Ban ngày thăm thú trường học và thị trấn, ban đêm lại tự mình tạo ra một buổi hẹn hò lãng mạn dành riêng cho Kỳ Thư và Khang Vũ, mặc cho họ chưa từng thổ lộ với nhau. Thế nhưng buổi hẹn cho cả hai lại không ai có ý định từ chối.

Đẩy xe lăn của Khang Vũ dọc trên tuyến đường mọc đầy đèn đường vàng óng phủ lên gương mặt họ. Đây chính là đoạn đường họ cùng nhau đi suốt chặng đường thiếu niên ngây ngô đơn thuần. Bây giờ cả hai lại đi bên nhau thế nhưng cảnh vật đã thay đổi, con người cũng đã chẳng còn ngây thơ.

Kỳ Thư nhớ lúc đó họ mang trên vai cặp sách nặng trịch, bộ đồng phục bị họ vấy bẩn vì vừa đi vừa chơi đuổi bắt. Hàng rào bên cạnh nhà dân bị họ bẻ đi vài cành hoa, vườn cây ăn quả họ đi ngang thường bị hái trộm vài quả, mặt hồ đối diện trường giúp họ rửa đi những vết bẩn ngày thơ. Tất cả đều mới như ngày hôm qua, bây giờ đã trở thành ký ức.

Dừng xe lăn của Khang Vũ bên cạnh bờ hồ kỷ niệm. Kỳ Thư im lặng đứng sau lưng Khang Vũ hồi lâu không lên tiếng. Khang Vũ thấy lạ nhưng chẳng thể mở miệng để gọi, cũng chẳng còn sức để quay đầu. Cậu cứ như tượng gỗ, ngơ ngẩn nhìn mặt hồ yên ả như lòng cậu.

“Ta da.”

Kỳ Thư từ đằng sau lưng Khang Vũ đột ngột cầm lấy xe lăn của cậu xoạy một vòng. Lúc này Khang Vũ mới nhìn thấy một sân khấu nhỏ tự chế nằm ở đó, được phủ ánh sáng bằng đèn flash từ điện thoại và đèn pin. Bên cạnh có một bộ loa có thể nghe rõ trong bán kính một trăm mét. Còn Kỳ Thư khoác trên mình một bộ đồ khá rườm rà được làm từ vải voan, đây chính là trang phục múa dân gian có thể thuê mượn từ các cửa tiệm may mặc. 

Thấy ánh mắt có vẻ khó hiểu của Khang Vũ, Kỳ Thư mới hắng giọng nói:

“Xin chào Khang Vũ. Hôm nay tớ có một món quà đặc biệt dành cho cậu. Cậu có biết đó là gì không?”

Ánh mắt mệt mỏi của Khang Vũ gắng căng ra, đôi môi khô khốc chầm chậm nở một nụ cười như thể nói rằng:

[Cho dù Kỳ Thư có tặng gì, tớ cũng đều thích.]

Kỳ Thư bước lên sân khấu nhỏ kia, tóm lấy vạt váy mình mà nói:

“Món quà hôm nay tớ chuẩn bị đó là tiết mục múa độc nhất vô nhị. Hồi trước cậu đã từng nói rất muốn tớ múa một lần cho cậu xem mà. Bây giờ căng mắt lên mà xem bản cô nương thể hiện nhé.”

Nói là làm thật, Kỳ Thư vừa nói xong liền lấy điện thoại mở nhạc lên. Loa nhỏ lập tức vang lên thanh âm dịu dàng thanh tao, lại có chút rộn ràng vui tươi. Những âm thanh được tạo ra từ các loại nhạc cụ đó khiến cho những ngón tay của Kỳ Thư bay bổng, bước chân mềm mại như một tấm lụa. Thoảng qua một làn gió mát rượi thổi vào lòng Khang Vũ.

Điệu múa của cô là điệu múa dân gian cổ xưa với phong thái ủy mị dịu dàng, dáng múa có chút e thẹn lại không che dấu sự lả lướt. Làn da mịn như ngọc được lớp vải voan che dấu như có như không kia lại khiến cho người nhìn ngây ngất không thể rời mắt. Eo thon đưa trong gió những đường múa mềm mại không lời nào có thể tả được.

Đó là lần đầu tiên Khang Vũ được nhìn thấy điệu múa tuyệt vời như vậy.

Cậu chợt nhớ lúc trước Kỳ Thư luôn nuôi một ước mơ được trở thành nghệ nhân múa, cô học mọi thứ qua các chương trình trên TV mà không có bất kỳ một người nào dạy. Nhưng thị trấn A lại không phải là nơi phát triển các mảng nghệ thuật, cho nên càng lớn khôn ước mơ của Kỳ Thư càng bị chôn vùi rồi không còn được nhắc đến nữa. Cho nên Khang Vũ vẫn luôn nói với cô, muốn được nhìn thấy cô múa một lần.

Cậu cũng chẳng ngờ được Kỳ Thư vẫn còn nhớ từng lời mà cậu nói.

Bất giác trong lòng chảy một dòng máu ấm áp đến lạ kỳ. Cậu ước bây giờ có thể bước đi, có thể chạy lên sân khấu đó bể bổng cô lên tay, có thể nắm lấy bàn tay mềm mại kia đi khắp mọi nơi trên thế giới. Có thể…hôn lên đôi môi anh đào luôn làm cậu ngây ngất đó.

Nhã nhạc chậm rãi kết thúc, để sắc màu ánh lên đôi mắt xinh đẹp của Kỳ Thư chạm vào trái tim Khang Vũ. Khang Vũ cảm thấy kể từ khi gặp Kỳ Thư, cậu đã luôn thua. Cậu liên tiếp bị cô hạ gục hết lần này đến lần khác.

“Thế nào. Đẹp chứ?” Điệu múa kết thúc, vài giọt mồ hôi vương trên thái dương Kỳ Thư. Cô chạy đến trước mặt Khang Vũ, cầm lấy xe lăn của cậu, áp mặt hỏi.

Sự áp sát bất ngờ này của Kỳ Thư khiến cho tim Khang Vũ nẩy lên một nhịp không kịp phản kháng. Cậu có thể cảm nhận được hơi thở gần kề của cô, ngửi được mùi hương trên người cô, nhìn thấy gương mặt phóng đại của cô.

Ánh mắt cậu thoáng qua tia lúng túng rồi chậm rãi gật đầu.

Kỳ Thư rõ mồn một phản ứng của Khang Vũ. Cô biết cậu thích cô như thế nào, cô biết những điều cô làm sẽ khiến cậu rung động như thế nào, cô biết giữa quang cảnh đêm yên tĩnh kèm theo sự yêu mị này sẽ khiến Khang Vũ nổi lên ham muốn đáng có như thế nào.

Cho nên cô quyết định biến mình trở thành con gái lẳng lơ một lần, để cậu mở rộng lòng mình với cô.

Và cô giúp cậu mở rộng cánh cửa đó bằng cách chủ động tặng cậu hàng khuyến mãi. Đó chính là một nụ hôn môi trực tiếp.

Nụ hôn bất ngờ đó khiến cho Khang Vũ kinh ngạc đến quên thở, cả cơ thể tê liệt của cậu như cảm nhận từng đốt sống co dãn bình thường. 

Cảm giác môi mình chạm lên đôi môi mềm mại của Kỳ thư, hơi thở thơm tho của cô quấn quanh mũi, bàn tay của cô ôm lấy cần cổ cao cao của cậu, đôi ngực phập phồng của cô áp lấy ngực cậu. Một chân cô quỳ giữa nền đất để có thể hạ thấp cơ thể mình ngang bằng với chiếc xe lăn của cậu, để có thể đẩy nụ hôn mỏng manh kia sâu hơn một chút, một chút.

Khi Kỳ Thư rời môi khỏi môi cậu, gương mặt cả hai đã đỏ như quả cà chua, sự ngại ngùng khiến cho họ chẳng dám nhìn vào mặt nhau. 

Lúc này đã tỉnh táo hơn, Kỳ Thư mới chẳng biết bản thân sao lại làm ra hành vi như vậy, vội vã quay đầu muốn chạy đi tìm cái hố nào nhảy vào cho đỡ xấu hổ. Thế nhưng cô vừa quay đầu, bàn tay Khang Vũ đã chạm đến tay cô muôn nắm lại.

Khi Kỳ Thư quay đầu, nhìn thấy ánh mắt của Khang Vũ, cô dường như hiểu được điều mà cậu muốn lúc này.

---

Ở trong căn phòng mà Khang Vũ đã sống trong suốt mười lăm năm. Mọi thứ dường như chỉ thay đổi một chút vì cho người ta thuê trong suốt mấy năm đi vắng. Khang Vũ và Kỳ Thư nằm bên cạnh nhau, bàn tay nắm chặt nhau không nói gì.

Kỳ Thư biết họ đã ở độ tuổi mà một số người đã lập gia đình, chẳng còn trẻ con để sợ hãi điều gì nữa. Cô cũng biết nếu Khang Vũ hoàn toàn bình thường, thì giờ phút này người tấn công cô sẽ là cậu. Thế nhưng khoảnh khắc này đây, cho dù cậu có muốn Kỳ Thư như thế nào cũng chẳng thể làm được điều gì. Cậu chỉ biết bất lực nằm đó, cắn môi oán hận căn bệnh này.

“Ừm….Khang Vũ….Cái đó…Tớ hôn cậu được không?”

Trong lúc ngại ngùng xen lẫn run rẩy, Kỳ Thư lại mở miệng hỏi một điều mà Khang Vũ không thể nào mong đợi hơn đó. Cậu bồi hồi gật đầu.

Muốn, cậu muốn.

Kỳ Thư ngại ngùng gãi đầu. Lúc nãy cô bạo dạn là thế, sao bây giờ lại ngại như vậy nhỉ?

Thậm thụt nửa ngày, cuối cùng Kỳ Thư mới lấy hết can đảm áp mình lên thân Khang Vũ, cúi đầu gặm môi cậu.

Mới đầu chỉ là nụ hôn chớp nhoáng, sau đó nó đã bị biến tướng thành nụ hôn kiểu pháp khi hai người đã quen với hơi thở của nhau. Rồi khoảng không gian ngại ngùng đột ngột nóng lên, mồ hôi thi nhau trôi truột giữa làn da kia. Trái tim liên hồi đập mạnh rồi hòa thành một nhịp.

Bàn tay Kỳ Thư chậm rãi hướng xuống cúc áo của Khang Vũ, mở nút.

Một nút.

Hai nút.

Đến nút thứ ba liền bị Khang Vũ chụp tay lại. 

Kỳ Thư rời khỏi môi Khang Vũ nhíu mày khó hiểu.

“Không phải cậu muốn sao?” Giọng cô đã có chút khàn khàn.

Khang Vũ nhìn cô, hồi lâu mới chậm rãi lắc đầu rồi mở rộng bàn tay như muốn ôm lấy cô.

Kỳ Thư không hiểu ý muốn thật sự của Khang Vũ nhưng cô vẫn thuận tình để cậu ôm vào ngực. Cậu ôm cô rất chặt, như thế muốn hòa tan cô. Lúc này cô đột ngột hiểu ra một điều rằng, Khang Vũ rất muốn cô, tình cảm mà cậu dành cho cô còn có rất nhiều ham muốn. Cậu đã muốn cô từ lúc bắt đầu, thế nhưng cậu lại không muốn dùng cơ thể tàn phế nào xâm phạm đến cô.

Cậu muốn cô mãi là bông hoa tinh khiết trong tình yêu tròn trịa của cậu.

Kỳ Thư níu lấy áo Khang Vũ, kéo tấm chăn kia đắp cho cả hai, ôm lấy vòm ngực gầy của cậu nói:

“Cậu có biết không? Tớ đã từng trải qua rất nhiều rất nhiều điều trong cuộc sống này. Mỗi lần như vậy đều rất khó khăn, thế nhưng cậu luôn là người đứng sau hỗ trợ tớ, che chắn, động viên tớ. Tớ nghe bảo người như vậy được gọi là quý nhân phù trợ. Cho nên trong long tớ luôn xem cậu chính là quý nhân, tâm phúc của tớ.”

Lòng ngực Khang Vũ hơi rung động như thể đang cười, Kỳ Thư hít hà mùi hương trên người cậu mà nói tiếp:

“Tớ không biết tại sao cậu lại thích đứa ương bướng lỳ lợm như tớ. Nhưng tớ thật sự biết ơn khi điều gì đó trên người tớ đã khiến cậu yêu thích. Vì điều này đã giúp cậu luôn ở bên tớ suốt mười năm nay. Chưa từng bỏ rơi hay quay lưng với tớ. Tớ thật sự muốn cảm ơn cậu vì điều này.”

Ngả lưng nhìn lên trần nhà, nằm trên cánh tay dài của Khang Vũ, Kỳ Thư thở dài nói: “Thời gian qua tớ đã nhầm tưởng rằng mình không thích cậu cho nên mới có thể đặt tình cảm vào người khác. Thực ra đó là vì tớ không dám đối diện với bản thân mình. Không dám đối diện với sự yêu thích của cậu mới tìm người khác để thay thế cậu. Cho đến bây giờ tớ mới nhận ra sai lầm của chính mình.”

Bàn tay Kỳ Thư tìm lấy bàn tay Khang Vũ, đang chặt vào nhau. Cô ngẩng đầu, nhìn vào đôi mắt sâu hun hút của cậu trong màn tối kia:

“Hơn cả thích. Tớ thực sự đã yêu cậu từ rất lâu rồi. Khang Vũ!”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương