Bóng Hình
-
Chương 21
Olivia đã không nhận ra mẩu tin xuất hiện trên tất cả các báo của New York và Washington. Còn Victoria, cô đã nhìn thấy nó hôm cô chuẩn bị ra đi. Mẩu tin nói rõ rằng những người khách khởi hành đi châu Âu sẽ phải tính đến tình trạng chiến tranh giữa Anh và Đức. Vùng chiếm giữ của phe gây chiến đã ngày càng mở rộng, trong đó có cả lãnh hải của Anh quốc. những tàu ngầm quân sự Đức tự ban phát cho mình cái quyền được phá hủy tất cả những con tàu mang cờ Anh hay cờ của nước nào có liên quân với Anh. Những hành khách lên các tàu mang quốc tịch Anh cũng được thông báo trước về những nguy hiểm đe dọa họ. Thông báo đề ngày 22/4/1915, được phát đi từ đại diện của đế quốc Đức ở Washington.
Mặt khác, không 1 tàu thủy nào, dù mang màu cờ gì đi nữa lại có thể bị đánh đắm trước khi được cảnh báo trước, điều đó cho phép di tản dân cư ở trên tàu. Trong trường hợp nào, những hành khách trên tàu Lusitania không phải trải qua 1 nguy cơ nào hết. Victoria đã lưỡng lự giữa tàu của Mỹ New York và Lusitania. Cô đã chọn con tàu thứ 2. Lusitania này nhanh hơn nhiều, có thể dễ dàng tránh khỏi những tàu ngầm khác. Vào thời gian này, nó chạy tuyết Liverpool – New York 1 lần mỗi tháng. Không 1 lá cờ nào chỉ ra nó thuộc quốc tịch Anh, đó là cách để không gây ra sự chú ý của quân Đức. 1 lớp sơn dày đã che đi tên và cảng nó sẽ cập bến. Những cửa kính được kéo rèm đóng kín suốt chuyến đi. Sau khi tới vùng biển Ailen, các thủy thủ phải tháo sẵn các canô cứu hộ và tập trung chú ý gấp đôi. Tất cả đều dành để bảo vệ cho con tàu khổng lồ này, với 4 ống khói đồ sộ được sơn đỏ đen, với 10 cầu tàu, 7 ở trên mực nước biển và 3 dưới mực nước biển. Từ 8 năm nay, nó đã nổi tiếng là con tàu có khả năng vận hành hoàn hảo và bây giờ nó đang chạy chuyến thứ 220 rồi.
Tàu Lusitania không phải là tàu Titanic …
Để đảm bảo sự an toàn cao nhất, thuyền trưởng và các thủy thủ tàu đã tuân thủ nghiêm chỉnh quy định giới nghiêm tất cả các tối, họ yêu cầu các hành khách che kín rèm cửa các khoang và không được hút thuốc lá trên boong.
Ngay ngày đầu tiên, Victoria đã cảm nhận được sự khoan khoái dễ chịu tuyệt đối. Cô nhận ra lady Mackworth, tên con gái là Mageret Thomas, phần tử tích cực của Liên hiệp xã hội và chính trị các phụ nữ, bạn thân tín của Emmeline Pankhust. Magaret có trong tay 1 vụ cháy đồn cảnh sát và 1 án tù, chuyện đã gây ảnh hưởng lớn đến uy tín của người cha đáng kính, thành viên lỗi lạc của hạ viện.
Sau 1 thời gian nghỉ lại New York, Mageret trở lại quê hương mình. Victoria bắt chuyện với chị ta trên boong tàu lúc dạo chơi, và họ cùng tranh luận say sưa.
- Cô thật dũng cảm khi đi du lịch châu Âu trong những thời gian thế này.
Victoria tự giới thiệu như 1 góa phụ tình nguyện vì nước Pháp trên mặt trận khối hiệp ước. Cô đã tự trang bị cho mình nhiều tên các nhận vật quan trọng của Hội chữ thập đỏ và của quân đội Pháp.
- Chúng ta có lẽ cũng cần những người như bạn ở Anh quốc. Cô Mackworth mỉm cười. Tư tưởng tiến bộ của người góa phụ rất trẻ và xinh đẹp này, lòng nhiệt tình hăng hái của cô ấy thật ấn tượng. Chị ta quay đi để dùng bữa tới với cha mình, trong khi Victoria đặt 1 suất phục vụ tại cabin.
Phòng ăn hạng nhất huy hoàng lộng lẫy, được xây cao 2 tầng, bên trên là mái vòm được trang trí nhiều họa tiết và được đỡ bằng những cột đẹp. Con tàu còn có 1 thư viện, nhiều phòng hút thuốc, 1 phòng trẻ em rộng chất đầy trò chơi và nhiều trò giải trí khác nhau giành cho nhiều lứa tuổi. Mặc cho chiến tranh, 1 tâm trạng thoải mái vui vẻ vẫn ngự trị trên khách sạn nổi sang trọng này.
Những người đàn ông nói về những trận chiến gần đây nhất, 1 vài phụ nữ cũng vậy, nhưng không ai lo ngại vì điều đó. Những chiếc tàu ngầm không bao giờ được nhắc tới.
Victoria biết Alfred Vanderbilt đang có mặt trên tàu và cô cố tìm cách tránh mặt anh ta, vì anh ta biết chồng cô. Anh ta cùng độ tuổi Charles, cô nhớ mùa đông vừa rồi 2 đàn ông này có lần đã từng ăn tối với nhau. Thực ra cô đi dưới cái tên Olivia Henderson, nhưng cô không muốn Vanderbilt nói ngược lại câu chuyện Olivia bỏ đi California. Cô cũng phải tỏ ra thận trọng về mọi mặt hơn. Cô ít tham gia những hoạt động của giới thượng lưu và phần lớn thời gian cô ở trong cabin của mình hoặc ở trên cầu tàu ngắm cảnh.
Charles Frohman, 1 nhà sản xuất các vở nhạc kịch nổi tiếng cũng có mặt trên chuyến tàu này, luôn bị bao vây bởi những người trẻ tuổi hiếu kỳ hâm mộ. Ông ta tới London để xem buổi diễn vở mới của Jame Barrie, The Rosy Rapture, vở ông có ý định sẽ sản xuất ở Broadway. Cô cũng nhận ra Charles Klein, nhà viết kịch danh tiếng, ông đang làm vệic với những trang bản thảo cuối cùng của mình, ông không thường trò chuyện với Frehman. Cô thích tranh luận với họ nhưng với sự kín đáo nhất. Cô cũng từ chối lời mời của chính thuyền trưởng Turner trong 1 buổi chiêu đãi. Thực ra người thuyền trưởng này đã trông thấy cô đứng trên boong tàu và vẻ đẹp của cô đã chinh phục anh ta.
Tự do có tác động với Victoria như 1 liều thuốc tiên. Sau 1 năm bị ràng buộc vào cuộc hôn nhân cưỡng bức, giờ đây sự cô độc này thực sự giải thoát. Chỉ có mình Olivia là thiếu vắng đối với cô. Olivia luôn luôn nằm trong suy nghĩ của cô. Victoria cầu xin chị cô sẽ không để lộ bí mật. Dù trong sâu thẳm trái tim cô biết chắc Olivia sẽ không nói. Cô dành cho chị mình 1 niềm tin tuyệt đối. Nhưng nỗi giằng xé bởi sự chia ly mới này sẽ luôn ám ảnh Olivia.
Suốt cả hành trình thời tiết rất đẹp. Không 1 cơn giông bão nào tấn công con tàu, bầu trời luôn giữ 1 màu xanh trong trẻo. Tuy vậy ai cũng nóng lòng được đến đích. Thứ Sáu, Victoria đóng hành lý từ sáng sớm, lúc 12h trưa, cô gặp lady Mackworh, chị ta đưa cho cô địa chỉ ở Newport và năn nỉ cô hảy gọi cho mình. Từ Liverpool Victoria sẽ đến Douvres, từ đó cô sẽ bắt phà đi Calais. Sauk hi đã liên lạc được với những người mà cô đã ghi tên trong danh sách, cô sẽ xông ra tiền tuyến.
Cô ăn bữa trưa 1 mình. Họ đang đi trong vùng biển Ailen. Trời nóng bất bình thường, những tiếp viên đã mở cửa sổ các phòng ăn và những cabin của khoang hạng nhất. Sauk hi ăn trưa, những hành khách sẽ đi thay đồ. Đất Ailen đã ở trong tầm nhìn, chỉ cách 12 hải lý về phía Nam là ngọn hải đăng Old Kinsale. Niềm hứng khổi dâng cao … Họ sắp được ùa lên bờ.
Victoria bước ra cầu tàu, chống khuỷu tay lên lan có thể, đưa mắt tìm cảng Liverpool. Dàn nhạc đang hòa tấu 1 bản nhạc sôi động, Danuyp xanh. Đang chiêm ngưỡng đại dương, Victoria bỗng trông thấy 1 vệt trắng dài chạy trên biển về phía con tàu, giống như 1 con cá đang rẽ sóng … Victoria nhìn theo đường vạch của nó trên mặt nước. Cô đang mặc chiếc váy đỏ mà Olivia đã mua 2 mẫu trong bộ sưu tập mốt mới nhất, cô để mũ lại trong cabin, mái tóc ánh lên trong nắng … Đột nhiên cả con tàu chở khách tròng trành 1 cách dữ dội, Victoria bị xô dúi vào thành tàu. 1 cột nước quét ngang cầu tàu trên cùng. Mũi tàu dội hẳn lên, lộ ra trên mặt nước. Bám chặt hết sức mình vào lan có thể, Victoria tưởng như sắp văng ra khỏi boong tàu, nhưng cô vẫn giữ vững. Cầu tàu như bị nâng bổng lên rồi mũi tàu lại rơi tùm xuống, bọt sóng mờ mịt, trong khi con tàu phóng hết tốc lực hưỡng mũi về phía ngọn hải đăng.
Xung quanh, những tiếng la hét, những tiếng với gọi rộn lên. Con tàu nghiêng về phía bên trái. Victoria cắm đầu chạy về phía cabin của mình, cầu tàu B, cầm lấy chiếc áo phao và tiền. Cô vấp phải 1 dòng người đang đổ về các phía … Dù vậy cô gái vẫn mở được 1 con đường đi. Sauk hi đã ở trong hành lang, cô cảm thấy sàn dưới chân mình ngày càng chao đảo dữ dội, đến mức cô phải bám vào vách để tiến lên.
- Chúng ta bị trúng đạn rồi! – 1 ai đó hét lên. – 1 quả thủy lôi!
Hồi còi báo động đinh tai bỗng làm lu mờ tất cả những âm thanh hỗn độn, nhưng người ta vẫn nghe thấy dàn nhạc đang chơi, và câu chuyện trong ký ức về Susan trên con tàu Yitanic bỗng hiện lên trong trí Victoria.
- Không! Không phải lúc này! – cô hét lên thành tiếng.
Cô dấn lên phía trước, va phải các vách ngăn, cố chống cự để giữ thăng bằng. Con tàu ngả dần sang bên. Cô đến được cabin vừa kịp thời gian vồ lấy chiếc áo cứu hộ, ví tiền và hộ chiếu. Không cần mang theo hành lý. Victoria không mang theo trang sức gì và cũng chẳng có đồ vật quý giá nào khác. Cô tròng ngay chiếc áo vào mình và lao ra ngoài cabin, cô nghe thấy quanh mình những tiếng la hét kinh hoàng và tuyệt vọng. Trên cầu thang cô đụng Alfred Vanderbilt, anh ta đang cầm trong tay chiếc hòm nhỏ đựng đầy đá quý.
- Ổn chứ? – anh ta hỏi, hoàn toàn bình tĩnh.
Cô không chắc anh ta có nhận ra cô không. Theo thói quen anh ta trên môi anh ta luôn nở 1 nụ cười lịch lãm. Anh ta có vẻ chịu ảnh hưởng bởi bầu không khí bi thảm xung quanh. Người đầy tớ vẫn đi theo anh ta.
- Vâng, tôi chắc vậy. Cái gì xảy ra vậy?
Cô không có thời gian để làm anh ta kinh sợ. Nhưng đúng vào lúc cuộc trao đổi xã giao này bắt đầu, dù không nghe thấy tiếng nhưng người ta vẫn cảm nhận được 1 vụ nổ vừa xảy ra từ lòng tàu, dư âm của nó vang lên bằng những rung động dữ dội.
- Những cú thủy lôi đấy, - anh ta nói, giống như nói rằng trời đang mưa bay hay là trời đẹp vậy. – Cô nhanh nhanh lên cầu tàu đi.
Anh tránh sang nhường lối cho cô. Victoria trèo lên từng bậc, sau đó cô không nhìn thấy anh nữa. Dòng hành khách tràn đầy trên lối lên. Số canô đã được dỡ bạt chỉ đáp ứng được 1 lượng ít ỏi cho công việc cứu hộ. những chiếc canô trở thành tránh nạn ấy đu đưa trên cầu tàu 1 cách kỳ cục, những chiếc thuyền nhỏ thì nhảy nhót trên những dây ròng rọc bên dưới là biển sâu. Tàu Lusitania lúc này giống như 1 thứ đồ chơi mà bọn trẻ con ngồi trên bồn tắm đang say sưa nghịch đùa … Chỉ trừ việc đó không phải là 1 món đồ chơi, rằng đại dương thăm thẳm và rằng 1 quả thủy lôi vừa bắn trúng nó. Lusitania đang trong tình trạng rất nghiêm trọng và lại ở khá xa bờ, 1 thảm kịch đang bắt đầu. Victoria nhìn dải đất liền phía chân trời, tự hỏi cô có bơi được đến sông không. Ở đó, người dân vùng Queenstown đang kinh hoàng nhìn cảnh con tàu khổng lồ đang chìm nhanh trong những con sóng. Đuôi tàu cắm xuống, mũi ngỏng lên, hãi hùng, hướng lên bầu trời. Tiếng la hét của những người đang trong tai họa hòa lẫn với tiếng những con chim mòng biển.
Con tàu đang chìm. 1 thác nước ùa qua những ô cửa sổ mới, phá vỡ những cửa ngách, tràn vào từng khoang, từng khoang của những tầng cao nhất.
Những cảnh kinh hoàng đang diễn ra trên các thuyền nhỏ. Victoria bị tuột giày, trong khi những luồng khói đen đang vây lấy cô. Cô thấy ngạt thở. Cô không biết khói hay nỗi khiếp sợ khiến cô không thở nổi nữa, nhưng cô vẫn tiếp tục chống cự để không bị trượt trên sàn tàu đang ngày càng nghiêng dần. những người không bám nổi vào thanh chắn nữa bị rớt xuống biển. Sóng biển ầm ào ngày càng to, chiếc ăng ten bắt sóng đổ xuống 1 đám đông người, những tiếng kêu cứu, những tiếng khóc của bọn trẻ con, của các bà mẹ xé trong bầu không khí sũng nước. Victoria lại trông thấy Alfred, anh ta đang giúp những đứa trẻ lên canô. Anh ta bỏ áo phao để đưa cho 1 đứa bé gái, tay vẫn giữ chiếc hòm nhỏ.
Nước đua nhau ào ào lên con tàu đắm. những dây ròng rọc kêu kèn kẹt đưa những dây thừng buông xuống, 2 chiếc thuyền nhỏ cuối cùng cũng được hạ xuống biển. chiếc đầu tiên đã quay đi. 1 ống khói gãy gập làm 2 khúc, tiếng sập đổ hãi hùng. 1 bé gái buông tay khỏi chiếc dây thừng. Em trượt theo dốc sàn tàu ướt nhẫy, tiếng kêu buốt óc. Victoria chìa tay về phía em, nhưng đã quá muộn, đứa trẻ đã bị đại dương nuốt gọn, những con sóng khép lại trên mình em.
- Ôi, Chúa ơi, Chúa ơi … - Victoria hét lên
Những búp tóc vàng lại dềnh lên trên mặt biển, rồi cái cơ thể bé nhỏ không sự sống ấy lại bị sóng đánh dội lên, khuôn mặt úp xuống nước. Vào giờ phút địa ngục ấy, 1 giọng nói bí hiểm ra lệnh cho Victoria phải lên 1 chiếc canô … Người ta nói bằng giọng của chị gái cô … 1 tiếng gầm khủng khiếp xé ngang con tàu khi cô đang cố sức bám tới chiếc thuyền nhỏ. Mới 5 phút trước đây họ bị bắn trúng và bây giờ biển đang nuốt dần con tàu khách. Chỉ còn 2 chiếc canô nữa thôi, vậy mà vẫn còn bao nhiêu đứa trẻ con đứng trên cầu tàu.
- Hãy lên đi … tôi nhường chỗ của tôi đấy, - cô hét lên với người quân nhân đang làm nhiệm vụ sắp xếp cho người tị nạn.
- Cô có biết bơi không? – anh ta hét lên. – Cô hãy bám chắc vào 1 chiếc ghế dài ấy. Chúng ta sắp chìm rồi!
Victoria nghe theo lời khuyên. Chiếc ghế dài tuột xuống theo boong tàu đổ nghiêng. Giây lát sau cô đã thấy mình ở trên những con sóng, chúng cuốn theo cả những tấm nệm, những tấm ván, những bức tượng, những ghế vải, những xác người chết … những đồ vật đó vẫn tiếp tục phun ra từ bụng của con tàu, trải ra như 1 cuộc trưng bày, và Victoria kêu lên khiếp sợ khi 2 cái xác va vào chiếc “thuyền cứu hộ” của cô. Cô quay đi, hướng nào cũng chỉ thấy những vật nổi lập lờ, những tiếng kêu gọi, những tiếng hét kinh hãi. 1 phụ nữ u uất ôm ghì đứa con sơ sinh đã chết trong tay … Chiếc ghế dài mà Victoria đang bám bị sóng giồi lên xuống … Mỗi lần sóng đẩy cô lên là 1 lần cô phải chiêm ngưỡng những cảnh hãi hùng khác … Cuối cùng, dòng nước cuốn cô về phía sông lớn, tới bên 1 chiếc ghế dài khác, trên đó 1 chú bé mặc bộ lễ phục bằng nhung xanh nước biển đang nằm thanh thản. Cậu khiến người ta nghĩ đến 1 hoàng tử nhỏ, cậu bé gần như đã chết cũng giống như người mẹ đang bám hờ bên cậu … Quá đủ rồi. Victoria tưởng như mất hết ý thức, cô nhắm mắt lại với hy vọng rằng cơn ác mộng này sẽ kết thúc ở đây … Nhưng cơn ác mộng vẫn dai dẳng bám riết lấy cô. Vào 1 lúc nào đó, khi cô lại mở mắt, cô nhận ra thuyền trưởng Turner đang trên 1 chiếc ghế dài và lady Mackworth đang trên 1 chiếc ghế khác … xa xa, trên chiếc piano đại, 1 quân nhân và 1 cụ già đang dập dềnh.
Tất cả xung quanh họ vẫn luôn là những tiếng gào thét … Họ vẫn tiếp tục chìm, tiếp tục chết đuối … Biển cả nuốt lấy họ, ngấu nghiến sự sống của họ rồi khạc ra những cái xác không hồn. Victoria đã tê liệt. Chân cô lạnh ngắt như đá và ngày càng thấy khó thở … Cô bám chặt vào chiếc ghế mạnh như tất cả những gì cô có thể. Và cuối cùng cô buông xuôi, lòng nhẹ nhàng thanh thản, cô thả trôi vào dòng nước.
Mặt khác, không 1 tàu thủy nào, dù mang màu cờ gì đi nữa lại có thể bị đánh đắm trước khi được cảnh báo trước, điều đó cho phép di tản dân cư ở trên tàu. Trong trường hợp nào, những hành khách trên tàu Lusitania không phải trải qua 1 nguy cơ nào hết. Victoria đã lưỡng lự giữa tàu của Mỹ New York và Lusitania. Cô đã chọn con tàu thứ 2. Lusitania này nhanh hơn nhiều, có thể dễ dàng tránh khỏi những tàu ngầm khác. Vào thời gian này, nó chạy tuyết Liverpool – New York 1 lần mỗi tháng. Không 1 lá cờ nào chỉ ra nó thuộc quốc tịch Anh, đó là cách để không gây ra sự chú ý của quân Đức. 1 lớp sơn dày đã che đi tên và cảng nó sẽ cập bến. Những cửa kính được kéo rèm đóng kín suốt chuyến đi. Sau khi tới vùng biển Ailen, các thủy thủ phải tháo sẵn các canô cứu hộ và tập trung chú ý gấp đôi. Tất cả đều dành để bảo vệ cho con tàu khổng lồ này, với 4 ống khói đồ sộ được sơn đỏ đen, với 10 cầu tàu, 7 ở trên mực nước biển và 3 dưới mực nước biển. Từ 8 năm nay, nó đã nổi tiếng là con tàu có khả năng vận hành hoàn hảo và bây giờ nó đang chạy chuyến thứ 220 rồi.
Tàu Lusitania không phải là tàu Titanic …
Để đảm bảo sự an toàn cao nhất, thuyền trưởng và các thủy thủ tàu đã tuân thủ nghiêm chỉnh quy định giới nghiêm tất cả các tối, họ yêu cầu các hành khách che kín rèm cửa các khoang và không được hút thuốc lá trên boong.
Ngay ngày đầu tiên, Victoria đã cảm nhận được sự khoan khoái dễ chịu tuyệt đối. Cô nhận ra lady Mackworth, tên con gái là Mageret Thomas, phần tử tích cực của Liên hiệp xã hội và chính trị các phụ nữ, bạn thân tín của Emmeline Pankhust. Magaret có trong tay 1 vụ cháy đồn cảnh sát và 1 án tù, chuyện đã gây ảnh hưởng lớn đến uy tín của người cha đáng kính, thành viên lỗi lạc của hạ viện.
Sau 1 thời gian nghỉ lại New York, Mageret trở lại quê hương mình. Victoria bắt chuyện với chị ta trên boong tàu lúc dạo chơi, và họ cùng tranh luận say sưa.
- Cô thật dũng cảm khi đi du lịch châu Âu trong những thời gian thế này.
Victoria tự giới thiệu như 1 góa phụ tình nguyện vì nước Pháp trên mặt trận khối hiệp ước. Cô đã tự trang bị cho mình nhiều tên các nhận vật quan trọng của Hội chữ thập đỏ và của quân đội Pháp.
- Chúng ta có lẽ cũng cần những người như bạn ở Anh quốc. Cô Mackworth mỉm cười. Tư tưởng tiến bộ của người góa phụ rất trẻ và xinh đẹp này, lòng nhiệt tình hăng hái của cô ấy thật ấn tượng. Chị ta quay đi để dùng bữa tới với cha mình, trong khi Victoria đặt 1 suất phục vụ tại cabin.
Phòng ăn hạng nhất huy hoàng lộng lẫy, được xây cao 2 tầng, bên trên là mái vòm được trang trí nhiều họa tiết và được đỡ bằng những cột đẹp. Con tàu còn có 1 thư viện, nhiều phòng hút thuốc, 1 phòng trẻ em rộng chất đầy trò chơi và nhiều trò giải trí khác nhau giành cho nhiều lứa tuổi. Mặc cho chiến tranh, 1 tâm trạng thoải mái vui vẻ vẫn ngự trị trên khách sạn nổi sang trọng này.
Những người đàn ông nói về những trận chiến gần đây nhất, 1 vài phụ nữ cũng vậy, nhưng không ai lo ngại vì điều đó. Những chiếc tàu ngầm không bao giờ được nhắc tới.
Victoria biết Alfred Vanderbilt đang có mặt trên tàu và cô cố tìm cách tránh mặt anh ta, vì anh ta biết chồng cô. Anh ta cùng độ tuổi Charles, cô nhớ mùa đông vừa rồi 2 đàn ông này có lần đã từng ăn tối với nhau. Thực ra cô đi dưới cái tên Olivia Henderson, nhưng cô không muốn Vanderbilt nói ngược lại câu chuyện Olivia bỏ đi California. Cô cũng phải tỏ ra thận trọng về mọi mặt hơn. Cô ít tham gia những hoạt động của giới thượng lưu và phần lớn thời gian cô ở trong cabin của mình hoặc ở trên cầu tàu ngắm cảnh.
Charles Frohman, 1 nhà sản xuất các vở nhạc kịch nổi tiếng cũng có mặt trên chuyến tàu này, luôn bị bao vây bởi những người trẻ tuổi hiếu kỳ hâm mộ. Ông ta tới London để xem buổi diễn vở mới của Jame Barrie, The Rosy Rapture, vở ông có ý định sẽ sản xuất ở Broadway. Cô cũng nhận ra Charles Klein, nhà viết kịch danh tiếng, ông đang làm vệic với những trang bản thảo cuối cùng của mình, ông không thường trò chuyện với Frehman. Cô thích tranh luận với họ nhưng với sự kín đáo nhất. Cô cũng từ chối lời mời của chính thuyền trưởng Turner trong 1 buổi chiêu đãi. Thực ra người thuyền trưởng này đã trông thấy cô đứng trên boong tàu và vẻ đẹp của cô đã chinh phục anh ta.
Tự do có tác động với Victoria như 1 liều thuốc tiên. Sau 1 năm bị ràng buộc vào cuộc hôn nhân cưỡng bức, giờ đây sự cô độc này thực sự giải thoát. Chỉ có mình Olivia là thiếu vắng đối với cô. Olivia luôn luôn nằm trong suy nghĩ của cô. Victoria cầu xin chị cô sẽ không để lộ bí mật. Dù trong sâu thẳm trái tim cô biết chắc Olivia sẽ không nói. Cô dành cho chị mình 1 niềm tin tuyệt đối. Nhưng nỗi giằng xé bởi sự chia ly mới này sẽ luôn ám ảnh Olivia.
Suốt cả hành trình thời tiết rất đẹp. Không 1 cơn giông bão nào tấn công con tàu, bầu trời luôn giữ 1 màu xanh trong trẻo. Tuy vậy ai cũng nóng lòng được đến đích. Thứ Sáu, Victoria đóng hành lý từ sáng sớm, lúc 12h trưa, cô gặp lady Mackworh, chị ta đưa cho cô địa chỉ ở Newport và năn nỉ cô hảy gọi cho mình. Từ Liverpool Victoria sẽ đến Douvres, từ đó cô sẽ bắt phà đi Calais. Sauk hi đã liên lạc được với những người mà cô đã ghi tên trong danh sách, cô sẽ xông ra tiền tuyến.
Cô ăn bữa trưa 1 mình. Họ đang đi trong vùng biển Ailen. Trời nóng bất bình thường, những tiếp viên đã mở cửa sổ các phòng ăn và những cabin của khoang hạng nhất. Sauk hi ăn trưa, những hành khách sẽ đi thay đồ. Đất Ailen đã ở trong tầm nhìn, chỉ cách 12 hải lý về phía Nam là ngọn hải đăng Old Kinsale. Niềm hứng khổi dâng cao … Họ sắp được ùa lên bờ.
Victoria bước ra cầu tàu, chống khuỷu tay lên lan có thể, đưa mắt tìm cảng Liverpool. Dàn nhạc đang hòa tấu 1 bản nhạc sôi động, Danuyp xanh. Đang chiêm ngưỡng đại dương, Victoria bỗng trông thấy 1 vệt trắng dài chạy trên biển về phía con tàu, giống như 1 con cá đang rẽ sóng … Victoria nhìn theo đường vạch của nó trên mặt nước. Cô đang mặc chiếc váy đỏ mà Olivia đã mua 2 mẫu trong bộ sưu tập mốt mới nhất, cô để mũ lại trong cabin, mái tóc ánh lên trong nắng … Đột nhiên cả con tàu chở khách tròng trành 1 cách dữ dội, Victoria bị xô dúi vào thành tàu. 1 cột nước quét ngang cầu tàu trên cùng. Mũi tàu dội hẳn lên, lộ ra trên mặt nước. Bám chặt hết sức mình vào lan có thể, Victoria tưởng như sắp văng ra khỏi boong tàu, nhưng cô vẫn giữ vững. Cầu tàu như bị nâng bổng lên rồi mũi tàu lại rơi tùm xuống, bọt sóng mờ mịt, trong khi con tàu phóng hết tốc lực hưỡng mũi về phía ngọn hải đăng.
Xung quanh, những tiếng la hét, những tiếng với gọi rộn lên. Con tàu nghiêng về phía bên trái. Victoria cắm đầu chạy về phía cabin của mình, cầu tàu B, cầm lấy chiếc áo phao và tiền. Cô vấp phải 1 dòng người đang đổ về các phía … Dù vậy cô gái vẫn mở được 1 con đường đi. Sauk hi đã ở trong hành lang, cô cảm thấy sàn dưới chân mình ngày càng chao đảo dữ dội, đến mức cô phải bám vào vách để tiến lên.
- Chúng ta bị trúng đạn rồi! – 1 ai đó hét lên. – 1 quả thủy lôi!
Hồi còi báo động đinh tai bỗng làm lu mờ tất cả những âm thanh hỗn độn, nhưng người ta vẫn nghe thấy dàn nhạc đang chơi, và câu chuyện trong ký ức về Susan trên con tàu Yitanic bỗng hiện lên trong trí Victoria.
- Không! Không phải lúc này! – cô hét lên thành tiếng.
Cô dấn lên phía trước, va phải các vách ngăn, cố chống cự để giữ thăng bằng. Con tàu ngả dần sang bên. Cô đến được cabin vừa kịp thời gian vồ lấy chiếc áo cứu hộ, ví tiền và hộ chiếu. Không cần mang theo hành lý. Victoria không mang theo trang sức gì và cũng chẳng có đồ vật quý giá nào khác. Cô tròng ngay chiếc áo vào mình và lao ra ngoài cabin, cô nghe thấy quanh mình những tiếng la hét kinh hoàng và tuyệt vọng. Trên cầu thang cô đụng Alfred Vanderbilt, anh ta đang cầm trong tay chiếc hòm nhỏ đựng đầy đá quý.
- Ổn chứ? – anh ta hỏi, hoàn toàn bình tĩnh.
Cô không chắc anh ta có nhận ra cô không. Theo thói quen anh ta trên môi anh ta luôn nở 1 nụ cười lịch lãm. Anh ta có vẻ chịu ảnh hưởng bởi bầu không khí bi thảm xung quanh. Người đầy tớ vẫn đi theo anh ta.
- Vâng, tôi chắc vậy. Cái gì xảy ra vậy?
Cô không có thời gian để làm anh ta kinh sợ. Nhưng đúng vào lúc cuộc trao đổi xã giao này bắt đầu, dù không nghe thấy tiếng nhưng người ta vẫn cảm nhận được 1 vụ nổ vừa xảy ra từ lòng tàu, dư âm của nó vang lên bằng những rung động dữ dội.
- Những cú thủy lôi đấy, - anh ta nói, giống như nói rằng trời đang mưa bay hay là trời đẹp vậy. – Cô nhanh nhanh lên cầu tàu đi.
Anh tránh sang nhường lối cho cô. Victoria trèo lên từng bậc, sau đó cô không nhìn thấy anh nữa. Dòng hành khách tràn đầy trên lối lên. Số canô đã được dỡ bạt chỉ đáp ứng được 1 lượng ít ỏi cho công việc cứu hộ. những chiếc canô trở thành tránh nạn ấy đu đưa trên cầu tàu 1 cách kỳ cục, những chiếc thuyền nhỏ thì nhảy nhót trên những dây ròng rọc bên dưới là biển sâu. Tàu Lusitania lúc này giống như 1 thứ đồ chơi mà bọn trẻ con ngồi trên bồn tắm đang say sưa nghịch đùa … Chỉ trừ việc đó không phải là 1 món đồ chơi, rằng đại dương thăm thẳm và rằng 1 quả thủy lôi vừa bắn trúng nó. Lusitania đang trong tình trạng rất nghiêm trọng và lại ở khá xa bờ, 1 thảm kịch đang bắt đầu. Victoria nhìn dải đất liền phía chân trời, tự hỏi cô có bơi được đến sông không. Ở đó, người dân vùng Queenstown đang kinh hoàng nhìn cảnh con tàu khổng lồ đang chìm nhanh trong những con sóng. Đuôi tàu cắm xuống, mũi ngỏng lên, hãi hùng, hướng lên bầu trời. Tiếng la hét của những người đang trong tai họa hòa lẫn với tiếng những con chim mòng biển.
Con tàu đang chìm. 1 thác nước ùa qua những ô cửa sổ mới, phá vỡ những cửa ngách, tràn vào từng khoang, từng khoang của những tầng cao nhất.
Những cảnh kinh hoàng đang diễn ra trên các thuyền nhỏ. Victoria bị tuột giày, trong khi những luồng khói đen đang vây lấy cô. Cô thấy ngạt thở. Cô không biết khói hay nỗi khiếp sợ khiến cô không thở nổi nữa, nhưng cô vẫn tiếp tục chống cự để không bị trượt trên sàn tàu đang ngày càng nghiêng dần. những người không bám nổi vào thanh chắn nữa bị rớt xuống biển. Sóng biển ầm ào ngày càng to, chiếc ăng ten bắt sóng đổ xuống 1 đám đông người, những tiếng kêu cứu, những tiếng khóc của bọn trẻ con, của các bà mẹ xé trong bầu không khí sũng nước. Victoria lại trông thấy Alfred, anh ta đang giúp những đứa trẻ lên canô. Anh ta bỏ áo phao để đưa cho 1 đứa bé gái, tay vẫn giữ chiếc hòm nhỏ.
Nước đua nhau ào ào lên con tàu đắm. những dây ròng rọc kêu kèn kẹt đưa những dây thừng buông xuống, 2 chiếc thuyền nhỏ cuối cùng cũng được hạ xuống biển. chiếc đầu tiên đã quay đi. 1 ống khói gãy gập làm 2 khúc, tiếng sập đổ hãi hùng. 1 bé gái buông tay khỏi chiếc dây thừng. Em trượt theo dốc sàn tàu ướt nhẫy, tiếng kêu buốt óc. Victoria chìa tay về phía em, nhưng đã quá muộn, đứa trẻ đã bị đại dương nuốt gọn, những con sóng khép lại trên mình em.
- Ôi, Chúa ơi, Chúa ơi … - Victoria hét lên
Những búp tóc vàng lại dềnh lên trên mặt biển, rồi cái cơ thể bé nhỏ không sự sống ấy lại bị sóng đánh dội lên, khuôn mặt úp xuống nước. Vào giờ phút địa ngục ấy, 1 giọng nói bí hiểm ra lệnh cho Victoria phải lên 1 chiếc canô … Người ta nói bằng giọng của chị gái cô … 1 tiếng gầm khủng khiếp xé ngang con tàu khi cô đang cố sức bám tới chiếc thuyền nhỏ. Mới 5 phút trước đây họ bị bắn trúng và bây giờ biển đang nuốt dần con tàu khách. Chỉ còn 2 chiếc canô nữa thôi, vậy mà vẫn còn bao nhiêu đứa trẻ con đứng trên cầu tàu.
- Hãy lên đi … tôi nhường chỗ của tôi đấy, - cô hét lên với người quân nhân đang làm nhiệm vụ sắp xếp cho người tị nạn.
- Cô có biết bơi không? – anh ta hét lên. – Cô hãy bám chắc vào 1 chiếc ghế dài ấy. Chúng ta sắp chìm rồi!
Victoria nghe theo lời khuyên. Chiếc ghế dài tuột xuống theo boong tàu đổ nghiêng. Giây lát sau cô đã thấy mình ở trên những con sóng, chúng cuốn theo cả những tấm nệm, những tấm ván, những bức tượng, những ghế vải, những xác người chết … những đồ vật đó vẫn tiếp tục phun ra từ bụng của con tàu, trải ra như 1 cuộc trưng bày, và Victoria kêu lên khiếp sợ khi 2 cái xác va vào chiếc “thuyền cứu hộ” của cô. Cô quay đi, hướng nào cũng chỉ thấy những vật nổi lập lờ, những tiếng kêu gọi, những tiếng hét kinh hãi. 1 phụ nữ u uất ôm ghì đứa con sơ sinh đã chết trong tay … Chiếc ghế dài mà Victoria đang bám bị sóng giồi lên xuống … Mỗi lần sóng đẩy cô lên là 1 lần cô phải chiêm ngưỡng những cảnh hãi hùng khác … Cuối cùng, dòng nước cuốn cô về phía sông lớn, tới bên 1 chiếc ghế dài khác, trên đó 1 chú bé mặc bộ lễ phục bằng nhung xanh nước biển đang nằm thanh thản. Cậu khiến người ta nghĩ đến 1 hoàng tử nhỏ, cậu bé gần như đã chết cũng giống như người mẹ đang bám hờ bên cậu … Quá đủ rồi. Victoria tưởng như mất hết ý thức, cô nhắm mắt lại với hy vọng rằng cơn ác mộng này sẽ kết thúc ở đây … Nhưng cơn ác mộng vẫn dai dẳng bám riết lấy cô. Vào 1 lúc nào đó, khi cô lại mở mắt, cô nhận ra thuyền trưởng Turner đang trên 1 chiếc ghế dài và lady Mackworth đang trên 1 chiếc ghế khác … xa xa, trên chiếc piano đại, 1 quân nhân và 1 cụ già đang dập dềnh.
Tất cả xung quanh họ vẫn luôn là những tiếng gào thét … Họ vẫn tiếp tục chìm, tiếp tục chết đuối … Biển cả nuốt lấy họ, ngấu nghiến sự sống của họ rồi khạc ra những cái xác không hồn. Victoria đã tê liệt. Chân cô lạnh ngắt như đá và ngày càng thấy khó thở … Cô bám chặt vào chiếc ghế mạnh như tất cả những gì cô có thể. Và cuối cùng cô buông xuôi, lòng nhẹ nhàng thanh thản, cô thả trôi vào dòng nước.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook