Boss Đen Tối Đừng Chạy
-
Chương 25
Qua chuyện đó, Nặc Nặc mới nhận ra, Tiêu Đại boss thật là… quá chẳng – ra – gì!!!
Trước kia vì anh ở trên cao, cô ở dưới, anh là sếp, cô là nhân viên, Nặc Nặc luôn phục tùng anh, biết cũng không nói, không biết cũng im, để Tiêu Dật cho mình là một em thỏ trắng dịu dàng ngoan ngoãn dễ nuôi. Nhưng Tiêu Dật đã quên, cho dù kẻ đầu đất cũng có tính thổ ba phần, thỏ cuống lên cũng sẽ cắn người mà.
Huống hồ gì Nặc Nặc và Tiêu Dật đã thay đổi quan hệ. Sauk hi trở thành người yêu của nhau , Nặc Nặc có quyền và cũng có nghĩa vụ sửa đổi thái độ Tiêu Đại boss với bạn gái, và cả khi anh thừa nhận sai lầm.
Con gái giận dỗi một chút cũng tốt. Nặc Nặc muốn Tiêu Dật biết mình cũng không dễ bị đụng đến, nếu mới bắt đầu yêu nhau, mà cô chỉ thỏa hiệp và nhượng bộ, thì sau này sẽ thế nào đây?
Tính toán suy nghĩ như thế, nữ hoàng Nặc Nặc cuối cùng hạ quyết tâm, đóng băng Tiêu Đại boss hai ngày. Cách đóng băng cụ thể: không nhắn tin, không nghe điện thoại, cũng không lên cả game online. Mục đích của việc đóng băng: giết chết vẻ kiêu ngạo ngỗ ngược của người kia.
Phương án đóng băng vào chiều thứ ba đã có hiệu quả rõ rệt.
Chiều hôm ấy, Pink Baby đang tổ chức họp thì thấy em Lâm phòng Hành chính mặt mày khổ sở luồn vào, len lén đến cạnh Nặc Nặc thì thào, “Nặc Nặc, Tiêu tổng bảo cậu gọi cho anh ấy, cậu đã gọi chưa?”
Tuy em Lâm ghé sát, nói thầm với Nặc Nặc, nhưng âm lượng… khiến cả phòng họp nghe thấy. Nghe thấy từ quan trọng là “ Tiêu tổng” nên ông chú dung tục đang thao thao bất tuyệt trước màn hình power point cũng mỉm cười vẻ nịnh nọt.
“ Em Lâm, Tiêu tổng tìm Hứa Nặc có việc hả?”
“ Đúng thế”. Em Lâm cười hì hì, thẳng lưng lên, “ Hình như gấp lắm, nên tôi mới vào phòng họp hỏi xem, xin lỗi đã làm phiền anh”. Nói thế nhưng em Lâm lại không tỏ ra chút hối hận nào vì đã cắt ngang việc của ông chú dung tuc.
Ông chú dung tục là yêu tinh, tự khắc hiểu ra đạo lý không thể đắc tội được với thư ký quan trọng cạnh Tiêu Dật, nụ cười trên gương mặt càng đậm hơn, “ Đâu có, nếu có việc thì Hứa Nặc đi gọi điện thoại cho Tiêu tổng trước đi”.
Dứt lời, Nặc Nặc nãy giờ vẫn im lặng ngẩng đầu lên, “ Ồ, tôi vẫn chưa kịp gọi cho anh ấy”.
Em Lâm muốn khóc mà không khóc nổi, cuống lên giậm giậm chân, “ Vậy… bây giời ra ngoài gọi đi?”
Nặc Nặc sờ cằm làm ra vẻ suy nghĩ, “ Ồ, lát nữa đi, bây giờ đang họp mà?”
Vừa dứt lời, em Lâm và ông chú dung tục hóa đá cùng lúc, đồng thời những nhân viên khác cũng cấm khẩu. Ông chú dung tục không hiểu, tưởng Nặc Nặc cố ý gài bẫy mình, để báo thù mối hận trước kia, làm sao được! Nếu Tiêu tổng nghĩ anh ta cố tình chơi xỏ, không thả Nặc Nặc, không để cô nàng gọi điện cho anh thì chẳng phải anh ta sẽ tiêu đời ư?
Bên này, em Lâm cũng mắt đỏ hoe, tiền thưởng tháng này… hết hi vọng rồi!
Tiêu Đại boss buổi sáng gọi điện đến, bảo có chuyện muốn tìm Hứa Nặc phòng kế hoạch, muốn cô đích thân gọi lại. Kết quả cả buổi sáng đã qua đi, cả buổi trưa cũng đi nốt, bây giờ buổi chiều cũng sắp qua rồi mà đồng chí Hứa Nặc vẫn thản nhiên, không chịu gọi điện lại.
Tiêu đại boss vì thế rất bực, rất phiền muộn, buổi chiều đã gọi ba cuộc đến hỏi em Lâm, em Lâm bị kẹp giữa hai thế lực mà không dám nói gì.
“Nặc Nặc, cậu hãy nể mình chúng ta thân thiết nhau, mà thương cho tiền lương eo hẹp của tớ với , ra ngoài gọi điện đi?”
Nặc Nặc vẫn tỏ vẻ lãnh đạm, đang định từ chối thì cửa văn phòng lại xịch mở,bên ngoài xuất hiện cô nàng Hoa Hoa,nhân viên mới phòng Hành chính. Hoa Hoa chớp đôi mắt to, “ Chị Lâm ơi, Tiêu tổng lại gọi đến, nói là… Hứa Nặc phải đích thân gọi lại”.
Nặc Nặc nghe thế, ánh mắt thoáng tia xảo trá, bóp cằm cười nhạt, ừ ừ, hay lắm. Có tiến bộ, chịu mất mặt để đích thân gọi đến tìm mình rồi ư?
“ Thế à…”Nặc Nặc trầm tư, bĩu môi nói, “Ồ , em Lâm, cậu giúp tớ nói với Tiêu tổng, nửa tiếng sau gọi lại đi”.
“ Cái … gì…” Em Lâm giật bắn mình, thốt ra từng chữ. Nặc Nặc hôm nay bị trúng gió gì thế? Dám to gan như vậy, ai giúp được Nặc Nặc thì tự đi mà làm, cô mà giúp thì bị Tiêu Đại boss chém chết.
Cùng lúc đó, những nhân viên khác từ trạng thái hóa thạch đã chuyển sang… ngồi thiền. Nặc Nặc phớt lờ, nhìn trời nói, “ bây giờ đang họp mà, bảo anh ấy nửa tiếng sau…”
“ Tan họp” Chưa nói xong, ông chú dung tục đã tuyên bố chắc như đinh đóng cột, sau đó ôm tập tài liệu hoảng loạn bỏ chạy.
Bất chấp Nặc Nặc có điên thật không, hay là có gì khúc mắc với Tiêu Đại boss, không bao giờ để mắc vạ vào thân, nhưng nhân viên khác nghe câu đó cũng như được giải phóng, thở phào một hơi rồi chuồn mất,chả thấy bong dáng ở đâu nữa.
Nặc Nặc bất lực, cuối cùng đành theo am Lâm về phòng Hành chính nghe điện thoại, Tiêu đại boss nghe thấy giọng thỏ trắng, câu đầu tiên là, “ sao lại khóa máy?”
Nặc Nặc chớp mắt,” Ồ, hết pin”
“ Tin nhắn QQ không trả lời?”
“ Không thấy, chắc mạng hỏng”.
“ Điện thoại cũng không nghe?”
“ Sáng nay bận lắm”.
“… “ bên kia im lặng, Nặc Nặc đang suy nghĩ xem có nên tiếp tục giả lạnh lùng không, hay là tha cho Tiêu đại boss thì nghe thấy tiếng cười rất khẽ bên kia.
Nặc Nặc đơ lưỡi, bực bội. Chẳng lẽ Tiêu Dật thấy mình giận dỗi thế là trẻ con, rất nhảm nhí, nên cười nhạo mình?
“ Không được cười” Nặc Nặc nhe răng, chỉ muốn cắn chết Tiêu Dật bên kia, cô rất nghiêm túc, rất nghiêm túc… Cãi nhau với anh, sao lại cười được chứ?
Kết quả, Tiêu Đại boss chỉ thản nhiên đáp lại một câu, “Nặc Nặc, em đang ghen”
Nặc Nặc ngớ người,cầm ống nghe chỉ thấy da đầu gai gai, cô làm sao… ghen được?! Cô chỉ muốn xoay chuyển tình hình, dạy dỗ Tiêu Dật thôi mà.
Bên kia Tiêu Dật lại nói, “ về chuyện Phụng Hoàng Cửu Thiên, anh về sẽ giải thích. Hôm nay vất vả cả ngày mới mời được Hứa tiểu thư đích thân nghe điện thoại, cũng xem như hả giận rồi chứ?”
Nặc Nặc bỗng thấy hơi thoải mái. Sao cảm giác chẳng thể xử lý được Tiêu dật, mà trái lại mình đang giận dỗi vớ vẩn nhỉ?
“ Em không giận, điện thoại hết pin thật mà”
“ Ừ, vậy anh nghĩ, bây giờ chắc nó được sạc pin rồi. Anh bay chiều mai”.
Nặc Nặc khựng lại, nghe nửa câu sau, thì trái tim lại đập thình thịch, người đó cuối cùng đã về rồi! Nặc Nặc cắn môi, đang định nói gì đó thì nghe bên kia, Tiêu dật dịu dàng nói:
“Nặc Nặc, anh nhớ em”
%>_
Chỉ một câu mà Nặc Nặc đã bại trận. Ngang bướng, ghen tuông gì đó đều bay biến hết. Quả nhiên, cô vẫn không phải là đối thủ của Tiêu Đại boss
NGOẠI CHUYỆN: BA MƯƠI CÂU HỎI PHỎNG VẤN
Các bạn thân yêu, chào cả nhà! Tôi là MC Mèo Sao Hỏa, để chúc mừng Tiêu Đại boss đã tỏ tình thành công, đồng thời mặt dày theo đuổi Nặc Nặc, tôi đã tiến hành buổi phỏng vấn đặc biệt. Mọi người vỗ tay chào mừng khách quý đi ạ.
Họ tên?
Tiêu Đại boss: Tiêu Dật
Nặc Nặc: Hứa Nặc
Giới tính?
Nặc Nặc: Nữ
Tiêu Đại boss: … (ánh mắt giết người)
Mèo: Hừm… câu hỏi này bỏ qua bỏ qua! Khóc ròng, rõ ràng là con mình tạo ra, tại sao tôi lại sợ nó?
Tuổi tác?
Tiêu Đại boss: 27
Nặc Nặc: 23
Mèo: Kinh ngạc! Tiêu Đại boss, cậu mới 27? Sao trẻ thế? Vậy rốt cuộc cậu mở công ty năm bao nhiêu tuổi? Tôi nhớ rõ đã thiết lập cho cậu là làm việc hai năm trước, có kinh ngiệm và vốn rồi mới lập công ty mà!
Tiêu Đại boss (ung dung): Ừ, lúc học đại học đã làm thêm cho công ty của giáo sư, không được à?
Mèo: Được, được.
Tính cách bản thân?
Tiêu Đại boss: trầm tĩnh, hướng nội, kiên nhẫn
Nặc Nặc: Nghiêm túc, hơi phản ứng chậm chạp, có phần… ngoan quá mức.
Tiêu Đại boss (cười): Về chuyện “ quá ngoan ngoãn” ấy, Nặc Nặc của tôi luôn rất rất đáng yêu
Mèo: Nặc Nặc, đừng bao giờ để cậu ta lừa. Còn nữa, cậu mà kiên nhẫn cái gì , là người biến thài ngầm thì có, hứ!
Mọi người ( đá Mèo bay vèo): Cô nghĩ là lỗi của ai hả hả hả???
Tính cách đối phương?
Tiêu Đại boss: Không có
Nặc Nặc: Quá hoàn hảo
Mèo: Ủa? Nặc Nặc thấy tự ti vì Tiêu Đại boss quá hoàn hảo?
Nặc Nặc: Vâng, nên khi ở cạnh anh ấy luôn có một áp lực vô hình, không giống cảm giác thoải mái khi ở bên Tiểu Tuấn.
Tiêu Đại boss (nheo mắt nguy hiểm):…
Mèo: Có vẻ Tiểu Tuấn tối nay sẽ rất đau khổ đây.
Thích điểm nào ở đối phương nhất? (chú thích: đáp án phải là một bộ phận trên cơ thể hê hê)
Tiêu Đại boss: mắt
Mèo: Tại sao? Giải thích?
Tiêu Đại boss: Mắt của Nặc Nặc rất trong sáng ngây thơ, không lẫn tạp chất.
Nặc Nặc (bốc cháy): Câu hỏi này tà ác quá, từ chối trả lời.
Mèo: Ủa? Đâu có. Á à, tôi biết rồi, chỗ em thích rất nhạy cảm phải không? Nói ra mau, nói ra mau!!!
Nặc Nặc (đỏ mặt ing~): Eo của Tiêu Đại boss rất … Có lúc rất muốn ôm từ phía sau thử…
Tiêu Đại boss: …
Mèo: Á á! Tiêu Đại boss cậu chảy máu mũi rồi. Nặc Nặc em đang dụ dỗ, dũ dỗ trong sáng!
Nặc Nặc: Em đã nói không muốn tiết lộ rồi mà
Không thích điểm nào nhất của đối phương? ( chú thích: Phải là một bộ phận trên cơ thể)
Nặc Nặc: Đôi mắt, quá sắc bén, giống như nhìn thấu tim người ta.
Tiêu Đại boss: …
Mèo: Sao không nói? Máu mũi vẫn chảy?
Tiêu Đại boss (chậm rãi): Đôi mắt
Mèo: Toát mồ hôi, cậu chơi tôi à, sao thích và không thích đều là một?
Tiêu Đại boss: Lúc Nặc Nặc nhìn tôi chằm chằm, tôi sẽ không nhịn được ham muốn làm chuyện xấu.
Nặc Nặc: Hỏi tiếp,hỏi tiếp!!!
Mèo (cười gian): Nặc Nặc, em xấu hổ kìa.
Địa điểm và thời gian hai người tình cờ gặp nhau?
Tiêu Đại boss: Văn phòng tôi, một ngày nào đó tháng tư.
Trước kia vì anh ở trên cao, cô ở dưới, anh là sếp, cô là nhân viên, Nặc Nặc luôn phục tùng anh, biết cũng không nói, không biết cũng im, để Tiêu Dật cho mình là một em thỏ trắng dịu dàng ngoan ngoãn dễ nuôi. Nhưng Tiêu Dật đã quên, cho dù kẻ đầu đất cũng có tính thổ ba phần, thỏ cuống lên cũng sẽ cắn người mà.
Huống hồ gì Nặc Nặc và Tiêu Dật đã thay đổi quan hệ. Sauk hi trở thành người yêu của nhau , Nặc Nặc có quyền và cũng có nghĩa vụ sửa đổi thái độ Tiêu Đại boss với bạn gái, và cả khi anh thừa nhận sai lầm.
Con gái giận dỗi một chút cũng tốt. Nặc Nặc muốn Tiêu Dật biết mình cũng không dễ bị đụng đến, nếu mới bắt đầu yêu nhau, mà cô chỉ thỏa hiệp và nhượng bộ, thì sau này sẽ thế nào đây?
Tính toán suy nghĩ như thế, nữ hoàng Nặc Nặc cuối cùng hạ quyết tâm, đóng băng Tiêu Đại boss hai ngày. Cách đóng băng cụ thể: không nhắn tin, không nghe điện thoại, cũng không lên cả game online. Mục đích của việc đóng băng: giết chết vẻ kiêu ngạo ngỗ ngược của người kia.
Phương án đóng băng vào chiều thứ ba đã có hiệu quả rõ rệt.
Chiều hôm ấy, Pink Baby đang tổ chức họp thì thấy em Lâm phòng Hành chính mặt mày khổ sở luồn vào, len lén đến cạnh Nặc Nặc thì thào, “Nặc Nặc, Tiêu tổng bảo cậu gọi cho anh ấy, cậu đã gọi chưa?”
Tuy em Lâm ghé sát, nói thầm với Nặc Nặc, nhưng âm lượng… khiến cả phòng họp nghe thấy. Nghe thấy từ quan trọng là “ Tiêu tổng” nên ông chú dung tục đang thao thao bất tuyệt trước màn hình power point cũng mỉm cười vẻ nịnh nọt.
“ Em Lâm, Tiêu tổng tìm Hứa Nặc có việc hả?”
“ Đúng thế”. Em Lâm cười hì hì, thẳng lưng lên, “ Hình như gấp lắm, nên tôi mới vào phòng họp hỏi xem, xin lỗi đã làm phiền anh”. Nói thế nhưng em Lâm lại không tỏ ra chút hối hận nào vì đã cắt ngang việc của ông chú dung tuc.
Ông chú dung tục là yêu tinh, tự khắc hiểu ra đạo lý không thể đắc tội được với thư ký quan trọng cạnh Tiêu Dật, nụ cười trên gương mặt càng đậm hơn, “ Đâu có, nếu có việc thì Hứa Nặc đi gọi điện thoại cho Tiêu tổng trước đi”.
Dứt lời, Nặc Nặc nãy giờ vẫn im lặng ngẩng đầu lên, “ Ồ, tôi vẫn chưa kịp gọi cho anh ấy”.
Em Lâm muốn khóc mà không khóc nổi, cuống lên giậm giậm chân, “ Vậy… bây giời ra ngoài gọi đi?”
Nặc Nặc sờ cằm làm ra vẻ suy nghĩ, “ Ồ, lát nữa đi, bây giờ đang họp mà?”
Vừa dứt lời, em Lâm và ông chú dung tục hóa đá cùng lúc, đồng thời những nhân viên khác cũng cấm khẩu. Ông chú dung tục không hiểu, tưởng Nặc Nặc cố ý gài bẫy mình, để báo thù mối hận trước kia, làm sao được! Nếu Tiêu tổng nghĩ anh ta cố tình chơi xỏ, không thả Nặc Nặc, không để cô nàng gọi điện cho anh thì chẳng phải anh ta sẽ tiêu đời ư?
Bên này, em Lâm cũng mắt đỏ hoe, tiền thưởng tháng này… hết hi vọng rồi!
Tiêu Đại boss buổi sáng gọi điện đến, bảo có chuyện muốn tìm Hứa Nặc phòng kế hoạch, muốn cô đích thân gọi lại. Kết quả cả buổi sáng đã qua đi, cả buổi trưa cũng đi nốt, bây giờ buổi chiều cũng sắp qua rồi mà đồng chí Hứa Nặc vẫn thản nhiên, không chịu gọi điện lại.
Tiêu đại boss vì thế rất bực, rất phiền muộn, buổi chiều đã gọi ba cuộc đến hỏi em Lâm, em Lâm bị kẹp giữa hai thế lực mà không dám nói gì.
“Nặc Nặc, cậu hãy nể mình chúng ta thân thiết nhau, mà thương cho tiền lương eo hẹp của tớ với , ra ngoài gọi điện đi?”
Nặc Nặc vẫn tỏ vẻ lãnh đạm, đang định từ chối thì cửa văn phòng lại xịch mở,bên ngoài xuất hiện cô nàng Hoa Hoa,nhân viên mới phòng Hành chính. Hoa Hoa chớp đôi mắt to, “ Chị Lâm ơi, Tiêu tổng lại gọi đến, nói là… Hứa Nặc phải đích thân gọi lại”.
Nặc Nặc nghe thế, ánh mắt thoáng tia xảo trá, bóp cằm cười nhạt, ừ ừ, hay lắm. Có tiến bộ, chịu mất mặt để đích thân gọi đến tìm mình rồi ư?
“ Thế à…”Nặc Nặc trầm tư, bĩu môi nói, “Ồ , em Lâm, cậu giúp tớ nói với Tiêu tổng, nửa tiếng sau gọi lại đi”.
“ Cái … gì…” Em Lâm giật bắn mình, thốt ra từng chữ. Nặc Nặc hôm nay bị trúng gió gì thế? Dám to gan như vậy, ai giúp được Nặc Nặc thì tự đi mà làm, cô mà giúp thì bị Tiêu Đại boss chém chết.
Cùng lúc đó, những nhân viên khác từ trạng thái hóa thạch đã chuyển sang… ngồi thiền. Nặc Nặc phớt lờ, nhìn trời nói, “ bây giờ đang họp mà, bảo anh ấy nửa tiếng sau…”
“ Tan họp” Chưa nói xong, ông chú dung tục đã tuyên bố chắc như đinh đóng cột, sau đó ôm tập tài liệu hoảng loạn bỏ chạy.
Bất chấp Nặc Nặc có điên thật không, hay là có gì khúc mắc với Tiêu Đại boss, không bao giờ để mắc vạ vào thân, nhưng nhân viên khác nghe câu đó cũng như được giải phóng, thở phào một hơi rồi chuồn mất,chả thấy bong dáng ở đâu nữa.
Nặc Nặc bất lực, cuối cùng đành theo am Lâm về phòng Hành chính nghe điện thoại, Tiêu đại boss nghe thấy giọng thỏ trắng, câu đầu tiên là, “ sao lại khóa máy?”
Nặc Nặc chớp mắt,” Ồ, hết pin”
“ Tin nhắn QQ không trả lời?”
“ Không thấy, chắc mạng hỏng”.
“ Điện thoại cũng không nghe?”
“ Sáng nay bận lắm”.
“… “ bên kia im lặng, Nặc Nặc đang suy nghĩ xem có nên tiếp tục giả lạnh lùng không, hay là tha cho Tiêu đại boss thì nghe thấy tiếng cười rất khẽ bên kia.
Nặc Nặc đơ lưỡi, bực bội. Chẳng lẽ Tiêu Dật thấy mình giận dỗi thế là trẻ con, rất nhảm nhí, nên cười nhạo mình?
“ Không được cười” Nặc Nặc nhe răng, chỉ muốn cắn chết Tiêu Dật bên kia, cô rất nghiêm túc, rất nghiêm túc… Cãi nhau với anh, sao lại cười được chứ?
Kết quả, Tiêu Đại boss chỉ thản nhiên đáp lại một câu, “Nặc Nặc, em đang ghen”
Nặc Nặc ngớ người,cầm ống nghe chỉ thấy da đầu gai gai, cô làm sao… ghen được?! Cô chỉ muốn xoay chuyển tình hình, dạy dỗ Tiêu Dật thôi mà.
Bên kia Tiêu Dật lại nói, “ về chuyện Phụng Hoàng Cửu Thiên, anh về sẽ giải thích. Hôm nay vất vả cả ngày mới mời được Hứa tiểu thư đích thân nghe điện thoại, cũng xem như hả giận rồi chứ?”
Nặc Nặc bỗng thấy hơi thoải mái. Sao cảm giác chẳng thể xử lý được Tiêu dật, mà trái lại mình đang giận dỗi vớ vẩn nhỉ?
“ Em không giận, điện thoại hết pin thật mà”
“ Ừ, vậy anh nghĩ, bây giờ chắc nó được sạc pin rồi. Anh bay chiều mai”.
Nặc Nặc khựng lại, nghe nửa câu sau, thì trái tim lại đập thình thịch, người đó cuối cùng đã về rồi! Nặc Nặc cắn môi, đang định nói gì đó thì nghe bên kia, Tiêu dật dịu dàng nói:
“Nặc Nặc, anh nhớ em”
%>_
Chỉ một câu mà Nặc Nặc đã bại trận. Ngang bướng, ghen tuông gì đó đều bay biến hết. Quả nhiên, cô vẫn không phải là đối thủ của Tiêu Đại boss
NGOẠI CHUYỆN: BA MƯƠI CÂU HỎI PHỎNG VẤN
Các bạn thân yêu, chào cả nhà! Tôi là MC Mèo Sao Hỏa, để chúc mừng Tiêu Đại boss đã tỏ tình thành công, đồng thời mặt dày theo đuổi Nặc Nặc, tôi đã tiến hành buổi phỏng vấn đặc biệt. Mọi người vỗ tay chào mừng khách quý đi ạ.
Họ tên?
Tiêu Đại boss: Tiêu Dật
Nặc Nặc: Hứa Nặc
Giới tính?
Nặc Nặc: Nữ
Tiêu Đại boss: … (ánh mắt giết người)
Mèo: Hừm… câu hỏi này bỏ qua bỏ qua! Khóc ròng, rõ ràng là con mình tạo ra, tại sao tôi lại sợ nó?
Tuổi tác?
Tiêu Đại boss: 27
Nặc Nặc: 23
Mèo: Kinh ngạc! Tiêu Đại boss, cậu mới 27? Sao trẻ thế? Vậy rốt cuộc cậu mở công ty năm bao nhiêu tuổi? Tôi nhớ rõ đã thiết lập cho cậu là làm việc hai năm trước, có kinh ngiệm và vốn rồi mới lập công ty mà!
Tiêu Đại boss (ung dung): Ừ, lúc học đại học đã làm thêm cho công ty của giáo sư, không được à?
Mèo: Được, được.
Tính cách bản thân?
Tiêu Đại boss: trầm tĩnh, hướng nội, kiên nhẫn
Nặc Nặc: Nghiêm túc, hơi phản ứng chậm chạp, có phần… ngoan quá mức.
Tiêu Đại boss (cười): Về chuyện “ quá ngoan ngoãn” ấy, Nặc Nặc của tôi luôn rất rất đáng yêu
Mèo: Nặc Nặc, đừng bao giờ để cậu ta lừa. Còn nữa, cậu mà kiên nhẫn cái gì , là người biến thài ngầm thì có, hứ!
Mọi người ( đá Mèo bay vèo): Cô nghĩ là lỗi của ai hả hả hả???
Tính cách đối phương?
Tiêu Đại boss: Không có
Nặc Nặc: Quá hoàn hảo
Mèo: Ủa? Nặc Nặc thấy tự ti vì Tiêu Đại boss quá hoàn hảo?
Nặc Nặc: Vâng, nên khi ở cạnh anh ấy luôn có một áp lực vô hình, không giống cảm giác thoải mái khi ở bên Tiểu Tuấn.
Tiêu Đại boss (nheo mắt nguy hiểm):…
Mèo: Có vẻ Tiểu Tuấn tối nay sẽ rất đau khổ đây.
Thích điểm nào ở đối phương nhất? (chú thích: đáp án phải là một bộ phận trên cơ thể hê hê)
Tiêu Đại boss: mắt
Mèo: Tại sao? Giải thích?
Tiêu Đại boss: Mắt của Nặc Nặc rất trong sáng ngây thơ, không lẫn tạp chất.
Nặc Nặc (bốc cháy): Câu hỏi này tà ác quá, từ chối trả lời.
Mèo: Ủa? Đâu có. Á à, tôi biết rồi, chỗ em thích rất nhạy cảm phải không? Nói ra mau, nói ra mau!!!
Nặc Nặc (đỏ mặt ing~): Eo của Tiêu Đại boss rất … Có lúc rất muốn ôm từ phía sau thử…
Tiêu Đại boss: …
Mèo: Á á! Tiêu Đại boss cậu chảy máu mũi rồi. Nặc Nặc em đang dụ dỗ, dũ dỗ trong sáng!
Nặc Nặc: Em đã nói không muốn tiết lộ rồi mà
Không thích điểm nào nhất của đối phương? ( chú thích: Phải là một bộ phận trên cơ thể)
Nặc Nặc: Đôi mắt, quá sắc bén, giống như nhìn thấu tim người ta.
Tiêu Đại boss: …
Mèo: Sao không nói? Máu mũi vẫn chảy?
Tiêu Đại boss (chậm rãi): Đôi mắt
Mèo: Toát mồ hôi, cậu chơi tôi à, sao thích và không thích đều là một?
Tiêu Đại boss: Lúc Nặc Nặc nhìn tôi chằm chằm, tôi sẽ không nhịn được ham muốn làm chuyện xấu.
Nặc Nặc: Hỏi tiếp,hỏi tiếp!!!
Mèo (cười gian): Nặc Nặc, em xấu hổ kìa.
Địa điểm và thời gian hai người tình cờ gặp nhau?
Tiêu Đại boss: Văn phòng tôi, một ngày nào đó tháng tư.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook