Bóng Hình Tội Lỗi FULL
-
5: Tiếng Hát Câm Lặng 5
Khi họ rời khỏi Giải trí Đạt Hỏa thì đã hơn 2 giờ sáng, thời điểm dễ gây buồn ngủ nhất.
Vì Mao Lệ đi theo xe của đội kiểm tra dấu vết nên hiện tại trên xe của Lan Khâm chỉ có Lý Trạch Phân.
Lan Khâm chủ động làm tài xế xuất phát từ bản năng quý ông muốn chăm sóc phụ nữ, hoặc có lẽ anh ta không tin tưởng lắm vào khả năng lái xe của Lý Trạch Phân.
Lý Trạch Phân ngồi ở ghế phụ lái, dọc đường vẫn liên tục nhìn điện thoại không nói gì.
Lan Khâm hơi buồn ngủ vì không khí yên tĩnh, đành phải không ngừng dò đài radio.
Tài chính và kinh tế, giải trí, thể dục, pháp luật… Nhờ sự phát triển nhanh chóng của ngành điện ảnh và truyền hình mà các nhà đài ngày nay không còn như xưa nữa.
Mặc dù phân loại kênh vẫn như ban đầu nhưng nội dung của các cuộc trò chuyện thường sau 2, 3 câu sẽ trở nên vô nghĩa, hoặc là đến quảng cáo.
Lan Khâm chỉnh đến đài cuối cùng thì có chút bất lực, thừa lúc đèn đỏ bèn đưa tay phải ra định tắt radio.
“Nghe 90.
3 đi,” Lý Trạch Phân đột nhiên mở miệng, “Nếu anh không phiền.”
“90.
3?” Lan Khâm tuy rằng không hiểu nhưng vẫn tìm kênh đó bật lên.
“Xin chào mọi người, đây là chương trình “Chuyện đêm muộn”, tôi là…” Một giọng nói quen thuộc phát ra từ dàn âm thanh trong xe.
“Đây có phải …” Lan Khâm tìm kiếm giọng nói này trong trí nhớ của mình, “Giọng nói này có phải Chu Tiêu không? MC quốc dân ấy?”
“Ừm.” Lý Trạch Phân lơ đễnh đáp.
“Trước kia khi còn ở trường Cảnh sát tôi từng nghe nói về anh ta,” Vất vả lắm mới có đề tài, Lan Khâm bèn theo đó mà nói tới, “Cựu sinh viên trường Cảnh sát tình cờ tiến vào làng giải trí, sau đó thuận buồm xuôi gió trở thành MC quốc dân.
Nhưng anh ta vẫn không quên mục tiêu ban đầu, vẫn kiên trì học tiếp ngành Luật.
Không ngờ đến thời các cô thì nhà trường lại dùng anh ta để quảng bá, tôi nghĩ trừ lúc biểu diễn ra thì anh ta cũng chẳng còn quen thuộc với cảnh sát nữa.”
“Đội trưởng Lan, tôi không phải xuất thân từ trường Cảnh sát.” Như thể hiện sự tôn trọng với người đang nói chuyện, Lý Trạch Phân cất điện thoại, khẽ mỉm cười.
“A, đúng rồi.
Cô chắc hẳn là sinh viên tốt nghiệp từ trường Y…” Lúc này Lân Khâm mới nhớ ra rằng mình vẫn chưa đọc qua lý lịch của Lý Trạch Phân, “Sau đó tham gia khóa huấn luyện nhập cảnh nửa năm để đánh giá đầu vào?”
Cảnh sát Kỹ thuật trực thuộc Trung tâm Giám định tư pháp, cùng thuộc Sở cảnh sát nên ngoài kiến thức chuyên môn họ còn phải tham gia khóa học thiết kế để cung cấp những kỹ năng cơ bản bao gồm luật pháp, tội phạm học, vật lộn và chiến đấu.
Việc đánh giá đầu vào được phân theo loại cảnh sát, tiêu chuẩn về tư cách của các đội điều tra đặc biệt không chỉ cao hơn nhiều so với cảnh sát kỹ thuật, thậm chí một số đối tượng còn cao hơn cảnh sát hình sự bình thường…
Nếu Lý Trạch Phân được phân tới đội điều tra đặc biệt, vậy có nghĩa là cô ấy đã hoàn thành huấn luyện, thông qua kỳ sát hạch rồi, đúng không?
Lan Khâm nhìn Lý Trạch Phân qua khoé mắt, không khỏi nghĩ.
“Tôi là tài năng được giới thiệu nên chỉ cần sát hạch, không cần huấn luyện.” Lý Trạch Phân trả lời vấn đề của Lan Khâm.
“Giới thiệu tài năng?” Lan Khâm hơi sửng sốt, đánh giá Lý Trạch Phân từ đầu đến chân như đang cân nhắc xem cô rốt cuộc là “tài năng” chỗ nào.
Lý Trạch Phân cũng không cho anh ta cơ hội tiếp tục đề tài này, cô chỉ vào ven đường nói: “Phiền đội trưởng Lan dừng xe ở đây.”
“Hả?” Lan Khâm tấp xe vào theo yêu cầu, nhưng đầu óc vẫn đang load.
Cho đến khi Lý Trạch Phân đeo ba lô lên bước ra khỏi cửa xe rồi xoay người lại định nói gì đó thì anh mới ý thức được cô đang định về nhà.
Theo thói quen trước đây của đội điều tra đặc biệt, các thành viên trong đội đều thức thâu đêm trong phòng điều tra mỗi khi có trọng án.
Vì vậy Lan Khâm cũng liệt người mới này vào chung danh sách đó, định đưa cô về Cục, không ngờ cô ấy rất chú ý đến giờ giấc làm việc.
Chú ý giờ giấc, bảo vệ quyền lợi hợp pháp và chú trọng kết hợp giữa làm việc và nghỉ ngơi, đây là điều hợp lý.
Nhưng trong ngành cảnh sát này, thời gian hoàng kim chỉ có 48 tiếng, cảnh sát nghỉ ngơi thì nạn nhân sao có thể chờ nổi?
Nhưng nghĩ lại thì hôm nay cũng là ngày đầu tiên cô báo danh, không có xếp ca đêm mà lại làm tăng ca từ sau giờ làm đến giờ… Theo góc độ nhân đạo mà nói thì Lan Khâm đúng thật nên buông tha cho cô.
Hơn nữa, lúc nửa đêm khi các ngành khác đều đã tan làm thì những gì đội điều tra đặc biệt có thể làm là phân tích giám sát, phân tích lời khai, phân tích hồ sơ kiểm soát ra vào, viết báo cáo, các mẫu khám nghiệm tử thi có liên quan đều ở Trung tâm Giám định tư pháp.
Dù Lý Trạch Phân có theo về Cục thì cũng chẳng có chuyện gì làm ngoài chơi game, uống nước, rót trà.
Thiếu cô thì cũng không ảnh hưởng đến tiến độ điều tra, đúng vậy, cũng không ảnh hưởng gì.
Vì thế…
Lan Khâm vừa thuyết phục chính mình, vừa đuổi theo Lý Trạch Phân đang ngày càng đi xa.
Lý Trạch Phân dường như không nhận ra vị lãnh đạo phiền phức này, cô rẽ vào một góc và băng qua đường, đến một ngã tư Lan Khâm không nhìn thấy, một chiếc ô tô sang trọng màu đen dừng lại bên cạnh cô.
Một người mặc vest đen xuống xe đi vòng qua trước mặt cô, cung kính chắp tay trước ngực hành lễ: “Chỉ điện hạ.”
“Trần đại nhân.” Lý Trạch Phân hơi cúi người, xem như đáp lễ.
Trần Kiến đi vòng ra ghế sau, mở cửa rồi hướng về Lý Trạch Phân làm động tác mời.
Lý Trạch Phân hít sâu một hơi, lấy ra một viên kẹo bạc hà bỏ vào miệng rồi lên xe.
Xe bắt đầu chuyển động từ từ.
Có vẻ Lý Trạch Phân rõ ràng không thích nói nhiều lời, dọc đường đi Trần Kiến cũng không cố gắng tìm đề tài để nói.
Chiếc xe đi vào một tiểu khu rất bình thường.
Bảo vệ ở lối vào tiểu khu đang ngủ gật, cần gạt ở lối đi cũng bị gãy mất.
Nhìn cảnh vật trước mắt không hề phù hợp với thân phận người trong xe, Trần Kiến không khỏi nhíu mày.
“Về sau chuyện nhỏ thế này, không cần làm phiền đến Trần đại nhân.” Lý Trạch Phân mở miệng, dùng giọng nói đúng chuẩn hoàng gia, “Đơn vị cách đây không xa, tôi cũng muốn đi bộ.”
“Chỉ điện hạ, thứ cho tôi nói thẳng, an ninh ở chỗ này…”
“Tôi không phải Thái tử trực hệ, việc giữ an toàn cho hoàng thất hình như không liên quan đến tôi.”
Trần Kiến hít sâu một hơi: “Dù vậy nhưng…”
“Trần đại nhân tìm tôi là có chuyện gì quan trọng không?” Lý Trạch Phân lại cắt lời ông ta, tuy trên mặt vẫn duy trì nét dịu dàng mỉm cười nhưng ngữ khí lại có chút không kiên nhẫn.
Trần Kiến lại hít một hơi thật sự, có lẽ đã từ bỏ ý định lúc nãy: “Là về tiệc cưới của cháu nội Hoàng thượng vào cuối tháng 10.” Trả lời câu hỏi của Lý Trạch Phân, “Ngài đã nhận được thiệp mời.”
Lý Trạch Phân nhìn ra ngoài cửa sổ, không nói gì.
“Dù sao thì thân phận của ngài cũng là như vậy, lúc ngài thông quan, chỗ quản lý xuất nhập cảnh đã thông báo cho hoàng thất.
Tất cả mọi người đều biết ngài đã về, kể cả…” Ông ta quay đầu nhìn Lý Trạch Phân một chút, “Kể cả Tử Trân điện hạ.”
Có vẻ như cái tên “Tử Trân” này rất có ma lực, trong nháy mắt nụ cười trên mặt Lý Trạch Phân bỗng trở nên cứng đờ.
“Tử Trân điện hạ đang bận với Hội nghị Học thuật Quốc tế cuối tháng này, vì vậy đối với chuyện ngài trở về vẫn chưa có chỉ thị gì.
Về chuyện ngài đến làm việc ở Cục điều tra Trường An… Tử Trân điện hạ hình như vẫn chưa biết.”
Lý Trạch Phân mím chặt môi, vẫn không nói gì.
“Takashi Maze đã biết được việc này, nhưng đến nay vẫn chưa có ý định muốn ngăn cản ngài.” Trần Kiến nói tiếp.
Lúc này, xe đã dừng lại tại bãi đậu xe.
Lý Trạch Phân mở cửa xe.
“Điện hạ.” Trước khi cô bước ra, Trần Kiến lại gọi, “Tiệc cưới của cháu nội Hoàng thượng…”
“Tôi sẽ tham dự.” Lý Trạch Phân đặt chân xuống đất, “Nhưng ngược lại, tôi muốn phiền Trần đại nhân một chuyện.”
“Điện hạ mời nói.”
“Tôi muốn Trần đại nhân hẹn giúp tôi một người cùng dùng điểm tâm sáng mai.”
…
— — — —
Chẳng mấy chốc đã là sáng sớm ngày 2 tháng 9.
Lan Khâm vừa xử lý xong việc của mình, dựa vào ghế nghỉ ngơi không bao lâu đã bị tiếng ồn ào ngoài cửa sổ đánh thức.
Lan Khâm hơi hối hận vì lúc nãy đã đóng cửa sổ lại trước khi ngủ, nhưng gió từ điều hoà vẫn không lấn át được mùi tất, mùi mồ hôi, mì gói và khói thuốc tối đêm qua – mùi vị trong phòng đúng là tràn ngập đến hỗn tạp.
Không mở cửa thông gió thật sự rất khó thở.
Anh cứ thế đắn đo trong vài giây, cuối cùng quyết định từ bỏ giấc ngủ vì lợi ích lá phổi của mình.
Anh thò đầu ra khỏi cửa sổ dò xét, thấy cổng ngoài của Cục điều tra đã bị đủ loại phóng viên truyền thông bao vậy.
Nhất thời anh bỗng ý thức được gánh nặng trên vai mình.
“Ai, nếu người chết là một người bình thường thì làm gì có nhiều người quan tâm đến thế?” Trương Trác Bân không biết đã đến từ khi nào, “Xem ra nếu hôm nay không có tiến triển gì thì anh lại bị Cục trường mời đi uống trà rồi.”
“Uống trà là chuyện nhỏ, chỉ sợ…” Lan Khâm thở dài, “Bên phía anh anh Trương thế nào rồi?”
“Chẳng có gì,” Trương Trác Bân đặt mông ngồi lên bàn làm việc của Lan Khâm, “Phạm Xương và vụ buôn người kia không có liên hệ gì với nhau.
Chúng tôi đã đem DNA của anh ta và tóc của ba mẹ cậu bé mất tích lúc trước đối chiếu, không có quan hệ gì cả.
Con của người hàng xóm cung cấp ảnh đứa bé đó là một fan hâm mộ của Phạm Xương, dán poster khắp nhà.
Hơn 80% là nhìn mặt Phạm Xương quá nhiều dẫn đến xem anh ta là cậu bé mất tích luôn rồi.”
Lan Khâm sờ cằm, mặc dù kết quả này hợp lý nhưng nếu nói không thu được gì là sai.
Trương Trác Bân “tách” một tiếng rồi lấy ra một điếu thuốc: “Đúng là rắc rối.” Anh ta đưa điếu thuốc lên miệng, nhưng chưa châm vì biết Lan Khâm không hút thuốc, “Còn anh thì sao?”
“Đã loại trừ khả năng hiềm nghi của Bành Hữu, lúc xảy ra án mạng anh ta đang ở khách sạn ăn sáng, có cả nhân chứng và video giám sát.” Lan Khâm cũng rụt đầu, ngồi lên bàn, “Camera giám sát, hồ sơ ra vào và lời khai của nhân chứng cũng không tìm thấy nghi phạm nào khả nghi.
Nhưng Tiểu Tiêu đã phát hiện ra địa chỉ IP tài khoản tiết lộ chỗ ở ban đầu của Phạm Xương giống với chỗ của Bành Hữu.
Đã liên lạc với anh ta rồi, nghe bảo sẽ đến Cục tiếp nhận thẩm tra ngay khi công tác về.”
“Vậy rất có thể địa chỉ của Phạm Xương là do Bành Hữu làm lộ ra? Trời ạ, đúng là bạn thân!” Trương Trác Bân cảm thán rồi lại hỏi, “Người đầu tiên phát hiện ra cái xác đâu? Cô bé tên Viên Viện ấy, sao cô ấy sao lại vào nhà Phạm Xương? Hôm qua bị doạ đến nhập viện nên chưa kịp điều tra, người không bị gì chứ?”
Lan Khâm gật đầu: “Người không có việc gì, sắp tỉnh lại rồi, nghe nói chiều nay có thể xuất viện, khi nào tỉnh tôi sẽ sai người đến đó thăm.
Cô ấy là nhân viên trong studio của Phạm Xương, vì thân phận và những chuyện gần đây anh ta gặp phải nên không thích hợp ra ngoài mua đồ, vì vậy mới giao việc mua đồ ăn cho cô ấy.
Phạm Xương sợ bị chụp lén khi lấy đồ ăn ngoài cửa nên mới đưa chìa khoá dự phòng cho cô ấy, bảo mua xong thì để trong nhà.”
“Hôm qua lúc đưa đồ, cô ấy thấy Phạm Xương không đón ở phòng khách như mọi khi nên mới qua phòng ngủ xem thử, kết quả là phát hiện thi thể, kinh hãi quá độ.
Ít nhiều gì cô ấy cũng kịp lúc còn tỉnh táo mà gọi điện báo cảnh sát, cảnh sát lúc đó cũng nhanh chóng định vị tìm ra địa chỉ, nếu không chỉ sợ cô ấy đã có chuyện gì.”
“Haizz, đúng là nghiệp chướng mà.” Trương Trác Bân lắc đầu, “Có bằng chứng ngoại phạm không? Mặc dù tôi nghĩ cô ấy không thể là hung thủ đâu.”
“Có,” Lan Khâm gật đầu, “Ba người bạn cùng thuê phòng với cô ấy đều có thể chứng minh rằng cô ấy ở nhà cả đêm, cho đến sáng hôm sau mới đi làm.
Camera hành lang, thang máy và cổng tiểu khu đều chứng thực được.”
“Vậy là hiềm nghi của Viên Viện cũng cơ bản được loại trừ.” Trương Trác Bân thở dài, “Xem ra nên chuyển trọng tâm điều tra sang nạn nhân thứ hai…”
Vừa nói tới đây, điện thoại nội bộ trên bàn đã reo lên.
Lan Khâm trả lời điện thoại.
“Đội điều tra đặc biệt… Ừm… Được… Ừm… Chắc chứ?” Sắc mặt anh trở nên rất khó coi, “… Được, cảm ơn.” Cúp điện thoại.
“Là Trung tâm thẩm định sao?” Mao Lệ không biết tỉnh từ khi nào, bước vào phòng làm việc của Lan Khâm.
“Đúng,” Lan Khâm xoa nhẹ huyệt thái dương, “Sợi tóc tối qua thu thập được ở văn phòng của Uông Ca… rất đáng tiếc không thuộc về chủ nhân cái lưỡi đó.”
“Con mẹ nó,” Trương Trác Bân thở dài, “Như vậy, manh mối nạn nhân thứ hai cũng đứt đoạn ở đây sao? Cô ấy không phải Uông Ca?”
“Cũng không thể nói vậy được,” Mao Lệ sờ cằm, cân nhắc dùng từ, “Thực ra tôi đã phát hiện có gì đó không đúng trong phòng làm việc tối qua.” Cô ấy dừng một chút để hai người tiêu hoá kịp, “Chỗ đó quá sạch sẽ, lượng tóc thu được ít hơn rất nhiều so với một văn phòng bình thường.”
“Ý cô là…” Lan Khâm nhíu mày, “Đã được dọn dẹp qua rồi?”
“Rất có khả năng.” Mao Lệ gật đầu, “Chúng tôi đã nhân tiện đối chiếu luôn dấu vân tay thu được với cơ sở dữ liệu nhưng không có mẫu trùng khớp.
Nước ta vẫn chưa thực hiện đăng ký dấu vân tay toàn dân, nhưng Uông Ca là dân di cư nên trong kho số liệu phải có dấu vân của cô ấy.
Giải trí Đạt Hỏa quét dọn sạch sẽ phòng làm việc nên quên mất điểm này nên đã dọn luôn cả dấu vân tay của Uông Ca, thay vào đó là cố ý lưu lại dấu vân tay người khác.
Chuyện này ngược lại chứng minh rằng tóc này không phải của cô ấy.”
“Đệch,” Phùng Dịch Hoằng vừa đến cũng nghe thấy cuộc trò chuyện của họ, trong lúc nhất thời cơn tức nảy lên đầu, hùng hổ đi tới, “Vậy là lại quay lại điểm xuất phát à? Giải trí Đạt Hỏa rốt cuộc đang muốn giấu cái gì? Chẳng lẽ mọi chuyện đều do công ty này làm ra?”
“Cũng khó mà nói được,” Mao Lệ nói, “Nhưng nguyên nhân Giải trí Đạt Hỏa muốn giấu chuyện Uông Ca mất tích có lẽ có quan hệ với chương trình tuyển tú mà Uông Ca tham gia 10 năm trước.”
Trương Trác Bân: “Có ý gì?”
Mao Lệ: “Nghe nói phía sau chương trình có dính líu đến giao dịch mua dâm, xem ra trong trận chiến 181 đã có nhiều fan đào bới ra không ít thông tin liên quan đến chuyện này.
Đội Phòng chống mại dâm bất hợp pháp đã bắt đầu hành động rồi, đợi lát nữa tôi sang hỏi họ xem có thêm thông tin hữu ích nào không.”
“Ừm, vất vả rồi.” Lan Khâm nhảy xuống từ trên bàn.
Bốn người vừa nói chuyện xong thì những người ngủ quên trên bàn làm việc cũng lần lượt tỉnh dậy.
Lan Khâm gọi điện cho căn tin mang mấy phần bữa sáng đi lên, sau đó vừa ăn mì gói vừa phân công lịch trình làm việc cho hôm nay.
Mãi đến khi đã hoàn tất mọi phân phó, mọi người chuẩn bị nhấc mông ra ngoài làm việc thì Lan Khâm mới nhận ra trong đội còn thiếu một người.
“Lý Trạch Phân đâu?”
“Đúng vậy, tối qua cũng không thấy Tiểu Lý.” Tiêu Lãng Duyệt dừng bước, “Cô ấy về nhà sao?”
Mao Lệ nhìn về phía Lan Khâm – người đi cùng xe với Lý Trạch Phân.
Lan Khâm nhìn lên đồng hồ trên tay: 7:59, còn 1 phút nữa là đến giờ làm việc.
Lan Khâm quyết định chờ 1 phút trước khi nói.
Kết quả, đúng 8 giờ, điện thoại trong tay anh đúng giờ nhận được tin nhắn mới.
Người gửi đúng là Lý Trạch Phân, người vừa mới vào đội hôm qua: “Đội trưởng Lan, tôi nghĩ ra vài việc về chuyện của Uông Ca nên đi xác nhận trước một chút, nếu phát hiện được gì nhất định sẽ lập tức báo lại cho anh.”
“…” Chết tiệt, vào đội 1 ngày mà cánh đã cứng cáp rồi.
———
Lý Trạch Phân “cánh đã cứng cáp” hiện tại đang ngồi cắn một chiếc bánh bao nhân tôm trong phòng riêng của một quán điểm tâm sáng cao cấp.
Chẳng biết vì sao mà tròng mắt màu xanh nhạt của cô đã biến thành màu nâu đen thuần tuý, mái tóc xoăn ngắn cũng biến thành tóc thẳng buộc đuôi ngựa, khuôn mặt còn được trang điểm rất nghiêm túc.
Ngồi đối diện cô là một người đàn ông trung niên với đôi mắt nhân hậu.
“Nói như vậy,” Nếu để tâm lắng nghe sẽ phát hiện giọng nói của người đàn ông này giống y đúc với giọng nói trên radio tối quá, “Tôi và điện hạ đã không gặp nhau 3 năm rồi.
Vốn định cùng điện hạ dùng bữa tối, nhưng chỉ tiếc là chiều nay tôi còn một chương trình không thể hoãn lại được, chỉ có thể để điện hạ ấm ức dùng điểm tâm sáng ở đây rồi.”
“Thầy Chu chê cười rồi, có gì mà ấm ức chứ.
Có thể gặp thầy tôi đã rất vui rồi.
Thầy là ân nhân của tôi, ngay cả buổi biểu diễn 3 năm trước kết thúc êm đẹp cũng là nhờ có thầy tận tình chỉ bảo.” Lý Trạch Phân thay đổi cách trang điểm và làm tóc, nói nhiều hơn trước, ngay cả ánh mắt xa xăm nghìn dặm cũng trở nên ấm áp hơn nhiều vì màu sắc của đồng tử, “Dù sao đó cũng là lần đầu tiên tôi biểu diễn một mình…”
Hai người cùng nhau thưởng thức điểm tâm sáng, trò chuyện vài câu, như có khoảng cách giữa thầy và trò, nhưng cũng giống như tri kỷ.
Vô tình, đề tài bị Lý Trạch Phân cố ý lái về Uông Ca.
Sau đó, một cách tự nhiên: “Không biết cô Uông hiện giờ đang ở đâu rồi, thầy Chu có thông tin gì không? Cá nhân tôi rất quan tâm đến những sáng tác của cô Uông, nếu có thể gặp mặt một lần sẽ là vinh dự cả đời tôi.
Nhưng dù sao thân phận của tôi… nếu không dính dáng gì tới công ty quản lý thì tốt rồi.”
….
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook