Boss Bá Đạo: Em Mặc Cảnh Phục Rất Đẹp!
-
Chương 37: Rượt đuổi
Trong ánh đèn có phần mờ nhạt của gaga để xe, ta cũng có thể dễ dàng nhìn ra có một bóng dáng linh hoạt đang không ngừng xem xét khắp nơi... Và không ai khác, đó chính là Trịnh Diệp!
Đứng ngay vị trí mà cô thấy Hoắc Vĩ Triệt đứng vào buổi chiều, Trịnh Diệp không ngừng đảo cập mắt sắc bén của mình quan sát xung quanh. Suy đi nghĩ lại, thì lời của Hoắc Vĩ Triệt nghe có hợp lý tới đâu, cô vẫn cảm thấy có điểm không thích hợp... Rõ ràng anh ta có một bí mật gì đó không muốn để cho cô biết!
Đã vậy, nếu như anh ta đã không nói... thì cô đành phải tự tìm hiểu vậy! Theo như suy đoán của cô, thì có lẽ đáp án mà cô cần có thể nằm ở chỗ này, ngay bên trong gaga xe này. Qua một khoảng thời gian tiếp xúc, mặt dù Hoắc Vĩ Triệt đã che giấu rất kĩ, nhưng cô vẫn phát hiện ra rằng...anh ta cực kì không đơn giản, con người này có không ít bí mật.
Chẳng hạn như có vài lần Hoắc Vĩ Triệt ở trong dinh thự, nhưng cô lại không thể nhìn thấy anh ta...sau đó thì lại rất hiển nhiên từ bên ngoài đi vào! Suy đi tính lại, thì cái gaga xe này cực kỳ đáng nghi ngờ...
Nghĩ nghĩ, Trịnh Diệp liền nhìn xuống dưới đất...bên dưới không phải là một mảnh liền, mà có từng khuôn từng khuôn, có khi nào? Trịnh Diệp nghĩ hoặc thử dùng chân rõ rõ xuống dưới, thử phản ứng âm thanh. Cô lập đi lập lại động tác nhiều lần tất cả những chỗ đáng nghi nhất...
- Chẳng lẽ là không phải?
Sau một hồi kiểm chứng, Trịnh Diệp có phần trầm tư lắc đầu lẩm...nếu bên dưới rỗng thì sẽ tạo ra âm thanh khác biệt một chút, tương tự như khi rõ vào một chiếc thùng rộng và một chiếc thùng chứa đầy vậy! Còn ở đây, hoàn toàn không có...
Con người của Trịnh Diệp chưa bao giờ lùi bước trước khó khăn, cho nên cô tất nhiên là vẫn chưa bỏ cuộc, ngẩng đầu nhìn về phía bức tường!
Từ đầu, trước khi bước vào gaga xe Trịnh Diệp vẫn luôn rất cẩn trọng nhìn xem bên trong có camera...sau khi không thấy có cái nào cô mới ngang nhiên vào thăm dò như vậy! Tuy nhiên...cô không hề hay biết, dù cô đã rất cẩn thận, nhưng Hoắc Vĩ Triệt là ai chứ? Cũng vì thế mà tất cả hành động của cô đều không thể thoát khỏi mắt được anh!
Hoắc Vĩ Triệt chăm chú nhìn vào màn hình điện thoại, nụ cười trên môi càng lúc càng sâu! Hơn cả sự mong đợi, quá xuất sắc, quá nhạy bén!
Anh nghĩ nếu là không phải thiết kế của anh có độ bảo mật tuyệt đối, thì sẽ chẳng mất bao lâu, cô sẽ khám phá ra thôi!
Trịnh Diệp lần mò trên bức tường thêm một thời gian nữa, xong cô cũng chẳng phát hiện được gì ngoài một bức tường nhẵn bóng...
- Chẳng lẽ lần này mình phán đoán sai?
Từ trước đến nay trực giác và sự phán đoán của cô chưa bao giờ sai... chẳng lẽ lần này là ngoại lệ?
Trịnh Diệp còn đang suy xét lại về phán đoán của mình, thì đúng lúc này điện thoại trong túi của cô rung lên...
- Tôi nghe!
Nhìn thấy số hiện thị trên màn hình, Trịnh Diệp không do dự chút nào liền bắt máy.
Không biết Trịnh Diệp nghe được điều gì, chỉ thấy sắc mặt của cô nhanh chóng trở nên nghiêm túc, còn thêm một chút ngưng trọng.
- Tôi sẽ tới ngày!
Sau khi tắt điện thoại, cô liền gác luôn nghi vấn hiện tại trong lòng qua một bên, nhanh chóng bước ra ngoài...
Trịnh Diệp trở lên phòng cô lấy chìa khóa xe, một lần nữa trở lại gaga để xe. Vừa đi, cô cũng lấy điện thoại ra gọi đi
" Sao vậy, nếu em muốn nói gì với tôi thì có thể qua phòng tôi, cần gì phải gọi khi chúng ta đang ở cách vách chứ?"
Là giọng của Hoắc Vĩ Triệt, vẫn như mọi khi, ngữ điệu này không biết đã bao lần chọc Trịnh Diệp muốn tức điên. Trịnh Diệp lúc này chẳng thèm để ý tới lời nói ngả nhớn của Hoắc Vĩ Triệt. Cô vừa tra chìa khóa vào vào xe, vừa nghiêm giọng...
- Triệt, lúc này tôi không muốn đùa với anh! Tôi có việc cần phải ra ngoài xử lý... Để đảm bảo an toàn cho anh, tôi mong là trước khi tôi trở lại, anh sẽ không ra khỏi dinh thự!
Nói xong, cũng không để Hoắc Vĩ Triệt nói được tiếng nào, cô đã tắt điện thoại sau đó thì lái xe ra...Xem ra là cực kì vội!
- Này... này...
Ở trong phòng của Hoắc Vĩ Triệt, anh nhìn màn hình điện thoại hiện thị đã ngất kết nối thì có hơi âm trầm... Tất cả động tác của Trịnh Diệp anh đều không có bỏ soát, tại sao phải gấp gáp như vậy?
Không để cho Hoắc Vĩ Triệt phải nhọc lòng suy nghĩ, thì điện thoại của anh cũng đã reo lên...
- Được, cậu chuẩn bị ngay, tôi sẽ xuống liền!
Nét mặt của Hoắc Vĩ Triệt đã lạnh xuống không ít, sau khi ngắt điện thoại anh liền đứng dậy khỏi chỗ ngồi, không chút do dự đưa tay cởi luôn chiếc áo choàng tắm đang mặc trên người ra, bước vào phòng thay đồ.
Đêm nay, thủ đô nước Z vẫn như mọi khi lộng lẫy xa hoa khi màn đêm buông xuống... Nhưng có vẻ lại không mấy được yên bình thì phải!
Bởi vì sao?
Bởi vì đáng lẽ với thời gian hiện tại thì trên quốc lộ sẽ chẳng có mấy chiếc xe, đáng lẽ là nên yên tĩnh một chút... thì hiện tại, tiếng còi hú của cảnh sát lại vang vọng cả khu phố!
Và rất dễ dàng nhận biết được, mục tiêu đang bị cảnh sát truy đuổi chính là chiếc mô tô đang chạy với tốc độ gần hai trăm ki lô mét trên giờ ở phía trước... và nhìn theo tốc độ hiện tại, thì đoàn xe cảnh sát sẽ chẳng bao lâu nữa bị bỏ lại là chẳng thể nghĩ ngờ!
Có vẻ cũng nhận thấy tình hình hiện tại, Thẩm Dinh ngồi cùng xe với Lục Thành nôn nóng lên tiếng:
- Đội phó, với tình hình này cứ tiếp tục chúng ta sẽ thất bại mất thôi!
Sắc mặt của Lục Thành cũng chẳng tốt hơn Thẩm Dinh là bao nhiêu, anh ta mím môi vài giây rồi lên tiếng:
- Chia ra, một nửa đi đường vòng chạy đầu, còn một nửa tiếp tục đuổi theo...
- Nhưng...
Thẩm Dinh muốn lên tiếng, có đều Lục Thành đã nhanh chóng ngất lời anh ta...
- Tôi tự có cách, cậu cứ làm theo lời tôi đi!
Chiếc mô tô phía trước chạy quá nhanh, đuổi đường thẳng thì còn có nguy cơ bị bỏ lại sau...đi đường vòng có khả năng chạy trước được sao?
Nhận được lệnh những chiếc xe cảnh sát đột ngột chia làm hai... một nửa tiếp tục đuổi theo mục tiêu, một nửa rẽ sáng đường khác.
Kẻ lái mô tô đằng trước cũng nhận thấy sự thay đổi của đội hình cánh sát, tuy nhiên có vẻ như anh ta không để vào mắt thì phải? Bằng chứng thì chính là nụ cười khinh miệng hiện lên khoé môi sau lớp kính của nón bảo hiểm kia...
Đứng ngay vị trí mà cô thấy Hoắc Vĩ Triệt đứng vào buổi chiều, Trịnh Diệp không ngừng đảo cập mắt sắc bén của mình quan sát xung quanh. Suy đi nghĩ lại, thì lời của Hoắc Vĩ Triệt nghe có hợp lý tới đâu, cô vẫn cảm thấy có điểm không thích hợp... Rõ ràng anh ta có một bí mật gì đó không muốn để cho cô biết!
Đã vậy, nếu như anh ta đã không nói... thì cô đành phải tự tìm hiểu vậy! Theo như suy đoán của cô, thì có lẽ đáp án mà cô cần có thể nằm ở chỗ này, ngay bên trong gaga xe này. Qua một khoảng thời gian tiếp xúc, mặt dù Hoắc Vĩ Triệt đã che giấu rất kĩ, nhưng cô vẫn phát hiện ra rằng...anh ta cực kì không đơn giản, con người này có không ít bí mật.
Chẳng hạn như có vài lần Hoắc Vĩ Triệt ở trong dinh thự, nhưng cô lại không thể nhìn thấy anh ta...sau đó thì lại rất hiển nhiên từ bên ngoài đi vào! Suy đi tính lại, thì cái gaga xe này cực kỳ đáng nghi ngờ...
Nghĩ nghĩ, Trịnh Diệp liền nhìn xuống dưới đất...bên dưới không phải là một mảnh liền, mà có từng khuôn từng khuôn, có khi nào? Trịnh Diệp nghĩ hoặc thử dùng chân rõ rõ xuống dưới, thử phản ứng âm thanh. Cô lập đi lập lại động tác nhiều lần tất cả những chỗ đáng nghi nhất...
- Chẳng lẽ là không phải?
Sau một hồi kiểm chứng, Trịnh Diệp có phần trầm tư lắc đầu lẩm...nếu bên dưới rỗng thì sẽ tạo ra âm thanh khác biệt một chút, tương tự như khi rõ vào một chiếc thùng rộng và một chiếc thùng chứa đầy vậy! Còn ở đây, hoàn toàn không có...
Con người của Trịnh Diệp chưa bao giờ lùi bước trước khó khăn, cho nên cô tất nhiên là vẫn chưa bỏ cuộc, ngẩng đầu nhìn về phía bức tường!
Từ đầu, trước khi bước vào gaga xe Trịnh Diệp vẫn luôn rất cẩn trọng nhìn xem bên trong có camera...sau khi không thấy có cái nào cô mới ngang nhiên vào thăm dò như vậy! Tuy nhiên...cô không hề hay biết, dù cô đã rất cẩn thận, nhưng Hoắc Vĩ Triệt là ai chứ? Cũng vì thế mà tất cả hành động của cô đều không thể thoát khỏi mắt được anh!
Hoắc Vĩ Triệt chăm chú nhìn vào màn hình điện thoại, nụ cười trên môi càng lúc càng sâu! Hơn cả sự mong đợi, quá xuất sắc, quá nhạy bén!
Anh nghĩ nếu là không phải thiết kế của anh có độ bảo mật tuyệt đối, thì sẽ chẳng mất bao lâu, cô sẽ khám phá ra thôi!
Trịnh Diệp lần mò trên bức tường thêm một thời gian nữa, xong cô cũng chẳng phát hiện được gì ngoài một bức tường nhẵn bóng...
- Chẳng lẽ lần này mình phán đoán sai?
Từ trước đến nay trực giác và sự phán đoán của cô chưa bao giờ sai... chẳng lẽ lần này là ngoại lệ?
Trịnh Diệp còn đang suy xét lại về phán đoán của mình, thì đúng lúc này điện thoại trong túi của cô rung lên...
- Tôi nghe!
Nhìn thấy số hiện thị trên màn hình, Trịnh Diệp không do dự chút nào liền bắt máy.
Không biết Trịnh Diệp nghe được điều gì, chỉ thấy sắc mặt của cô nhanh chóng trở nên nghiêm túc, còn thêm một chút ngưng trọng.
- Tôi sẽ tới ngày!
Sau khi tắt điện thoại, cô liền gác luôn nghi vấn hiện tại trong lòng qua một bên, nhanh chóng bước ra ngoài...
Trịnh Diệp trở lên phòng cô lấy chìa khóa xe, một lần nữa trở lại gaga để xe. Vừa đi, cô cũng lấy điện thoại ra gọi đi
" Sao vậy, nếu em muốn nói gì với tôi thì có thể qua phòng tôi, cần gì phải gọi khi chúng ta đang ở cách vách chứ?"
Là giọng của Hoắc Vĩ Triệt, vẫn như mọi khi, ngữ điệu này không biết đã bao lần chọc Trịnh Diệp muốn tức điên. Trịnh Diệp lúc này chẳng thèm để ý tới lời nói ngả nhớn của Hoắc Vĩ Triệt. Cô vừa tra chìa khóa vào vào xe, vừa nghiêm giọng...
- Triệt, lúc này tôi không muốn đùa với anh! Tôi có việc cần phải ra ngoài xử lý... Để đảm bảo an toàn cho anh, tôi mong là trước khi tôi trở lại, anh sẽ không ra khỏi dinh thự!
Nói xong, cũng không để Hoắc Vĩ Triệt nói được tiếng nào, cô đã tắt điện thoại sau đó thì lái xe ra...Xem ra là cực kì vội!
- Này... này...
Ở trong phòng của Hoắc Vĩ Triệt, anh nhìn màn hình điện thoại hiện thị đã ngất kết nối thì có hơi âm trầm... Tất cả động tác của Trịnh Diệp anh đều không có bỏ soát, tại sao phải gấp gáp như vậy?
Không để cho Hoắc Vĩ Triệt phải nhọc lòng suy nghĩ, thì điện thoại của anh cũng đã reo lên...
- Được, cậu chuẩn bị ngay, tôi sẽ xuống liền!
Nét mặt của Hoắc Vĩ Triệt đã lạnh xuống không ít, sau khi ngắt điện thoại anh liền đứng dậy khỏi chỗ ngồi, không chút do dự đưa tay cởi luôn chiếc áo choàng tắm đang mặc trên người ra, bước vào phòng thay đồ.
Đêm nay, thủ đô nước Z vẫn như mọi khi lộng lẫy xa hoa khi màn đêm buông xuống... Nhưng có vẻ lại không mấy được yên bình thì phải!
Bởi vì sao?
Bởi vì đáng lẽ với thời gian hiện tại thì trên quốc lộ sẽ chẳng có mấy chiếc xe, đáng lẽ là nên yên tĩnh một chút... thì hiện tại, tiếng còi hú của cảnh sát lại vang vọng cả khu phố!
Và rất dễ dàng nhận biết được, mục tiêu đang bị cảnh sát truy đuổi chính là chiếc mô tô đang chạy với tốc độ gần hai trăm ki lô mét trên giờ ở phía trước... và nhìn theo tốc độ hiện tại, thì đoàn xe cảnh sát sẽ chẳng bao lâu nữa bị bỏ lại là chẳng thể nghĩ ngờ!
Có vẻ cũng nhận thấy tình hình hiện tại, Thẩm Dinh ngồi cùng xe với Lục Thành nôn nóng lên tiếng:
- Đội phó, với tình hình này cứ tiếp tục chúng ta sẽ thất bại mất thôi!
Sắc mặt của Lục Thành cũng chẳng tốt hơn Thẩm Dinh là bao nhiêu, anh ta mím môi vài giây rồi lên tiếng:
- Chia ra, một nửa đi đường vòng chạy đầu, còn một nửa tiếp tục đuổi theo...
- Nhưng...
Thẩm Dinh muốn lên tiếng, có đều Lục Thành đã nhanh chóng ngất lời anh ta...
- Tôi tự có cách, cậu cứ làm theo lời tôi đi!
Chiếc mô tô phía trước chạy quá nhanh, đuổi đường thẳng thì còn có nguy cơ bị bỏ lại sau...đi đường vòng có khả năng chạy trước được sao?
Nhận được lệnh những chiếc xe cảnh sát đột ngột chia làm hai... một nửa tiếp tục đuổi theo mục tiêu, một nửa rẽ sáng đường khác.
Kẻ lái mô tô đằng trước cũng nhận thấy sự thay đổi của đội hình cánh sát, tuy nhiên có vẻ như anh ta không để vào mắt thì phải? Bằng chứng thì chính là nụ cười khinh miệng hiện lên khoé môi sau lớp kính của nón bảo hiểm kia...
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook