Bong Bóng
-
Chương 71
Thật sự phải cần rất nhiều dũng khí, Đỗ Nhược mới đưa ra quyết định này.
Đỗ Nhược thừa nhận, cô bị tổn thương nặng nề nên không còn liều lĩnh như trước, thậm chí còn có chút nhát gan, học cách trốn tránh tự bảo vệ mình.
Cho nên mỗi lần Kiều Cận Nam đến gần, cô đều lui về phía sau.
Giống như một lần rắn cắn mười năm sợ dây thừng. Ở phương diện tình cảm cô không dám đánh cược, trong tiềm thức luôn suy tính thiệt hơn không muốn chủ động bỏ ra thứ gì, cô sợ sẽ đi vào vết xe đổ lần trước. Cho nên trong chuyện tình cảm, luôn là Kiều Cận Nam chủ động trước, nếu anh không thúc đẩy thì cô vẫn đứng yên. Anh không đề cập tới chuyện sáu năm trước, cô cũng không chủ động hỏi anh.
Nếu nói cô không hiếu kỳ là nói dối. Chẳng qua trong lòng cô có chút sợ hãi mơ hồ, cô sợ có ẩn tình trong đó phá vỡ cuộc sống bình yên lúc này, vậy thì cô tình nguyện giống như cá vàng, quên là quên, không bao giờ quay đầu lại.
Lúc bị Bạch Hiểu Vi bắt cóc, cô có thời gian để suy nghĩ nhiều hơn.
Nghĩ tới từ lúc cô và Kiều Cận Nam quen biết nhau cho tới bây giờ, nhớ tới sự thay đổi trong thái độ của anh, nhớ lúc ở Iceland anh đã hỏi cô có muốn quay trở lại Paris không?
Sau khi kết nối các sự kiện lại với nhau, cô phát hiện ra trong lòng Kiều Cận Nam vẫn còn chấp nhất một chuyện.
Cô nói với anh, đoạn trí nhớ bị mất là những ký ức cô không muốn nhớ lại.
Những ký ức anh nhớ nhung, trân trọng nhất nhưng cô lại lựa chọn lãng quên.
Lúc Bạch Hiểu Vi bắt cô lên xe đã hỏi một câu: "Đỗ Nhược, em có muốn biết Kiều Cận Nam yêu em nhiều tới mức nào không?"
Cô nên cảm ơn Bạch Hiểu Vi, nếu như không có cô ấy, có lẽ mãi mãi cô không nghĩ tới vấn đề này. Nhìn thấy tình yêu Kiều Cận Nam dành cho cô nên cô mới có dũng khí đối mặt với quá khứ.
Vì cô anh có thể cúi đầu, tại sao cô không thể làm điều đó vì anh.
"Kiều Cận Nam, em không muốn sống trong mơ hồ nữa... Người khác hỏi tại sao chúng ta quen biết nhau, em cũng không biết nên trả lời thế nào. Ngay cả chuyện có Dĩ Mạc thế nào em cũng không biết."
Kiều Cận Nam nhìn cô, trong ánh mắt có chút ảm đạm, buồn bã.
"Chẳng lẽ anh không muốn em nhớ lại sao?"
Kiều Cận Nam nói thật: "Trước đây thì muốn nhưng bây giờ thì không muốn."
"Tại sao?"
Kiều Cận Nam không trả lời, chỉ ôm chặt cô vào lòng.
"Hay là..." Đỗ Nhược ngửi mùi hương trên người anh làm cô thấy an tâm: "Không đi?"
"Đi." Kiều Cận Nam trả lời dứt khoát: "Anh đi cùng em."
Chuyến đi được lên lịch trình nhanh chóng, thủ tục đơn giản nên khoảng 3 ngày đã lấy được Visa. Đỗ Nhược gửi thư cho Tiến sĩ Brown xác nhận thời gian gặp mặt sau đó mới đặt vé máy bay. Kiều Dĩ Mạc biết bố mẹ tới Paris nên cu cậu ầm ĩ muốn đi cùng: "Bố mẹ định đi tuần trăng mật sao? Tại sao không cho con đi cùng?"
Kiều Cận Nam trả lời dứt khoát: "Ở nhà."
Kiều Dĩ Mạc "Hừ" một tiếng, Đỗ Nhược cười an ủi thằng bé: "Bố mẹ đi công chuyện không phải đi tuần trăng mật. Khi nào đi tuần trăng mật nhất định sẽ dẫn Dĩ Mạc đi cùng, chịu không?"
"Mẹ phải giữ lời hứa đó!"
"Tất nhiên rồi!"
Kiều Dĩ Mạc chìa ngón tay út ra, muốn ngoắc tay đóng dấu.
Đỗ Nhược định phối hợp nhưng thằng bé liền thu tay về, bỉu môi nói: "Lần trước cũng ngoắc tay nhưng mẹ có thực hiện đâu."
Đỗ Nhược mất tích ít nhiều gì cũng lưu lại bóng ma trong lòng Dĩ Mạc, Đỗ Nhược áy náy ôm chặt thằng bé vào lòng, cũng may Dĩ Mạc vẫn còn nhỏ nên chắc chắn sẽ nhanh quên thôi.
Máy bay đã hạ cánh, một lần nữa nghe thấy tiếng Pháp bản địa làm Đỗ Nhược có chút hoảng hốt.
Kiều Cận Nam đã sắp xếp tất cả mọi thứ, sau khi nhận hành lý, bên ngoài sân bay đã có xe chờ sẵn. Tài xế hỏi hai người muốn tới khách sạn trước hay là chỗ khác, Kiều Cận Nam nhìn về phía Đỗ Nhược.
Nhìn bầu trời đã nhá nhem tối, Đỗ Nhược nói: "Về khách sạn đi."
Cuộc hẹn vào mười giờ sáng hôm sau nên hai người muốn có thời gian được nghỉ ngơi. Tuy trải qua chuyến bay dài, ở trong nước đang là rạng sáng, nhưng Đỗ Nhược rất tỉnh táo, trằn trọc trên giường rất lâu vẫn không ngủ được. Hơn nữa cô có thể cảm nhận được Kiều Cận Nam cũng không ngủ được.
"Kiều Cận Nam." Đỗ Nhược thấp giọng gọi anh.
"Ừ?" Quả nhiên vẫn chưa ngủ.
"Tại sao anh lại tới Paris? Chữa bệnh sao?" Đỗ Nhược hỏi.
Kiều Cận Nam cân nhắc rất lâu mới trả lời: "Khi đó anh đi công tác, công việc chưa hoàn thành thì mắt gặp vấn đề nên điều trị luôn ở đây."
Khi đó Kiều Cận Nam mới tiếp nhận Thịnh Thế nên vô cùng bận rộn, lúc còn ở trong nước anh đã thấy thị lực có vấn đề, bác sĩ đề nghị anh phải nghỉ ngơi thật nhiều, tốt nhất là nằm viện quan sát nhưng anh vẫn bỏ ngoài tai chuyện đó. Có khoảng thời gian anh đi công tác liên tục, áp lực công việc rất lớn, thời gian nghỉ ngơi thì bị đảo lộn, cuối cùng mắt cũng gặp vấn đề.
"Trong bao lâu?"
"Ba tháng, vào Tháng sáu."
"Ừ." Đỗ Nhược lật người lại.
Cô không hỏi thêm nữa vì nếu cô muốn biết những chuyện này từ Kiều Cận Nam thì không cần thiết phải quay về Paris. Kiều Cận Nam cũng không nói thêm gì nữa, anh vòng tay ôm lấy cô từ sau lưng, nắm cổ tay cô hôn lên vết sẹo năm đó cô cắt tay tự sát.
Đỗ Nhược nằm đối diện với anh, cô cũng cầm tay anh lên hôn vào lòng bàn tay ấy.
Lần trước hai người giận nhau, anh nắm chặt chùm chìa khóa xe tới nỗi làm lòng bàn tay chảy máu, tuy vết thương đã lành nhưng để lại sẹo.
Hai người bật cười, ôm nhau ngủ.
Tiến sĩ brown đã hơn năm mươi tuổi, gặp lại Đỗ Nhược ông rất vui, không ngờ có một ngày cô quay lại đây.
"Đỗ Nhược, nhìn trạng thái tinh thần của cháu rất tốt, thật sự rất tuyệt vời."
"Bác vẫn trẻ trung như ngày nào."
Quãng thời gian khó khăn nhất, ông luôn ở bên cạnh an ủi cô, mối quan hệ giữa hai người không còn là bác sĩ và bệnh nhân nữa, năm nào cô cũng liên lạc với ông qua thư từ.
Hai người nói chuyện rất lâu mới nói vào việc chính.
"Đỗ Nhược, cháu đã uy nghĩ kỹ chưa?" Tiến sĩ Brown vuốt bộ râu cá trê của mình: "Năm đó tình trạng của cháu..."
"Cháu nghĩ kỹ rồi." Đỗ Nhược mỉm cười: "Năm đó bác cũng khuyên cháu không nên lựa chọn cách trốn tránh đúng không?"
Tiến sĩ brown cười lên: "Nhìn này, ngay cả câu này cháu cũng nhớ, nếu cháu không trở lại, bác vẫn luôn hoài nghi thật ra cháu chưa từng quên chuyện gì."
Muốn xóa đi một đoạn trí nhớ vô cùng khó khăn, hơn nữa bác sĩ tâm lý cũng không thể bảo đảm sẽ thành công, cũng không thể biết được bệnh nhân đã quên những chuyện gì.
Ông đứng dậy, khép hai tay lại: "Được rồi, nếu cháu đã quyết như vậy thì đi theo ta."
Đỗ Nhược không còn xa lạ với phòng khám, cô làm theo hướng dẫn của ông, buông lỏng thân thể, trong giấc mơ ấy cô quay trở lại thế giới của sáu năm trước.
Sáu năm trước, Paris ngập trong tuyết trắng.
Tuy là tháng ba nhưng mấy ngày nay tuyết rơi rất nhiều. Cô tiện tay quàng một chiếc khăn lên cổ, kiểm tra hệ thống lò sưởi và cửa sổ xem đã đóng chặt hay chưa.
Khi Hà Khâm Sinh về nhà đúng lúc thấy cô đứng trên nghế chuẩn bị trèo lên cửa sổ.
"Nhược Nhược em làm gì vậy?" Hà Khâm Sinh xông tới kéo Đỗ Nhược xuống, đặt cô ngồi xuống ghế.
Đỗ Nhược né tránh cười lạnh một tiếng: "Sao nào? Anh đang nghĩ tôi tự sát vì tình?"
Cô đứng dậy đi về phía bàn uống nước, cầm tấm thảm lên đắp chân.
Hà Khâm Sinh nhíu mày, anh ngồi xổm xuống đối diện cô, dịu dàng nói: "Nhược Nhược, một tuần này em đã nghỉ học đúng không?"
"Liên quan gì tới anh." Ngón tay Đỗ Nhược nhắn tin rất nhanh, mí mắt không thèm nhấc lên.
Hà Khâm Sinh giật điện thoại của cô đặt lên bàn: "Đỗ Nhược! Họ Tần đó không phải người tốt!"
"Liên quan gì tới anh?" Đỗ Nhược bật dậy, đôi mắt đã ngập nước: "Chúng ta đã chia tay. Anh có bạn gái mới tại sao tôi không được có bạn trai?"
Sắc mặt Hà Khâm Sinh trắng bệch, đôi môi mím chặt thành một đường, cuối cùng anh không nói gì chỉ lấy ra một tấm danh thiếp: "Đây là bác sĩ tâm lý rất nổi tiếng, anh đã hẹn trước rồi, nếu em không muốn đi học thì có thể tới đây thử xem.
Đỗ Nhược cười lạnh: "Hà Khâm Sinh, anh nghĩ tôi có bệnh?"
"Nhược Nhược, anh hi vọng em có thể nghĩ thông suốt, chúng ta đã kết thúc rồi."
"Vậy anh còn xen vào chuyện của tôi làm gì? Anh về đây làm gì? Tôi sống hay chết liên quan gì tới anh?"
Đỗ Nhược nhìn chằm chằm Hà Khâm Sinh, Hà Khâm Sinh không chịu nổi ánh mắt nóng rực ấy liền xoay người vào phòng ngủ của anh: "Lần trước anh để quên một ít đồ, hôm nay anh về lấy chúng."
Căn hộ này Hà Khâm Sinh và Đỗ Nhược thuê chung, mỗi người một phòng. Đỗ Nhược không nhớ rõ đây là lần thứ mấy Hà Khâm Sinh nói chia tay, cô chỉ nhớ lần này anh nhất quyết dọn hết đồ đi.
Hà Khâm Sinh cầm vài cuốn sách, không nhìn Đỗ Nhược một lần liền đi thẳng ra ngoài.
"Hà Khâm Sinh, em không muốn chia tay." Đỗ Nhược co rúc trên ghế sô pha, hai tay ôm chặt đầu gối: "Hà Khâm Sinh, em không muốn chia tay." Giọng nói đã nghẹn ngào.
Hà Khâm Sinh quay đầu lại thấy cô lau nước mắt không ngừng, bàn tay cầm chìa khóa dừng lại trong không trung.
"Hà Khâm Sinh, tại sao anh lại kiên quyết muốn chia tay?" Sáu năm trước Đỗ Nhược là cô gái rất hay khóc, khi đó cô đúng là một đóa hoa nhỏ sinh trưởng trong lồng kính, chưa từng phải đối mặt với sóng gió cuộc đời.
Hà Khâm Sinh không lên tiếng, đóng sập cửa lại.
Trong phòng lại lạnh lẽo như ban đầu.
Đỗ Nhược quyết định đi gặp bác sĩ tâm lý vì cô mất ngủ.
Cô liên tục mất ngủ, mắt mở trừng trừng nhìn trời sáng. Tuy tiến sĩ Brown có biện pháp giúp cô ngủ được vài tiếng nhưng cô chưa từng nói thêm điều gì ngoài một từ "Bạn trai", cô không muốn đi học, không dám trở về căn hộ lạnh lẽo đó. Một tuần cô tới gặp bác sĩ hai lần, sau đó cô với tiến sĩ Brown dần dần trở nên thân thiết, đến tháng tư, lần đầu tiên cô chia sẻ về cuộc sống của cô.
"Người bạn tốt nhất của cháu nói nếu cháu vẫn tiếp tục như vậy, cháu và cô ấy không còn là bạn bè nữa." Đỗ Nhược lẩm bẩm một mình.
Người bạn ấy là Trình Hi Vi, một cô gái có dịu dàng cũng có thể nói những lời tuyệt tình như thế.
"Bác nói xem, có thật là cháu mắc bệnh không?"
Tiến sĩ Brown lắc đầu, khi đó bộ râu cá trê còn chưa bạc trắng: "Đỗ Nhược, chẳng qua là cháu nghĩ quá nhiều thôi, không phải chứng trầm cảm."
"Vậy cháu phải làm thế nào."
"Bây giờ cháu đã có ý nghĩ muốn điều trị chính là dấu hiệu tốt." Tiến sĩ Brown lạc quan: "Cháu nên ra ngoài nhiều hơn, kết giao thêm bạn bè mới để cuộc sống phong phú hơn."
"Cháu có rất nhiều bạn, ngày nào cũng đi tới khuya mới về."
Tiến sĩ Brown thở dài, cô bé này hiểu sai ý của ông rồi.
"A, bác có ý kiến này." Tiến sĩ Brown lấy một cuốn sổ từ trong ngăn kéo: "Bác có thể đề cử cháu đến bệnh viện làm việc, khi nhìn thấy bệnh nhân khác cháu sẽ thấy cuộc sống này còn nhiều điều ý nghĩa."
“Hơn nữa cháu còn nhận được thù lao." Tiến sĩ Brown đập bàn:”Đúng là một ý kiến hay.”
Ông liền liên lạc ngay với bệnh viện: "Thật tuyệt vời! Đỗ Nhược, ở đây có một vị Kiều tiên sinh đang tìm người chăm sóc, lại là người Hoa, y tá trưởng bệnh viện là bạn của bác, cháu thấy thế nào?"
Đỗ Nhược nhìn trần nhà, không hề do dự trả lời ngay: "Được."
Đỗ Nhược bị Trình Hi Vi mắng một trận nên không còn làm loạn nữa, nhưng hôm nay cô lại nhận được điện thoại của Hà Khâm Sinh, không nghe thấy giọng nói của anh cô kìm được nước mắt.
Bởi vì được bác sĩ tiến cử nên Đỗ Nhược được nhận ngay, cô chỉ biết bệnh nhân đó họ Kiều đang chờ phẫu thuật mắt, không nằm trong phòng bệnh, mà là khu nhà riêng ở trong bệnh viện.
Dẫn cô đi là một người đàn ông trẻ tuổi, anh ta nhắc nhở cô một số điều cần lưu ý và tiền lương, nhưng tới khu nhà trọ lại không đi vào, nhét vào tay cô một chùm chìa khóa rồi rút lui.
Đỗ Nhược không ngờ trong phòng khách lại trống trơn, ngay cả một chút hơi người cũng không có, cô nhìn xung quanh một vòng thấy một đôi giày da, lúc này cô mới chắc chắn là có người ở vì vậy cô tiến vào phòng ngủ.
Vừa mới tới cửa cô còn chưa thấy ai thì một cốc nước thủy tinh bay tới, vỡ nát dưới chân cô.
Đỗ Nhược thừa nhận, cô bị tổn thương nặng nề nên không còn liều lĩnh như trước, thậm chí còn có chút nhát gan, học cách trốn tránh tự bảo vệ mình.
Cho nên mỗi lần Kiều Cận Nam đến gần, cô đều lui về phía sau.
Giống như một lần rắn cắn mười năm sợ dây thừng. Ở phương diện tình cảm cô không dám đánh cược, trong tiềm thức luôn suy tính thiệt hơn không muốn chủ động bỏ ra thứ gì, cô sợ sẽ đi vào vết xe đổ lần trước. Cho nên trong chuyện tình cảm, luôn là Kiều Cận Nam chủ động trước, nếu anh không thúc đẩy thì cô vẫn đứng yên. Anh không đề cập tới chuyện sáu năm trước, cô cũng không chủ động hỏi anh.
Nếu nói cô không hiếu kỳ là nói dối. Chẳng qua trong lòng cô có chút sợ hãi mơ hồ, cô sợ có ẩn tình trong đó phá vỡ cuộc sống bình yên lúc này, vậy thì cô tình nguyện giống như cá vàng, quên là quên, không bao giờ quay đầu lại.
Lúc bị Bạch Hiểu Vi bắt cóc, cô có thời gian để suy nghĩ nhiều hơn.
Nghĩ tới từ lúc cô và Kiều Cận Nam quen biết nhau cho tới bây giờ, nhớ tới sự thay đổi trong thái độ của anh, nhớ lúc ở Iceland anh đã hỏi cô có muốn quay trở lại Paris không?
Sau khi kết nối các sự kiện lại với nhau, cô phát hiện ra trong lòng Kiều Cận Nam vẫn còn chấp nhất một chuyện.
Cô nói với anh, đoạn trí nhớ bị mất là những ký ức cô không muốn nhớ lại.
Những ký ức anh nhớ nhung, trân trọng nhất nhưng cô lại lựa chọn lãng quên.
Lúc Bạch Hiểu Vi bắt cô lên xe đã hỏi một câu: "Đỗ Nhược, em có muốn biết Kiều Cận Nam yêu em nhiều tới mức nào không?"
Cô nên cảm ơn Bạch Hiểu Vi, nếu như không có cô ấy, có lẽ mãi mãi cô không nghĩ tới vấn đề này. Nhìn thấy tình yêu Kiều Cận Nam dành cho cô nên cô mới có dũng khí đối mặt với quá khứ.
Vì cô anh có thể cúi đầu, tại sao cô không thể làm điều đó vì anh.
"Kiều Cận Nam, em không muốn sống trong mơ hồ nữa... Người khác hỏi tại sao chúng ta quen biết nhau, em cũng không biết nên trả lời thế nào. Ngay cả chuyện có Dĩ Mạc thế nào em cũng không biết."
Kiều Cận Nam nhìn cô, trong ánh mắt có chút ảm đạm, buồn bã.
"Chẳng lẽ anh không muốn em nhớ lại sao?"
Kiều Cận Nam nói thật: "Trước đây thì muốn nhưng bây giờ thì không muốn."
"Tại sao?"
Kiều Cận Nam không trả lời, chỉ ôm chặt cô vào lòng.
"Hay là..." Đỗ Nhược ngửi mùi hương trên người anh làm cô thấy an tâm: "Không đi?"
"Đi." Kiều Cận Nam trả lời dứt khoát: "Anh đi cùng em."
Chuyến đi được lên lịch trình nhanh chóng, thủ tục đơn giản nên khoảng 3 ngày đã lấy được Visa. Đỗ Nhược gửi thư cho Tiến sĩ Brown xác nhận thời gian gặp mặt sau đó mới đặt vé máy bay. Kiều Dĩ Mạc biết bố mẹ tới Paris nên cu cậu ầm ĩ muốn đi cùng: "Bố mẹ định đi tuần trăng mật sao? Tại sao không cho con đi cùng?"
Kiều Cận Nam trả lời dứt khoát: "Ở nhà."
Kiều Dĩ Mạc "Hừ" một tiếng, Đỗ Nhược cười an ủi thằng bé: "Bố mẹ đi công chuyện không phải đi tuần trăng mật. Khi nào đi tuần trăng mật nhất định sẽ dẫn Dĩ Mạc đi cùng, chịu không?"
"Mẹ phải giữ lời hứa đó!"
"Tất nhiên rồi!"
Kiều Dĩ Mạc chìa ngón tay út ra, muốn ngoắc tay đóng dấu.
Đỗ Nhược định phối hợp nhưng thằng bé liền thu tay về, bỉu môi nói: "Lần trước cũng ngoắc tay nhưng mẹ có thực hiện đâu."
Đỗ Nhược mất tích ít nhiều gì cũng lưu lại bóng ma trong lòng Dĩ Mạc, Đỗ Nhược áy náy ôm chặt thằng bé vào lòng, cũng may Dĩ Mạc vẫn còn nhỏ nên chắc chắn sẽ nhanh quên thôi.
Máy bay đã hạ cánh, một lần nữa nghe thấy tiếng Pháp bản địa làm Đỗ Nhược có chút hoảng hốt.
Kiều Cận Nam đã sắp xếp tất cả mọi thứ, sau khi nhận hành lý, bên ngoài sân bay đã có xe chờ sẵn. Tài xế hỏi hai người muốn tới khách sạn trước hay là chỗ khác, Kiều Cận Nam nhìn về phía Đỗ Nhược.
Nhìn bầu trời đã nhá nhem tối, Đỗ Nhược nói: "Về khách sạn đi."
Cuộc hẹn vào mười giờ sáng hôm sau nên hai người muốn có thời gian được nghỉ ngơi. Tuy trải qua chuyến bay dài, ở trong nước đang là rạng sáng, nhưng Đỗ Nhược rất tỉnh táo, trằn trọc trên giường rất lâu vẫn không ngủ được. Hơn nữa cô có thể cảm nhận được Kiều Cận Nam cũng không ngủ được.
"Kiều Cận Nam." Đỗ Nhược thấp giọng gọi anh.
"Ừ?" Quả nhiên vẫn chưa ngủ.
"Tại sao anh lại tới Paris? Chữa bệnh sao?" Đỗ Nhược hỏi.
Kiều Cận Nam cân nhắc rất lâu mới trả lời: "Khi đó anh đi công tác, công việc chưa hoàn thành thì mắt gặp vấn đề nên điều trị luôn ở đây."
Khi đó Kiều Cận Nam mới tiếp nhận Thịnh Thế nên vô cùng bận rộn, lúc còn ở trong nước anh đã thấy thị lực có vấn đề, bác sĩ đề nghị anh phải nghỉ ngơi thật nhiều, tốt nhất là nằm viện quan sát nhưng anh vẫn bỏ ngoài tai chuyện đó. Có khoảng thời gian anh đi công tác liên tục, áp lực công việc rất lớn, thời gian nghỉ ngơi thì bị đảo lộn, cuối cùng mắt cũng gặp vấn đề.
"Trong bao lâu?"
"Ba tháng, vào Tháng sáu."
"Ừ." Đỗ Nhược lật người lại.
Cô không hỏi thêm nữa vì nếu cô muốn biết những chuyện này từ Kiều Cận Nam thì không cần thiết phải quay về Paris. Kiều Cận Nam cũng không nói thêm gì nữa, anh vòng tay ôm lấy cô từ sau lưng, nắm cổ tay cô hôn lên vết sẹo năm đó cô cắt tay tự sát.
Đỗ Nhược nằm đối diện với anh, cô cũng cầm tay anh lên hôn vào lòng bàn tay ấy.
Lần trước hai người giận nhau, anh nắm chặt chùm chìa khóa xe tới nỗi làm lòng bàn tay chảy máu, tuy vết thương đã lành nhưng để lại sẹo.
Hai người bật cười, ôm nhau ngủ.
Tiến sĩ brown đã hơn năm mươi tuổi, gặp lại Đỗ Nhược ông rất vui, không ngờ có một ngày cô quay lại đây.
"Đỗ Nhược, nhìn trạng thái tinh thần của cháu rất tốt, thật sự rất tuyệt vời."
"Bác vẫn trẻ trung như ngày nào."
Quãng thời gian khó khăn nhất, ông luôn ở bên cạnh an ủi cô, mối quan hệ giữa hai người không còn là bác sĩ và bệnh nhân nữa, năm nào cô cũng liên lạc với ông qua thư từ.
Hai người nói chuyện rất lâu mới nói vào việc chính.
"Đỗ Nhược, cháu đã uy nghĩ kỹ chưa?" Tiến sĩ Brown vuốt bộ râu cá trê của mình: "Năm đó tình trạng của cháu..."
"Cháu nghĩ kỹ rồi." Đỗ Nhược mỉm cười: "Năm đó bác cũng khuyên cháu không nên lựa chọn cách trốn tránh đúng không?"
Tiến sĩ brown cười lên: "Nhìn này, ngay cả câu này cháu cũng nhớ, nếu cháu không trở lại, bác vẫn luôn hoài nghi thật ra cháu chưa từng quên chuyện gì."
Muốn xóa đi một đoạn trí nhớ vô cùng khó khăn, hơn nữa bác sĩ tâm lý cũng không thể bảo đảm sẽ thành công, cũng không thể biết được bệnh nhân đã quên những chuyện gì.
Ông đứng dậy, khép hai tay lại: "Được rồi, nếu cháu đã quyết như vậy thì đi theo ta."
Đỗ Nhược không còn xa lạ với phòng khám, cô làm theo hướng dẫn của ông, buông lỏng thân thể, trong giấc mơ ấy cô quay trở lại thế giới của sáu năm trước.
Sáu năm trước, Paris ngập trong tuyết trắng.
Tuy là tháng ba nhưng mấy ngày nay tuyết rơi rất nhiều. Cô tiện tay quàng một chiếc khăn lên cổ, kiểm tra hệ thống lò sưởi và cửa sổ xem đã đóng chặt hay chưa.
Khi Hà Khâm Sinh về nhà đúng lúc thấy cô đứng trên nghế chuẩn bị trèo lên cửa sổ.
"Nhược Nhược em làm gì vậy?" Hà Khâm Sinh xông tới kéo Đỗ Nhược xuống, đặt cô ngồi xuống ghế.
Đỗ Nhược né tránh cười lạnh một tiếng: "Sao nào? Anh đang nghĩ tôi tự sát vì tình?"
Cô đứng dậy đi về phía bàn uống nước, cầm tấm thảm lên đắp chân.
Hà Khâm Sinh nhíu mày, anh ngồi xổm xuống đối diện cô, dịu dàng nói: "Nhược Nhược, một tuần này em đã nghỉ học đúng không?"
"Liên quan gì tới anh." Ngón tay Đỗ Nhược nhắn tin rất nhanh, mí mắt không thèm nhấc lên.
Hà Khâm Sinh giật điện thoại của cô đặt lên bàn: "Đỗ Nhược! Họ Tần đó không phải người tốt!"
"Liên quan gì tới anh?" Đỗ Nhược bật dậy, đôi mắt đã ngập nước: "Chúng ta đã chia tay. Anh có bạn gái mới tại sao tôi không được có bạn trai?"
Sắc mặt Hà Khâm Sinh trắng bệch, đôi môi mím chặt thành một đường, cuối cùng anh không nói gì chỉ lấy ra một tấm danh thiếp: "Đây là bác sĩ tâm lý rất nổi tiếng, anh đã hẹn trước rồi, nếu em không muốn đi học thì có thể tới đây thử xem.
Đỗ Nhược cười lạnh: "Hà Khâm Sinh, anh nghĩ tôi có bệnh?"
"Nhược Nhược, anh hi vọng em có thể nghĩ thông suốt, chúng ta đã kết thúc rồi."
"Vậy anh còn xen vào chuyện của tôi làm gì? Anh về đây làm gì? Tôi sống hay chết liên quan gì tới anh?"
Đỗ Nhược nhìn chằm chằm Hà Khâm Sinh, Hà Khâm Sinh không chịu nổi ánh mắt nóng rực ấy liền xoay người vào phòng ngủ của anh: "Lần trước anh để quên một ít đồ, hôm nay anh về lấy chúng."
Căn hộ này Hà Khâm Sinh và Đỗ Nhược thuê chung, mỗi người một phòng. Đỗ Nhược không nhớ rõ đây là lần thứ mấy Hà Khâm Sinh nói chia tay, cô chỉ nhớ lần này anh nhất quyết dọn hết đồ đi.
Hà Khâm Sinh cầm vài cuốn sách, không nhìn Đỗ Nhược một lần liền đi thẳng ra ngoài.
"Hà Khâm Sinh, em không muốn chia tay." Đỗ Nhược co rúc trên ghế sô pha, hai tay ôm chặt đầu gối: "Hà Khâm Sinh, em không muốn chia tay." Giọng nói đã nghẹn ngào.
Hà Khâm Sinh quay đầu lại thấy cô lau nước mắt không ngừng, bàn tay cầm chìa khóa dừng lại trong không trung.
"Hà Khâm Sinh, tại sao anh lại kiên quyết muốn chia tay?" Sáu năm trước Đỗ Nhược là cô gái rất hay khóc, khi đó cô đúng là một đóa hoa nhỏ sinh trưởng trong lồng kính, chưa từng phải đối mặt với sóng gió cuộc đời.
Hà Khâm Sinh không lên tiếng, đóng sập cửa lại.
Trong phòng lại lạnh lẽo như ban đầu.
Đỗ Nhược quyết định đi gặp bác sĩ tâm lý vì cô mất ngủ.
Cô liên tục mất ngủ, mắt mở trừng trừng nhìn trời sáng. Tuy tiến sĩ Brown có biện pháp giúp cô ngủ được vài tiếng nhưng cô chưa từng nói thêm điều gì ngoài một từ "Bạn trai", cô không muốn đi học, không dám trở về căn hộ lạnh lẽo đó. Một tuần cô tới gặp bác sĩ hai lần, sau đó cô với tiến sĩ Brown dần dần trở nên thân thiết, đến tháng tư, lần đầu tiên cô chia sẻ về cuộc sống của cô.
"Người bạn tốt nhất của cháu nói nếu cháu vẫn tiếp tục như vậy, cháu và cô ấy không còn là bạn bè nữa." Đỗ Nhược lẩm bẩm một mình.
Người bạn ấy là Trình Hi Vi, một cô gái có dịu dàng cũng có thể nói những lời tuyệt tình như thế.
"Bác nói xem, có thật là cháu mắc bệnh không?"
Tiến sĩ Brown lắc đầu, khi đó bộ râu cá trê còn chưa bạc trắng: "Đỗ Nhược, chẳng qua là cháu nghĩ quá nhiều thôi, không phải chứng trầm cảm."
"Vậy cháu phải làm thế nào."
"Bây giờ cháu đã có ý nghĩ muốn điều trị chính là dấu hiệu tốt." Tiến sĩ Brown lạc quan: "Cháu nên ra ngoài nhiều hơn, kết giao thêm bạn bè mới để cuộc sống phong phú hơn."
"Cháu có rất nhiều bạn, ngày nào cũng đi tới khuya mới về."
Tiến sĩ Brown thở dài, cô bé này hiểu sai ý của ông rồi.
"A, bác có ý kiến này." Tiến sĩ Brown lấy một cuốn sổ từ trong ngăn kéo: "Bác có thể đề cử cháu đến bệnh viện làm việc, khi nhìn thấy bệnh nhân khác cháu sẽ thấy cuộc sống này còn nhiều điều ý nghĩa."
“Hơn nữa cháu còn nhận được thù lao." Tiến sĩ Brown đập bàn:”Đúng là một ý kiến hay.”
Ông liền liên lạc ngay với bệnh viện: "Thật tuyệt vời! Đỗ Nhược, ở đây có một vị Kiều tiên sinh đang tìm người chăm sóc, lại là người Hoa, y tá trưởng bệnh viện là bạn của bác, cháu thấy thế nào?"
Đỗ Nhược nhìn trần nhà, không hề do dự trả lời ngay: "Được."
Đỗ Nhược bị Trình Hi Vi mắng một trận nên không còn làm loạn nữa, nhưng hôm nay cô lại nhận được điện thoại của Hà Khâm Sinh, không nghe thấy giọng nói của anh cô kìm được nước mắt.
Bởi vì được bác sĩ tiến cử nên Đỗ Nhược được nhận ngay, cô chỉ biết bệnh nhân đó họ Kiều đang chờ phẫu thuật mắt, không nằm trong phòng bệnh, mà là khu nhà riêng ở trong bệnh viện.
Dẫn cô đi là một người đàn ông trẻ tuổi, anh ta nhắc nhở cô một số điều cần lưu ý và tiền lương, nhưng tới khu nhà trọ lại không đi vào, nhét vào tay cô một chùm chìa khóa rồi rút lui.
Đỗ Nhược không ngờ trong phòng khách lại trống trơn, ngay cả một chút hơi người cũng không có, cô nhìn xung quanh một vòng thấy một đôi giày da, lúc này cô mới chắc chắn là có người ở vì vậy cô tiến vào phòng ngủ.
Vừa mới tới cửa cô còn chưa thấy ai thì một cốc nước thủy tinh bay tới, vỡ nát dưới chân cô.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook