Boss Game Kinh Dị Luôn Chơi Tôi
-
3: Vở Kịch Dần Hạ Màn
Editor: Coco
Lời nói của Cao Thư làm Ân Thất bất ngờ dừng lại bước chân đang đi, quay đầu lại nghi hoặc nhìn cô nàng.
Như vậy cô nàng này là yêu quái? Ân Thất ngay lập tức chuẩn bị tốt để chạy nhanh về phía trước.
"Lại nói cậu có thể không tin" Cao Thư có chút ngượng ngùng gãi cổ "Ca khúc tuyên truyền vừa ra tôi ngay lập tức đã nghe hơn trăm lần à."
Dường như còn lo lắng Ân Thất không tin, "tôi có thể dạy cậu xướng, cậu nghe cho kĩ này câu đầu tiên chính là....." miệng vừa nói tới, mới hít sâu một hơi đã bị Ân Thất vô tình dùng tay che lại.
Cậu không có cảm giác muốn nghe một chút nào.
Thời gian trong trò chơi đặc biệt nhanh, trong nháy mắt trời lại tối rồi.
Ân Thất suy tư chuẩn bị trốn vào hướng bên trên ngăn tủ, người còn chưa trốn vào, tay đã bị Cao Thư kéo lại.
Hiện tại cứ nhìn thấy Cao Thu là mắt cậu lại nhảy, trong lòng đã cho người vào list những người cần đề phòng.
"Cậu chỉ có một mình trốn trong ngăn tủ cậu có sợ không?" Cao Thư xoa tay ngượng ngùng.
"Không được cũng phải được" Ân Thất nhìn sang phía đối diện Vương Hổ cùng Hà Lực đang gian nan đóng cửa "Cậu chấp nhận tạm một chút" ý bảo Cao Thư vẫn nên trở về thành thật trốn đi thôi.
"Đi chúng ta trốn bên dưới sân khấu kịch thôi" Cao Thư chỉ vào sân khấu cách đó không xa, thần thần bí bí sát lại bên tai Ân Thất nhỏ giọng thầm thì: "Tôi nói cậu biết nơi đó là an toàn nhất."
Bộ dạng nếu như ngươi không đồng ý với ta thì ngươi không phải là bạn tốt.
Không khí dưới sân khấu kịch làm Ân Thất sặc đến độ muốn trợn mắt trắng, dưới tấm vải đỏ dày nặng toàn là tro bụi.
Mà Ân Thất lúc này còn chưa biết xui xẻo của cậu mới chỉ bắt đầu từ đây thẳng từ nửa đêm đến sáng...!
Ân Thất mơ màng sắp ngủ đột nhiên cảm giác được tấm ván gỗ trên đỉnh đầu phát ra âm thanh lộc cộc rất nhỏ, đột nhiên xuất hiện âm thanh khiến Ân Thất ngủ nông lập tức tỉnh lại.
Thực sự là âm thanh từ phát ra phía trên sân khấu, có người đang đi đi lại lại ở trên sân khấu.
Ân Thất không dám làm ra động tác quá lớn, chỉ vỗ vỗ bả vai của Cao Thư.
Nghe thấy âm thanh Cao Thư bị dọa đến nỗi mở to mắt, cô giơ ngón trỏ chỉ chỉ vào sân khấu phía trên.
Sau đó Ân Thất gật gật đầu ý bảo cô đúng là như thế, ngay sau động tác của Ân Thất, biểu tình của Cao Thư giống như bị táo bón vậy.
Bước chân đi trên tấm ván gỗ càng lúc càng nhanh, âm thanh cũng ngày càng lớn hơn, ngay sau đó vang lên tiếng hí khúc mọi người nghe tối hôm qua.
Da đầu Ân Thất lập tức tê dại, Cao Thư cũng bị dọa đến cứng lại rồi, chỉ sợ Vương Hổ và Hà Lực đang trốn trong tủ quần áo tình huống cũng không quá tốt đi.
Nữ quỷ ở trên sân khấu ai oán mà xướng, người dưới sân khấu vẫn không nhúc nhích.
Đại khái lần này nguyên nhân do khoảng cách gần mà Ân Thất giống như nghe hiểu nữ quỷ đang hát cái gì.
Mà những ca từ nữ quỷ xướng Ân Thất cảm giác đã nhìn thấy ở nơi nào, đột nhiên trong đầu cậu hiện lên cuốn vở ở sương phòng phía tây kia.
Cậu nghĩ tới đoạn xướng viết trên kịch bản cùng với đoạn nữ quỷ đang xướng giống nhau.
Bên dưới tấm vải đỏ hoàn toàn không cảm nhận được thời gian đã trôi bao nhiêu.
Ân Thất cũng không biết đã ở dưới sân khấu chịu đựng bao lâu, đến tận khi phía chân trời có tia xanh trắng, thanh âm trên đài mới dần tan đi.
Thời điểm được Vương Hổ lôi ra, chân cậu tê mỏi hoàn toàn.
"Chúng ta đi căn phòng phía tay bên kia nhìn xem," bị bắt nghe hí khúc một đêm xong Ân Thất có chút di chứng, thanh âm ê ê a a kia vẫn còn vang vọng bên tai cậu.
Sau khi tới được sương phòng phía tây, Ân Thất đển thẳng chỗ cuốn kịch bản kia, cầm lấy lật lật trước sau xem xem như đang xác nhận điều gì.
"Cái này là cái gì?" Vương Hổ còn chưa có đi vào căn phòng này xem qua, hiển nhiên không biết đồ vật trong tay Ân Thất là cái gì.
"Kịch bản nha" Cao Thư không biết Ân Thất tới tìm lại cái kịch bản kia làm cái gì, "Cái này lần trước không phải đã nhìn rồi sao?"
Vừa nghe đến kịch bản, Hà Lực liền cảm thấy ghê tởm, ngay lập tức thay đổi sắc mặt, "Cậu trở về tìm cái này làm cái gì!"
"Các cậu xem," Ân Thất vừa nói vừa mở một trang ra, chỉ vào phía trên hàng chữ nói: "Các cậu có phát hiện ra cái gì không?"
Mọi người tiến đến vây xung quanh, nhìn vào cái của nợ mà Ân Thất đang chỉ lên trên, Vương Hổ lặng nhìn ngang dọc cũng không thấy có cái tên tuổi gì tuôn ra.
"A!" Cao Thư kêu một tiếng, chỉ vào phía bên trên dường như phát hiện ra cái gì.
"Cô kêu cái gì đâu," Vương Hổ đã bị Cao Thư dọa vài lần nói "Không biết chính mình dọa người à, hù chết người."
"Giống nhau......" Cao Thư nhìn Ân Thất, cô nàng hiểu ý của Ân Thất, "Cùng cái nữ quỷ tối qua xướng giống nhau."
Lời nói của Cao Thư như là một tảng đá lớn cùng đập vào nội tâm của Vương Hổ và Hà Lực một chút.
"Kịch bản này không phải để Hà Sinh xướng sao? Vậy có quan hệ gì cùng nữ quỷ kia?" Hà Lực run run rẩy rẩy nói ra những lời này "Nên sẽ không phải là nữ quỷ kia đã chết còn không quên được Hà Sinh sao?"
Quan hệ giữa nữ quỷ và kịch bản Ân Thất tạm thời không suy đoán ra được, tuy nhiên Ân Thất cảm thấy kịch bản này cùng với nữ quỷ thậm chí là Hà Sinh còn có cả gánh hát và tiểu sinh bị giết chết kia có quan hệ rất lớn.
Ngay lúc mọi người đang suy nghĩ sự việc cũng là lúc sân khấu kịch bên kia lại vang lên tiếng khua chiêng gõ trống, cũng thời gian với ngày hôm qua.
"Vãi mẹ" Vương Hổ không nhịn được chửi bậy một câu "Đây là lại làm sao vậy?"
Kể cả là ai thì sau suốt một đêm nghe diễn xong đều không còn tâm trạng nghe lại một lần nữa.
"Đi xem đi." Ân Thất rất tò mò nội dung của buổi diễn lần này lại là cái gì.
Sau khi kết thúc trò chơi này Vương Hổ cảm thấy chắc chính mình cả đời sẽ không muốn nghe lại thứ này
"Đi nhanh đi" Hắn nhìn thoáng qua phía sau thúc giục Hà Lực.
Vẫn lại là con đường đó, Ân Thất cùng mọi người đi tới phía giếng trời lầu hai bên kia.
Quả nhiên là như hôm qua vậy, lầu một người đến xem diễn ngồi đầy, chẳng qua biểu diễn hôm nay cùng hôm qua lại có chút bất đồng.
Nữ quỷ mấy ngày trước đây giờ xuất hiện ở phía trên sân khấu kịch cùng với Hà Sinh, hai đứa nhỏ vô tư diễn, vai diễn chính là thanh mai trúc mã.
"Này không phải......" Hà Lực vừa thấy nữ quỷ đã bị dọa sợ tới mức nói đều nói không ra nên lời.
"Suỵt!" Ân Thất làm một động tác yên lặng, ý bảo Hà Lực yên lặng mà xem tiếp.
Tiếp theo trên sân khấu kịch truyền tới cảnh nữ quỷ cầm theo một quyển kịch bản đưa tới trước mặt Hà Sinh, sau khi nhìn thấy Hà Sinh tiếp nhận hai mắt tỏa sáng.
Hà Sinh nói lời cảm tạ, hướng về phía nữ quỷ hứa hẹn nói: Nhất định không phụ ý tương tư.
Diễn tới cảnh sau Hà Sinh dựa vào kịch bản này xướng một khúc mà nổi tiếng.
Chuyện xưa sau đó người đang đứng trên lầu chính xem diễn Ân Thất hoàn toàn không thể tưởng tượng được.
Hà Sinh tựa như đã thay lòng đổi dạ, tìm tới nữ quỷ ở trong phòng nói lời chia tay.
Cuối cùng nữ quỷ không đồng ý, nói nếu chia tay liền phơi bày sự thật ra.
Hà Sinh nổi lên sát tâm trong nháy mắt, một đao đâm vào trong ngực nữ quỷ.
Trong lúc hoảng loạn cũng không biết cuốn kịch bản kia đã rơi xuống dưới đất, Hà Sinh liền hoảng sợ bỏ chạy.
"Thật là một tên cặn bã" Cao Thư nhìn đến sự việc này nhịn không được nói ra.
Nhưng mà sự việc còn chưa xong, ngay sau khi Hà Sinh rời khỏi không lâu, lại có một người tiến vào trong phòng, cầm đi cuốn kịch bản đã bị rơi xuống mặt đất cũng nằm ở chỗ bên trong nơi nữ quỷ hơi thở thoi thóp.
"Kia không phải là cái tên tiểu sinh bị giết vào đêm hôm lên sân khâu đó sao" vẻ mặt Vương Hổ nhìn không thấu hoàn toàn bị cái thao tác dở hơi này tác động đến.
Âm thanh diễn đã ngừng lại, lại giống như hôm qua, biến mất không thấy.
"Nữ quỷ kia là Hà Sinh giết, vậy Hà Sinh kia là?" Cao Thư tưởng tượng đến người đàn ông vừa rồi "Tiểu sinh thế thân vừa rồi."
Cao Thư phân tích không phải là không có lý, chỉ là, còn có một chỗ mà Ân Thất còn chưa hiểu rõ, "Vậy tiểu sinh là ai giết chết?"
"Bầu gánh a!" Vương Hổ lập tức nói tiếp lời nói đang dở, "Bầu gánh hắn......" Nói đến một nửa, Vương Hổ lại không nói tiếp, tiểu sinh kia hẳn không thể là bị bầu gánh giết chết, bầu gánh còn trông cậy vào tiêu sinh nhanh chóng kiếm ra tiền tiếp sau khi Hà Sinh mất tích.
Bực bội, Vương Hổ gãi gãi tóc.
"Các cậu có ai biết phòng nữ quỷ kia ở nơi nào không?" Ân Thất nhìn mọi người nói.
"Cái này tôi biết," ngày hôm qua Hà Lực còn cùng Vương Hổ đi vào lầu diễn một lần "Ở nơi đó phía sau rạp hát."
Nói xong cậu dẫn đường đi cho Ân Thất, sau khi đi qua một hành lang dài rồi vòng qua phía sau rạp hát, Ân Thất thấy được một căn phòng nhỏ.
"Hôm qua các cậu tới đây không phát hiện manh mối gì sao?" Ân Thất đẩy cửa đi vào.
"Những nơi nên lục soát cũng đã tìm qua một lần nhưng không phát hiện ra cái gì có ích cả."
Ngày hôm qua Vương Hổ nhìn thấy căn phòng này có vẻ cũng không rộng lắm, không giống như có thể giấu được thứ gì nên cũng không cẩn thận tìm kiếm.
Căn phòng đúng thật là không lớn, nhìn qua dường như không thấy có manh mối gì nhưng trực giác của Ân Thất nói rằng bên trong nhất định có thứ gì đó.
Ân Thất nhìn về phía đồng đội nữ duy nhất ở này.
"Con gái các cậu thường sẽ thích giấu đồ vật ở chỗ nào?"
"Giấu đồ vật?" Cao Thư sau khi nhìn qua bài trí của căn phòng thì ánh mắt dừng lại trước bàn trang điểm.
"Nơi đó chúng tôi đã tìm rồi, không thấy có bất kì cái gì cả" Hà Lực xua xua tay.
Nhưng Cao Thư vẫn đi đến phía trước gương trang điểm, cô cũng không mở tủ ngăn kéo mà thay vào đó cầm lấy hộp phấn mặt để bên cạnh gương.
"Cái này mà cũng có thể giấu đồ vật sao?" vẻ mặt của Vương Hổ như không thể tin được.
"Giấu cái gì đó nhỏ nhỏ cũng không phải không được." Cao Thư đùa nghịch một chút sau đó từ đấy hộp lôi ra một tầng nho nhỏ được ẩn giấu theo đó vài tờ giấy nhỏ nhỏ xuất hiện trước mắt mọi người.
Vương Hổ nhìn đến đơ người "Ok, Ok bạn là nhất, nhất bạn rồi!"
Ân Thất nhận lấy tờ giấy sau đó mở ra mà nội dung tờ giấy lại khiến cậu chấn động.
Cô gái sau khi biết thiếu gia nhà giàu có cảm tình với Hà Sinh liền định cũng thiếu gia nói rõ việc này.
Cô gái mượn danh nghĩa của Hà Sinh để hẹn thiếu gia nhà giàu ra gặp mặt, nhưng địa điểm không tốt lắm, đó là trên một cây cầu cao, thiếu gia không chú ý bị rơi xuống nước.
Sau đó cô gái bị dọa sợ trở về một đêm ngủ không yên giấc, ngày hôm sau cô liền nghe được tin người ta nói thiếu gia đã chết.
"Thật là một chàng trai tốt đáng thương mà" Cao Thư cảm thương thiếu gia một câu.
Mà trên một tờ giấy khác lại viết câu chuyện mà không ai có thể tưởng tượng được.
Có vẻ như được viết từ góc độ của một người khác, trên đó viết rằng trước một lần lên trên sân khấu, tiểu sinh phường diễn và Hà Sinh đã trò chuyện với nhau rất vui vẻ.
Nhưng sau đó Hà Sinh uống phải một tách trà bị bỏ thuốc, thần trí bắt đầu mơ hồ rồi đột nhiên nhảy từ tầng hai xuống, chết tại chỗ.
"Vậy hung thủ giết hại Hà Sinh là tiểu sinh kia sao?" Cao Thư lập tức hỏi.
"Tất nhiên rồi! không phải cậu đã đọc hết rồi sao" Vương Hổ rất vui vẻ vì cuối cùng cũng đã tìm được kẻ sát nhân.
Có ai mà không vui khi nghĩ đến trò chơi kết thúc đâu.
Ân Thất nhìn mọi người chuẩn bị hoan hô, cậu mở ra tờ giấy cuối cùng chỉ thấy trên đó viết một câu đơn giản.
"Cuối cùng kẻ tham lam chắc chắn sẽ chịu trừng phạt....."
Cuối cùng? Ân Thất nhớ rõ người cuối cùng chết trong trò chơi chính là vị tiểu sinh kia mà, vẻ mặt của cậu đột nhiên thay đổi.
"Đừng vui vẻ quá sớm, các cậu nhìn xem" Ân Thất đưa tờ giấy ra.
"Nếu nói rằng người giết tiểu sinh cuối cùng là người đã viết tờ giấy" nói tới đây Ân Thất tạm dừng một chút, "Như vậy người nhìn thấy Hà Sinh nhảy từ trên lầu xuống dưới và ghi lại những lời cuối cùng, người đó là quỷ sao?"
"Đương nhiên là không phải rồi" Cao Thư nói tiếp "Sao một con quỷ có thể làm ra chuyện như vậy."
"Các cậu còn nhớ chủ căn phòng này là ai không?"
Ân Thất vừa dứt lời những người có mặt ở đây cảm thấy ớn lạnh sau lưng.
【 chúc mừng người chơi đã vượt qua kì đánh giá trình độ, trò chơi đang tải lại......】
Giọng nói đột ngột khiến một số người vị hoảng sợ.
Khi xét duyệt của trò chơi kết thúc, Ân Thất phát hiện thân thể của mình đang sáng dần rồi từ từ biết mất..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook