Bóng Hình
-
Chương 4
Sáng hôm sau, những tiếng huyên náo dưới nhà vọng lên đã đánh thức Olivia. Vừa mở mắt ký ức cuộc cãi vã kinh khủng với em gái đêm qua lại quay về trong tâm trí cô. Cô nhìn sang chỗ Victoria không thấy em đâu cả. Olivia nhẹ nhàng ngồi dậy, chải đầu tóc, thay quần áo rồi xuống cầu thang.
Dưới đó, nhà cửa đang như một bãi chiến trường. Người ta sắp lại đồ đạc, xếp dọn các giàn giáo trong vườn, nhận những bó hoa của các khách mời ngày hôm trước gửi đến. Đứng giữa đống lộn xộn ấy, Bertie và người bếp trưởng đang ra lệnh.
- Cô ngủ ngon chứ ?
Bà Bertie mỉm cười với Olivia, cô gật đầu và xin lỗi vì không bước chân xuống giường sớm hơn.
- Cô đã quá mệt nhọc tối hôm qua rồi, Olivia yêu quý. Cô xứng đáng được nghỉ ngơi một chút chứ. May là cô còn có thể ngủ được với đủ thứ âm thanh ầm ĩ như thế này.
Những cột giàn sụp xuống sau một tiếng đổ đánh rầm.
- Buổi chiêu đãi đã rất thành công – bà quản gia tiếp – Tôi chắc chắn cả New York đang nói về nó. Khách mời của chúng ta đã rất hài lòng, vui vẻ, nếu căn cứ theo cả núi hoa mà chúng ta nhận được ngày hôm nay. Bây giờ tôi đang để trong phòng ăn.
Olivia đang đi về phía đó, vẫn tự hỏi không biết Victoria đang ở đâu. Bó hoa đầu tiên đập vào mắt cô là hai tá hoa hồng đỏ cành dài cắm trong cái bình lớn. Một phong bì nhỏ được gắn trên cành hoa. Olivia gỡ tấm bưu thiếp, và đọc được dòng chữ “cảm ơn vì buổi tối đẹp nhất trong đời tôi”. Không có chữ ký bên dưới. Chiếc phong bì đề tên em gái cô. Ngay lập tức cô dễ dàng đoán được nhân thân người gửi. Những bó hoa khác đều kèm những tấm thiếp có chữ ký, với những lời cảm ơn ít bay bổng và những bông hoa ít ấn tượng hơn. Dù sao cô cũng nhận ra một bó hoa với gu khá tinh tế, Charles gửi đến cho cả ba người. Người luật sư trẻ còn gài theo danh thiếp của mình, anh đã được tham dự một dạ tiệc rất quyến rũ, anh viết. Olivia thấy hạnh phúc cho anh vì biết rằng đây là lần đầu tiên từ sau khi vợ mất anh đến một nơi như thế.
Cô thong thả đi sang nhà bếp, ở đó những người làm cũng đang hối hả thu dọn. Victoria đang ngồi bên bàn ăn, trước tách café đen. Olivia ngắm nhìn em một lát trước khi đến cạnh em.
- Chào buổi sáng, em ngủ ngon chứ ? – cô hỏi, không thoải mái vì cuộc đối đầu hồi đêm.
Lần này, là nghiêm túc, và nghiêm trọng hơn nhiều những hờn giận trẻ con. Olivia không hề thay đổi ý kiến, cô vẫn luôn nghĩ em mình đang bị nguy hiểm.
- Rất ngon, cảm ơn chị - Victoria trả lời không ngước lên – em ngạc nhiên vì chị có thể ngủ với đủ thứ tiếng động như thế này.
Olivia tự nhủ rằng sáng nay em cô rất đẹp. Kỳ lạ, cô chẳng bao giờ thấy cô cũng đẹp như vậy. Nhưng hôm nay, có một sự thay đổi ở Victoria. Một thứ ánh sáng Olivia chưa nhìn thấy bao giờ trong mắt cô.
- Chị mệt quá – cô nói, không đề cập đến cuộc đôi co.
Tuy vậy, sau khi một chị nhà bếp mang café tới, cô không thể ngăn mình hỏi Victoria đã nhìn thấy những bông hoa chưa.
- Rồi – cô em trả lời sau một thoáng đắn đo.
- Chị hy vọng em sẽ để tâm đến những điều chị nói tối qua – cô tiếp – đừng đặt mình trong tình thế nguy hiểm.
- Đó chỉ là những bông hồng thôi mà, Olivia. Không cần phải mài nhọn dao của chị như thế, hoặc nhai lại những gì đã xảy ra từ hôm qua. Đấy là một người đàn ông đáng chú ý, chấm hết. Em xin chị, đừng có làm mọi việc quan trọng lên.
Victoria cố nói giọng nhẹ nhàng, hi vọng những chuyện buồn bực hồi đêm có thể tan biến dưới ánh nắng ban mai của mặt trời. Olivia ngồi yên e ngại. Cô thấy trong mắt em một sức mạnh làm cô lo lắng. Trực giác mách bảo cô rằng Victoria sẽ không từ chối Toby.
- Chị hy vọng em không lặp lại những việc làm không suy nghĩ tối qua. Trong vũ hội ở nhà người họ hàng của vợ anh ta, người ta sẽ dòm ngó đấy. Em phải chú ý cách cư xử của mình …
- Cảm ơn Olivia.
Victoria đứng dậy. Vào lúc đó hai người khác nhau đến nỗi nếu có người chứng kiến cảnh này có lẽ không nghĩ rằng họ là chị em chứ đừng nói là chị em sinh đôi. Chỉ qua một đêm, một hố ngăn cách sâu hoắm đã thực sự tồn tại giữa hai người, trước cảnh tượng ấy Olivia rùng mình run sợ.
- Em sẽ làm gì hôm nay ? – Cô vờ hỏi như không biết
- Em sẽ đến một cuộc họp. Em có thể làm thế không hay em phải được sự đồng ý của chị, Olivia yêu quý?
- Chỉ là chị hỏi để biết thôi mà. Em đừng nhạy cảm quá thế - Olivia mềm giọng, mệt mỏi vì sự căng thẳng thù địch Victoria thể hiện với cô – có khi nào em cần sự đồng ý của chị đâu ? Em chỉ yêu cầu chị bảo vệ cho em, hoặc em đặt chị trước những việc đã rồi.
- Bây giờ chị sẽ không phải bảo vệ em nữa. Cảm ơn nhiều.
Những lúc như thế này, họ muốn có thêm những người bạn khác. Sự dị biệt của mối liên hệ giữa họ, sự gắn bó ngoài chuẩn mực chung, việc cha đã rứt ra khỏi trường học, môi trường cô lập mà họ đã lớn lên, tất cả những điều đó đã tách họ với tình bạn bên ngoài.
- Còn chị, chị sẽ làm gì ? – Victoria nói – chắc có lẽ là việc nội trợ như thường lệ.
Cô hàm ý rằng Olivia chỉ là một cô nàng khờ dại tăm tối, và Olivia thấy như bị một mũi kim đâm nhói vào tim. Không ai tặng cho cô hai tá hoa hồng kèm theo một tấm thiếp không ký tên. Người đàn ông duy nhất mà cô ngưỡng mộ chỉ gửi đến một lời cảm ơn chung chung xã giao. Trong giây lát, một mối nghi ngờ trỗi lên trong Olivia. Có lẽ Victoria có lý, có lẽ cô đã ghen.
- Mọi người đều ca tụng hai nữ chủ nhân tuyệt vời của tôi – người cha mỉm cười – nhưng Victoria có vẻ ít xúc động vì lời khen ấy.
Lát sau, Victoria rời khỏi phòng lên lầu. Olivia đã để sẵn váy áo của họ trên giường. Kiểu váy lấy từ mẫu của Poiret, voan hoa hồng mờ, lịch lãm và đúng mực. Cô đã thoáng lưỡng lự khi lôi chúng ra khỏi tủ, rồi cô quyết định không nhử mồi gã Toby với một bộ trang phục khiêu gợi.
- Buổi chiêu đãi thật sự rất tuyệt vời, Olivia à.
Edward đang ngồi trên chiếc ghế bành ông ưa thích, trong căn phòng rộng và tiện nghi mà ông dùng làm văn phòng. Olivia đưa ông một ly rượu pooc-tô. Ông nhìn cô, nụ cười ấm áp. Mỗi ngày ông lại càng thấy khó có thể thiếu sự có mặt của cô.
- Con nuông chiều ba quá, con gái yêu. Ba không chắc mẹ con có được dễ mến như vậy không nếu bà ấy còn sống … Mẹ con có vẻ giống em con hơn. Cá tính mạnh mẽ, khát khao độc lập …
Mọi điều nơi đây đều gợi nhớ về Elisabeth. Nhiều lúc những kỷ niệm đau lòng lại dồn dập đến. Tuy nhiên, cũng đã từ lâu nay ông mới lấy lại được sự hài lòng dễ chịu. Ông hạnh phúc sống trong dinh thự tuyệt vời này với hai cô con gái, gặp gỡ các luật sư của mình, tranh luận với họ suốt cả ngày về những triển vọng mới, về những cuộc đầu tư mới. Giống như quá khứ tươi đẹp trước kia, khi ông chưa về nghỉ hưu, thời gian ông trực tiếp điều hành tập đoàn mới của mình, là ông vua của một đế chế, không chỉ với những chứng khoán và cổ phiếu. Bây giờ, ông đang nghĩ đến việc bán đi nhà máy thép ở Pittisburgh. Được giao nhiệm vụ, Charles đã tìm một người mua rất nghiêm túc. Những cuộc đàm phán sẽ giữ họ lại New York lâu hơn ông dự tính, có thể cuối tháng Mười hoặc lâu hơn nữa.
- Olivia này, con có thích cuộc sống ở đây không ?
- Có thưa ba, con rất thích – cô trả lời với nụ cười hiền – con sẽ nhớ nông thôn ghê gớm nếu chúng ta phải ở đây mãi mãi , nhưng con cũng thích các viện bảo tàng, những người dân thành phố, những cuộc tiếp tân. Ở New York luôn có điều gì đó hấp dẫn. Người ta được vui chơi nhiều hơn ở Croton.
Nụ cười của con bé vẫn như một đứa trẻ, mặc dù nó đã thực sự là một phụ nữ trưởng thành, Edward tự nhủ. Ông hay thấy mình giống như một người cha độc tài và mặc cảm tội lỗi lại trào lên trong ông. Hai con gái ông đã đến tuổi cần ra thế giới bên ngoài, cần xây dựng gia đình. Nhưng, khi cái ngày ấy đến, khi những đứa con gái sẽ rời bỏ ông, trái tim ông sẽ tan vỡ vì điều đó.
- Ba phải cố gắng hơn nữa để giới thiệu con với những chàng trai chưa vợ - ông miễn cưỡng nói, nhấp một ngụm rượu, mỉm cười – chẳng bao lâu nữa, Victoria và con sẽ phải tìm cho mình một tấm chồng. Ba ghét cái ý nghĩ này. Ba không biết mình sẽ trở thành cái gì nếu không có các con … đặc biệt là con, Olivia. Hãy cố bớt chăm sóc cho ba, con gái à, để khi con ra đi cú sốc sẽ bớt nặng nề. Gía con biết ba sợ cái giờ phút ấy thế nào !
Đôi mắt chan chứa tình phụ tử trìu mến, ông nắm tay con gái và ôm nó vào lòng.
- Con sẽ không bao giờ rời bỏ ba đâu. Ba biết mà, con sẽ không thể làm như vậy.
Cô đã từng trịnh trọng thề thốt như vậy từ khi cô lên năm, rồi lên mười. Và ngày hôm nay, cô nhắc lại với lòng chân thực tuyệt đối. Theo dòng thời gian, sức khỏe ba cô đã suy yếu. Tim ông không khỏe, bỏ rơi ông là một việc quá sức. Ai sẽ chăm sóc ông ? Ai sẽ lo toan công việc nhà cửa ? Ai bảo ban những người làm ? Ai sẽ biết rằng khi nào ông đang ốm, và ai sẽ cứ làm khi ông phản đối vẫn gọi bác sĩ đến ? Chắc chắn không phải là Victoria, em cô chẳng bao giờ nhận ra ba đang ốm.
- Không, con sẽ không bỏ ba đâu, ba – cô nhắc lại chắc chắn.
- Xinh đẹp như con, con không thể trở thành cô gái già được – ông bác bỏ - như vậy không công bằng.
Ông có bất công không ? – Cùng lúc đó ông tự vấn mình. Một phần con người ông mong muốn mãnh liệt Olivia sẽ mãi mãi bên ông. Rằng nó sẽ chấp nhận hi sinh vì ông. Ông quá cần sự có mặt của nó, cần sự trìu mến của nó và khả năng điều hành mọi vấn đề trong gia đình của nó. Olivia luôn dành toàn tâm toàn ý cho ba cô. Cô quan tâm đến tất cả, từ những chi tiết nhỏ nhặt nhất. Ông sẽ cảm thấy hụt hẫng nếu không có cô, nhưng ông biết khi một con chim đã đủ lông đủ cánh mà không thúc đẩy nó rời tổ ấm tức là một hành động ích kỷ. Không muốn phải nghĩ thêm về chuyện này, Edward vụng về thay đổi chủ đề.
- Victoria gặp người đàn ông nào đáng chú ý chưa? Ba không thấy mấy anh chàng từng theo đuổi.
Ông để ý Charles Dawson đã bị cô mê hoặc. Hay ít ra anh ta cũng có ấn tượng như vậy với cả hai người, ông cũng không chắc chắn. Ít người đàn ông nào có thể thờ ơ trước hai phiên bản của một vẻ đẹp hoàn hảo đến thế.
- Con không nghĩ vậy, ba à.
Một lần nữa Olivia nói dối. mặc dù cô đang lo ngại gã Tobias Whitticomb đáng ghét nọ.
Tất nhiên, các cô đã gặp đủ mọi người thuộc thượng lưu New York, trong những lần đến nhà hát, những bữa tiệc, những buổi hòa nhạc. Nhưng không ai có vẻ sẽ là những ông chồng tương lai của hai cô. Theo một cách nào đó – và Olivia nghĩ cô không nhầm – người ta bị các cô làm ngần ngại, họ coi các cô như một hiện tượng, hoặc có khi họ còn cho rằng các cô không bao giờ chấp nhận việc chia lìa nhau. Họ không bao giờ băn khoăn về việc hai người có thể rất khác nhau. Rằng những sở thích, những mối quan tâm của họ không phải là một. Họ nhìn các cô như tuyệt thế giai nhân trong hình ảnh đúp tuyệt vời.
- Victoria sống thoải mái, phải vậy không ? – ba cô nói vui vẻ.
Cuối cùng ông cũng đã nghe phong phanh chuyện chiếc xe Ford bị đánh cắp, đã biết, cô con gái út tự học lái xe, rồi trộm một trong mấy chiếc xe của ông. May mắn ông chưa biết chuyện cô bị bắt giữ. Trò phá phách với chiếc xe Ford không làm ông sốc. Hồi bằng tuổi cô, mẹ cô cũng từng có khả năng làm chuyện ngỗ ngược như thế và đã nghiến nát cả khuôn viên tuyệt đẹp trên đường chạy. Một lần, sau vụ các cược ngốc ngếch với cô bạn, Elisabeth đã phi thẳng ngựa vào giữa phòng khách. Tất cả mọi người đều phát hoảng, trừ Edward, ông phá lên cười lớn. Tới hôm nay vẫn vậy, ông vẫn tỏ ra là một người rất rộng lượng so với tuổi mình. Những trò ngang ngạch của Victoria không gây cho ông chút phiền thực sự nào. Ông rất khoan thứ đối với Victoria, vì cô làm ông nhớ tới Elisabeth.
- Ba không cần gì nữa sao ? Olivia hỏi, cô phải lên thay đồ cho buổi vũ hội.
Sau khi đã rót thêm ly rượu pooc – tô nữa cho cha, cô sẽ để ông ngồi lại bên lò sưởi. Ông duỗi dài chân đọc báo buổi tối, ông nói một lát nữa sẽ lên để chuẩn bị.
Bước từng bước lên cầu thang, Olivia nhớ lại cuộc trò chuyện, những câu hỏi của ba về Victoria, mong muốn của ba được thấy các cô lấy chồng. Cô nhớ lại những câu trả lời của mình. Cô không thể hình dung nổi khi mình lấy chồng sẽ ra sao. Thế có nghĩa là để ba lại một mình. Chẳng may ông ngã bệnh, ai sẽ chăm sóc ông ? Nếu mẹ cô còn hoàn cảnh đã khác. Mọi người đều may mắn được sống theo cách bình thường. Olivia biết một trong hai chị em cô cần ở bên người cha đau ốm. Và người đó chỉ có thể là cô. Ý nghĩ lại hướng về Charles Dawson. Chợt cô tự hỏi chuyện gì sẽ xảy ra nếu tới một ngày, một người đàn ông như anh hỏi cưới cô. Tim cô bỗng đập nhanh hơn. Nhưng không ! Cô không thấy có ai như người luật sư ấy theo đuổi cô … nhưng nếu một lúc nào .. nếu đến bao giờ … cô vội dập tắt suy nghĩ đó. Cô không được nghĩ về những điều này nữa. Cô không thể cho phép mình làm điều đó. Nghĩa vụ bắt buộc cấm cô làm như vậy. Vả lại, Charles cũng đâu thể hiện chút quan tâm đặc biệt nào với cô. Anh đơn giản chỉ tỏ ra đúng đắn, chân tình mỗi khi anh đến thăm ba cô.
Phòng riêng của hai chị em có một buồng tắm lớn, được trải thảm dày với rất nhiều gương. Cô nghe tiếng Victoria đang thay quần áo, nhưng khi cô mở cửa bước vào thì vấp ngay phải một một lô váy áo vứt dưới đất, trong đó có cả chiếc váy cô đã chọn cho buổi vũ hội.
Cô nhìn Victoria ngạc nhiên :
- Em làm cái gì vậy ?
Nhưng cô đã hiểu chuyện gì đang xảy ra.
- Em không mặc cái mớ kì cục mà chị đã để ra cho tối nay đâu – Victoria vừa hằn học tuyên bố, vừa ném thêm vào một bộ mà theo cô cũng cùng loại như thế xuống ghế - Chúng ta sẽ trông như hai cô nhà quê ! Đó cũng chính là ý định của chị đấy, nếu em không nói quá !
- Không phải thế ! – Olivia phản đối, cô không muốn công nhận giả định của em gái, mặc dù có vẻ đúng là vậy – Cái váy hồng đó rất xinh. Thế em thích cái nào ?
Victoria lôi rỗng cả nửa tủ quần áo. Và lúc này cô em đang mặc trên mình bộ trang phục mà Olivia không bao giờ ưa. Cô đã thử bắt chước theo mẫu của Beer, với vải nhung đỏ thẫm đính những hạt huyền nhỏ xíu và có đuôi dài. Cổ áo quá sâu theo sở thích của Olivia và ngoài một đêm Noel ở Croton các cô chưa mặc thêm lần nào.
- Em biết chị hãi cái váy này lắm mà – Olivia nhìn lại chiếc váy đi kèm một áo choàng xatanh đen nhung đỏ, thất vọng vì sự lựa chọn của em – Cổ rộng quá, trông rất lộ … gần như thô thiển.
- Đây là vũ hội, không phải bữa tiệc trà ở nông thôn – Victoria trả lời lạnh băng.
- Nếu em muốn tạo ấn tượng mạnh vì anh ta, chị sẽ không giúp em đâu. Với bộ váy áo này, trông em chẳng khác gì cô ả làng chơi … Chị không để như vậy đâu.
Victoria nhón gót xoay một vòng, và Olivia không muốn thừa nhận rằng trông em mình thật gợi cảm. Chiếc váy này, mặc dù rất khiêu khích, cũng có vẻ sang trọng hơn.
- Được thôi ! Em sẽ mặc cái này, còn chị mặc cái hồng, Olivia bé bỏng của em.
Victoria không tỏ ra đang đùa trong khi Olivia quá sửng sốt.
- Đừng có ngốc.
Các cô chưa bao giờ ra ngoài với những bộ trang phục khác nhau. Từ hồi bé xíu, tất cả những gì họ mặc đều giống nhau, kể cả quần áo lót, bít tất hay kẹp tóc. Xuất hiện trước công chúng trong một bộ váy áo khác với cô em sinh đôi khiến Olivia cảm thấy như mình không mặc gì cả.
- Tại sao không chứ ? Chúng mình đã là người lớn rồi. Không cần phải mặc giống nhau nữa. Bertie bảo như vậy trông rất dễ thương khi chúng ta còn bé … Em không thể dễ thương như vậy nữa Olivia. Vả lại cái thứ váy hoa hồng ấy trông dễ thương đến buồn nôn. Phần em, em sẽ mặc váy đỏ, chị cứ tự do chọn lựa.
- Ô, Victoria, đừng có hung hăng ! Chị biết rõ em đang nghĩ gì trong đầu … Chị xin nói cho em biết rằng hôm qua không phải là buổi tối đẹp nhất trong đời hắn ta đâu, nhưng nó có thể trở thành buổi tối nghiệt ngã nhất trong đời em đấy, nếu em tiếp tục qua lại với gã Tobias Whitticomb đó …
Vừa nói, Olivia vừa rút trong tủ ra cũng bộ váy nhung đỏ thẫm.
- Chị ghét cái này. Nếu chị biết mình sẽ phải mặc nó đến nhà Astor vì em, chị đã suy nghĩ lại trước khi may nó… Lạy Chúa, chúng ta trông sẽ kỳ quái lắm.
Victoria nâng váy ngồi xuống ghế và bắt đầu bới tóc trước gương.
- Em đã nói rồi, chị không buộc phải ăn mặc giống như em.
Lần này, Olivia không đáp.
Họ không nói với nhau lời nào nữa. Mỗi người tự động tắm gội, thoa phấn và xức dầu thơm. Victoria quệt một chút son đỏ lên môi. Từ trước đến nay, cả hai chị em chưa ai từng nhờ đến kiểu làm đẹp giả tạo ấy … Olivia tự bảo bỗng nhiên trông em cô thật đổi khác, Victoria đẹp hơn và quyến rũ hơn.
- Chị sẽ không tô son đâu – Olivia buột miệng
- Chẳng ai bắt chị.
- Em đừng phiêu lưu giữa sông sâu , Victoria .
- Có thể em bơi tốt hơn chị
- Rồi em sẽ chết đuối mất thôi – Olivia sầu não trong khi cô em hồn nhiên bước ra cửa, chiếc áo choàng viền nhung kéo theo sau.
Người cha lặng đi, ngắm nhìn các con gái bước xuống cầu thang. Cứ như họ vừa trải qua phép biến hóa nhiệm màu. Hiển nhiên, các cô không còn là những cô gái nhỏ nữa. Các cô đã trở thành những người phụ nữ thật sự … những phụ nữ khiến người ta phải choáng váng. Victoria bước xuống đầu tiên, dáng điệu cử chỉ đều bộc lộ sự thay đổi sâu sắc bên trong. Olivia theo sát gót, có vẻ không thoải mái vì bộ trang phục như đập vào mắt người ta thế này. Chất nhung đỏ ôm khít vòng eo nhỏ nhắn, làm nổi bật thân hình mảnh mai của hai người. Màu đỏ thẫm càng tôn nước da trắng sữa, kiểu cổ khoét rộng hé lộ khuôn ngực cao đầy.
- Lạy Chúa ! Các con kiếm được chiếc váy này ở đâu vậy ? – Edward thốt lên
- Chị Olivia đã đi đặt may đấy – Victoria giải thích – Con chắc cũng chính chị ấy đã vẽ kiểu.
- Thực ra con đã chép lại kiểu – Olivia đính chính, vẻ khổ sở khi người gia nô giúp các cô mặc áo choàng.
- Ba sẽ là người đàn ông khiến mọi người thèm muốn nhất trong buổi tiếp đãi hôm nay cho mà xem – Người cha vui vẻ nói khi ông cùng hai cô con gái ra chiếc xe bốn chỗ chờ trước thềm.
Tiết trời mát mẻ. Ông nhìn hai cô con gái đang sửa sang lại trong xe, Không, chúng không còn là những đứa trẻ, một lần nữa ông tự nhủ. Thật kì lạ nếu tất cả những chàng trai độc thân tối nay không xin phép ông được cầu hôn với chúng. Chúng nó quá xinh đẹp, quá quyến rũ, trang phục quá cuốn hút, ông nghĩ và không khỏi tiếc nuối. Nhưng nỗi buồn thoáng qua ấy chẳng so nổi với Olivia, cô đang ngồi nép vào một góc, không nói nửa lời. Cô ghét bộ váy áo này và thấy bực em mình khủng khiếp.
Dinh thự tráng lệ nhà Astor nằm trên đại lộ số Năm sáng choang như một cung điện. Bốn trăm khách được mời tới, có những cái tên cao quý mà hai chị em mới chỉ từng được nghe hoặc được đọc trên báo. Những Geolet, Gibson, hoàng tử Monaco, một công tước Pháp, một bá tước Anh, những thành viên hiếm hoi của giới quý tộc chấu u trên đất Mỹ … Gần như tất cả các gia đình quyền thế ở New York đều có mặt, kể cả vợ chồng Ellsworth, lần đầu tiên đến các tiệc vui sau gần hai năm ẩn cư bởi cái chết của cô con gái lớn. Một số ít những người còn sống sót từ con tàu Titanic cũng tới dự. Olivia nghĩ đến Charles Dawson. Cô khẽ gật đầu chào Madeleine Astor, một phụ nữ rất xinh đẹp, chồng chị, John, đã mất trong vụ đắm tàu. Đứa con của chị ra đời vài tháng sau đó, bây giờ nó đã một tuổi. Thật đau lòng khi nghĩ rằng nó không bao giờ được biết mặt cha.
- Tối nay cô rất đẹp – một giọng thân thuộc cất lên
Olivia quay lại, đó là Charles Dawson … Anh đang cười.
- Tôi biết rằng cô là tiểu thư Henderson, nhưng tôi e cô phải giúp tôi phần tên riêng…
- Olivia – cô nói và mỉm cười, không ngả theo ý định tự xưng là em gái mình, cô muốn xem anh có thay đổi thái độ không – Anh làm gì ở đây, ngài Dawson ?
Hôm trước, anh đã tâm sự rằng anh từ chối tất cả các lời mời.
- Tôi hy vọng điều cô nói là sự thật – anh nói, dường như anh được trong thoáng một giây cô đã nghĩ đến việc gạt anh – nhưng tôi đâu còn lựa chọn nào khác là phải tin cô … À vâng, tôi có chút quan hệ họ hàng bên vợ với gia đình Astor. Vợ tôi là cháu chủ nhân bữa tiệc hôm nay, họ đã rất nhiệt tình mong tôi đến. Tôi hẳn sẽ từ chối nếu tối qua tôi không đến nhà cô. Các vị đã là người phá băng đấy … Vả lại, nói thật, tôi không chờ đợi một khung cảnh ồn ào hỗn độn như thế này.
Anh đã hình dung ra một buổi tiếp tân nhỏ trang nhã với khoảng năm chục khách mời. Thế nhưng, người nhà Astor lại vốn quen với hàng đoàn người hào nhoáng.
Charles và Olivia trò chuyện chốc lát. Họ nói về con trai của Charles, về những người khách hiếm hoi mà Olivia biết. Anh bảo Madeleine Astor đã có mặt trên tàu Titanic cùng với vợ anh … Mỗi lần nhắc đến người vợ quá cố, có cái gì đau đớn tuyệt vọng nơi anh khiến tim Olivia thắt lại. Cô có thể nói gì đây ? Không có một từ ngữ nào được dành riêng để an ủi những ai đã mất đi một người thương yêu. Dù Charles tỏ ra bình thản, vững vàng, nhưng nếu để ý nhìn anh gần hơn một chút, người ta sẽ thấy anh đang mang một vết thương lớn không khi nào liền lại được.
- Tôi đoán chắc em gái cô cũng có ở đây tối nay – anh nói vui vẻ - tôi chưa nhìn thấy cô ấy.
- Tôi cũng không. Victoria biến đâu từ lúc chúng tôi vừa đến … Cô ấy cũng mặc chiếc váy khủng khiếp như tôi đây này – Olivia nói giọng hối hận.
May mắn làm sao, ở giữa dòng người đông đúc này, người ta không quá ấn tượng về cô. Charles cười, gật gù.
- Tôi đã đoán chắc cô không thích nó, tuy nhiên, nó vẫn là một cái váy rất đẹp, rất đẹp. – Anh nhấn mạnh, khẽ đặt tay lên hai vai cô – Nó làm cô “người lớn” , nếu tôi được phép dùng kiểu diễn đạt đó.
- … “không đứng đắn” thì đúng hơn. Tôi đã nói với Victoria rằng chúng tôi sẽ trông như … vũ nữ. Victoria chẳng muốn biết gì cả. Chính cô ấy chọn trang phục cho chúng tôi tối nay. Khổ thay tôi lại là người đi may trước đây, và tôi chẳng thể làm gì ngoài việc im lặng. Tệ nhất là ba tôi cứ ngỡ rằng tôi đã chọn mặc nó.
- Và ông đã không tán thành.
Dòng người tràn qua xô họ lại gần nhau. Cô nhìn vào mắt anh, thấy xanh hơn, sâu hơn và bí ẩn hơn bao giờ hết.
- Thậm chí không một chút nào – Olivia đáp và khẽ nhăn mặt.
- Đàn ông luôn thích phụ nữ với màu đỏ. Màu đỏ đem lại cho họ ảo ảnh đầy mê hoặc, quyến rũ.
Olivia khẽ gật đầu, hy vọng em gái yêu quý của cô chỉ dừng lại ở ảo ảnh.
Charles đưa Olivia đến bàn phục vụ tiệc đứng, sau khi giới thiệu cô với một nhóm các cô gái trẻ, anh để họ lại trò chuyện cùng nhau. Rồi anh lách đi tìm mấy người anh chị em họ của vợ mình. Con trai anh đang ốm, anh đã giải thích như vậy, và anh không muốn ở lại quá muộn. Olivia nuối tiế nhìn theo anh, vừa lúc ấy, những nốt dạo nhạc của vũ hội cất lên. Trong một phút, em cô đã là cô gái đầu tiên bước ra sàn nhảy, trong vòng tay Toby. Thật quá với dự đoán của Olivia. Chán nản, cô nhìn hai người quay theo nhịp valse nhẹ nhàng. Lát sau, họ lại hòa mình vào điệu fox-trot, một điệu nhảy mới đang khơi dậy ca nước Mỹ và châu Âu.
- Ồ, lạy Chúa, tôi có cảm tưởng như đang nhìn thấy hình ảnh của chính bạn – một cô gái trong nhóm thốt lên … - Tôi chưa bao giờ thấy sự giống nhau đến thế. Các bạn có giống nhau tuyệt đối không ? Cô gái hỏi, sốt sắng vì tò mò.
Olivia mỉm cười, mọi người luôn muốn biết làm chị em sinh đôi thật sự ra sao.
- Có, hoàn toàn giống nhau. Bọn mình là hình ảnh phản chiếu của nhau. Tất cả những gì mình có ở bên phải, thì Victoria có ở bên trái. Ví dụ như, lông mày bên trái của mình hơi cao hơn, còn Victoria là lông mày bên phải. Bàn chân phải của mình lớn hơn bàn chân trái chút xíu, Victoria lại có bàn chân trái nhỉnh hơn.
- Nếu vậy thì có một người chị em sinh đôi thật là buồn cười nhỉ - một cô gái nhà Astor hào hứng.
Hai chị em nhà Rockfeller đến nhập hội cùng. Một người Olivia đã từng gặp ở điền trang nhà Gould. Cô kia Olivia gặp ở Kykuit trong bữa tiệc trà khi cùng tham dự một buổi hòa nhạc nhỏ nhưng trang trọng. Chị em nhà Rockfeller không hay khiêu vũ, cũng không uống rượu, họ thường thích tổ chức những đêm nhạc hay những bữa tiệc nhẹ ở Kykuit, khác hẳn với người nhà Astor hay nhà Vanderbilt, luôn hào hứng với những buổi tiếp tân trọng đại.
- Các bạn có thường xuyên tráo đổi vị trí cho nhau khi còn bé không ? – Một cô khác hỏi.
- Ồ, không ! Olivia trả lời, vui vẻ - chỉ khi nào chúng mình muốn chơi trò xấu. Mình thường phải làm hộ các bài kiểm tra cho Victoria. Hay hồi chúng mình bé xíu, Victoria thường để mình uống thuốc thay cô ấy. Một lần mình đã ốm rất nặng vì đã dùng gấp đôi lượng dầu cá cần thiết. Thế là, bà quản gia phát hiện ra trò dối của bọn mình. Nhưng với những người khác trong nhà, bọn mình luôn đánh lừa được.
- Tại sao cậu phải làm như vậy cho cô ấy ? – Một cô khác băn khoăn, với cô chỉ riêng cái ý về liều đúp dầu gan cá đã đủ kỳ khôi lắm rồi.
- Vì mình rất yêu Victoria – Olivia trả lời đơn giản.
Có một mối dây ràng buộc giữa họ vượt ngoài khả năng cảm nhận của con người. Olivia không thể nào diễn tả nổi điều đó.
- Mình đã làm cả tá điều dại dột vì Victoria và Victoria cũng làm như vậy về mình. Cuối cùng cha chúng mình đã không cho hai đứa học ở trường nữa, vì bọn mình là nguyên nhân của đủ chuyện phiền toái không dứt. Nhưng chị em mình đã rất vui.
Olivia mỉm cười với nhóm cử tọa nho nhỏ đang dán mắt vào từng lời nói của cô. Kể lại những kỷ niệm ngày xưa khiến cô vui thích. Và cô kinh ngạc xiết bao khi đã một giờ trôi qua, cô nhận ra rằng Victoria vẫn đang khiêu vũ với Toby ! Họ chưa hề rời khỏi sàn nhảy. Victoria đắm chìm trong vòng tay người bạn nhảy. Họ quay, quay, tay trong tay, mắt nhìn mắt, như chỉ có hai người giữa thế giới này, dường như họ đã quên tất cả đám người đông đúc đang vây quanh.
Xin lỗi những người bạn mới, Olivia vội vã đi tìm Charles. Cô thở phào khi thấy anh đứng gần lối ra vào, anh đang mặc măng tô.
- Làm ơn, anh có thể giúp tôi một việc không ?
Khó mà cưỡng lại đôi mắt cầu khẩn ấy. m sắc trong giọng nói khiến anh nhớ lại cái ngày khó quên, khi anh cùng cô đến đồn cảnh sát khu năm.
- Có gì không ổn sao ? Anh hỏi, thảng thốt.
Anh cảm thấy rất thoải mái trong cách cư xử với cô. Cô giống một người em gái của anh vậy. Không chút bấn loạn như đối với cô gái sinh đôi kia. Ở bên Victoria, có cái gì khiến anh rùng mình đến tận tâm can. Anh tự hài lòng khi nghĩ rằng nếu anh quen biết các cô lâu hơn, anh sẽ nhận ra họ tức khắc.
- Có phải cô bạn của chúng ta lại làm điều gì ngốc ngếch không?
Luôn luôn là vậy. Victoria gây ra chuyện phiền toái, và Olivia bay đến cứu cô. Anh đã ngay lập tức hiểu ra mối quan hệ đặc biết ấy giữa hai người.
- Vâng, tôi e là vậy. Ngài Dawson, anh có thể khiêu vũ cùng tôi không?
- Tôi xin cô đấy, hãy gọi tôi là Charles. Chúng ta đã hiểu nhau đến mức này thì có thể bỏ qua những nghi thức chứ.
Anh cởi áo khoác, đưa cho người gia nô. Anh đã phải mất hơn nửa giờ để chào hỏi và đang vội về với con trai mình, nhưng anh không hề chần chừ theo bước Olivia qua cả dãy phòng tráng lệ để đến chỗ sàn nhảy. Anh nắm ngay được vấn đề, Victoria đang nhảy cùng Toby, hắn ôm cô rất sát.
Anh đưa Olivia vào sàn nhảy và hai người bắt đầu xoay tròn, cố tìm cách đến gần đôi kia. Không một cái nhìn giận dữ, không một cử chỉ khác thường, không một nét nhăn phản đối của chị gái có thể khiến Victoria chú ý. Nhưng trong chốc lát, Victoria thì thầm điều gì vào tai Toby, rồi cả hai rời khỏi sàn nhảy. Dòng người đang khiêu vũ khép lại sau lưng họ. Olivia nghển cổ dõi tìm, nhưng vô ích, họ đã biến mất.
- Cảm ơn anh – cô buồn bã
Charles mỉm cười nhìn cô :
- Hiển nhiên cô đã chọn một vai không dễ dàng. Em gái cô bướng như con la.
Anh nhớ rất rõ vẻ khó chịu và sự vô ơn của Victoria khi Olivia giúp cho cô ta tránh khỏi bị giam giữ.
- Đó là Tobias Whitticomb, phải vậy không ? Anh hỏi.
Anh cũng đã nghe về con người này. Những mối quan hệ tình ái không đếm xuể, tai tiếng của những xì căng đan y đã gieo rắc, anh biết những điều đó như tất cả mọi người ở New York. Và bây giờ, Toby quyết định chọn Victoria , cô chắc sẽ trở thành nạn nhân kế tiếp của y. Charles cắn môi. Anh hy vọng gã đàng điếm này sẽ không đi đến điểm chót của trò chơi. Rằng hắn sẽ bỏ rơi cô gái trước khi một bi kịch nữa nổ ra. Hoặc rằng những người nhà Henderson bằng cách nào đấy sẽ kịp can thiệp khi vẫn con thời gian. Olivia đang có vẻ rất sẵn sàng để hành động. Cô cảm ơn Charles đã giúp cô săn đuổi em mình trên sàn nhảy.
- Cô ấy phô diễn như vậy cả tiếng đồng hồ rồi. Cô nói, toàn thân lạnh buốt.
- Cô đừng băn khoăn quá. Cô ấy trẻ, xinh đẹp, chắc chắn sẽ còn bị nhiều kẻ ăn chơi bám theo trước khi cô ấy tìm thấy một tấm chồng.
Anh cố an ủi Olivia. Tuy vậy, tiếng đồn về Tobias Whitticomb đủ cho người ta hình dung được những điều tệ hại có thể xảy ra, và Olivia có lý khi lo lắng.
- Victoria không muốn kết hôn. Cô ấy dự định sẽ sống ở châu Âu và đứng về phía những người đòi quyền bỏ phiếu cho phụ nữ để cùng tranh đấu.
- Ồ, tôi thấy rồi. Mặc kệ đi, cô ấy sẽ thay đổi ý kiến, tôi chắc chắn đấy. Khi người đàn ông cần cho cô ấy xuất hiện, cô ấy sẽ quên tất cả những chuyện này. Chỉ có điều đừng nói với ý trung nhân tương lai cảu cô ấy rằng cô ấy muốn bị bắt giam – anh nói giọng hài hước, muốn làm cô vui lên – và đừng quá nóng lòng như thế. Chính cô cũng xứng đáng được vui vẻ một chút chứ.
Anh nhã nhặn chào cô rồi cáo từ ra về.
Olivia trốn vào phòng trang điểm cho các quý bà. Cô chải tóc và nhìn lại mình một chút trong gương. Cô thấy đau buốt hai thái dương.
Cuộc cãi cọ với Victoria đã rất nặng nề với cô trong buổi tối nay rồi. Nhìn thấy Victoria và Toby công khai tình tứ bên nhau khiến cô không tài nào chịu nổi. Cô thở dài não nề. Trong gương cô bỗng nhận ra Evangenline Whitticomb đang đứng ngay sau mình. Olivia từ từ quay lại, đối diện với chị ta.
- Tôi khuyên cô, tiểu thư Henderson, hãy chơi với những cậu con trai ở lứa tuổi mình, hay ít ra hãy biết hài lòng với những người đàn ông độc thân chứ không phải một người đã có vợ và ba con.
Olivia đỏ bừng mặt. Một người đàn bà khác hẳn con người cô đã từng gặp đang nhìn thẳng vào mắt cô. Tất nhiên chị ta tưởng cô là Victoria. Evangeline trông tái nhợt, và thẳng thắn mà nói, người ta cũng không thể cãi lại chị ta được.
- Tôi rất tiếc – Olivia lí nhí – mặc nhiên chịu trận thay cho em gái mình, với hy vọng có thể làm dịu cơn giông tố.
Đây là dịp hiếm hoi để cố thuyết phục phu nhân Whitticomb rằng mối quan hệ giữa chồng chị và Victoria không có gì ngoài tình bạn.
- Chồng chị và ba tôi từng làm ăn cùng nhau. Chúng tôi chỉ là những người bạn tốt, lúc khiêu vũ, anh ấy chỉ nói với tôi về chị và bọn trẻ.
- Tôi nghi ngờ đấy – cô vợ Toby đáp liền, tỏ vẻ giận dữ - Anh ta vẫn nhớ anh ta có một gia đình ư ? Nó làm tôi ngạc nhiên .. Còn cô, ngược lại, cô phải nhớ (chị ta hạ giọng đầy cay độc) Nếu không cô sẽ phải hối tiếc. Cô không là gì với anh ta cả, hoàn toàn không. Anh ta sẽ chơi cô như một thứ đồ chơi và sẽ quẳng cô đi. Cô sẽ tan nát vì chuyện đó, cô em thân mến ạ … Còn anh ta lại trở về bên tôi. Anh ta không có sự lựa chọn nào khác.
Chị ta quay gót bỏ đi. Olivia thấy ngộp thở. May thay không có ai chứng kiến cảnh này. Cô buông mình xuống chiếc ghế băng, đầu óc chao đảo. Evangenline Whitticomb nói đúng. Chị ta biết rõ chồng mình. Hắn luôn luôn quay về với chị ta, vì gia tài, vì những gì mà chị ta là đại diện, và cũng vì hắn không ngây thơ như những người phụ nữ bị quyến rũ.
Cha cô nghĩ hắn chỉ tấn công những phụ nữ đã có chồng. Ông đã nhầm. Hắn chắc chắn chẳng đắn đo thương xót những cô gái trẻ không chút kinh nghiệm, kể cả những cô gái vô cùng trong trắng. Hắn quăng lưới tóm lấy họ, mê hoặc họ bằng những lời có cánh. Hắn lợi dụng những ảo tưởng của họ, những hoài bão trong họ. Nhưng dù hắn có hứa hẹn điều gì đi nữa, hắn vẫn bỏ rơi họ. Đúng như những gì Olivia đã linh cảm. Trong mọi trường hợp, sự bao biện của cô trước Evangenline Whitticomb cũng chẳng ích gì … Khi cô quay lại phòng khiêu vũ, Victoria và Toby đang khoác tay nhau bắt đầu một điệu nhảy mới. Họ ghì sát nhau, hai đôi môi gần như chạm vào nhau. Họ tỏ ra tình tứ hơn lúc nào hết. Olivia kìm một tiếng quát giận dữ. Không còn cách nào khác là phải dùng đến biện pháp mạnh hơn. Cô vội đi tìm cha, nói cô bỗng đau đầu khủng khiếp. Edward thảng thốt gọi ngay một người giúp việc đưa cô ra cửa lấy áo choàng. Còn ông đi gọi Victoria. Ông thấy cô đang nhảy cùng Whitticomb, điều khiến ông không hài lòng chút nào. Ông biết họ đã gặp nhau ở nhà ông, nhưng kể từ lúc đó, ông chưa từng thấy chúng ở bên nhau. Tuy nhiên trên đường về nhà, ông vẫn tuyên bố rằng ông ngạc nhiên vì Olivia đã xếp em gái mình ngồi cạnh Toby trong buổi chiêu đãi. Ông nói thêm, hàm ý răn đe, rằng hy vọng mọi việc sẽ dừng lại ở đây. Victoria đủ khôn ranh nên không mở miệng nói câu nào. Ba cô đã không nhìn thấy ánh mắt Toby dõi theo khi cha con cô rời khỏi nhà Astor. Ông đã không ngạc nhiên vì cái nhìn hai người dành cho nhau, một cái nhìn nhiều hàm ý. Lúc rời khỏi sàn nhảy, Toby và Victoria đã trốn trong một cái vòm nhỏ tuyệt diệu. Lần đầu tiên anh thật sự hôn cô, và sau đó, cứ giữa mỗi điệu nhảy, họ lại ra đấy, để được ngã trọn vào vòng tay nhau.
- Ba rất buồn, con gái yêu của ba – Edward nói như xin lỗi Olivia – Con đã chịu bao vất vả vì buổi chiêu đãi tối qua. Đáng lẽ ba không nên chấp nhận lời mời tới vũ hội hôm nay. Ba không biết mình nghĩ sao nữa … Ba đã tưởng như vậy sẽ làm các con vui vẻ … Con dường như mệt quá rồi.
Victoria ném một cái nhìn ám muội về phía Olivia khi ba cô hướng ra cửa sổ. Cô không tin Olivia bị mệt vì những thứ đại loại như vậy. Và cô cũng không hay rằng cô là nguyên nhân chính của chứng đâu đầu này.
- Chị thông minh đấy – Victoria nói giọng lạnh băng khi hai người chỉ còn một mình trong phòng.
- Chị không hiểu em đang nói gì cả. Chị đau đầu thật.
Olivia trút bỏ bộ váy áo khó coi. Cô chỉ muốn đốt ngay nó đi. Cô thấy xấu hổ vì cách Victoria xử sự.
- Chị biết rõ em đang nói gì. Nhưng cái mẹo vặt của chị chẳng thay đổi được gì đâu, người đẹp à.
Trong mắt cô, Toby rất chân thành. Anh đã yêu cô phát điên, đến mức anh muốn ly dị vợ mình. Nói thật ra, Victoria không coi lớn chuyện ly hôn. Cô có những ý nghĩ hiện đại, tư tưởng rất thoáng. Hai người sẽ là bạn tình mãi mãi. Thậm chí Toby còn gợi ý họ có thể rời bỏ đất nước này, đến sống ở Châu u. Toby là tất cả những gì cô mơ ước. Táo bạo tới mức liều lĩnh, gan dạ và sẵn sàng trả lời mọi giá vì những niềm tin của mình. Cô thấy ở anh người kỵ sĩ mặc giáp bạc lấp lánh sẽ cứu cô khỏi cuộc đời nhỏ bé tầm thường ở Croton. Anh đã từng sống ở Paris, ở London, ở Achentina. Anh là hiện thân của tự do. Mỗi khi nghĩ đến anh, cô lại thấy toàn thân mình run rẩy.
- Vợ anh ta đã gặp chị trong phòng trang điểm – Olivia vừa nói vừa khoác áo ngủ - Chị ta nghĩ chị là em.
- Tốt đấy nhỉ. Hẳn chị đã nói với cô ta rằng chị rất tiếc, rằng tất cả chỉ là một sự hiểu lầm tai hại.
- Ít nhiều như vậy …
Victoria phá lên cười, nhưng Olivia vẫn nghiêm trang nói tiếp :
- Chị ta nói Toby đã quen thói rồi, và tất cả mọi người đều biết điều đó, anh ta quẳng đi tất cả những ai anh ta chinh phục được như những con búp bê vỡ. Chị không muốn em sẽ là một trong số ấy.
Giọng Olivia khản đặc. Đây là chuyện cãi và nghiêm túc đầu tiên giữa hai chị em.Nó khiến cô phát ốm. Thực tế dường như sẽ không gì thay đổi được việc Victoria đứng thêm vào danh sách chiến thắng của gã đàn ông này. Bằng mọi giá, các cô phải mau chóng trở về Croton.
- Victoria, chị xin em đấy hãy tỉnh lại đi nào. Hãy hứa với chị rằng em sẽ không gặp anh ta nữa.
- Em hứa – Victoria đáp bằng giọng vô cảm, không chút chân thực
- Chị nói nghiêm túc đấy.
Đôi mắt Olivia nhòa lệ. Cô căm ghét cái gã đàn ông là nguyên nhân cuộc cãi lộn giữa hai chị em cô. Không ai, không cái gì có quyền được chia rẽ họ, được cắt ngang mối liên hệ thiêng liêng đã gắn bó họ với nhau.
- Chị đang ghen – Victoria nói lạnh lùng
- Không phải vậy ! Olivia tuyệt vọng tìm cách thuyết phục em gái .
- Nhưng đúng là như vậy đấy ! Anh ấy yêu em và điều đó làm chị sợ. Chị sợ anh ấy kéo em xa chị.
Victoria không hoàn toàn sai khi nói điều này, mặc dù cô chỉ nhìn thấy một phần sự thật.
- Anh ta đã làm như vậy rồi. Em không hiểu nổi những mối nguy em đang chuốc lấy khi lao vào tình yêu với người đàn ông này sao ? Chị sẽ không bao giờ nói hết được cho em đâu : anh ta rất nguy hiểm. Em phải để tâm vào điều đó. Cần phải thế !
- Em sẽ thận trọng, em đảm bảo với chị mà – Victoria dịu giọng.
Cô ghét phải cãi nhau với Olivia. Cô quá yêu chị, cô không muốn tiếp tục sự đối đầu phi lý này. Nhưng cô cũng yêu Toby. Cô đã bị làm cho mê mẩn, và đã quá muộn để dừng lại. Tối nay, khi anh hôn cô, cô tưởng như mình đang tan biến. Và khi anh lùa tay vào áo cô, cô cảm thấy mình mất hết phương hướng. Khi ấy, anh muốn gì cô cũng sẽ làm theo. Cô chưa từng ham muốn ai đến thế. Làm sao cô có thể giải thích điều đó với chị được ?
- Hứa với chị không gặp lại anh ta nữa đi – Chị cô van nài.
- Đừng yêu cầu em việc đó. Em đã hứa với chị không làm những điều dại dột nữa.
- Nhưng gặp anh ta là một điều dại dột. Chính vợ anh ta cũng biết điều đó.
- Chị ta tức tối vì anh ấy muốn bỏ chị ta. Chị cũng sẽ phản ứng như vậy nếu ở địa vị đó.
- Hãy nghĩ về chuyện gây nên tai tiếng. Evangeline là một người họ Astor. Ít nhất em cũng phải chờ cho đến khi anh ta ly dị, đến khi những lời xì xầm đã nguôi bớt, để em có thể thấy mình tự do thoải mái, và giải thích được chuyện của mình với ba.
Victoria lắc đầu. Cô biết rằng hiện tại, cô chỉ có thể gặp anh trong sự bí mật của mối tình giữa hai người, chấp nhận chịu đựng sự trừng phạt của phu nhân Whitticomb và những điều sỉ nhục của một xã hội đã từng phán xét và buộc tội Toby về quá khứ điên rồ của anh.
- Ollie, chuyện đó thì phải mất cả thế kỷ.
- Và khi chúng ta trở về Croton thì sao ? Anh ta sẽ đến thăm em ở đó ư ? Người ta sẽ nói gì, Victoria ? Và ba nữa ? Em đã nghĩ đến ba chưa ?
- Em không biết ! Toby nói rằng chúng em có thể chiến thắng cả thế giới này nếu em yêu anh ấy. Và … ôi, Ollie, em yêu anh ấy biết bao !
Cô khép mi lại, trái tim bay đến bên anh. Rồi cô lại mở to đôi mắt, ngước nhìn chị.
- Em biết giải thích với chị thế nào đây về những điều trong lòng em lúc này … Nếu anh ấy muốn, em sẽ chết vì anh ấy.
Cô tỏ ra vô cùng thành thật.
- Điều đó khiến chị sợ, Victoria – Olivia não nề - chị không muốn người ta làm em đau lòng.
- Anh ấy không có ý ấy đâu. Em cam đoan với chị đấy. Hôm nào chị hãy cùng uống trà với bọn em nhé. Em mong muốn xiết bao chị sẽ hiểu anh ấy hơn và chị hài lòng vì anh ấy… Ôi, Ollie, em sẽ không thể làm gì nếu không có chị.
Olivia không trả lời. Yêu cầu cô việc này thì quá đáng quá. Giữ im lặng đã vô cùng nặng nề đối với cô rồi. Trở thành đồng phạm của chuyện này – cô ghê sợ ý nghĩ ấy.
- Không, Victoria, chị không thể giúp em lần này đâu – Olivia chậm rãi nói – Chị vẫn tiếp tục nghĩ rằng em đang sai lầm, rằng em đang gặp nguy hiểm. Chị lo em sẽ bị tổn thương khi bước ra khỏi nó. Rõ ràng chị không thể giữ em lại nữa, nhưng đừng yêu cầu chị giúp em.
- Thế thì hãy hứa với em rằng chị sẽ không nói gì, hứa với em đi…
Bây giờ lại chính là Victoria đang cầu xin Olivia, quỳ gối dưới đất, đôi mắt đẫm lệ. Olivia cũng nức nở, choàng tay ôm lấy em.
- Làm sao em có thể đòi hỏi chị một điều như thế ? Làm sao em lại muỗn chị để cho anh ta hủy hoại em.
- Anh ấy không hủy hoại em. Tin em đi, chị phải tin em chứ …
- Không phải chị không tin em – Olivia thở dài khổ sở, lau nước mắt … - nghe chị đi… chị sẽ không nói gì lúc này. Nhưng nếu bao giờ … tới bao giờ anh ta sẽ làm em đau khổ …
- Không, không, anh ấy tốt lắm. Em hiểu rõ anh ấy … gần như hiểu chị vậy.
Giống như một đứa trẻ, Victoria lăn xuống giường, nằm giang rộng hai tay, mỉm cười qua làn nước mắt.
- Trong hai ngày ư, Victoria ? Hãy cho phép chị được nghi ngờ điều đó. Em mơ màng rồi ! Thay vì một người trước đây luôn bám dính với những tư tường giải phóng phụ nữ, cuối cùng em cũng chỉ là một cô nàng lãng mạn không thể tin nổi. Làm sao em lại có thể gửi gắm niềm tin nhanh đến thế cho một gã đàn ông như vậy.
- Em biết anh ấy là ai. Em hiểu anh ấy. Cả hai chúng em đều là những con người độc lập. Chúng em có chung những lý tưởng … Số phận đã muốn chúng em gặp nhau. Chúng em đã có được may mắn ấy. Thật là một điều huyền bí, Ollie . Một điều huyền bí ! Anh ấy đã đợi em suốt cả cuộc đời và bây giờ anh ấy đã tìm thấy em, anh ấy không thể tin vào niềm hạnh phúc ấy của mình, anh ấy đã nói vậy đấy.
- Còn vợ anh ta? Còn các con anh ta? Sao họ lại có thể xuất hiện trên bức tranh của thiên diễm tình ấy?
Mối hoài nghi của Olivia làm mất đi sự tin tưởng đẹp đẽ của Victoria. Sau một chút đắn đo, cô em trả lời
- Theo như anh ấy nói, chính chị ta là người muốn có những đứa con. Anh ấy không bao giờ muốn cho ra đời những đứa trẻ vô tội trong cuộc hôn nhân không có tình yêu. Tất cả lỗi là do chị ta. Và mỗi khi chồng chị ta bỏ đi, chị ta lại đi tìm kéo anh ấy về.
- Thế đấy, sự độ lượng cao thượng quá – Olivia nói với sự mỉa mai mà Victoria không nhận ra.
Victoria vẫn không thôi ca ngợi Toby.
Lát sau, họ tắt đèn đi ngủ. Olivia choàng tay ôm Victoria.
- Hãy thận trọng, em gái bé bỏng … hãy khôn ngoan … hãy dè chừng …
Victoria khẽ gật đầu, cô đã mơ màng ngủ, co mình lại trong lòng chị. Tâm hồn cô đang bay đến bên người tình của mình. Họ đã hẹn nhau ngày mai. Sáng mai, ở thư viện, lúc mười giờ.
Dưới đó, nhà cửa đang như một bãi chiến trường. Người ta sắp lại đồ đạc, xếp dọn các giàn giáo trong vườn, nhận những bó hoa của các khách mời ngày hôm trước gửi đến. Đứng giữa đống lộn xộn ấy, Bertie và người bếp trưởng đang ra lệnh.
- Cô ngủ ngon chứ ?
Bà Bertie mỉm cười với Olivia, cô gật đầu và xin lỗi vì không bước chân xuống giường sớm hơn.
- Cô đã quá mệt nhọc tối hôm qua rồi, Olivia yêu quý. Cô xứng đáng được nghỉ ngơi một chút chứ. May là cô còn có thể ngủ được với đủ thứ âm thanh ầm ĩ như thế này.
Những cột giàn sụp xuống sau một tiếng đổ đánh rầm.
- Buổi chiêu đãi đã rất thành công – bà quản gia tiếp – Tôi chắc chắn cả New York đang nói về nó. Khách mời của chúng ta đã rất hài lòng, vui vẻ, nếu căn cứ theo cả núi hoa mà chúng ta nhận được ngày hôm nay. Bây giờ tôi đang để trong phòng ăn.
Olivia đang đi về phía đó, vẫn tự hỏi không biết Victoria đang ở đâu. Bó hoa đầu tiên đập vào mắt cô là hai tá hoa hồng đỏ cành dài cắm trong cái bình lớn. Một phong bì nhỏ được gắn trên cành hoa. Olivia gỡ tấm bưu thiếp, và đọc được dòng chữ “cảm ơn vì buổi tối đẹp nhất trong đời tôi”. Không có chữ ký bên dưới. Chiếc phong bì đề tên em gái cô. Ngay lập tức cô dễ dàng đoán được nhân thân người gửi. Những bó hoa khác đều kèm những tấm thiếp có chữ ký, với những lời cảm ơn ít bay bổng và những bông hoa ít ấn tượng hơn. Dù sao cô cũng nhận ra một bó hoa với gu khá tinh tế, Charles gửi đến cho cả ba người. Người luật sư trẻ còn gài theo danh thiếp của mình, anh đã được tham dự một dạ tiệc rất quyến rũ, anh viết. Olivia thấy hạnh phúc cho anh vì biết rằng đây là lần đầu tiên từ sau khi vợ mất anh đến một nơi như thế.
Cô thong thả đi sang nhà bếp, ở đó những người làm cũng đang hối hả thu dọn. Victoria đang ngồi bên bàn ăn, trước tách café đen. Olivia ngắm nhìn em một lát trước khi đến cạnh em.
- Chào buổi sáng, em ngủ ngon chứ ? – cô hỏi, không thoải mái vì cuộc đối đầu hồi đêm.
Lần này, là nghiêm túc, và nghiêm trọng hơn nhiều những hờn giận trẻ con. Olivia không hề thay đổi ý kiến, cô vẫn luôn nghĩ em mình đang bị nguy hiểm.
- Rất ngon, cảm ơn chị - Victoria trả lời không ngước lên – em ngạc nhiên vì chị có thể ngủ với đủ thứ tiếng động như thế này.
Olivia tự nhủ rằng sáng nay em cô rất đẹp. Kỳ lạ, cô chẳng bao giờ thấy cô cũng đẹp như vậy. Nhưng hôm nay, có một sự thay đổi ở Victoria. Một thứ ánh sáng Olivia chưa nhìn thấy bao giờ trong mắt cô.
- Chị mệt quá – cô nói, không đề cập đến cuộc đôi co.
Tuy vậy, sau khi một chị nhà bếp mang café tới, cô không thể ngăn mình hỏi Victoria đã nhìn thấy những bông hoa chưa.
- Rồi – cô em trả lời sau một thoáng đắn đo.
- Chị hy vọng em sẽ để tâm đến những điều chị nói tối qua – cô tiếp – đừng đặt mình trong tình thế nguy hiểm.
- Đó chỉ là những bông hồng thôi mà, Olivia. Không cần phải mài nhọn dao của chị như thế, hoặc nhai lại những gì đã xảy ra từ hôm qua. Đấy là một người đàn ông đáng chú ý, chấm hết. Em xin chị, đừng có làm mọi việc quan trọng lên.
Victoria cố nói giọng nhẹ nhàng, hi vọng những chuyện buồn bực hồi đêm có thể tan biến dưới ánh nắng ban mai của mặt trời. Olivia ngồi yên e ngại. Cô thấy trong mắt em một sức mạnh làm cô lo lắng. Trực giác mách bảo cô rằng Victoria sẽ không từ chối Toby.
- Chị hy vọng em không lặp lại những việc làm không suy nghĩ tối qua. Trong vũ hội ở nhà người họ hàng của vợ anh ta, người ta sẽ dòm ngó đấy. Em phải chú ý cách cư xử của mình …
- Cảm ơn Olivia.
Victoria đứng dậy. Vào lúc đó hai người khác nhau đến nỗi nếu có người chứng kiến cảnh này có lẽ không nghĩ rằng họ là chị em chứ đừng nói là chị em sinh đôi. Chỉ qua một đêm, một hố ngăn cách sâu hoắm đã thực sự tồn tại giữa hai người, trước cảnh tượng ấy Olivia rùng mình run sợ.
- Em sẽ làm gì hôm nay ? – Cô vờ hỏi như không biết
- Em sẽ đến một cuộc họp. Em có thể làm thế không hay em phải được sự đồng ý của chị, Olivia yêu quý?
- Chỉ là chị hỏi để biết thôi mà. Em đừng nhạy cảm quá thế - Olivia mềm giọng, mệt mỏi vì sự căng thẳng thù địch Victoria thể hiện với cô – có khi nào em cần sự đồng ý của chị đâu ? Em chỉ yêu cầu chị bảo vệ cho em, hoặc em đặt chị trước những việc đã rồi.
- Bây giờ chị sẽ không phải bảo vệ em nữa. Cảm ơn nhiều.
Những lúc như thế này, họ muốn có thêm những người bạn khác. Sự dị biệt của mối liên hệ giữa họ, sự gắn bó ngoài chuẩn mực chung, việc cha đã rứt ra khỏi trường học, môi trường cô lập mà họ đã lớn lên, tất cả những điều đó đã tách họ với tình bạn bên ngoài.
- Còn chị, chị sẽ làm gì ? – Victoria nói – chắc có lẽ là việc nội trợ như thường lệ.
Cô hàm ý rằng Olivia chỉ là một cô nàng khờ dại tăm tối, và Olivia thấy như bị một mũi kim đâm nhói vào tim. Không ai tặng cho cô hai tá hoa hồng kèm theo một tấm thiếp không ký tên. Người đàn ông duy nhất mà cô ngưỡng mộ chỉ gửi đến một lời cảm ơn chung chung xã giao. Trong giây lát, một mối nghi ngờ trỗi lên trong Olivia. Có lẽ Victoria có lý, có lẽ cô đã ghen.
- Mọi người đều ca tụng hai nữ chủ nhân tuyệt vời của tôi – người cha mỉm cười – nhưng Victoria có vẻ ít xúc động vì lời khen ấy.
Lát sau, Victoria rời khỏi phòng lên lầu. Olivia đã để sẵn váy áo của họ trên giường. Kiểu váy lấy từ mẫu của Poiret, voan hoa hồng mờ, lịch lãm và đúng mực. Cô đã thoáng lưỡng lự khi lôi chúng ra khỏi tủ, rồi cô quyết định không nhử mồi gã Toby với một bộ trang phục khiêu gợi.
- Buổi chiêu đãi thật sự rất tuyệt vời, Olivia à.
Edward đang ngồi trên chiếc ghế bành ông ưa thích, trong căn phòng rộng và tiện nghi mà ông dùng làm văn phòng. Olivia đưa ông một ly rượu pooc-tô. Ông nhìn cô, nụ cười ấm áp. Mỗi ngày ông lại càng thấy khó có thể thiếu sự có mặt của cô.
- Con nuông chiều ba quá, con gái yêu. Ba không chắc mẹ con có được dễ mến như vậy không nếu bà ấy còn sống … Mẹ con có vẻ giống em con hơn. Cá tính mạnh mẽ, khát khao độc lập …
Mọi điều nơi đây đều gợi nhớ về Elisabeth. Nhiều lúc những kỷ niệm đau lòng lại dồn dập đến. Tuy nhiên, cũng đã từ lâu nay ông mới lấy lại được sự hài lòng dễ chịu. Ông hạnh phúc sống trong dinh thự tuyệt vời này với hai cô con gái, gặp gỡ các luật sư của mình, tranh luận với họ suốt cả ngày về những triển vọng mới, về những cuộc đầu tư mới. Giống như quá khứ tươi đẹp trước kia, khi ông chưa về nghỉ hưu, thời gian ông trực tiếp điều hành tập đoàn mới của mình, là ông vua của một đế chế, không chỉ với những chứng khoán và cổ phiếu. Bây giờ, ông đang nghĩ đến việc bán đi nhà máy thép ở Pittisburgh. Được giao nhiệm vụ, Charles đã tìm một người mua rất nghiêm túc. Những cuộc đàm phán sẽ giữ họ lại New York lâu hơn ông dự tính, có thể cuối tháng Mười hoặc lâu hơn nữa.
- Olivia này, con có thích cuộc sống ở đây không ?
- Có thưa ba, con rất thích – cô trả lời với nụ cười hiền – con sẽ nhớ nông thôn ghê gớm nếu chúng ta phải ở đây mãi mãi , nhưng con cũng thích các viện bảo tàng, những người dân thành phố, những cuộc tiếp tân. Ở New York luôn có điều gì đó hấp dẫn. Người ta được vui chơi nhiều hơn ở Croton.
Nụ cười của con bé vẫn như một đứa trẻ, mặc dù nó đã thực sự là một phụ nữ trưởng thành, Edward tự nhủ. Ông hay thấy mình giống như một người cha độc tài và mặc cảm tội lỗi lại trào lên trong ông. Hai con gái ông đã đến tuổi cần ra thế giới bên ngoài, cần xây dựng gia đình. Nhưng, khi cái ngày ấy đến, khi những đứa con gái sẽ rời bỏ ông, trái tim ông sẽ tan vỡ vì điều đó.
- Ba phải cố gắng hơn nữa để giới thiệu con với những chàng trai chưa vợ - ông miễn cưỡng nói, nhấp một ngụm rượu, mỉm cười – chẳng bao lâu nữa, Victoria và con sẽ phải tìm cho mình một tấm chồng. Ba ghét cái ý nghĩ này. Ba không biết mình sẽ trở thành cái gì nếu không có các con … đặc biệt là con, Olivia. Hãy cố bớt chăm sóc cho ba, con gái à, để khi con ra đi cú sốc sẽ bớt nặng nề. Gía con biết ba sợ cái giờ phút ấy thế nào !
Đôi mắt chan chứa tình phụ tử trìu mến, ông nắm tay con gái và ôm nó vào lòng.
- Con sẽ không bao giờ rời bỏ ba đâu. Ba biết mà, con sẽ không thể làm như vậy.
Cô đã từng trịnh trọng thề thốt như vậy từ khi cô lên năm, rồi lên mười. Và ngày hôm nay, cô nhắc lại với lòng chân thực tuyệt đối. Theo dòng thời gian, sức khỏe ba cô đã suy yếu. Tim ông không khỏe, bỏ rơi ông là một việc quá sức. Ai sẽ chăm sóc ông ? Ai sẽ lo toan công việc nhà cửa ? Ai bảo ban những người làm ? Ai sẽ biết rằng khi nào ông đang ốm, và ai sẽ cứ làm khi ông phản đối vẫn gọi bác sĩ đến ? Chắc chắn không phải là Victoria, em cô chẳng bao giờ nhận ra ba đang ốm.
- Không, con sẽ không bỏ ba đâu, ba – cô nhắc lại chắc chắn.
- Xinh đẹp như con, con không thể trở thành cô gái già được – ông bác bỏ - như vậy không công bằng.
Ông có bất công không ? – Cùng lúc đó ông tự vấn mình. Một phần con người ông mong muốn mãnh liệt Olivia sẽ mãi mãi bên ông. Rằng nó sẽ chấp nhận hi sinh vì ông. Ông quá cần sự có mặt của nó, cần sự trìu mến của nó và khả năng điều hành mọi vấn đề trong gia đình của nó. Olivia luôn dành toàn tâm toàn ý cho ba cô. Cô quan tâm đến tất cả, từ những chi tiết nhỏ nhặt nhất. Ông sẽ cảm thấy hụt hẫng nếu không có cô, nhưng ông biết khi một con chim đã đủ lông đủ cánh mà không thúc đẩy nó rời tổ ấm tức là một hành động ích kỷ. Không muốn phải nghĩ thêm về chuyện này, Edward vụng về thay đổi chủ đề.
- Victoria gặp người đàn ông nào đáng chú ý chưa? Ba không thấy mấy anh chàng từng theo đuổi.
Ông để ý Charles Dawson đã bị cô mê hoặc. Hay ít ra anh ta cũng có ấn tượng như vậy với cả hai người, ông cũng không chắc chắn. Ít người đàn ông nào có thể thờ ơ trước hai phiên bản của một vẻ đẹp hoàn hảo đến thế.
- Con không nghĩ vậy, ba à.
Một lần nữa Olivia nói dối. mặc dù cô đang lo ngại gã Tobias Whitticomb đáng ghét nọ.
Tất nhiên, các cô đã gặp đủ mọi người thuộc thượng lưu New York, trong những lần đến nhà hát, những bữa tiệc, những buổi hòa nhạc. Nhưng không ai có vẻ sẽ là những ông chồng tương lai của hai cô. Theo một cách nào đó – và Olivia nghĩ cô không nhầm – người ta bị các cô làm ngần ngại, họ coi các cô như một hiện tượng, hoặc có khi họ còn cho rằng các cô không bao giờ chấp nhận việc chia lìa nhau. Họ không bao giờ băn khoăn về việc hai người có thể rất khác nhau. Rằng những sở thích, những mối quan tâm của họ không phải là một. Họ nhìn các cô như tuyệt thế giai nhân trong hình ảnh đúp tuyệt vời.
- Victoria sống thoải mái, phải vậy không ? – ba cô nói vui vẻ.
Cuối cùng ông cũng đã nghe phong phanh chuyện chiếc xe Ford bị đánh cắp, đã biết, cô con gái út tự học lái xe, rồi trộm một trong mấy chiếc xe của ông. May mắn ông chưa biết chuyện cô bị bắt giữ. Trò phá phách với chiếc xe Ford không làm ông sốc. Hồi bằng tuổi cô, mẹ cô cũng từng có khả năng làm chuyện ngỗ ngược như thế và đã nghiến nát cả khuôn viên tuyệt đẹp trên đường chạy. Một lần, sau vụ các cược ngốc ngếch với cô bạn, Elisabeth đã phi thẳng ngựa vào giữa phòng khách. Tất cả mọi người đều phát hoảng, trừ Edward, ông phá lên cười lớn. Tới hôm nay vẫn vậy, ông vẫn tỏ ra là một người rất rộng lượng so với tuổi mình. Những trò ngang ngạch của Victoria không gây cho ông chút phiền thực sự nào. Ông rất khoan thứ đối với Victoria, vì cô làm ông nhớ tới Elisabeth.
- Ba không cần gì nữa sao ? Olivia hỏi, cô phải lên thay đồ cho buổi vũ hội.
Sau khi đã rót thêm ly rượu pooc – tô nữa cho cha, cô sẽ để ông ngồi lại bên lò sưởi. Ông duỗi dài chân đọc báo buổi tối, ông nói một lát nữa sẽ lên để chuẩn bị.
Bước từng bước lên cầu thang, Olivia nhớ lại cuộc trò chuyện, những câu hỏi của ba về Victoria, mong muốn của ba được thấy các cô lấy chồng. Cô nhớ lại những câu trả lời của mình. Cô không thể hình dung nổi khi mình lấy chồng sẽ ra sao. Thế có nghĩa là để ba lại một mình. Chẳng may ông ngã bệnh, ai sẽ chăm sóc ông ? Nếu mẹ cô còn hoàn cảnh đã khác. Mọi người đều may mắn được sống theo cách bình thường. Olivia biết một trong hai chị em cô cần ở bên người cha đau ốm. Và người đó chỉ có thể là cô. Ý nghĩ lại hướng về Charles Dawson. Chợt cô tự hỏi chuyện gì sẽ xảy ra nếu tới một ngày, một người đàn ông như anh hỏi cưới cô. Tim cô bỗng đập nhanh hơn. Nhưng không ! Cô không thấy có ai như người luật sư ấy theo đuổi cô … nhưng nếu một lúc nào .. nếu đến bao giờ … cô vội dập tắt suy nghĩ đó. Cô không được nghĩ về những điều này nữa. Cô không thể cho phép mình làm điều đó. Nghĩa vụ bắt buộc cấm cô làm như vậy. Vả lại, Charles cũng đâu thể hiện chút quan tâm đặc biệt nào với cô. Anh đơn giản chỉ tỏ ra đúng đắn, chân tình mỗi khi anh đến thăm ba cô.
Phòng riêng của hai chị em có một buồng tắm lớn, được trải thảm dày với rất nhiều gương. Cô nghe tiếng Victoria đang thay quần áo, nhưng khi cô mở cửa bước vào thì vấp ngay phải một một lô váy áo vứt dưới đất, trong đó có cả chiếc váy cô đã chọn cho buổi vũ hội.
Cô nhìn Victoria ngạc nhiên :
- Em làm cái gì vậy ?
Nhưng cô đã hiểu chuyện gì đang xảy ra.
- Em không mặc cái mớ kì cục mà chị đã để ra cho tối nay đâu – Victoria vừa hằn học tuyên bố, vừa ném thêm vào một bộ mà theo cô cũng cùng loại như thế xuống ghế - Chúng ta sẽ trông như hai cô nhà quê ! Đó cũng chính là ý định của chị đấy, nếu em không nói quá !
- Không phải thế ! – Olivia phản đối, cô không muốn công nhận giả định của em gái, mặc dù có vẻ đúng là vậy – Cái váy hồng đó rất xinh. Thế em thích cái nào ?
Victoria lôi rỗng cả nửa tủ quần áo. Và lúc này cô em đang mặc trên mình bộ trang phục mà Olivia không bao giờ ưa. Cô đã thử bắt chước theo mẫu của Beer, với vải nhung đỏ thẫm đính những hạt huyền nhỏ xíu và có đuôi dài. Cổ áo quá sâu theo sở thích của Olivia và ngoài một đêm Noel ở Croton các cô chưa mặc thêm lần nào.
- Em biết chị hãi cái váy này lắm mà – Olivia nhìn lại chiếc váy đi kèm một áo choàng xatanh đen nhung đỏ, thất vọng vì sự lựa chọn của em – Cổ rộng quá, trông rất lộ … gần như thô thiển.
- Đây là vũ hội, không phải bữa tiệc trà ở nông thôn – Victoria trả lời lạnh băng.
- Nếu em muốn tạo ấn tượng mạnh vì anh ta, chị sẽ không giúp em đâu. Với bộ váy áo này, trông em chẳng khác gì cô ả làng chơi … Chị không để như vậy đâu.
Victoria nhón gót xoay một vòng, và Olivia không muốn thừa nhận rằng trông em mình thật gợi cảm. Chiếc váy này, mặc dù rất khiêu khích, cũng có vẻ sang trọng hơn.
- Được thôi ! Em sẽ mặc cái này, còn chị mặc cái hồng, Olivia bé bỏng của em.
Victoria không tỏ ra đang đùa trong khi Olivia quá sửng sốt.
- Đừng có ngốc.
Các cô chưa bao giờ ra ngoài với những bộ trang phục khác nhau. Từ hồi bé xíu, tất cả những gì họ mặc đều giống nhau, kể cả quần áo lót, bít tất hay kẹp tóc. Xuất hiện trước công chúng trong một bộ váy áo khác với cô em sinh đôi khiến Olivia cảm thấy như mình không mặc gì cả.
- Tại sao không chứ ? Chúng mình đã là người lớn rồi. Không cần phải mặc giống nhau nữa. Bertie bảo như vậy trông rất dễ thương khi chúng ta còn bé … Em không thể dễ thương như vậy nữa Olivia. Vả lại cái thứ váy hoa hồng ấy trông dễ thương đến buồn nôn. Phần em, em sẽ mặc váy đỏ, chị cứ tự do chọn lựa.
- Ô, Victoria, đừng có hung hăng ! Chị biết rõ em đang nghĩ gì trong đầu … Chị xin nói cho em biết rằng hôm qua không phải là buổi tối đẹp nhất trong đời hắn ta đâu, nhưng nó có thể trở thành buổi tối nghiệt ngã nhất trong đời em đấy, nếu em tiếp tục qua lại với gã Tobias Whitticomb đó …
Vừa nói, Olivia vừa rút trong tủ ra cũng bộ váy nhung đỏ thẫm.
- Chị ghét cái này. Nếu chị biết mình sẽ phải mặc nó đến nhà Astor vì em, chị đã suy nghĩ lại trước khi may nó… Lạy Chúa, chúng ta trông sẽ kỳ quái lắm.
Victoria nâng váy ngồi xuống ghế và bắt đầu bới tóc trước gương.
- Em đã nói rồi, chị không buộc phải ăn mặc giống như em.
Lần này, Olivia không đáp.
Họ không nói với nhau lời nào nữa. Mỗi người tự động tắm gội, thoa phấn và xức dầu thơm. Victoria quệt một chút son đỏ lên môi. Từ trước đến nay, cả hai chị em chưa ai từng nhờ đến kiểu làm đẹp giả tạo ấy … Olivia tự bảo bỗng nhiên trông em cô thật đổi khác, Victoria đẹp hơn và quyến rũ hơn.
- Chị sẽ không tô son đâu – Olivia buột miệng
- Chẳng ai bắt chị.
- Em đừng phiêu lưu giữa sông sâu , Victoria .
- Có thể em bơi tốt hơn chị
- Rồi em sẽ chết đuối mất thôi – Olivia sầu não trong khi cô em hồn nhiên bước ra cửa, chiếc áo choàng viền nhung kéo theo sau.
Người cha lặng đi, ngắm nhìn các con gái bước xuống cầu thang. Cứ như họ vừa trải qua phép biến hóa nhiệm màu. Hiển nhiên, các cô không còn là những cô gái nhỏ nữa. Các cô đã trở thành những người phụ nữ thật sự … những phụ nữ khiến người ta phải choáng váng. Victoria bước xuống đầu tiên, dáng điệu cử chỉ đều bộc lộ sự thay đổi sâu sắc bên trong. Olivia theo sát gót, có vẻ không thoải mái vì bộ trang phục như đập vào mắt người ta thế này. Chất nhung đỏ ôm khít vòng eo nhỏ nhắn, làm nổi bật thân hình mảnh mai của hai người. Màu đỏ thẫm càng tôn nước da trắng sữa, kiểu cổ khoét rộng hé lộ khuôn ngực cao đầy.
- Lạy Chúa ! Các con kiếm được chiếc váy này ở đâu vậy ? – Edward thốt lên
- Chị Olivia đã đi đặt may đấy – Victoria giải thích – Con chắc cũng chính chị ấy đã vẽ kiểu.
- Thực ra con đã chép lại kiểu – Olivia đính chính, vẻ khổ sở khi người gia nô giúp các cô mặc áo choàng.
- Ba sẽ là người đàn ông khiến mọi người thèm muốn nhất trong buổi tiếp đãi hôm nay cho mà xem – Người cha vui vẻ nói khi ông cùng hai cô con gái ra chiếc xe bốn chỗ chờ trước thềm.
Tiết trời mát mẻ. Ông nhìn hai cô con gái đang sửa sang lại trong xe, Không, chúng không còn là những đứa trẻ, một lần nữa ông tự nhủ. Thật kì lạ nếu tất cả những chàng trai độc thân tối nay không xin phép ông được cầu hôn với chúng. Chúng nó quá xinh đẹp, quá quyến rũ, trang phục quá cuốn hút, ông nghĩ và không khỏi tiếc nuối. Nhưng nỗi buồn thoáng qua ấy chẳng so nổi với Olivia, cô đang ngồi nép vào một góc, không nói nửa lời. Cô ghét bộ váy áo này và thấy bực em mình khủng khiếp.
Dinh thự tráng lệ nhà Astor nằm trên đại lộ số Năm sáng choang như một cung điện. Bốn trăm khách được mời tới, có những cái tên cao quý mà hai chị em mới chỉ từng được nghe hoặc được đọc trên báo. Những Geolet, Gibson, hoàng tử Monaco, một công tước Pháp, một bá tước Anh, những thành viên hiếm hoi của giới quý tộc chấu u trên đất Mỹ … Gần như tất cả các gia đình quyền thế ở New York đều có mặt, kể cả vợ chồng Ellsworth, lần đầu tiên đến các tiệc vui sau gần hai năm ẩn cư bởi cái chết của cô con gái lớn. Một số ít những người còn sống sót từ con tàu Titanic cũng tới dự. Olivia nghĩ đến Charles Dawson. Cô khẽ gật đầu chào Madeleine Astor, một phụ nữ rất xinh đẹp, chồng chị, John, đã mất trong vụ đắm tàu. Đứa con của chị ra đời vài tháng sau đó, bây giờ nó đã một tuổi. Thật đau lòng khi nghĩ rằng nó không bao giờ được biết mặt cha.
- Tối nay cô rất đẹp – một giọng thân thuộc cất lên
Olivia quay lại, đó là Charles Dawson … Anh đang cười.
- Tôi biết rằng cô là tiểu thư Henderson, nhưng tôi e cô phải giúp tôi phần tên riêng…
- Olivia – cô nói và mỉm cười, không ngả theo ý định tự xưng là em gái mình, cô muốn xem anh có thay đổi thái độ không – Anh làm gì ở đây, ngài Dawson ?
Hôm trước, anh đã tâm sự rằng anh từ chối tất cả các lời mời.
- Tôi hy vọng điều cô nói là sự thật – anh nói, dường như anh được trong thoáng một giây cô đã nghĩ đến việc gạt anh – nhưng tôi đâu còn lựa chọn nào khác là phải tin cô … À vâng, tôi có chút quan hệ họ hàng bên vợ với gia đình Astor. Vợ tôi là cháu chủ nhân bữa tiệc hôm nay, họ đã rất nhiệt tình mong tôi đến. Tôi hẳn sẽ từ chối nếu tối qua tôi không đến nhà cô. Các vị đã là người phá băng đấy … Vả lại, nói thật, tôi không chờ đợi một khung cảnh ồn ào hỗn độn như thế này.
Anh đã hình dung ra một buổi tiếp tân nhỏ trang nhã với khoảng năm chục khách mời. Thế nhưng, người nhà Astor lại vốn quen với hàng đoàn người hào nhoáng.
Charles và Olivia trò chuyện chốc lát. Họ nói về con trai của Charles, về những người khách hiếm hoi mà Olivia biết. Anh bảo Madeleine Astor đã có mặt trên tàu Titanic cùng với vợ anh … Mỗi lần nhắc đến người vợ quá cố, có cái gì đau đớn tuyệt vọng nơi anh khiến tim Olivia thắt lại. Cô có thể nói gì đây ? Không có một từ ngữ nào được dành riêng để an ủi những ai đã mất đi một người thương yêu. Dù Charles tỏ ra bình thản, vững vàng, nhưng nếu để ý nhìn anh gần hơn một chút, người ta sẽ thấy anh đang mang một vết thương lớn không khi nào liền lại được.
- Tôi đoán chắc em gái cô cũng có ở đây tối nay – anh nói vui vẻ - tôi chưa nhìn thấy cô ấy.
- Tôi cũng không. Victoria biến đâu từ lúc chúng tôi vừa đến … Cô ấy cũng mặc chiếc váy khủng khiếp như tôi đây này – Olivia nói giọng hối hận.
May mắn làm sao, ở giữa dòng người đông đúc này, người ta không quá ấn tượng về cô. Charles cười, gật gù.
- Tôi đã đoán chắc cô không thích nó, tuy nhiên, nó vẫn là một cái váy rất đẹp, rất đẹp. – Anh nhấn mạnh, khẽ đặt tay lên hai vai cô – Nó làm cô “người lớn” , nếu tôi được phép dùng kiểu diễn đạt đó.
- … “không đứng đắn” thì đúng hơn. Tôi đã nói với Victoria rằng chúng tôi sẽ trông như … vũ nữ. Victoria chẳng muốn biết gì cả. Chính cô ấy chọn trang phục cho chúng tôi tối nay. Khổ thay tôi lại là người đi may trước đây, và tôi chẳng thể làm gì ngoài việc im lặng. Tệ nhất là ba tôi cứ ngỡ rằng tôi đã chọn mặc nó.
- Và ông đã không tán thành.
Dòng người tràn qua xô họ lại gần nhau. Cô nhìn vào mắt anh, thấy xanh hơn, sâu hơn và bí ẩn hơn bao giờ hết.
- Thậm chí không một chút nào – Olivia đáp và khẽ nhăn mặt.
- Đàn ông luôn thích phụ nữ với màu đỏ. Màu đỏ đem lại cho họ ảo ảnh đầy mê hoặc, quyến rũ.
Olivia khẽ gật đầu, hy vọng em gái yêu quý của cô chỉ dừng lại ở ảo ảnh.
Charles đưa Olivia đến bàn phục vụ tiệc đứng, sau khi giới thiệu cô với một nhóm các cô gái trẻ, anh để họ lại trò chuyện cùng nhau. Rồi anh lách đi tìm mấy người anh chị em họ của vợ mình. Con trai anh đang ốm, anh đã giải thích như vậy, và anh không muốn ở lại quá muộn. Olivia nuối tiế nhìn theo anh, vừa lúc ấy, những nốt dạo nhạc của vũ hội cất lên. Trong một phút, em cô đã là cô gái đầu tiên bước ra sàn nhảy, trong vòng tay Toby. Thật quá với dự đoán của Olivia. Chán nản, cô nhìn hai người quay theo nhịp valse nhẹ nhàng. Lát sau, họ lại hòa mình vào điệu fox-trot, một điệu nhảy mới đang khơi dậy ca nước Mỹ và châu Âu.
- Ồ, lạy Chúa, tôi có cảm tưởng như đang nhìn thấy hình ảnh của chính bạn – một cô gái trong nhóm thốt lên … - Tôi chưa bao giờ thấy sự giống nhau đến thế. Các bạn có giống nhau tuyệt đối không ? Cô gái hỏi, sốt sắng vì tò mò.
Olivia mỉm cười, mọi người luôn muốn biết làm chị em sinh đôi thật sự ra sao.
- Có, hoàn toàn giống nhau. Bọn mình là hình ảnh phản chiếu của nhau. Tất cả những gì mình có ở bên phải, thì Victoria có ở bên trái. Ví dụ như, lông mày bên trái của mình hơi cao hơn, còn Victoria là lông mày bên phải. Bàn chân phải của mình lớn hơn bàn chân trái chút xíu, Victoria lại có bàn chân trái nhỉnh hơn.
- Nếu vậy thì có một người chị em sinh đôi thật là buồn cười nhỉ - một cô gái nhà Astor hào hứng.
Hai chị em nhà Rockfeller đến nhập hội cùng. Một người Olivia đã từng gặp ở điền trang nhà Gould. Cô kia Olivia gặp ở Kykuit trong bữa tiệc trà khi cùng tham dự một buổi hòa nhạc nhỏ nhưng trang trọng. Chị em nhà Rockfeller không hay khiêu vũ, cũng không uống rượu, họ thường thích tổ chức những đêm nhạc hay những bữa tiệc nhẹ ở Kykuit, khác hẳn với người nhà Astor hay nhà Vanderbilt, luôn hào hứng với những buổi tiếp tân trọng đại.
- Các bạn có thường xuyên tráo đổi vị trí cho nhau khi còn bé không ? – Một cô khác hỏi.
- Ồ, không ! Olivia trả lời, vui vẻ - chỉ khi nào chúng mình muốn chơi trò xấu. Mình thường phải làm hộ các bài kiểm tra cho Victoria. Hay hồi chúng mình bé xíu, Victoria thường để mình uống thuốc thay cô ấy. Một lần mình đã ốm rất nặng vì đã dùng gấp đôi lượng dầu cá cần thiết. Thế là, bà quản gia phát hiện ra trò dối của bọn mình. Nhưng với những người khác trong nhà, bọn mình luôn đánh lừa được.
- Tại sao cậu phải làm như vậy cho cô ấy ? – Một cô khác băn khoăn, với cô chỉ riêng cái ý về liều đúp dầu gan cá đã đủ kỳ khôi lắm rồi.
- Vì mình rất yêu Victoria – Olivia trả lời đơn giản.
Có một mối dây ràng buộc giữa họ vượt ngoài khả năng cảm nhận của con người. Olivia không thể nào diễn tả nổi điều đó.
- Mình đã làm cả tá điều dại dột vì Victoria và Victoria cũng làm như vậy về mình. Cuối cùng cha chúng mình đã không cho hai đứa học ở trường nữa, vì bọn mình là nguyên nhân của đủ chuyện phiền toái không dứt. Nhưng chị em mình đã rất vui.
Olivia mỉm cười với nhóm cử tọa nho nhỏ đang dán mắt vào từng lời nói của cô. Kể lại những kỷ niệm ngày xưa khiến cô vui thích. Và cô kinh ngạc xiết bao khi đã một giờ trôi qua, cô nhận ra rằng Victoria vẫn đang khiêu vũ với Toby ! Họ chưa hề rời khỏi sàn nhảy. Victoria đắm chìm trong vòng tay người bạn nhảy. Họ quay, quay, tay trong tay, mắt nhìn mắt, như chỉ có hai người giữa thế giới này, dường như họ đã quên tất cả đám người đông đúc đang vây quanh.
Xin lỗi những người bạn mới, Olivia vội vã đi tìm Charles. Cô thở phào khi thấy anh đứng gần lối ra vào, anh đang mặc măng tô.
- Làm ơn, anh có thể giúp tôi một việc không ?
Khó mà cưỡng lại đôi mắt cầu khẩn ấy. m sắc trong giọng nói khiến anh nhớ lại cái ngày khó quên, khi anh cùng cô đến đồn cảnh sát khu năm.
- Có gì không ổn sao ? Anh hỏi, thảng thốt.
Anh cảm thấy rất thoải mái trong cách cư xử với cô. Cô giống một người em gái của anh vậy. Không chút bấn loạn như đối với cô gái sinh đôi kia. Ở bên Victoria, có cái gì khiến anh rùng mình đến tận tâm can. Anh tự hài lòng khi nghĩ rằng nếu anh quen biết các cô lâu hơn, anh sẽ nhận ra họ tức khắc.
- Có phải cô bạn của chúng ta lại làm điều gì ngốc ngếch không?
Luôn luôn là vậy. Victoria gây ra chuyện phiền toái, và Olivia bay đến cứu cô. Anh đã ngay lập tức hiểu ra mối quan hệ đặc biết ấy giữa hai người.
- Vâng, tôi e là vậy. Ngài Dawson, anh có thể khiêu vũ cùng tôi không?
- Tôi xin cô đấy, hãy gọi tôi là Charles. Chúng ta đã hiểu nhau đến mức này thì có thể bỏ qua những nghi thức chứ.
Anh cởi áo khoác, đưa cho người gia nô. Anh đã phải mất hơn nửa giờ để chào hỏi và đang vội về với con trai mình, nhưng anh không hề chần chừ theo bước Olivia qua cả dãy phòng tráng lệ để đến chỗ sàn nhảy. Anh nắm ngay được vấn đề, Victoria đang nhảy cùng Toby, hắn ôm cô rất sát.
Anh đưa Olivia vào sàn nhảy và hai người bắt đầu xoay tròn, cố tìm cách đến gần đôi kia. Không một cái nhìn giận dữ, không một cử chỉ khác thường, không một nét nhăn phản đối của chị gái có thể khiến Victoria chú ý. Nhưng trong chốc lát, Victoria thì thầm điều gì vào tai Toby, rồi cả hai rời khỏi sàn nhảy. Dòng người đang khiêu vũ khép lại sau lưng họ. Olivia nghển cổ dõi tìm, nhưng vô ích, họ đã biến mất.
- Cảm ơn anh – cô buồn bã
Charles mỉm cười nhìn cô :
- Hiển nhiên cô đã chọn một vai không dễ dàng. Em gái cô bướng như con la.
Anh nhớ rất rõ vẻ khó chịu và sự vô ơn của Victoria khi Olivia giúp cho cô ta tránh khỏi bị giam giữ.
- Đó là Tobias Whitticomb, phải vậy không ? Anh hỏi.
Anh cũng đã nghe về con người này. Những mối quan hệ tình ái không đếm xuể, tai tiếng của những xì căng đan y đã gieo rắc, anh biết những điều đó như tất cả mọi người ở New York. Và bây giờ, Toby quyết định chọn Victoria , cô chắc sẽ trở thành nạn nhân kế tiếp của y. Charles cắn môi. Anh hy vọng gã đàng điếm này sẽ không đi đến điểm chót của trò chơi. Rằng hắn sẽ bỏ rơi cô gái trước khi một bi kịch nữa nổ ra. Hoặc rằng những người nhà Henderson bằng cách nào đấy sẽ kịp can thiệp khi vẫn con thời gian. Olivia đang có vẻ rất sẵn sàng để hành động. Cô cảm ơn Charles đã giúp cô săn đuổi em mình trên sàn nhảy.
- Cô ấy phô diễn như vậy cả tiếng đồng hồ rồi. Cô nói, toàn thân lạnh buốt.
- Cô đừng băn khoăn quá. Cô ấy trẻ, xinh đẹp, chắc chắn sẽ còn bị nhiều kẻ ăn chơi bám theo trước khi cô ấy tìm thấy một tấm chồng.
Anh cố an ủi Olivia. Tuy vậy, tiếng đồn về Tobias Whitticomb đủ cho người ta hình dung được những điều tệ hại có thể xảy ra, và Olivia có lý khi lo lắng.
- Victoria không muốn kết hôn. Cô ấy dự định sẽ sống ở châu Âu và đứng về phía những người đòi quyền bỏ phiếu cho phụ nữ để cùng tranh đấu.
- Ồ, tôi thấy rồi. Mặc kệ đi, cô ấy sẽ thay đổi ý kiến, tôi chắc chắn đấy. Khi người đàn ông cần cho cô ấy xuất hiện, cô ấy sẽ quên tất cả những chuyện này. Chỉ có điều đừng nói với ý trung nhân tương lai cảu cô ấy rằng cô ấy muốn bị bắt giam – anh nói giọng hài hước, muốn làm cô vui lên – và đừng quá nóng lòng như thế. Chính cô cũng xứng đáng được vui vẻ một chút chứ.
Anh nhã nhặn chào cô rồi cáo từ ra về.
Olivia trốn vào phòng trang điểm cho các quý bà. Cô chải tóc và nhìn lại mình một chút trong gương. Cô thấy đau buốt hai thái dương.
Cuộc cãi cọ với Victoria đã rất nặng nề với cô trong buổi tối nay rồi. Nhìn thấy Victoria và Toby công khai tình tứ bên nhau khiến cô không tài nào chịu nổi. Cô thở dài não nề. Trong gương cô bỗng nhận ra Evangenline Whitticomb đang đứng ngay sau mình. Olivia từ từ quay lại, đối diện với chị ta.
- Tôi khuyên cô, tiểu thư Henderson, hãy chơi với những cậu con trai ở lứa tuổi mình, hay ít ra hãy biết hài lòng với những người đàn ông độc thân chứ không phải một người đã có vợ và ba con.
Olivia đỏ bừng mặt. Một người đàn bà khác hẳn con người cô đã từng gặp đang nhìn thẳng vào mắt cô. Tất nhiên chị ta tưởng cô là Victoria. Evangeline trông tái nhợt, và thẳng thắn mà nói, người ta cũng không thể cãi lại chị ta được.
- Tôi rất tiếc – Olivia lí nhí – mặc nhiên chịu trận thay cho em gái mình, với hy vọng có thể làm dịu cơn giông tố.
Đây là dịp hiếm hoi để cố thuyết phục phu nhân Whitticomb rằng mối quan hệ giữa chồng chị và Victoria không có gì ngoài tình bạn.
- Chồng chị và ba tôi từng làm ăn cùng nhau. Chúng tôi chỉ là những người bạn tốt, lúc khiêu vũ, anh ấy chỉ nói với tôi về chị và bọn trẻ.
- Tôi nghi ngờ đấy – cô vợ Toby đáp liền, tỏ vẻ giận dữ - Anh ta vẫn nhớ anh ta có một gia đình ư ? Nó làm tôi ngạc nhiên .. Còn cô, ngược lại, cô phải nhớ (chị ta hạ giọng đầy cay độc) Nếu không cô sẽ phải hối tiếc. Cô không là gì với anh ta cả, hoàn toàn không. Anh ta sẽ chơi cô như một thứ đồ chơi và sẽ quẳng cô đi. Cô sẽ tan nát vì chuyện đó, cô em thân mến ạ … Còn anh ta lại trở về bên tôi. Anh ta không có sự lựa chọn nào khác.
Chị ta quay gót bỏ đi. Olivia thấy ngộp thở. May thay không có ai chứng kiến cảnh này. Cô buông mình xuống chiếc ghế băng, đầu óc chao đảo. Evangenline Whitticomb nói đúng. Chị ta biết rõ chồng mình. Hắn luôn luôn quay về với chị ta, vì gia tài, vì những gì mà chị ta là đại diện, và cũng vì hắn không ngây thơ như những người phụ nữ bị quyến rũ.
Cha cô nghĩ hắn chỉ tấn công những phụ nữ đã có chồng. Ông đã nhầm. Hắn chắc chắn chẳng đắn đo thương xót những cô gái trẻ không chút kinh nghiệm, kể cả những cô gái vô cùng trong trắng. Hắn quăng lưới tóm lấy họ, mê hoặc họ bằng những lời có cánh. Hắn lợi dụng những ảo tưởng của họ, những hoài bão trong họ. Nhưng dù hắn có hứa hẹn điều gì đi nữa, hắn vẫn bỏ rơi họ. Đúng như những gì Olivia đã linh cảm. Trong mọi trường hợp, sự bao biện của cô trước Evangenline Whitticomb cũng chẳng ích gì … Khi cô quay lại phòng khiêu vũ, Victoria và Toby đang khoác tay nhau bắt đầu một điệu nhảy mới. Họ ghì sát nhau, hai đôi môi gần như chạm vào nhau. Họ tỏ ra tình tứ hơn lúc nào hết. Olivia kìm một tiếng quát giận dữ. Không còn cách nào khác là phải dùng đến biện pháp mạnh hơn. Cô vội đi tìm cha, nói cô bỗng đau đầu khủng khiếp. Edward thảng thốt gọi ngay một người giúp việc đưa cô ra cửa lấy áo choàng. Còn ông đi gọi Victoria. Ông thấy cô đang nhảy cùng Whitticomb, điều khiến ông không hài lòng chút nào. Ông biết họ đã gặp nhau ở nhà ông, nhưng kể từ lúc đó, ông chưa từng thấy chúng ở bên nhau. Tuy nhiên trên đường về nhà, ông vẫn tuyên bố rằng ông ngạc nhiên vì Olivia đã xếp em gái mình ngồi cạnh Toby trong buổi chiêu đãi. Ông nói thêm, hàm ý răn đe, rằng hy vọng mọi việc sẽ dừng lại ở đây. Victoria đủ khôn ranh nên không mở miệng nói câu nào. Ba cô đã không nhìn thấy ánh mắt Toby dõi theo khi cha con cô rời khỏi nhà Astor. Ông đã không ngạc nhiên vì cái nhìn hai người dành cho nhau, một cái nhìn nhiều hàm ý. Lúc rời khỏi sàn nhảy, Toby và Victoria đã trốn trong một cái vòm nhỏ tuyệt diệu. Lần đầu tiên anh thật sự hôn cô, và sau đó, cứ giữa mỗi điệu nhảy, họ lại ra đấy, để được ngã trọn vào vòng tay nhau.
- Ba rất buồn, con gái yêu của ba – Edward nói như xin lỗi Olivia – Con đã chịu bao vất vả vì buổi chiêu đãi tối qua. Đáng lẽ ba không nên chấp nhận lời mời tới vũ hội hôm nay. Ba không biết mình nghĩ sao nữa … Ba đã tưởng như vậy sẽ làm các con vui vẻ … Con dường như mệt quá rồi.
Victoria ném một cái nhìn ám muội về phía Olivia khi ba cô hướng ra cửa sổ. Cô không tin Olivia bị mệt vì những thứ đại loại như vậy. Và cô cũng không hay rằng cô là nguyên nhân chính của chứng đâu đầu này.
- Chị thông minh đấy – Victoria nói giọng lạnh băng khi hai người chỉ còn một mình trong phòng.
- Chị không hiểu em đang nói gì cả. Chị đau đầu thật.
Olivia trút bỏ bộ váy áo khó coi. Cô chỉ muốn đốt ngay nó đi. Cô thấy xấu hổ vì cách Victoria xử sự.
- Chị biết rõ em đang nói gì. Nhưng cái mẹo vặt của chị chẳng thay đổi được gì đâu, người đẹp à.
Trong mắt cô, Toby rất chân thành. Anh đã yêu cô phát điên, đến mức anh muốn ly dị vợ mình. Nói thật ra, Victoria không coi lớn chuyện ly hôn. Cô có những ý nghĩ hiện đại, tư tưởng rất thoáng. Hai người sẽ là bạn tình mãi mãi. Thậm chí Toby còn gợi ý họ có thể rời bỏ đất nước này, đến sống ở Châu u. Toby là tất cả những gì cô mơ ước. Táo bạo tới mức liều lĩnh, gan dạ và sẵn sàng trả lời mọi giá vì những niềm tin của mình. Cô thấy ở anh người kỵ sĩ mặc giáp bạc lấp lánh sẽ cứu cô khỏi cuộc đời nhỏ bé tầm thường ở Croton. Anh đã từng sống ở Paris, ở London, ở Achentina. Anh là hiện thân của tự do. Mỗi khi nghĩ đến anh, cô lại thấy toàn thân mình run rẩy.
- Vợ anh ta đã gặp chị trong phòng trang điểm – Olivia vừa nói vừa khoác áo ngủ - Chị ta nghĩ chị là em.
- Tốt đấy nhỉ. Hẳn chị đã nói với cô ta rằng chị rất tiếc, rằng tất cả chỉ là một sự hiểu lầm tai hại.
- Ít nhiều như vậy …
Victoria phá lên cười, nhưng Olivia vẫn nghiêm trang nói tiếp :
- Chị ta nói Toby đã quen thói rồi, và tất cả mọi người đều biết điều đó, anh ta quẳng đi tất cả những ai anh ta chinh phục được như những con búp bê vỡ. Chị không muốn em sẽ là một trong số ấy.
Giọng Olivia khản đặc. Đây là chuyện cãi và nghiêm túc đầu tiên giữa hai chị em.Nó khiến cô phát ốm. Thực tế dường như sẽ không gì thay đổi được việc Victoria đứng thêm vào danh sách chiến thắng của gã đàn ông này. Bằng mọi giá, các cô phải mau chóng trở về Croton.
- Victoria, chị xin em đấy hãy tỉnh lại đi nào. Hãy hứa với chị rằng em sẽ không gặp anh ta nữa.
- Em hứa – Victoria đáp bằng giọng vô cảm, không chút chân thực
- Chị nói nghiêm túc đấy.
Đôi mắt Olivia nhòa lệ. Cô căm ghét cái gã đàn ông là nguyên nhân cuộc cãi lộn giữa hai chị em cô. Không ai, không cái gì có quyền được chia rẽ họ, được cắt ngang mối liên hệ thiêng liêng đã gắn bó họ với nhau.
- Chị đang ghen – Victoria nói lạnh lùng
- Không phải vậy ! Olivia tuyệt vọng tìm cách thuyết phục em gái .
- Nhưng đúng là như vậy đấy ! Anh ấy yêu em và điều đó làm chị sợ. Chị sợ anh ấy kéo em xa chị.
Victoria không hoàn toàn sai khi nói điều này, mặc dù cô chỉ nhìn thấy một phần sự thật.
- Anh ta đã làm như vậy rồi. Em không hiểu nổi những mối nguy em đang chuốc lấy khi lao vào tình yêu với người đàn ông này sao ? Chị sẽ không bao giờ nói hết được cho em đâu : anh ta rất nguy hiểm. Em phải để tâm vào điều đó. Cần phải thế !
- Em sẽ thận trọng, em đảm bảo với chị mà – Victoria dịu giọng.
Cô ghét phải cãi nhau với Olivia. Cô quá yêu chị, cô không muốn tiếp tục sự đối đầu phi lý này. Nhưng cô cũng yêu Toby. Cô đã bị làm cho mê mẩn, và đã quá muộn để dừng lại. Tối nay, khi anh hôn cô, cô tưởng như mình đang tan biến. Và khi anh lùa tay vào áo cô, cô cảm thấy mình mất hết phương hướng. Khi ấy, anh muốn gì cô cũng sẽ làm theo. Cô chưa từng ham muốn ai đến thế. Làm sao cô có thể giải thích điều đó với chị được ?
- Hứa với chị không gặp lại anh ta nữa đi – Chị cô van nài.
- Đừng yêu cầu em việc đó. Em đã hứa với chị không làm những điều dại dột nữa.
- Nhưng gặp anh ta là một điều dại dột. Chính vợ anh ta cũng biết điều đó.
- Chị ta tức tối vì anh ấy muốn bỏ chị ta. Chị cũng sẽ phản ứng như vậy nếu ở địa vị đó.
- Hãy nghĩ về chuyện gây nên tai tiếng. Evangeline là một người họ Astor. Ít nhất em cũng phải chờ cho đến khi anh ta ly dị, đến khi những lời xì xầm đã nguôi bớt, để em có thể thấy mình tự do thoải mái, và giải thích được chuyện của mình với ba.
Victoria lắc đầu. Cô biết rằng hiện tại, cô chỉ có thể gặp anh trong sự bí mật của mối tình giữa hai người, chấp nhận chịu đựng sự trừng phạt của phu nhân Whitticomb và những điều sỉ nhục của một xã hội đã từng phán xét và buộc tội Toby về quá khứ điên rồ của anh.
- Ollie, chuyện đó thì phải mất cả thế kỷ.
- Và khi chúng ta trở về Croton thì sao ? Anh ta sẽ đến thăm em ở đó ư ? Người ta sẽ nói gì, Victoria ? Và ba nữa ? Em đã nghĩ đến ba chưa ?
- Em không biết ! Toby nói rằng chúng em có thể chiến thắng cả thế giới này nếu em yêu anh ấy. Và … ôi, Ollie, em yêu anh ấy biết bao !
Cô khép mi lại, trái tim bay đến bên anh. Rồi cô lại mở to đôi mắt, ngước nhìn chị.
- Em biết giải thích với chị thế nào đây về những điều trong lòng em lúc này … Nếu anh ấy muốn, em sẽ chết vì anh ấy.
Cô tỏ ra vô cùng thành thật.
- Điều đó khiến chị sợ, Victoria – Olivia não nề - chị không muốn người ta làm em đau lòng.
- Anh ấy không có ý ấy đâu. Em cam đoan với chị đấy. Hôm nào chị hãy cùng uống trà với bọn em nhé. Em mong muốn xiết bao chị sẽ hiểu anh ấy hơn và chị hài lòng vì anh ấy… Ôi, Ollie, em sẽ không thể làm gì nếu không có chị.
Olivia không trả lời. Yêu cầu cô việc này thì quá đáng quá. Giữ im lặng đã vô cùng nặng nề đối với cô rồi. Trở thành đồng phạm của chuyện này – cô ghê sợ ý nghĩ ấy.
- Không, Victoria, chị không thể giúp em lần này đâu – Olivia chậm rãi nói – Chị vẫn tiếp tục nghĩ rằng em đang sai lầm, rằng em đang gặp nguy hiểm. Chị lo em sẽ bị tổn thương khi bước ra khỏi nó. Rõ ràng chị không thể giữ em lại nữa, nhưng đừng yêu cầu chị giúp em.
- Thế thì hãy hứa với em rằng chị sẽ không nói gì, hứa với em đi…
Bây giờ lại chính là Victoria đang cầu xin Olivia, quỳ gối dưới đất, đôi mắt đẫm lệ. Olivia cũng nức nở, choàng tay ôm lấy em.
- Làm sao em có thể đòi hỏi chị một điều như thế ? Làm sao em lại muỗn chị để cho anh ta hủy hoại em.
- Anh ấy không hủy hoại em. Tin em đi, chị phải tin em chứ …
- Không phải chị không tin em – Olivia thở dài khổ sở, lau nước mắt … - nghe chị đi… chị sẽ không nói gì lúc này. Nhưng nếu bao giờ … tới bao giờ anh ta sẽ làm em đau khổ …
- Không, không, anh ấy tốt lắm. Em hiểu rõ anh ấy … gần như hiểu chị vậy.
Giống như một đứa trẻ, Victoria lăn xuống giường, nằm giang rộng hai tay, mỉm cười qua làn nước mắt.
- Trong hai ngày ư, Victoria ? Hãy cho phép chị được nghi ngờ điều đó. Em mơ màng rồi ! Thay vì một người trước đây luôn bám dính với những tư tường giải phóng phụ nữ, cuối cùng em cũng chỉ là một cô nàng lãng mạn không thể tin nổi. Làm sao em lại có thể gửi gắm niềm tin nhanh đến thế cho một gã đàn ông như vậy.
- Em biết anh ấy là ai. Em hiểu anh ấy. Cả hai chúng em đều là những con người độc lập. Chúng em có chung những lý tưởng … Số phận đã muốn chúng em gặp nhau. Chúng em đã có được may mắn ấy. Thật là một điều huyền bí, Ollie . Một điều huyền bí ! Anh ấy đã đợi em suốt cả cuộc đời và bây giờ anh ấy đã tìm thấy em, anh ấy không thể tin vào niềm hạnh phúc ấy của mình, anh ấy đã nói vậy đấy.
- Còn vợ anh ta? Còn các con anh ta? Sao họ lại có thể xuất hiện trên bức tranh của thiên diễm tình ấy?
Mối hoài nghi của Olivia làm mất đi sự tin tưởng đẹp đẽ của Victoria. Sau một chút đắn đo, cô em trả lời
- Theo như anh ấy nói, chính chị ta là người muốn có những đứa con. Anh ấy không bao giờ muốn cho ra đời những đứa trẻ vô tội trong cuộc hôn nhân không có tình yêu. Tất cả lỗi là do chị ta. Và mỗi khi chồng chị ta bỏ đi, chị ta lại đi tìm kéo anh ấy về.
- Thế đấy, sự độ lượng cao thượng quá – Olivia nói với sự mỉa mai mà Victoria không nhận ra.
Victoria vẫn không thôi ca ngợi Toby.
Lát sau, họ tắt đèn đi ngủ. Olivia choàng tay ôm Victoria.
- Hãy thận trọng, em gái bé bỏng … hãy khôn ngoan … hãy dè chừng …
Victoria khẽ gật đầu, cô đã mơ màng ngủ, co mình lại trong lòng chị. Tâm hồn cô đang bay đến bên người tình của mình. Họ đã hẹn nhau ngày mai. Sáng mai, ở thư viện, lúc mười giờ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook