Hai mẹ con Hoắc Uyển Ngưng đã thuê một phòng khách sạn tạm thời, cô nghĩ chỉ đến làm nhiệm vụ...!đằng nào cũng trở lại Mỹ sớm thôi nên không nhất mua thuê nhà làm gì.
Danny nằm trên giường, thoải mái đung đưa chân, mắt dán vào màn hình điện thoại.

Còn Hoắc Uyển Ngưng thì ngồi dưới thảm lông, cũng đang chăm chú xem cái gì đó.
Đột nhiên Danny kêu lên:"Mommy, chúng ta đi triển lãm tranh đi!"
Thằng bé giơ điện thoại lên, đưa Hoắc Uyển Ngưng xem một tấm fic quảng cáo triển lãm tranh, địa điểm in to đề
'Empair Art'
Hoắc Uyển Ngưng nhìn một cái rồi vẻ từ chối:"Thôi, vừa xuống máy bay con không mệt sao?"
Thằng nhóc lắc đầu, đĩnh đạc nói không.
"Nhưng mà mẹ cảm thấy lười quá đi à." Hoắc Uyển Ngưng vươn vai một cái, giả vờ mệt mỏi tột độ.

Nhưng mà thật ra thì cô cũng đang uể oải thật.
Nghe lời này Danny buồn bã, cậu lồm cồm bò đến cạnh mẹ, giương đôi mắt long lanh nhìn rồi năn nỉ:"Mommy, đi mà, dẫn con đi một chút đi.

Mommy nói đến đây sẽ dẫn con đi mấy chỗ chơi mà, đi một chút thôi nhé, nhé? Con thích triển lãm tranh."
Nhìn bộ dạng tủi thân của con trai cô không bao giờ đành lòng nổi.

Việc không có một gia đình trọn vẹn đó cũng là một thiệt thòi cho đứa nhỏ này rồi.
Hoắc Uyển Ngưng ôm Danny vào lòng, đưa tay véo cặp má bánh bao của cậu cưng chiều.
"Được, tối nay chúng ta đi."
Nhiệm vụ thì vẫn là nhiệm vụ, Vincent cũng không hối thúc nên cô vẫn rất vô tư.
Trời đêm Tây Ngụy đã sớm đen kịt lại, không khí cũng se se lạnh.

Hoắc Uyển Ngưng đang đứng gần cửa sổ ngắm cảnh, từ tầng 21 nhìn được tất cả.

Trong lòng cô khơi gợi lên những cảm xúc kì lạ.

Thầm cảm thán một câu:"Lâu rồi không gặp..., Tây Ngụy vẫn náo nhiệt như vậy nhỉ."
Mấy năm cô ở nước ngoài nơi đây đã thay đổi không ít, những tòà chung cư cao sang và tập đoàn đồ sộ cứ mọc lên chọc trời.
Anh bây giờ thế nào rồi?
"..."
Chỉ có từng cơn gió mát luồng qua tóc cô bông đùa, không ai đáp.

Cô lại tự đẩy vào hồi ức tâm tư.

Quay đầu nhìn
Danny đã vui vẻ sửa soạn quần áo, đầu mày cô nhíu chặt, khoé môi cong lên nặn ra một nụ cười khổ.
Con trai đã lớn như thế này rồi đó Dạ Uý, đứa trẻ này...anh có muốn biết không?
Nơi này là quê nhà của cô, đi không xa sẽ về đến nhà.

Nhưng mà cô lại không muốn về, lúc cô li hôn với Công Tôn Dạ Uý chỉ có cô mới thấy rõ ba cô phản ứng như thế nào, kể cả là biểu cảm thất vọng và ưu sầu của mẹ cô.

Cô thấy, chỉ là nỗi niềm tủi thân cứ bủa vây cô, một lời ngọt ngào dịu êm cô mong chờ cả tuổi thơ không có, đến giờ vẫn không có, mà có lẽ cả đời cũng không có.
Lúc mà Danny hơn 2 tuổi mấy, mẹ cô có gọi điện đến.

Lúc đó cô bất ngờ lắm, dù quá nhiều tình cảm nhưng trong lòng cô không che giấu sự vui sướng.
Tuy nhiên nghe được mấy câu từ mẹ xong cô hoàn toàn hụt hẫng.

Từ đó cô nhận ra, hóa ra bản thân mình khao khát một tiếng quan tâm từ họ à..?
"Con đừng nghịch ngợm bướng bỉnh nữa, đã lớn như vậy rồi toàn gây họạ cho ba mẹ thôi.

Bây giờ ở đầu cũng không biết, xem em trai con đi....
Mau về nhà đi nghe không? Ba mẹ vừa tìm được mối làm ăn tốt, bên đó có cậu con trai trưởng..."
"Tút...tút"
Hơn hai năm ở đất Mỹ xa xôi xong nhận được một câu nói hờ hững từ người nhà, Hoắc Uyển Ngưng dứt khoát cúp máy.

Cô thấy mình vô cùng hề hước, trông chờ cái gì vậy chứ?
"Ha...!cứ bỏ đi." Hoắc Uyển Ngưng lẩm bẩm, vỗ vỗ tay lên mặt cho tỉnh táo.

Cô không muốn để con trai thấy bộ dạng yếu đuối này của mình.
Đi vào trong, lặng lẽ đứng ngắm nhìn con trai nhỏ hồn nhiên đang hì hục chạy tới chạy lui thay quần áo.


Cô ngồi xồm xuống, xoay người Danny một vòng rồi cười nói:"Con rốt cuộc đem bao nhiêu đồ đi sang đây vậy hả?"
Danny cười rạng rỡ một cái, "Không nhiều đâu ạ."
Cậu bé lớn lên sáng sủa, khôi ngô.

Nhìn rất giống Công Tôn Dạ Uý năm đó, chỉ đặc biệt sỡ hữu đôi mắt giống mẹ, lanh lợi và đẹp đẽ.
Hoắc Uyển Ngưng khoác trên người bộ váy trễ vai màu đỏ đô, lộ ra vóc dáng mảnh mai và thanh thoát sau mỗi đường cong, xương quai xanh hồng hào.

Xỏ thêm một chiếc bông Tai Hợp Kim Ngọc Trai Avali AVJ.E000299.00, sang chảnh, cuống hút.

Thêm một đôi cao gót cùng tông với váy và một cái túi xách Gucci.
Đùa gì chứ, mấy năm làm lụng lí nào nhà thiết kế 'đại tài' cô đây không mua nổi hàng hiệu?
Cậu bé Danny chững chạc trong bộ suốt cho trẻ em có đai quần màu đen, quần âu lịch lãm.

Cổ thắt nơ victor lụa cùng màu với váy của mẹ, ngực đeo ghim cài áo cũng cùng hãng với túi của mẹ.
Mẹ thích gì thì cậu thích đó.
Tổ hợp mẹ con chất chơi nồng nặc mùi tiền bước ra khỏi khách sạn.

Tuy ở đây ai cũng giàu nhưng khí chất và dung mạo của hai mẹ con nhà này không lẫn đi đâu được.

Người quý phái người đáng yêu.
Vừa xuống sảnh thôi trước mặt Hoắc Uyển Ngưng là một người đàn ông cao lớn, sang trọng đứng đó.

Khẽ nói với cô:"Chào buổi tối, quý cô của anh."
Đôi mắt cô trợn to, ngạc nhiên thốt lên:"Tư Nại, anh về đây khi nào vậy? Sao em không biết thế?"
Lục Tư Nại bế Danny lên, cười cười:"Anh theo mẹ con em, bay sau một tiếng đồng hồ."
"Vậy sao anh biết em ở đây?"
"Dĩ nhiên biết chứ, Danny nói cho anh.


Với lại chính thằng bé muốn tham gia triển lãm, gọi cho anh từ sớm."
Hoắc Uyển Ngưng nhìn Danny, gõ yêu vào trán cậu.

"Thằng nhóc này thật láu lỉnh mà."
"Được rồi, tiểu Ngưng đi thôi."
Anh bắt lấy bàn tay thon dài của cô, nắm chặt, ba người cùng ra xe.

Tay trong tay, Hoắc Uyển Ngưng cảm nhận được rõ hơi ấm của anh.
Ngồi chiếc Roll Royce Ghost anh chở đi Hoắc Uyển Ngưng càu nhàu:"Chắc em đem chiếc Mercedes Benz S-
Class lúc trước đi bán quá."
"Sao thế?"
"Bán mua chiếc mới."
"Tiền em dư để mua một chiếc tốt hơn vậy mà, cũng đâu nhất thiết bán?"
Hoắc Uyển Ngưng thở dài:"Ui dào, xe cũ em chán đời."
Lục Tư Nại sản khoái bật cười, "'Chán vậy anh mua chiếc mới cho em."
"Thôi anh, làm vậy em có cảm giác mình mắc nợ sếp ấy."
"Ài ài đâu có." Ngoài sếp ra, anh trai ra thì em có thể coi anh là người yêu được không?
Lời sau anh giữ riêng, không nói ra.

Nhưng trong tim đã âm thầm đau một khắc.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương