Bóng Hình
-
Chương 11
Charles quá bận rộn nên suốt tháng Giêng, rồi tháng 2 anh không trở lại Croton. 1 vụ kiện quan trọng đã ngốn hết thời gian của anh, và anh còn phải quan tâm đến những chuyện làm ăn của ông bố vợ tương lai nữa. Cuối tháng 2, Olivia quyết định lên New York tìm chọn áo cưới cho em gái. Cô em đã đồng ý đi cùng, nhưng với đám cưới của mình cô chỉ có 1 sự quan tâm tương đối. Trái lại, những tin tức từ London được đăng tải trên các báo thì khiến cô mê mệt. Emmeline Pankhurst, đã ra tù sau 1 năm bị giam giữ, vẫn trung thành với chiến lược cực đoan của mình, chị ta tổ chức 1 cuộc biểu tình chống lại văn phòng bộ nội vụ. những chiến sĩ tranh đấu đã ném vỡ cửa kính của trụ sở, sau khi cho 1 mồi lửa vào câu lạc bộ quần vợt sân cỏ, lấy danh nghĩa vì tự do phụ nữ.
- Tuyệt quá! – Victoria thích chí.
Từ khi đính hôn, cô chưa bao giờ “vì nữ quyền” hơn thế.
- Victoria! – Olivia la lên, bị xúc động sâu sắc. – Điều đó hoàn toàn không thể chấp nhận được. Sao em có thể cảm thông với hành động hung bạo như thế?
Hình phạt giam giữ gần nhất của Pankhurst là do 1 vụ tấn công bằng bom.
- Họ đã tranh đấu vì 1 mục đích tốt đẹp. Đó cũng như chiến tranh thôi, Ollie. Nó không hay ho gì, nhưng đôi khi nó cần thiết. Phụ nữ có quyền được tự do.
- Em cứ nói quá! – Olivia bác bỏ, bực bội. – Dù sao họ cũng đâu bị nhốt trong chuồng như những con vật làm mồi, dù bất cứ trường hợp nào.
- Nhưng chính xác là chúng ta đang như thế đấy. Dù sao chúng ta cũng như những con vật. những vật nuôi trong nhà mà những người đàn ông nắm quyền điều khiển họ. Đó, vậy đâu mới là nơi hung bạo thật sự?
- Nếu em đừng bao giờ hành động kiểu đó trước công chúng … - Olivia tức tối.
Cô ném về phía em cái nhìn mệt mỏi, trước khi bỏ cuộc tranh luận. Chẳng cần phải nói thêm nhiều: Victoria luôn đấu tranh kịch liệt vì giải phóng phụ nữ. Quyền bầu cử của phái nữ là châm ngôn nằm lòng của cô.
Olivia thích cho em xem những mẫu váy cưới hơn là phí sức cho những cuộc cãi cọ vô bổ thế này. Victoria chỉ liếc mắt qua chuyện đó. Hôn lễ của cô chẳng gợi cho cô xúc động nào. Cô để mặc chị lựa chọn những thứ cần thiết, đến mức cô gợi ý rằng Olivia chẳng cần cô đi cùng tới các cửa hàng.
- Chị không bao giờ làm thế! Chạy 1 mình qua các cửa hiệu không làm chị thích đâu. Em phải đi với chị, dù em có muốn điều đó hay không.
Cuối cùng Victoria đành khinh khỉnh chấp thuận. Cô chế giễu thậm tệ các nghi lễ, những váy áo, những khách mời, tất cả. Như thói quen, trách nhiệm tổ chức lại đặt lên vai Olivia. Cô cũng đã lấy được danh sách khách mời của Victoria. Charles đã gửi riêng danh sách của anh. Họ chỉ trao đổi ngắn ngủi với nhau, không đầu cuối.
Anh muốn mới dự khoảng 100 khách, nếu cha con nhà Henderson không thấy có gì phiền hà. Toàn là bạn bè, các mối quan hệ công việc – anh không còn ai trong gia đình cả. Danh sách off Edward gồm 200 người, và của mỗi chị em khoảng 50 người. Tổng cộng 400. Olivia tính thực tế sẽ có khoảng 300. Những người còn lại quá nhiều tuổi, sống quá xa hoặc được mời chỉ vì lý do duy nhất là sự lịch duyệt. Hôn lễ sẻ cử hành ở Croton-on-Hudson, sau đó sẽ là tiệc chiêu đãi ở điền trang Henderson.
Geoffrey sẽ phải cầm nhẫn cưới. Victoria không muốn phải theo nghi thức rườm rà với 1 đoàn các cô phù dâu đằng sau.
- Em chỉ muốn có mình chị thôi, - cô dõng dạc nói với Olivia, vừa nhả ra 1 làn khói thuốc. – Chỉ có chị và duy nhất mình chị sẽ là cô phụ dâu cho em. Em không muốn người nào khác.
- Còn chị, chị muốn rằng em hãy hút thuốc ở chỗ khác! (Thời gian này, Victoria đặc biệt hay hút thuốc). Hãy nghĩ đến các bạn cùng lớp của chúng mình. Họ sẽ rất sung sướng được đưa em đến bàn lễ.
- Em không nghĩ vậy. Chúng ta và bè bạn đã không nhìn thấy nhau hàng thế kỷ rồi. Chị em mình đã ở lại trường không lâu, mà em khó mà tưởng tượng những gia sư nghiêm khắc của chúng ta trong trang phục phụ dâu.
Các cô cười phá lên. Thực chất họ đã có 1 sê-ri toàn những cô gia sư gắt gỏng và khô khan.
- Được rồi, đồng ý, chị chịu. Nhưng trong trường hợp này, váy áo của em phải càng ấn tượng hơn.
- Của chị cũng phải vậy, - Victoria trả lời.
Mỗi khi nhắc tới các vấn đề liên quan đến đám cưới, đôi mắt cô lại sẫm lại. Chỉ chuyến du lịch trăng mật đến châu Âu. Những người mà cô sẽ gặp ở đó, rồi chuyện sẽ trở lại New York, được sống cuộc sống riêng rẽ với sự độc lập đáng kể để an ủi cô phần nào. Hôn lễ của chính cô, cũng như tiệc chiêu đãi, chẳng có 1 chút quan trọng đối với cô trong cái thế giới này.
- Tại sao chúng ta không mặc váy áo giống hệt nhau trong hôm tổ chức đám cưới nhỉ? – cô nói với 1 nụ cười ranh mãnh. – Tưởng tượng xem: 2 cô dâu y hệt nhau, đi vào giữa đám cử tọa ngỡ ngàng. Chị nói gì đi chứ?
- Chị nói rằng em không chỉ hút thuốc mà còn đang uống say nữa đấy.
- Em thì em thấy đó là 1 ý kiến tuyệt với. Chị có nghĩ ba sẽ nhận ra điều đó không?
- Không, nhưng Bertie sẽ không nhầm đâu, và tóm lại em hãy quên cái trò ranh ma đó đi.
Olivia dí ngón tay vào mũi em đe dọa, và cô lại cảm thấy 1 nỗi đau đã thành quen thuộc dội lên khi nghĩ rằng em cô sẽ ra đi. Rằng cô sẽ vắng Victoria. Rằng Victoria sẽ không còn ở đây nữa, sẽ không còn phì khói thuốc trong phòng ngủ này. Chỉ còn 4 tháng nữa là đến ngày thiên định ấy.
2 chị em đến New York vào cuối tháng 2, như dự tính. 2 người đặt 1 phòng ở Plaza, để không phải mở cửa nhà. Cha họ đã cố bắt họ đi cùng với bà Bertie, nhưng Victoria kên quyết hủy bỏ kế hoạch của ông. Cô nhấn mạnh rằng giờ họ không còn ở tuổi cần đến bảo mẫu nữa. Vửa bước chân vào căn phòng khách sạn, cô đã tung mũ lên trời. Cuối cùng chỉ còn lại 1 mình. 1 mình ở New York nơi các cô có thể vui chơi thỏa thích theo ý mình. Cô bắt đầu bằng việc đặt 1 món khai vị và châm 1 điếu thuốc.
Olivia nhìn cô bằng ánh mắt nghiêm khắc.
- Victoria, em có thể làm gì em muốn ở trong phòng này. Nhưng nếu em không giữ mình như cần phải thế khi đi lại trong khách sạn hay ở bất kỳ đâu thì chị sẽ trả em về trang trại sau khi đã mách ba đấy. Rõ ràng chưa?
- Vâng, Ollie, - Victoria thở dài
1 ngọn lửa nhỏ nhảy nhót trong đôi mắt cô. Cô thích ở chỗ này, bên cạnh Olivia, không có người giám sát. Tối nay cô phải dùng bữa với Charles. Trong khi chờ đến tối, họ sẽ đi xem các mẫu thời trang của Bonwit Teller. Ngoài váy cưới, Victoria còn cần nhiều đồ mặc cho chuyến du lịch tàu thủy và châu Âu. Olivia đã lên 1 danh sách những nhãn hàng danh tiếng nhất ở Paris. Đây là lần đẩu tiên, họ sẽ chỉ mua 1 bộ cho mỗi mẫu trang phục. Olivia không cần phải chưng diện nhiều. cô không đi tàu thủy, họ sẽ không bao giờ cùng nhau may chung 1 kiểu trang phục nữa. Ý nghĩ ấy khiến con tim Olivia tan vỡ. Nhưng còn nhiều thời gian để cô quen với viễn cảnh về chuyến đi của Victoria.
Sau bữa trưa nhanh chóng ở khách sạn, họ lên 1 chiếc taxi và dừng lại ở Saks. Ở mọi nơi họ đến, nhà ăn khách sạn, trong tiền sảnh, khi bước chân ra khỏi taxi, tất cả những cái nhìn đều hướng về họ. Ngay khi họ đặt chân vào cửa hàng của B. Alman, cả gian hàng đều trở nên hỗn độn, và cả 1 đoàn các nhân viên bán hàng dẫn đầu là 1 thợ may ào ra đón họ. Olivia đã mang theo những hình vẽ, những tranh ảnh cô cắt từ các tạp chí, những bức ký họa cô tự phác thảo. Cô có 1 ý tưởng rất rõ ràng về chiếc váy cưới mà cô mong muốn: sa tanh trắng, hàng kilomet đăng ten trắng, đuôi váy dài quý phái. Victoria sẽ đội chiếc vương miện kim cương của mẹ cô, phủ bên trên là 1 khăn voan ren mỏng. Cô sẽ trông như 1 nữ hoàng … Olivia nói những dự định của mình với thợ may chính của Bonwit Teller; anh ta trả lời rằng không có khó khăn gì thực hiện điều đó. Họ cùng bàn bạc hàng giờ liền, chúi vào các xúc vải, trong khi Victoria đi đi lại lại thử các kiểu mũ, giày, thờ ơ với cuộc tranh luận.
- Họ cần lấy số đo của em, - cuối cùng Olivia tuyên bố.
- Chị chỉ việc đưa số đo của chị cho họ, cũng như nhau mà
- Không giống hoàn toàn đâu. (Vai Olivia hơi rộng hơn 1 chút, thân eo mảnh hơn 1 chút, nhưng 1 milimet cũng làm nên sự khác biệt rồi). nào, cởi bớt áo ra.
- Được rồi, được rồi …
Victoria sẵn sàng vào cuộc phẫu thuật với các số đo. Sau đó Olivia và người thợ may bàn về trang phục phụ dâu. Olivia muốn 1 cái gì đó thật đơn giản. bằng satanh xanh da trời lạnh. Kiểu hơi giống như chiếc váy cưới của cô dâu, nhưng ngắn hơn, không có đuôi, không có đăng ten. Trong khi họ vẽ phác thảo, người thợ ma có 1 nhận xét thích đáng rằng chiếc váy của cô có nguy cơ thiếu ấn tượng khi đi bên cạnh chiếc váy cưới lộng lẫy đến vậy. Họ thêm vào 1 đuôi váy ngắn, 1 áo choàng dài bằng đăng ten phớt xanh, và 1 chiếc mũ đồng điệu. 2 mẫu đó đạt đến sự hoàn hảo. Olivia chỉ chi Victoria xem, cô gái mỉm cười với chị rồi thỉ thầm vào tai chị;
- Chúng mình hãy đổi váy cho nhau vào ngày cưới nhé, sẽ không ai nhận ra đâu.
- Thôi đi nào …
Olivia nhắc lại mệnh lệnh với giọng thật nghiêm khắc. Sau đó 2 chị em bắt đầu chọn vô số bộ trang phục Victoria cần khi tới châu Âu. Mùa hè sẽ dài … Phải hơn 1 buổi chiều mới thiết lập xong 1 tủ quần áo. Olivia quyết định ngày mai sẽ trở lại 1 mình để chọn những kiểu túi xách, giày, và những đồ phụ trợ khác. Cô đang cảm ơn người thợ may thì bỗng thấy em gái mình đứng sững. Victoria vừa thấy 1 cặp vừa bước vào. 1 đàn ông cao lớn, tóc nâu. Người ta nghe tiếng anh ta cười. Ngay lập tức anh ta bị bao vây bởi 1 đám các cô bán hàng. Người phụ nữ đi cạnh anh ta tóc vàng, ấm áp trong chiếc áo măng tô bằng da sóc … Tobias Whittcomb và vợ anh ta – đang trong những tháng cuối cùng chờ ngày sinh nở. Cô ta cởi áo khoác, phô bày những đường nét tròn trịa trên cơ thể qua lần áp lụa xám. Olivia lùi lại như 1 cái máy, và đưa mắt về phía em gái. Victoria vẫn đứng bất động, choáng váng. Olivia chào người thợ may và nhẹ nhàng đẩy em ra lối cửa.
- Đi thôi. Chúng ta xong xuôi rồi.
Victoria không hề nhúc nhích. Đôi chân cô như mọc rễ. Cô nhìn Toby trân trối. Hình như cảm thấy bị quan sát, anh ta quay lại. Hắn nhận ra cặp sinh đôi và nhìn từ người này sang người khác, ngạc nhiên, bực bội trước sự hiện diện của người tình cũ. Dĩ nhiên hắn ta không phân biệt được Victoria với chị gái cô. Hắn nhanh chóng quay đi và dẫn vợ sang tít 1 quầy hàng khác. Nhưng cô ta cũng nhận ra được chị em nhà Henderson và bắt đầu la lối, trong khi chồng côt ta cố gắng trấn an.
- Victoria, chị xin em! – cô thì thầm với giọng kiên quyết.
Cô xấu hổ khi phải phơi mình trước công chúng như thế này. Các khách hàng, những nhân viên bán hàng đều nhìn họ. Toby nói điều gì đó với vợ mình, cô ta đang khóc lóc ầm ĩ.
Olivia nắm cánh tay em và gần như phải lấy sức kéo Victoria ra khỏi cửa hàng. Ra tới phố, cô vẫy 1 chiếc taxi, ơn chúa, đã đợi sẵn ở bến đỗ. Cô đẩy Victoria vào trong và buông mình trên ghế sau, vội vàng nói với người lái xe tên khách sạn. Chiếc taxi chuyển bánh, Victoria khóc, những dòng nước mắt cứ thế tuôn trào không sao kiểm soát nổi. Cô đã không gặp lâi Toby sau cảnh cắt đứt tàn nhẫn trước tòa nhà văn phòng của hắn ta.
- Em đáng lẽ cũng đã có mang được 5 tháng rồi, - cô tức tưởi, lần đầu tiên cô bày tỏ nỗi đau đớn của mình, về sự mất đi đứa bé ở Croton.
- Victoria, hãy nghĩ rằng đó chỉ là 1 cuộc đời đã qua của em. 1 địa ngục. hãy nghĩ đến những gì em đã làm. Anh ta đã lợi dụng em, bỏ rơi em, hủy hoại em. Anh ta đã phản bội em, từ chối em. Đừng nói với chị là em vẫn còn yêu hắn. – Olivia thủ thỉ, hoang mang. Chiếc xe đang hướng về khách sạn Plaza.
- Em căm ghét hắn ta. Em ghê sợ tất cả những gì thuộc về hắn … tất cả … - Victoria lắc đầu, khóc to hơn.
Cô không nói tiếp nổi nữa, trái tim thắt lại. Kỷ niệm về những khi họ quấn quýt bên nhau trong ngôi nhà trắng ở ngoại ô. Thật ngây thơ, cô đã tin anh ta. Cô đã tin vào những lời hứa của anh ta: anh ta sẽ bỏ vợ, sẽ ly dị, sẽ cưới cô, chính cô và bây giờ đây, vợ anh ta vênh vang, trình diễn cái bụng to và chỉ tay vào cô như 1 con điếm. Cô bỗng hiểu tại sao cha cô muốn bảo vệ cô và, lần đầu tiên, cô nhận thức được 1 niềm biết ơn sâu sắc đối với Charles Dawson.
Cô vẫn khóc khi cả 2 vội vã đi vào đại sảnh khách sạn. Về đến phòng, cô vùi mình xuống giường, khóc nấc lên. Olivia cố gắng an ủi cô. Vô ích. Không 1 lý lẽ nào, 1 lời yêu thương nào có thể làm khô cạn dòng nước mắt nóng bỏng. những dòng nước mắt đổ xuống vì sự tàn nhẫn của những người đàn ông, vì bài học cay đắng mà cô nhận được.
Cô khóc mãi đến tận 6h chiều. Rã rời, tơi tả, cô nhìn chị.
- Rồi sẽ đến 1 ngày, em sẽ quên hắn ta đi, - Olivia dịu dàng.
- Em sẽ không tin 1 ai nữa. ôi, Ollie, chị không tưởng tượng được những từ ngữ êm ái, những lời hứa hẹn của anh ta đâu, nếu không em sẽ không bao giờ dâng hiến cho anh ta …
Hay cô vẫn sẽ làm như vậy? Cô cũng không chắc chắn. Trong cô luôn có những vùng tối chưa được khai phá, Toby đã đánh thức niềm đam mê trong cô, anh ta khiến cô làm những điều mà cô chưa bao giờ nghĩ rằng mình có khả năng. Làm sao cô có thể giải thích điều đó với Charles? 1 niềm biết ơn lại trào lên trong cô. Cho cô tên họ của anh, Charles đã dành cho cô 1 nơi nương náu trước những tò mò ác ý, trước sự hằn thù của 1 xã hội có truyền thống.
- Em đã thật ngu ngốc, - thêm 1 lần cô thú nhận với Olivia. Olivia ôm lấy em gái vỗ về như 1 đứa trẻ.
Charles đến và thấy 2 chị em đang âu sầu buồn bã, nhất là vị hôn thê của anh đang đầy u uất.
- Có chuyện gì vậy? – anh kêu lên. – Các cô ốm đấy ư?
Anh nhìn hết người này sang người kia. Olivia mỉm cười nhợt nhạt, Victoria não ruột lắc đầu.
- Ngày hôm nay thật dài và nặng nề, - Olivia nói. – Đi đặt váy cưới là 1 thời khắc đảo lộn cuộc đời 1 người phụ nữ.
1 lời giải thích ít thuyết phục. Charles tự hỏi việc liệu chia cắt trong tương lai, đang ngày càng đến gần, không bắt đầu tạo ra 1 địa ngục đối với 2 cô gái này ư? Đầy lòng thương cảm, anh mời Olivia đi ăn tối cùng với họ. Anh đã đặt 1 bàn ở Ritz-Carlton và cả mấy chỗ xem hòa nhạc. Olivia từ chối. Cô không muốn làm phiền họ. Họ đã không gặp nhau từ 2 tháng nay, tốt hơn nên để 2 người 1 mình. Cô sẽ ăn tối luôn ở khách sạn, rồi sẽ lại nghiên cứu thêm mấy tờ tạp chí mốt cho em gái.
- Cô có chắc không? – Charles hỏi.
Họ đang chờ Victoria thay quần áo.
- Chắc chắn, - cô trả lời bình thản.
1 hồi tưởng mơ hồ, hỗn độn, hư ảo về cú ngã ngựa bỗng xuất hiện. 1 ánh sáng bất chợt trong ký ức bùng lên rồi tàn lụi tức khắc.
- Điều đó thật nặng nề đối với cô ấy, anh biết đấy, - cô cố giải thích cho anh hiểu.
Cô muốn Charles yêu em gái mình chân thành. Không vì 1 lý do gì trên trái đất này mà cô lại muốn Victoria sống cùng 1 người đàn ông không hiểu cô. Mặt khác, cô tin tưởng tất cả vào Charles. Anh hiểu biết, tử tế, tình cảm. Anh biết manh lại hạnh phúc cho Victoria, dù cho chuyện gì xảy ra.
- Cô ấy sẽ thiếu vắng tôi và tôi cũng thiếu vắng cô ấy, - cô tiếp tục với 1 nụ cười cảm động. – Tôi vui vì có Geoffrey mùa hè này.
- Và nó cũng thế! Nó sướng điên ấy chứ!
Anh nhìn thằng vào mát cô, muốn tìm những lời đáp mà không thấy. Cô đúng ra là ai? Tại sao cô lại dễ dàng hi sinh cuộc đời vì cha mình như thế? Cô đang giấu 1 bí mật, đó là điều gì vậy? Ngày từ lần gặp gỡ đầu tiên của họ hồi tháng 8, anh đã bị ấn tượng bởi khuynh hướng tách biệt của cô.
- Chúng tôi sẽ trở về Croton vào lễ Phục Sinh, - anh nói, ghìm giữ để không bủa vây cô bằng những câu hỏi thiếu tế nhị. – Nếu điều đó không làm cô quá buồn chán … Ba cô đã mời tôi trong lần gặp vừa rồi.
- Ồ không, trái lại. Chúng ta rất vui được gặp lại mọi người, Geoffrey và anh.
Victoria bước ra từ phòng thay đồ. Lộng lẫy trong chiếc váy lụa màu xanh nước biển mà Olivia đã chọn sẵn, cô gợi người ta nghĩ đến nữ hoàng của đêm trong những câu chuyện thần tiên. Khuyên tai ngọc và kim cương lanh canh. 1 chuỗi ngọc trên cổ, thừa kế của người mẹ, lấp lánh trên nền vải thẫm.
- Tối nay em rất đẹp, - Charles ca tụng với niềm tự hào.
Đó là sự thật. Anh luôn ngạc nhiên khi chiêm ngưỡng vẻ đẹp hoàn hảo của 2 hình mẫu này … Tiếc rằng Olivia không muốn đi cùng họ, anh nghĩ. Anh nhài lòng được nhìn thấy cả 2 người đẹp ở bàn ăn. Nhưng không có cách gì thuyết phục được cô, anh đành đi với Victoria.
Nhà hàng nằm trong số những công trình sang trọng nhất New York. Ngồi vào bàn, Victoria bỗng bị 1 nỗi lo lắng xâm chiếm. Nếu bất cứ lúc nào, Toby cũng có thể bước vào cùng vợ anh ta thì sao? Cô chưa sẵn sàng đối mặt với cảnh đó 1 lần nữa.
- Anh thấy tối nay em quá im lặng, - Charles nhận xét. – Có chuyện gì sao?
Họ đã gọi đồ ăn. Anh cầm tay cô.
Cô không trả lời. Đôi mắt loáng ướt, và anh không nài thêm nữa … Họ nói chuyện khác: chính trị, đám cưới và châu Âu.
Anh khám phá 1 người đối thoại rất phù hợp, rất hiểu biết, có những ý tưởng cực kỳ tự do, gần như nổi loạn, song những điều đó, thật lạ, lại khiến anh phật lòng. Anh giới thiệu cô với các mối quan hệ của anh có mặt tối đó. Lát sau, trong lô riêng ở phòng hòa nhạc, Victoria có vẻ thoải mái hơn. Rồi anh đưa cô về khách sạn. họ cùng uống 1 cốc trước lúc chia tay ở quầy bar. Victoria thản nhiên châm 1 điếu thuốc.
- Ô, lạy Chúa! – anh kêu lên, rồi bật cười vì phản ứng của mình.
- Anh bị bất ngờ quá phải không Charles?
Cô thích gây bất ngờ cho mọi người. Lúc này cô có vẻ đã trở lại là chính mình sau suốt buổi tối tỏ ra căng thẳng đặc biệt.
- Em có thích anh như vậy?
Anh nhấp 1 ngụm rượu Scotch. Sự hài hước, sự đối đáp nhanh nhạy, sự thông minh của cô khiến anh ngưỡng mộ. Cuộc đời đã lầ thứ 2 đem lại cho anh may mắn, anh nghĩ như vậy.
- Có lẽ .. đúng thế thật, em thích làm anh bất ngờ, - cô mỉm cười và thổi 1 làn khói dày đặc về phía anh.
- Anh nghĩ đó đích thực là tương lai của chúng ta đấy, - anh thở dài nhẫn nại – chúng ta sẽ cùng dẫn dắt 1 cuộc sống đầy rẫy sự ngạc nhiên và bất ngờ. - Rượu đã làm cái lưỡi của anh chệch hướng. Anh đặt 1 câu hỏi mà ngay từ đầu luôn nóng bỏng trên môi anh. – Em đã rất yêu anh ta đúng không? Anh muốn nói về người đàn ông đã cắt đứt hôn ước với em ấy?
Anh chờ câu trả lời, nhìn cô đang bần thần. Victoria đang nhớ lại gã Toby đã làm cô yêu say mê và gã Toby cô vừa nhận ra sáng nay. Gã đàn ông đã truyền đời cho cô rằng cô đã bị vứt bỏ trên bậc thềm văn phòng hắn ta, rồi hắn rêu rao rằng chính cô là người đã quyến rũ …
- Đúng, - cuối cùng cô cũng đáp. – Ngày xưa em đã như vậy. Bây giờ thì không nữa rồi. Mà đúng ra, bây giờ em căm ghét hắn ta.
- Thù hận không phải là bề nổi của tình yêu sao?
- Không …
Cô suýt nữa mất hết lý trí sau khi tình cờ gặp hắn ta sáng nay.
- Chúng tôi chưa đính ước, - cô nói thêm
Cô nhìn thẳng vào mắt anh. Cô sẽ không lừa gạt anh. Cô sẽ không nói dối anh. Về phần anh, anh đã quá tử tế khi chấp nhận cứu cô … Charles cúi xuống.
- Đúng, anh biết. Với anh có vẻ dễ dàng nói đến chuyện đính hôn hơn … Ba em đã mơ hồ cho anh hiểu được những gì xảy ra. Em hãy còn rất trẻ … và em vẫn luôn như vậy.
Anh mỉm cười trìu mến, tiếc rằng đã không có 1 sự gắn bó sâu sắc hơn giữa họ, nhưng đồng thời cảm thấy nhẹ lòng vì nhận ra điều đó. Victoria chỉ làm trỗi dậy trong anh ham muốn khó tin nổi, nhưng không có gì liên quan đến tình yêu.
- Anh ta đã nhầm khi lợi dụng sự ngây thơ của em. 1 người đàn ông không bao giờ lợi dụng hoàn cảnh. Ba em đã nói rằng anh ta đã nói dối em, rằng anh ta đã hứa hẹn với em về đám cưới.
Cô gật đầu, không cần nói thêm điều gì nữa. Charles đã biết tất cả, hoặc gần như vậy, và dù cho tất cả, anh vẫn muốn cô là vợ mình. Những người đàn ông mới thật lạ lùng! – cô nghĩ.
- 1 số người có tài làm người khác đau khổ, - cô thì thầm buồn bã. – Nhưng điều đó sẽ không xảy ra lần nữa, riêng với em. – 1 ánh sáng dữ dằn cháy bỏng trong đôi mắt xanh.
- Anh hy vọng rằng không, - anh đáp với 1 nụ cười. Nhưng anh đã hiểu được lời cảnh báo. Cô sẽ không bao giờ tin tưởng anh. Không quan trọng mấy: anh không có ý định làm tổn thương cô.
- Anh sẽ không làm em thất vọng, Victoria. Anh sẽ không bao giờ nói dối em, nếu đó là điều em sợ. Anh chưa từng làm ai phải thất vọng. Anh là 1 người đàn ông trung thực … buồn tẻ, có thể, nhưng trung thực …
- Cảm ơn anh, Charles, Victoria ngước đôi mắt nhòa lệ nhìn anh. – Cảm ơn đã làm điều đó vì em. Anh không buộc phải làm thế.
- Không hề, nhưng em cũng không mà, - anh trả lời dịu dàng. – Luôn có những giải pháp khác. Có thể, sau đủ thứ chuyện, chúng ta sẽ cưới nhau thật sự và chúng ta sẽ nhảy chân sáo vì dịp này.
Anh muốn tin vào điều này. Anh đặt ly xuống, trong lúc cô dụi điếu thuốc trong chiếc gạt tàn. Anh cúi về phía cô, âu yếm hôn cô.
- Đừng sợ anh, Victoria. Anh sẽ không làm em đau khổ, anh xin hứa với em.
Cô lại để anh hôn lần nữa. Trái tim cô thắt lại: cô không thấy gợn lên 1 cảm xúc nào. Cô không cảm thấy gì hết. Cô tự hỏi anh có hiểu điều đó không.
Anh đưa cô lên đến phòng, nơi Olivia đang đợi. Nhìn thấy em, Olivia nhận biết, dù còn buồn bã, nhưng Victoria đã bình tĩnh lại. Cuộc gặp gỡ Toby và vợ anh ta sáng nay đã nằm yên trong ý nghĩ. Và lần đầu tiên, Victoria tỏ ra nghiêm túc đối diện với tương lai của mình.
Ngày hôm sau, Charles mời cả 2 chị em ăn trưa. Anh đưa họ đến Della Robbia. Olivia kể cho anh nghe những câu chuyện vui về cuộc viếng thăm các nhà máy của họ. Victoria yên lặng, nhưng thái độ cử chỉ của cô đã gần gũi, thân mật hơn. Anh tháp tùng họ bằng ô tô đến nhà máy Bonwit, họ tiếp tục việc mua sắm. Ngay tối hôm đó, 2 chị em trở về Croton không báo trước cho anh. Donovan lên đón họ bằng ô tô như đã định và đưa họ về điền trang. Olivia tiếc không có thời gian gặp Geoffrey. Cô tự hứa sẽ đến thăm nó vào tháng 3, khi quay lại New York để mua nốt những đồ dùng cuối củng.
Nhưng dự định của cô không thực hiện được. Cuối tháng 2, cha cô bị 1 đợt cảm cúm nặng phải nằm lì trên giường. Olivia sợ nguyên nhân do bệnh phổi của ông nặng thêm. Nhưng may thay, không phải vậy, chỉ đơn thuần là cảm cúm. Ông ở trong phòng suốt cả tháng trời. Cô gái không thôi túc trực bên cạnh ông trước khi ông cảm thấy khá hơn. Ngày 1/4, ông đã xuống phòng ăn được 1 lúc. Và 2 tuần sau, cha con Dawson đến nghỉ lễ phục sinh tại điền trang. Olivia đã chuẩn bị cho Geoffrey 1 điều ngạc nhiên thú vị: 2 chú gà con vừa mới nở ở sân gia cầm và 1 chú thỏ bé xíu.
- Ôi, cảm ơn cô! Bọn chúng đáng yêu quá! Ba, ba nhìn thấy chúng chưa? – cậu bé mừng rơn khi Olivia dẫn đi xem.
Cô cố năn nỉ Victoria đứng ra tặng nó cho Geoffrey, nhưng Victoria chối phắt. cô còn ghét những con vật hơn bọn trẻ con. Olivia có ấn tượng như đang phải khuyến khích 1 cô học sonh làm bài tập. Nhưng hoàn cảnh cũng từ từ được cải thiện. việc đón tiếp Charles rất chân thành. Đó là 1 điều đáng kể rồi.
Họ được mời đến 1 vài cuộc chiêu đãi, cùng tham dự 1 buổi hòa nhạc do nhà Rockerfeller tổ chức. Đó là dịp lý tưởng để giới thiệu Charles với những người anh chưa quen biết. Anh đã làm tròn vai trò con rể tương lai của Edward Henderson với 1 cách cư xử tao nhã. Tất cả đều khen ngợi đôi vợ chồng sắp cưới, và Olivia phải liên tục nhắc với Victoria rằng họ đang chuẩn bị cho hôn lễ chứ không phải 1 đám tang.
- Chị xin em, hãy luôn giữ điều đó trong đầu! – Olivia sẵng giọng khi 2 cô kiểm lại đến lần thứ 100 danh sách khách mời.
Olivia phải mất hơn 3 tháng mới lôi được Victoria vào cuộc thảo luận thực đơn. Những món quà bắt đầu ùn ùn được gửi đến. Chính Olivia là người phải gò lưng làm nhiệm vụ chán ngắt là mở các gói quà và lên danh sách. Victoria thậm chí chẳng thèm liếc qua những việc đó. Thất vọng, Olivia đành thay vị trí em gái viết lời cảm ơn.
- Toàn trò kiểu cách hết! Vì điều này mà người ta trở nên ngô nghê ư?! – Victoria càu nhàu (trông giống 1 cô bé được nuông chiều hơn là thành viên cuồng nhiệt vì quyền bầu cử của phụ nữ). – Ngốc nghếch, phù phiếm, vô ích và quá đắt! Tốt hơn là người ta gửi tiền cho những người phụ nữ đang phải ngồi trong nhà tù vì những tư tưởng giải phóng.
- Tử tế quá! – Olivia cảm thán, ngước mắt lên trần. – Em sẽ giải thích cho người ta xem nên gửi những món quà của họ đến nhà giam nào.
Cả 2 chị em cùng phá lên cười. Victoria châm chọc, chế giễu chị mình nhưng trong sâu thẳm tâm hồn, cô sợ đến giờ phút chia cắt. Cô sẽ thấy thiếu vằng Olivia khủng khiếp. và ý nghĩ về đám cưới còn làm cô căm ghét thêm. Không phải cô ghét cuộc hôn nhân với Charles, nhờ thế cô sẽ được tới New York sinh sống, tự do hơn ở Croton rất nhiều. Nhưng viễn cảnh phải rời xa Olivia làm cô không chịu nổi. Cô cố gắng tuyệt vọng thuyết phục Olivia tới sống cùng cô.
“Chị hòa hợp với Geoffrey hơn em rất nhiều” là lý lẽ được Victoria ưa chuộng nhất. Olivia vẫn khăng khăng lắc đầu.
- Không. Anh ấy cưới em để làm mẹ của con trai anh ấy. và thật ra chị nghi ngờ rằng không chỉ có vậy …
Thực chất, cô e Charles còn có những lý do khác, sâu xa hơn.
- Anh ấy không muốn chị chăm nom con trai anh ấy đâu, vì anh ấy sẽ có 1 người vợ trong nhà. Và em biết đấy, chị không thể rời bỏ ba. Tháng vừa rồi, ba ốm, ai sẽ chăm sóc cho ba nếu chị không có ở đây?
- Bertie.
- Chuyện đó không giống nhau. – Olivia tin tưởng đáp.
- Thế nếu chị lấy chồng? Làm sao ba xoay xở được khi không có chị?
- Chị sẽ không bao giờ lấy chồng, - Olivia nói thanh thản. – Ba biết vậy. Thế nhé, dừng câu chuyện ở đây. Bây giờ, hãy quay về với chủ đề của chúng ta thôi. Em muốn món tráng miệng gì trong tiệc cưới?
Victoria giả đò hét toáng lên, khiến Charles phải chạy đến trợ giúp.
- Ollie làm em phát điên lên vì đám cưới của chúng ta. – Victoria buộc tội.
- Quá là khó khăn phức tạp để có được 1 câu trả lời của cô ấy, - Olivia phàn nàn. – Tôi báo trước với anh, anh sẽ phải đánh roi cô ấy đấy nếu anh muốn cô ấy quan tâm đến nội vụ trong nhà.
- Ý tưởng tuyệt vời, tôi sẽ sắm cho mình 1 cây roi.
Anh mỉm cười cới Olivia trước khi đưa Victoria đi dạo trên bờ sông Hudson. Họ để Geoffrey lại điền trang. Thằng bé bám riết “dì Ollie” như cách nó gọi. Cô đã hoàn toàn chinh phục Geoffrey khi tặng cho nó 1 món quà khác trong dịp sinh nhật. Charles đã tặng cho Victoria 1 chiếc lắc vàng và cho Olivia 1 lọ nước hoa. Olivia mang tới cho Geoffrey 1 món quà độc đáo hơn nhiều. Cô có hỏi trước ý kiến Charles, anh đã miễn cưỡng đồng ý rồi cũng quên hẳn. Nhưng Olivia không quên. Cô đã tìm mua nó ở New York lúc cô lên lên hoàn thành nốt những việc mua bán cho đám cưới Victoria, rồi cô đã đến nhà Charles với món quà. Đôi mắt cậu bé sáng bừng khi cô lấy từ cái giỏ mây ra 1 chú chó săn xù bé bỏng. Ngay lập tức, Geoffrey ôm lấy chú chó con và cả 2 cùng kêu lên sung sướng.
- Cô thật quá tốt bụng đối với nó, - Charles cảm kích. – Nó đã phải trải qua 2 năm khó khăn không có mẹ.
- Đó là 1 cậu bé tuyệt vời. Chúng tôi sẽ cùng có 1 mùa hè không thể quên, - cô khẳng định, lạc quan, và không nghĩ đến việc cô sẽ phải chia tay với em gái mình.
Cả 2 chị em đều đang bắt đầu thấy hoảng sợ.
- Chúng tôi sẽ viết thư từ châu Âu về cho cô, - anh nói, dường như cảm nhận được nỗi đau trong lòng cô.
Nhưng những lá thư dường như không bao giờ thay thế được sự xuất hiện hàng ngày. Olivia tự nhủ rằng cuối cùng cô cũng sẽ vui khi sống cùng với em gái ở nhà riêng của em trên New York, và ý nghĩ đó khiến trên môi cô xuất hiện 1 nụ cười. Đó vẫn là 1 điều không thể, cô biết.
- Mọi chuyện sẽ tốt đẹp cả thôi, - cô trả lời, trong khi Geoffrey đang chạy trở lại, chú chó con bám gót. – Cháu sẽ đặt tên nó là gì?
- Cháu chưa biết, - Geoffrey thở hổn hển, nó vừa chạy dứt hơi, mái tóc vàng bù rối … - Jack … George … Harry …
- Tại sao không gọi là Chip? – Olivia gợi ý.
- Chip! – cậu bé hớn hở, sướng như rân. – Cháu thích cái tên này lắm!
Rõ ràng chú chó con cũng thích tên đó, vì nó ngoáy đuôi rồi nằm lăn ra đất, chổng 4 vó lên trời và sủa nhanh nhách làm cả 3 cùng cười. Geoffrey bế nó lên và co cẳng chạy đi khoe bác đầu bếp và bà quản gia. Họ đã sống trong 1 ngôi nhà hấp dẫn nhưng diện tích khiêm tốn ở East Side, nhìn ra dòng sông. Không xa hoa nhưng vẫn chấp nhận được. Victoria đã nói không dọn dẹp và làm lụng gì hết. Vào địa vị cô, Olivia đã bắt tay cho đâu vào đấy rồi. Cô sẽ tấn công vào những cây cối ngoài vườn, sẽ bọc lại các gối đệm và mua 1 cây đàn piano. Victoria tỏ ra chẳng chút hừng thú nào với các việc nội trợ. Chính trị, sự độc lập của mỗi cá nhân là điều cuốn hút cô hơn cả.
Olivia không ở lại lâu. Cô còn cả ngàn thứ mua bán. Charles đã năn nỉ cô ăn tối cùng họ. Vì vậy, cuối chiều cô trở lại, và họ có 1 buổi tối thật dễ chịu. họ cùng tranh luận, cùng đố vui và cười rất nhiều.
- Victoria nói đúng, - Charles nói khi chị trông trẻ đã đưa Geoffrey và chú chó đi ngủ. – Có lẽ cô phải đến đây sống cùng chúng tôi.
- Tôi tiếc rằng cô ấy đã làm anh buồn chán với câu chuyện ngốc nghếch đó.
Olivia nhìn qua cửa sổ, 1 con phà đang chầm chậm rẽ dòng nước sông tối sẫm.
- Anh sẽ nhanh chóng thấy quá đủ những cuộc viếng thăm của người chị vợ đấy … và dù sao đi nữa, tôi không thể bỏ mặc ba tôi được, cô ấy cũng biết vậy.
- Cuộc sống của cô không vui vẻ, Olivia. – Anh trầm giọng.
Cô sẽ ra sao khi em gái đã ra đi? Cô sẽ duy trì cuộc sống của 1 người phụ nữ đã 60 tuổi …
- Vậy thôi. Người ta luôn quyết định được số phận của mình, những gì đến với anh, anh cần phải chấp nhận nó. Anh cũng không hơn, trong 2 năm vừa rồi, cuộc sống của anh cũng không phải không có gì vui vẻ ư?
- Đúng vậy.
Cái nhìn họ gặp nhau, anh bất chợt quay đi. Anh có cảm tưởng anh sẽ bùng cháy nếu anh đến gần cô. Những cảm xúc hiện lên khuôn mặt cô giống như 1 khoảng lặng chờ đợi những giông tố tiếp đến. Cô quá biểu cảm đến nỗi anh gần như cảm nhận được những gì cô đang chất chứa trong lòng.
- Tôi giận mình đã lấy đi của cô Victoria.
Thay cho mọi câu trả lời, cô chỉ gật đầu. Charles bắt đầu nhìn thẳng vào nỗi đau buồn mà cô đang phải sống. Olivia chỉ còn 1 hy vọng: rằng ít ra, em gái cô sẽ được hạnh phúc.
Cô đến bên giường Geoffrey hôn thằng bé và chúc nó ngủ ngon. Nằm giữa 1 bên là con khỉ bông, 1 bên là chú chó con, cậu bé cười ngoác đến tận mang tai. Khi cô nhìn thấy cậu, cô bật cười.
- Đừng quên mang Chíp về Croton, khi nào cháu về, - cô nói với cậu, chắc rằng lời khuyên đó là không cần thiết.
Geoffrey không hề có ý định chia lìa với chú chó của mình, không hề dù chỉ 1 phút. Cô xuống thang gác. Charles đưa cô về khách sạn và họ còn nấn ná 1 lúc ở tiền sảnh.
- Tôi ngờ rằng tôi sẽ không gặp lại cô trước hôn lễ. – Anh nói với âm sắc đặc biệt.
Anh thấy điều này thật lạ lùng: kết hôn lại. Phản bội hương hôn Susan. An hài lòng nghĩ rằng anh đã đi đến quyết định này vì điều tốt cho con trai mình. 1 cậu bé cần có 1 người mẹ, anh tự nhắc với mình. Chính những cuộc viếng thăm ngắn ngủi của Olivia đã minh chứng điều đó. Victoria không có được ảnh hưởng hệt như vậy, nhưng cùng với thời gian, điều đó sẽ đến … không phải họ là những chị em sinh đôi thực thụ sao?
- Anh hãy nhớ tôi nhé. Tôi sẽ là người mặc váy màu xanh, - Olivia nhắc lại và mỉm cười với anh. – Anh sẽ không nhầm lẫn chúng tôi nữa đâu.
- Đó có thể là lần đầu tiên tôi không cần đến chiếc nhẫn của mẹ tôi như 1 vật nhắc nhở, - anh cười lớn.
- Hoặc là phải nhờ đến Geoffrey, - cô đùa với anh. – Cậu bé sẽ nói cho anh biết đấy.
Cô nhìn anh, và hiểu rằng lần gặp gỡ sau sẽ khác … Khi họ gặp lại nhau, anh sẽ là 1 người đàn ông đã kết hôn, chồng của em gái cô.
- Chúng ta sẽ gặp nhau hôm đám cưới, - cô thì thầm.
Anh cúi đầu, 1 tia sáng nuối tiếc hiện trong ánh mắt.
Anh ôm hôn cô, quay gót và sải những bước dài về phía cửa.
- Tuyệt quá! – Victoria thích chí.
Từ khi đính hôn, cô chưa bao giờ “vì nữ quyền” hơn thế.
- Victoria! – Olivia la lên, bị xúc động sâu sắc. – Điều đó hoàn toàn không thể chấp nhận được. Sao em có thể cảm thông với hành động hung bạo như thế?
Hình phạt giam giữ gần nhất của Pankhurst là do 1 vụ tấn công bằng bom.
- Họ đã tranh đấu vì 1 mục đích tốt đẹp. Đó cũng như chiến tranh thôi, Ollie. Nó không hay ho gì, nhưng đôi khi nó cần thiết. Phụ nữ có quyền được tự do.
- Em cứ nói quá! – Olivia bác bỏ, bực bội. – Dù sao họ cũng đâu bị nhốt trong chuồng như những con vật làm mồi, dù bất cứ trường hợp nào.
- Nhưng chính xác là chúng ta đang như thế đấy. Dù sao chúng ta cũng như những con vật. những vật nuôi trong nhà mà những người đàn ông nắm quyền điều khiển họ. Đó, vậy đâu mới là nơi hung bạo thật sự?
- Nếu em đừng bao giờ hành động kiểu đó trước công chúng … - Olivia tức tối.
Cô ném về phía em cái nhìn mệt mỏi, trước khi bỏ cuộc tranh luận. Chẳng cần phải nói thêm nhiều: Victoria luôn đấu tranh kịch liệt vì giải phóng phụ nữ. Quyền bầu cử của phái nữ là châm ngôn nằm lòng của cô.
Olivia thích cho em xem những mẫu váy cưới hơn là phí sức cho những cuộc cãi cọ vô bổ thế này. Victoria chỉ liếc mắt qua chuyện đó. Hôn lễ của cô chẳng gợi cho cô xúc động nào. Cô để mặc chị lựa chọn những thứ cần thiết, đến mức cô gợi ý rằng Olivia chẳng cần cô đi cùng tới các cửa hàng.
- Chị không bao giờ làm thế! Chạy 1 mình qua các cửa hiệu không làm chị thích đâu. Em phải đi với chị, dù em có muốn điều đó hay không.
Cuối cùng Victoria đành khinh khỉnh chấp thuận. Cô chế giễu thậm tệ các nghi lễ, những váy áo, những khách mời, tất cả. Như thói quen, trách nhiệm tổ chức lại đặt lên vai Olivia. Cô cũng đã lấy được danh sách khách mời của Victoria. Charles đã gửi riêng danh sách của anh. Họ chỉ trao đổi ngắn ngủi với nhau, không đầu cuối.
Anh muốn mới dự khoảng 100 khách, nếu cha con nhà Henderson không thấy có gì phiền hà. Toàn là bạn bè, các mối quan hệ công việc – anh không còn ai trong gia đình cả. Danh sách off Edward gồm 200 người, và của mỗi chị em khoảng 50 người. Tổng cộng 400. Olivia tính thực tế sẽ có khoảng 300. Những người còn lại quá nhiều tuổi, sống quá xa hoặc được mời chỉ vì lý do duy nhất là sự lịch duyệt. Hôn lễ sẻ cử hành ở Croton-on-Hudson, sau đó sẽ là tiệc chiêu đãi ở điền trang Henderson.
Geoffrey sẽ phải cầm nhẫn cưới. Victoria không muốn phải theo nghi thức rườm rà với 1 đoàn các cô phù dâu đằng sau.
- Em chỉ muốn có mình chị thôi, - cô dõng dạc nói với Olivia, vừa nhả ra 1 làn khói thuốc. – Chỉ có chị và duy nhất mình chị sẽ là cô phụ dâu cho em. Em không muốn người nào khác.
- Còn chị, chị muốn rằng em hãy hút thuốc ở chỗ khác! (Thời gian này, Victoria đặc biệt hay hút thuốc). Hãy nghĩ đến các bạn cùng lớp của chúng mình. Họ sẽ rất sung sướng được đưa em đến bàn lễ.
- Em không nghĩ vậy. Chúng ta và bè bạn đã không nhìn thấy nhau hàng thế kỷ rồi. Chị em mình đã ở lại trường không lâu, mà em khó mà tưởng tượng những gia sư nghiêm khắc của chúng ta trong trang phục phụ dâu.
Các cô cười phá lên. Thực chất họ đã có 1 sê-ri toàn những cô gia sư gắt gỏng và khô khan.
- Được rồi, đồng ý, chị chịu. Nhưng trong trường hợp này, váy áo của em phải càng ấn tượng hơn.
- Của chị cũng phải vậy, - Victoria trả lời.
Mỗi khi nhắc tới các vấn đề liên quan đến đám cưới, đôi mắt cô lại sẫm lại. Chỉ chuyến du lịch trăng mật đến châu Âu. Những người mà cô sẽ gặp ở đó, rồi chuyện sẽ trở lại New York, được sống cuộc sống riêng rẽ với sự độc lập đáng kể để an ủi cô phần nào. Hôn lễ của chính cô, cũng như tiệc chiêu đãi, chẳng có 1 chút quan trọng đối với cô trong cái thế giới này.
- Tại sao chúng ta không mặc váy áo giống hệt nhau trong hôm tổ chức đám cưới nhỉ? – cô nói với 1 nụ cười ranh mãnh. – Tưởng tượng xem: 2 cô dâu y hệt nhau, đi vào giữa đám cử tọa ngỡ ngàng. Chị nói gì đi chứ?
- Chị nói rằng em không chỉ hút thuốc mà còn đang uống say nữa đấy.
- Em thì em thấy đó là 1 ý kiến tuyệt với. Chị có nghĩ ba sẽ nhận ra điều đó không?
- Không, nhưng Bertie sẽ không nhầm đâu, và tóm lại em hãy quên cái trò ranh ma đó đi.
Olivia dí ngón tay vào mũi em đe dọa, và cô lại cảm thấy 1 nỗi đau đã thành quen thuộc dội lên khi nghĩ rằng em cô sẽ ra đi. Rằng cô sẽ vắng Victoria. Rằng Victoria sẽ không còn ở đây nữa, sẽ không còn phì khói thuốc trong phòng ngủ này. Chỉ còn 4 tháng nữa là đến ngày thiên định ấy.
2 chị em đến New York vào cuối tháng 2, như dự tính. 2 người đặt 1 phòng ở Plaza, để không phải mở cửa nhà. Cha họ đã cố bắt họ đi cùng với bà Bertie, nhưng Victoria kên quyết hủy bỏ kế hoạch của ông. Cô nhấn mạnh rằng giờ họ không còn ở tuổi cần đến bảo mẫu nữa. Vửa bước chân vào căn phòng khách sạn, cô đã tung mũ lên trời. Cuối cùng chỉ còn lại 1 mình. 1 mình ở New York nơi các cô có thể vui chơi thỏa thích theo ý mình. Cô bắt đầu bằng việc đặt 1 món khai vị và châm 1 điếu thuốc.
Olivia nhìn cô bằng ánh mắt nghiêm khắc.
- Victoria, em có thể làm gì em muốn ở trong phòng này. Nhưng nếu em không giữ mình như cần phải thế khi đi lại trong khách sạn hay ở bất kỳ đâu thì chị sẽ trả em về trang trại sau khi đã mách ba đấy. Rõ ràng chưa?
- Vâng, Ollie, - Victoria thở dài
1 ngọn lửa nhỏ nhảy nhót trong đôi mắt cô. Cô thích ở chỗ này, bên cạnh Olivia, không có người giám sát. Tối nay cô phải dùng bữa với Charles. Trong khi chờ đến tối, họ sẽ đi xem các mẫu thời trang của Bonwit Teller. Ngoài váy cưới, Victoria còn cần nhiều đồ mặc cho chuyến du lịch tàu thủy và châu Âu. Olivia đã lên 1 danh sách những nhãn hàng danh tiếng nhất ở Paris. Đây là lần đẩu tiên, họ sẽ chỉ mua 1 bộ cho mỗi mẫu trang phục. Olivia không cần phải chưng diện nhiều. cô không đi tàu thủy, họ sẽ không bao giờ cùng nhau may chung 1 kiểu trang phục nữa. Ý nghĩ ấy khiến con tim Olivia tan vỡ. Nhưng còn nhiều thời gian để cô quen với viễn cảnh về chuyến đi của Victoria.
Sau bữa trưa nhanh chóng ở khách sạn, họ lên 1 chiếc taxi và dừng lại ở Saks. Ở mọi nơi họ đến, nhà ăn khách sạn, trong tiền sảnh, khi bước chân ra khỏi taxi, tất cả những cái nhìn đều hướng về họ. Ngay khi họ đặt chân vào cửa hàng của B. Alman, cả gian hàng đều trở nên hỗn độn, và cả 1 đoàn các nhân viên bán hàng dẫn đầu là 1 thợ may ào ra đón họ. Olivia đã mang theo những hình vẽ, những tranh ảnh cô cắt từ các tạp chí, những bức ký họa cô tự phác thảo. Cô có 1 ý tưởng rất rõ ràng về chiếc váy cưới mà cô mong muốn: sa tanh trắng, hàng kilomet đăng ten trắng, đuôi váy dài quý phái. Victoria sẽ đội chiếc vương miện kim cương của mẹ cô, phủ bên trên là 1 khăn voan ren mỏng. Cô sẽ trông như 1 nữ hoàng … Olivia nói những dự định của mình với thợ may chính của Bonwit Teller; anh ta trả lời rằng không có khó khăn gì thực hiện điều đó. Họ cùng bàn bạc hàng giờ liền, chúi vào các xúc vải, trong khi Victoria đi đi lại lại thử các kiểu mũ, giày, thờ ơ với cuộc tranh luận.
- Họ cần lấy số đo của em, - cuối cùng Olivia tuyên bố.
- Chị chỉ việc đưa số đo của chị cho họ, cũng như nhau mà
- Không giống hoàn toàn đâu. (Vai Olivia hơi rộng hơn 1 chút, thân eo mảnh hơn 1 chút, nhưng 1 milimet cũng làm nên sự khác biệt rồi). nào, cởi bớt áo ra.
- Được rồi, được rồi …
Victoria sẵn sàng vào cuộc phẫu thuật với các số đo. Sau đó Olivia và người thợ may bàn về trang phục phụ dâu. Olivia muốn 1 cái gì đó thật đơn giản. bằng satanh xanh da trời lạnh. Kiểu hơi giống như chiếc váy cưới của cô dâu, nhưng ngắn hơn, không có đuôi, không có đăng ten. Trong khi họ vẽ phác thảo, người thợ ma có 1 nhận xét thích đáng rằng chiếc váy của cô có nguy cơ thiếu ấn tượng khi đi bên cạnh chiếc váy cưới lộng lẫy đến vậy. Họ thêm vào 1 đuôi váy ngắn, 1 áo choàng dài bằng đăng ten phớt xanh, và 1 chiếc mũ đồng điệu. 2 mẫu đó đạt đến sự hoàn hảo. Olivia chỉ chi Victoria xem, cô gái mỉm cười với chị rồi thỉ thầm vào tai chị;
- Chúng mình hãy đổi váy cho nhau vào ngày cưới nhé, sẽ không ai nhận ra đâu.
- Thôi đi nào …
Olivia nhắc lại mệnh lệnh với giọng thật nghiêm khắc. Sau đó 2 chị em bắt đầu chọn vô số bộ trang phục Victoria cần khi tới châu Âu. Mùa hè sẽ dài … Phải hơn 1 buổi chiều mới thiết lập xong 1 tủ quần áo. Olivia quyết định ngày mai sẽ trở lại 1 mình để chọn những kiểu túi xách, giày, và những đồ phụ trợ khác. Cô đang cảm ơn người thợ may thì bỗng thấy em gái mình đứng sững. Victoria vừa thấy 1 cặp vừa bước vào. 1 đàn ông cao lớn, tóc nâu. Người ta nghe tiếng anh ta cười. Ngay lập tức anh ta bị bao vây bởi 1 đám các cô bán hàng. Người phụ nữ đi cạnh anh ta tóc vàng, ấm áp trong chiếc áo măng tô bằng da sóc … Tobias Whittcomb và vợ anh ta – đang trong những tháng cuối cùng chờ ngày sinh nở. Cô ta cởi áo khoác, phô bày những đường nét tròn trịa trên cơ thể qua lần áp lụa xám. Olivia lùi lại như 1 cái máy, và đưa mắt về phía em gái. Victoria vẫn đứng bất động, choáng váng. Olivia chào người thợ may và nhẹ nhàng đẩy em ra lối cửa.
- Đi thôi. Chúng ta xong xuôi rồi.
Victoria không hề nhúc nhích. Đôi chân cô như mọc rễ. Cô nhìn Toby trân trối. Hình như cảm thấy bị quan sát, anh ta quay lại. Hắn nhận ra cặp sinh đôi và nhìn từ người này sang người khác, ngạc nhiên, bực bội trước sự hiện diện của người tình cũ. Dĩ nhiên hắn ta không phân biệt được Victoria với chị gái cô. Hắn nhanh chóng quay đi và dẫn vợ sang tít 1 quầy hàng khác. Nhưng cô ta cũng nhận ra được chị em nhà Henderson và bắt đầu la lối, trong khi chồng côt ta cố gắng trấn an.
- Victoria, chị xin em! – cô thì thầm với giọng kiên quyết.
Cô xấu hổ khi phải phơi mình trước công chúng như thế này. Các khách hàng, những nhân viên bán hàng đều nhìn họ. Toby nói điều gì đó với vợ mình, cô ta đang khóc lóc ầm ĩ.
Olivia nắm cánh tay em và gần như phải lấy sức kéo Victoria ra khỏi cửa hàng. Ra tới phố, cô vẫy 1 chiếc taxi, ơn chúa, đã đợi sẵn ở bến đỗ. Cô đẩy Victoria vào trong và buông mình trên ghế sau, vội vàng nói với người lái xe tên khách sạn. Chiếc taxi chuyển bánh, Victoria khóc, những dòng nước mắt cứ thế tuôn trào không sao kiểm soát nổi. Cô đã không gặp lâi Toby sau cảnh cắt đứt tàn nhẫn trước tòa nhà văn phòng của hắn ta.
- Em đáng lẽ cũng đã có mang được 5 tháng rồi, - cô tức tưởi, lần đầu tiên cô bày tỏ nỗi đau đớn của mình, về sự mất đi đứa bé ở Croton.
- Victoria, hãy nghĩ rằng đó chỉ là 1 cuộc đời đã qua của em. 1 địa ngục. hãy nghĩ đến những gì em đã làm. Anh ta đã lợi dụng em, bỏ rơi em, hủy hoại em. Anh ta đã phản bội em, từ chối em. Đừng nói với chị là em vẫn còn yêu hắn. – Olivia thủ thỉ, hoang mang. Chiếc xe đang hướng về khách sạn Plaza.
- Em căm ghét hắn ta. Em ghê sợ tất cả những gì thuộc về hắn … tất cả … - Victoria lắc đầu, khóc to hơn.
Cô không nói tiếp nổi nữa, trái tim thắt lại. Kỷ niệm về những khi họ quấn quýt bên nhau trong ngôi nhà trắng ở ngoại ô. Thật ngây thơ, cô đã tin anh ta. Cô đã tin vào những lời hứa của anh ta: anh ta sẽ bỏ vợ, sẽ ly dị, sẽ cưới cô, chính cô và bây giờ đây, vợ anh ta vênh vang, trình diễn cái bụng to và chỉ tay vào cô như 1 con điếm. Cô bỗng hiểu tại sao cha cô muốn bảo vệ cô và, lần đầu tiên, cô nhận thức được 1 niềm biết ơn sâu sắc đối với Charles Dawson.
Cô vẫn khóc khi cả 2 vội vã đi vào đại sảnh khách sạn. Về đến phòng, cô vùi mình xuống giường, khóc nấc lên. Olivia cố gắng an ủi cô. Vô ích. Không 1 lý lẽ nào, 1 lời yêu thương nào có thể làm khô cạn dòng nước mắt nóng bỏng. những dòng nước mắt đổ xuống vì sự tàn nhẫn của những người đàn ông, vì bài học cay đắng mà cô nhận được.
Cô khóc mãi đến tận 6h chiều. Rã rời, tơi tả, cô nhìn chị.
- Rồi sẽ đến 1 ngày, em sẽ quên hắn ta đi, - Olivia dịu dàng.
- Em sẽ không tin 1 ai nữa. ôi, Ollie, chị không tưởng tượng được những từ ngữ êm ái, những lời hứa hẹn của anh ta đâu, nếu không em sẽ không bao giờ dâng hiến cho anh ta …
Hay cô vẫn sẽ làm như vậy? Cô cũng không chắc chắn. Trong cô luôn có những vùng tối chưa được khai phá, Toby đã đánh thức niềm đam mê trong cô, anh ta khiến cô làm những điều mà cô chưa bao giờ nghĩ rằng mình có khả năng. Làm sao cô có thể giải thích điều đó với Charles? 1 niềm biết ơn lại trào lên trong cô. Cho cô tên họ của anh, Charles đã dành cho cô 1 nơi nương náu trước những tò mò ác ý, trước sự hằn thù của 1 xã hội có truyền thống.
- Em đã thật ngu ngốc, - thêm 1 lần cô thú nhận với Olivia. Olivia ôm lấy em gái vỗ về như 1 đứa trẻ.
Charles đến và thấy 2 chị em đang âu sầu buồn bã, nhất là vị hôn thê của anh đang đầy u uất.
- Có chuyện gì vậy? – anh kêu lên. – Các cô ốm đấy ư?
Anh nhìn hết người này sang người kia. Olivia mỉm cười nhợt nhạt, Victoria não ruột lắc đầu.
- Ngày hôm nay thật dài và nặng nề, - Olivia nói. – Đi đặt váy cưới là 1 thời khắc đảo lộn cuộc đời 1 người phụ nữ.
1 lời giải thích ít thuyết phục. Charles tự hỏi việc liệu chia cắt trong tương lai, đang ngày càng đến gần, không bắt đầu tạo ra 1 địa ngục đối với 2 cô gái này ư? Đầy lòng thương cảm, anh mời Olivia đi ăn tối cùng với họ. Anh đã đặt 1 bàn ở Ritz-Carlton và cả mấy chỗ xem hòa nhạc. Olivia từ chối. Cô không muốn làm phiền họ. Họ đã không gặp nhau từ 2 tháng nay, tốt hơn nên để 2 người 1 mình. Cô sẽ ăn tối luôn ở khách sạn, rồi sẽ lại nghiên cứu thêm mấy tờ tạp chí mốt cho em gái.
- Cô có chắc không? – Charles hỏi.
Họ đang chờ Victoria thay quần áo.
- Chắc chắn, - cô trả lời bình thản.
1 hồi tưởng mơ hồ, hỗn độn, hư ảo về cú ngã ngựa bỗng xuất hiện. 1 ánh sáng bất chợt trong ký ức bùng lên rồi tàn lụi tức khắc.
- Điều đó thật nặng nề đối với cô ấy, anh biết đấy, - cô cố giải thích cho anh hiểu.
Cô muốn Charles yêu em gái mình chân thành. Không vì 1 lý do gì trên trái đất này mà cô lại muốn Victoria sống cùng 1 người đàn ông không hiểu cô. Mặt khác, cô tin tưởng tất cả vào Charles. Anh hiểu biết, tử tế, tình cảm. Anh biết manh lại hạnh phúc cho Victoria, dù cho chuyện gì xảy ra.
- Cô ấy sẽ thiếu vắng tôi và tôi cũng thiếu vắng cô ấy, - cô tiếp tục với 1 nụ cười cảm động. – Tôi vui vì có Geoffrey mùa hè này.
- Và nó cũng thế! Nó sướng điên ấy chứ!
Anh nhìn thằng vào mát cô, muốn tìm những lời đáp mà không thấy. Cô đúng ra là ai? Tại sao cô lại dễ dàng hi sinh cuộc đời vì cha mình như thế? Cô đang giấu 1 bí mật, đó là điều gì vậy? Ngày từ lần gặp gỡ đầu tiên của họ hồi tháng 8, anh đã bị ấn tượng bởi khuynh hướng tách biệt của cô.
- Chúng tôi sẽ trở về Croton vào lễ Phục Sinh, - anh nói, ghìm giữ để không bủa vây cô bằng những câu hỏi thiếu tế nhị. – Nếu điều đó không làm cô quá buồn chán … Ba cô đã mời tôi trong lần gặp vừa rồi.
- Ồ không, trái lại. Chúng ta rất vui được gặp lại mọi người, Geoffrey và anh.
Victoria bước ra từ phòng thay đồ. Lộng lẫy trong chiếc váy lụa màu xanh nước biển mà Olivia đã chọn sẵn, cô gợi người ta nghĩ đến nữ hoàng của đêm trong những câu chuyện thần tiên. Khuyên tai ngọc và kim cương lanh canh. 1 chuỗi ngọc trên cổ, thừa kế của người mẹ, lấp lánh trên nền vải thẫm.
- Tối nay em rất đẹp, - Charles ca tụng với niềm tự hào.
Đó là sự thật. Anh luôn ngạc nhiên khi chiêm ngưỡng vẻ đẹp hoàn hảo của 2 hình mẫu này … Tiếc rằng Olivia không muốn đi cùng họ, anh nghĩ. Anh nhài lòng được nhìn thấy cả 2 người đẹp ở bàn ăn. Nhưng không có cách gì thuyết phục được cô, anh đành đi với Victoria.
Nhà hàng nằm trong số những công trình sang trọng nhất New York. Ngồi vào bàn, Victoria bỗng bị 1 nỗi lo lắng xâm chiếm. Nếu bất cứ lúc nào, Toby cũng có thể bước vào cùng vợ anh ta thì sao? Cô chưa sẵn sàng đối mặt với cảnh đó 1 lần nữa.
- Anh thấy tối nay em quá im lặng, - Charles nhận xét. – Có chuyện gì sao?
Họ đã gọi đồ ăn. Anh cầm tay cô.
Cô không trả lời. Đôi mắt loáng ướt, và anh không nài thêm nữa … Họ nói chuyện khác: chính trị, đám cưới và châu Âu.
Anh khám phá 1 người đối thoại rất phù hợp, rất hiểu biết, có những ý tưởng cực kỳ tự do, gần như nổi loạn, song những điều đó, thật lạ, lại khiến anh phật lòng. Anh giới thiệu cô với các mối quan hệ của anh có mặt tối đó. Lát sau, trong lô riêng ở phòng hòa nhạc, Victoria có vẻ thoải mái hơn. Rồi anh đưa cô về khách sạn. họ cùng uống 1 cốc trước lúc chia tay ở quầy bar. Victoria thản nhiên châm 1 điếu thuốc.
- Ô, lạy Chúa! – anh kêu lên, rồi bật cười vì phản ứng của mình.
- Anh bị bất ngờ quá phải không Charles?
Cô thích gây bất ngờ cho mọi người. Lúc này cô có vẻ đã trở lại là chính mình sau suốt buổi tối tỏ ra căng thẳng đặc biệt.
- Em có thích anh như vậy?
Anh nhấp 1 ngụm rượu Scotch. Sự hài hước, sự đối đáp nhanh nhạy, sự thông minh của cô khiến anh ngưỡng mộ. Cuộc đời đã lầ thứ 2 đem lại cho anh may mắn, anh nghĩ như vậy.
- Có lẽ .. đúng thế thật, em thích làm anh bất ngờ, - cô mỉm cười và thổi 1 làn khói dày đặc về phía anh.
- Anh nghĩ đó đích thực là tương lai của chúng ta đấy, - anh thở dài nhẫn nại – chúng ta sẽ cùng dẫn dắt 1 cuộc sống đầy rẫy sự ngạc nhiên và bất ngờ. - Rượu đã làm cái lưỡi của anh chệch hướng. Anh đặt 1 câu hỏi mà ngay từ đầu luôn nóng bỏng trên môi anh. – Em đã rất yêu anh ta đúng không? Anh muốn nói về người đàn ông đã cắt đứt hôn ước với em ấy?
Anh chờ câu trả lời, nhìn cô đang bần thần. Victoria đang nhớ lại gã Toby đã làm cô yêu say mê và gã Toby cô vừa nhận ra sáng nay. Gã đàn ông đã truyền đời cho cô rằng cô đã bị vứt bỏ trên bậc thềm văn phòng hắn ta, rồi hắn rêu rao rằng chính cô là người đã quyến rũ …
- Đúng, - cuối cùng cô cũng đáp. – Ngày xưa em đã như vậy. Bây giờ thì không nữa rồi. Mà đúng ra, bây giờ em căm ghét hắn ta.
- Thù hận không phải là bề nổi của tình yêu sao?
- Không …
Cô suýt nữa mất hết lý trí sau khi tình cờ gặp hắn ta sáng nay.
- Chúng tôi chưa đính ước, - cô nói thêm
Cô nhìn thẳng vào mắt anh. Cô sẽ không lừa gạt anh. Cô sẽ không nói dối anh. Về phần anh, anh đã quá tử tế khi chấp nhận cứu cô … Charles cúi xuống.
- Đúng, anh biết. Với anh có vẻ dễ dàng nói đến chuyện đính hôn hơn … Ba em đã mơ hồ cho anh hiểu được những gì xảy ra. Em hãy còn rất trẻ … và em vẫn luôn như vậy.
Anh mỉm cười trìu mến, tiếc rằng đã không có 1 sự gắn bó sâu sắc hơn giữa họ, nhưng đồng thời cảm thấy nhẹ lòng vì nhận ra điều đó. Victoria chỉ làm trỗi dậy trong anh ham muốn khó tin nổi, nhưng không có gì liên quan đến tình yêu.
- Anh ta đã nhầm khi lợi dụng sự ngây thơ của em. 1 người đàn ông không bao giờ lợi dụng hoàn cảnh. Ba em đã nói rằng anh ta đã nói dối em, rằng anh ta đã hứa hẹn với em về đám cưới.
Cô gật đầu, không cần nói thêm điều gì nữa. Charles đã biết tất cả, hoặc gần như vậy, và dù cho tất cả, anh vẫn muốn cô là vợ mình. Những người đàn ông mới thật lạ lùng! – cô nghĩ.
- 1 số người có tài làm người khác đau khổ, - cô thì thầm buồn bã. – Nhưng điều đó sẽ không xảy ra lần nữa, riêng với em. – 1 ánh sáng dữ dằn cháy bỏng trong đôi mắt xanh.
- Anh hy vọng rằng không, - anh đáp với 1 nụ cười. Nhưng anh đã hiểu được lời cảnh báo. Cô sẽ không bao giờ tin tưởng anh. Không quan trọng mấy: anh không có ý định làm tổn thương cô.
- Anh sẽ không làm em thất vọng, Victoria. Anh sẽ không bao giờ nói dối em, nếu đó là điều em sợ. Anh chưa từng làm ai phải thất vọng. Anh là 1 người đàn ông trung thực … buồn tẻ, có thể, nhưng trung thực …
- Cảm ơn anh, Charles, Victoria ngước đôi mắt nhòa lệ nhìn anh. – Cảm ơn đã làm điều đó vì em. Anh không buộc phải làm thế.
- Không hề, nhưng em cũng không mà, - anh trả lời dịu dàng. – Luôn có những giải pháp khác. Có thể, sau đủ thứ chuyện, chúng ta sẽ cưới nhau thật sự và chúng ta sẽ nhảy chân sáo vì dịp này.
Anh muốn tin vào điều này. Anh đặt ly xuống, trong lúc cô dụi điếu thuốc trong chiếc gạt tàn. Anh cúi về phía cô, âu yếm hôn cô.
- Đừng sợ anh, Victoria. Anh sẽ không làm em đau khổ, anh xin hứa với em.
Cô lại để anh hôn lần nữa. Trái tim cô thắt lại: cô không thấy gợn lên 1 cảm xúc nào. Cô không cảm thấy gì hết. Cô tự hỏi anh có hiểu điều đó không.
Anh đưa cô lên đến phòng, nơi Olivia đang đợi. Nhìn thấy em, Olivia nhận biết, dù còn buồn bã, nhưng Victoria đã bình tĩnh lại. Cuộc gặp gỡ Toby và vợ anh ta sáng nay đã nằm yên trong ý nghĩ. Và lần đầu tiên, Victoria tỏ ra nghiêm túc đối diện với tương lai của mình.
Ngày hôm sau, Charles mời cả 2 chị em ăn trưa. Anh đưa họ đến Della Robbia. Olivia kể cho anh nghe những câu chuyện vui về cuộc viếng thăm các nhà máy của họ. Victoria yên lặng, nhưng thái độ cử chỉ của cô đã gần gũi, thân mật hơn. Anh tháp tùng họ bằng ô tô đến nhà máy Bonwit, họ tiếp tục việc mua sắm. Ngay tối hôm đó, 2 chị em trở về Croton không báo trước cho anh. Donovan lên đón họ bằng ô tô như đã định và đưa họ về điền trang. Olivia tiếc không có thời gian gặp Geoffrey. Cô tự hứa sẽ đến thăm nó vào tháng 3, khi quay lại New York để mua nốt những đồ dùng cuối củng.
Nhưng dự định của cô không thực hiện được. Cuối tháng 2, cha cô bị 1 đợt cảm cúm nặng phải nằm lì trên giường. Olivia sợ nguyên nhân do bệnh phổi của ông nặng thêm. Nhưng may thay, không phải vậy, chỉ đơn thuần là cảm cúm. Ông ở trong phòng suốt cả tháng trời. Cô gái không thôi túc trực bên cạnh ông trước khi ông cảm thấy khá hơn. Ngày 1/4, ông đã xuống phòng ăn được 1 lúc. Và 2 tuần sau, cha con Dawson đến nghỉ lễ phục sinh tại điền trang. Olivia đã chuẩn bị cho Geoffrey 1 điều ngạc nhiên thú vị: 2 chú gà con vừa mới nở ở sân gia cầm và 1 chú thỏ bé xíu.
- Ôi, cảm ơn cô! Bọn chúng đáng yêu quá! Ba, ba nhìn thấy chúng chưa? – cậu bé mừng rơn khi Olivia dẫn đi xem.
Cô cố năn nỉ Victoria đứng ra tặng nó cho Geoffrey, nhưng Victoria chối phắt. cô còn ghét những con vật hơn bọn trẻ con. Olivia có ấn tượng như đang phải khuyến khích 1 cô học sonh làm bài tập. Nhưng hoàn cảnh cũng từ từ được cải thiện. việc đón tiếp Charles rất chân thành. Đó là 1 điều đáng kể rồi.
Họ được mời đến 1 vài cuộc chiêu đãi, cùng tham dự 1 buổi hòa nhạc do nhà Rockerfeller tổ chức. Đó là dịp lý tưởng để giới thiệu Charles với những người anh chưa quen biết. Anh đã làm tròn vai trò con rể tương lai của Edward Henderson với 1 cách cư xử tao nhã. Tất cả đều khen ngợi đôi vợ chồng sắp cưới, và Olivia phải liên tục nhắc với Victoria rằng họ đang chuẩn bị cho hôn lễ chứ không phải 1 đám tang.
- Chị xin em, hãy luôn giữ điều đó trong đầu! – Olivia sẵng giọng khi 2 cô kiểm lại đến lần thứ 100 danh sách khách mời.
Olivia phải mất hơn 3 tháng mới lôi được Victoria vào cuộc thảo luận thực đơn. Những món quà bắt đầu ùn ùn được gửi đến. Chính Olivia là người phải gò lưng làm nhiệm vụ chán ngắt là mở các gói quà và lên danh sách. Victoria thậm chí chẳng thèm liếc qua những việc đó. Thất vọng, Olivia đành thay vị trí em gái viết lời cảm ơn.
- Toàn trò kiểu cách hết! Vì điều này mà người ta trở nên ngô nghê ư?! – Victoria càu nhàu (trông giống 1 cô bé được nuông chiều hơn là thành viên cuồng nhiệt vì quyền bầu cử của phụ nữ). – Ngốc nghếch, phù phiếm, vô ích và quá đắt! Tốt hơn là người ta gửi tiền cho những người phụ nữ đang phải ngồi trong nhà tù vì những tư tưởng giải phóng.
- Tử tế quá! – Olivia cảm thán, ngước mắt lên trần. – Em sẽ giải thích cho người ta xem nên gửi những món quà của họ đến nhà giam nào.
Cả 2 chị em cùng phá lên cười. Victoria châm chọc, chế giễu chị mình nhưng trong sâu thẳm tâm hồn, cô sợ đến giờ phút chia cắt. Cô sẽ thấy thiếu vằng Olivia khủng khiếp. và ý nghĩ về đám cưới còn làm cô căm ghét thêm. Không phải cô ghét cuộc hôn nhân với Charles, nhờ thế cô sẽ được tới New York sinh sống, tự do hơn ở Croton rất nhiều. Nhưng viễn cảnh phải rời xa Olivia làm cô không chịu nổi. Cô cố gắng tuyệt vọng thuyết phục Olivia tới sống cùng cô.
“Chị hòa hợp với Geoffrey hơn em rất nhiều” là lý lẽ được Victoria ưa chuộng nhất. Olivia vẫn khăng khăng lắc đầu.
- Không. Anh ấy cưới em để làm mẹ của con trai anh ấy. và thật ra chị nghi ngờ rằng không chỉ có vậy …
Thực chất, cô e Charles còn có những lý do khác, sâu xa hơn.
- Anh ấy không muốn chị chăm nom con trai anh ấy đâu, vì anh ấy sẽ có 1 người vợ trong nhà. Và em biết đấy, chị không thể rời bỏ ba. Tháng vừa rồi, ba ốm, ai sẽ chăm sóc cho ba nếu chị không có ở đây?
- Bertie.
- Chuyện đó không giống nhau. – Olivia tin tưởng đáp.
- Thế nếu chị lấy chồng? Làm sao ba xoay xở được khi không có chị?
- Chị sẽ không bao giờ lấy chồng, - Olivia nói thanh thản. – Ba biết vậy. Thế nhé, dừng câu chuyện ở đây. Bây giờ, hãy quay về với chủ đề của chúng ta thôi. Em muốn món tráng miệng gì trong tiệc cưới?
Victoria giả đò hét toáng lên, khiến Charles phải chạy đến trợ giúp.
- Ollie làm em phát điên lên vì đám cưới của chúng ta. – Victoria buộc tội.
- Quá là khó khăn phức tạp để có được 1 câu trả lời của cô ấy, - Olivia phàn nàn. – Tôi báo trước với anh, anh sẽ phải đánh roi cô ấy đấy nếu anh muốn cô ấy quan tâm đến nội vụ trong nhà.
- Ý tưởng tuyệt vời, tôi sẽ sắm cho mình 1 cây roi.
Anh mỉm cười cới Olivia trước khi đưa Victoria đi dạo trên bờ sông Hudson. Họ để Geoffrey lại điền trang. Thằng bé bám riết “dì Ollie” như cách nó gọi. Cô đã hoàn toàn chinh phục Geoffrey khi tặng cho nó 1 món quà khác trong dịp sinh nhật. Charles đã tặng cho Victoria 1 chiếc lắc vàng và cho Olivia 1 lọ nước hoa. Olivia mang tới cho Geoffrey 1 món quà độc đáo hơn nhiều. Cô có hỏi trước ý kiến Charles, anh đã miễn cưỡng đồng ý rồi cũng quên hẳn. Nhưng Olivia không quên. Cô đã tìm mua nó ở New York lúc cô lên lên hoàn thành nốt những việc mua bán cho đám cưới Victoria, rồi cô đã đến nhà Charles với món quà. Đôi mắt cậu bé sáng bừng khi cô lấy từ cái giỏ mây ra 1 chú chó săn xù bé bỏng. Ngay lập tức, Geoffrey ôm lấy chú chó con và cả 2 cùng kêu lên sung sướng.
- Cô thật quá tốt bụng đối với nó, - Charles cảm kích. – Nó đã phải trải qua 2 năm khó khăn không có mẹ.
- Đó là 1 cậu bé tuyệt vời. Chúng tôi sẽ cùng có 1 mùa hè không thể quên, - cô khẳng định, lạc quan, và không nghĩ đến việc cô sẽ phải chia tay với em gái mình.
Cả 2 chị em đều đang bắt đầu thấy hoảng sợ.
- Chúng tôi sẽ viết thư từ châu Âu về cho cô, - anh nói, dường như cảm nhận được nỗi đau trong lòng cô.
Nhưng những lá thư dường như không bao giờ thay thế được sự xuất hiện hàng ngày. Olivia tự nhủ rằng cuối cùng cô cũng sẽ vui khi sống cùng với em gái ở nhà riêng của em trên New York, và ý nghĩ đó khiến trên môi cô xuất hiện 1 nụ cười. Đó vẫn là 1 điều không thể, cô biết.
- Mọi chuyện sẽ tốt đẹp cả thôi, - cô trả lời, trong khi Geoffrey đang chạy trở lại, chú chó con bám gót. – Cháu sẽ đặt tên nó là gì?
- Cháu chưa biết, - Geoffrey thở hổn hển, nó vừa chạy dứt hơi, mái tóc vàng bù rối … - Jack … George … Harry …
- Tại sao không gọi là Chip? – Olivia gợi ý.
- Chip! – cậu bé hớn hở, sướng như rân. – Cháu thích cái tên này lắm!
Rõ ràng chú chó con cũng thích tên đó, vì nó ngoáy đuôi rồi nằm lăn ra đất, chổng 4 vó lên trời và sủa nhanh nhách làm cả 3 cùng cười. Geoffrey bế nó lên và co cẳng chạy đi khoe bác đầu bếp và bà quản gia. Họ đã sống trong 1 ngôi nhà hấp dẫn nhưng diện tích khiêm tốn ở East Side, nhìn ra dòng sông. Không xa hoa nhưng vẫn chấp nhận được. Victoria đã nói không dọn dẹp và làm lụng gì hết. Vào địa vị cô, Olivia đã bắt tay cho đâu vào đấy rồi. Cô sẽ tấn công vào những cây cối ngoài vườn, sẽ bọc lại các gối đệm và mua 1 cây đàn piano. Victoria tỏ ra chẳng chút hừng thú nào với các việc nội trợ. Chính trị, sự độc lập của mỗi cá nhân là điều cuốn hút cô hơn cả.
Olivia không ở lại lâu. Cô còn cả ngàn thứ mua bán. Charles đã năn nỉ cô ăn tối cùng họ. Vì vậy, cuối chiều cô trở lại, và họ có 1 buổi tối thật dễ chịu. họ cùng tranh luận, cùng đố vui và cười rất nhiều.
- Victoria nói đúng, - Charles nói khi chị trông trẻ đã đưa Geoffrey và chú chó đi ngủ. – Có lẽ cô phải đến đây sống cùng chúng tôi.
- Tôi tiếc rằng cô ấy đã làm anh buồn chán với câu chuyện ngốc nghếch đó.
Olivia nhìn qua cửa sổ, 1 con phà đang chầm chậm rẽ dòng nước sông tối sẫm.
- Anh sẽ nhanh chóng thấy quá đủ những cuộc viếng thăm của người chị vợ đấy … và dù sao đi nữa, tôi không thể bỏ mặc ba tôi được, cô ấy cũng biết vậy.
- Cuộc sống của cô không vui vẻ, Olivia. – Anh trầm giọng.
Cô sẽ ra sao khi em gái đã ra đi? Cô sẽ duy trì cuộc sống của 1 người phụ nữ đã 60 tuổi …
- Vậy thôi. Người ta luôn quyết định được số phận của mình, những gì đến với anh, anh cần phải chấp nhận nó. Anh cũng không hơn, trong 2 năm vừa rồi, cuộc sống của anh cũng không phải không có gì vui vẻ ư?
- Đúng vậy.
Cái nhìn họ gặp nhau, anh bất chợt quay đi. Anh có cảm tưởng anh sẽ bùng cháy nếu anh đến gần cô. Những cảm xúc hiện lên khuôn mặt cô giống như 1 khoảng lặng chờ đợi những giông tố tiếp đến. Cô quá biểu cảm đến nỗi anh gần như cảm nhận được những gì cô đang chất chứa trong lòng.
- Tôi giận mình đã lấy đi của cô Victoria.
Thay cho mọi câu trả lời, cô chỉ gật đầu. Charles bắt đầu nhìn thẳng vào nỗi đau buồn mà cô đang phải sống. Olivia chỉ còn 1 hy vọng: rằng ít ra, em gái cô sẽ được hạnh phúc.
Cô đến bên giường Geoffrey hôn thằng bé và chúc nó ngủ ngon. Nằm giữa 1 bên là con khỉ bông, 1 bên là chú chó con, cậu bé cười ngoác đến tận mang tai. Khi cô nhìn thấy cậu, cô bật cười.
- Đừng quên mang Chíp về Croton, khi nào cháu về, - cô nói với cậu, chắc rằng lời khuyên đó là không cần thiết.
Geoffrey không hề có ý định chia lìa với chú chó của mình, không hề dù chỉ 1 phút. Cô xuống thang gác. Charles đưa cô về khách sạn và họ còn nấn ná 1 lúc ở tiền sảnh.
- Tôi ngờ rằng tôi sẽ không gặp lại cô trước hôn lễ. – Anh nói với âm sắc đặc biệt.
Anh thấy điều này thật lạ lùng: kết hôn lại. Phản bội hương hôn Susan. An hài lòng nghĩ rằng anh đã đi đến quyết định này vì điều tốt cho con trai mình. 1 cậu bé cần có 1 người mẹ, anh tự nhắc với mình. Chính những cuộc viếng thăm ngắn ngủi của Olivia đã minh chứng điều đó. Victoria không có được ảnh hưởng hệt như vậy, nhưng cùng với thời gian, điều đó sẽ đến … không phải họ là những chị em sinh đôi thực thụ sao?
- Anh hãy nhớ tôi nhé. Tôi sẽ là người mặc váy màu xanh, - Olivia nhắc lại và mỉm cười với anh. – Anh sẽ không nhầm lẫn chúng tôi nữa đâu.
- Đó có thể là lần đầu tiên tôi không cần đến chiếc nhẫn của mẹ tôi như 1 vật nhắc nhở, - anh cười lớn.
- Hoặc là phải nhờ đến Geoffrey, - cô đùa với anh. – Cậu bé sẽ nói cho anh biết đấy.
Cô nhìn anh, và hiểu rằng lần gặp gỡ sau sẽ khác … Khi họ gặp lại nhau, anh sẽ là 1 người đàn ông đã kết hôn, chồng của em gái cô.
- Chúng ta sẽ gặp nhau hôm đám cưới, - cô thì thầm.
Anh cúi đầu, 1 tia sáng nuối tiếc hiện trong ánh mắt.
Anh ôm hôn cô, quay gót và sải những bước dài về phía cửa.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook