Tôi tên Đông Thế Nhân, con gái duy nhất trong nhà, tôi tự tin khẳng định mình là một người nổi trội trong chi họ, là niềm tự hào của họ
Ngày tôi còn bé, ba mẹ cưng tôi như cưng trứng, hứng như hứng hoa.

Họ chẳng cho tôi làm việc nhà hay gì cả đơn giản vì họ sợ tôi bị thương, một phần họ muốn tôi chú tâm học hành.

Xuất xắc mãi như này để cho cả dòng họ nở mày nở mặt
Ba mẹ tôi cũng là típ người cổ hủ, tuy cưng chiều tôi như thế những khi nóng giận họ vẫn đay nghiến tôi rất nhiều, nói rằng tôi mà là con trai thì tốt biết mấy.

Lúc ấy thành tích của tôi cũng tan thành cỏ rác cả, nhưng cơn nóng giận qua đi thì họ lại trở về bình thường, riết tôi chẳng biết chuyện gì xảy ra nữa.
Dù như cái máy nhưng tôi cũng có một người bạn thân thiết, gọi là bạn nhưng người ấy lại lớn hơn tôi tầm một tuổi và tôi phải gọi bằng chị.

Chị ấy tên Bạch Giai Thùy, từ bé chị không nói chuyện nhiều, cũng chẳng có bạn bè thân thiết.

Thời ấy chỉ có chị là trạc tuổi tôi vì thế tôi với chị hay chơi với nhau.

Chị tính cách ôn nhu còn tôi thì mạnh mẽ như thằng con trai, tôi hay bắt nạt chị.

Cả thời thơ ấu của tôi chỉ có chị kế bên
Tôi nhớ năm tôi vào tiểu học, tôi khóc nhiều một phần vì tôi không tiếp xúc được với môi trường mới, một phần vì tôi nhớ mẹ.

Lúc ấy chỉ có chị chơi với tôi, rồi dần dần tôi và chị trở nên thân thiết hơn nữa, như đôi bạn thân.

Cũng vì đã có tôi rồi nên chị cũng không có nhu cầu kiếm thêm bạn bè mới nữa, tôi kè kè với chị như hình với bóng, nhưng ít ra tôi cũng còn một đám bạn thân.

Khi chị giận tôi thì tôi hay đi chơi với đám bạn ấy.
Lúc chị lớp sáu, tôi lớp năm, chẳng còn chị nữa nên tôi giành hầu hết thời gian của mình chơi với đám bạn thân trong lớp.

Phía chị thì vẫn thui thủi một mình, sáng cắp cặp đi chiều lại cắp về, lâu lâu chị vẫn hay qua nhà tôi chơi.

Có đôi lúc tôi thấy chị cười nụ cười son ấy thật đẹp,và mắt trong ngần đẹp như giữa ánh trăng đêm rằm.

Tôi như bị hớp hồn trước đôi mắt và nụ cười đó.
Ngày tôi lên lớp sáu chị lên bảy, may mắn khối của tôi và chị học cùng buổi.


Chung trường với chị tôi mới biết chị tài giỏi đến mức nào, tôi thấy chị có vô số giải thưởng nhưng mà tất cả đều là môn lịch sử.

Tôi với chị học chung nên tôi cũng hay chơi với chị, hằng ngày cùng bước đi trên đường, mùa hoa phượng nở, rơi đầy khắp nơi.

Trong lòng tôi lúc ấy của một cô bé lớp sáu lại muốn bảo vệ chị, ngày tháng trôi qua.

Có những chiều tôi đợi chị học bồi dưỡng môn sử, hoặc đợi chị trực nhật lớp học
Chả biết sao chị siêng thế không biết, còn phần tôi tuy lười nhưng được cái thông minh vì vậy thành tích cũng xuất xắc, có một hôm năm ấy tôi học lớp bảy, tôi chờ chị như mọi ngày, tôi ở ghế đá còn chị thì trên lầu bước xuống.

Chẳng hiểu sao chị lại vấp té cho được.

Tôi thấy chị té tay cà vào vách tường còn mặt thì đập xuống đất, Tôi đến đỡ chị dậy, máu từ tay và trán rỉ ra từng giọt, còn kính chị bị bể.

Nói chung thì nhìn chị rất thảm, tôi thì không nghĩ chị dễ dàng té như vậy được, lúc này tôi nhìn lên thì thấy ba đứa hay ăn hiếp chị, bọn nó cười khúc khích.

Nhưng khi thấy ánh mắt sắc lẹm của tôi một trong ba đứa hớt hãi, bọn chúng nhìn tôi rồi chạy vội, tôi thì rất tức giận nhưng chẳng nói gì thêm
Tôi cõng chị lên vai, tay cầm đống đề cương của chị, mình mẫy chị nhiều đất cát hơn tôi tưởng, áo tôi lúc này dính nước mắt và máu của chị, tôi thấy chị thút thít khóc, tôi biết ba đứa kia chơi xấu đẩy chị xuống, nhưng chị thì chẳng làm gì được tụi nó, chị bị chúng nó bắt nạt từ ngày này qua tháng nọ
Nghĩ đến đây càng nghĩ càng tức, giờ tôi mới để ý tay chị báu mạnh vào cổ áo tôi, đôi bàn tay nhỏ nhắn đó bây giờ đã có những vết trầy xướt không mong muốn.

Trên đường đi về tôi và chị thấy ba đứa nó, tụi nó đang đứng tán gẫu ở ngoài công viên thì thấy tôi, ba đứa đó bắt đầu bàn tán xì xầm, còn tay thì chỉ chỏ, lúc này chị nhìn tôi rồi khẽ nói nhỏ bên tai với tôi rằng
Về nhà đi em, nay ba mẹ chị đi vắng
Tôi có hơi quay qua phía chị khẽ gật đầu, cõng chị làm tốc độ của tôi giảm đi đang kể, đi tầm mười lăm phút thì đã về đến nhà, ba mẹ tôi thì đi công tác còn ba mẹ chị thì đã về quê từ trưa để thăm ông bà, tôi dẫn chị vào nhà tiện đường băng bó.

Tôi rửa vết thương của chị và sát trùng bằng oxi già, vừa làm tôi cũng tiện thể hỏi chị về mấy vụ học hành trên trường, và về kế hoạch trong ngày của chị, trong lúc sơ cứu rửa vết thương, tôi có nhìn lên thì thấy mặt chị lúc này nhăn lại, nhưng vẫn cố gắng chịu đau để tôi làm tiếp, loay hoay một hồi đã xong phần cánh tay và cẳng chân.

Bây giờ là đến trán chị, giờ nhìn lại tôi mới thấy nó bị rách một mảng to hơn tôi tưởng, tôi chầm chậm lấy bông gòn thấm oxi già lau cho chị, chị bất giác run lên vì đau, chị nói với giọng run run như sắp khóc
Nh...ẹ nhẹ thôi, chị sợ đâu
Tôi nhìn chị rồi cũng bình thản đáp
"Em biết rồi, nhưng chị cố chịu đau đi, vết thương to lắm á "
Chị nhìn tôi rồi cuối gằm mặt xuống.

Lúc này tôi bâng quơ hỏi chị

Sao chị hiền thế, để chúng nó ăn hiếp mãi
Vừa nói tôi vừa chậm bông gòn chỗ vết thương cho chị rồi lấy băng cá nhân bằng vào, chị lúc này buồn bã như sắp khóc, và rồi chị ôm lấy tôi nước mắt lại chảy ra thấm ướt áo của tôi, chị nói rằng chị không biết nữa, chị chịu đựng chỉ vậy thôi.

Lúc này tôi sờ má chị, vỗ lưng an ủi, trong lòng tôi lúc này chỉ muốn dạy tụi đó một bài học, tôi nghĩ lần này tôi sẻ làm trái lời thầy, tôi sẻ dùng võ để đánh nhau
Tôi ôm chị, tôi thấy từng giọt nước mắt chị lăn dài trên má, nước mắt đôi dòng mà ràn rụa thấm bờ mi, làm tôi xót không thôi
Tôi lấy áo mình lau nước mắt cho chị, rồi tôi ôm chị tiếp, nhẹ nhàng cất lời.
Em hứa sẻ bảo vệ chị, lời thật lòng đó
Nói rồi tôi lại vuốt má chị, vuốt phần tóc bồng bềnh ấy.

Chị thì ngồi im để tôi ngắm nhìn, tôi thấy chị có vẻ đói, khuôn mặt chị hơi tái lại, vì tôi sống với chị nhiều năm.

Nên đặc điểm cơ thể của chị tôi hiểu khá rõ.

Lúc này tôi bỗng nhiên đứng dậy nói với chị rằng nhà hết đồ ăn để tôi ra ngoài mua đồ ăn về cho chị
Chị gật đầu, còn phía tôi thì tôi kêu chị đi tắm.

" chị đi tắm đi, em để sẵn đồ rồi đó, tắm nhanh đi kẻo bệnh đó!"
Chị bình thản gật đầu rồi dùng chất giọng nhỏ nhẹ của mình mà đồng ý.

Thấy chị đi vào nhà tắm tôi cũng dắt con xe đạp của mình ra, chuẩn bị đi đến một nơi mà tôi nghĩ mình sẻ không đến
Tôi đi ra ngoài nói với chị là mình đi mua đồ.

Nhưng thật chất là đi đánh nhau dằn mặt, ba đứa tuy vậy nhưng lại chẳng có võ nghệ gì, vì thế tôi dụ tụi nó ra bãi đất trống, định đánh ba đứa.

Lúc này ba đứa đứng ở bãi đất cằn cõi nhìn tôi rồi buông lời khinh bỉ
Một định đánh ba?, chán sống hả con đàn ông , để tụi tao dạy mày một bài học!
Tôi lúc ấy tức sôi máu lên, trong lòng cười nhạt rồi đếm thầm.

Bỗng một đứa con gái thân hình cao ráo tên Gia Tịnh chạy đến dùng hai tay vung vẩy, đánh loạn cả lên.

Tôi thì nhanh tay đánh ra quyền hình, vốn dĩ chỉ có hai nhưng vì tôi ra đòn liên tục với tốc độ cực nhanh nên từ hai lại hóa ra bốn, năm quyền hình, uy thế mạnh mẽ đánh về phía nó một cách rất điêu luyện, cực kỳ vững chắc của một người luyện võ lâu năm.


Bỗng phía xa có một đứa con gái đánh lén làm tôi té xuống đất, nhưng với kinh nghiệm lâu năm, tuy té nằm trên đất mà tôi vẫn né được rồi nhanh chống đứng dậy, vơ lấy một cây gỗ gần đó đánh ba đứa thừa sống thiếu chết, rồi dùng một đấm của mình đánh mạnh vào má trái của con cầm đầu, nhưng không may bị nó cào rách mặt.

Thấy thế tôi quyết định đánh nhanh hơn, quét chân cho nó té xuống rồi đục vào mồm nó.

Máu mồm tuông ra, hai đứa kia thấy thế thì hoảng sợ nên cũng cuỗm chạy mất.

Con cầm đầu lúc ấy hình như còn thoi thóp, nên tôi quyết định ngồi xuống lấy hai tay nhấc cằm nó lên,rồi nói với giọng đầy máu lửa
Cút!!!, đừng động đến Giai Thùy nữa, mày còn đụng vào cô ấy, tao sẻ đánh nặng hơn
Nói đoạn tôi vả vào mặt nó một cái đau điếng rồi quay bước rời đi, người tôi lấm lem bùn đất, nói chung là rất rất bẩn, cơ thể mệt nhoài vì đánh nhau.

Nhưng tôi cũng tranh thủ mua đồ ăn về cho chị
Lúc tôi về nhà, mặt mũi tôi lấm lem bùn đất, trên trán còn có vết bầm và vài đường cào,miệng tôi thì bầm dập, quần áo dơ bẩn đi rất nhiều.

Lúc tôi về, tôi thấy chị ở phòng khách xem thời sự, khi thấy tôi chị đến gần thì liền hớt ha hớt lại hỏi tôi có làm sao không với điệu bộ vô cùng gấp rút
E...m có sao không!!, sao mà bầm dập như vậy chứ?
Tôi nhẹ nhàng nói với chị rằng, tôi bị té xe và chẳng có chuyện gì xảy ra cả
Chị nhìn tôi, với đầy sự hoài nghi, chị lớn tiếng với tôi
Hả!!! Đi đâu đó đúng không? trả lời chị mau!
Tôi lấp bấp nói với chị rằng
Kh...ô...n..g, kh...ông có gì, em chỉ đi mua đồ ăn thôi!
rồi tôi xoay người đi vào nhà tắm thay đồ, phớt lờ hết đi tất cả câu hỏi và sự nghi vấn chị giành cho tôi, tôi nhìn vào gương và thấy vết thương này rất sâu, bảo sao tôi nói với chị như vậy chị chả làm ầm lên và nghi hoặc tôi, nghĩ trong lòng, rồi tôi bắt đầu sơ cứu vết thương, băng bó lại, làm xong tất thảy tôi tắm rửa cơ thể của lầm lem bùn đất của mình.

Lúc tôi đi ra khỏi nhà tắm thì thấy chị chầu chực trước cửa, chị nhìn tôi, kiên quyết hỏi tôi và yêu cầu tôi nói cho chị biết việc gì đã diễn ra.

Tôi lúc ấy chẳng biết nói gì ngoài ú ớ hoặc ậm ừ cho qua, rồi chị bỗng cất tiếng, cùng với gương mặt lạnh tanh như không hài lòng vì tôi giấu chị làm một việc tày trời như thế
Em! đi đánh nhau đúng không?
Tôi bập bẹ trả lời
"Khô...ng!, kh...ông!, em không đánh nhau! "
Tôi trả lời một cách run sợ như thế, tôi thấy chị nhìn tôi, ánh mắt phản chiếu rằng chị đã biết tôi đang giấu giếm và chuyện gì đã xảy ra, cùng với việc chị biết tôi đang nói dối
Tôi đứng nhìn chị một lúc, rồi tôi im lặng vào bếp đổ hủ tiếu ra cho chị, làm xong tôi đem ra phòng khách nơi chị đang ngồi đợi tôi, và yêu cầu chị ăn
Tôi cất giọng, nhẹ nhàng nhưng có chút rung rẩy của mình
Ă..n đi! chị đừng đ..ể tâ..m việc gì cả
Tôi thấy chị đang tức giận đôi lông mày kéo sát lại gần nhau và hạ thấp, ánh mắt hung hãn, dữ dằn, long sòng sọc, mi mắt căng và hẹp, môi mím chặt, mặt đỏ bừng.

chị hạ giọng lạnh như tờ, chị trả lời tôi một cách giận dữ, đồng thời chị cũng nhắc lại câu hỏi cũ
"Chị chỉ ăn! khi em trả lời câu hỏi của chị! "
Em! đánh nhau phải không, đừng có dối chị, chị biết rõ về em hơn em tưởng!!!
Tôi lúc này như trên mây, thẫn cả người chẳng biết nên giấu hay nên khai, tay tôi bất giác đưa tay lên vuốt tóc chị, nhưng chị lúc này hất tay tôi ra, lớn tiếng quát tôi

Trả lời nhanh! không trả lời thì đừng động vào chị, chị không thích sự giả dối!
Tôi thẫn thờ, rồi nói với giọng bình thãn
Ừ, chúng nó như thế, em không chịu được, em xin l..ỗi
Chị nhìn tôi, thoáng lên một nỗi thất vọng, rồi chị cất lời
Đồ ngốc này!, đánh nhau mắt mũi bầm dập như vậy, đừng vì chị mà chịu đau như thế, không đáng đâu!!!
Tôi nhìn chị khẽ gật đầu.

giọng run run đáp
Xi..n, xin lỗi!
Chị thì ăn tô hủ tiếu ấy, còn phần tôi thì ngắm nhìn chị, ăn xong tôi thấy chị học bài chăm chỉ lắm, chả động vào điện thoại nữa.

Học và làm bài xong tôi rủ chị ra ngoài xem phim với tôi.

Đồng thời tối hôm đó tôi ngỏ lời ngủ cùng với chị vì tôi biết chị sợ ma, không dám ngủ một mình.

Trăng mười bảy nên lên muộn.

Giữa màn đêm thăm thẳm, vầng trăng tròn nhỏ và cao vời vợi lơ lửng như một cái đĩa bạc.

Ánh trăng vàng nhạt, huyền ảo bao trùm lên cảnh vật quanh tôi, bên khung cửa sổ soi rọi nơi tôi và chị đang nằm
Tôi nằm cùng giường với chị.

Trước khi đi ngủ chị đã kể cho tôi nghe một vài câu chuyện, chị nói
Năm đó chị cảm mến thầm một người con trai, cố gắng vì cậu ta rất nhiều.

Nhưng anh thì chẳng để tâm đến chị chút nào Nói rồi tôi thấy mắt chị cay khóe, cố kìm cho nước mắt không rơi.

Vì tôi biết chị rất dễ khóc, chị rất yêu đuối.
Lúc này tôi cất giọng nhẹ nhàng mà kêu chị đi ngủ, vì hôm nay rất mệt mỏi rồi, tôi thấy chị ngủ rất dễ thương, người con gái bé nhỏ phải chịu đựng bao nhiêu đau khổ, tủi thân, nên tôi quyết định ôm chị bằng đôi bàn tay của mình, để cho chị cảm giác an ủi, bàn tay dài sọc từng khớp xương lộ ra rõ ràng.

Tôi thấy chị ngủ say nên đã từ từ ôm cứng chị vào lòng, nước mắt bất giác chợt tuôn, miệng tôi lúc này thì thầm một số điều, chỉ có tôi nên biết.
Từ ngày hôm đó, tôi và chị cứ kè kè bên nhau.

Còn bọn kia cũng biết điều mà né xa chị ra, và lòng tôi những khắc khoải.
tôi muốn bảo vệ chị mãi như thế, tôi không muốn ai làm chị bị tổn thương nữa.
------------------------------------------------
1.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương