Boss Đen Tối Đừng Chạy
-
Chương 61
Nặc Nặc thấy tim mình đau nhói, mở hệ thống lên đang định out khỏi game thì thấy ưng Dục gửi đến tin thứ hai:
"Em là Nặc Nặc phải không? Chúng ta gặp nhau nhé?"
Vì thế mới có cảnh ở quán cà phê. Nặc Nặc nghĩ rất nhiều khả năng khiến ưng Dục hẹn mình, chẳng hạn thăm dò tình hình gần đây của Tiêu Đại boss, chẳng hạn tìm hiểu tình cảm hai người đã phát triển tới mức nào, rồi kể lại tình nghĩa năm nào của họ, khuyên mình rút lui... những khả năng nhảm nhí nhất, vồ lý nhất Nặc Nặc đã nghĩ đến, nhưng không ngờ câu mở đầu của Ưng Dục lại thẳng thắn như thế.
Thỏ trắng vờ ngồi xuống, Ưng Dục đã cười lấy ra một hộp quà tinh xảo, đẩy đến trước mặt cô, "Tặng em". !
Nặc Nặc đơ lưỡi, mở ra xem... ôi... Một đôi khuyên tai trân châu nhỏ nhắn xinh xắn, ý gì đây? Ưng Dục gọi mình ra là để tặng khuyên tai?
Ưng Dục cười rất thoải mái, "Trước khi về nước chị đã nghe Phì Long nói Tiêu sư đệ tìm thấy thỏ trắng của mình rồi,
chị nghĩ, thỏ trắng chắc sẽ rất dịu dàng rất hiền lành, nên khuyên tai trân châu sẽ hợp với em".
Nặc Nặc chớp mắt, đóng hộp lại, vẫn không hiểu ý ưng Dục, nhìn trời nói, "ưng Dục sư tỉ, chị hẹn em ra uống cà phê là... là..."
Thấy Nặc Nặc lắp bắp, Ưng Dục cố ý xị mặt ra, "Đương nhiên không phải, chị biết em chắc chắn có rất nhiều chuyện muốn hỏi chị. Vậy em cứ hỏi đi!"
Thỏ trắng thấy Ưng Dục thẳng thắn như thế thì lại cảm thấy hơn ngượng ngùng, bỗng dưng e thẹn tới mức cảm thấy không biết nói gì. Được thôi, cồ thừa nhận mình thực sự hơi ghen tuồng với Ưng Dục, ai bảo chị ấy quá xinh đẹp, dáng người quá hoàn hảo, mà quan trọng nhất lại là kỳ phùng địch thủ với Tiêu Đại boss về mặt sự nghiệp. >0<
Tuy cô luôn nghĩ rằng gia đình phải do hai người cùng xây dựng nên, phải sát cánh cùng Tiêu Đại boss, nhưng khả năng có thề giúp đỡ anh về mặt sự nghiệp thì chỉ bằng không, thế nên Tiêu Đại boss mới không muốn nói cho cô biết, phải không? Thở dài, thỏ trắng nhún vai, trong lòng rất nặng nề: Thực ra cô rõ hơn ai hết, lần cãi nhau này, tự ti nhiều hơn là ghen tuông.
Nếu bảo cô đố kỵ với ưng Dục, chi bằng nói là hâm mộ đi.
Nặc Nặc đang ủ rũ thì thấy tay mình đột nhiên ấm nóng hẳn, ưng Dục đang nắm lấy tay cii, vỗ vỗ vẻ an ủi, "Nặc Nặc, đã ai nói với em rằng người trong cuộc thì mù mờ chưa?"
Nặc Nặc chớp mắt, "Là sao ạ?"
Ưng Dục hớp một ngụm cà phê, nói, "Tiêu sư đệ xưa này là người trầm tĩnh, chuyện gì cũng giấu trong lòng, nhưng không có nghĩa là cậu ấy không quan tâm, không yêu em. Có một số chuyện về ciing việc cậu ấy không nói cho em biết, không phải là vì em không giúp được, mà là cảm thấy không cần thiết phải khiến em đau đầu theo".
Ưng Dục ngừng lại, ngón tay nghịch ngợm vuốt dọc ly cà phê, "Tiêu sư đệ mọi mặt đề tốt, nhưng quá gia trưởng, cậu ấy cho rằng, đàn iing làm chủ bên ngoài phụ nữ làm chủ trong nhà là điều đương nhiên. Nên cậu ấy thà bỏ thời gian bàn với em xem nhà mới nên làm nên kiểu gì, gìan đèn gì,chứ không muốn nhắc một chữ đến công việc. Cậu ấy không muốn em phải chịu gánh nặng tâm lý!"
Nghe câu đó, mắt Nặc Nặc nóng lên, mũi cũng thấy cay cay, cồ nắm chặt tay, thì thầm, "Nhưng dù là thế, cũng không nên lừa em, nói là Hoàng Diễm Cửu Thiên là anh em tốt với anh ấy..."
Nghe thế, Ưng Dục phì cười, ánh mắt lấp lánh tinh nghịch, "Nếu hôm nay người uống trà cùng em không phải chị, mà là bạn trai cũ, hoặc người thích em, thì em về nói thế nào với Tiêu sư đệ?"
Nặc Nặc nhíu mày, "Ý chị là..."
Ưng Dục gật đầu, "Tình yêu là ích kỷ, không cho phép một hạt cát nào xen vào, cậu ấy chỉ sợ em hiểu lầm thôi".
Nói xong, Ưng Dục vươn vai, chớp mắt đùa, "Được thôi, quà cũng tặng rồi, những lời ai đó nhờ chị giải thích chị cũng nói hết rồi, đi thôi".
Nặc Nặc ngạc nhiên, "Chẳng lẽ những lời chị vừa nói..."
"ừ", ưng Dục đứng lên, "Chị hẹn em ra đây mục đích là để tặng quà, nhưng cũng đúng lúc có người tìm chị, hình như lời đồn đại trong game bị vạch rõ rồi, nên nhờ chị nói hộ". Nói xong, Ưng Dục nheo mắt, quay người bỏ đi. Thỏ trắng ngẩn ngơ một lúc rồi đột ngột đứng phắt dậy.
"Chị Ưng Dục, em hỏi câu cuối cùng thôi".
Ưng Dục quay lại, thấy đôi mắt đen láy của Nặc Nặc lấp lánh, "Tại sao chứ?"
"Hai người rõ ràng trân trọng nhau, hiểu rõ nhau như thế, tại sao không ở bên nhau?" Nghe câu đó, Ưng Dục ngước lên nhìn trời vẻ bó tay rồi cười phì, "Tiêu sư đệ vẫn luôn chờ đợi thỏ trắng của mình".
Chỉ nói có thế, Ưng Dục khoát tay bỏ đi. Nặc Nặc đứng tại chỗ nhưng đã hiểu rõ. Ưng Dục chưa bao giờ là thỏ trắng của Tiêu Đại boss, Tiêu Dật cũng chưa bao giờ là sói xám mà Ưng Dục kiêm tìm.
Giây phút này, Nặc Nặc bỗng muốn nhanh chóng nhìn thấy Tiêu sói nhà mình.
Tại trường quay tiết mục "Phi ai vật nhiễu".
Cho dù vạn lần không muốn thì Nặc Nặc vẫn đứng trên sân khấu hoành tráng. Người thắt nút thì phải cởi nút, Nặc Nặc chẳng thể từ chối Tố Tố, đành nhận lời tham gia thêm một tiết mục xem mắt nữa để khép lại mọi thứ cho rõ ràng, nhưng chưa kịp nói rõ với nam khách mời và đội các bà mẹ rằng mình sắp kết hồn, thì Nặc Nặc đã há mồm trợn mắt chết sững với nam khách mời vừa lên sân khấu.
Đứng giữa sân khấu đèn đuốc sáng trưng, Tiêu Đại boss âu phục chỉnh tề toát lên vẻ cao ngạo lạnh lùng, Nặc Nặc đờ đẫn nhìn Tiêu Đại boss qua các vòng suôn sẻ, nhưng vào đến vòng "đội các bà mẹ thẩm vấn", không tránh khỏi cảm giác lo âu, có nỗi khổ mà không nói ra được.
Vòng này là ác mộng của các nam khách mời. Sau khi họ lên sân khấu sẽ bị MC xếp cho đứng giữa sân khấu, đó là một bục cao nhỏ có thể nâng lên hạ xuống, theo nhưng câu hỏi hóc búa của các bà mẹ, nếu câu trả lời của anh không khiến cho họ hài lòng thì họ sẽ bấm liên tục vào chữ "hạxuống", như vậy nam khách mời đó sẽ không có duyên được trò chuyện với các cô em và sẽ bị đẩy vào cánh gà một cách tuyệt tình.
Lúc này đây, Tiêu Đại boss đang đối diện với các bà mẹ như hùm như hồ kia.
"Chàng trai, cậu tự nhận là sếp của tập đoàn nào đó, tôi thấy cậu cũng đẹp trai, sao lại không có bạn gái? Chắc không phải là có bệnh kín chứ?"
Phía dưới sân khấu rộ lên một tràng cười.
Tiêu Dật thản nhiên nhếch môi, trả lời, "Tôi có bệnh kín hay không thì vị hôn thê chắc sẽ rõ, chi bằng mời cô ấy ra trả lời câu hỏi của dì?"
Người dẫn chương trình nghe thế thì há mồm trợn mắt, ơ... ơ... sao lại có vị hôn thê ở đâu chui ra? Đây là diễn viên mời từ đâu đến vậy? Không chuyên nghiệp tí nào! Anh ta không biết đang truyền hình trực tiếp hay sao? May mà MC rất chuyên nghiệp, liền cầm micro cười he he để xoa dịu không khí: "Tiêu tổng nói là bạn gái cũ chăng, cô ấy..." Chưa nói dứt, Tiêu Dật đã cướp lời, "Không, bạn gái hiện tại".
"Cậu!" Đội các bà mẹ đã có người ngồi không yên, "Thanh niên bây giờ vô trách nhiệm quá, cậu có bạn gái rồi tại sao còn đến đây tham gia tiết mục xem mắt?"
Tiêu Dật nghe vậy thì mắt sáng rỡ, nói từng chữ: "Vì... tôi đến đây để bắt người".
Vừa nói dứt, phía bàn làm việc của phái nữ đã bắt đầu ồn ào. Các cồ gái xì xầm bàn tán, một người lặng lẽ rút lui. Tiêu Dật không hề quay đầu lại mà thở dài, "Nặc Nặc, em nghĩ em trốn được à?"
Trong một khoảnh khắc, cả sân khấu đều tĩnh lặng.
Hứa Nặc lúc nãy còn định bỏ trốn cũng đứng lại tại chỗ, hóa thạch.
Tiêu Đại boss hơi ngoảnh lại, đôi mắt sáng rực tràn đầy sự phẫn nộ, sải bước nhanh đến chỗ Hứa Nặc , Nặc Nặc thấy thế thì cái khó ló cái khôn: "cách" một tiếng bấm đèn đỏ trước mặt, nói nhanh, "Chúng ta bây giờ là đối tượng xem mắt bình đằng, tôi đã tắt đèn của anh, anh không thể đưa tôi đi!"
"ồ?" Tiêu Dật nhướn mày, hơi lùi lại phía sau, ánh mắt nguy hiểm nheo lại. Bên này Hứa Nặc nuốt nước bọt, cô hiểu, Tiêu Đại boss như vậy có nghĩa là anh đang tức giận, tức... thật rồi!
Nặc Nặc nghiến răng, đang định nói gì đó thì cơ thể bỗng nhẹ bẵng, chỉ nghe trên sân khấu và dưới khán đài ồ lên - cồ đã bị Tiêu Đại boss khiêng lên vai rồi đi xuống dưới khán đài.
Nặc Nặc "hự" một tiếng, hoàn toàn không thề kháng cự, trong mơ hồ, cô chỉ nghe người dẫn chương trình gào lên sau lưng: "Đạo... đạo diễn mau đến đây, có người phá hoại..."
Rút về sau cánh gà, Tiêu Đại boss không buông thỏ trắng ra mà túm lấy ai đó hôn thật mạnh. Nặc Nặc biết tội lỗi trùng trùng nên đợi anh trừng phạt xong, mới vất vả lên tiếng:
"Em..."
"Anh..."
"...."
Hai người cùng đờ ra.vì cả hai người cùng lên tiếng một lúc.
Nặc Nặc cắn môi, "Anh nói trước".
Tiêu Đại boss lắc đầu, hôn lên trán Nặc Nặc, "Cùng nói .
Hai người nhìn nhau, rồi cùng dị khẩu đồng thanh: "Xin lỗi".
Nói xong, Nặc Nặc phì cười rồi giải thích trước, "Lẽ ra em không nên hờn dỗi, càng không nên nói những lời khiến anh tổn thương. Em vừa tự ti vừa tự đại, về sau em sẽ không thế nữa". Ngừng lại một chút rồi thỏ trắng đảo đảo tròng mắt như nghĩ ra gì đó:
"Hôm nay không vì ấm ức mà em đến dây. Em định đến để giải thích cho mọi người biết em sắp kết hôn rồi, không phải..."
Chưa nói xong, Tiêu Đại boss đã hôn cồ, nhắm mắt gật đầu, "Anh biết".
Tiêu Đại boss véo mũi Nặc Nặc, vẻ yêu chiều, "ừ, nếukhông phải diễn một vở như lúc nãy, để hiệu suất người xem tăng cao thì em tưởng cô nàng tuyệt tình Tố Tố kia sẽ dễ dàng buông tha em ư?"
Nặc Nặc vỡ lẽ, vừa cảm động vì Tiêu Đại boss giải vây giúp mình, vừa ấm ức dẩu môi, "Anh lại giấu em!"
Tiêu Dật nhướn mày, "Nên lúc này anh nói xin lỗi. Do anh không tốt, chuyện gì cũng giấu trong lòng, nên em mới suy nghĩ lung tung. Anh hứa với em, sau này anh nghĩ gì cũng sẽ nói cho em biết".
Thỏ trắng đỏ mặt, cúi đầu xấu hổ.
Sau này... em sẽ cố gắng hiểu anh hơn, cho đến khichỉ cần một ánh mắt cũng hiểu ý nghĩ của anh.
Lúc ấy chúngta có lẽ đã bạc đầu, khi đi cũng phải dìu nhau. Lúc ấy, chúngta cùng xem mặt trời lặn, cùng đếm sao, thế là đủ lắm rồi.
Kiếp này có anh, là đủ.
"Em là Nặc Nặc phải không? Chúng ta gặp nhau nhé?"
Vì thế mới có cảnh ở quán cà phê. Nặc Nặc nghĩ rất nhiều khả năng khiến ưng Dục hẹn mình, chẳng hạn thăm dò tình hình gần đây của Tiêu Đại boss, chẳng hạn tìm hiểu tình cảm hai người đã phát triển tới mức nào, rồi kể lại tình nghĩa năm nào của họ, khuyên mình rút lui... những khả năng nhảm nhí nhất, vồ lý nhất Nặc Nặc đã nghĩ đến, nhưng không ngờ câu mở đầu của Ưng Dục lại thẳng thắn như thế.
Thỏ trắng vờ ngồi xuống, Ưng Dục đã cười lấy ra một hộp quà tinh xảo, đẩy đến trước mặt cô, "Tặng em". !
Nặc Nặc đơ lưỡi, mở ra xem... ôi... Một đôi khuyên tai trân châu nhỏ nhắn xinh xắn, ý gì đây? Ưng Dục gọi mình ra là để tặng khuyên tai?
Ưng Dục cười rất thoải mái, "Trước khi về nước chị đã nghe Phì Long nói Tiêu sư đệ tìm thấy thỏ trắng của mình rồi,
chị nghĩ, thỏ trắng chắc sẽ rất dịu dàng rất hiền lành, nên khuyên tai trân châu sẽ hợp với em".
Nặc Nặc chớp mắt, đóng hộp lại, vẫn không hiểu ý ưng Dục, nhìn trời nói, "ưng Dục sư tỉ, chị hẹn em ra uống cà phê là... là..."
Thấy Nặc Nặc lắp bắp, Ưng Dục cố ý xị mặt ra, "Đương nhiên không phải, chị biết em chắc chắn có rất nhiều chuyện muốn hỏi chị. Vậy em cứ hỏi đi!"
Thỏ trắng thấy Ưng Dục thẳng thắn như thế thì lại cảm thấy hơn ngượng ngùng, bỗng dưng e thẹn tới mức cảm thấy không biết nói gì. Được thôi, cồ thừa nhận mình thực sự hơi ghen tuồng với Ưng Dục, ai bảo chị ấy quá xinh đẹp, dáng người quá hoàn hảo, mà quan trọng nhất lại là kỳ phùng địch thủ với Tiêu Đại boss về mặt sự nghiệp. >0<
Tuy cô luôn nghĩ rằng gia đình phải do hai người cùng xây dựng nên, phải sát cánh cùng Tiêu Đại boss, nhưng khả năng có thề giúp đỡ anh về mặt sự nghiệp thì chỉ bằng không, thế nên Tiêu Đại boss mới không muốn nói cho cô biết, phải không? Thở dài, thỏ trắng nhún vai, trong lòng rất nặng nề: Thực ra cô rõ hơn ai hết, lần cãi nhau này, tự ti nhiều hơn là ghen tuông.
Nếu bảo cô đố kỵ với ưng Dục, chi bằng nói là hâm mộ đi.
Nặc Nặc đang ủ rũ thì thấy tay mình đột nhiên ấm nóng hẳn, ưng Dục đang nắm lấy tay cii, vỗ vỗ vẻ an ủi, "Nặc Nặc, đã ai nói với em rằng người trong cuộc thì mù mờ chưa?"
Nặc Nặc chớp mắt, "Là sao ạ?"
Ưng Dục hớp một ngụm cà phê, nói, "Tiêu sư đệ xưa này là người trầm tĩnh, chuyện gì cũng giấu trong lòng, nhưng không có nghĩa là cậu ấy không quan tâm, không yêu em. Có một số chuyện về ciing việc cậu ấy không nói cho em biết, không phải là vì em không giúp được, mà là cảm thấy không cần thiết phải khiến em đau đầu theo".
Ưng Dục ngừng lại, ngón tay nghịch ngợm vuốt dọc ly cà phê, "Tiêu sư đệ mọi mặt đề tốt, nhưng quá gia trưởng, cậu ấy cho rằng, đàn iing làm chủ bên ngoài phụ nữ làm chủ trong nhà là điều đương nhiên. Nên cậu ấy thà bỏ thời gian bàn với em xem nhà mới nên làm nên kiểu gì, gìan đèn gì,chứ không muốn nhắc một chữ đến công việc. Cậu ấy không muốn em phải chịu gánh nặng tâm lý!"
Nghe câu đó, mắt Nặc Nặc nóng lên, mũi cũng thấy cay cay, cồ nắm chặt tay, thì thầm, "Nhưng dù là thế, cũng không nên lừa em, nói là Hoàng Diễm Cửu Thiên là anh em tốt với anh ấy..."
Nghe thế, Ưng Dục phì cười, ánh mắt lấp lánh tinh nghịch, "Nếu hôm nay người uống trà cùng em không phải chị, mà là bạn trai cũ, hoặc người thích em, thì em về nói thế nào với Tiêu sư đệ?"
Nặc Nặc nhíu mày, "Ý chị là..."
Ưng Dục gật đầu, "Tình yêu là ích kỷ, không cho phép một hạt cát nào xen vào, cậu ấy chỉ sợ em hiểu lầm thôi".
Nói xong, Ưng Dục vươn vai, chớp mắt đùa, "Được thôi, quà cũng tặng rồi, những lời ai đó nhờ chị giải thích chị cũng nói hết rồi, đi thôi".
Nặc Nặc ngạc nhiên, "Chẳng lẽ những lời chị vừa nói..."
"ừ", ưng Dục đứng lên, "Chị hẹn em ra đây mục đích là để tặng quà, nhưng cũng đúng lúc có người tìm chị, hình như lời đồn đại trong game bị vạch rõ rồi, nên nhờ chị nói hộ". Nói xong, Ưng Dục nheo mắt, quay người bỏ đi. Thỏ trắng ngẩn ngơ một lúc rồi đột ngột đứng phắt dậy.
"Chị Ưng Dục, em hỏi câu cuối cùng thôi".
Ưng Dục quay lại, thấy đôi mắt đen láy của Nặc Nặc lấp lánh, "Tại sao chứ?"
"Hai người rõ ràng trân trọng nhau, hiểu rõ nhau như thế, tại sao không ở bên nhau?" Nghe câu đó, Ưng Dục ngước lên nhìn trời vẻ bó tay rồi cười phì, "Tiêu sư đệ vẫn luôn chờ đợi thỏ trắng của mình".
Chỉ nói có thế, Ưng Dục khoát tay bỏ đi. Nặc Nặc đứng tại chỗ nhưng đã hiểu rõ. Ưng Dục chưa bao giờ là thỏ trắng của Tiêu Đại boss, Tiêu Dật cũng chưa bao giờ là sói xám mà Ưng Dục kiêm tìm.
Giây phút này, Nặc Nặc bỗng muốn nhanh chóng nhìn thấy Tiêu sói nhà mình.
Tại trường quay tiết mục "Phi ai vật nhiễu".
Cho dù vạn lần không muốn thì Nặc Nặc vẫn đứng trên sân khấu hoành tráng. Người thắt nút thì phải cởi nút, Nặc Nặc chẳng thể từ chối Tố Tố, đành nhận lời tham gia thêm một tiết mục xem mắt nữa để khép lại mọi thứ cho rõ ràng, nhưng chưa kịp nói rõ với nam khách mời và đội các bà mẹ rằng mình sắp kết hồn, thì Nặc Nặc đã há mồm trợn mắt chết sững với nam khách mời vừa lên sân khấu.
Đứng giữa sân khấu đèn đuốc sáng trưng, Tiêu Đại boss âu phục chỉnh tề toát lên vẻ cao ngạo lạnh lùng, Nặc Nặc đờ đẫn nhìn Tiêu Đại boss qua các vòng suôn sẻ, nhưng vào đến vòng "đội các bà mẹ thẩm vấn", không tránh khỏi cảm giác lo âu, có nỗi khổ mà không nói ra được.
Vòng này là ác mộng của các nam khách mời. Sau khi họ lên sân khấu sẽ bị MC xếp cho đứng giữa sân khấu, đó là một bục cao nhỏ có thể nâng lên hạ xuống, theo nhưng câu hỏi hóc búa của các bà mẹ, nếu câu trả lời của anh không khiến cho họ hài lòng thì họ sẽ bấm liên tục vào chữ "hạxuống", như vậy nam khách mời đó sẽ không có duyên được trò chuyện với các cô em và sẽ bị đẩy vào cánh gà một cách tuyệt tình.
Lúc này đây, Tiêu Đại boss đang đối diện với các bà mẹ như hùm như hồ kia.
"Chàng trai, cậu tự nhận là sếp của tập đoàn nào đó, tôi thấy cậu cũng đẹp trai, sao lại không có bạn gái? Chắc không phải là có bệnh kín chứ?"
Phía dưới sân khấu rộ lên một tràng cười.
Tiêu Dật thản nhiên nhếch môi, trả lời, "Tôi có bệnh kín hay không thì vị hôn thê chắc sẽ rõ, chi bằng mời cô ấy ra trả lời câu hỏi của dì?"
Người dẫn chương trình nghe thế thì há mồm trợn mắt, ơ... ơ... sao lại có vị hôn thê ở đâu chui ra? Đây là diễn viên mời từ đâu đến vậy? Không chuyên nghiệp tí nào! Anh ta không biết đang truyền hình trực tiếp hay sao? May mà MC rất chuyên nghiệp, liền cầm micro cười he he để xoa dịu không khí: "Tiêu tổng nói là bạn gái cũ chăng, cô ấy..." Chưa nói dứt, Tiêu Dật đã cướp lời, "Không, bạn gái hiện tại".
"Cậu!" Đội các bà mẹ đã có người ngồi không yên, "Thanh niên bây giờ vô trách nhiệm quá, cậu có bạn gái rồi tại sao còn đến đây tham gia tiết mục xem mắt?"
Tiêu Dật nghe vậy thì mắt sáng rỡ, nói từng chữ: "Vì... tôi đến đây để bắt người".
Vừa nói dứt, phía bàn làm việc của phái nữ đã bắt đầu ồn ào. Các cồ gái xì xầm bàn tán, một người lặng lẽ rút lui. Tiêu Dật không hề quay đầu lại mà thở dài, "Nặc Nặc, em nghĩ em trốn được à?"
Trong một khoảnh khắc, cả sân khấu đều tĩnh lặng.
Hứa Nặc lúc nãy còn định bỏ trốn cũng đứng lại tại chỗ, hóa thạch.
Tiêu Đại boss hơi ngoảnh lại, đôi mắt sáng rực tràn đầy sự phẫn nộ, sải bước nhanh đến chỗ Hứa Nặc , Nặc Nặc thấy thế thì cái khó ló cái khôn: "cách" một tiếng bấm đèn đỏ trước mặt, nói nhanh, "Chúng ta bây giờ là đối tượng xem mắt bình đằng, tôi đã tắt đèn của anh, anh không thể đưa tôi đi!"
"ồ?" Tiêu Dật nhướn mày, hơi lùi lại phía sau, ánh mắt nguy hiểm nheo lại. Bên này Hứa Nặc nuốt nước bọt, cô hiểu, Tiêu Đại boss như vậy có nghĩa là anh đang tức giận, tức... thật rồi!
Nặc Nặc nghiến răng, đang định nói gì đó thì cơ thể bỗng nhẹ bẵng, chỉ nghe trên sân khấu và dưới khán đài ồ lên - cồ đã bị Tiêu Đại boss khiêng lên vai rồi đi xuống dưới khán đài.
Nặc Nặc "hự" một tiếng, hoàn toàn không thề kháng cự, trong mơ hồ, cô chỉ nghe người dẫn chương trình gào lên sau lưng: "Đạo... đạo diễn mau đến đây, có người phá hoại..."
Rút về sau cánh gà, Tiêu Đại boss không buông thỏ trắng ra mà túm lấy ai đó hôn thật mạnh. Nặc Nặc biết tội lỗi trùng trùng nên đợi anh trừng phạt xong, mới vất vả lên tiếng:
"Em..."
"Anh..."
"...."
Hai người cùng đờ ra.vì cả hai người cùng lên tiếng một lúc.
Nặc Nặc cắn môi, "Anh nói trước".
Tiêu Đại boss lắc đầu, hôn lên trán Nặc Nặc, "Cùng nói .
Hai người nhìn nhau, rồi cùng dị khẩu đồng thanh: "Xin lỗi".
Nói xong, Nặc Nặc phì cười rồi giải thích trước, "Lẽ ra em không nên hờn dỗi, càng không nên nói những lời khiến anh tổn thương. Em vừa tự ti vừa tự đại, về sau em sẽ không thế nữa". Ngừng lại một chút rồi thỏ trắng đảo đảo tròng mắt như nghĩ ra gì đó:
"Hôm nay không vì ấm ức mà em đến dây. Em định đến để giải thích cho mọi người biết em sắp kết hôn rồi, không phải..."
Chưa nói xong, Tiêu Đại boss đã hôn cồ, nhắm mắt gật đầu, "Anh biết".
Tiêu Đại boss véo mũi Nặc Nặc, vẻ yêu chiều, "ừ, nếukhông phải diễn một vở như lúc nãy, để hiệu suất người xem tăng cao thì em tưởng cô nàng tuyệt tình Tố Tố kia sẽ dễ dàng buông tha em ư?"
Nặc Nặc vỡ lẽ, vừa cảm động vì Tiêu Đại boss giải vây giúp mình, vừa ấm ức dẩu môi, "Anh lại giấu em!"
Tiêu Dật nhướn mày, "Nên lúc này anh nói xin lỗi. Do anh không tốt, chuyện gì cũng giấu trong lòng, nên em mới suy nghĩ lung tung. Anh hứa với em, sau này anh nghĩ gì cũng sẽ nói cho em biết".
Thỏ trắng đỏ mặt, cúi đầu xấu hổ.
Sau này... em sẽ cố gắng hiểu anh hơn, cho đến khichỉ cần một ánh mắt cũng hiểu ý nghĩ của anh.
Lúc ấy chúngta có lẽ đã bạc đầu, khi đi cũng phải dìu nhau. Lúc ấy, chúngta cùng xem mặt trời lặn, cùng đếm sao, thế là đủ lắm rồi.
Kiếp này có anh, là đủ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook