Boss Cẩn Thận, Vợ Hiền Có Độc
-
Chương 101: Thủ trưởng, cầu xin đứa bé!
Edit: Tịnh Hảo
Ngày mai chính là Tết, sau sự việc tự té xỉu xảy ra lần trước, sức khỏe Noãn Noãn khôi phục bình thường coi như tạm ổn, Chiến Vân Không sốt ruột nhưng trước mặt cô gái lại là biểu hiện bình tĩnh, tâm tình và cảm xúc tốt là cách điều trị quan trọng, thuốc của Giang Ly dường như có tác dụng, đến nay vẫn chưa xuất hiện bất kỳ phản ứng không tốt nào, điều này làm cho Giang Ly càng muốn đi sâu vào việc nghiên cứu tìm thuốc giải độc, anh ta muốn hoàn thành trước khi Giang Niệm Tình phát hiện, đánh úp chẳng qua chỉ là một khởi đầu, anh ta hiểu rất rõ lòng của cô ta ngoan độc, hung bạo hơn bất cứ loài dã thú nào trên thế gian này, khát máu đã trở thành niềm vui và buông thả lớn nhất của cô ta.
Cố Lưu Niên nói có thể trở về nhà ăn Tết, nhưng toàn bộ hành trình anh ta nhất định phải đi cùng, bên mình là một bác sĩ, cười mình lúc nào thì biến thành suy yếu như thế này rồi, có cận vệ còn có bác sĩ theo bên mình, trái phải đều có người đi theo, là hạnh phúc hay là bất hạnh đây, trước kia là một cô gái khỏe mạnh cường tráng, bây giờ là dáng vẻ gì?
Gió vừa thổi, đi bộ còn có thể té ngã, mặc quần áo ít liền lạnh run lẩy bẩy. Tựa như sóng biển cuồn cuộn nổi lên, bọt sóng quay cuồng giống như nước xoáy vô lực mềm nhũn, mình như vậy là điều cô ghét nhất.
Nhưng mỗi ngày cô đều mỉm cười, cơ thể càng khó chịu cô càng cười rực rỡ như ánh sáng, sức khỏe của mình thì mình là người rõ nhất, nhưng cô không muốn làm cho Chiến Vân Không thêm phiền toái, bây giờ anh đủ bận rộn lại còn vì mình mà trở mặt với Tổng Lý, làm một quân tẩu cô phải giống như một người quân nhân có ý chí vững chắc và tinh thần bất khuất, mặc kệ lên núi hay lao xuống biển lửa, bò qua núi tuyết hay là đồng cỏ, cô vẫn có thể vượt qua tất cả, hừ hừ.
Bên trong phòng sách ở nhà cổ của Chiến gia.
Không khí không tốt lắm, kết quả điều tra những người nào đó rất ngoài dự đoán của anh, thân thể cao lớn đứng lặng trước cửa sổ trong veo, ngoài cửa sổ yên tĩnh, sương mù dày đặc u ám, sắc trời lờ mờ như đang trong cơn mê mang, chỉ nhìn thấy phía trước mù mịt, cây khô héo suy tàn bị gió lướt qua làm lung lay theo, bông tuyết gom lại rất dày do rơi mấy ngày liền, lúc này tuyết đã ngừng, nhìn cơn gió không biết thổi đi đâu, lòng của anh cũng bay theo nó, cảnh rất đẹp, đẹp đến không chân thật.
Chiến Vân Không nhắm mắt lại, mệt mỏi làm cho máu trong cơ thể chảy chầm chậm, mạch đập cũng kém, không mạnh mẽ như trước kia, anh dường như càng hiểu ra một chuyện, anh phải sống như thế nào mới có thể trơn tru, lòng anh đã khô héo rồi.
Lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa.
"Lão đại, dưới lầu có khách tới rồi." Cổ Thanh Dạ dùng từ ngữ mập mờ nét mặt rất cứng ngắc, còn có chút chán ghét.
"Ai?" Chưa lấy lại tinh thần, chỉ là một chữ đã lạnh lẽo làm đầu Cổ Thanh Dạ muốn nổ tung.
“Anh đi xuống thì biết thôi, còn có mẹ nuôi nhiệt tình đón tiếp người ta, kêu anh mau xuống lầu, báo cáo đã xong.”
Không biết có phải Cổ Thanh Dạ cố ý dùng vẻ mặt rất nghiêm túc chào theo kiểu quân đội hay không, sau đó xoay người đạp cửa.
Không phải anh ta dằn mặt Chiến Vân Không mà là đúng lúc trên hành lang có một trận gió thổi vào dùng lực đóng cửa lại, âm thanh lớn đến mức anh ta vội vàng ‘chuyển nhà’ chạy trốn.
“Rất nhiều năm không gặp, dì còn tưởng rằng tin tức kia… Haizz, bây giờ thì tốt rồi, gặp lại con thật tốt, không ngờ sau khi nữ thủ trưởng xinh đẹp nhất bộ đội đặc chủng giải ngũ lại là giáo viên dạy tiếng Anh của Noãn Noãn chúng ta, con nói xem đây không gọi là duyên phận thì gọi là gì, mau mau uống một ngụm trà nóng đi cho cơ thể ấm áp, mấy ngày nay trời lạnh còn chạy tới đây có phải là phí sức không.”
Mộ Thanh Nhi khách sáo châm trà rót nước cho Bạch Nguyệt Oánh, quản gia đã bưng các loại đồ ăn ngon lên, cho dù ai cũng không nhìn ra được vẻ chán ghét đã đạt tới cực hạn mà bà giấu dưới đáy mắt.
Là nữ bá vương trên thương trường, lòng dạ thâm sâu hơn cả đàn ông nhưng bà vẫn thiện lương, trắng đen rõ ràng, thích chính là thích, không thích thì ngay cả nhìn cũng không nhìn một cái, tuy bà chán ghét Bạch Nguyệt Oánh nhưng ngoài mặt vẫn tâng bốc cô ta tán thưởng cô ta, chỉ vì trong mắt bà, Bạch Nguyệt Oánh là người phụ nữ đáng sợ hơn cả yêu ma quỷ quái, nhìn bóng dáng thôi cũng nhìn ra được tới đây là có mục đích, không thể không cảnh giác.
“Dì, dì quá khách khí rồi, con trở về cũng đã lâu, hôm nay mới đến thăm dì, nói như thế nào cũng là con không tốt.” Bạch Nguyệt Oánh giơ tay nhấc chân đều lộ ra sự ưu nhã, không biết hoàn cảnh xuất thân của cô ta đều sẽ bị khí chất quý tộc phát ra từ toàn thân của cô ta đánh lừa ánh mắt.
Đôi mắt không để lại dấu vết quét qua trong phòng khách trang nhã phong cách cổ xưa, khóe miệng vẫn giữ vững nụ cười giống như lúc cô ta vừa mới vào cửa, không nhiều cũng không ít cảm thấy vừa đủ, tất cả ở nơi này nên là thuộc về cô ta, bao gồm cả người đàn ông mà cô ta yêu mười năm đang đi xuống từ trên cầu thang, mỗi lần nhìn thấy anh, tim của cô ta vẫn nhảy lên cho dù bao nhiêu năm đi qua, tại sao con tim này vẫn chưa chết, mỗi lần bị tổn thương bao nhiêu thì cô ta càng yêu anh bấy nhiêu, đuổi theo bước chân của anh mười năm, cô ta rất cố gắng rất nỗ lực làm mình càng trở nên mạnh mẽ, có thể đứng bên cạnh anh là ước mơ cả đời của cô ta, mặc kệ gió táp mưa sa hay là sấm sét cũng không thể phá vỡ được bức tường mơ ước vững chắc của cô ta, té thì đứng lên, ngã đau thì lau khô nước mắt lại đứng lên nữa, tiếp tục chạy theo bước chân kia, anh chính là mặt trời của mình, không có anh thì mình sẽ chết trong bóng tối, ánh mắt lưu luyến ở trên người đàn ông, nóng bỏng như thế, ánh mắt sáng rực như thế, cười mình thật là ti tiện, mười năm cố chấp đổi lấy ánh mắt chán ghét và vẻ mặt phiền chán, xa lạ và lạnh lùng của anh, Chiến Vân Không, anh có biết không, dù một cái quay đầu nhìn lại của anh cũng làm cho em cảm thấy có sức sống tiếp tục yêu, anh là hạnh phúc lớn nhất của em.
“Vân Không à, mau nhìn xem ai tới.” Mộ Thanh Nhi đứng dậy kéo con trai giống như cộc gỗ đứng ở cầu thang, thằng nhóc chết tiệt này giả bộ cái gì, bà thông minh một đời tại sao sinh ra một đứa con trai lạnh như băng như cục sắt không thông suốt vậy, haizz!
Lén túm chặt góc áo của anh, dùng vẻ mặt như muốn nói với anh, con nói một câu được không, đừng để cô gái nhà người ta chết khô ở chỗ này, mẹ đây rất lúng túng.
“Mẹ, mẹ không có chuyện gì chứ?” Chiến Vân Không cố ý giơ tay xoa nhẹ lên trán của Mộ Thanh Nhi kiểm tra nhiệt độ, bây giờ động tác này đã thành thói quen, mỗi đêm tỉnh lại anh đều phải sờ trán của Noãn Noãn xem có phỏng tay hay không, có dấu hiệu phát sốt gì không, mỗi đêm lo lắng cũng chính là lúc mình yếu ớt nhất, cả đời này mỗi người chỉ có một lần được sống, mà Noãn Noãn chính là cuộc sống của anh.
Trừng mắt liếc anh một cái, véo lên bắp thịt cứng chắc của con trai ở sau lưng, ngoài cười như trong không cười, “Con nói cho mẹ một câu chào hỏi đi!”
“Không thoải mái chỗ nào thì đi khám bác sĩ có biết không ạ?” Ôm bả vai của mẹ cùng đi đến trước mặt Bạch Nguyệt Oánh, “Sao không về quê ăn Tết?” Một câu lạnh nhạt như nước giống như một dòng nước ấm chảy vào đáy lòng của Bạch Nguyệt Oánh, hơi thở ngọt ngào tràn đầy toàn thân cô ta.
Khóe mắt cong cong, cười xinh đẹp, "Đây chính là nhà của em."
Cô là đứa trẻ xuất thân từ nông thôn, trước mười tuổi cô sống ở trong một thôn trang nhỏ hẻo lánh, chưa từng ra ngoài, chưa từng đi đến thành phố lớn, cô ta từng cho rằng nơi này chính là Thiên Đường đẹp nhất, cô ta sẽ sống ở chỗ này cả đời, nhưng thiên tai thảm họa đột nhiên đến, một trận mưa xối xả lũ bất ngờ phá hủy thôn xóm, cô ta mất đi cha mẹ, cô ta trèo lên trên cây sống được hai ngày một đêm, cuối cùng cô ta không chống đỡ nổi, cơ thể và tinh thần suy yếu, trong lúc rơi xuống nước chợt giống như mình trông thấy một anh trai chạy tới kêu to với cô ta, nói cô ta chịu đựng, sau đó thì cái gì cũng không biết.
Trận lũ kia đã phá hủy quê hương của cô ta, sau này nghe nói có người bỏ vốn xây dựng nơi đó lần nữa, về sau cô ta cũng có trở về thăm quê, tiến vào bộ đội đặc chủng có thể là trời đã định trước, cô ta được Chiến Thiên Kỳ coi trọng chọn vào bộ đội đặc chủng, là nữ binh duy nhất, quan trọng nhất là chịu khó chăm chỉ, cô ta là một kỳ tài hiếm có về chiến lược, là đối tượng thầm mến trong lòng của rất nhiều đàn ông, nhưng vẫn chung tình với Chiến Vân Không.
Tất cả mọi người cho rằng bọn họ là một đôi xứng nhất, cho là bọn họ sẽ ở cùng nhau, nhưng chỉ là cách nghĩ từ một phía của mọi người thôi, từ đầu đến cuối Chiến Vân Không xa lánh Bạch Nguyệt Oánh, chưa từng lộ ra nụ cười với cô ta, cho đến khi Tinh Tiểu Noãn xuất hiện, trước đó Bạch Nguyệt Oánh cũng cho rằng anh là như thế này, một người đàn ông mặt lạnh, thật ra không phải vậy, thật ra anh biết cười, biết dịu dàng, nhưng người kia không phải là cô ta.
Ký ức rất tốt đẹp, vừa hận vừa tổn thương, tâm tư trở về hiện thực, nhìn thấy anh vẫn là mặt lạnh lùng và giễu cợt, “Cô nên hiểu cô vốn không thuộc về nơi này, hà cớ gì phải khổ sở đấu tranh gì, tìm người đàn ông yêu cô sinh con dưỡng cái mới đúng là việc mà người phụ nữ cả đời này nên theo đuổi, cô cảm thấy sao hả cô Bạch.”
Bưng ly trà của Mộ Thanh Nhi lên, khẽ nhấp một hớp, hai chân đan chéo vào nhau tao nhã, áo len bình thường màu đen cổ chữ V như phô bày tất cả nét đẹp cơ thể của anh còn hơn cả người mẫu, đùi hẹp, quần tây vòng quanh hai bắp đùi thon dài, gương mặt anh tuấn rét lạnh mang theo sự châm biếm liếc nhìn cô ta bằng nửa con mắt, như nói với cô ta, đừng uổng phí sức lực nữa, cô làm tất cả mọi thứ đều chỉ uổng công, cô như vậy chỉ càng làm cho tôi chán ghét cô.
Bạch Nguyệt Oánh sững sờ không nghĩ tới anh sẽ nói những lời này, ngơ ngác nhìn anh, ngay cả Mộ Thanh Nhi cũng chưa phản ứng được thằng nhóc này muốn làm gì, cũng không lưu lại chút mặt mũi cho con gái nhà người ta, bà tươi cười vội giảng hòa bưng chén trà lên chặn miệng của Chiến Vân Không lại, “Oánh Oánh à, ngày nào đó dì giới thiệu cho con mấy thanh niên anh tuấn tài giỏi lại đẹp trai, lại đây ăn một miếng bánh Mousse đi, đây chính là bánh ngọt dì đặc biệt mời đầu bếp của nhà ăn nước Pháp trở về làm đấy.”
“Cảm ơn dì, nhưng thật sự con ăn không nổi, thời gian cũng không còn sớm, con cũng nên đi.” Bạch Nguyệt Oánh lễ phép cười yếu ớt che giấu vết thương vừa bị hung hăng xé rách, muốn nhanh chóng rời khỏi nơi này, trốn vào trong thế giới của mình, lén liếm miệng vết thương, đứng dậy vẫn là nét mặt cười rạng rỡ, liếc mắt nhìn Chiến Vân Không, “Thủ trưởng Chiến, chắc anh cũng hiểu tôi, hễ là thứ tôi muốn đạt được, trước khi còn chưa có được trong tay thì tôi sẽ không vứt bỏ, Tết vui vẻ!”
Bình trà trên bàn trà vẫn còn bốc hơi nóng, bên trong phòng khách chỉ còn lại một mình Chiến Vân Không, Mộ Thanh Nhi vừa mới tiễn Bạch Nguyệt Oánh xong thì ngang tàng với anh, cưng chiều vỗ lên đùi của con trai, co giãn vô cùng tốt bắp thịt lại vững chắc, Mộ Thanh Nhi mở miệng trách móc, “Con muốn làm gì hả, không thể khách khí với Bạch Nguyệt Oánh một chút sao, một chút thôi cũng không được sao, cô gái nhà người ta thích con mấy chục năm có lỗi gì sao, nói chuyện đàng hoàng một chút sẽ chết sao, hả?”
“Mẹ muốn cô ta làm con dâu của mẹ sao?” Mặt Chiến Vân Không tối sầm nhìn mẹ, Mộ Thanh Nhi khéo nói, dáng vẻ lại luôn cười, cho dù là Nhị Lang Thần cũng rất khó nhìn thấu nội tâm của bà đang suy nghĩ cái gì, chỉ có cha của bọn họ là hiểu rõ bà nhất.
“Mẹ dám đưa người phụ nữ như vậy vào trong nhà sao, con nghĩ mẹ bị mù à, con nói đi tại sao con lại ngốc như vậy chứ, đều nói là "mẹ con liền tâm" mà mẹ với con, ngay cả một cái rắm, ngay cả một chút hiểu ngầm cũng không có.” Nói lời thô tục, Chiến Vân Không khẽ nở nụ cười, vô lại gác một chân lên đùi của Mộ Thanh Nhi, nhìn bà, đưa tay chỉnh lại góc áo bị nhăn cho bà.
“Phu nhân Chiến, xin chú ý lời nói và cử chỉ của mẹ.”
“Mẹ chú ý cái rắm, con trêu chọc cô ta tức giận, cô ta sẽ gây bất lợi cho Noãn Noãn của mẹ, xem mẹ làm sao trừng trị con.”
“Mẹ đã biết những việc gì?” Dưới tình thế cấp bách nắm chặt vai của Mộ Thanh Nhi, ngón tay giữ chặt xương bả vai của bà, làm bà đau sợ hãi kêu một tiếng.
"Đau chết, con muốn bóp chết mẹ sao, con buông tay...... Buông tay......."
Thu lại ánh mắt như mũi nhọn sắc tối tăm, bàn tay Chiến Vân Không lấy lòng mát xa cổ chỗ mình bóp, “Nói một chút đi bà Mộ, mẹ có tin tức từ nơi nào.”
Mộ Thanh Nhi sững sờ, toàn thân nổi da gà, đây là con trai bà sinh sao? Sao lại làm nũng rồi, ghê tởm quá, đây là lần đầu tiên thấy thủ trưởng Chiến thủ thỉ thù thì, chưa quen vẫn còn có phản ứng bài xích. Đều nói cưới vợ thì quên mẹ, con dâu của bà có thể dạy đứa con trai núi băng thành… dễ thương như thế, có tính là phần quà tốt nhất mà bà đạt được trong Tết năm nay không.
“Chuyện của các con có cái gì mà mẹ không biết hả, trò bịp của đứa bé mẹ không chơi đâu.”
“Quả nhiên từ nhỏ đến lớn tụi con đều bị mẹ giám sát, đúng không đồng chí Mộ Thanh Nhi.” Một chân khác của Chiến Vân Không cũng gác lên đùi của Mộ Thanh Nhi, ôi, bị ghì xuống thiếu chút nữa bà không chống đỡ được, thằng nhóc chết tiệt, không bóp bà thì đè bà làm nũng hay là bỉ ổi đây, hay là tấn công yên lặng đây, quá khác thường mà.
Một đôi tay trắng nõn mềm mại mang theo sự đau lòng của một người mẹ đối với con trai, xoa xoa tay mềm mại, nắm thành đấm đánh lên bắp đùi cứng rắn của anh, “Dáng vẻ giống như người cha đã chết của con, đều rất cứng rắn, con trai nè, con nói xem tại sao nhóc con Noãn Noãn lại vừa ý con.”
Mày đẹp nhảy dựng lên, “Đồng chí Mộ Thanh Nhi, con có phải là con ruột của mẹ không, con là người như thế nào mẹ không biết sao?”
"Thật đúng là không biết." Mộ Thanh Nhi nhìn trời nghịch ngợm trêu chọc gãi gãi bàn chân của anh, nhưng thủ trưởng Chiến không đau không nhột, đầu ngón chân cong lại, xem như đáp lại sở thích tà ác của mẹ già, là ý nói, mẹ nhàm chán à.
"Đã lớn như vậy còn giống như Noãn Noãn, xin mẹ nghiêm túc và chú ý lời nói.” Người mẹ này của anh, là nhân vật điển hình gây đau đầu nhất trong nhà, lúc cha còn sống, mặc kệ uy phong và dũng mãnh như thế nào nhưng chỉ cần Mộ Thanh đứng ngay bên cạnh ông thì lập tức giống như chuột thấy mèo, vô cùng hiền lành, vợ đại nhân đúng là vợ đại nhân, tất cả đều lấy vợ làm trung tâm, vợ chính là Thượng Đế, lúc còn nhỏ cảm thấy cha bị vợ quản nghiêm, không giống đám đàn ông, vẫn từng cùng anh trai cười nhạo một trận, nhưng sau này từ từ hiểu ra, cái này gọi là vỏ quýt dày có móng tay nhọn.
Ngước mắt nhìn Mộ Thanh Nhi quay mặt, vẫn xinh đẹp đoan trang giống như năm đó, thời gian cũng mang đi sự hào hoa phong nhã của bà, ngược lại còn làm tăng lên phong tình thanh đạm và tao nhã, đôi mắt màu đen giống như sao Bắc Cực sáng chói nhất, làn da được bảo dưỡng rất tốt, trong màu trắng lộ ra nét hồng hào khỏe mạnh, cha và ông nội thường nói bà là bảo vật duy nhất của nhà họ Chiến, một phu nhân Chiến tinh quái làm người ta nhức đầu, mà Noãn Noãn chính là hình ảnh thu nhỏ ngày trước của bà, so với mẹ chỉ có hơn chứ không kém.
Tình yêu giữa cha và mẹ là tình yêu mà anh cả hâm mộ nhất, họ không không là hai người vô tư, không phải thanh mai trúc mã, không phải bạn học cùng lớp nhiều năm, cũng không phải là tình cờ gặp nhau lại thành đôi, một buổi xem mắt duyên phận Nguyệt Lão đã nối sợi dây tơ hồng giữa hai người không quen biết nhau, một nút thắt đã nối hai người thành một đôi, thành người nhà cả đời không chia lìa nhau.
“Con trai, hôm nay mẹ nói cho con nguồn thông tin, nói thật từ năm đó ông nội con dẫn Bạch Nguyệt Oánh bước vào cửa chúng ta, bắt đầu từ thời khắc đó, mẹ liền không thích đứa bé kia, con biết vì cái gì không?”
"Tại sao?"
"Bởi vì cô ta quá mức ghen tị, rất dễ dàng sinh ra hận thù, haizz, con đừng hỏi tại sao mẹ nhìn ra được, dù sao đó chính là lần đầu gặp mẹ đã có trực giác ấy đầu tiên, có phải rất đúng không.” Miệng nói tay cũng không nhàn rỗi, đấm bóp chân cho thủ trưởng Chiến.
Mày nhíu lại chợt hiểu gật đầu một cái, nói. "Còn gì nữa không?"
"Không có á!" Cúi đầu nghiêm túc vê chân, đáy mắt Mộ Thanh Nhi thoáng qua một tia chột dạ.
“Nếu mẹ thần thông quảng đại như vậy, có thể tiết lộ cho con kế hoạch mới nhất bây giờ của cô ta là gì không, con sẽ có cách bắt lấy, càng nắm chắc tốt hơn, sắp xếp kế hoạch tiếp theo.”
Hì hì, bà bật cười ha ha, vẻ mặt kinh ngạc nhìn Chiến Vân Không, “Thủ trưởng đại nhân, đây là đang cầu xin mẹ sao, vậy mẹ có thể suy nghĩ một chút!”
Bĩu môi, Chiến Vân Không hừ nhẹ, "Xem như thế đi." Mới vừa rồi ở bậc thang, Mộ Thanh Nhi ân cần quan tâm nhiệt tình với Bạch Nguyệt Oánh, hận không thể thân thiện ôm vào trong lòng, anh nhìn thấy rõ ràng, không thể nào không bội phục tính thương nhân và chỉ số thông minh của bà, ở trước mặt người không thích cũng có thể thành thạo biểu hiện trạng thái tốt nhất của bà, đổi thành mình thì tuyệt đối không làm được, bởi vì trong thế giới của anh, chỉ có anh ra lệnh làm người khác nghe theo, một quân nhân chơi đùa với súng không cần đón ý nói hùa bất kỳ ai.
Tin chắc bà đã sớm nắm rõ bối cảnh xuất thân của Bạch Nguyệt Oánh, những chuyện kia ở trong bộ đội đặc chủng càng bị bà đào ra hong khô phơi nắng rồi.
“Giống như mẹ nói, cô ta là người phụ nữ vô cùng khôn khéo, thông minh hơn những quân lính ngốc của con…”
“Đồng chí Mộ Thanh Nhi…” Quân lính ngốc? Nói anh và bộ đội đặc chủng của anh sao? Trợn tròn mắt nhìn Một Thanh Nhi, nói bà chú ý chọn lọc từ ngữ.
"Được được được, mẹ sai rồi, mẹ tiếp tục nhé thủ trưởng." Vỗ vỗ đầu gối của con trai an ủi cơn tức giận của anh, nói tiếp, “Con nói không sai, mẹ có mạng lưới tình báo của mình, rất nhiều chuyện của các con có bao nhiêu mẹ đều nắm rõ tất cả, mẹ thu thập được rất nhiều tài liệu về Bạch Nguyệt Oánh, chi tiết tất cả bao gồm ngày đó cô ta chết, mẹ nghĩ phần trong tay mẹ là đầy đủ nhất, bây giờ cô ta là người đứng thứ hai trong quân đoàn Tử Vong, chính xác mà nói cô ta chính là lão đại…”
Đã gần tối, nhà họ Chiến vẫn đèn đuốc sáng trưng, giống như sao trên trời đều bị hái xuống, từng vì sao tranh nhau lóe sáng tô điểm ở trong sân, giống như trời đất chợt điên đảo, một biển sao được bố trí không có giới hạn.
Xe còn chưa dừng hẳn, Noãn Noãn đã bị cảnh đèn này làm kinh sợ, cô bụm miệng mắt trợn tròn, trong lòng có một chỗ nào đó sụp đổ rồi, lại chát chát khó chịu bị thứ gì đó nhét vào, phun ra hết, hốc mắt nóng rực.
Cửa xe chợt mở ra, cơn gió lạnh mang theo mùi thuốc lá dày đặc, nồng đầm cùng nhau thổi vào vây quanh cô, cô gái nhỏ cũng không biết làm sao nữa, lúc này cô muốn ôm người đàn ông, từng giây từng phút cũng không muốn chia lìa. Ông trời của cô, thế giới của cô, bến đậu của cô.
Từ trước tới nay, cô là người nghĩ gì thì làm đấy, lập tức nhào vào trong ngực của Chiến Vân Không, cảm giác vô cùng an toàn, đầu cọ xát, “Thủ trưởng, cầu xin đứa bé!”
Ngày mai chính là Tết, sau sự việc tự té xỉu xảy ra lần trước, sức khỏe Noãn Noãn khôi phục bình thường coi như tạm ổn, Chiến Vân Không sốt ruột nhưng trước mặt cô gái lại là biểu hiện bình tĩnh, tâm tình và cảm xúc tốt là cách điều trị quan trọng, thuốc của Giang Ly dường như có tác dụng, đến nay vẫn chưa xuất hiện bất kỳ phản ứng không tốt nào, điều này làm cho Giang Ly càng muốn đi sâu vào việc nghiên cứu tìm thuốc giải độc, anh ta muốn hoàn thành trước khi Giang Niệm Tình phát hiện, đánh úp chẳng qua chỉ là một khởi đầu, anh ta hiểu rất rõ lòng của cô ta ngoan độc, hung bạo hơn bất cứ loài dã thú nào trên thế gian này, khát máu đã trở thành niềm vui và buông thả lớn nhất của cô ta.
Cố Lưu Niên nói có thể trở về nhà ăn Tết, nhưng toàn bộ hành trình anh ta nhất định phải đi cùng, bên mình là một bác sĩ, cười mình lúc nào thì biến thành suy yếu như thế này rồi, có cận vệ còn có bác sĩ theo bên mình, trái phải đều có người đi theo, là hạnh phúc hay là bất hạnh đây, trước kia là một cô gái khỏe mạnh cường tráng, bây giờ là dáng vẻ gì?
Gió vừa thổi, đi bộ còn có thể té ngã, mặc quần áo ít liền lạnh run lẩy bẩy. Tựa như sóng biển cuồn cuộn nổi lên, bọt sóng quay cuồng giống như nước xoáy vô lực mềm nhũn, mình như vậy là điều cô ghét nhất.
Nhưng mỗi ngày cô đều mỉm cười, cơ thể càng khó chịu cô càng cười rực rỡ như ánh sáng, sức khỏe của mình thì mình là người rõ nhất, nhưng cô không muốn làm cho Chiến Vân Không thêm phiền toái, bây giờ anh đủ bận rộn lại còn vì mình mà trở mặt với Tổng Lý, làm một quân tẩu cô phải giống như một người quân nhân có ý chí vững chắc và tinh thần bất khuất, mặc kệ lên núi hay lao xuống biển lửa, bò qua núi tuyết hay là đồng cỏ, cô vẫn có thể vượt qua tất cả, hừ hừ.
Bên trong phòng sách ở nhà cổ của Chiến gia.
Không khí không tốt lắm, kết quả điều tra những người nào đó rất ngoài dự đoán của anh, thân thể cao lớn đứng lặng trước cửa sổ trong veo, ngoài cửa sổ yên tĩnh, sương mù dày đặc u ám, sắc trời lờ mờ như đang trong cơn mê mang, chỉ nhìn thấy phía trước mù mịt, cây khô héo suy tàn bị gió lướt qua làm lung lay theo, bông tuyết gom lại rất dày do rơi mấy ngày liền, lúc này tuyết đã ngừng, nhìn cơn gió không biết thổi đi đâu, lòng của anh cũng bay theo nó, cảnh rất đẹp, đẹp đến không chân thật.
Chiến Vân Không nhắm mắt lại, mệt mỏi làm cho máu trong cơ thể chảy chầm chậm, mạch đập cũng kém, không mạnh mẽ như trước kia, anh dường như càng hiểu ra một chuyện, anh phải sống như thế nào mới có thể trơn tru, lòng anh đã khô héo rồi.
Lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa.
"Lão đại, dưới lầu có khách tới rồi." Cổ Thanh Dạ dùng từ ngữ mập mờ nét mặt rất cứng ngắc, còn có chút chán ghét.
"Ai?" Chưa lấy lại tinh thần, chỉ là một chữ đã lạnh lẽo làm đầu Cổ Thanh Dạ muốn nổ tung.
“Anh đi xuống thì biết thôi, còn có mẹ nuôi nhiệt tình đón tiếp người ta, kêu anh mau xuống lầu, báo cáo đã xong.”
Không biết có phải Cổ Thanh Dạ cố ý dùng vẻ mặt rất nghiêm túc chào theo kiểu quân đội hay không, sau đó xoay người đạp cửa.
Không phải anh ta dằn mặt Chiến Vân Không mà là đúng lúc trên hành lang có một trận gió thổi vào dùng lực đóng cửa lại, âm thanh lớn đến mức anh ta vội vàng ‘chuyển nhà’ chạy trốn.
“Rất nhiều năm không gặp, dì còn tưởng rằng tin tức kia… Haizz, bây giờ thì tốt rồi, gặp lại con thật tốt, không ngờ sau khi nữ thủ trưởng xinh đẹp nhất bộ đội đặc chủng giải ngũ lại là giáo viên dạy tiếng Anh của Noãn Noãn chúng ta, con nói xem đây không gọi là duyên phận thì gọi là gì, mau mau uống một ngụm trà nóng đi cho cơ thể ấm áp, mấy ngày nay trời lạnh còn chạy tới đây có phải là phí sức không.”
Mộ Thanh Nhi khách sáo châm trà rót nước cho Bạch Nguyệt Oánh, quản gia đã bưng các loại đồ ăn ngon lên, cho dù ai cũng không nhìn ra được vẻ chán ghét đã đạt tới cực hạn mà bà giấu dưới đáy mắt.
Là nữ bá vương trên thương trường, lòng dạ thâm sâu hơn cả đàn ông nhưng bà vẫn thiện lương, trắng đen rõ ràng, thích chính là thích, không thích thì ngay cả nhìn cũng không nhìn một cái, tuy bà chán ghét Bạch Nguyệt Oánh nhưng ngoài mặt vẫn tâng bốc cô ta tán thưởng cô ta, chỉ vì trong mắt bà, Bạch Nguyệt Oánh là người phụ nữ đáng sợ hơn cả yêu ma quỷ quái, nhìn bóng dáng thôi cũng nhìn ra được tới đây là có mục đích, không thể không cảnh giác.
“Dì, dì quá khách khí rồi, con trở về cũng đã lâu, hôm nay mới đến thăm dì, nói như thế nào cũng là con không tốt.” Bạch Nguyệt Oánh giơ tay nhấc chân đều lộ ra sự ưu nhã, không biết hoàn cảnh xuất thân của cô ta đều sẽ bị khí chất quý tộc phát ra từ toàn thân của cô ta đánh lừa ánh mắt.
Đôi mắt không để lại dấu vết quét qua trong phòng khách trang nhã phong cách cổ xưa, khóe miệng vẫn giữ vững nụ cười giống như lúc cô ta vừa mới vào cửa, không nhiều cũng không ít cảm thấy vừa đủ, tất cả ở nơi này nên là thuộc về cô ta, bao gồm cả người đàn ông mà cô ta yêu mười năm đang đi xuống từ trên cầu thang, mỗi lần nhìn thấy anh, tim của cô ta vẫn nhảy lên cho dù bao nhiêu năm đi qua, tại sao con tim này vẫn chưa chết, mỗi lần bị tổn thương bao nhiêu thì cô ta càng yêu anh bấy nhiêu, đuổi theo bước chân của anh mười năm, cô ta rất cố gắng rất nỗ lực làm mình càng trở nên mạnh mẽ, có thể đứng bên cạnh anh là ước mơ cả đời của cô ta, mặc kệ gió táp mưa sa hay là sấm sét cũng không thể phá vỡ được bức tường mơ ước vững chắc của cô ta, té thì đứng lên, ngã đau thì lau khô nước mắt lại đứng lên nữa, tiếp tục chạy theo bước chân kia, anh chính là mặt trời của mình, không có anh thì mình sẽ chết trong bóng tối, ánh mắt lưu luyến ở trên người đàn ông, nóng bỏng như thế, ánh mắt sáng rực như thế, cười mình thật là ti tiện, mười năm cố chấp đổi lấy ánh mắt chán ghét và vẻ mặt phiền chán, xa lạ và lạnh lùng của anh, Chiến Vân Không, anh có biết không, dù một cái quay đầu nhìn lại của anh cũng làm cho em cảm thấy có sức sống tiếp tục yêu, anh là hạnh phúc lớn nhất của em.
“Vân Không à, mau nhìn xem ai tới.” Mộ Thanh Nhi đứng dậy kéo con trai giống như cộc gỗ đứng ở cầu thang, thằng nhóc chết tiệt này giả bộ cái gì, bà thông minh một đời tại sao sinh ra một đứa con trai lạnh như băng như cục sắt không thông suốt vậy, haizz!
Lén túm chặt góc áo của anh, dùng vẻ mặt như muốn nói với anh, con nói một câu được không, đừng để cô gái nhà người ta chết khô ở chỗ này, mẹ đây rất lúng túng.
“Mẹ, mẹ không có chuyện gì chứ?” Chiến Vân Không cố ý giơ tay xoa nhẹ lên trán của Mộ Thanh Nhi kiểm tra nhiệt độ, bây giờ động tác này đã thành thói quen, mỗi đêm tỉnh lại anh đều phải sờ trán của Noãn Noãn xem có phỏng tay hay không, có dấu hiệu phát sốt gì không, mỗi đêm lo lắng cũng chính là lúc mình yếu ớt nhất, cả đời này mỗi người chỉ có một lần được sống, mà Noãn Noãn chính là cuộc sống của anh.
Trừng mắt liếc anh một cái, véo lên bắp thịt cứng chắc của con trai ở sau lưng, ngoài cười như trong không cười, “Con nói cho mẹ một câu chào hỏi đi!”
“Không thoải mái chỗ nào thì đi khám bác sĩ có biết không ạ?” Ôm bả vai của mẹ cùng đi đến trước mặt Bạch Nguyệt Oánh, “Sao không về quê ăn Tết?” Một câu lạnh nhạt như nước giống như một dòng nước ấm chảy vào đáy lòng của Bạch Nguyệt Oánh, hơi thở ngọt ngào tràn đầy toàn thân cô ta.
Khóe mắt cong cong, cười xinh đẹp, "Đây chính là nhà của em."
Cô là đứa trẻ xuất thân từ nông thôn, trước mười tuổi cô sống ở trong một thôn trang nhỏ hẻo lánh, chưa từng ra ngoài, chưa từng đi đến thành phố lớn, cô ta từng cho rằng nơi này chính là Thiên Đường đẹp nhất, cô ta sẽ sống ở chỗ này cả đời, nhưng thiên tai thảm họa đột nhiên đến, một trận mưa xối xả lũ bất ngờ phá hủy thôn xóm, cô ta mất đi cha mẹ, cô ta trèo lên trên cây sống được hai ngày một đêm, cuối cùng cô ta không chống đỡ nổi, cơ thể và tinh thần suy yếu, trong lúc rơi xuống nước chợt giống như mình trông thấy một anh trai chạy tới kêu to với cô ta, nói cô ta chịu đựng, sau đó thì cái gì cũng không biết.
Trận lũ kia đã phá hủy quê hương của cô ta, sau này nghe nói có người bỏ vốn xây dựng nơi đó lần nữa, về sau cô ta cũng có trở về thăm quê, tiến vào bộ đội đặc chủng có thể là trời đã định trước, cô ta được Chiến Thiên Kỳ coi trọng chọn vào bộ đội đặc chủng, là nữ binh duy nhất, quan trọng nhất là chịu khó chăm chỉ, cô ta là một kỳ tài hiếm có về chiến lược, là đối tượng thầm mến trong lòng của rất nhiều đàn ông, nhưng vẫn chung tình với Chiến Vân Không.
Tất cả mọi người cho rằng bọn họ là một đôi xứng nhất, cho là bọn họ sẽ ở cùng nhau, nhưng chỉ là cách nghĩ từ một phía của mọi người thôi, từ đầu đến cuối Chiến Vân Không xa lánh Bạch Nguyệt Oánh, chưa từng lộ ra nụ cười với cô ta, cho đến khi Tinh Tiểu Noãn xuất hiện, trước đó Bạch Nguyệt Oánh cũng cho rằng anh là như thế này, một người đàn ông mặt lạnh, thật ra không phải vậy, thật ra anh biết cười, biết dịu dàng, nhưng người kia không phải là cô ta.
Ký ức rất tốt đẹp, vừa hận vừa tổn thương, tâm tư trở về hiện thực, nhìn thấy anh vẫn là mặt lạnh lùng và giễu cợt, “Cô nên hiểu cô vốn không thuộc về nơi này, hà cớ gì phải khổ sở đấu tranh gì, tìm người đàn ông yêu cô sinh con dưỡng cái mới đúng là việc mà người phụ nữ cả đời này nên theo đuổi, cô cảm thấy sao hả cô Bạch.”
Bưng ly trà của Mộ Thanh Nhi lên, khẽ nhấp một hớp, hai chân đan chéo vào nhau tao nhã, áo len bình thường màu đen cổ chữ V như phô bày tất cả nét đẹp cơ thể của anh còn hơn cả người mẫu, đùi hẹp, quần tây vòng quanh hai bắp đùi thon dài, gương mặt anh tuấn rét lạnh mang theo sự châm biếm liếc nhìn cô ta bằng nửa con mắt, như nói với cô ta, đừng uổng phí sức lực nữa, cô làm tất cả mọi thứ đều chỉ uổng công, cô như vậy chỉ càng làm cho tôi chán ghét cô.
Bạch Nguyệt Oánh sững sờ không nghĩ tới anh sẽ nói những lời này, ngơ ngác nhìn anh, ngay cả Mộ Thanh Nhi cũng chưa phản ứng được thằng nhóc này muốn làm gì, cũng không lưu lại chút mặt mũi cho con gái nhà người ta, bà tươi cười vội giảng hòa bưng chén trà lên chặn miệng của Chiến Vân Không lại, “Oánh Oánh à, ngày nào đó dì giới thiệu cho con mấy thanh niên anh tuấn tài giỏi lại đẹp trai, lại đây ăn một miếng bánh Mousse đi, đây chính là bánh ngọt dì đặc biệt mời đầu bếp của nhà ăn nước Pháp trở về làm đấy.”
“Cảm ơn dì, nhưng thật sự con ăn không nổi, thời gian cũng không còn sớm, con cũng nên đi.” Bạch Nguyệt Oánh lễ phép cười yếu ớt che giấu vết thương vừa bị hung hăng xé rách, muốn nhanh chóng rời khỏi nơi này, trốn vào trong thế giới của mình, lén liếm miệng vết thương, đứng dậy vẫn là nét mặt cười rạng rỡ, liếc mắt nhìn Chiến Vân Không, “Thủ trưởng Chiến, chắc anh cũng hiểu tôi, hễ là thứ tôi muốn đạt được, trước khi còn chưa có được trong tay thì tôi sẽ không vứt bỏ, Tết vui vẻ!”
Bình trà trên bàn trà vẫn còn bốc hơi nóng, bên trong phòng khách chỉ còn lại một mình Chiến Vân Không, Mộ Thanh Nhi vừa mới tiễn Bạch Nguyệt Oánh xong thì ngang tàng với anh, cưng chiều vỗ lên đùi của con trai, co giãn vô cùng tốt bắp thịt lại vững chắc, Mộ Thanh Nhi mở miệng trách móc, “Con muốn làm gì hả, không thể khách khí với Bạch Nguyệt Oánh một chút sao, một chút thôi cũng không được sao, cô gái nhà người ta thích con mấy chục năm có lỗi gì sao, nói chuyện đàng hoàng một chút sẽ chết sao, hả?”
“Mẹ muốn cô ta làm con dâu của mẹ sao?” Mặt Chiến Vân Không tối sầm nhìn mẹ, Mộ Thanh Nhi khéo nói, dáng vẻ lại luôn cười, cho dù là Nhị Lang Thần cũng rất khó nhìn thấu nội tâm của bà đang suy nghĩ cái gì, chỉ có cha của bọn họ là hiểu rõ bà nhất.
“Mẹ dám đưa người phụ nữ như vậy vào trong nhà sao, con nghĩ mẹ bị mù à, con nói đi tại sao con lại ngốc như vậy chứ, đều nói là "mẹ con liền tâm" mà mẹ với con, ngay cả một cái rắm, ngay cả một chút hiểu ngầm cũng không có.” Nói lời thô tục, Chiến Vân Không khẽ nở nụ cười, vô lại gác một chân lên đùi của Mộ Thanh Nhi, nhìn bà, đưa tay chỉnh lại góc áo bị nhăn cho bà.
“Phu nhân Chiến, xin chú ý lời nói và cử chỉ của mẹ.”
“Mẹ chú ý cái rắm, con trêu chọc cô ta tức giận, cô ta sẽ gây bất lợi cho Noãn Noãn của mẹ, xem mẹ làm sao trừng trị con.”
“Mẹ đã biết những việc gì?” Dưới tình thế cấp bách nắm chặt vai của Mộ Thanh Nhi, ngón tay giữ chặt xương bả vai của bà, làm bà đau sợ hãi kêu một tiếng.
"Đau chết, con muốn bóp chết mẹ sao, con buông tay...... Buông tay......."
Thu lại ánh mắt như mũi nhọn sắc tối tăm, bàn tay Chiến Vân Không lấy lòng mát xa cổ chỗ mình bóp, “Nói một chút đi bà Mộ, mẹ có tin tức từ nơi nào.”
Mộ Thanh Nhi sững sờ, toàn thân nổi da gà, đây là con trai bà sinh sao? Sao lại làm nũng rồi, ghê tởm quá, đây là lần đầu tiên thấy thủ trưởng Chiến thủ thỉ thù thì, chưa quen vẫn còn có phản ứng bài xích. Đều nói cưới vợ thì quên mẹ, con dâu của bà có thể dạy đứa con trai núi băng thành… dễ thương như thế, có tính là phần quà tốt nhất mà bà đạt được trong Tết năm nay không.
“Chuyện của các con có cái gì mà mẹ không biết hả, trò bịp của đứa bé mẹ không chơi đâu.”
“Quả nhiên từ nhỏ đến lớn tụi con đều bị mẹ giám sát, đúng không đồng chí Mộ Thanh Nhi.” Một chân khác của Chiến Vân Không cũng gác lên đùi của Mộ Thanh Nhi, ôi, bị ghì xuống thiếu chút nữa bà không chống đỡ được, thằng nhóc chết tiệt, không bóp bà thì đè bà làm nũng hay là bỉ ổi đây, hay là tấn công yên lặng đây, quá khác thường mà.
Một đôi tay trắng nõn mềm mại mang theo sự đau lòng của một người mẹ đối với con trai, xoa xoa tay mềm mại, nắm thành đấm đánh lên bắp đùi cứng rắn của anh, “Dáng vẻ giống như người cha đã chết của con, đều rất cứng rắn, con trai nè, con nói xem tại sao nhóc con Noãn Noãn lại vừa ý con.”
Mày đẹp nhảy dựng lên, “Đồng chí Mộ Thanh Nhi, con có phải là con ruột của mẹ không, con là người như thế nào mẹ không biết sao?”
"Thật đúng là không biết." Mộ Thanh Nhi nhìn trời nghịch ngợm trêu chọc gãi gãi bàn chân của anh, nhưng thủ trưởng Chiến không đau không nhột, đầu ngón chân cong lại, xem như đáp lại sở thích tà ác của mẹ già, là ý nói, mẹ nhàm chán à.
"Đã lớn như vậy còn giống như Noãn Noãn, xin mẹ nghiêm túc và chú ý lời nói.” Người mẹ này của anh, là nhân vật điển hình gây đau đầu nhất trong nhà, lúc cha còn sống, mặc kệ uy phong và dũng mãnh như thế nào nhưng chỉ cần Mộ Thanh đứng ngay bên cạnh ông thì lập tức giống như chuột thấy mèo, vô cùng hiền lành, vợ đại nhân đúng là vợ đại nhân, tất cả đều lấy vợ làm trung tâm, vợ chính là Thượng Đế, lúc còn nhỏ cảm thấy cha bị vợ quản nghiêm, không giống đám đàn ông, vẫn từng cùng anh trai cười nhạo một trận, nhưng sau này từ từ hiểu ra, cái này gọi là vỏ quýt dày có móng tay nhọn.
Ngước mắt nhìn Mộ Thanh Nhi quay mặt, vẫn xinh đẹp đoan trang giống như năm đó, thời gian cũng mang đi sự hào hoa phong nhã của bà, ngược lại còn làm tăng lên phong tình thanh đạm và tao nhã, đôi mắt màu đen giống như sao Bắc Cực sáng chói nhất, làn da được bảo dưỡng rất tốt, trong màu trắng lộ ra nét hồng hào khỏe mạnh, cha và ông nội thường nói bà là bảo vật duy nhất của nhà họ Chiến, một phu nhân Chiến tinh quái làm người ta nhức đầu, mà Noãn Noãn chính là hình ảnh thu nhỏ ngày trước của bà, so với mẹ chỉ có hơn chứ không kém.
Tình yêu giữa cha và mẹ là tình yêu mà anh cả hâm mộ nhất, họ không không là hai người vô tư, không phải thanh mai trúc mã, không phải bạn học cùng lớp nhiều năm, cũng không phải là tình cờ gặp nhau lại thành đôi, một buổi xem mắt duyên phận Nguyệt Lão đã nối sợi dây tơ hồng giữa hai người không quen biết nhau, một nút thắt đã nối hai người thành một đôi, thành người nhà cả đời không chia lìa nhau.
“Con trai, hôm nay mẹ nói cho con nguồn thông tin, nói thật từ năm đó ông nội con dẫn Bạch Nguyệt Oánh bước vào cửa chúng ta, bắt đầu từ thời khắc đó, mẹ liền không thích đứa bé kia, con biết vì cái gì không?”
"Tại sao?"
"Bởi vì cô ta quá mức ghen tị, rất dễ dàng sinh ra hận thù, haizz, con đừng hỏi tại sao mẹ nhìn ra được, dù sao đó chính là lần đầu gặp mẹ đã có trực giác ấy đầu tiên, có phải rất đúng không.” Miệng nói tay cũng không nhàn rỗi, đấm bóp chân cho thủ trưởng Chiến.
Mày nhíu lại chợt hiểu gật đầu một cái, nói. "Còn gì nữa không?"
"Không có á!" Cúi đầu nghiêm túc vê chân, đáy mắt Mộ Thanh Nhi thoáng qua một tia chột dạ.
“Nếu mẹ thần thông quảng đại như vậy, có thể tiết lộ cho con kế hoạch mới nhất bây giờ của cô ta là gì không, con sẽ có cách bắt lấy, càng nắm chắc tốt hơn, sắp xếp kế hoạch tiếp theo.”
Hì hì, bà bật cười ha ha, vẻ mặt kinh ngạc nhìn Chiến Vân Không, “Thủ trưởng đại nhân, đây là đang cầu xin mẹ sao, vậy mẹ có thể suy nghĩ một chút!”
Bĩu môi, Chiến Vân Không hừ nhẹ, "Xem như thế đi." Mới vừa rồi ở bậc thang, Mộ Thanh Nhi ân cần quan tâm nhiệt tình với Bạch Nguyệt Oánh, hận không thể thân thiện ôm vào trong lòng, anh nhìn thấy rõ ràng, không thể nào không bội phục tính thương nhân và chỉ số thông minh của bà, ở trước mặt người không thích cũng có thể thành thạo biểu hiện trạng thái tốt nhất của bà, đổi thành mình thì tuyệt đối không làm được, bởi vì trong thế giới của anh, chỉ có anh ra lệnh làm người khác nghe theo, một quân nhân chơi đùa với súng không cần đón ý nói hùa bất kỳ ai.
Tin chắc bà đã sớm nắm rõ bối cảnh xuất thân của Bạch Nguyệt Oánh, những chuyện kia ở trong bộ đội đặc chủng càng bị bà đào ra hong khô phơi nắng rồi.
“Giống như mẹ nói, cô ta là người phụ nữ vô cùng khôn khéo, thông minh hơn những quân lính ngốc của con…”
“Đồng chí Mộ Thanh Nhi…” Quân lính ngốc? Nói anh và bộ đội đặc chủng của anh sao? Trợn tròn mắt nhìn Một Thanh Nhi, nói bà chú ý chọn lọc từ ngữ.
"Được được được, mẹ sai rồi, mẹ tiếp tục nhé thủ trưởng." Vỗ vỗ đầu gối của con trai an ủi cơn tức giận của anh, nói tiếp, “Con nói không sai, mẹ có mạng lưới tình báo của mình, rất nhiều chuyện của các con có bao nhiêu mẹ đều nắm rõ tất cả, mẹ thu thập được rất nhiều tài liệu về Bạch Nguyệt Oánh, chi tiết tất cả bao gồm ngày đó cô ta chết, mẹ nghĩ phần trong tay mẹ là đầy đủ nhất, bây giờ cô ta là người đứng thứ hai trong quân đoàn Tử Vong, chính xác mà nói cô ta chính là lão đại…”
Đã gần tối, nhà họ Chiến vẫn đèn đuốc sáng trưng, giống như sao trên trời đều bị hái xuống, từng vì sao tranh nhau lóe sáng tô điểm ở trong sân, giống như trời đất chợt điên đảo, một biển sao được bố trí không có giới hạn.
Xe còn chưa dừng hẳn, Noãn Noãn đã bị cảnh đèn này làm kinh sợ, cô bụm miệng mắt trợn tròn, trong lòng có một chỗ nào đó sụp đổ rồi, lại chát chát khó chịu bị thứ gì đó nhét vào, phun ra hết, hốc mắt nóng rực.
Cửa xe chợt mở ra, cơn gió lạnh mang theo mùi thuốc lá dày đặc, nồng đầm cùng nhau thổi vào vây quanh cô, cô gái nhỏ cũng không biết làm sao nữa, lúc này cô muốn ôm người đàn ông, từng giây từng phút cũng không muốn chia lìa. Ông trời của cô, thế giới của cô, bến đậu của cô.
Từ trước tới nay, cô là người nghĩ gì thì làm đấy, lập tức nhào vào trong ngực của Chiến Vân Không, cảm giác vô cùng an toàn, đầu cọ xát, “Thủ trưởng, cầu xin đứa bé!”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook