Boss Bá Đạo: Em Mặc Cảnh Phục Rất Đẹp!
-
Chương 30: Đồng cảm
Lại thêm vài ngày trôi qua, đối với Trịnh Diệp mà nói, chỉ có hai ba ngày, nhưng với cô lại giống như hai ba tháng vậy! Sau một ngày Hoắc Vĩ Triệt nghỉ ngơi ở nhà, anh ta cũng bắt đầu lại công việc... Ngày kế đó, mọi chuyện vẫn bình thường, ít ra ánh ta cũng rất hay nói những câu có độ sát thương lòng người sau sắc, nhưng cũng không còn đáng ghét như những ngày đầu tiên!
Nhưng... điều đáng nói ở đây chính là, Hoắc thị là một tập đoàn lớn có nhiều chi nhánh ở nước ngoài, mà Hoắc Vĩ Triệt chính là tổng tài, vì vậy không thể tránh khỏi việc phải công tác thường xuyên ở nước ngoài rồi.
Trịnh Diệp lại đang đảm nhận trách nhiệm bảo vệ cho Hoắc Vĩ Triệt, cho nên, đành phải đi theo thôi! Biết sao được chứ, phải chi là Hoắc Vĩ Triệt chủ động muốn được cảnh sát bảo vệ, thì Trịnh Diệp mới có quyền yêu cầu anh không được đi! Còn đằng này lại là từ phía cảnh sát chủ động muốn bảo vệ người ta, trong khi người ta không có yêu cầu, thì làm sao cản được?
- Này Hoắc t...à Triệt, việc cần làm anh cũng đã làm xong rồi, có phải đến lúc phải về nước rồi không?
Đến bây giờ, Trịnh Diệp cô thật sự tin rằng Hoắc Vĩ Triệt là người nói được nhất định sẽ làm được rồi! Cũng bởi có một hai lần, Trịnh Diệp vội vàng mà gọi anh thành Hoắc tổng, thế là ngay lập tức miệng nhỏ liền bị một đôi môi khác chặn lại... Có lần còn càng rỡ hôn Trịnh Diệp giữa đường, cho nên Trịnh Diệp hiện tại cô cùng cẩn thận lời ăn tiếng nói ở trước mặt Hoắc Vĩ Triệt!
- Em không gọi tôi là Hoắc tổng, làm tôi cảm thấy rất mất mát a~~
Trái với thái độ nghiêm túc của Trịnh Diệp, Hoắc Vĩ Triệt lại không chút để ý. Anh lười biếng dựa cả người lên ghế xe, ý mằt đầy ý cười nhìn cô.
Mất mát...mất em gái nhà anh!
Lúc này, Trịnh Diệp thật sự rất muốn bất chấp hình tượng, bất chấp bản thân đang làm nhiệm vụ mà hung hăng chửi Hoắc Vĩ Triệt một phen.
Tiếp xúc càng lâu, cô lại càng chắc chắn rằng Hoắc Vĩ Triệt, người đàn ông này có ý đồ "xấu" với cô... Lúc nào cũng tìm cách chiếm tiện nghi của cô!
Trời ơi...sao cô lại dính phải tên này, khổ mà không thể nói nè trời!
Trịnh Diệp không lên tiếng chỉ là ánh mắt lại không mất thân thiện, " yêu thương" nhìn Hoắc Vĩ Triệt! Qua mấy ngày tiếp xúc với anh ta, ngoài nhìn ra người đàn ông này có ý đồ " xấu" với cô, Trịnh Diệp còn đúc kết ra không ít kinh nghiệm! Một trong số đó chính là...khi người đàn ông này dở giọng đùa bỡn, cách tốt nhất chính là im lặng!
Nhìn biểu tình của Trịnh Diệp, Hoắc Vĩ Triệt bật cười thành tiếng. Song... cũng không muốn tiếp tục làm cho Trịnh Diệp giận hơn, anh mới nghiêng đầu nhìn cô, cất giọng trầm ấm:
- Sáng mai chúng ta sẽ về nước Z sớm, còn từ đây tới tối, tôi muốn đi thư giãn một chút.
- Nhưng...
Trịnh Diệp muốn lên tiếng, nhưng chỉ mới nói được một từ đã bị Hoắc Vĩ Triệt ngắt lời:
- Em không cần lo, đây là ở nước D, chắc tên sát thủ kia sẽ không theo tôi sang tận đây đâu nhỉ?
Trịnh Diệp trực tiếp im lặng, đúng hơn là cô chẳng có câu từ nào có thể phản bác lại được lời của Hoắc Vĩ Triệt. Quả thật...anh ta nói không sai, ở đây, có lẽ thật sự sẽ an toàn hơn ở trong nước, tên sát thủ kia sẽ không thể có mặt được! Nhưng... đây mới là điều cô không muốn, cái cô muốn chính là tên sát thủ kia lại xuất hiện, để cô có thể một lần nữa giáp mặt với hắn ta... khẳng định những gì cô biết được có phải sự thật hay không?
Mà hiện tại, dù cô có muốn về cũng chẳng được rồi! Haizz...
- Tuỳ anh!
Tất nhiên là Hoắc Vĩ Triệt cực kỳ hài lòng với câu trả lời của Trịnh Diệp... Sau đó anh lại bảo tài xế của mình xuống xe, tự anh ngồi vào vị trí ghế lái, cưỡng ép Trịnh Diệp ngồi kế bên xong mới phóng xe đi.
Vốn dĩ Trịnh Diệp nghĩ rằng Hoắc Vĩ Triệt sẽ đưa cô đi tới một nơi ăn chơi sang trọng nào đó xứng tầm với thân phận địa vị của anh ta! Nhưng điều cô không ngờ tới chính là Hoắc Vĩ Triệt vậy mà lại đưa cô ra khỏi thành phố phồn hoa, đến một vùng ngoại ô yên tĩnh, thành bình.
- Đây là...
Trịnh Diệp không khỏi ngỡ ngàng, khi trước mắt cô là một mảnh đỏ rực, một vùng rộng lớn vậy mà toàn hoa hồng đỏ?
- Em đi theo tôi!
Nhìn vẻ ngỡ ngàng của Trịnh Diệp, Hoắc Vĩ Triệt chậm rãi nói ra bốn chữ, rồi nên theo một con đường mòn đi vào trong... Trịnh Diệp cũng im lặng đi theo!
Nghĩ rằng anh sẽ tiếp tục im lặng, nhưng chỉ mới đi được vài bước, Trịnh Diệp đã nghe thấy người đàn ông đi phía trước cô nhàng nhạt lên tiếng:
- Em biết không, nơi đây chính là nơi hai người vô cùng quan trọng của tôi đang yên nghĩ!
- Hả...?
Quá bất ngờ, Trịnh Diệp không khống chế được kêu lên bất ngờ, nhưng cô cũng nhanh chóng nhận ra mình thất thố, vội vàng ngậm miệng lại. Vậy là anh ta đưa cô đi viếng mộ... có điều, đi viếng mộ sao lại đi tay không thế kia, cô thật sự không thể hiểu nổi?
Rất nhanh, Trịnh Diệp đã có thể giải đáp được thắc mắc trong lòng cô... Vì nằm giữa một vùng hoa đỏ tươi, là hai ngôi mộ không quá mới, nhưng có lẽ là được quét dọn thường xuyên, cũng không quá cũ đi...
Cũng không cần Hoắc Vĩ Triệt lên tiếng, khi nhìn vào di ảnh của hai ngôi mộ, Trịnh Diệp cũng đã rõ ràng hai người kia là ai... Ánh mắt nhìn Hoắc Vĩ Triệt hiện lên sự đồng cảm sâu sắc... Thì ra....
Nhưng... điều đáng nói ở đây chính là, Hoắc thị là một tập đoàn lớn có nhiều chi nhánh ở nước ngoài, mà Hoắc Vĩ Triệt chính là tổng tài, vì vậy không thể tránh khỏi việc phải công tác thường xuyên ở nước ngoài rồi.
Trịnh Diệp lại đang đảm nhận trách nhiệm bảo vệ cho Hoắc Vĩ Triệt, cho nên, đành phải đi theo thôi! Biết sao được chứ, phải chi là Hoắc Vĩ Triệt chủ động muốn được cảnh sát bảo vệ, thì Trịnh Diệp mới có quyền yêu cầu anh không được đi! Còn đằng này lại là từ phía cảnh sát chủ động muốn bảo vệ người ta, trong khi người ta không có yêu cầu, thì làm sao cản được?
- Này Hoắc t...à Triệt, việc cần làm anh cũng đã làm xong rồi, có phải đến lúc phải về nước rồi không?
Đến bây giờ, Trịnh Diệp cô thật sự tin rằng Hoắc Vĩ Triệt là người nói được nhất định sẽ làm được rồi! Cũng bởi có một hai lần, Trịnh Diệp vội vàng mà gọi anh thành Hoắc tổng, thế là ngay lập tức miệng nhỏ liền bị một đôi môi khác chặn lại... Có lần còn càng rỡ hôn Trịnh Diệp giữa đường, cho nên Trịnh Diệp hiện tại cô cùng cẩn thận lời ăn tiếng nói ở trước mặt Hoắc Vĩ Triệt!
- Em không gọi tôi là Hoắc tổng, làm tôi cảm thấy rất mất mát a~~
Trái với thái độ nghiêm túc của Trịnh Diệp, Hoắc Vĩ Triệt lại không chút để ý. Anh lười biếng dựa cả người lên ghế xe, ý mằt đầy ý cười nhìn cô.
Mất mát...mất em gái nhà anh!
Lúc này, Trịnh Diệp thật sự rất muốn bất chấp hình tượng, bất chấp bản thân đang làm nhiệm vụ mà hung hăng chửi Hoắc Vĩ Triệt một phen.
Tiếp xúc càng lâu, cô lại càng chắc chắn rằng Hoắc Vĩ Triệt, người đàn ông này có ý đồ "xấu" với cô... Lúc nào cũng tìm cách chiếm tiện nghi của cô!
Trời ơi...sao cô lại dính phải tên này, khổ mà không thể nói nè trời!
Trịnh Diệp không lên tiếng chỉ là ánh mắt lại không mất thân thiện, " yêu thương" nhìn Hoắc Vĩ Triệt! Qua mấy ngày tiếp xúc với anh ta, ngoài nhìn ra người đàn ông này có ý đồ " xấu" với cô, Trịnh Diệp còn đúc kết ra không ít kinh nghiệm! Một trong số đó chính là...khi người đàn ông này dở giọng đùa bỡn, cách tốt nhất chính là im lặng!
Nhìn biểu tình của Trịnh Diệp, Hoắc Vĩ Triệt bật cười thành tiếng. Song... cũng không muốn tiếp tục làm cho Trịnh Diệp giận hơn, anh mới nghiêng đầu nhìn cô, cất giọng trầm ấm:
- Sáng mai chúng ta sẽ về nước Z sớm, còn từ đây tới tối, tôi muốn đi thư giãn một chút.
- Nhưng...
Trịnh Diệp muốn lên tiếng, nhưng chỉ mới nói được một từ đã bị Hoắc Vĩ Triệt ngắt lời:
- Em không cần lo, đây là ở nước D, chắc tên sát thủ kia sẽ không theo tôi sang tận đây đâu nhỉ?
Trịnh Diệp trực tiếp im lặng, đúng hơn là cô chẳng có câu từ nào có thể phản bác lại được lời của Hoắc Vĩ Triệt. Quả thật...anh ta nói không sai, ở đây, có lẽ thật sự sẽ an toàn hơn ở trong nước, tên sát thủ kia sẽ không thể có mặt được! Nhưng... đây mới là điều cô không muốn, cái cô muốn chính là tên sát thủ kia lại xuất hiện, để cô có thể một lần nữa giáp mặt với hắn ta... khẳng định những gì cô biết được có phải sự thật hay không?
Mà hiện tại, dù cô có muốn về cũng chẳng được rồi! Haizz...
- Tuỳ anh!
Tất nhiên là Hoắc Vĩ Triệt cực kỳ hài lòng với câu trả lời của Trịnh Diệp... Sau đó anh lại bảo tài xế của mình xuống xe, tự anh ngồi vào vị trí ghế lái, cưỡng ép Trịnh Diệp ngồi kế bên xong mới phóng xe đi.
Vốn dĩ Trịnh Diệp nghĩ rằng Hoắc Vĩ Triệt sẽ đưa cô đi tới một nơi ăn chơi sang trọng nào đó xứng tầm với thân phận địa vị của anh ta! Nhưng điều cô không ngờ tới chính là Hoắc Vĩ Triệt vậy mà lại đưa cô ra khỏi thành phố phồn hoa, đến một vùng ngoại ô yên tĩnh, thành bình.
- Đây là...
Trịnh Diệp không khỏi ngỡ ngàng, khi trước mắt cô là một mảnh đỏ rực, một vùng rộng lớn vậy mà toàn hoa hồng đỏ?
- Em đi theo tôi!
Nhìn vẻ ngỡ ngàng của Trịnh Diệp, Hoắc Vĩ Triệt chậm rãi nói ra bốn chữ, rồi nên theo một con đường mòn đi vào trong... Trịnh Diệp cũng im lặng đi theo!
Nghĩ rằng anh sẽ tiếp tục im lặng, nhưng chỉ mới đi được vài bước, Trịnh Diệp đã nghe thấy người đàn ông đi phía trước cô nhàng nhạt lên tiếng:
- Em biết không, nơi đây chính là nơi hai người vô cùng quan trọng của tôi đang yên nghĩ!
- Hả...?
Quá bất ngờ, Trịnh Diệp không khống chế được kêu lên bất ngờ, nhưng cô cũng nhanh chóng nhận ra mình thất thố, vội vàng ngậm miệng lại. Vậy là anh ta đưa cô đi viếng mộ... có điều, đi viếng mộ sao lại đi tay không thế kia, cô thật sự không thể hiểu nổi?
Rất nhanh, Trịnh Diệp đã có thể giải đáp được thắc mắc trong lòng cô... Vì nằm giữa một vùng hoa đỏ tươi, là hai ngôi mộ không quá mới, nhưng có lẽ là được quét dọn thường xuyên, cũng không quá cũ đi...
Cũng không cần Hoắc Vĩ Triệt lên tiếng, khi nhìn vào di ảnh của hai ngôi mộ, Trịnh Diệp cũng đã rõ ràng hai người kia là ai... Ánh mắt nhìn Hoắc Vĩ Triệt hiện lên sự đồng cảm sâu sắc... Thì ra....
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook