Bong Bóng
-
Chương 78: Ngoại truyện 3: Thanh mai trúc mã
Vì Dĩ Mạc còn quá nhỏ nên Ngô Khánh Phân tạm dừng công việc hơn một năm, chờ thằng bé được một tuổi bảy tháng bà mới cho đi nhà trẻ, quay lại Thịnh Thế làm việc.
Kiều Dĩ Mạc được hơn một tuổi đã có thể nói chuyện nhưng chưa nói được nhiều, đã biết đi nhưng đi chưa vững.
Ngày đầu tiên Dĩ Mạc đi vườn trẻ đã bị một đứa bé đẩy ngã, cu cậu hoang mang ngồi dưới đất, rất muốn khóc nhưng lại không dám khóc.
Vì hoàn cảnh sống đặc biệt nên Dĩ Mạc hiểu được, một đứa trẻ ngoan mới có người thương yêu.
Dĩ Mạc ngẩng đầu lên thấy có người đang nhìn mình.
Một cô gái nhỏ chỉ cao xấp xỉ cu cậu, xinh đẹp giống như búp bê bày trong cửa hàng, đang hấp háy mắt nhìn mình, sau đó cô bé bước lại gần, vươn tay ra.
Khi đó hai đứa còn không dám nói chuyện với nhau, cô bé kéo Dĩ Mạc đứng dậy.
Kiều Dĩ Mạc không rõ từ khi nào thì biết cô bé gọi là Hà Kiều Kiều, Hà Kiều Kiều cũng không rõ từ khi nào thì biết cậu bé dễ thương này gọi là Kiều Dĩ Mạc, hai đứa học cùng một khối, sau là cùng một lớp.
Hơn nữa cho dù học buổi nào, hai đứa đều là người cuối cùng có người thân tới đón.
Cuối cùng có một ngày, Hà Kiều Kiều hỏi cu cậu: "Nhà cậu ai cũng bận rộn sao?"
Kiều Dĩ Mạc gật đầu: "Bà nội mình phải đi làm."
Hà Kiều Kiều ngạc nhiên hỏi: "Tại sao lại là bà nội tới đón?"
Kiều Dĩ Mạc trả lời: "Bởi vì bố mình còn bận rộn hơn."
"Mẹ cậu đâu?"
Kiều Dĩ Mạc cúi đầu: "Mình không có mẹ."
Hà Kiều Kiều cắn cắn môi, thấp giọng nói: "Mình cũng không có mẹ."
Kiều Dĩ Mạc ngẩng đầu lên, hai đứa trẻ không có mẹ dường như thấu hiểu cảm giác của nhau. Hà Kiều Kiều cười rộ lên: "Vậy chúng ta làm bạn tốt đi Kiều Dĩ Mạc?"
Cô bé chìa tay ra.
Kiều Dĩ Mạc cũng cười: “Được, Hà Kiều Kiều." Hai đứa nắm chặt tay nhau.
Tình bạn chính thức được xác lập, Kiều Dĩ Mạc còn nhớ rõ ngày đó cu cậu đã hôn vào má Hà Kiều Kiều.
Đây là cách Kiều Dĩ Mạc thường dùng với bà nội này, cô nhỏ này, chú Mạnh này, cu cậu nghĩ là Hà Kiều Kiều cũng sẽ thích.
Không ngờ cô bé lại nổi giận hét ầm lên: "Kiều Dĩ Mạc! Bé trai không được tùy tiện hôn bé gái có biết không!"
Bộ dạng cô bé lúc nổi giận thật đáng yêu, cho tới khi trưởng thành Kiều Dĩ Mạc vẫn còn như in ngày đó, có lần trong một buổi họp lớp, bạn bè chọc ghẹo hỏi nụ hôn đầu năm bao nhiêu tuổi, Kiều Dĩ Mạc nhìn cô gái lặng lẽ ngồi trong góc, không còn là Hà Kiều Kiều hay nói hay cười nữa: "Ba tuổi."
Tất cả mọi người cười ầm lên nói cậu đang nói đùa: "Đừng đùa, ba tuổi vẫn còn là một đứa trẻ! Chuyện từ lúc đó mà cậu còn nhớ rõ?"
Kiều Dĩ Mạc mỉm cười, ánh mắt dừng lại chỗ Hà Kiều Kiều, không nói gì nữa.
Hai đứa trẻ trở thành bạn tốt sẽ thường trốn một chỗ trò chuyện với nhau. Hai đứa nói đủ thứ chuyện, nào là cuối tuần đi chơi chỗ nào, hoặc là chia sẻ kinh nghiệm mỗi khi bố tức giận. Thỉnh thoảng hai đứa cũng cãi nhau nhưng phần lớn là một người lặng lẽ cho người kia một cái kẹo liền hết giận, lần cãi nhau lớn nhất chính là màn tranh giành mẹ, mấy ngày liền không nói chuyện với nhau.
Nhưng hai đứa trẻ thì có thể giận nhau được bao lâu.
Ngủ một giấc là quên đi mọi phiền não, mấy hôm trước còn tranh giành suýt nữa thì đánh nhau, chỉ một nụ cười là hai đứa làm lành trở lại.
Đoạn hồi ức ấy phần lớn là những kỷ niệm đầy ắp tiếng cười, dù phút cuối cùng chia tay nhau tại sân bay, hai đứa vẫn mỉm cười thật tươi.
Chỉ duy nhất có một lần vườn trẻ tổ chức hoạt động ngoại khóa.
Kiều Dĩ Mạc tìm khắp các phòng học đến sân trường cũng không thấy Hà Kiều Kiều.
Cuối cùng Dĩ Mạc cũng tìm được cô bé trong bụi cây nhỏ.
Bầu trời sắp đổ mưa. Cô bé trốn trong bụi cây, ngồi xổm chăm chú nhìn bọn kiến bận rộn.
Kiều Dĩ Mạc ngồi xuống nhẹ nhàng nói: "Con kiến đang dọn nhà."
Hà Kiều Kiều gật đầu: "Kiều Dĩ Mạc, ngay cả con kiến cũng có nhà."
Kiều Dĩ Mạc không hiểu tại sao cô bé lại nói như vậy, ánh mắt vô cùng ngạc nhiên, Hà Kiều Kiều ngẩng đầu lên, ánh mắt đã hồng hồng giống như đã khóc rất lâu: "Kiều Dĩ Mạc, mình cũng muốn có nhà."
Kiều Dĩ Mạc nhíu mày: "Cậu có nhà mà, lát nữa tan học sẽ về nhà!"
Hà Kiều Kiều mở to đôi mắt ngập nước nhìn Dĩ Mạc, chỉ là ánh mắt này không nên có ở một đứa trẻ.
"Kiều Dĩ Mạc, mình nói cho cậu một bí mật, cậu đừng nói với người khác."
"Ừ!" Kiều Dĩ Mạc gật đầu, hai đứa vẫn thường xuyên chia sẻ bí mật với nhau.
Hà Kiều Kiều liền rớt nước mắt: "Kiều Dĩ Mạc, thật ra bố mình không phải là bố ruột."
Kiều Dĩ Mạc không hiểu.
Hà Kiều Kiều nói tiếp: "Mình không phải con ruột của bố." Cô bé đột nhiên khóc lớn: "Kiều Dĩ Mạc, bố mẹ ruột của mình đều không ở đây."
Kiều Dĩ Mạc lập tức luống cuống, cũng không lấy lời hứa "Kết hôn" ra để an ủi cô bé. Mặc dù mới năm tuổi nhưng hai đứa đều hiểu "Ba mẹ ruột" và "Bố mẹ" hay gọi không giống nhau.
"Kiều Dĩ Mạc, mình không có nhà." Hà Kiều Kiều càng khóc càng thương tâm: "Tại sao ngay cả con kiến cũng có nhà mà mình lại không có?"
Kiều Dĩ Mạc không phải làm thế nào, cu cậu cũng sốt ruột liền khóc theo.
Cuối cùng khi giáo viên vườn trẻ tìm được hai đứa đã khóc sưng đỏ hai mắt, còn nghĩ hai đứa có mâu thuẫn gì nhưng dù hỏi thế nào cả hai đều lắc đầu, không chịu nói thật.
Hôm đó Kiều Dĩ Mạc hỏi Đỗ Nhược: "Mẹ ơi, nhà là gì?"
Đỗ Nhược ôm Dĩ Mạc vào lòng nói: "Có bố, có mẹ, giống như Dĩ Mạc vậy, đó chính là nhà."
Kiều Dĩ Mạc ôm cổ Đỗ Nhược, nghĩ thầm, mình thật hạnh phúc, có bố, cũng có mẹ.
Làm thế nào để chia sẻ một chút cho Hà Kiều Kiều đây?
Chuyện này không ai nhắc lại, hôm sau Hà Kiều Kiều quay trở lại là cô bé hay cười, vô ưu vô lo, Kiều Dĩ Mạc cũng vứt phiền não ra sau gáy, ngày ngày hai đứa chơi đùa vui vẻ, sau này không đứa nào nhắc lại chủ đề "Bố mẹ" nữa. Có một ngày Hà Kiều Kiều đột nhiên nói với cu cậu: "Kiều Dĩ Mạc, mình sẽ theo bố xuất ngoại."
Xuất ngoại.
Đối với Dĩ Mạc xuất ngoại không phải điều gì xa lại: "Đi chơi sao?"
Hà Kiều Kiều lắc đầu, "Bố nói sẽ tới Paris, không bao giờ quay không trở lại."
Nghe thấy " không bao giờ quay không trở lại", Kiều Dĩ Mạc có chút thất vọng.
"Cậu đừng buồn, chúng ta vĩnh viễn là bạn tốt!" Hà Kiều Kiều cười tươi, đôi mắt lấp lánh như ánh sao.
Hôm đi tiễn Hà Kiều Kiều, Kiều Dĩ Mạc hỏi Đỗ Nhược: "Mẹ ơi, con và Kiều Kiều có thể gặp lại không?"
Đỗ Nhược trả lời: "Nếu có duyên phận sẽ gặp lại."
Khi đó Kiều Dĩ Mạc còn chưa hiểu "Duyên phận" là gì cho đến một ngày có một học sinh mới chuyển đến.
Đó là mùa xuân vừa bước sang học kỳ mới chưa được bao lâu, ánh mặt trời lười biếng làm những cô cậu học trò buồn ngủ. Cô gái được thầy giáo dẫn vào, bím tóc cài hoa tỏa sáng dưới ánh mặt trời, nụ cười của cô bé thật rạng rỡ.
Kiều Dĩ Mạc đã cao hơn trước rất nhiều, ngồi ở hàng cuối cùng. Cô bé vẫn nhỏ nhắn như trước, được xếp ngồi bàn thứ nhất. Một đầu một cuối, một trái một phải, dường như cô bé nhận thấy gì đó liền nghiêng đầu nhìn sang, thần xui quỷ khiến thế nào Kiều Dĩ Mạc lại cúi đầu né tránh.
Ngồi cả buổi mà đầu chẳng lọt chữ nào, Kiều Dĩ Mạc không nghe rõ tên cô bé, hình như là cô ấy, mà hình như lại không.
Đợi mãi mới hết tiết học, Kiều Dĩ Mạc lau tấm bảng đen, lượn qua hàng đầu tiên đến bên cô bé lặng lẽ ném một tờ giấy.
Chỉ có ba chữ "Hà Kiều Kiều" .
Cậu trở lại chỗ ngồi nhưng lại phát hiện cô bé không có ở đây.
Cho đến chuông vào học vang lên, một bóng người đi qua đặt một tờ giấy vuông vắn xuống trước mặt cậu. Kiều Dĩ Mạc mở ra, cũng chỉ có ba chữ "Kiều Dĩ Mạc" .
Cậu ngẩng đầu lên đúng lúc cô bé quay đầu lại.
Một người ở góc trái, một người ở góc phải, như gần như xa, nhìn nhau mỉm cười.
Kiều Dĩ Mạc được hơn một tuổi đã có thể nói chuyện nhưng chưa nói được nhiều, đã biết đi nhưng đi chưa vững.
Ngày đầu tiên Dĩ Mạc đi vườn trẻ đã bị một đứa bé đẩy ngã, cu cậu hoang mang ngồi dưới đất, rất muốn khóc nhưng lại không dám khóc.
Vì hoàn cảnh sống đặc biệt nên Dĩ Mạc hiểu được, một đứa trẻ ngoan mới có người thương yêu.
Dĩ Mạc ngẩng đầu lên thấy có người đang nhìn mình.
Một cô gái nhỏ chỉ cao xấp xỉ cu cậu, xinh đẹp giống như búp bê bày trong cửa hàng, đang hấp háy mắt nhìn mình, sau đó cô bé bước lại gần, vươn tay ra.
Khi đó hai đứa còn không dám nói chuyện với nhau, cô bé kéo Dĩ Mạc đứng dậy.
Kiều Dĩ Mạc không rõ từ khi nào thì biết cô bé gọi là Hà Kiều Kiều, Hà Kiều Kiều cũng không rõ từ khi nào thì biết cậu bé dễ thương này gọi là Kiều Dĩ Mạc, hai đứa học cùng một khối, sau là cùng một lớp.
Hơn nữa cho dù học buổi nào, hai đứa đều là người cuối cùng có người thân tới đón.
Cuối cùng có một ngày, Hà Kiều Kiều hỏi cu cậu: "Nhà cậu ai cũng bận rộn sao?"
Kiều Dĩ Mạc gật đầu: "Bà nội mình phải đi làm."
Hà Kiều Kiều ngạc nhiên hỏi: "Tại sao lại là bà nội tới đón?"
Kiều Dĩ Mạc trả lời: "Bởi vì bố mình còn bận rộn hơn."
"Mẹ cậu đâu?"
Kiều Dĩ Mạc cúi đầu: "Mình không có mẹ."
Hà Kiều Kiều cắn cắn môi, thấp giọng nói: "Mình cũng không có mẹ."
Kiều Dĩ Mạc ngẩng đầu lên, hai đứa trẻ không có mẹ dường như thấu hiểu cảm giác của nhau. Hà Kiều Kiều cười rộ lên: "Vậy chúng ta làm bạn tốt đi Kiều Dĩ Mạc?"
Cô bé chìa tay ra.
Kiều Dĩ Mạc cũng cười: “Được, Hà Kiều Kiều." Hai đứa nắm chặt tay nhau.
Tình bạn chính thức được xác lập, Kiều Dĩ Mạc còn nhớ rõ ngày đó cu cậu đã hôn vào má Hà Kiều Kiều.
Đây là cách Kiều Dĩ Mạc thường dùng với bà nội này, cô nhỏ này, chú Mạnh này, cu cậu nghĩ là Hà Kiều Kiều cũng sẽ thích.
Không ngờ cô bé lại nổi giận hét ầm lên: "Kiều Dĩ Mạc! Bé trai không được tùy tiện hôn bé gái có biết không!"
Bộ dạng cô bé lúc nổi giận thật đáng yêu, cho tới khi trưởng thành Kiều Dĩ Mạc vẫn còn như in ngày đó, có lần trong một buổi họp lớp, bạn bè chọc ghẹo hỏi nụ hôn đầu năm bao nhiêu tuổi, Kiều Dĩ Mạc nhìn cô gái lặng lẽ ngồi trong góc, không còn là Hà Kiều Kiều hay nói hay cười nữa: "Ba tuổi."
Tất cả mọi người cười ầm lên nói cậu đang nói đùa: "Đừng đùa, ba tuổi vẫn còn là một đứa trẻ! Chuyện từ lúc đó mà cậu còn nhớ rõ?"
Kiều Dĩ Mạc mỉm cười, ánh mắt dừng lại chỗ Hà Kiều Kiều, không nói gì nữa.
Hai đứa trẻ trở thành bạn tốt sẽ thường trốn một chỗ trò chuyện với nhau. Hai đứa nói đủ thứ chuyện, nào là cuối tuần đi chơi chỗ nào, hoặc là chia sẻ kinh nghiệm mỗi khi bố tức giận. Thỉnh thoảng hai đứa cũng cãi nhau nhưng phần lớn là một người lặng lẽ cho người kia một cái kẹo liền hết giận, lần cãi nhau lớn nhất chính là màn tranh giành mẹ, mấy ngày liền không nói chuyện với nhau.
Nhưng hai đứa trẻ thì có thể giận nhau được bao lâu.
Ngủ một giấc là quên đi mọi phiền não, mấy hôm trước còn tranh giành suýt nữa thì đánh nhau, chỉ một nụ cười là hai đứa làm lành trở lại.
Đoạn hồi ức ấy phần lớn là những kỷ niệm đầy ắp tiếng cười, dù phút cuối cùng chia tay nhau tại sân bay, hai đứa vẫn mỉm cười thật tươi.
Chỉ duy nhất có một lần vườn trẻ tổ chức hoạt động ngoại khóa.
Kiều Dĩ Mạc tìm khắp các phòng học đến sân trường cũng không thấy Hà Kiều Kiều.
Cuối cùng Dĩ Mạc cũng tìm được cô bé trong bụi cây nhỏ.
Bầu trời sắp đổ mưa. Cô bé trốn trong bụi cây, ngồi xổm chăm chú nhìn bọn kiến bận rộn.
Kiều Dĩ Mạc ngồi xuống nhẹ nhàng nói: "Con kiến đang dọn nhà."
Hà Kiều Kiều gật đầu: "Kiều Dĩ Mạc, ngay cả con kiến cũng có nhà."
Kiều Dĩ Mạc không hiểu tại sao cô bé lại nói như vậy, ánh mắt vô cùng ngạc nhiên, Hà Kiều Kiều ngẩng đầu lên, ánh mắt đã hồng hồng giống như đã khóc rất lâu: "Kiều Dĩ Mạc, mình cũng muốn có nhà."
Kiều Dĩ Mạc nhíu mày: "Cậu có nhà mà, lát nữa tan học sẽ về nhà!"
Hà Kiều Kiều mở to đôi mắt ngập nước nhìn Dĩ Mạc, chỉ là ánh mắt này không nên có ở một đứa trẻ.
"Kiều Dĩ Mạc, mình nói cho cậu một bí mật, cậu đừng nói với người khác."
"Ừ!" Kiều Dĩ Mạc gật đầu, hai đứa vẫn thường xuyên chia sẻ bí mật với nhau.
Hà Kiều Kiều liền rớt nước mắt: "Kiều Dĩ Mạc, thật ra bố mình không phải là bố ruột."
Kiều Dĩ Mạc không hiểu.
Hà Kiều Kiều nói tiếp: "Mình không phải con ruột của bố." Cô bé đột nhiên khóc lớn: "Kiều Dĩ Mạc, bố mẹ ruột của mình đều không ở đây."
Kiều Dĩ Mạc lập tức luống cuống, cũng không lấy lời hứa "Kết hôn" ra để an ủi cô bé. Mặc dù mới năm tuổi nhưng hai đứa đều hiểu "Ba mẹ ruột" và "Bố mẹ" hay gọi không giống nhau.
"Kiều Dĩ Mạc, mình không có nhà." Hà Kiều Kiều càng khóc càng thương tâm: "Tại sao ngay cả con kiến cũng có nhà mà mình lại không có?"
Kiều Dĩ Mạc không phải làm thế nào, cu cậu cũng sốt ruột liền khóc theo.
Cuối cùng khi giáo viên vườn trẻ tìm được hai đứa đã khóc sưng đỏ hai mắt, còn nghĩ hai đứa có mâu thuẫn gì nhưng dù hỏi thế nào cả hai đều lắc đầu, không chịu nói thật.
Hôm đó Kiều Dĩ Mạc hỏi Đỗ Nhược: "Mẹ ơi, nhà là gì?"
Đỗ Nhược ôm Dĩ Mạc vào lòng nói: "Có bố, có mẹ, giống như Dĩ Mạc vậy, đó chính là nhà."
Kiều Dĩ Mạc ôm cổ Đỗ Nhược, nghĩ thầm, mình thật hạnh phúc, có bố, cũng có mẹ.
Làm thế nào để chia sẻ một chút cho Hà Kiều Kiều đây?
Chuyện này không ai nhắc lại, hôm sau Hà Kiều Kiều quay trở lại là cô bé hay cười, vô ưu vô lo, Kiều Dĩ Mạc cũng vứt phiền não ra sau gáy, ngày ngày hai đứa chơi đùa vui vẻ, sau này không đứa nào nhắc lại chủ đề "Bố mẹ" nữa. Có một ngày Hà Kiều Kiều đột nhiên nói với cu cậu: "Kiều Dĩ Mạc, mình sẽ theo bố xuất ngoại."
Xuất ngoại.
Đối với Dĩ Mạc xuất ngoại không phải điều gì xa lại: "Đi chơi sao?"
Hà Kiều Kiều lắc đầu, "Bố nói sẽ tới Paris, không bao giờ quay không trở lại."
Nghe thấy " không bao giờ quay không trở lại", Kiều Dĩ Mạc có chút thất vọng.
"Cậu đừng buồn, chúng ta vĩnh viễn là bạn tốt!" Hà Kiều Kiều cười tươi, đôi mắt lấp lánh như ánh sao.
Hôm đi tiễn Hà Kiều Kiều, Kiều Dĩ Mạc hỏi Đỗ Nhược: "Mẹ ơi, con và Kiều Kiều có thể gặp lại không?"
Đỗ Nhược trả lời: "Nếu có duyên phận sẽ gặp lại."
Khi đó Kiều Dĩ Mạc còn chưa hiểu "Duyên phận" là gì cho đến một ngày có một học sinh mới chuyển đến.
Đó là mùa xuân vừa bước sang học kỳ mới chưa được bao lâu, ánh mặt trời lười biếng làm những cô cậu học trò buồn ngủ. Cô gái được thầy giáo dẫn vào, bím tóc cài hoa tỏa sáng dưới ánh mặt trời, nụ cười của cô bé thật rạng rỡ.
Kiều Dĩ Mạc đã cao hơn trước rất nhiều, ngồi ở hàng cuối cùng. Cô bé vẫn nhỏ nhắn như trước, được xếp ngồi bàn thứ nhất. Một đầu một cuối, một trái một phải, dường như cô bé nhận thấy gì đó liền nghiêng đầu nhìn sang, thần xui quỷ khiến thế nào Kiều Dĩ Mạc lại cúi đầu né tránh.
Ngồi cả buổi mà đầu chẳng lọt chữ nào, Kiều Dĩ Mạc không nghe rõ tên cô bé, hình như là cô ấy, mà hình như lại không.
Đợi mãi mới hết tiết học, Kiều Dĩ Mạc lau tấm bảng đen, lượn qua hàng đầu tiên đến bên cô bé lặng lẽ ném một tờ giấy.
Chỉ có ba chữ "Hà Kiều Kiều" .
Cậu trở lại chỗ ngồi nhưng lại phát hiện cô bé không có ở đây.
Cho đến chuông vào học vang lên, một bóng người đi qua đặt một tờ giấy vuông vắn xuống trước mặt cậu. Kiều Dĩ Mạc mở ra, cũng chỉ có ba chữ "Kiều Dĩ Mạc" .
Cậu ngẩng đầu lên đúng lúc cô bé quay đầu lại.
Một người ở góc trái, một người ở góc phải, như gần như xa, nhìn nhau mỉm cười.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook