07.

Đêm trước hôn lễ, tôi nhận được một chiếc áo cưới.

Cửa tiệm kia đã sớm đổi địa điểm, tôi phải tốn rất nhiều công sức mới tìm được bộ váy cưới này.

Tôi đặt áo cưới trong phòng của Ngôn Ngôn.

Ngôn Ngôn, anh xin lỗi, anh cho rằng chúng ta còn có về sau.

Tôi lại xuất hiện ảo giác.

Ngôn Ngôn oán hận nhìn tôi chằm chằm, giống như đang oán trách tôi, vậy mà em cũng biết tôi và Khương Mẫn kết hôn.

08.

Sáng sớm hôm sau, bộ váy cưới lẳng lặng nằm trên sàn nhà, như con búp bê rách váy bị người nào đó vứt đi.

Đột nhiên tôi nhận ra rằng đây không phải ảo giác.

Nhưng tôi không thấy, tôi không tìm thấy em.

09.

Buổi tối tôi nằm mơ, mơ thấy Ngôn Ngôn của tôi mặc chiếc váy cưới đính đầy ngọc trai xinh đẹp.

Em đi lòng vòng ở trước mặt tôi, giống như con thiên nga thuần khiết ưu nhã.

Em cười nhẹ hỏi tôi: “Anh hai, em có đẹp không?”

Tôi nói đẹp lắm.



Vô cùng xinh đẹp.

Vành mắt của tôi nóng lên, là em năm mười bảy tuổi.

Không có đau khổ, không có những vết thương chằng chịt.

Ông trời ơi, xin hãy dừng lại ở khoảnh khắc này giups tôi đi.

Lần này, lời khẩn cầu của tôi không đả động được trời xanh.

Hình ảnh thay đổi.

Gương mặt của em trở nên vô hồn.

Máu nhuộm đỏ hoàn toàn chiếc váy.

Tôi hét lớn rồi tỉnh dậy.

Khương Mẫn bị đánh thức: “Ôi, sao lại ướt gối?”

Tôi gần như không diễn nổi nữa.

Trong đầu có một âm thanh vang lên, bóp chết cô ta đi, bóp chết cô ta báo thù cho Ngôn Ngôn, như thế mọi chuyện đều kết thúc.

Ngày sinh nhật năm hai mươi lăm tuổi, Ngôn Ngôn nói rất đúng: “Em hy vọng mọi người đều hạnh phúc.”

Em ấy đi tuyệt tình như vậy, còn hu vọng chúng tôi hạnh phúc.

Đồ lừa đảo.

Tôi nói: “Là mồ hôi, nóng quá, anh ra ngoài hóng gió chút.”



10.

Năm thứ năm Ngôn Ngôn ra đi, Khương Mẫn mang thai.

Trải qua một năm, cuối cùng tôi cũng nhìn thấy được Ngôn Ngôn.

Em trốn trong phòng, không dám bước ra một bước.

Tôi không tìm được cơ hội nói chuyện với em.

Sau đó lại không thấy em đâu.

11.

Dì Thịnh vẫn chưa thể nào quên đj.

Trong chúng tôi, không ai quên được.

Bà chuẩn bị trộn thuốc ngủ vào trong đồ ăn, cũng may tôi tới kịp thời, thuốc ngủ bị tôi đổi thành vitamin.

Tâm trạng của bà không ổn định.

Tôi thuyết phục bố đưa dì Thịnh cùng hũ tro cốt của Ngôn Ngôn ròi mhoir căn nhà này.

12.

Năm thứ sáu sau khi Ngôn Ngôn mất, đứa bé ra đời.

Bố của Khương Mẫn đã buông lỏng cảnh giác đối với tôi.

Nhưng cáo già còn chưa lộ cái đuôi ra.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương