Boss Đen Tối Đừng Chạy
-
Chương 56
Rốt cuộc đây là sư tỉ, sư đệ ở đâu ra vậy trời!
Cuối cùng Nặc Nặc đã trở lại Kiêu Dực như ý nguyện.
Tuy không khiến Tiêu Đại boss phải cầu xin van vỉ rước đón về như kế hoạch ban đầu, để cô vinh quang trở về như kính Bồ Tát, nhưng với tất cả những gì anh đã làm, Nặc Nặc vẫn thấy rất cảm động. Trước sự trở về của thỏ trắng các huynh đệ phòng Kế hoạch càng kích động la hét ầm ĩ, bảo
phải cúng bái để cám ơn thần thánh, có người nói cuối cùng đã thoát ly khỏi Thiếu Lâm Tự rồi...
Do đó, Nặc Nặc cảm thấy lần này quay lại rất đẹp, rất viên mãn. Nhưng dù là thế, Nặc Nặc vẫn thấy sự hiểu lầm lần trước hình như còn chút khúc mắc chưa giải được, chẳng hạn đêm ấy trang web của Kiêu Dực bị tấn công bất ngờ, chuyện ấy từ đầu tới cuối Tiêu Đại boss không hề nhắc đến.
Thỏ trăng nghi ngờ hỏi thì Tiêu Đại boss chỉ nói, "Trang web bị tấn công là chuyện tình cờ, không liên quan đến Vũ Thú".
Nặc Nặc nghi ngờ nhưng vì vô căn cứ nên cũng quên mất chuyện ấy như lẽ đương nhiên. Nhưng người tính không bằng trời tính, rất nhanh, chân tướng vụ việc đã bị lộ ra...
Nghe đồn hôm ấy trời xanh gió mát, vì buổi chiều căn nhà mới phải lắp đặt hồ cá nên Nặc Nặc cố ý xin nghỉ nửa ngày để ở nhà đợi người đến lắp, tiện thể theo lời dặn dò của chồng mà mua hải tảo, đá hoa cương, cá nhiệt đới và các loại trang trí hồ cá về.
Ngờ đâu vừa thoát ra khỏi cổng khu trung tâm thương mại thì Nặc Nặc đã toát mồ hôi: trưa rồi mà gần đó lại tắc đường kinh khủng, xe này nối đuôi xe kia, người đi bộ cũng phải luồn lách mới đi được. Nặc Nặc ngao ngán, đang định đi bộ hai trạm xe rồi gọi taxi thì bỗng có một bóng đen xuất hiện.
"Xin hỏi phía trước là tòa nhà thương mại Đỉnh Phong đúng không?"
Thỏ trắng ngẩng đầu lên vẻ đáng thương, tích tắc mắt đã phát sáng, woa! Mỹ nữ! Đại đại đại mỹ nữ! Trong mắt cô,mỹ nữ nhất định phải có một mái tóc xoăn đen nhánh đẹp đẽ, dáng người mảnh mai cao ráo, da trắng, còn nữa, quan trọng nhất là phải có một đôi mắt to xinh động, và cả đôi môi nhỏ đỏ hồng.
Mỹ nữ đang hỏi đường kia, hội tụ đủ những điểm đó!
Ai bảo phụ nữ không thích nhìn phụ nữ? Ai bảo phụ nữ không thích mỹ nữ? Lúc này đây, Nặc Nặc nhìn thấy "mỹ nữa trong mộng" của mình, đuôi vẫy lia lịa, cật lực gật đầu, "Vâng, vâng, trước mắt chính là tòa nhà thương mại Đỉnh Phong, có thấy không ạ? Chính là tòa cao nhất kia".
Tòa nhà thương mại Đỉnh Phong chẳng phải là nơi văn phòng cồng ty Kiêu Dực đang đóng đô hay sao? Thỏ trắng ngày nào cũng ra ra vào vào, tất nhiên là quen thuộc. Theo hướng tay Nặc Nặc chỉ, người đẹp kia nghiêng người nhìn, thỏ trắng ngắm gương mặt không thể chê vào đâu được, có phần "đắm đuối".
Người đẹp ấy nhìn đã biết là nữ cường nhân, cho dù không cấp tổng giám đốc thì cũng chắc chắn thuộc hàng lãnh đạo, toàn thân toát ra một sức mạnh khiến người khác không thể phớt lờ, điều khiến Nặc Nặc ghen tỵ nhất là chiếc váy liền thân màu đỏ rượu nhìn có vẻ bình thường của vị mỹ nữ ấy lại tôn lên những đường cong hấp dẫn của cô, quả nhiên... mỹ nữ, không đúng, là ngự thư thì mặc gì cũng đẹp. /(TÓT)/
Đang ngơ ngẩn thì Nặc Nặc nghe nàng mỹ nữ kia hỏi, "Vậy xin hỏi có phải công ty sáng chế Kiêu Dực cũng ở trong tòa nhà đó?"
"Đúng vậy". Nặc Nặc buột miệng rồi mở to mắt vẻ tò mò, "Chị... muốn đến công ty sáng chế Kiêu Dực?" Chẳng lẽ mỹ nữ này là khách hàng của công ty?
Nghe thế, mỹ nữ nheo mắt đáp, "ừ, muốn đến phòng Kế hoạch tìm người bạn cũ hàn huyên".
Thỏ trắng: “A!”
Ngẩn ra ba giây, Nặc Nặc hoàn hồn lại, bắt đầu thấy rất hiếu kỳ, mỹ nữ lúc nãy nói, "tìm người bạn cũ hàn huyên", bạn cũ, hàn huyên... Một cái từ quá sến, quá tình cảm, tiểu thuyết nào mở đầu cũng viết thế nhỉ?
XX bình thường trầm ngâm kiệm lời, không nói năng gì, kết quả một ngày nọ, một đại mỹ nữ đột ngột đến công ty, không nói không rằng tát hai cái vào má XX, sau đó ánh mắt đại mỹ nữ rưng rưng, lời thoại kinh điển xuất hiện, "Anh có biết là mấy năm nay em tìm anh vất vả biết bao không..."
Nặc Nặc vừa hoang tưởng vô hạn độ vừa thấy quá tò mò về người bạn của mỹ nữ ấy, Phì Long lão đại hay Tử Uyên sư huynh? Cho dù thế nào thì màn kịch này nhất định sẽ hấp dẫn. Nghĩ thế, thỏ trắng mắt phát sáng, "Tôi cũng là nhân viên phòng Kế hoạch của Kiêu Dực, tôi đưa chị lên nhé".
Mỹ nữ vừa xuất hiện, quả nhiên thiên hạ vô địch.
Nặc Nặc và mỹ nữ đến cửa phòng Kế hoạch, các huynh đệ đang làm việc đột nhiên đờ ra như bị điểm huyệt ~ nhìn mỹ nữ chảy cả nước dãi. Thỏ trắng: Ngự thư đúng là ngự thư, có thể hấp dẫn cả ánh mắt đàn ông quá chừng ôi ôi ôi...
Nặc Nặc định đưa mỹ nữ vào trong ngồi thì nghe phía sau có tiếng động lớn, quay lại thì tập hồ sơ trên tay Phì Long lão đại đã rơi xuống đất. Nặc Nặc im bặt, lẽ nào, mỹ nữ này là mối tình đầu của Phì Long lão đại?
Không đợi mỹ nữ lên tiếng, Phì Long lão đại đã chạy như bày vào văn phòng nhỏ, vừa khóc vừa kêu toáng lên, "Tử Uyên, mau ra đây xem người sao Hỏa a a a a..."
Tiếng kêu ấy khiến mọi người hoàn hồn, len lén quay nhìn về phía văn phòng nhỏ. Ai nấy đều hiểu ra: Ngự thư đến không lành tí nào, Tử Uyên sư huynh gặp đại họa đến nơirồi.
Lát sau, Mạc Tử Uyên mới lượn ra ngoài, trước ánh mát nhiều chuyện của nhiều người, anh vẫn bình thản, "Mọi người rảnh rỗi lắm à?" Nghe xong, mọi người ai đều làm việc nấy.
Mạc Tử Uyên ngẩng lên nhìn mỹ nữ, vẻ bất ngờ thoáng qua, mím môi không nói. Phì Long lão đại nấp sau lưng anh, thì thào, "Nhìn kìa, tôi đã nói là người sao Hỏa mà, n năm không về nước, về một cái là đến ngay chỗ chúng ta tìm người rồi".
Mỹ nữ nheo mắt cười rất lạ lùng, "Phì Long, bao năm nay miệng cậu vẫn không thể thốt nổi ra ngà voi nhỉ". Phì Long lão đại tính tình hiền lành, nhưng dù sao cũng là nhân vật cấp bậc nguyên lão trong cồng ty, lời mắng ám chỉ Phi Long là "chó" vẫn khiến mọi người vừa làm việc vừa run rẩy.
Mạc Tử Uyên ho một tiếng rồi cứu nguy cho Phì Long, "Ưng Dục, cậu tìm chúng tôi có việc à?"
Đại mỹ nữ Ưng Dục cười phì, "Đừng sợ, tôi chỉ đi ngang đây, bị tắc đường, nhớ ra hình như mọi người ở đây nên đến thăm. Hơn nữa..." Ưng Dục ngừng lại, rồi đảo ánh mắt gian xảo cười ranh mãnh, "Không phải đến tìm các cậu, mà là đến tìm tiêu sư đệ mà".
Nặc Nặc nãy giờ im lặng bây giờ mới lắp bắp, "Nói thế thì chị chính là bạn học của Phì Long lão đại và Tử Uyên sư huynh? Vậy tiểu sư đệ của chị..." Chưa nói xong, cửa phòng tồng giám đốc mở đột ngột, Tiêu Đại boss xuất hiện như thần, gương mặt vẫn lạnh lùng như thường ngày nhưng trong giọng nói không giấu được vẻ xúc động và thân mật,“Ưng Dục”.
Đại mỹ nữ nhìn Tiêu Dật, trong tích tắc dường như có một sự ăn ý nào đó chỉ hai người mới có, hồi lâu sau mới nghiêng đầu nói, "Không mời tôi vào trong ngồi à?"
Tiêu Đại boss cười không nói, ra động tác mời, đón Ưng Dục vào văn phòng, đóng cửa, một loạt động tác rất nhanh, không liếc nhìn Nặc Nặc đang đứng trong góc.
Nghe tiếng đóng cửa, Nặc Nặc bất giác run lên, đầu óc trống rỗng, có cảm giác như tự vác tảng đá đập vào chân mình.
Thì ra... bạn cũ mà đại mỹ nữ nói là Tiêu Đại boss... Tiểu sư đệ... Tiêu sư đệ... Rốt cuộc đây là sư tỉ sư đệđâu ra vậy trời!!!
Thỏ trắng hiếm khi... ghen tuông dữ dội!!!!
Cuối cùng Nặc Nặc đã trở lại Kiêu Dực như ý nguyện.
Tuy không khiến Tiêu Đại boss phải cầu xin van vỉ rước đón về như kế hoạch ban đầu, để cô vinh quang trở về như kính Bồ Tát, nhưng với tất cả những gì anh đã làm, Nặc Nặc vẫn thấy rất cảm động. Trước sự trở về của thỏ trắng các huynh đệ phòng Kế hoạch càng kích động la hét ầm ĩ, bảo
phải cúng bái để cám ơn thần thánh, có người nói cuối cùng đã thoát ly khỏi Thiếu Lâm Tự rồi...
Do đó, Nặc Nặc cảm thấy lần này quay lại rất đẹp, rất viên mãn. Nhưng dù là thế, Nặc Nặc vẫn thấy sự hiểu lầm lần trước hình như còn chút khúc mắc chưa giải được, chẳng hạn đêm ấy trang web của Kiêu Dực bị tấn công bất ngờ, chuyện ấy từ đầu tới cuối Tiêu Đại boss không hề nhắc đến.
Thỏ trăng nghi ngờ hỏi thì Tiêu Đại boss chỉ nói, "Trang web bị tấn công là chuyện tình cờ, không liên quan đến Vũ Thú".
Nặc Nặc nghi ngờ nhưng vì vô căn cứ nên cũng quên mất chuyện ấy như lẽ đương nhiên. Nhưng người tính không bằng trời tính, rất nhanh, chân tướng vụ việc đã bị lộ ra...
Nghe đồn hôm ấy trời xanh gió mát, vì buổi chiều căn nhà mới phải lắp đặt hồ cá nên Nặc Nặc cố ý xin nghỉ nửa ngày để ở nhà đợi người đến lắp, tiện thể theo lời dặn dò của chồng mà mua hải tảo, đá hoa cương, cá nhiệt đới và các loại trang trí hồ cá về.
Ngờ đâu vừa thoát ra khỏi cổng khu trung tâm thương mại thì Nặc Nặc đã toát mồ hôi: trưa rồi mà gần đó lại tắc đường kinh khủng, xe này nối đuôi xe kia, người đi bộ cũng phải luồn lách mới đi được. Nặc Nặc ngao ngán, đang định đi bộ hai trạm xe rồi gọi taxi thì bỗng có một bóng đen xuất hiện.
"Xin hỏi phía trước là tòa nhà thương mại Đỉnh Phong đúng không?"
Thỏ trắng ngẩng đầu lên vẻ đáng thương, tích tắc mắt đã phát sáng, woa! Mỹ nữ! Đại đại đại mỹ nữ! Trong mắt cô,mỹ nữ nhất định phải có một mái tóc xoăn đen nhánh đẹp đẽ, dáng người mảnh mai cao ráo, da trắng, còn nữa, quan trọng nhất là phải có một đôi mắt to xinh động, và cả đôi môi nhỏ đỏ hồng.
Mỹ nữ đang hỏi đường kia, hội tụ đủ những điểm đó!
Ai bảo phụ nữ không thích nhìn phụ nữ? Ai bảo phụ nữ không thích mỹ nữ? Lúc này đây, Nặc Nặc nhìn thấy "mỹ nữa trong mộng" của mình, đuôi vẫy lia lịa, cật lực gật đầu, "Vâng, vâng, trước mắt chính là tòa nhà thương mại Đỉnh Phong, có thấy không ạ? Chính là tòa cao nhất kia".
Tòa nhà thương mại Đỉnh Phong chẳng phải là nơi văn phòng cồng ty Kiêu Dực đang đóng đô hay sao? Thỏ trắng ngày nào cũng ra ra vào vào, tất nhiên là quen thuộc. Theo hướng tay Nặc Nặc chỉ, người đẹp kia nghiêng người nhìn, thỏ trắng ngắm gương mặt không thể chê vào đâu được, có phần "đắm đuối".
Người đẹp ấy nhìn đã biết là nữ cường nhân, cho dù không cấp tổng giám đốc thì cũng chắc chắn thuộc hàng lãnh đạo, toàn thân toát ra một sức mạnh khiến người khác không thể phớt lờ, điều khiến Nặc Nặc ghen tỵ nhất là chiếc váy liền thân màu đỏ rượu nhìn có vẻ bình thường của vị mỹ nữ ấy lại tôn lên những đường cong hấp dẫn của cô, quả nhiên... mỹ nữ, không đúng, là ngự thư thì mặc gì cũng đẹp. /(TÓT)/
Đang ngơ ngẩn thì Nặc Nặc nghe nàng mỹ nữ kia hỏi, "Vậy xin hỏi có phải công ty sáng chế Kiêu Dực cũng ở trong tòa nhà đó?"
"Đúng vậy". Nặc Nặc buột miệng rồi mở to mắt vẻ tò mò, "Chị... muốn đến công ty sáng chế Kiêu Dực?" Chẳng lẽ mỹ nữ này là khách hàng của công ty?
Nghe thế, mỹ nữ nheo mắt đáp, "ừ, muốn đến phòng Kế hoạch tìm người bạn cũ hàn huyên".
Thỏ trắng: “A!”
Ngẩn ra ba giây, Nặc Nặc hoàn hồn lại, bắt đầu thấy rất hiếu kỳ, mỹ nữ lúc nãy nói, "tìm người bạn cũ hàn huyên", bạn cũ, hàn huyên... Một cái từ quá sến, quá tình cảm, tiểu thuyết nào mở đầu cũng viết thế nhỉ?
XX bình thường trầm ngâm kiệm lời, không nói năng gì, kết quả một ngày nọ, một đại mỹ nữ đột ngột đến công ty, không nói không rằng tát hai cái vào má XX, sau đó ánh mắt đại mỹ nữ rưng rưng, lời thoại kinh điển xuất hiện, "Anh có biết là mấy năm nay em tìm anh vất vả biết bao không..."
Nặc Nặc vừa hoang tưởng vô hạn độ vừa thấy quá tò mò về người bạn của mỹ nữ ấy, Phì Long lão đại hay Tử Uyên sư huynh? Cho dù thế nào thì màn kịch này nhất định sẽ hấp dẫn. Nghĩ thế, thỏ trắng mắt phát sáng, "Tôi cũng là nhân viên phòng Kế hoạch của Kiêu Dực, tôi đưa chị lên nhé".
Mỹ nữ vừa xuất hiện, quả nhiên thiên hạ vô địch.
Nặc Nặc và mỹ nữ đến cửa phòng Kế hoạch, các huynh đệ đang làm việc đột nhiên đờ ra như bị điểm huyệt ~ nhìn mỹ nữ chảy cả nước dãi. Thỏ trắng: Ngự thư đúng là ngự thư, có thể hấp dẫn cả ánh mắt đàn ông quá chừng ôi ôi ôi...
Nặc Nặc định đưa mỹ nữ vào trong ngồi thì nghe phía sau có tiếng động lớn, quay lại thì tập hồ sơ trên tay Phì Long lão đại đã rơi xuống đất. Nặc Nặc im bặt, lẽ nào, mỹ nữ này là mối tình đầu của Phì Long lão đại?
Không đợi mỹ nữ lên tiếng, Phì Long lão đại đã chạy như bày vào văn phòng nhỏ, vừa khóc vừa kêu toáng lên, "Tử Uyên, mau ra đây xem người sao Hỏa a a a a..."
Tiếng kêu ấy khiến mọi người hoàn hồn, len lén quay nhìn về phía văn phòng nhỏ. Ai nấy đều hiểu ra: Ngự thư đến không lành tí nào, Tử Uyên sư huynh gặp đại họa đến nơirồi.
Lát sau, Mạc Tử Uyên mới lượn ra ngoài, trước ánh mát nhiều chuyện của nhiều người, anh vẫn bình thản, "Mọi người rảnh rỗi lắm à?" Nghe xong, mọi người ai đều làm việc nấy.
Mạc Tử Uyên ngẩng lên nhìn mỹ nữ, vẻ bất ngờ thoáng qua, mím môi không nói. Phì Long lão đại nấp sau lưng anh, thì thào, "Nhìn kìa, tôi đã nói là người sao Hỏa mà, n năm không về nước, về một cái là đến ngay chỗ chúng ta tìm người rồi".
Mỹ nữ nheo mắt cười rất lạ lùng, "Phì Long, bao năm nay miệng cậu vẫn không thể thốt nổi ra ngà voi nhỉ". Phì Long lão đại tính tình hiền lành, nhưng dù sao cũng là nhân vật cấp bậc nguyên lão trong cồng ty, lời mắng ám chỉ Phi Long là "chó" vẫn khiến mọi người vừa làm việc vừa run rẩy.
Mạc Tử Uyên ho một tiếng rồi cứu nguy cho Phì Long, "Ưng Dục, cậu tìm chúng tôi có việc à?"
Đại mỹ nữ Ưng Dục cười phì, "Đừng sợ, tôi chỉ đi ngang đây, bị tắc đường, nhớ ra hình như mọi người ở đây nên đến thăm. Hơn nữa..." Ưng Dục ngừng lại, rồi đảo ánh mắt gian xảo cười ranh mãnh, "Không phải đến tìm các cậu, mà là đến tìm tiêu sư đệ mà".
Nặc Nặc nãy giờ im lặng bây giờ mới lắp bắp, "Nói thế thì chị chính là bạn học của Phì Long lão đại và Tử Uyên sư huynh? Vậy tiểu sư đệ của chị..." Chưa nói xong, cửa phòng tồng giám đốc mở đột ngột, Tiêu Đại boss xuất hiện như thần, gương mặt vẫn lạnh lùng như thường ngày nhưng trong giọng nói không giấu được vẻ xúc động và thân mật,“Ưng Dục”.
Đại mỹ nữ nhìn Tiêu Dật, trong tích tắc dường như có một sự ăn ý nào đó chỉ hai người mới có, hồi lâu sau mới nghiêng đầu nói, "Không mời tôi vào trong ngồi à?"
Tiêu Đại boss cười không nói, ra động tác mời, đón Ưng Dục vào văn phòng, đóng cửa, một loạt động tác rất nhanh, không liếc nhìn Nặc Nặc đang đứng trong góc.
Nghe tiếng đóng cửa, Nặc Nặc bất giác run lên, đầu óc trống rỗng, có cảm giác như tự vác tảng đá đập vào chân mình.
Thì ra... bạn cũ mà đại mỹ nữ nói là Tiêu Đại boss... Tiểu sư đệ... Tiêu sư đệ... Rốt cuộc đây là sư tỉ sư đệđâu ra vậy trời!!!
Thỏ trắng hiếm khi... ghen tuông dữ dội!!!!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook