Boss Đen Tối Đừng Chạy
-
Chương 48
Vật vã cả buổi tối, thấy mẹ tỉnh lại
rồi Nặc Nặc mới ngoan ngoãn nghe lời về nhà ngủ. Tiêu Đại boss và cô về
đến nhà, đập vào mắt là một cảnh tượng thê thảm vô cùng.
Vì bố đột ngột ngất đi nên cả nhà cô sợ muốn chết. Trong lúc lung túng quáng quàng đưa ông xuống lầu bất cẩn hất đổ bàn ăn, lúc nayg trên nền nhà vương vãi đầy thức ăn và cơm nát, và cả vết máu mà bố cô nôn ra nữa.
Thỏ trắng thấy thế, bất giác giữ lấy trán, khẽ run lên. Khó khăn lắm mới trấn tĩnh, giờ cô lại thấy hoảng loạn, bố ung thư… chết chóc… mẹ. Rõ rang phút trước cả nhà còn ăn cơm vui vẻ, còn tưởng tượng đến cảnh gặp mặt ngày mai, mà phút sau đó, người nhà đã gặp nhau trong bệnh viện rồi.
Ha, trò đùa này chẳng buồn cười tí nào cả.
Tiêu Đại boss khẽ vuốt ve thỏ trắng, tâm trạng cũng không tốt hơn gì, nhưng giờ không thể, phải đợi chuyện này qua đi rồi hỏi Nặc Nặc sau vậy. Tiêu Dật cắn răng kiềm chế mình, đỡ Nặc Nặc vào phòng ngủ, “Em tắm trước đi, anh thu dọn ngoài này đã”.
Nặc Nặc lờ đờ gật đầu, cùng lúc với tâm trạng đau buồn là một nỗi ngọt ngào len lỏi trong trái tim. Cũng may, may mà em còn có anh, nếu khôn em đã suy sụp mất rồi.
Tiêu Đại boss là con cả trong nhà, thực ra thời gian làm việc nhà là rất ít. Tiểu Tuấn từ nhỏ đã là một tên yêu tinh nịnh hót bậc nhất, phát hiện ra “phụ huynh” thật sự trong nhà là ông anh mình nên hết sức lấy long. Nấu cơm, rửa bát, dọn dẹp gần như một mình Tiểu Tuấn bao hết. Lợi ích của việc làm đó là có thể xin thêm được ít tiền tiêu vặt từ ông anh trai. Thế nên đột nhiên đối diện với cảnh thê thảm ngoài phòng ăn, anh tổng giám đóc vạn năng cảm thấy lung túng, bối rối.
Dọn dẹp rồi, Tiêu Dật khó khăn lắm mới đặt được mấy chiếc bát chưa vỡ vào bồn rửa. Anh bắt đầu cố nhớ lại, bình thường Tiểu Tuấn và mẹ rửa bát, không biết là tráng nước trước hay tráng bằng nước rửa bát trước. Đan tập trung tinh thần thì bỗng thấy eo lưng ấm nóng, nhìn xuống, thấy một đôi tay nhỏ nhắn trắng nõn đang ôm eo mình – Nặc Nặc đang ôm anh từ phía sau.
Nặc Nặc cười, “Lần đầu em được nhìn thấy dáng vẻ người đan ông của gia đình này của anh, thật tốt”.
Thỏ trắng dựa vào tấm lưng rộng chắc của Tiêu Đat boss, tham lam hít ngửi mùi vị trên người anh. Ừm, yên tâm quá, khi cô bất lực nhất, muốn khóc nhất, Tiêu Đạt boss lại đang mặc tạp dề để giúp cô rửa bát. Nếu bây giờ có người hỏi khi nào đàn ông quyến rũ nhất, Nặc Nặc nhất định không hề do dự mà trả lời: Lúc làm việc nhà!.
Tiêu Dật bóp bóp đôi tay nhỏ của Nặc Nặc. Quay lại thì thấy thỏ trắng vừa tắm xong, đang mặc một bộ váy ngủ màu vàng, tóc còn kẹp một chiếc kẹp nhỏ xinh xắn đáng yêu, đôi mắt đen láy đang long lanh nhìn mình thì tim anh như thót lên tận cổ họng, cay đắng ngọt ngào đan xen. Có phải… trước kia thỏ trắng cũng nhìn Nhiễm Thanh Hà bằng đôi mắt trong sang như thế? Có phải… cũng hôn hắn bằng đôi môi mềm mại ngọt ngào đó?
Trong đầu Tiêu Đại boss hiện lên một cảnh tượng nào đó, trong tíc tắc tim anh như bị bóp chặt, không khi ấm áp vừa xuất hiện đã bị phá hủy tan tành.
“Nặc Năc, em và Nhiễm Thanh Hà…”. Dừng lại, rồi Tiêu Đại boss thở dài lắc đầu, “Thôi”. Bây giờ thực sự không phải lúc, vẫn nên đợi bác trai ổn định lại đã.
“Không có!”
Tiêu Dật đang suy nghĩ thì đã nghe Nặc Nặc lớn tiếng đáp. Đưa mắt nhìn anh, Nặc Nặc lắc đầu vẻ kiên định, “Tiêu Dật, em và anh ta không có gì cả, anh tin không ?”
“…” không còn lời nào nữa, vì đôi môi của Tiêu Đạt boss đã ập xuống. Không quan trọng nữa, thật sự không còn quan trọng. Cho dù em và hắn ta có gì đó cũng chẳng sao vì.. anh sẽ theo đuổi em, cho đến khi tóm được em quay về bên anh mới thôi.
Tiêu sói xám ôm thỏ trắng mềm mượt của mình trong long, cuối cùng đã được hôn cô như ý muốn. Trán chạm trán, lưỡi quấn vào nhau, cho đến khi cả hai cùng thở hổn hển, cùng tham lam hít ngửi mùi vị đối phương không muốn rời xa. Tiêu Dật cúi xuống, khẽ cắn lên vành tai Nặc Nặc, xem như trừng phạt cô vì đã bắt anh phải ghen tuông. Thỏ trắng vô cùng nhạy cảm ở vị trí đó, tai nóng đỏ lên như ngọn lửa. Tiêu Đại boss không hề ngừng động tác, thậm chí nhân lúc cô không phòng bị còn nén lút đưa tay cởi nút áo đầu tiên trên váy ngủ của cô. Nặc Nặc bị sói hôn đến mê man, nhũn người dựa vào vai anh, nhắm nghiền mắt mặc anh muốn làm gì thì làm.
Nếu có thể tiếp tục như vậy thì hay quá… Nặc Nặc giật bắn mình với suy nghĩ đột nhiên nảy ra trong đù ấy, làm sao thế được? Bố và mẹ còn đang ở bệnh viên, mà cô vẫn còn tâm trạng cùng Tiêu Đại bosss….
Phát hiện ra Nặc Nặc lơ đãng, Tiêu Dật cũng dừng lại, đôi tay to lớn ấp vào gò má đỏ bừng của cô, thở dài: Thời cơ vẫn chưa đến nhỉ? “Vào phòng ngủ đi nhé, ngày mai phải đi bệnh viện đấy!”.
Nặc Nặc gật đầu, ngoan ngoãn về giường nằm, nghe bên ngoài Tiêu Đại boss vụng về rửa chén, dọn dẹp nhà bếp, phòng ăn… Cuối cùng, mọi thứ lại yên tĩnh. Nặc Nặc đã mệt cả ngày, nếu là bình thường thì chắc vừa đặt đầu xuống gối đã ngủ như chết rồi, nhưng đêm nay, thỏ trắng không thể ngủ ngon, rõ rang rất buồn ngủ, rất mệt nhưng trong đầu như có một cảm giac nào đó bắt không được, nắm không xong.
Bố, mẹ… và cả Tiêu Dật…
Đang mơ màng thì thỏ trắng nghe có tiếng khóa cửa vang lên, cô hét toáng một tiếng rồi bật dậy, miệng goi lớn tên Tiêu Đại boss.
Phút sau, Tiêu Dật đã lao vào giường Nặc Nặc, xót xa gọi “ Nặc Nặc? Nặc Nặc! Đừng sợ, chỉ là mơ thôi, mơ mà thôi”.
Nghe tiếng thì thầm của Tiêu Đại boss, thỏ trắng dùng hết sức lực nhào vào long anh, nước mắt bắt đầu tuôn trào.
“Đừng đi, ở lại với em…” Em sợ, thật sự rất sợ. Sợ bố ngã bệnh, sợ mẹ đau long, sợ anh hiểu lầm em và rời xa em.
Tiêu Dật cũng ôm thật chặt thỏ trắng yếu đuối của anh,” Ừ, anh ở đây với em, không đi đâu hết”.
Hồi lâu sau, hai người đang dựa vào nhau mơ màng…
“Nặc Nặc”.
“Ưm?”
“Hãy nhớ, sau này dù bất cứ lúc nào, em cũng đừng khóc trong long kẻ khác”. Sự yếu đuối của em chỉ có thể bộc lộ cho anh thấy, cũng chỉ có anh mới bảo vệ em, yêu em.
Anh sẽ ở bên em mãi mãi.
Sáng sớm hôm sau tỉnh dậy, đầu tiên lọt vào tầm mắt của Nặc Nặc là gương mặt nhìn nghiêng rất đẹp trai của Tiêu Đại boss, cô không kìm được mà thấy trên đầu mình như tỏa ra những bong bong hồng mê mẩn.
Đêm qua… hai người… lại ngủ cùng giường!!!.
Ngắm Tiêu Dật ngủ say như trẻ con, Nặc Nặc kêu thầm trong lòng, trợn mắt nhìn ai kia, Tiêu Đại boss trơ trẽn, dám nhân lúc người ta khó khăn mà trèo lên giường người ta!.
Nặc Nặc nghĩ xong mới xực nhớ, hình như… đêm qua mình mặc áo ngủ dụ dỗ người ta, là do mình chứ; sau đó còn gào khóc không cho Tiêu Đại boss đi, cuối cùng, hai người lại nằm ngủ cạnh nhau, người chui rúc vào long ai kia, cũng vẫn là mình.
Thỏ trắng lơ đãng, đang định ngồi dậy hoặc cứ nằm ườn ra, thì Tiêu Dật bên cạnh đã thức giấc, vì Nặc Nặc cứ xoay đi vặn lại. Thấy Tiêu Đại boss mở mắt, Nặc Nặc xấu hổ đỏ mặt, vội cúi đầu xuống. Làm sao đây? Thôn thườn hai người lần đầu ngủ chung giườn, khi tỉnh dậy phải nói gì?
Tron tiểu thuyết đã viết sao nhỉ?
“Chào buôi sáng, anh yêu!”. Khôn được, không được, quá tầm thường, quá phổ thong.
“Anh tỉnh rồi ư?” Nhảm nhí! Mở mắt thì tỉnh rồi chứ còn gì nữa!.
Nặc Nặc nhìn trời, ôm đầu nghĩ ngợi hồi lâu, cuối cùng nở nụ cười hỏi,” Tối qua anh ngủ ngon không ?”.
Ừm.. bình thường thì, Tiêu Đại boss sẽ đáp “ngon”, hoặc gật đầu luôn, sau đó hai người sẽ đứng dậy như bình thường, làm vệ sinh, ăn sáng… Nặc Nặc đã tính toán xong, nhìn Tiêu Đại boss với vẻ mặt đầy áp mong chờ, kết quả, đáp án lại thật là chí mạng.
Tiêu Dât không nghĩ ngợi gì mà thốt ra hai chữ qua hàm răng nghiến chặt,” không ngon”.
Nặc Nặc: “…”
“Nếu em còn vặn vẹo thế này, sẽ càng không ổn”.
“…” Nặc Nặc cấm khẩu hoàn toàn, nước mắt đầm đìa. Tuy vẫn còn trinh trắng, nhưng Nại Nại hiểu, là một động vật giống đực, suy nghĩa bằng nửa thân dưới bình thường, Tiêu Đại boss tối qua ngủ chung giường với mình mà lại không có gì xảy ra, chắc… hình như… cái đó, khụ khụ… nhịn rất khỏ chịu. Hơn nữa, hôm qua vì chuyện của bố mà thỏ trắng đã rất mệt mỏi, buổi tối ôm chiếc gối siêu to là Tiêu Dật, cứ rúc vào long anh để mong có được chút hơi ấm và sức mạnh, cô thì rất thoải mái, nhưng có lẽ Tiêu Đại boss rất buồn bực nhỉ?
Vì bố đột ngột ngất đi nên cả nhà cô sợ muốn chết. Trong lúc lung túng quáng quàng đưa ông xuống lầu bất cẩn hất đổ bàn ăn, lúc nayg trên nền nhà vương vãi đầy thức ăn và cơm nát, và cả vết máu mà bố cô nôn ra nữa.
Thỏ trắng thấy thế, bất giác giữ lấy trán, khẽ run lên. Khó khăn lắm mới trấn tĩnh, giờ cô lại thấy hoảng loạn, bố ung thư… chết chóc… mẹ. Rõ rang phút trước cả nhà còn ăn cơm vui vẻ, còn tưởng tượng đến cảnh gặp mặt ngày mai, mà phút sau đó, người nhà đã gặp nhau trong bệnh viện rồi.
Ha, trò đùa này chẳng buồn cười tí nào cả.
Tiêu Đại boss khẽ vuốt ve thỏ trắng, tâm trạng cũng không tốt hơn gì, nhưng giờ không thể, phải đợi chuyện này qua đi rồi hỏi Nặc Nặc sau vậy. Tiêu Dật cắn răng kiềm chế mình, đỡ Nặc Nặc vào phòng ngủ, “Em tắm trước đi, anh thu dọn ngoài này đã”.
Nặc Nặc lờ đờ gật đầu, cùng lúc với tâm trạng đau buồn là một nỗi ngọt ngào len lỏi trong trái tim. Cũng may, may mà em còn có anh, nếu khôn em đã suy sụp mất rồi.
Tiêu Đại boss là con cả trong nhà, thực ra thời gian làm việc nhà là rất ít. Tiểu Tuấn từ nhỏ đã là một tên yêu tinh nịnh hót bậc nhất, phát hiện ra “phụ huynh” thật sự trong nhà là ông anh mình nên hết sức lấy long. Nấu cơm, rửa bát, dọn dẹp gần như một mình Tiểu Tuấn bao hết. Lợi ích của việc làm đó là có thể xin thêm được ít tiền tiêu vặt từ ông anh trai. Thế nên đột nhiên đối diện với cảnh thê thảm ngoài phòng ăn, anh tổng giám đóc vạn năng cảm thấy lung túng, bối rối.
Dọn dẹp rồi, Tiêu Dật khó khăn lắm mới đặt được mấy chiếc bát chưa vỡ vào bồn rửa. Anh bắt đầu cố nhớ lại, bình thường Tiểu Tuấn và mẹ rửa bát, không biết là tráng nước trước hay tráng bằng nước rửa bát trước. Đan tập trung tinh thần thì bỗng thấy eo lưng ấm nóng, nhìn xuống, thấy một đôi tay nhỏ nhắn trắng nõn đang ôm eo mình – Nặc Nặc đang ôm anh từ phía sau.
Nặc Nặc cười, “Lần đầu em được nhìn thấy dáng vẻ người đan ông của gia đình này của anh, thật tốt”.
Thỏ trắng dựa vào tấm lưng rộng chắc của Tiêu Đat boss, tham lam hít ngửi mùi vị trên người anh. Ừm, yên tâm quá, khi cô bất lực nhất, muốn khóc nhất, Tiêu Đạt boss lại đang mặc tạp dề để giúp cô rửa bát. Nếu bây giờ có người hỏi khi nào đàn ông quyến rũ nhất, Nặc Nặc nhất định không hề do dự mà trả lời: Lúc làm việc nhà!.
Tiêu Dật bóp bóp đôi tay nhỏ của Nặc Nặc. Quay lại thì thấy thỏ trắng vừa tắm xong, đang mặc một bộ váy ngủ màu vàng, tóc còn kẹp một chiếc kẹp nhỏ xinh xắn đáng yêu, đôi mắt đen láy đang long lanh nhìn mình thì tim anh như thót lên tận cổ họng, cay đắng ngọt ngào đan xen. Có phải… trước kia thỏ trắng cũng nhìn Nhiễm Thanh Hà bằng đôi mắt trong sang như thế? Có phải… cũng hôn hắn bằng đôi môi mềm mại ngọt ngào đó?
Trong đầu Tiêu Đại boss hiện lên một cảnh tượng nào đó, trong tíc tắc tim anh như bị bóp chặt, không khi ấm áp vừa xuất hiện đã bị phá hủy tan tành.
“Nặc Năc, em và Nhiễm Thanh Hà…”. Dừng lại, rồi Tiêu Đại boss thở dài lắc đầu, “Thôi”. Bây giờ thực sự không phải lúc, vẫn nên đợi bác trai ổn định lại đã.
“Không có!”
Tiêu Dật đang suy nghĩ thì đã nghe Nặc Nặc lớn tiếng đáp. Đưa mắt nhìn anh, Nặc Nặc lắc đầu vẻ kiên định, “Tiêu Dật, em và anh ta không có gì cả, anh tin không ?”
“…” không còn lời nào nữa, vì đôi môi của Tiêu Đạt boss đã ập xuống. Không quan trọng nữa, thật sự không còn quan trọng. Cho dù em và hắn ta có gì đó cũng chẳng sao vì.. anh sẽ theo đuổi em, cho đến khi tóm được em quay về bên anh mới thôi.
Tiêu sói xám ôm thỏ trắng mềm mượt của mình trong long, cuối cùng đã được hôn cô như ý muốn. Trán chạm trán, lưỡi quấn vào nhau, cho đến khi cả hai cùng thở hổn hển, cùng tham lam hít ngửi mùi vị đối phương không muốn rời xa. Tiêu Dật cúi xuống, khẽ cắn lên vành tai Nặc Nặc, xem như trừng phạt cô vì đã bắt anh phải ghen tuông. Thỏ trắng vô cùng nhạy cảm ở vị trí đó, tai nóng đỏ lên như ngọn lửa. Tiêu Đại boss không hề ngừng động tác, thậm chí nhân lúc cô không phòng bị còn nén lút đưa tay cởi nút áo đầu tiên trên váy ngủ của cô. Nặc Nặc bị sói hôn đến mê man, nhũn người dựa vào vai anh, nhắm nghiền mắt mặc anh muốn làm gì thì làm.
Nếu có thể tiếp tục như vậy thì hay quá… Nặc Nặc giật bắn mình với suy nghĩ đột nhiên nảy ra trong đù ấy, làm sao thế được? Bố và mẹ còn đang ở bệnh viên, mà cô vẫn còn tâm trạng cùng Tiêu Đại bosss….
Phát hiện ra Nặc Nặc lơ đãng, Tiêu Dật cũng dừng lại, đôi tay to lớn ấp vào gò má đỏ bừng của cô, thở dài: Thời cơ vẫn chưa đến nhỉ? “Vào phòng ngủ đi nhé, ngày mai phải đi bệnh viện đấy!”.
Nặc Nặc gật đầu, ngoan ngoãn về giường nằm, nghe bên ngoài Tiêu Đại boss vụng về rửa chén, dọn dẹp nhà bếp, phòng ăn… Cuối cùng, mọi thứ lại yên tĩnh. Nặc Nặc đã mệt cả ngày, nếu là bình thường thì chắc vừa đặt đầu xuống gối đã ngủ như chết rồi, nhưng đêm nay, thỏ trắng không thể ngủ ngon, rõ rang rất buồn ngủ, rất mệt nhưng trong đầu như có một cảm giac nào đó bắt không được, nắm không xong.
Bố, mẹ… và cả Tiêu Dật…
Đang mơ màng thì thỏ trắng nghe có tiếng khóa cửa vang lên, cô hét toáng một tiếng rồi bật dậy, miệng goi lớn tên Tiêu Đại boss.
Phút sau, Tiêu Dật đã lao vào giường Nặc Nặc, xót xa gọi “ Nặc Nặc? Nặc Nặc! Đừng sợ, chỉ là mơ thôi, mơ mà thôi”.
Nghe tiếng thì thầm của Tiêu Đại boss, thỏ trắng dùng hết sức lực nhào vào long anh, nước mắt bắt đầu tuôn trào.
“Đừng đi, ở lại với em…” Em sợ, thật sự rất sợ. Sợ bố ngã bệnh, sợ mẹ đau long, sợ anh hiểu lầm em và rời xa em.
Tiêu Dật cũng ôm thật chặt thỏ trắng yếu đuối của anh,” Ừ, anh ở đây với em, không đi đâu hết”.
Hồi lâu sau, hai người đang dựa vào nhau mơ màng…
“Nặc Nặc”.
“Ưm?”
“Hãy nhớ, sau này dù bất cứ lúc nào, em cũng đừng khóc trong long kẻ khác”. Sự yếu đuối của em chỉ có thể bộc lộ cho anh thấy, cũng chỉ có anh mới bảo vệ em, yêu em.
Anh sẽ ở bên em mãi mãi.
Sáng sớm hôm sau tỉnh dậy, đầu tiên lọt vào tầm mắt của Nặc Nặc là gương mặt nhìn nghiêng rất đẹp trai của Tiêu Đại boss, cô không kìm được mà thấy trên đầu mình như tỏa ra những bong bong hồng mê mẩn.
Đêm qua… hai người… lại ngủ cùng giường!!!.
Ngắm Tiêu Dật ngủ say như trẻ con, Nặc Nặc kêu thầm trong lòng, trợn mắt nhìn ai kia, Tiêu Đại boss trơ trẽn, dám nhân lúc người ta khó khăn mà trèo lên giường người ta!.
Nặc Nặc nghĩ xong mới xực nhớ, hình như… đêm qua mình mặc áo ngủ dụ dỗ người ta, là do mình chứ; sau đó còn gào khóc không cho Tiêu Đại boss đi, cuối cùng, hai người lại nằm ngủ cạnh nhau, người chui rúc vào long ai kia, cũng vẫn là mình.
Thỏ trắng lơ đãng, đang định ngồi dậy hoặc cứ nằm ườn ra, thì Tiêu Dật bên cạnh đã thức giấc, vì Nặc Nặc cứ xoay đi vặn lại. Thấy Tiêu Đại boss mở mắt, Nặc Nặc xấu hổ đỏ mặt, vội cúi đầu xuống. Làm sao đây? Thôn thườn hai người lần đầu ngủ chung giườn, khi tỉnh dậy phải nói gì?
Tron tiểu thuyết đã viết sao nhỉ?
“Chào buôi sáng, anh yêu!”. Khôn được, không được, quá tầm thường, quá phổ thong.
“Anh tỉnh rồi ư?” Nhảm nhí! Mở mắt thì tỉnh rồi chứ còn gì nữa!.
Nặc Nặc nhìn trời, ôm đầu nghĩ ngợi hồi lâu, cuối cùng nở nụ cười hỏi,” Tối qua anh ngủ ngon không ?”.
Ừm.. bình thường thì, Tiêu Đại boss sẽ đáp “ngon”, hoặc gật đầu luôn, sau đó hai người sẽ đứng dậy như bình thường, làm vệ sinh, ăn sáng… Nặc Nặc đã tính toán xong, nhìn Tiêu Đại boss với vẻ mặt đầy áp mong chờ, kết quả, đáp án lại thật là chí mạng.
Tiêu Dât không nghĩ ngợi gì mà thốt ra hai chữ qua hàm răng nghiến chặt,” không ngon”.
Nặc Nặc: “…”
“Nếu em còn vặn vẹo thế này, sẽ càng không ổn”.
“…” Nặc Nặc cấm khẩu hoàn toàn, nước mắt đầm đìa. Tuy vẫn còn trinh trắng, nhưng Nại Nại hiểu, là một động vật giống đực, suy nghĩa bằng nửa thân dưới bình thường, Tiêu Đại boss tối qua ngủ chung giường với mình mà lại không có gì xảy ra, chắc… hình như… cái đó, khụ khụ… nhịn rất khỏ chịu. Hơn nữa, hôm qua vì chuyện của bố mà thỏ trắng đã rất mệt mỏi, buổi tối ôm chiếc gối siêu to là Tiêu Dật, cứ rúc vào long anh để mong có được chút hơi ấm và sức mạnh, cô thì rất thoải mái, nhưng có lẽ Tiêu Đại boss rất buồn bực nhỉ?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook