Boss Bá Đạo: Em Mặc Cảnh Phục Rất Đẹp!
-
Chương 86: Nhàm chán
Trên chiếc giường trắng tinh, màu sắc đặc trưng của giường bệnh, cô gái trẻ vẫn còn say giấc nồng nàng. Mặt trời bên ngoài cửa sổ đã lên cao, một vài tia nắng tinh nghịch xuyên vào trong phòng, chiếu sáng mọi thứ...
Cuối cùng cô gái nằm trên giường cũng động đậy, đôi mắt hơi hé ra rồi lại đóng lại, có lẽ là do không thích nghi được với ánh qq đột ngột nên cô đưa một tay lên lên che mắt lại.
Đúng lúc này cửa phòng "cạch" một tiếng mở ra, kèm theo đó là một giọng nói nhàn nhạt vang lên:
- Tỉnh rồi đấy à?
- Ừ, sao cô lại ở đây...?
Đã thích nghi được với ánh sáng, Trịnh Diệp cũng nhìn thấy rõ người vừa lên tiếng là ai, có phần ngạc nhiên vì sự xuất hiện của cô ấy, cho nên liền hỏi lại. Cũng trong lúc đó cố gắng chống người muốn ngồi dậy, nhưng vừa nhúc nhích thì cơn đau đớn dưới eo lại truyền đến khiến cô không kiềm được phải hít khí lạnh một phen.
Lệ Kiều Kiều đặt túi đồ trên tay lên bàn, tiến tới năng giường lên và giúp Trịnh Diệp ngồi dậy.
- Không phải trước khi ngất xỉu cô có nói với y tá là không cần thông báo cho người nhà cô biết sao? Không ai muốn làm trái ý cô, mà ai cũng bận rộn cả, vì tôi rảnh rỗi nên đến chăm sóc cô thôi!
Trịnh Diệp nghe vậy, tỏ vẻ hơi áy náy, nhưng ngoài ra, trong giọng nói của cô có chút ẩn ý:
- Làm phiền cô rồi, cô cũng đâu rảnh rỗi gì...
Lệ Kiều Kiều lại làm như không hiểu ẩn ý trong lời của Trịnh Diệp, trực tiếp phớt lờ, không tỏ thái độ cũng không trả lời. Mãi một lúc sau, đưa một tô cháo cho Trịnh Diệp mới lên tiếng.
- Biết vậy thì ngoan ngoãn ăn hết tô cháo này cho mau khỏe lại đi... Nếu không, tôi chẳng có kiên nhẫn ở đây mà chăm sóc cô đâu!
Trịnh Diệp cười cười, quả thật ngoan ngoãn nhận lấy tô cháo từ tay Lệ Kiều Kiều, một muỗng lại một muỗng cháo đưa vào miệng.
Cô biết làm sao đây, cô không muốn để cho ông bà biết tình hình của cô. Thứ nhất là họ đã có tuổi rồi, cô không muốn họ lo lắng. Thứ hai, lần trước cô chỉ bị thương ở tay mà còn bị bắt nghỉ ngơi hai ba ngày... Còn lần này, không chừng bà nội cô lại vừa khóc vừa ra lệnh cho cô nằm lại một tuần, nửa tháng mất! Trong khi với tình hình căng thẳng hiện tại sao cô có thể nằm một chỗ được?
Vì vậy tốt nhất là giấu luôn việc này, tìm đại lý do gì đó để không cần phải trở về trong thời gian một hai ngày!
Trịnh Diệp tạm ngừng ăn, nhìn sang Lệ Kiều Kiều thì thấy cô ấy đang cầm Ibad thao tác rất nhanh, động tác giống như chơi game, nhưng lại không phải... Tới đây Trịnh Diệp đột nhiên nhớ ra hình như là ở sở cảnh sát phần lớn thời gian của cô ấy hình như là không cầm điện thoại thì cũng là lướt máy tính. Lúc trước không mấy để tâm cô chỉ cho là cô ấy chơi game hay là lướt mạng mua sắm gì đó. Nhưng bây giờ, nhìn kỹ thì cô mới phát hiện, những động tác đó đối với cô rất là quen mắt, cô đã từng nhìn thấy một người như vậy thì phải!
- Có chuyện gì vậy?
Ánh mắt của Trịnh Diệp quá lộ liễu, không hề có ý che giấu cho nên Lệ Kiều Kiều phát hiện gây nhanh, ngừng tay và nhìn về phía Trịnh Diệp lên tiếng.
Đột ngột bị hỏi, Trịnh Diệp có hơi lúng túng một hai giây, nhưng ngay sau đó đã bình thản trở lại:
- Kiều Kiều, tình hình của chú Chương bây giờ ra sao rồi?
- Do cấp cứu kịp thời nên không có chuyển biến xấu, chỉ là vẫn tiếp tục hôn mê như trước thôi!
Trịnh Diệp nghe vậy thì khẽ thở phào, cũng may...
- Thế có biết thứ gì được tiêm vào chai nước biển của ông ấy không?
- Là ST25A1, chất này đối với người bình thường không có mấy tác dụng, nhưng đối với một người phải thở ôxy thì sẽ khiến cho nhịp tim bị hỗn loạn, rất nhanh sẽ chết một cách" tự nhiên" nhất! Mà cô... cũng liều thật đấy, chút nữa thì ông ấy không có chuyện gì, nhưng cô thì có chuyện đấy!
Đối với lời nói có ý nghĩa xuyên tạc của Lệ Kiều Kiều, Trịnh Diệp chỉ có thể một lần nữa cười ngượng cho qua.
Có thể là qua chuyện lần này sở sẽ tăng cường lực lượng bảo vệ hơn, nếu có người muốn ra tay nữa sẽ rất khó... Nghĩ một chút Trịnh Diệp cũng cảm thấy yên tâm phần nào, nên không tiếp tục hỏi tiếp vấn đề đó, mà nhớ đến một vấn đề quan trọng khác.
- Kiều Kiều...cô có thấy điện thoại của tôi ở đâu không?
Sáng, trưa, chiều điều phải gọi điện cho bà nội cô một lần nếu như không về nhà, đó là giới hạn do bà đặt ra... Hiện tại đã là buổi sáng, đợi một lát nữa mà cô còn không gọi về có khi bà lại nghĩ ngợi ra cái gì, không khéo tìm tới sở thì hỏng bét!
Lệ Kiều Kiều liếc nhẹ Trịnh Diệp một cái, không nói tiếng nào nhặt chiếc điện thoại đặt ở trên bàn đưa cho cô.
- Kiều Kiều, tôi phát hiện ra một điều, thật sự cô là một cô gái rất tốt!
Mặc dù không rõ nguyên nhân vì sao cô ấy luôn luôn tỏ thái độ khiến người ta không ưa nổi, nhưng đó chắc chắn là cố ý... Theo cô thấy thì so với cô, cô gái này cũng có không ít bí mật hơn cô!
Lệ Kiều Kiều hơi dừng động tác lại khi nghe thấy câu nói đó của Trịnh Diệp, nhưng rất nhanh cô ấy đã bình thường lại:
- Nhàm chán!
Sau khi bỏ lại hai từ, thì cô ấy liền đứng dậy đi ra ngoài.
- Thật là con người khó hiểu...
Trịnh Diệp chề môi lẩm bẩm một câu rồi cũng không để ý nữa, nhìn xuống điện thoại trên tay.
...
- Tần Nguyên, hai ngày nay ở nước Z có chuyện gì không?
Hoắc Vĩ Triệt ngồi phía sau xe do Tần Nguyên lái, trên tay cầm điện thoại thoại với vẻ mặt có phần đăm chiêu. Anh có việc phải ra nước ngoài xử lý, cũng không phải là không gọi điện thoại cho Trịnh Diệp, mặc dù cô luôn nói là bình thường... nhưng trong lòng anh luôn có cảm giác bất an rất là kì lạ. Nhất là...theo như anh thấy thì cô ấy đã ở bệnh viện cảnh sát gần một ngày một đêm rồi.
Vấn đề này anh không thể trực tiếp nói ra, nếu không thì với sự nhạy bén của cô ấy sẽ phát hiện ra rằng luôn bị anh theo dõi...
- Ngoài việc bọn Xích Thần hơi nghêng ngang ra thì hình như cũng không có gì đáng chú ý.
Tần Nguyên rất nhanh liền trả lời câu hỏi của Hoắc Vĩ Triệt.
- Còn về phía cảnh sát thì sao?
- Họ hiện tại hình như rất là bận rộn với đống rất rối kia! Mà tối hôm qua hình như ở bệnh viện cảnh sát cũng xảy ra chuyện... Nhưng vì cảnh sát cố tình không muốn để lộ chuyện ra ngoài, cho nên chúng ta cũng không có mấy thông tin. Kì lạ một chỗ là giống như còn có một thế lực nào đó âm thầm giúp đỡ cảnh sát che giấu vậy?!
Tần Nguyên không nhanh không chậm nói ra hiểu biết và suy đoán của mình. Hoắc Vĩ nghe xong thì cũng không nói gì, chỉ là ánh mắt thâm trầm thêm không ít...
Xem ra phải xử lý công việc nhanh hơn để về nước thôi!
...
Với vết thương của Trịnh Diệp thì phải nghỉ ngơi ít nhất cũng phải ba ngày mới đủ... Nhưng khi không có người nhà quản lý, thêm cái bản tính tham công tiếc việc của mình, Trịnh Diệp chỉ nằm lại bệnh viện hết đêm hôm đó. Sáng hôm sau thì trực tiếp yêu cầu bác sĩ làm giấy xuất viện cho mình...
Cuối cùng cô gái nằm trên giường cũng động đậy, đôi mắt hơi hé ra rồi lại đóng lại, có lẽ là do không thích nghi được với ánh qq đột ngột nên cô đưa một tay lên lên che mắt lại.
Đúng lúc này cửa phòng "cạch" một tiếng mở ra, kèm theo đó là một giọng nói nhàn nhạt vang lên:
- Tỉnh rồi đấy à?
- Ừ, sao cô lại ở đây...?
Đã thích nghi được với ánh sáng, Trịnh Diệp cũng nhìn thấy rõ người vừa lên tiếng là ai, có phần ngạc nhiên vì sự xuất hiện của cô ấy, cho nên liền hỏi lại. Cũng trong lúc đó cố gắng chống người muốn ngồi dậy, nhưng vừa nhúc nhích thì cơn đau đớn dưới eo lại truyền đến khiến cô không kiềm được phải hít khí lạnh một phen.
Lệ Kiều Kiều đặt túi đồ trên tay lên bàn, tiến tới năng giường lên và giúp Trịnh Diệp ngồi dậy.
- Không phải trước khi ngất xỉu cô có nói với y tá là không cần thông báo cho người nhà cô biết sao? Không ai muốn làm trái ý cô, mà ai cũng bận rộn cả, vì tôi rảnh rỗi nên đến chăm sóc cô thôi!
Trịnh Diệp nghe vậy, tỏ vẻ hơi áy náy, nhưng ngoài ra, trong giọng nói của cô có chút ẩn ý:
- Làm phiền cô rồi, cô cũng đâu rảnh rỗi gì...
Lệ Kiều Kiều lại làm như không hiểu ẩn ý trong lời của Trịnh Diệp, trực tiếp phớt lờ, không tỏ thái độ cũng không trả lời. Mãi một lúc sau, đưa một tô cháo cho Trịnh Diệp mới lên tiếng.
- Biết vậy thì ngoan ngoãn ăn hết tô cháo này cho mau khỏe lại đi... Nếu không, tôi chẳng có kiên nhẫn ở đây mà chăm sóc cô đâu!
Trịnh Diệp cười cười, quả thật ngoan ngoãn nhận lấy tô cháo từ tay Lệ Kiều Kiều, một muỗng lại một muỗng cháo đưa vào miệng.
Cô biết làm sao đây, cô không muốn để cho ông bà biết tình hình của cô. Thứ nhất là họ đã có tuổi rồi, cô không muốn họ lo lắng. Thứ hai, lần trước cô chỉ bị thương ở tay mà còn bị bắt nghỉ ngơi hai ba ngày... Còn lần này, không chừng bà nội cô lại vừa khóc vừa ra lệnh cho cô nằm lại một tuần, nửa tháng mất! Trong khi với tình hình căng thẳng hiện tại sao cô có thể nằm một chỗ được?
Vì vậy tốt nhất là giấu luôn việc này, tìm đại lý do gì đó để không cần phải trở về trong thời gian một hai ngày!
Trịnh Diệp tạm ngừng ăn, nhìn sang Lệ Kiều Kiều thì thấy cô ấy đang cầm Ibad thao tác rất nhanh, động tác giống như chơi game, nhưng lại không phải... Tới đây Trịnh Diệp đột nhiên nhớ ra hình như là ở sở cảnh sát phần lớn thời gian của cô ấy hình như là không cầm điện thoại thì cũng là lướt máy tính. Lúc trước không mấy để tâm cô chỉ cho là cô ấy chơi game hay là lướt mạng mua sắm gì đó. Nhưng bây giờ, nhìn kỹ thì cô mới phát hiện, những động tác đó đối với cô rất là quen mắt, cô đã từng nhìn thấy một người như vậy thì phải!
- Có chuyện gì vậy?
Ánh mắt của Trịnh Diệp quá lộ liễu, không hề có ý che giấu cho nên Lệ Kiều Kiều phát hiện gây nhanh, ngừng tay và nhìn về phía Trịnh Diệp lên tiếng.
Đột ngột bị hỏi, Trịnh Diệp có hơi lúng túng một hai giây, nhưng ngay sau đó đã bình thản trở lại:
- Kiều Kiều, tình hình của chú Chương bây giờ ra sao rồi?
- Do cấp cứu kịp thời nên không có chuyển biến xấu, chỉ là vẫn tiếp tục hôn mê như trước thôi!
Trịnh Diệp nghe vậy thì khẽ thở phào, cũng may...
- Thế có biết thứ gì được tiêm vào chai nước biển của ông ấy không?
- Là ST25A1, chất này đối với người bình thường không có mấy tác dụng, nhưng đối với một người phải thở ôxy thì sẽ khiến cho nhịp tim bị hỗn loạn, rất nhanh sẽ chết một cách" tự nhiên" nhất! Mà cô... cũng liều thật đấy, chút nữa thì ông ấy không có chuyện gì, nhưng cô thì có chuyện đấy!
Đối với lời nói có ý nghĩa xuyên tạc của Lệ Kiều Kiều, Trịnh Diệp chỉ có thể một lần nữa cười ngượng cho qua.
Có thể là qua chuyện lần này sở sẽ tăng cường lực lượng bảo vệ hơn, nếu có người muốn ra tay nữa sẽ rất khó... Nghĩ một chút Trịnh Diệp cũng cảm thấy yên tâm phần nào, nên không tiếp tục hỏi tiếp vấn đề đó, mà nhớ đến một vấn đề quan trọng khác.
- Kiều Kiều...cô có thấy điện thoại của tôi ở đâu không?
Sáng, trưa, chiều điều phải gọi điện cho bà nội cô một lần nếu như không về nhà, đó là giới hạn do bà đặt ra... Hiện tại đã là buổi sáng, đợi một lát nữa mà cô còn không gọi về có khi bà lại nghĩ ngợi ra cái gì, không khéo tìm tới sở thì hỏng bét!
Lệ Kiều Kiều liếc nhẹ Trịnh Diệp một cái, không nói tiếng nào nhặt chiếc điện thoại đặt ở trên bàn đưa cho cô.
- Kiều Kiều, tôi phát hiện ra một điều, thật sự cô là một cô gái rất tốt!
Mặc dù không rõ nguyên nhân vì sao cô ấy luôn luôn tỏ thái độ khiến người ta không ưa nổi, nhưng đó chắc chắn là cố ý... Theo cô thấy thì so với cô, cô gái này cũng có không ít bí mật hơn cô!
Lệ Kiều Kiều hơi dừng động tác lại khi nghe thấy câu nói đó của Trịnh Diệp, nhưng rất nhanh cô ấy đã bình thường lại:
- Nhàm chán!
Sau khi bỏ lại hai từ, thì cô ấy liền đứng dậy đi ra ngoài.
- Thật là con người khó hiểu...
Trịnh Diệp chề môi lẩm bẩm một câu rồi cũng không để ý nữa, nhìn xuống điện thoại trên tay.
...
- Tần Nguyên, hai ngày nay ở nước Z có chuyện gì không?
Hoắc Vĩ Triệt ngồi phía sau xe do Tần Nguyên lái, trên tay cầm điện thoại thoại với vẻ mặt có phần đăm chiêu. Anh có việc phải ra nước ngoài xử lý, cũng không phải là không gọi điện thoại cho Trịnh Diệp, mặc dù cô luôn nói là bình thường... nhưng trong lòng anh luôn có cảm giác bất an rất là kì lạ. Nhất là...theo như anh thấy thì cô ấy đã ở bệnh viện cảnh sát gần một ngày một đêm rồi.
Vấn đề này anh không thể trực tiếp nói ra, nếu không thì với sự nhạy bén của cô ấy sẽ phát hiện ra rằng luôn bị anh theo dõi...
- Ngoài việc bọn Xích Thần hơi nghêng ngang ra thì hình như cũng không có gì đáng chú ý.
Tần Nguyên rất nhanh liền trả lời câu hỏi của Hoắc Vĩ Triệt.
- Còn về phía cảnh sát thì sao?
- Họ hiện tại hình như rất là bận rộn với đống rất rối kia! Mà tối hôm qua hình như ở bệnh viện cảnh sát cũng xảy ra chuyện... Nhưng vì cảnh sát cố tình không muốn để lộ chuyện ra ngoài, cho nên chúng ta cũng không có mấy thông tin. Kì lạ một chỗ là giống như còn có một thế lực nào đó âm thầm giúp đỡ cảnh sát che giấu vậy?!
Tần Nguyên không nhanh không chậm nói ra hiểu biết và suy đoán của mình. Hoắc Vĩ nghe xong thì cũng không nói gì, chỉ là ánh mắt thâm trầm thêm không ít...
Xem ra phải xử lý công việc nhanh hơn để về nước thôi!
...
Với vết thương của Trịnh Diệp thì phải nghỉ ngơi ít nhất cũng phải ba ngày mới đủ... Nhưng khi không có người nhà quản lý, thêm cái bản tính tham công tiếc việc của mình, Trịnh Diệp chỉ nằm lại bệnh viện hết đêm hôm đó. Sáng hôm sau thì trực tiếp yêu cầu bác sĩ làm giấy xuất viện cho mình...
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook