Bóng Tối Kinh Hoàng
-
Chương 40
Kelly và Diane trở xuống dưới phòng khách bệnh viện.
Diane nói:
- Vậy là ta hiểu vì sao Richard và Mark phải bỏ đi Washington đến gặp Thượng nghị sĩ Van Luven. Ta phải tính làm sao tìm cho ra bà ta đây?
- Dễ thôi Diane móc điện thoại di động. Kelly giơ tay ra toan ngăn lại:
- Thôi ta đi ra ngoài gọi điện thoại công cộng.
- Xin được số điện thoại văn phòng Thượng nghị Viện. - từ tổng đài, Diane gọi ngay.
- Đây là văn phòng Thượng nghị sĩ Van Luven.
- Yêu cầu cho tôi nói chuyện với ngài Thượng nghị sĩ.
- Xin bà cho biết quý danh.
Diane nói:
- Tôi muốn nói chuyện riêng thôi mà.
- Yêu cầu cho biết quý danh.
- Tôi không thể nói ra đây… báo lại Thượng nghị sĩ đây là việc hệ trọng.
- Rất tiếc, chúng tôi không thể. Đường dây bị cúp.
- Diane nhìn qua Kelly - Ta không nên nói tên thật.
Diane quay số gọi lại.
- Đây là văn phòng Thượng nghị sĩ Van Luven.
- Xin bà nghe đây. Chúng tôi không nói chuyện tầm phào. Tôi muốn gặp riêng ngài Thượng nghị sĩ cho nên không thể nói tên ra.
- Vậy thì không thể được. Cúp máy…
Diane quay số gọi lần nữa.
- Văn phòng Thượng nghị sĩ Van Luven nghe đây.
- Xin bà đừng gác máy. Bà thông cảm cho tôi không muốn làm phiền, tôi muốn nói đây là chuyện sinh tử. Tôi đang chờ máy ở buồng điện thoại công cộng. Yêu cầu báo cáo Thượng nghị sĩ gọi cho chúng tôi ngay - Nàng cho số máy, tai nghe tiếng bên kia buông máy xuống.
Kelly nói:
- Ta tính sao đây?
- Phải chờ thôi.
Thời gian chờ đợi qua hai tiếng đồng hồ chán nản Diane nói:
- Coi như bỏ cuộc. Thôi ta…
Chợt đâu chuông reo. Diane hít vô một hơi vội bước tới nhấc máy:
- Alô?
Một giọng nói khó nghe từ đầu máy bên kia.
- Tôi là Thượng nghị sĩ Van Luven. Ai gọi đấy?
Diane để máy quay về phía Kelly cả hai cùng nghe thấy. Diane hồi hộp nói ấp úng.
- Thưa bà, tôi là Diane Stevens, tôi cùng đi với Kelly Harris. Bà đã biết chúng tôi là ai chứ?
- Không, không biết, tôi nghĩ là không chừng…
- Chồng chúng tôi đã bị giết chết lúc đang trên đường đến gặp bà.
Một tiếng thở ra.
- Ôi, lạy Chúa. Richard Stevens và Mark Harris.
- Vâng.
- Chồng quý bà hẹn đến gặp tôi, tôi được nghe thư ký báo cáo họ đã đổi ý. Thế rồi nghe nói họ… chết.
- Thưa bà, chồng chúng tôi không có ai gọi tới cho bà, - Diane nói - Bọn chúng muốn giết chết họ ngăn không cho gặp bà.
- Sao? Bà nấc lên một tiếng.
- Vì sao người ta lại?
- Bọn chúng muốn giết để ngăn không cho nói.
Kelly và tôi muốn tới Washington cùng báo cáo sự việc chồng chúng tôi muốn nói với bà.
Một thoáng lặng thinh.
- Tôi sẽ gặp sau, nhưng không phải tại nơi văn phòng làm việc, không tiện.
Nếu câu chuyện đó có thật sẽ rất là nguy hiểm cho các bà. Ta có thể gặp nhau tại nhà riêng ở Southampton, Long Island. Bà đang ở đâu?
- Ở Denver.
- Chờ cho một chút.
Ba phút sau, Bà Thượng nghị sĩ nhấc máy nói.
- Chuyến bay từ Denver đi New York là chuyến bay tối. Bay thẳng tới La Guardia. Cất cánh lúc 12.25 khuya tới New York 6.09 sáng hôm sau. Nếu chuyến bay đông khách, còn một chuyến.
- Chúng tôi sẽ đi chuyến đó.
Kelly nhìn Diane, kinh ngạc.
- Diane, nếu chẳng may ta không thể…
Diane giơ tay lên hăng hái.
- Ta cứ đi chuyến đó.
- Lúc đến sân bay sẽ có xe Lincoln Town Car màu xám ra đón. Thấy xe cứ đi thẳng tới. Người lái xe dân châu Á, tên anh ta Kunio, đón hai bà về nhà. Hẹn gặp lại.
- Xin cám ơn bà.
Diane gác máy thở ra một hơi, quay qua Kelly.
- Chúng ta đã sẵn sàng.
Kelly hỏi lại:
- Làm sao cậu dám chắc ta đi chuyến đó?
Tôi đã nghĩ ra.
° ° °
Người bảo vệ khách sạn lo đặt thuê một chiếc ô tô, bốn mươi lăm phút sau Diane và Kelly ngồi trên xe ra sân bay. Kelly nói:
- Tôi không thể nói ra được vui mừng hay lo sợ đây?
- Tôi thấy không có việc gì lo sợ nữa.
- Đã có nhiều người muốn gặp bà Thượng nghị sĩ nhưng không có ai tới được. Tất cả đã bị giết chết trước.
- Như vậy, chúng ta là người đầu tiên được gặp gỡ. - Kelly đáp - May ra thì chúng ta được…
- Tôi hiểu. Một khẩu súng. Cậu muốn nói vậy chứ gì Ta còn cái đầu.
- Ờ nhưng có súng vẫn hơn.
Kelly nhìn qua cửa kính.
- Ngừng đây.
Diane cho xe vô lề:
- Sao vậy?
- Tôi có việc nầy.
Xe dừng lại trước cửa hiệu uốn tóc. Kelly mở cửa bước xuống.
Diane lên tiếng:
- Cậu muốn đi đâu?
- Tôi đi làm lại đầu tóc.
Diane vội nói.
- Cậu không đùa chứ?
- Không, tôi không thích đùa.
- Cậu đi làm đầu tóc ngay bây giờ, Kelly, ta còn phải ra sân bay, đâu còn rảnh mà…
- Diane, cậu chưa hiểu chuyện gì sắp tới đây, nếu chẳng may có mệnh hệ gì tôi muốn mình được làm đẹp.
Diane ngồi lại, lặng lẽ nhìn theo Kelly bước vô hiệu uốc tóc.
° ° °
Hai mươi phút sau, Kelly trở ra. Nàng mang bộ tóc giả nhuộm đen chải ngược trên đỉnh đầu kiêu sa lộng lẫy, phía sau ót búi cao lên.
- Nào ta đi! - Kelly nói - Ta muốn dành cho bọn chúng một vố bất ngờ.
Diane nói:
- Vậy là ta hiểu vì sao Richard và Mark phải bỏ đi Washington đến gặp Thượng nghị sĩ Van Luven. Ta phải tính làm sao tìm cho ra bà ta đây?
- Dễ thôi Diane móc điện thoại di động. Kelly giơ tay ra toan ngăn lại:
- Thôi ta đi ra ngoài gọi điện thoại công cộng.
- Xin được số điện thoại văn phòng Thượng nghị Viện. - từ tổng đài, Diane gọi ngay.
- Đây là văn phòng Thượng nghị sĩ Van Luven.
- Yêu cầu cho tôi nói chuyện với ngài Thượng nghị sĩ.
- Xin bà cho biết quý danh.
Diane nói:
- Tôi muốn nói chuyện riêng thôi mà.
- Yêu cầu cho biết quý danh.
- Tôi không thể nói ra đây… báo lại Thượng nghị sĩ đây là việc hệ trọng.
- Rất tiếc, chúng tôi không thể. Đường dây bị cúp.
- Diane nhìn qua Kelly - Ta không nên nói tên thật.
Diane quay số gọi lại.
- Đây là văn phòng Thượng nghị sĩ Van Luven.
- Xin bà nghe đây. Chúng tôi không nói chuyện tầm phào. Tôi muốn gặp riêng ngài Thượng nghị sĩ cho nên không thể nói tên ra.
- Vậy thì không thể được. Cúp máy…
Diane quay số gọi lần nữa.
- Văn phòng Thượng nghị sĩ Van Luven nghe đây.
- Xin bà đừng gác máy. Bà thông cảm cho tôi không muốn làm phiền, tôi muốn nói đây là chuyện sinh tử. Tôi đang chờ máy ở buồng điện thoại công cộng. Yêu cầu báo cáo Thượng nghị sĩ gọi cho chúng tôi ngay - Nàng cho số máy, tai nghe tiếng bên kia buông máy xuống.
Kelly nói:
- Ta tính sao đây?
- Phải chờ thôi.
Thời gian chờ đợi qua hai tiếng đồng hồ chán nản Diane nói:
- Coi như bỏ cuộc. Thôi ta…
Chợt đâu chuông reo. Diane hít vô một hơi vội bước tới nhấc máy:
- Alô?
Một giọng nói khó nghe từ đầu máy bên kia.
- Tôi là Thượng nghị sĩ Van Luven. Ai gọi đấy?
Diane để máy quay về phía Kelly cả hai cùng nghe thấy. Diane hồi hộp nói ấp úng.
- Thưa bà, tôi là Diane Stevens, tôi cùng đi với Kelly Harris. Bà đã biết chúng tôi là ai chứ?
- Không, không biết, tôi nghĩ là không chừng…
- Chồng chúng tôi đã bị giết chết lúc đang trên đường đến gặp bà.
Một tiếng thở ra.
- Ôi, lạy Chúa. Richard Stevens và Mark Harris.
- Vâng.
- Chồng quý bà hẹn đến gặp tôi, tôi được nghe thư ký báo cáo họ đã đổi ý. Thế rồi nghe nói họ… chết.
- Thưa bà, chồng chúng tôi không có ai gọi tới cho bà, - Diane nói - Bọn chúng muốn giết chết họ ngăn không cho gặp bà.
- Sao? Bà nấc lên một tiếng.
- Vì sao người ta lại?
- Bọn chúng muốn giết để ngăn không cho nói.
Kelly và tôi muốn tới Washington cùng báo cáo sự việc chồng chúng tôi muốn nói với bà.
Một thoáng lặng thinh.
- Tôi sẽ gặp sau, nhưng không phải tại nơi văn phòng làm việc, không tiện.
Nếu câu chuyện đó có thật sẽ rất là nguy hiểm cho các bà. Ta có thể gặp nhau tại nhà riêng ở Southampton, Long Island. Bà đang ở đâu?
- Ở Denver.
- Chờ cho một chút.
Ba phút sau, Bà Thượng nghị sĩ nhấc máy nói.
- Chuyến bay từ Denver đi New York là chuyến bay tối. Bay thẳng tới La Guardia. Cất cánh lúc 12.25 khuya tới New York 6.09 sáng hôm sau. Nếu chuyến bay đông khách, còn một chuyến.
- Chúng tôi sẽ đi chuyến đó.
Kelly nhìn Diane, kinh ngạc.
- Diane, nếu chẳng may ta không thể…
Diane giơ tay lên hăng hái.
- Ta cứ đi chuyến đó.
- Lúc đến sân bay sẽ có xe Lincoln Town Car màu xám ra đón. Thấy xe cứ đi thẳng tới. Người lái xe dân châu Á, tên anh ta Kunio, đón hai bà về nhà. Hẹn gặp lại.
- Xin cám ơn bà.
Diane gác máy thở ra một hơi, quay qua Kelly.
- Chúng ta đã sẵn sàng.
Kelly hỏi lại:
- Làm sao cậu dám chắc ta đi chuyến đó?
Tôi đã nghĩ ra.
° ° °
Người bảo vệ khách sạn lo đặt thuê một chiếc ô tô, bốn mươi lăm phút sau Diane và Kelly ngồi trên xe ra sân bay. Kelly nói:
- Tôi không thể nói ra được vui mừng hay lo sợ đây?
- Tôi thấy không có việc gì lo sợ nữa.
- Đã có nhiều người muốn gặp bà Thượng nghị sĩ nhưng không có ai tới được. Tất cả đã bị giết chết trước.
- Như vậy, chúng ta là người đầu tiên được gặp gỡ. - Kelly đáp - May ra thì chúng ta được…
- Tôi hiểu. Một khẩu súng. Cậu muốn nói vậy chứ gì Ta còn cái đầu.
- Ờ nhưng có súng vẫn hơn.
Kelly nhìn qua cửa kính.
- Ngừng đây.
Diane cho xe vô lề:
- Sao vậy?
- Tôi có việc nầy.
Xe dừng lại trước cửa hiệu uốn tóc. Kelly mở cửa bước xuống.
Diane lên tiếng:
- Cậu muốn đi đâu?
- Tôi đi làm lại đầu tóc.
Diane vội nói.
- Cậu không đùa chứ?
- Không, tôi không thích đùa.
- Cậu đi làm đầu tóc ngay bây giờ, Kelly, ta còn phải ra sân bay, đâu còn rảnh mà…
- Diane, cậu chưa hiểu chuyện gì sắp tới đây, nếu chẳng may có mệnh hệ gì tôi muốn mình được làm đẹp.
Diane ngồi lại, lặng lẽ nhìn theo Kelly bước vô hiệu uốc tóc.
° ° °
Hai mươi phút sau, Kelly trở ra. Nàng mang bộ tóc giả nhuộm đen chải ngược trên đỉnh đầu kiêu sa lộng lẫy, phía sau ót búi cao lên.
- Nào ta đi! - Kelly nói - Ta muốn dành cho bọn chúng một vố bất ngờ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook