Bông Hồng Mất Tích
-
Chương 41
Suốt hai ngày Diana không ngừng tìm kiếm lá thư, nhưng vẫn chẳng có kết quả gì. Thậm chí cô còn tới mộ mẹ để hỏi xem lá thư có thể ở đâu, nhưng cô cũng không nhận được câu trả lời.
Lúc về tới nhà, cô đi tới thư viện. Sau khi tìm khắp các giá để đầy những cuốn sách dày, cuối cùng cô tìm thấy cuốn truyện Hoàng Tử Bé - cuốn truyện cô đã đọc suốt hồi còn bé. Nó bị kẹp giữa hai cuốn sách đồ sộ. Trong thư tạm biệt, Maria đã nói với cha rằng chị ấy đã đọc lại cuốn Hoàng Tử Bé sau nhiều năm. Chị ấy đã nhắc tới việc cuốn sách đã thay đổi hoàn toàn thế nào. Không biết chị ấy có đúng không?
Phủi bụi bìa sách, Diana ngồi trên sàn nhà, mở cuốn sách ra.
Một giờ sau, cô đọc xong cuốn sách. Dựa người vào tường, cô ngồi hồi tưởng xem cuốn sách đã khác trước như thế nào. Rồi cô lấy nhật ký của mình, viết.
Gửi chị Maria,
Em vừa đọc xong cuốn Hoàng Tử Bé, sau nhiều năm không đọc nó. Chị đã đúng. Cuốn sách đã thay đổi hoàn toàn!...
Em nghĩ em cũng bắt đầu hiểu ra thế nào là “có trách nhiệm với một bông hồng”.
Nhưng điều đó không có nghĩa là em sẽ có thể chịu trách nhiệm được. Và đó là điểm khác biệt giữa em và chị, Maria ạ. Chị đã cố gắng để có trách nhiệm với bông hồng của chị. Chị đã nhận ra điều đó từ trước em rất lâu. Vì bông hồng của chị bị mất tích nên chị đã làm tất cả những gì có thể đi tìm lại nó. Chị chăm sóc cho bông hồng của chị...
Chị biết em đang nghĩ gì không, Maria? Em ước gì cha chúng ta đã mang em đi và để chị ở lại với mẹ. Em ước mẹ đã dành cả cuộc đời mình cho chị chứ không phải cho em. Chị là người xứng đáng được sống với mẹ.
Em cũng vừa nhận ra rằng mẹ đã không phó thác chị cho em mà thật ra là giao phó em cho chị. Mẹ biết em cần chị.
Và giờ em cũng biết điều đó.
Đó là lý do tại sao chị phải đến đây, Maria ạ. Chị phải đến đây lần nữa để tin rằng chúng ta có thể gặp mẹ trong thế giới này. Chị phải cảm thấy rằng mẹ đang ở cùng Chúa và Chúa thì luôn ở cùng chúng ta.
Hãy nhớ lại hồi chị còn bé....
Hãy nhớ những lúc chị đã trả lời người khác thế nào khi người ta nói với chị rằng mẹ đã chết hay mẹ ở một nơi nào xa lắm, hay chị không bao giờ có thể gặp mẹ trong thế giới này. Chẳng phải chị đã tin rằng có câu trả lời khác hay sao?
Vậy điều gì đã khiến chị thay đổi suy nghĩ như thế? Hay chỉ vì chính chị cũng đã lớn lên giống như em?
Maria à, em sẽ không từ bỏ hy vọng rằng chị sẽ tới đây tìm em. Vì trái tim em đã mách bảo rằng:
“Chị đã tìm kiếm em từ rất lâu trước khi em bắt đầu tìm kiếm chị...”
Diana.
Lúc về tới nhà, cô đi tới thư viện. Sau khi tìm khắp các giá để đầy những cuốn sách dày, cuối cùng cô tìm thấy cuốn truyện Hoàng Tử Bé - cuốn truyện cô đã đọc suốt hồi còn bé. Nó bị kẹp giữa hai cuốn sách đồ sộ. Trong thư tạm biệt, Maria đã nói với cha rằng chị ấy đã đọc lại cuốn Hoàng Tử Bé sau nhiều năm. Chị ấy đã nhắc tới việc cuốn sách đã thay đổi hoàn toàn thế nào. Không biết chị ấy có đúng không?
Phủi bụi bìa sách, Diana ngồi trên sàn nhà, mở cuốn sách ra.
Một giờ sau, cô đọc xong cuốn sách. Dựa người vào tường, cô ngồi hồi tưởng xem cuốn sách đã khác trước như thế nào. Rồi cô lấy nhật ký của mình, viết.
Gửi chị Maria,
Em vừa đọc xong cuốn Hoàng Tử Bé, sau nhiều năm không đọc nó. Chị đã đúng. Cuốn sách đã thay đổi hoàn toàn!...
Em nghĩ em cũng bắt đầu hiểu ra thế nào là “có trách nhiệm với một bông hồng”.
Nhưng điều đó không có nghĩa là em sẽ có thể chịu trách nhiệm được. Và đó là điểm khác biệt giữa em và chị, Maria ạ. Chị đã cố gắng để có trách nhiệm với bông hồng của chị. Chị đã nhận ra điều đó từ trước em rất lâu. Vì bông hồng của chị bị mất tích nên chị đã làm tất cả những gì có thể đi tìm lại nó. Chị chăm sóc cho bông hồng của chị...
Chị biết em đang nghĩ gì không, Maria? Em ước gì cha chúng ta đã mang em đi và để chị ở lại với mẹ. Em ước mẹ đã dành cả cuộc đời mình cho chị chứ không phải cho em. Chị là người xứng đáng được sống với mẹ.
Em cũng vừa nhận ra rằng mẹ đã không phó thác chị cho em mà thật ra là giao phó em cho chị. Mẹ biết em cần chị.
Và giờ em cũng biết điều đó.
Đó là lý do tại sao chị phải đến đây, Maria ạ. Chị phải đến đây lần nữa để tin rằng chúng ta có thể gặp mẹ trong thế giới này. Chị phải cảm thấy rằng mẹ đang ở cùng Chúa và Chúa thì luôn ở cùng chúng ta.
Hãy nhớ lại hồi chị còn bé....
Hãy nhớ những lúc chị đã trả lời người khác thế nào khi người ta nói với chị rằng mẹ đã chết hay mẹ ở một nơi nào xa lắm, hay chị không bao giờ có thể gặp mẹ trong thế giới này. Chẳng phải chị đã tin rằng có câu trả lời khác hay sao?
Vậy điều gì đã khiến chị thay đổi suy nghĩ như thế? Hay chỉ vì chính chị cũng đã lớn lên giống như em?
Maria à, em sẽ không từ bỏ hy vọng rằng chị sẽ tới đây tìm em. Vì trái tim em đã mách bảo rằng:
“Chị đã tìm kiếm em từ rất lâu trước khi em bắt đầu tìm kiếm chị...”
Diana.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook