Xe lái thẳng đến nơi đáp trực thăng của Andrew, gã ta chẳng thèm ở lại London thêm một giây một phút nào, tức tốc đưa anh bay khỏi Anh quốc. Cả hai hiện tại cùng là đối tượng truy bắt gắt gao của tổ chức Interpol, gã không muốn rầy rà lâu la ở Anh để lý sự với đám đồng nghiệp cũ của Diệp Vũ Chân.
Anh phóng mắt nhìn ra ngoài kia cửa sổ trực thăng. Quen Andrew chừng ấy năm rồi, đây vẫn là lần đầu tiên anh bay đến hang ổ của gã.
Thời xưa thì không cần thiết lắm. Ban đầu, hễ có việc gì, anh sẽ gọi cho Andrew bằng điện thoại và hẹn gặp ở một khách sạn nào đó tại London. Bàn việc xong, gã sẽ đòi hỏi, hoặc một phần nguyên nhân cũng vì gã uy hiếp, tóm lại anh không thể không giữ quan hệ xác thịt những thi thoảng cùng Andrew suốt thời điểm ấy.
Mãi về sau này, chẳng hay là do thứ thuốc đáng hận của lão Short hay bởi các anh đã chung đụng quá nhiều, anh phát hiện bản thân ngày càng mẫn cảm với phản ứng cơ thể gã, tựa hồ chỉ cần động chạm đơn giản dù chỉ là đầu ngón tay, cũng đủ khơi lên phản ứng.
Anh chưa từng mang nỗi sợ và hoang mang như vậy. Andrew mở bung cánh cổng *** trong anh, anh vội vã muốn đóng chặt nó lại.
Anh gắng sức tránh né gặp gã, đổi lại là gã bạo phát, lần đầu tiên đe dọa anh bằng những bức ảnh nóng khi xưa gã chụp, anh buộc phải thỏa hiệp hết lần này tới lần khác.
Từ sau một lần kháng cự của anh, chẳng những đạt thành mục đích muốn gây lục đục với Andrew mà trái lại, còn dẫn mối quan hệ giường chiếu giữa hai người tăng tiến thêm một bước, Andrew bắt đầu ngang nhiên xông vào nhà anh. Đến đó, anh mới nhận ra, cánh cổng nọ đã không thể đóng nổi.
Lại tiếp vụ Lâm Long. Anh hận Andrew, nếu không vì số ảnh gã chụp trước kia, anh đời nào lâm vào nông nỗi tuyệt vọng nhường ấy. Thế nhưng khi Lâm Long nói rằng Andrew đã chết, anh lại phát hiện mình vì gã mà đau lòng, vì gã chết mà hận thù Lâm Long.
Rồi sau, anh phải thừa nhận rằng, Andrew đã hoàn toàn, hoàn toàn dung nhập vào cuộc đời anh. Muốn bóc ra, sẽ đau lắm.
Anh nào muốn thế. Hầu như đều do Andrew từng chút từng chút một, cưỡng bách xâm nhập, mặc dù vậy anh vẫn không có cách nào thay đổi sự thật đấy.
Thói quen là một thứ cực kỳ đáng sợ, ngày qua ngày đục khoét sự kiên trì của anh. Cho nên, nếu là lúc trước, Andrew sẽ phải giằng co một hồi lâu với anh rồi mới chiến thắng.
Nhưng nay, phương hướng là thế nào đây… Anh thật sự mù mờ.
Anh chưa từng tưởng tượng ra hang ổ Andrew lại thế này, bởi anh đã được tận mắt chứng kiến sự xa hoa siêu cấp ở Cyclades. Một kẻ đã cơ cực bần hàn suốt quãng thời gian dài lâu như Andrew một khi đã nắm giữ quyền lực, ắt nhiên sẽ vung ra để sở hữu bằng được những gì hảo hạng nhất, từ nơi ở, thức ăn, đến vật dụng… và đương nhiên, cả tình nhân cũng phải bậc nhất.
Cứ địa của Andrew chiếm diện tích rất rộng, lưng áp núi, mặt hướng nước, cả quần thể kiến trúc mang đậm phong cách cổ điển thời kỳ văn hóa Phục Hưng với hơi thở Gothic nồng đậm. Nơi đây núi xanh hồ biếc, thực sự tràn đầy âm hưởng cổ tích.
“Thưa anh, phòng ngủ của anh đã chuẩn bị xong, anh cần nghỉ ngơi một chốc không ạ?”
Từ sau lưng truyền đến tiếng hỏi han cung kính của người giúp việc vận bộ đồ quản gia quý phái nước Anh, Diệp Vũ Chân hơi xoay người, vị quản gia này đang đứng tại một khoảng cách vô cùng chuẩn mực, áng chừng đã được qua huấn luyện bài bản.
Nếu không phải anh ta đang mặc bộ người làm màu đen mà là bộ màu trắng của Diệp gia, Diệp Vũ Chân quả thực tưởng lầm rằng anh đang ở một biệt thự nào đó thuộc về dòng họ Diệp thì đúng hơn.
“Anh tới đây bao lâu rồi?” Anh bỗng hỏi một câu không liên quan.
“Thưa anh, tôi đi thụ huấn một năm, tới đây làm bốn năm.”
Anh thoáng buông mi. Năm năm à… Khéo thật.
“Sao hửm, Vũ Chân, vừa ý không?” Andrew đi thẳng đến chỗ anh, tay cầm xì gà, tư thế đứng bễ nghễ, thoắt chốc thổi tung suy nghĩ mới rồi của anh đi không còn chút tàn tích.
“Không tệ lắm. Tối thiểu ngươi cũng không chuẩn bị một gian tù cho ta!”
“Vũ Chân, đôi ta là tình đầu ý hợp, thằng kia là phường ác bá du côn, giống thế quái nào được mà giống?” Gã ta phản đối bằng từ ngữ rất chi nghiêm chỉnh.
“Trơ trẽn.” Anh thở dài một hơi.
Trên thực tế, Andrew cũng không ở lại lâu, chỉ xem anh một lát rồi đi ngay.
Từ bên ngoài vườn rất nhanh sau liền vọng đến tiếng ôtô, anh khẽ vén rèm lên, trông thấy một đoàn xe Limo đen bóng nối đuôi nhau tiến vào, tuy trên xe không hề có logo, song bao năm qua tiếp xúc cùng gia tộc Geoffrey, chỉ liếc sơ sơ anh đã có thể nhận ra loại Limo này.
Xe nhà Geoffrey, tuy kiểu dáng cổ lỗ, nhưng trần đời ngoài gia tộc họ ra, hẳn không còn gia tộc nào sử dụng hợp kim titan(1) để chế tạo ôtô như vậy nữa.
Geoffrey có mặt ở đây chắc vì anh mà đến, lại còn đến cấp bách thế kia, có vẻ hắn rất lưu tâm với tin tình báo của C. Anh nhẹ nhàng bỏ rèm xuống.
Chỉ còn lại một mình anh và vị giúp việc đã qua huấn luyện nọ, trong phòng gồm một bàn trà một người, sát bên là kệ sách chất đầy sách mới với đủ kiểu dáng, hình thức, nội dung.
Anh ngồi xuống, người hầu liền dâng trà ngon tới.
Anh nhấp một ngụm trà, tiện tay lôi một quyển ra đọc.
Người hầu mặc áo đuôi tôm đen, chu đáo đứng hầu tại một bên chờ đợi sai phái tựa như quản gia thượng đẳng, nhưng Diệp Vũ Chân thừa hiểu đây là người Andrew cử tới giám sát anh.
Mắt anh dừng trên trang sách, song tâm trí lại xoay chuyển sang nội dung khác: Geoffrey sẽ có phản ứng thế nào nhỉ?
Ngẫm nghĩ một thôi một hồi, rồi anh thong thả trả sách về kệ. Ở yên mà đợi chờ vốn dĩ không phải tác phong nơi anh.
“Tôi muốn uống rượu. Có thể mang rượu vang tới cho tôi không?” Anh cất lời hỏi.
“Burgundy khô(2) được không, thưa anh?”
“Được.”
Trong phòng có cả một quầy rượu, người hầu nhẹ nhàng chọn một chai đã dùng giơ ra cho anh xem, đúng là nhãn hiệu cao cấp nhất như anh đã dự đoán, anh bèn gật đầu ngụ ý đồng ý.
Người hầu thành thục chọn chiếc ly miệng nhỏ bụng to(3), nghiêng chai rót rượu vào ly, đoạn đặt lên khay, bưng đến cho anh.
Anh nhận lấy ly rượu, bình thản nói, “Anh chọn ly rất hợp, tư thế rót rượu cũng chuẩn. Burgundy khô không cần phải gạn(4), nhưng Conti 2001(5) là ngoại lệ khác, có ủ hai mươi năm vẫn rất mạnh và trẻ, vậy nên đi gạn sẽ ngon hơn.” Nói xong, anh thả lại chiếc ly vào khay người hầu.
Cứ điềm nhiên như không mà đập nát tự tin chuyên nghiệp của người hầu, anh ta lắp ba lắp bắp, “Tôi, tôi đi lấy đồ gạn rượu ngay đây…”
Diệp Vũ Chân nhắc nhở, “Nhiệt độ phòng này hơi nóng. Anh kiếm phòng nào khoảng 20°C mà gạn nhé!”(6)
Người hầu tai hồng mặt đỏ, cầm rượu đi ra khỏi phòng.
Anh ta vừa ra khỏi cửa, anh bèn cầm lấy chiếc gối trên giường mà bước nhanh về phía ban công.
Ban nãy anh đứng đây ba mươi phút đã nắm được camera ở ban công cứ mười lăm giây là đổi hướng một lần. Ngay tại tích tắc nó chuyển hướng, anh liền khẽ khàng nhảy xuống ban công.
Mười lăm giây hiển nhiên là Andrew đã có tính toán kỹ càng từ trước, từ tầng tư xuống tầng trệt dù có là một con khỉ cũng phải mất tới hai mươi, ba mươi giây. Nhưng lúc ở tầng ba anh đã ném sẵn gối xuống, rồi nhắm trúng cái gối mà nhảy, lăn một vòng tại chỗ là có thể đứng dậy hoàn hảo.
Phủi đám cỏ dính trên bộ đồ Tây, chỉnh trang quần áo, anh tiến thẳng vào phòng khách.
Ở hồ sơ, Geoffrey mã số X1-12 hàm nghĩa là phần tử tội phạm cực độ nguy hiểm, nhưng thông tin có trong hồ sơ lại chẳng nhiều nhặn như người ta tưởng.
Một phần là vì sức ảnh hưởng của gia tộc Geoffrey tại châu Âu quá lớn mạnh khiến cho tin tức thu được về hắn ta tương đối khó khăn, một nguyên nhân khác chính là bởi khi Geoffrey vẫn còn vị thành niên, hắn chỉ đứng ngoài quan sát, không nhúng tay vào sự vụ của gia tộc, vô hình trung cũng bị coi nhẹ đi.
Trước khi C thâm nhập gia tộc Geoffrey, tài liệu họ có được về người thừa kế này hẻo đến đáng thương.
Hai năm nay Geoffrey mới từng bước hiện thân trên sân khấu vũ khí, cộng với sự xâm nhập của C, tư liệu về hắn mới bắt đầu nhiều lên.
Theo những gì trong tài liệu có ghi, dù hắn sinh ra từ một thế gia về vũ khí song lại xuất thân từ học viện âm nhạc, chơi vỹ cầm giỏi, khả năng về âm nhạc khá bất phàm.
Gia tộc Geoffrey tuy là một trong ba nguồn cung ứng vũ khí lớn nhất thế giới thứ ba, nhưng bản thân Geoffrey lại là một phần tử cực đoan phân biệt chủng tộc. Thời gian còn ở trường, hắn điên cuồng càn quét mọi học bổng của châu Á lẫn châu Phi bằng được.
Vậy mà kỳ diệu ở chỗ, mối tình đầu của hắn lại dành cho một cậu bé Hoa Kiều, nó khiến cho hắn bấy lâu nay luôn giữ một thái độ cũng kỳ diệu không kém đối với nhóm người Hoa. Hễ Hoa Kiều nào mà gặp hắn, nếu không bị hắn giày vò mà chết thì sẽ được nhận ưu ái ngất trời.
Vì thế, anh nhận định Geoffrey là một kẻ hỷ nộ vô thường, mà tổ chức Interpol cũng đã từng đặc biệt gặp gỡ với mối tình đầu của Geoffrey theo thông tin C truyền về.
Là nghệ sĩ vỹ cầm Hoa Kiều quốc tịch Áo, Seven Mạc.
Tiếc thay, Seven Mạc sau khi cân nhắc, đã từ chối hợp tác cùng họ. Họ đành lui dần từng bước, đề nghị chỉ cần cung cấp một số hành vi đặc trưng của Geoffrey cũng được, cũng bị cậu nghệ sĩ này gạt bỏ thẳng thừng.
Cậu ta nói: Một khi cậu ta đã quyết định không tham gia thì bất kể chuyện nhỏ chuyện to nào liên quan, cậu đều dứt khoát không can dự.
Diệp Vũ Chân nâng tầm mắt, suy xét một hồi, liền đi về một hướng khác bên đại sảnh, cứ thế mà ung dung, thành thử đoàn bảo vệ đi tuần qua lại thấy anh cũng không nảy sinh nghi vấn chi hết.
Anh, đã rất rất nhiều lần khiến chúng chạy đôn chạy đáo đủ bề chỉ để tìm loại dầu gội đầu anh thích, khăn mặt cotton kiểu anh thích, quần áo nhãn hiệu anh thích… Nên từ thời khắc anh bước xuống xe cùng Andrew, đội bảo vệ này đã ghi tạc khuôn mặt anh thật kỹ lưỡng trong lòng.
Anh vờ như ngắm cảnh, lang thang nguyên một vòng, rất nhanh đã đụng mặt nhóm người không phải đàn em của Andrew.
Dẫu là trang phục giống nhau như đúc vẫn có thể vạch trần những nét bất đồng từ chúng. Chúng đều là kẻ bán mình được gia tộc đào tạo, có khi cả mấy đời đều theo chân gia tộc.
Khi một người bảnh bao như Diệp Vũ Chân xuất hiện, đám bảo vệ của Andrew sẽ tò mò, sẽ xì xầm to nhỏ, nhưng ánh mắt những kẻ này lại chẳng đoái hoài đến anh lấy một lần, dĩ nhiên điều kiện tiên quyết là anh hẵng còn ở bên ngoài giới tuyến an toàn của chúng.
Anh núp sau một cây cột chờ, thấy Andrew nhăn nhíu mặt mày đi vội từ bên trong ra, anh mới tỉnh rụi đi thẳng về phía chúng.
“Đứng lại!”
Một tên vệ sĩ áo đen trong số đó đột nhiên há mồm quát, anh liền dừng bước.
Tay hắn vừa đặt lên vai anh, anh thình lình phản kích, nốc ao hắn hoàn toàn, động tác không hề dự báo, tấn công đột ngột lại còn chẳng nương tay, tên vệ sĩ không lường được, một đòn của anh đánh cho hắn vô pháp dậy nổi.
Những vệ sĩ khác tức tốc xông tới, nhưng vấn đề không rõ có phải thằng kia chọc gì vào anh hay không, vả lại đằng nào nơi này cũng là địa bàn Andrew, cho nên chúng chỉ có bao vây anh nhưng không dám động thủ.
Ngược lại, anh tấn công chúng không nề hà. Bọn vệ sĩ không thể ngờ một người thoạt nhìn tưởng như dân văn phòng trí thức lại ra tay tàn độc đến thế, chỉ trong một thời gian ngắn đã bị anh đánh cho tan tác.
Một tên đằng trước cuối cùng cũng thở lại được bèn hét to, “Hắn là Diệp Vũ Chân!”
Cả lũ nhất thời rùng mình. Ai mà dè nổi Diệp Vũ Chân hóa ra lại là người diện mạo nho nhã trẻ trung, dáng vóc lại không hề vạm vỡ chút nào thế này chứ.
Có điều, đã xác định được mục tiêu rồi, chúng lập tức thay đổi tác phong, hùng hổ lao vào chiến đấu không quản chết khiến cả anh cũng bất đắc dĩ nhíu mày.
“Dừng tay!” Đúng lúc này, có người đứng ở cửa lạnh lùng ra lệnh.
Anh ngoảnh mặt nhìn, đối mặt cùng một thanh niên tuấn mỹ với mái tóc dài màu vàng nhạt được buộc gọn sau gáy bằng một sợi dây đen thẫm đúng chuẩn hình tượng quý tộc châu Âu, đuôi mắt khóe miệng đều lấp lánh ý cười, tản mác sâu xa là cả một vẻ ngạo mạn xa cách.
Geoffrey. Chỉ bằng một cái liếc mắt, anh đã nhận ra hắn, và anh tin chắc rằng hắn cũng nhận ra anh ngay sau một cái nhìn.
“Bao năm qua lại, giờ vẫn là lần đầu tiên chúng ta gặp nhau ấy nhỉ, sĩ quan cảnh Diệp?” Đôi mắt màu ngọc bích dừng trên anh, rồi hắn nói tiếp, “Ai mà tưởng được, anh lâu nay quen ngồi văn phòng, mà thân thủ cũng khá quá.”
“Tôi lúc nào cũng có thành ý muốn mời anh Geoffrey qua chỗ tôi uống tách cà phê, mỗi tội anh toàn khước từ thiện chí của tôi.” Anh điềm đạm đáp lời.
Hắn phì cười, bên môi đầy vẻ châm chọc, “Hiện thời sĩ quan cảnh sát Diệp đang là đối tượng truy nã của Interpol, ấy vậy mà vẫn làm tròn chức trách, thật đáng kính nể.”
Anh tĩnh tại mà rằng, “Cảm ơn quá khen.”
Ý cười mỉa mai từ Geoffrey vẫn không suy suyển, “Tuy Andrew đã cam đoan với tôi rằng anh không phải gián điệp, thế nhưng, xem chừng sĩ quan cảnh sát Diệp vẫn còn quyến luyến danh hiệu cảnh sát của anh nhiều lắm!”
“Tôi đã giao tế rất nhiều năm cùng gia tộc Geoffrey mà không biết anh Geoffrey lại là người nói nhiều thế đấy!” Anh lẳng lặng nói, “Tưởng anh tìm tôi có việc, nếu là để đấu võ mồm thì tôi đây không hứng, xin phép đi trước.”
Geoffrey nhìn chằm chằm anh, môi mỏng hé ra hỏi, “Diệp Vũ Chân, vậy một mảnh đĩa vỡ kia anh bỏ lại lẽ nào không phải chỉ điểm cho tôi tới tìm anh?”
“Liên quan gì? Bộ anh không muốn biết thông tin C để lại à?”
Hắn hời hợt cất tiếng cười, “Một mảnh đĩa vỡ có thể chứng minh anh có bản vẽ đầy đủ”
“Anh nên nhớ C là chuyên gia vũ khí, y sẽ không đời nào để lại thông tin vô giá trị.” Anh đủng đỉnh bảo, “Tôi nghĩ anh cũng biết C là một gián điệp hai mặt… Dò la vũ khí kiểu mới là nội dung nhiệm vụ quan trọng, còn giám thị gia tộc Geoffrey thay tổ chức Interpol, nói không chừng chính là cộng việc tiện thể của y.”
Một câu lại tiếp một câu từ miệng anh phát ra, chợt nghe Geoffrey nơi đối diện đã ngưng trệ hơi thở. Anh thoáng nâng mi, nhàn nhã nói, “Quan trọng nhất, tôi đoán anh hẳn là biết tăm tích của bản vẽ C1-110. Nếu quả thật có một phần bản vẽ như thế thì, đại khái nó là một phần bản vẽ duy nhất trên đời này phải không nào?”
Thần sắc Geoffrey không mảy may thay đổi, hai mắt hắn ngút khí lạnh, “Anh biết không? Trước khi chết, C bị mổ xẻo từng nhát dao một, từ ngón tay cho đến ngón chân. Nói y không biết dùng một thông tin để đổi lấy được chết nhanh hơn, tôi thực khó tin đó.”
Dù đã được trải qua đặc huấn nghiêm khắc mà ngay tại khoảnh khắc ấy, Diệp Vũ Chân lờ mờ cảm giác rằng mình không còn tự khống chế nổi, muốn được lao lên giết chết kẻ trước mắt này.
Bất thần rũ mắt theo bản năng, tránh cho hận thù toát ra quá rõ rệt từ ánh mắt, đợi một hồi lâu anh mới có thể bình tĩnh lên tiếng, “Ngươi cho rằng chặt nát một đặc công là có thể đạt được thứ ngươi muốn ư? Đó là cái loại tư duy đồ tể. Một đặc công lại yếu ớt như vậy trong mắt ngươi sao? Huống hồ C lại còn là một đặc công xuất sắc.”
Geoffrey quan sát anh thật cẩn trọng, sau rồi mới nhân nhượng, “Vậy trước đó, tôi cho rằng thương tổn mà Lâm Long gây ra cho anh thật sự không có cách chi bù đắp, có phải cũng đã là tôi quá coi thường anh rồi?”
Diệp Vũ Chân đột nhiên phát hiện kỳ thực Geoffrey là người có tâm tư thật kín đáo. Anh ngẩng đầu, đồng tử sáng ngời, sẽ sàng nói, “Ai biết được… Ngươi sợ chăng?”
Geoffrey hừ hừ cười, rồi nghiêng thân mời, “Vào đi, chúng ta bàn điều kiện!”
Anh chậm rãi vào phòng, Geoffrey sai sử người bên ngoài, “Không cho phép bất kỳ ai vào để, kể cả là… ông Pastel!”
Đóng cửa xong, hắn mới thản nhiên nói, “Diệp Vũ Chân, anh biết tôi chưa hẳn đã hiểu sâu về anh. Anh xuất thân danh giá, từ nhỏ đến lớn đều thuận buồm xuôi gió…” Môi hắn lại cong lên thành dáng cười, “Có lẽ ngoại trừ chịu nhục bởi Andrew, cuộc đời anh đều huy hoàng. Mà nay, anh là đối tượng bị truy nã, hơn nữa ta hiểu Nore lắm. Nó nhìn qua tưởng bình thường, thực chất lại là thằng bất thường nhất, vì nó chưa từng bao giờ có lối suy nghĩ bình thường. Có mặt nó, trừ phi anh cam chịu cho nó chơi, bằng không cả đời anh xác định đừng mơ được an bình.”
“Nên…?” Anh cười khe khẽ.
“Diệp Vũ Chân, nếu anh giao bản vẽ cho tôi, tôi đảm bảo… Có thể cuộc sống huy hoàng xưa kia của anh không có biện pháp để vãn hồi, song chí ít cũng được giàu có, tự tại, nửa đời còn lại vô lo vô nghĩ!”
“Quả là một hứa hẹn không nhỏ.” Anh mỉm cười, “Chấp thuận đến tận nước ấy cũng không dễ dàng gì.”
Geoffrey trả lời không chút hoang mang, “Vùng Nam Hải(7) tôi sở hữu cực nhiều đảo nhỏ, tôi có thể cho anh một khoản tiền, cho anh một dàn người chuyên nghiệp, chắc chắn anh có thể tự túc trên đảo, và ngoài tôi ra, sẽ không còn ai biết nơi ở của anh.”
Anh cười với hắn, “Nghe bùi tai đấy…” Thấy vành môi hắn ta nhếch lên, anh điềm đạm chêm thêm, “Đáng tiếc, tôi không ham.”
Thế là hàng lông mày của hắn chau tít, “Thế anh ra điều kiện xem.”
“Nói thật, không phải tôi không ham cái điều kiện này của anh…” Anh vẽ một ý cười trên môi, lại điềm nhiên mà rằng, “Mà là tôi không ham trao đổi điều kiện cùng anh.”
Hắn gườm gườm nhìn anh, đồng tử vừa thu vừa lui không tự chủ, sau đó hắn hỏi, “Diệp Vũ Chân, anh chắc là anh tự giác được mình đang nói gì chứ?”
Anh không giải đáp câu hỏi của hắn mà thả tầm mắt mình xuống cây đàn vỹ cầm trên mặt bàn, mỉm cười nhàn nhạt, “Anh biết không, hồi đầu C sang Anh, người phụ trách sát hạch y là tôi, nói cách khác, chính tôi đã phê duyệt cho y đến chỗ anh!”
Geoffrey cũng bật cười theo, “Đồng thời… cũng là người dẫn y đến cái chết!”
Anh ngoái đầu, thong dong cười, “Và người khiến anh khốn đốn… Cũng là tôi.”
Con ngươi màu ngọc của hắn co rụt mạnh, bỗng nhiên tay hắn duỗi ra, năm ngón tay bóp chặt cần cổ anh. Anh nhấc tay chộp lấy tay hắn, hai người chớp nhoáng qua lại mấy chiêu, khó phân thắng bại.
Geoffrey kiềm giữ cổ tay anh, vặn ngược anh lại, đoạn khàn khàn nói, “Diệp Vũ Chân, nếu anh muốn khơi mào hứng thú của tôi với anh thì anh đã thành công rồi đấy.”
Anh tung cú đá ra đằng sau buộc hắn phải buông anh ra, lạnh nhạt đáp trả, “Tiếc thay, hứng thú của anh chẳng đáng một xu với tôi.”
Cặp mắt xanh biêng biếc của Geoffrey lập lòe thứ ánh sáng kỳ lạ, gần như song song cùng một khoảnh khắc, một khẩu lục mini trượt vào lòng bàn tay hắn, trỏ trúng đầu anh. Hắn cười mỉm, “Tôi cũng rất lấy làm tiếc, tôi từng tự thề với mình rằng, nếu tôi có thể gặp lại một ai đó khiến tôi sinh lòng hứng thú mà người đó không thích tôi, vậy phải giết ngay.”
Anh cười tươi đáp lại, “Buồn thật, bình sinh tôi chưa từng bị ai chĩa súng vào đầu cả, rất khó ép mình giả bộ thích ai lắm. Này nhé, Geoffrey, loại người hợm hĩnh, nhất nhất cho mình là đúng, vừa ác độc lại vừa vô vị như anh, muốn giả vờ thích anh cũng vất vả quá.”
Ánh mắt Geoffrey nửa thu nửa lui như bị chịu đả kích to lớn, song còn chưa cần hắn có động tác tiếp theo đã nghe có tiếng động ầm ầm từ ngoài cửa, tiếp theo, cửa bị đá văng đi, trên đầu Geoffrey cũng dính một nòng súng. Là súng của Andrew.
“Geoffrey, có hiểu tình hình bây giờ không? Tại địa bàn của tao mà không được tao cho phép, kể cả mày có trưng giấy phép sử dụng súng của Liên hiệp quốc ra cũng cấm chỉ được nổ súng chỗ tao!” Andrew cười khà khà.
Geoffrey cười lạnh, hăm dọa, “Ông Andrew, ta nghĩ ông biết rõ hắn chính là gián điệp lũ cớm. Giờ ông không diệt trừ hắn, ngày sau người chết là ông.”
Andrew đủng đỉnh phản bác, “Hắn không thể là gián điệp lũ cớm được.”
“Ông dám tự tin như thế?” Vẻ trào phúng hiện lên rành rành trong đáy mắt Geoffrey.
“Ờ… Vì hắn không làm được đâu, hắn coi trọng tự tôn hơn bất kể đứa nào ở đây.” Gã gãi gãi hai hàng lông mày rậm rì, thở dài thườn thượt, “Cho dù có chết, hắn cũng không đời nào hợp tác với thằng Nore đâu. Điểm này mày không hiểu được, tao tán thành, vì cái thứ gọi là tự tôn đó, chúng ta sẵn sàng bán phứt.”
“Ta có thể chỉ ra cho ông, thứ tôn nghiêm của cớm rẻ mạt lắm!” Phiến môi mỏng của Geoffrey cong lên, “Ta vẫn luôn nghĩ ông không chỉ là đơn giản là gã lưu manh mà là một người khôn ngoan, nhưng không ngờ nhất lại là, một lưu manh khôn ngoan như ông lại đi tin tưởng một tay cảnh sát!”
Andrew phớt lờ ngay tắp lự, “Hết cách rồi, từ lúc tao quen hắn đã biết thừa hắn là cảnh. Tao không bất hạnh như mày, mua con vịt về nhà lại phát hiện té ra nó là gà, rõ là khổ. Miễn là mày đừng có đem bất mãn của mày ném lên đầu tao là được!”
“Nếu hắn là gián điệp thật thì ông tính sao?” Geoffrey quả quyết, “Ta đoán ông nắm rõ hậu quả chứ Andrew?”
“Ừm ừm…” Gã kia tủm tỉm cười, mí mắt hấp háy, ném về phía anh một ý cười thảng có thảng không, “Tao nghĩ hắn cũng lường được hậu quả, và ta biết hắn chắc sẽ không cho tao có cơ hội đấy đâu!”
Anh nghe hai bên đàm chuyện đến đây, bấy giờ mới cười nói, “Thật ngại, vừa nãy ta chỉ đùa ngài Geoffrey một chút thôi, không ngờ ngài ấy phản ứng dữ dội thế!”
Tay anh giơ lên, giữa những ngón thuôn dài là một mảnh vỡ đĩa từ, anh nói, “Đĩa từ này, coi như quà xin lỗi của tôi!”
Anh phóng mắt nhìn ra ngoài kia cửa sổ trực thăng. Quen Andrew chừng ấy năm rồi, đây vẫn là lần đầu tiên anh bay đến hang ổ của gã.
Thời xưa thì không cần thiết lắm. Ban đầu, hễ có việc gì, anh sẽ gọi cho Andrew bằng điện thoại và hẹn gặp ở một khách sạn nào đó tại London. Bàn việc xong, gã sẽ đòi hỏi, hoặc một phần nguyên nhân cũng vì gã uy hiếp, tóm lại anh không thể không giữ quan hệ xác thịt những thi thoảng cùng Andrew suốt thời điểm ấy.
Mãi về sau này, chẳng hay là do thứ thuốc đáng hận của lão Short hay bởi các anh đã chung đụng quá nhiều, anh phát hiện bản thân ngày càng mẫn cảm với phản ứng cơ thể gã, tựa hồ chỉ cần động chạm đơn giản dù chỉ là đầu ngón tay, cũng đủ khơi lên phản ứng.
Anh chưa từng mang nỗi sợ và hoang mang như vậy. Andrew mở bung cánh cổng *** trong anh, anh vội vã muốn đóng chặt nó lại.
Anh gắng sức tránh né gặp gã, đổi lại là gã bạo phát, lần đầu tiên đe dọa anh bằng những bức ảnh nóng khi xưa gã chụp, anh buộc phải thỏa hiệp hết lần này tới lần khác.
Từ sau một lần kháng cự của anh, chẳng những đạt thành mục đích muốn gây lục đục với Andrew mà trái lại, còn dẫn mối quan hệ giường chiếu giữa hai người tăng tiến thêm một bước, Andrew bắt đầu ngang nhiên xông vào nhà anh. Đến đó, anh mới nhận ra, cánh cổng nọ đã không thể đóng nổi.
Lại tiếp vụ Lâm Long. Anh hận Andrew, nếu không vì số ảnh gã chụp trước kia, anh đời nào lâm vào nông nỗi tuyệt vọng nhường ấy. Thế nhưng khi Lâm Long nói rằng Andrew đã chết, anh lại phát hiện mình vì gã mà đau lòng, vì gã chết mà hận thù Lâm Long.
Rồi sau, anh phải thừa nhận rằng, Andrew đã hoàn toàn, hoàn toàn dung nhập vào cuộc đời anh. Muốn bóc ra, sẽ đau lắm.
Anh nào muốn thế. Hầu như đều do Andrew từng chút từng chút một, cưỡng bách xâm nhập, mặc dù vậy anh vẫn không có cách nào thay đổi sự thật đấy.
Thói quen là một thứ cực kỳ đáng sợ, ngày qua ngày đục khoét sự kiên trì của anh. Cho nên, nếu là lúc trước, Andrew sẽ phải giằng co một hồi lâu với anh rồi mới chiến thắng.
Nhưng nay, phương hướng là thế nào đây… Anh thật sự mù mờ.
Anh chưa từng tưởng tượng ra hang ổ Andrew lại thế này, bởi anh đã được tận mắt chứng kiến sự xa hoa siêu cấp ở Cyclades. Một kẻ đã cơ cực bần hàn suốt quãng thời gian dài lâu như Andrew một khi đã nắm giữ quyền lực, ắt nhiên sẽ vung ra để sở hữu bằng được những gì hảo hạng nhất, từ nơi ở, thức ăn, đến vật dụng… và đương nhiên, cả tình nhân cũng phải bậc nhất.
Cứ địa của Andrew chiếm diện tích rất rộng, lưng áp núi, mặt hướng nước, cả quần thể kiến trúc mang đậm phong cách cổ điển thời kỳ văn hóa Phục Hưng với hơi thở Gothic nồng đậm. Nơi đây núi xanh hồ biếc, thực sự tràn đầy âm hưởng cổ tích.
“Thưa anh, phòng ngủ của anh đã chuẩn bị xong, anh cần nghỉ ngơi một chốc không ạ?”
Từ sau lưng truyền đến tiếng hỏi han cung kính của người giúp việc vận bộ đồ quản gia quý phái nước Anh, Diệp Vũ Chân hơi xoay người, vị quản gia này đang đứng tại một khoảng cách vô cùng chuẩn mực, áng chừng đã được qua huấn luyện bài bản.
Nếu không phải anh ta đang mặc bộ người làm màu đen mà là bộ màu trắng của Diệp gia, Diệp Vũ Chân quả thực tưởng lầm rằng anh đang ở một biệt thự nào đó thuộc về dòng họ Diệp thì đúng hơn.
“Anh tới đây bao lâu rồi?” Anh bỗng hỏi một câu không liên quan.
“Thưa anh, tôi đi thụ huấn một năm, tới đây làm bốn năm.”
Anh thoáng buông mi. Năm năm à… Khéo thật.
“Sao hửm, Vũ Chân, vừa ý không?” Andrew đi thẳng đến chỗ anh, tay cầm xì gà, tư thế đứng bễ nghễ, thoắt chốc thổi tung suy nghĩ mới rồi của anh đi không còn chút tàn tích.
“Không tệ lắm. Tối thiểu ngươi cũng không chuẩn bị một gian tù cho ta!”
“Vũ Chân, đôi ta là tình đầu ý hợp, thằng kia là phường ác bá du côn, giống thế quái nào được mà giống?” Gã ta phản đối bằng từ ngữ rất chi nghiêm chỉnh.
“Trơ trẽn.” Anh thở dài một hơi.
Trên thực tế, Andrew cũng không ở lại lâu, chỉ xem anh một lát rồi đi ngay.
Từ bên ngoài vườn rất nhanh sau liền vọng đến tiếng ôtô, anh khẽ vén rèm lên, trông thấy một đoàn xe Limo đen bóng nối đuôi nhau tiến vào, tuy trên xe không hề có logo, song bao năm qua tiếp xúc cùng gia tộc Geoffrey, chỉ liếc sơ sơ anh đã có thể nhận ra loại Limo này.
Xe nhà Geoffrey, tuy kiểu dáng cổ lỗ, nhưng trần đời ngoài gia tộc họ ra, hẳn không còn gia tộc nào sử dụng hợp kim titan(1) để chế tạo ôtô như vậy nữa.
Geoffrey có mặt ở đây chắc vì anh mà đến, lại còn đến cấp bách thế kia, có vẻ hắn rất lưu tâm với tin tình báo của C. Anh nhẹ nhàng bỏ rèm xuống.
Chỉ còn lại một mình anh và vị giúp việc đã qua huấn luyện nọ, trong phòng gồm một bàn trà một người, sát bên là kệ sách chất đầy sách mới với đủ kiểu dáng, hình thức, nội dung.
Anh ngồi xuống, người hầu liền dâng trà ngon tới.
Anh nhấp một ngụm trà, tiện tay lôi một quyển ra đọc.
Người hầu mặc áo đuôi tôm đen, chu đáo đứng hầu tại một bên chờ đợi sai phái tựa như quản gia thượng đẳng, nhưng Diệp Vũ Chân thừa hiểu đây là người Andrew cử tới giám sát anh.
Mắt anh dừng trên trang sách, song tâm trí lại xoay chuyển sang nội dung khác: Geoffrey sẽ có phản ứng thế nào nhỉ?
Ngẫm nghĩ một thôi một hồi, rồi anh thong thả trả sách về kệ. Ở yên mà đợi chờ vốn dĩ không phải tác phong nơi anh.
“Tôi muốn uống rượu. Có thể mang rượu vang tới cho tôi không?” Anh cất lời hỏi.
“Burgundy khô(2) được không, thưa anh?”
“Được.”
Trong phòng có cả một quầy rượu, người hầu nhẹ nhàng chọn một chai đã dùng giơ ra cho anh xem, đúng là nhãn hiệu cao cấp nhất như anh đã dự đoán, anh bèn gật đầu ngụ ý đồng ý.
Người hầu thành thục chọn chiếc ly miệng nhỏ bụng to(3), nghiêng chai rót rượu vào ly, đoạn đặt lên khay, bưng đến cho anh.
Anh nhận lấy ly rượu, bình thản nói, “Anh chọn ly rất hợp, tư thế rót rượu cũng chuẩn. Burgundy khô không cần phải gạn(4), nhưng Conti 2001(5) là ngoại lệ khác, có ủ hai mươi năm vẫn rất mạnh và trẻ, vậy nên đi gạn sẽ ngon hơn.” Nói xong, anh thả lại chiếc ly vào khay người hầu.
Cứ điềm nhiên như không mà đập nát tự tin chuyên nghiệp của người hầu, anh ta lắp ba lắp bắp, “Tôi, tôi đi lấy đồ gạn rượu ngay đây…”
Diệp Vũ Chân nhắc nhở, “Nhiệt độ phòng này hơi nóng. Anh kiếm phòng nào khoảng 20°C mà gạn nhé!”(6)
Người hầu tai hồng mặt đỏ, cầm rượu đi ra khỏi phòng.
Anh ta vừa ra khỏi cửa, anh bèn cầm lấy chiếc gối trên giường mà bước nhanh về phía ban công.
Ban nãy anh đứng đây ba mươi phút đã nắm được camera ở ban công cứ mười lăm giây là đổi hướng một lần. Ngay tại tích tắc nó chuyển hướng, anh liền khẽ khàng nhảy xuống ban công.
Mười lăm giây hiển nhiên là Andrew đã có tính toán kỹ càng từ trước, từ tầng tư xuống tầng trệt dù có là một con khỉ cũng phải mất tới hai mươi, ba mươi giây. Nhưng lúc ở tầng ba anh đã ném sẵn gối xuống, rồi nhắm trúng cái gối mà nhảy, lăn một vòng tại chỗ là có thể đứng dậy hoàn hảo.
Phủi đám cỏ dính trên bộ đồ Tây, chỉnh trang quần áo, anh tiến thẳng vào phòng khách.
Ở hồ sơ, Geoffrey mã số X1-12 hàm nghĩa là phần tử tội phạm cực độ nguy hiểm, nhưng thông tin có trong hồ sơ lại chẳng nhiều nhặn như người ta tưởng.
Một phần là vì sức ảnh hưởng của gia tộc Geoffrey tại châu Âu quá lớn mạnh khiến cho tin tức thu được về hắn ta tương đối khó khăn, một nguyên nhân khác chính là bởi khi Geoffrey vẫn còn vị thành niên, hắn chỉ đứng ngoài quan sát, không nhúng tay vào sự vụ của gia tộc, vô hình trung cũng bị coi nhẹ đi.
Trước khi C thâm nhập gia tộc Geoffrey, tài liệu họ có được về người thừa kế này hẻo đến đáng thương.
Hai năm nay Geoffrey mới từng bước hiện thân trên sân khấu vũ khí, cộng với sự xâm nhập của C, tư liệu về hắn mới bắt đầu nhiều lên.
Theo những gì trong tài liệu có ghi, dù hắn sinh ra từ một thế gia về vũ khí song lại xuất thân từ học viện âm nhạc, chơi vỹ cầm giỏi, khả năng về âm nhạc khá bất phàm.
Gia tộc Geoffrey tuy là một trong ba nguồn cung ứng vũ khí lớn nhất thế giới thứ ba, nhưng bản thân Geoffrey lại là một phần tử cực đoan phân biệt chủng tộc. Thời gian còn ở trường, hắn điên cuồng càn quét mọi học bổng của châu Á lẫn châu Phi bằng được.
Vậy mà kỳ diệu ở chỗ, mối tình đầu của hắn lại dành cho một cậu bé Hoa Kiều, nó khiến cho hắn bấy lâu nay luôn giữ một thái độ cũng kỳ diệu không kém đối với nhóm người Hoa. Hễ Hoa Kiều nào mà gặp hắn, nếu không bị hắn giày vò mà chết thì sẽ được nhận ưu ái ngất trời.
Vì thế, anh nhận định Geoffrey là một kẻ hỷ nộ vô thường, mà tổ chức Interpol cũng đã từng đặc biệt gặp gỡ với mối tình đầu của Geoffrey theo thông tin C truyền về.
Là nghệ sĩ vỹ cầm Hoa Kiều quốc tịch Áo, Seven Mạc.
Tiếc thay, Seven Mạc sau khi cân nhắc, đã từ chối hợp tác cùng họ. Họ đành lui dần từng bước, đề nghị chỉ cần cung cấp một số hành vi đặc trưng của Geoffrey cũng được, cũng bị cậu nghệ sĩ này gạt bỏ thẳng thừng.
Cậu ta nói: Một khi cậu ta đã quyết định không tham gia thì bất kể chuyện nhỏ chuyện to nào liên quan, cậu đều dứt khoát không can dự.
Diệp Vũ Chân nâng tầm mắt, suy xét một hồi, liền đi về một hướng khác bên đại sảnh, cứ thế mà ung dung, thành thử đoàn bảo vệ đi tuần qua lại thấy anh cũng không nảy sinh nghi vấn chi hết.
Anh, đã rất rất nhiều lần khiến chúng chạy đôn chạy đáo đủ bề chỉ để tìm loại dầu gội đầu anh thích, khăn mặt cotton kiểu anh thích, quần áo nhãn hiệu anh thích… Nên từ thời khắc anh bước xuống xe cùng Andrew, đội bảo vệ này đã ghi tạc khuôn mặt anh thật kỹ lưỡng trong lòng.
Anh vờ như ngắm cảnh, lang thang nguyên một vòng, rất nhanh đã đụng mặt nhóm người không phải đàn em của Andrew.
Dẫu là trang phục giống nhau như đúc vẫn có thể vạch trần những nét bất đồng từ chúng. Chúng đều là kẻ bán mình được gia tộc đào tạo, có khi cả mấy đời đều theo chân gia tộc.
Khi một người bảnh bao như Diệp Vũ Chân xuất hiện, đám bảo vệ của Andrew sẽ tò mò, sẽ xì xầm to nhỏ, nhưng ánh mắt những kẻ này lại chẳng đoái hoài đến anh lấy một lần, dĩ nhiên điều kiện tiên quyết là anh hẵng còn ở bên ngoài giới tuyến an toàn của chúng.
Anh núp sau một cây cột chờ, thấy Andrew nhăn nhíu mặt mày đi vội từ bên trong ra, anh mới tỉnh rụi đi thẳng về phía chúng.
“Đứng lại!”
Một tên vệ sĩ áo đen trong số đó đột nhiên há mồm quát, anh liền dừng bước.
Tay hắn vừa đặt lên vai anh, anh thình lình phản kích, nốc ao hắn hoàn toàn, động tác không hề dự báo, tấn công đột ngột lại còn chẳng nương tay, tên vệ sĩ không lường được, một đòn của anh đánh cho hắn vô pháp dậy nổi.
Những vệ sĩ khác tức tốc xông tới, nhưng vấn đề không rõ có phải thằng kia chọc gì vào anh hay không, vả lại đằng nào nơi này cũng là địa bàn Andrew, cho nên chúng chỉ có bao vây anh nhưng không dám động thủ.
Ngược lại, anh tấn công chúng không nề hà. Bọn vệ sĩ không thể ngờ một người thoạt nhìn tưởng như dân văn phòng trí thức lại ra tay tàn độc đến thế, chỉ trong một thời gian ngắn đã bị anh đánh cho tan tác.
Một tên đằng trước cuối cùng cũng thở lại được bèn hét to, “Hắn là Diệp Vũ Chân!”
Cả lũ nhất thời rùng mình. Ai mà dè nổi Diệp Vũ Chân hóa ra lại là người diện mạo nho nhã trẻ trung, dáng vóc lại không hề vạm vỡ chút nào thế này chứ.
Có điều, đã xác định được mục tiêu rồi, chúng lập tức thay đổi tác phong, hùng hổ lao vào chiến đấu không quản chết khiến cả anh cũng bất đắc dĩ nhíu mày.
“Dừng tay!” Đúng lúc này, có người đứng ở cửa lạnh lùng ra lệnh.
Anh ngoảnh mặt nhìn, đối mặt cùng một thanh niên tuấn mỹ với mái tóc dài màu vàng nhạt được buộc gọn sau gáy bằng một sợi dây đen thẫm đúng chuẩn hình tượng quý tộc châu Âu, đuôi mắt khóe miệng đều lấp lánh ý cười, tản mác sâu xa là cả một vẻ ngạo mạn xa cách.
Geoffrey. Chỉ bằng một cái liếc mắt, anh đã nhận ra hắn, và anh tin chắc rằng hắn cũng nhận ra anh ngay sau một cái nhìn.
“Bao năm qua lại, giờ vẫn là lần đầu tiên chúng ta gặp nhau ấy nhỉ, sĩ quan cảnh Diệp?” Đôi mắt màu ngọc bích dừng trên anh, rồi hắn nói tiếp, “Ai mà tưởng được, anh lâu nay quen ngồi văn phòng, mà thân thủ cũng khá quá.”
“Tôi lúc nào cũng có thành ý muốn mời anh Geoffrey qua chỗ tôi uống tách cà phê, mỗi tội anh toàn khước từ thiện chí của tôi.” Anh điềm đạm đáp lời.
Hắn phì cười, bên môi đầy vẻ châm chọc, “Hiện thời sĩ quan cảnh sát Diệp đang là đối tượng truy nã của Interpol, ấy vậy mà vẫn làm tròn chức trách, thật đáng kính nể.”
Anh tĩnh tại mà rằng, “Cảm ơn quá khen.”
Ý cười mỉa mai từ Geoffrey vẫn không suy suyển, “Tuy Andrew đã cam đoan với tôi rằng anh không phải gián điệp, thế nhưng, xem chừng sĩ quan cảnh sát Diệp vẫn còn quyến luyến danh hiệu cảnh sát của anh nhiều lắm!”
“Tôi đã giao tế rất nhiều năm cùng gia tộc Geoffrey mà không biết anh Geoffrey lại là người nói nhiều thế đấy!” Anh lẳng lặng nói, “Tưởng anh tìm tôi có việc, nếu là để đấu võ mồm thì tôi đây không hứng, xin phép đi trước.”
Geoffrey nhìn chằm chằm anh, môi mỏng hé ra hỏi, “Diệp Vũ Chân, vậy một mảnh đĩa vỡ kia anh bỏ lại lẽ nào không phải chỉ điểm cho tôi tới tìm anh?”
“Liên quan gì? Bộ anh không muốn biết thông tin C để lại à?”
Hắn hời hợt cất tiếng cười, “Một mảnh đĩa vỡ có thể chứng minh anh có bản vẽ đầy đủ”
“Anh nên nhớ C là chuyên gia vũ khí, y sẽ không đời nào để lại thông tin vô giá trị.” Anh đủng đỉnh bảo, “Tôi nghĩ anh cũng biết C là một gián điệp hai mặt… Dò la vũ khí kiểu mới là nội dung nhiệm vụ quan trọng, còn giám thị gia tộc Geoffrey thay tổ chức Interpol, nói không chừng chính là cộng việc tiện thể của y.”
Một câu lại tiếp một câu từ miệng anh phát ra, chợt nghe Geoffrey nơi đối diện đã ngưng trệ hơi thở. Anh thoáng nâng mi, nhàn nhã nói, “Quan trọng nhất, tôi đoán anh hẳn là biết tăm tích của bản vẽ C1-110. Nếu quả thật có một phần bản vẽ như thế thì, đại khái nó là một phần bản vẽ duy nhất trên đời này phải không nào?”
Thần sắc Geoffrey không mảy may thay đổi, hai mắt hắn ngút khí lạnh, “Anh biết không? Trước khi chết, C bị mổ xẻo từng nhát dao một, từ ngón tay cho đến ngón chân. Nói y không biết dùng một thông tin để đổi lấy được chết nhanh hơn, tôi thực khó tin đó.”
Dù đã được trải qua đặc huấn nghiêm khắc mà ngay tại khoảnh khắc ấy, Diệp Vũ Chân lờ mờ cảm giác rằng mình không còn tự khống chế nổi, muốn được lao lên giết chết kẻ trước mắt này.
Bất thần rũ mắt theo bản năng, tránh cho hận thù toát ra quá rõ rệt từ ánh mắt, đợi một hồi lâu anh mới có thể bình tĩnh lên tiếng, “Ngươi cho rằng chặt nát một đặc công là có thể đạt được thứ ngươi muốn ư? Đó là cái loại tư duy đồ tể. Một đặc công lại yếu ớt như vậy trong mắt ngươi sao? Huống hồ C lại còn là một đặc công xuất sắc.”
Geoffrey quan sát anh thật cẩn trọng, sau rồi mới nhân nhượng, “Vậy trước đó, tôi cho rằng thương tổn mà Lâm Long gây ra cho anh thật sự không có cách chi bù đắp, có phải cũng đã là tôi quá coi thường anh rồi?”
Diệp Vũ Chân đột nhiên phát hiện kỳ thực Geoffrey là người có tâm tư thật kín đáo. Anh ngẩng đầu, đồng tử sáng ngời, sẽ sàng nói, “Ai biết được… Ngươi sợ chăng?”
Geoffrey hừ hừ cười, rồi nghiêng thân mời, “Vào đi, chúng ta bàn điều kiện!”
Anh chậm rãi vào phòng, Geoffrey sai sử người bên ngoài, “Không cho phép bất kỳ ai vào để, kể cả là… ông Pastel!”
Đóng cửa xong, hắn mới thản nhiên nói, “Diệp Vũ Chân, anh biết tôi chưa hẳn đã hiểu sâu về anh. Anh xuất thân danh giá, từ nhỏ đến lớn đều thuận buồm xuôi gió…” Môi hắn lại cong lên thành dáng cười, “Có lẽ ngoại trừ chịu nhục bởi Andrew, cuộc đời anh đều huy hoàng. Mà nay, anh là đối tượng bị truy nã, hơn nữa ta hiểu Nore lắm. Nó nhìn qua tưởng bình thường, thực chất lại là thằng bất thường nhất, vì nó chưa từng bao giờ có lối suy nghĩ bình thường. Có mặt nó, trừ phi anh cam chịu cho nó chơi, bằng không cả đời anh xác định đừng mơ được an bình.”
“Nên…?” Anh cười khe khẽ.
“Diệp Vũ Chân, nếu anh giao bản vẽ cho tôi, tôi đảm bảo… Có thể cuộc sống huy hoàng xưa kia của anh không có biện pháp để vãn hồi, song chí ít cũng được giàu có, tự tại, nửa đời còn lại vô lo vô nghĩ!”
“Quả là một hứa hẹn không nhỏ.” Anh mỉm cười, “Chấp thuận đến tận nước ấy cũng không dễ dàng gì.”
Geoffrey trả lời không chút hoang mang, “Vùng Nam Hải(7) tôi sở hữu cực nhiều đảo nhỏ, tôi có thể cho anh một khoản tiền, cho anh một dàn người chuyên nghiệp, chắc chắn anh có thể tự túc trên đảo, và ngoài tôi ra, sẽ không còn ai biết nơi ở của anh.”
Anh cười với hắn, “Nghe bùi tai đấy…” Thấy vành môi hắn ta nhếch lên, anh điềm đạm chêm thêm, “Đáng tiếc, tôi không ham.”
Thế là hàng lông mày của hắn chau tít, “Thế anh ra điều kiện xem.”
“Nói thật, không phải tôi không ham cái điều kiện này của anh…” Anh vẽ một ý cười trên môi, lại điềm nhiên mà rằng, “Mà là tôi không ham trao đổi điều kiện cùng anh.”
Hắn gườm gườm nhìn anh, đồng tử vừa thu vừa lui không tự chủ, sau đó hắn hỏi, “Diệp Vũ Chân, anh chắc là anh tự giác được mình đang nói gì chứ?”
Anh không giải đáp câu hỏi của hắn mà thả tầm mắt mình xuống cây đàn vỹ cầm trên mặt bàn, mỉm cười nhàn nhạt, “Anh biết không, hồi đầu C sang Anh, người phụ trách sát hạch y là tôi, nói cách khác, chính tôi đã phê duyệt cho y đến chỗ anh!”
Geoffrey cũng bật cười theo, “Đồng thời… cũng là người dẫn y đến cái chết!”
Anh ngoái đầu, thong dong cười, “Và người khiến anh khốn đốn… Cũng là tôi.”
Con ngươi màu ngọc của hắn co rụt mạnh, bỗng nhiên tay hắn duỗi ra, năm ngón tay bóp chặt cần cổ anh. Anh nhấc tay chộp lấy tay hắn, hai người chớp nhoáng qua lại mấy chiêu, khó phân thắng bại.
Geoffrey kiềm giữ cổ tay anh, vặn ngược anh lại, đoạn khàn khàn nói, “Diệp Vũ Chân, nếu anh muốn khơi mào hứng thú của tôi với anh thì anh đã thành công rồi đấy.”
Anh tung cú đá ra đằng sau buộc hắn phải buông anh ra, lạnh nhạt đáp trả, “Tiếc thay, hứng thú của anh chẳng đáng một xu với tôi.”
Cặp mắt xanh biêng biếc của Geoffrey lập lòe thứ ánh sáng kỳ lạ, gần như song song cùng một khoảnh khắc, một khẩu lục mini trượt vào lòng bàn tay hắn, trỏ trúng đầu anh. Hắn cười mỉm, “Tôi cũng rất lấy làm tiếc, tôi từng tự thề với mình rằng, nếu tôi có thể gặp lại một ai đó khiến tôi sinh lòng hứng thú mà người đó không thích tôi, vậy phải giết ngay.”
Anh cười tươi đáp lại, “Buồn thật, bình sinh tôi chưa từng bị ai chĩa súng vào đầu cả, rất khó ép mình giả bộ thích ai lắm. Này nhé, Geoffrey, loại người hợm hĩnh, nhất nhất cho mình là đúng, vừa ác độc lại vừa vô vị như anh, muốn giả vờ thích anh cũng vất vả quá.”
Ánh mắt Geoffrey nửa thu nửa lui như bị chịu đả kích to lớn, song còn chưa cần hắn có động tác tiếp theo đã nghe có tiếng động ầm ầm từ ngoài cửa, tiếp theo, cửa bị đá văng đi, trên đầu Geoffrey cũng dính một nòng súng. Là súng của Andrew.
“Geoffrey, có hiểu tình hình bây giờ không? Tại địa bàn của tao mà không được tao cho phép, kể cả mày có trưng giấy phép sử dụng súng của Liên hiệp quốc ra cũng cấm chỉ được nổ súng chỗ tao!” Andrew cười khà khà.
Geoffrey cười lạnh, hăm dọa, “Ông Andrew, ta nghĩ ông biết rõ hắn chính là gián điệp lũ cớm. Giờ ông không diệt trừ hắn, ngày sau người chết là ông.”
Andrew đủng đỉnh phản bác, “Hắn không thể là gián điệp lũ cớm được.”
“Ông dám tự tin như thế?” Vẻ trào phúng hiện lên rành rành trong đáy mắt Geoffrey.
“Ờ… Vì hắn không làm được đâu, hắn coi trọng tự tôn hơn bất kể đứa nào ở đây.” Gã gãi gãi hai hàng lông mày rậm rì, thở dài thườn thượt, “Cho dù có chết, hắn cũng không đời nào hợp tác với thằng Nore đâu. Điểm này mày không hiểu được, tao tán thành, vì cái thứ gọi là tự tôn đó, chúng ta sẵn sàng bán phứt.”
“Ta có thể chỉ ra cho ông, thứ tôn nghiêm của cớm rẻ mạt lắm!” Phiến môi mỏng của Geoffrey cong lên, “Ta vẫn luôn nghĩ ông không chỉ là đơn giản là gã lưu manh mà là một người khôn ngoan, nhưng không ngờ nhất lại là, một lưu manh khôn ngoan như ông lại đi tin tưởng một tay cảnh sát!”
Andrew phớt lờ ngay tắp lự, “Hết cách rồi, từ lúc tao quen hắn đã biết thừa hắn là cảnh. Tao không bất hạnh như mày, mua con vịt về nhà lại phát hiện té ra nó là gà, rõ là khổ. Miễn là mày đừng có đem bất mãn của mày ném lên đầu tao là được!”
“Nếu hắn là gián điệp thật thì ông tính sao?” Geoffrey quả quyết, “Ta đoán ông nắm rõ hậu quả chứ Andrew?”
“Ừm ừm…” Gã kia tủm tỉm cười, mí mắt hấp háy, ném về phía anh một ý cười thảng có thảng không, “Tao nghĩ hắn cũng lường được hậu quả, và ta biết hắn chắc sẽ không cho tao có cơ hội đấy đâu!”
Anh nghe hai bên đàm chuyện đến đây, bấy giờ mới cười nói, “Thật ngại, vừa nãy ta chỉ đùa ngài Geoffrey một chút thôi, không ngờ ngài ấy phản ứng dữ dội thế!”
Tay anh giơ lên, giữa những ngón thuôn dài là một mảnh vỡ đĩa từ, anh nói, “Đĩa từ này, coi như quà xin lỗi của tôi!”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook