cố Cảnh Phong không nói chuyện, anh trầm ngâm nhìn cô. Sở Ly tiến tới nắm lấy tay anh, không ngừng thuyết phục:
- Kết hôn với em đi. Anh biết đấy, chỉ có Sở gia mới giúp được anh.
- Cố thị không bị phá sản. Tất cả chỉ là kế hoạch của anh.
Cố Cảnh Phong hất tay cô ra, lạnh lùng nói. Sở Ly nhìn anh, ánh mắt đầy thê lương:
- Thì ra là vậy. Em...em hiểu rồi.
Sở Ly đứng dậy, cầm lấy túi xách, lững chững rời khỏi quán.
Ngoài trời, mưa bắt đầu rơi. Cô cứ như cái xác vô hồn lang thang dưới mưa, để mặt cho những giọt nước lạnh ngắt phả vào mặt.
Mưa cũng tốt. Sẽ chẳng ai nhìn thấy cô đang khóc, khóc vì người đàn ông mình đã từng yêu suốt 18 năm.
...
Cố Cảnh Phong rời khỏi quán, đau lòng nhìn cô. Nhưng anh không đưa cô về, anh muốn làm cho cô hết hi vọng.
Cố Cảnh Phong rút điện thoại, nhấn vào dãy số quen thuộc:
- A Lãng, cậu mau đi đón Sở Ly. Chăm sóc cô ấy cẩn thận.
...
Cố Cảnh Phong về đến nhà nhìn thấy Ninh Tuyết nằm gục trên bàn ăn.
Cô...chờ anh về ăn cơm sao? Trong lòng Cố Cảnh Phong liền nổi lên một trận ấm áp. Anh đi đến, bế cô vào phòng ngủ.
Ninh Tuyết được anh ôm, lại nghĩ mình đang ôm gấu bông, nên khi bị anh thả xuống giường, cô liền níu lấy anh:
- Đừng đi.
Cố Cảnh Phong cười khẽ, cúi đầu hôn lên trán cô, nhỏ giọng:
- Em đang mời gọi anh đấy à?
Nghe tiếng anh, Ninh Tuyết giật mình tỉnh dậy. Cô nhìn anh, ấp úng nói:
- Em...em không có.
Cố Cảnh Phong không chấp cô, môi anh di chuyển xuống cái cổ trắng ngần của cô, cắn nhẹ lên đó, bàn tay lại luồn mò vào trong áo cô. Ninh Tuyết than đau, nhưng cô biết biểu hiện này của anh là đại diện cho việc gì liền vội vàng đẩy anh ra:
- Này, em còn chưa tắm.
- Vừa khéo anh cũng chưa tắm. Làm xong rồi tắm.
- Nhưng chúng mình còn chưa ăn tối.
Cố Cảnh Phong lúc này đã cởi xong áo bra của cô, anh hôn nhẹ lên khối thịt mềm mại đó, chậm rãi nói:
- Em không nghe nói sau khi làm sẽ ăn ngon miệng hơn sao? Anh cam đoan sẽ ăn hết thức ăn em làm.
Ninh Tuyết: Cố Cảnh Phong, anh còn có thể vô sỉ hơn nữa không?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook